— Chuông reo lên.
Những người bạn đứng trên hành lang cũng bắt đầu lục tục đi vào trong lớp, vẫn còn vài đám tụm ba tụm bảy đùa giỡn ở ngoài, người cuối cùng đi vào trong lớp đóng cửa lớp lại, ngăn cách âm thanh ồn ào từ bên ngoài hành lang.
Không một ai chú ý đến nơi góc tường có hai anh em đang ngồi ôm nhau, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt nhìn cũng không thèm bố thí cho họ, cứ như bọn họ là hai người vô hình.
Hạ Dương cuối cùng cũng ý thức được tình huống bây giờ của bản thân… cùng với Hạ Cẩn kỳ cục đến thế nào, hắn ngồi xổm ở đấy như bị rút hết xương nên không còn sức lực đứng dậy, còn Hạ Cẩn cũng yên lặng ngồi cùng hắn, cánh tay lén dùng sức ôm chặt hắn.
“Anh hai…” Hạ Cẩn nhìn Hạ Dương, “Tiểu Cẩn đã làm gì sai sao?”
Vẻ mặt Hạ Cẩn trở lại như bình thường, ngữ điệu cũng không còn ngọt ngào quái dị như ban nãy nữa, tựa như nãy giờ chỉ là một giấc mộng không được đẹp của Hạ Dương khi trời về chiều mà thôi. Nó dè dặt hỏi dò, ngón tay xoắn xuýt níu lấy quần áo Hạ Dương.
Trong giọng nói tràn đầy sự bất an.
Ngay cả Hạ Dương cũng mờ mịt.
“Em thì làm sai cái gì chứ?” Hắn duỗi tay ra xoa lên mái tóc mềm mại của Hạ Cẩn, lực khống chế khớp xương tay rất dịu dàng, “… Tiểu Cẩn không sai gì cả.”
Hạ Dương miễn cưỡng nhếch miệng nhìn Hạ Cẩn, Hạ Cẩn cũng miễn cưỡng cười cười, rồi cô đơn cúi thấp đầu xuống.
Nụ cười đó đâm Hạ Dương đau nhói, hắn đột nhiên thấy mũi có chút chua chua.
Hạ Dương khi còn nhỏ có đọc được một quyển sách, đương nhiên nội dung cụ thể đã không còn nhớ rõ, nhưng hắn có mang máng được một câu – Nếu như người khác rất thích bạn, người đó tất sẽ không tự chủ được mà làm ra hành động tương tự bạn.
Câu viết này vô thức ăn sâu vào tiềm thức Hạ Dương, làm cho hắn suốt một quãng thời gian dài gần như theo bản năng lén lút quan sát người khác, nỗ lực “bắt được” cái người rất thích hắn.
Kết quả không có gì để nghi ngờ, Hạ Cẩn đương nhiên chính là cái người “rất thích” hắn ấy — Hạ Dương gần như không thấy một chút kinh ngạc nào, đáp án này quá hiển nhiên, thậm chí nếu không phải là đáp án này thì có khi hắn sẽ chán nản đến mức nổi trận lôi đình mất.
Hạ Dương hài lòng, kiểu như “À, ra là vậy, cũng phải, phải nên như vậy chứ” trong lòng, đủ để khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Hạ Cẩn yêu thích thậm chí sùng bái hắn, hắn vẫn luôn biết.
Hắn làm cái gì, Hạ Cẩn nhất định sẽ làm theo. Lúc nhỏ Hạ Cẩn không thích ăn cơm, Hạ Dương liền đút cho ăn, nếu như đút ăn cũng không có tác dụng thì sẽ tự mình ăn rồi mớm cho Hạ Cẩn, bảo đảm Hạ Cẩn sẽ ăn hết một chén cơm. Nếu hắn cười, Hạ Cẩn nhất định sẽ cười theo, em ấy sẽ cười đến mắt mũi cong cong, vừa như ánh mặt trời, vừa như đồ vật xinh đẹp mà yếu ớt khiến người ta nhịn không được dốc lòng bảo vệ.
Đúng, hắn muốn bảo vệ em ấy, ý nghĩ này đã xuất hiện từ khi hắn được sinh ra.
“Dậy nào, chân em đang run này.” Trong lòng Hạ Dương dâng lên chua xót — đứa bé này hắn cưng chiều từ nhỏ, bản thân có khi nào để cho em ấy phải tủi thân ư?
Hắn kéo Hạ Cẩn đứng dậy, nhưng Hạ Cẩn ôm hắn không buông tay, làm cho ý định nâng dậy của hắn càng thêm khó khăn.
“Nghe lời, Tiểu Cẩn ngoan nào.” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành, bàn tay ấm nóng nắn nắn mặt Hạ Cẩn, “Ngồi lâu như thế chân không đau hửm? Anh hai lát nữa xoa bóp cho em… Bảo bối đứng dậy nha?”
Hạ Cẩn vẫn cúi đầu, cố chấp ôm chặt Hạ Dương, Hạ Dương chỉ kéo nó đứng dậy mà như kích thích đến Hạ Cẩn, viền mắt xinh đẹp của thiếu niên nhất thời đỏ ửng.
“Anh hai sợ em.” Nó gần như uất ức lên án, ngón tay bấu quần áo dùng sức đến trắng bệch, “Em đã làm gì sai sao? Chỗ nào em làm chưa tốt? Em có thể sửa! Em thật sự có thể sửa!”
— Điên điên khùng khùng, thay đổi thất thường.
Nhưng Hạ Dương đau lòng.
Người em trai ngoan ngoãn như vậy, thật sự có thể mang đến cảm giác nguy hiểm cho hắn sao?
Hắn thử thuyết phục bản thân, song nội tâm lại cố chấp phản kháng. Hạ Dương theo bản năng cúi đầu nhìn tay, chỗ cổ tay sưng đỏ đã dần chuyển thành màu xanh nhợt nhạt, loại sức mạnh bóp chặt như này không phải là thứ mà một người thiếu niên nên có — Tất cả những điều này đều tỏ rõ hết thảy những gì xảy ra nãy giờ không phải chỉ là phán đoán suông.
Đau đớn là thứ không bao giờ lừa gạt ai.
Nội tâm tựa hồ có giọng nói lanh lảnh đang cười nhạo hắn quá ngây thơ.
Nó thật sự không phải là mối nguy hiểm à?
Giọng nói ấy lại như ác ma thân mật thì thầm bên tai.
Trường học quái dị như vậy, tường vây thật cao xung quanh như muốn nhốt mọi người lại gây cảm giác cực kỳ ngột ngạt, mà những người quen bên cạnh đều mất tích… Hoặc là nói, người thật sự mất tích là bọn họ.
Cái trường học này thật sự là trường trung học Lam Thiên sao?
Người đứng trước mặt này… Thật sự là Hạ Cẩn sao?
Trong thâm tâm Hạ Dương tiến hành giằng co kịch liệt, bản năng không ngừng hoảng sợ nói cho hắn phải đẩy người trước mặt này ra — đây tuyệt đối là một mối nguy hiểm.
Hắn nhắm hai mắt lại.
Tay không khống chế được khẽ giơ lên — gần như trong chớp mắt ấy hắn thật sự muốn đẩy người thiếu niên yếu đuối đang rơi nước mắt này khỏi người mình.
— Thế nhưng… Không thể.
“Anh hai…” Giọng Hạ Cẩn hơi khàn khàn, “Anh hai không được, anh không được chán ghét Tiểu Cẩn.”
“Không được.”
Rồi khóc nức nở.
Cánh tay giơ lên của Hạ Dương cuối cùng vẫn khựng lại giữa không trung.
Giọng điệu ra lệnh bị che lấp bởi vẻ mặt mang ngữ khí mềm mại, mặt thiếu niên chôn ở gáy người anh trai nó yêu nhất, môi cách động mạch cổ Hạ Dương chỉ có hai đốt ngón tay.
Ở nơi Hạ Dương không nhìn thấy, Hạ Cẩn khẽ nhếch môi cười.
Khi chút phản kháng yếu ớt bị nén xuống, thì nét do dự thoáng qua trên mặt Hạ Dương cuối cùng cũng bị nhấn chìm hoàn toàn bởi sự đau lòng thương tiếc.
— Đến cùng phải vọng tưởng độc ác thế nào mới có thể đi hoài nghi người thiếu niên tốt đẹp như Hạ Cẩn?
Hắn tận lực dịu dàng vuốt tóc Hạ Cẩn, tay chân luống cuống động viên nó.
“Là anh hai không tốt, là anh hai không tốt…” Hắn vụng về dỗ dành, tay vỗ vỗ lên tấm lưng gầy yếu của Hạ Cẩn, “Là do anh hai không tốt.”
“…”
“Tha thứ cho anh hai nhé?” Hạ Dương hơi hoảng, “Tiểu Cẩn…. Đừng tức giận… Đừng, đừng tùy hứng…”
Giọng nói của nó càng lúc càng nhỏ, rõ ràng không đủ sức lực chỉ có thể lầm bầm “Không được”, nhưng lại cố chấp muốn cao giọng hơn để yêu cầu người anh trai của mình đừng bỏ nó.
“Vậy nói cho em biết, anh vừa nãy làm sao vậy?”
Hạ Cẩn giả vờ khó xử một lúc lâu, cuối cùng mới buông tha cánh tay không biết để ở đâu của Hạ Dương, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hạ Dương, lông mi dài còn dính lại vệt nước mắt, viền mắt đo đỏ, môi cũng đo đỏ, bàn tay đang vỗ vỗ lưng nó của Hạ Dương đột nhiên dừng lại, Hạ Cẩn vốn đang nhíu mày nhất thời càng nhíu chặt lại, quả thực giống như hợp lại thành một nét, Hạ Dương bèn càng thêm dùng lực lưu luyến tiếp tục xoa xoa lưng nó.
“Có thể chỉ là ảo giác.” Hạ Dương cố sắp xếp từ ngữ, “Em biết mà, anh hay hôm nay không được ổn…” Hắn ngừng một chút, hơi bất an liếc nhìn Hạ Cẩn, “Nhưng Tiểu Cẩn à, em chẳng lẽ không cảm thấy trường học có gì đó lạ lạ ư?”
Hạ Cẩn không lên tiếng, chỉ nhướn mày chẳng ừ hử gì cả.
Hạ Dương thật ra rất mong chờ câu trả lời của Hạ Cẩn — nói đồng ý với hắn, nói cho hắn biết hắn không phải phát điên cũng không phải nhìn thấy ảo giác gì; hoặc cũng có thể nói hắn sai, phủ nhận lời của hắn, nói với hắn những cái ấy đều chỉ là ảo giác, mọi người vẫn ở nơi này.
Hắn cần câu trả lời, bất luận câu trả lời có thế nào, nhưng Hạ Cẩn lại không cho hắn, hắn chỉ có thể vô vị nói tiếp: “Nơi này một người chúng ta quen biết cũng không thấy, một người cũng không có, lớp của chúng ta… A!”
Lời còn chưa nói xong, cánh tay đang ôm Hạ Dương của nó liền tàn nhẫn vòng chặt, Hạ Dương bị hành động bất ngờ này ngắt ngang dòng suy nghĩ, không tự chủ được vùng vẫy.
“Sai rồi, còn một người.” Ngữ điệu của Hạ Cẩn hoàn toàn không phù hợp với động tác của nó, nó nhẹ nhàng nói, “Anh hai, em đã nói rất nhiều lần rồi mà, bên cạnh anh còn có em, anh tại sao lại không chịu để lời của em vào tai hử??”
Thở dài.
Tại sao lại không nhìn thấy em?
“… Đây không phải là trọng điểm.” Ngực Hạ Dương hơi nhói lên, Hạ Cẩn ôm càng chặt hơn, đây đã có thể gọi là siết, hắn thở không nổi, “Trọng điểm… Là… Ư!”
“Không, đúng là vậy đấy.” Hạ Cẩn lần thứ hai ngắt lời Hạ Dương, khóe mắt nó vươn lệ, khóe miệng dần nhếch lên, ngữ điệu trước sau như một đều nhu hòa nhẹ nhàng, cả người gần như toát ra vẻ ngọt ngấy, “Em vẫn còn ở đây, đây chính là trọng điểm.”
“Các bạn học đều không còn.” Hạ Dương khó khăn giải thích.
“Anh còn em.”
“Các giáo viên nói sẽ theo lên lớp cũng không thấy.”
“Anh còn em.”
“Không một ai biết chúng ta, có thể chỗ này căn bản không phải trường trung học Lam Thiên.” Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu cao lên, Hạ Dương lại thấy hoảng sợ.
“Cho nên em mới nói,” Hạ Cẩn cười như “gió xuân ấm áp”, “Đã có em ở cùng với anh.”
Lời tác giả:
Cuối cùng cũng xong phần chuyển tiếp _(:з)∠)_ Bắt đầu nội dung câu chuyện… Dọa người nào (hey ~)