“Phỗng! Bát vạn.”
“Cống, ‘hoa’.”
“Đợi đã, ta cần văn.”
“Ha! Tự mạc, đưa tiền đây.”
Thật khó tin, chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh được đem lên giường, góc bàn vừa hay đủ chân chơi bài đang sung hò hét vui vẻ.
Phùng Thính Vũ vừa thoát khỏi kì nguy hiểm ngồi ở vị trí Đông Phong, tình hình hồi phục của cô quả thật là kì tích, đến bác sĩ cũng phải ngạc nhiên cảm thán, còn vì thế mà lấy máu xét nghiệm.
Còn nhà trên, nhà dưới của cô là Tiểu Thẩm và Cam Tiên Thảo, hai người bắt được cơ hội nên chơi hết mình, không sợ bị cảnh sát kiểm tra đột xuất rồi bắt vì tội tụ tập cờ bạc, tiếng la “phỗng” còn đặc biệt lớn nữa.
Còn vị khách đột xuất là người thắng hôm nay, dùng giấy vệ sinh thay tiền thuận tiện cho việc tính sổ sau này, cô sắp thắng được nguyên gói rồi.
Cô là thần kinh yếu đại vương nổi tiếng, cứ hay nghĩ có người muốn hại mình hoặc đang nhìn lén mình, đi đến đâu cũng vẫn vẻ mặt: Ngươi đừng đến gần ta, cô là Cận khách Thược Dược --- Thường Lộng Hoan.
“Tường Vi cư à, nói thử cảm nhận chết một lần xem sao, để ta về hồi báo nữa.” Hô! Ván bài vô dụng.
Một văn quăng lên bàn, lập tức có người nhặt.
“Không có cảm giác.” Phùng Thính Vũ điềm nhiên đếm bài.
“Đồ chết người! Trên thân có thêm nguyên con rết thế kia mà nói không có cảm giác, có cần ta đâm them mấy nhát không?” Con người này đúng là không có thần kinh.
“Cảm ơn, ta vẫn chưa chết được.” Nên không có lời cảm nhận nào để phát biểu.
“Chơi xe bao nhiêu năm mà cũng bị lật xe, có thể nói ngươi là con khỉ rớt từ trên cây không?” Thất thủ.
Phùng Thính Vũ trừng mắt nhìn cô. “Sao ngươi biết ta xảy ra chuyện?” Ả này nói chuyện đúng là không biết tu.
“Con mụ Trà Hoa Cư gọi điện cho lão Cam, lão không cẩn thận nói ra thôi.” Thật đúng với câu, nếu muốn người ta không biết, trừ phi người chưa chết.
“Bản thảo của Hòa Phong viết xong rồi sao?” Người phụ nữ rỗi hơi.
Thường Lộng Hoan mũi phun khói. “Hứ! Mụ ấy mà viết bản thảo một cái là không có nhân tính, còn lo sống chết của ngươi sao.” Con mèo siêu lười.
Vốn là Hòa Phong đến mới phải, dù gì họ cũng thân nhau hơn.
Ai ngờ bên nhà xuất bản quăng cho ả đại cương cuốn sách bắt ả viết, trước mắt ả đang rơi vào thời kì trời đất đảo loạn, gió thổi mưa rơi cũng không lay động được đôi chân mập của ả nửa phân, như tráng sĩ thề tử thủ lấy tiểu Hòa thất của ả, chết cũng không rời.
Mà ả cũng lợi hại, lại dám ám hại người hàng xóm dưới lầu, chỉ vì bản thân ý thức nguy hiểm cao, vừa thấy người ta đến gần là nổi lên lòng cảnh giác cao độ, mặc kệ có nguy hiểm hay không, có cô xuất hiện là tuyệt đối an toàn.
Xí! Thật sự đang coi cô là rada trinh phòng mà, ai mà không đoán được quỷ kế của Hòa Phong, còn lợi dụng luôn tài năng pháp luật của Đông Phương Tấu – nửa kia của cô.
Hoàng Bài luật sư vừa đứng ra, phạm nhân gian ác lập tức hiện hình, ngoan ngoãn dâng lên con số lớn tiền bồi thường, tuy rằng họ vẫn chưa tìm ra được nguyên hung.
Nhưng mà nè! Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Chắc ả nói với ngươi, bắt ta phải gửi bưu thiếp phong cảnh Tây Ban Nha về?” Sống chung lâu rồi, ít nhiều cũng biết được cá tính xấu xa đó.
Thường Lộng Han búng tay. “Thông minh. Cô ta còn thêm một câu, nếu ngươi thuận tiện.”
“Mụ ấy láo ghê, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.” Phùng Thính Vũ bó tay quăng một câu.
“Ta phỗng.” Cam Tiên Thảo nắm được cơ hội lập tức hét lớn.
“Phỗng cái gì mà phỗng! Mau quăng bài.” Thường Lộng Hoan bài phẩm không tốt đá ông một cái.
Hôm nay ông đúng là xui, một lá văn nhà đều ăn, đền tiền…là đền giấy vệ sinh.
Tiếng rửa bài lách ca lách cách! Lúc dựng bài đều lẹ tay, rất nhanh lại tạo nên bức tường nhỏ.
“Tường Vi cư, gã đàn ông của ngươi không tệ đó chứ! Vô cùng si tình.” Gã ít nói nhà cô khó mà so được.
“Không tệ là chồng chưa cưới của người ta, không can dự đến ta.” Phùng Thính Vũ bình tĩnh nói, vẻ mặt vẫn thế không biểu hiện.
Giả bộ. “Đàn ông tốt thì phải giành! Chỉ cái mặt ngươi thôi cũng đủ làm mê mệt vợ chưa cưới của hắn rồi, sau đó bắt cô ta nhường cho.”
Hơi nhướng mày, Phùng Thính Vũ dùng khẩu khí nghi hoặc hỏi: “Ngươi nghĩ Hòa Phong có phải có năng lực đặc biệt không?”
“Sao? Ngươi nghi ngờ ả là người sao hỏa?” Uhm! Bài không tệ, sắp tự mạc nữa rồi.
“Trước khi ta đến Tây Ban Nha, cô ta dùng khẩu khí nguyền rủa nói ta vướng lưới tình.” Nghĩ lại cũng lạ ghê.
Thường Lộng Hoa cười lớn đập bàn. “Ngươi đúng là vướng lưới tình, tương lai còn có rượu nho miễn phí uống nữa.”
“Ả nói lưới tình của ta là có con gái vì ta mà ghen tuông, trong tình tay ba này ta là người con gái duy nhất, thật nổi da gà.”
“Xảy ra rồi sao?” Thường Lộng Hoan cười ít lại, dự tính lấy đề tài này viết nhạc.
Tiểu Thẩm nói đùa. “Có ngày nào mà cô ấy không phạm đào hoa, nam nữ không từ, Tiểu Vũ vốn là một cây hoa đào.”
Bản thân anh cũng gặp mấy lần, đàn ông ghen với phụ nữ, phụ nữ thấy đàn ông chướng mắt, không nói một câu mà đã lao vào nhau đánh lộn cũng có, còn cô thì trước giờ không khuyên giải, lạnh lùng nhìn người khác vì cô mà đánh nhau tới chết.
Nói là máu lạnh, thật ra cũng là chuyện không liên quan đến mình, đối với người ái mộ không mời mà đến, cô toàn giữ thái độ tránh né mặc kệ, dù người ta nói đến trần nhà sập xuống, cô cũng không để lọt tai một câu.
Không cần gió thổi cũng tự nhiên biến mất không còn dấu vết.
“Không không không, cô ta là yêu tinh hoa tường vi, chuyên môn lấy gai đâm người.” Ai dám đến gần sẽ bị cô ta đâm tới thương thích đầy mình.
“Phải phải phải, trên người cô ấy có một làn hương hoa tường vi…Ý! Cô cũng có mùi hương……” Mùi gì vậy ta?
“Thược dược.”
“Thược dược?” Anh chưa ngửi qua mùi thược dược.
“Được rồi mà! Đừng có nhắc cái mùi hoa thúi của ta, đánh bài đánh bài.” Chí ít cũng phải để cô thắng vài tấm vé máy bay khứ hồi.
Phùng Thính Vũ nhặt một lá bài nói tiếp: “Ngươi chưa từng nghi ngờ ả lấy ngươi làm nhân vật chính để làm đề tài sao?”
“Đừng có nhắc chuyện đó, nói đến là ta muốn ói, cái gì mà “Thược Dược dã tâm”, ta có dụ dỗ ai đâu, là Đông Phương Tấu tự tìm đến.” Phụ nữ thúi đáng ghét.
Nếu không phải tại cô và Đông Phương Tấu tìm khắp phòng cũng không tìm ra máy quay lén, thì cô đã cho ả biết tay rồi.
Viết tiểu thuyết thì viết tiểu thuyết đi! Làm gì mà viết luôn người nhà của người ta vô, hại cô bị lớn nhỏ trong nhà chửi thúi đầu, nói bị người ta viết thành thế này là đáng, ép cô đính hôn cùng Đông Phương Tấu.
“Anh ta đâu?” Bọn họ vốn như chim liền cánh, dính nhau muốn chết.
“Bận chuyện của ngươi rồi, ta bắt anh ta làm thám tử Conan.” Coi như là thu hồi vật liệu, tái sử dụng phế vật.
Tay nhặt bài của Phùng Thính Vũ quay một cái. “Có cần thiết không?”
“Làm ơn đi, người ta muốn ngươi xương cốt không còn! Chí ít ngươi cũng phải biểu hiện chút gì chứ.” Như là sợ nè! Hoặc là phẫn nộ.
“Muốn ta khóc sao?” Xin lỗi, cô làm không được.
“Coi như ta rảnh, ngươi không có trái tim sao?” Cô ta nghe sẽ hiểu mà.
Trái tim?!
Cô hiểu ý của Hoan Hoan, những hành động si tình của Narsa đối với cô mấy ngày nay đã truyền khắp bệnh viện, từ sau khi cô tỉnh, mọi người ai ai cũng không ngừng nói với cô hôn phu của cô yêu cô thế nào, ngày đêm ngồi trông chừng cô không chịu rời, còn cực khổ hơn bác sĩ nữa.
Nhưng cô rất hiểu tất cả đều là giả, mối tình không có kết quả thì không nên tiếp tục, phải có một bên giữ vững lý trí.
Muốn cô cảm động thật sự rất khó, tình yêu của anh cho cô là có mục đích, không phải đến từ sự bao dung vô tư, cô không thích bị người ta sỡ hữu, càng không nguyện trở thành thiên nga trong hồ, bị người ta nuôi dưỡng.
Cô có trái tim, và cũng chỉ có một trái tim.
Trái tim quý giá, không tì vết nên trao cho người đàn ông biết giữ nó, chứ không phải cho người đàn ông bắt nó chịu uất ức, cô đã không còn chỗ dựa nào nữa, nên cô cũng không muốn đánh mất trái tim chân thành mà cô đang có.
Rung động? Có đấy.
Thích anh? Có đấy.
Nhưng cô không thể tiến tới yêu anh. Vì cô không muốn trở thành người thứ .
“Hoan Hoan, các người chuẩn bị ở lại tới chừng nào?”
“Làm gì, chê ta chướng mắt muốn đuổi ta về Đài Loan à?” Cô cứ không về, Tây Ban Nha cũng vui mà.
Phùng Thính Vũ dùng ánh mắt ‘ngươi đừng có giỡn nữa’ nhìn cô. “Đợi ta xuất viện rồi chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Ngươi nỡ buông sao?” Mụ này đúng là không có lương tâm, hèn gì có thể làm bạn tốt của Hòa Phong.
Lang, bối một tộc.
“Phải ‘buông’ mới ‘được’ chứ, số mệnh ta chắc không xui đến thế chứ.” Khuôn mặt trung tính chắc rất được hoan nghênh.
“Hứ! Tùy ngươi, vừa hay ta dùng để viết một bài: Tường Vi cô độc rụng cánh. Đêm đến thê lương.”
“Không sáng kiến.” Phùng Thính Vũ tạt nước lạnh.
Thường Lộng Hoan nhíu mày. “Đợi lần sau ngươi đụng xe, ta thẳng tay viết: Tường Vi héo úa.” Sau đó thắp nhang.
“Nhớ đừng làm lớn quá, ta sợ ồn.” Cô không ý kiến nhướng vai.
“Muốn chết cũng được, tiền thưởng phải tới tay, ta xài giùm ngươi.” Người chết nằm trong hòm được rồi, không cần mở tài khoản trong ngân hàng âm phủ đâu.
“Yên tâm, dù thịt nát xương tan, ta cũng sẽ vượt qua sợi dây đó.” Sợi dây thắng lợi.
“Chúc ngươi thành công, chết cho xứng đáng.” Ba vạn, đáng ghét, con bài này không tốt.
“Cám ơn.”
Tiểu Thẩm càng nghe càng thấy lạ và có dự cảm không tốt. “Đợi đã, cái chuyện các cô đang nói chắc không phải là chuyện tôi đang nghi ngờ chứ?”
“Bọn ta đâu phải là vi khuẩn trong ruột ngươi đâu, làm sao biết ngươi nghi ngờ cái gì.” Thường Lộng Hoan rõ biết còn hỏi.
“Đừng có ác thế, cơ thể tôi rất khỏe, ngược lại tiểu thư Phùng Thính Vũ, chẳng lẽ cô còn định tham gia trận đua.” Chuyện đó không khác gì tự sát, không biết ai cố tình yêu cầu Hiệp Hội dời ngày đua, chỉ vì đợi xe của Băng Hỏa sửa xong mới đua được, đám fans của cô ấy không thiếu gì người có lai lịch lớn, anh còn tưởng cô không biết chuyện này.
“Tại sao tôi không tham gia?” Cô nói như chỉ cần ra kia vẫy vẫy tay.
“Trời đất ơi, y như tôi đoán, vừa mổ xong đã định tham gia trận đua cuối, cô chê mình mạng lớn à?” Gần đây kinh tế không ổn, anh phải tìm thêm mấy công việc thôi.
Vì bà chủ chết trẻ.
Phùng Thính Vũ nhẹ nhàng nhìn. “Tiểu Thẩm, anh nói nhiều quá.”
Ồn.
“Tôi sợ thất nghiệp đó.” Anh không còn tâm trạnh đánh bài nữa. “Lão Cam, sao ông yên lặng thế, khuyên cô ấy giúp tôi đi.”
Cam Tiên Thảo nói cũng không muốn nói. “Cậu có thể kêu đá mọc chân sao? Đừng uổng công.”
Trông nó từ nhỏ tới lớn, còn không biết tính cứng đầu của nó sao?
Mọi người không muốn cô đua cô càng phải đua, người ta đẩy cô một cái cô đứng vững rồi mặc kệ người ta đẩy gì thì đẩy, đợi đến khi đối phương mỏi tay hoặc thấy mất vui rời khỏi.
Trời sinh ương ngạnh nhìn bề ngoài không thấy, sự cứng cổ của cô nằm trong xương, ngoài mặt lạnh lùng không giống như đang giận, thực chất sự kiêu ngạo hơn người đã khiến cô nảy sinh ra hành vi phản kháng, dùng hành động để chứng minh người khác vốn không thể làm gì cô, ngược lại còn khiến đối phương trở thành trò hề.
Không nổi giận lập tức, không công kích chính diện, quay một vòng đạp vào nhược điểm của người ta, thi hành sự báo phục nho nhã, như một kỵ sĩ chính nghĩa.
“Chẳng lẽ không ai quản nổi cô ấy sao?” Muốn anh nhìn cô ấy đi chết sao trời.
“Tôi quản.”
Sau khi được Đông Phương Tấu phiên dịch, từng câu từng chữ trong phòng bệnh đều rõ rõ ràng ràng lọt vào tai Narsa, vẻ mặt của anh rất nhạt, gần như khiến người ta tưởng anh không biết giận.
Khó khăn lắm mới chết đi sống lại nhặt lại mạng sống trong tay tử thần, an phận không được ngày đã vội vã muốn trao nó đi, cô tưởng thực không ai biết đau lòng, để mặc cô làm bừa.
“Nếu anh định thuyết giáo xin bước đến cánh cửa bên trái, nếu anh đến mượn toilet xin bước đến cánh cửa bên phải.” Một cánh cửa rời khỏi, một cánh cửa xử lý.
Narsa không chọn cả hai mà bước đến trước mặt cô, hôn cô.
“Đừng quá đáng, người Trung Quốc không thích hôn.” Phùng Thính Vũ cảm thấy giận, anh không nên hôn cô nữa, lay động trái tim cô.
“Hôn em, vì anh yêu em, yêu không thể cưỡng lại được.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày cô, mắt của cô.
Trái tim cô đang khóc. “Narsa, anh tha cho tôi đi được không, tôi thực sự không thích hợp với anh.”
Dịu dàng là sát thủ đáng sợ nhất, cô thà là anh la hét vào cô, bá đạo bắt cô làm này làm kia, cũng không muốn là nhu tình mật ý trong phút giây này, sẽ khiến bức tường băng cao lớn trong tim cô không chịu được.
Trong mắt người xung quanh cô giả bộ rất dũng cảm, giả bộ không thèm để ý, giả bộ trái tim cô rất rộng lớn.
Nhưng thực ra trái tim cô rất bé nhỏ, nhỏ tới bản thân cô sắp tìm không thấy, nhỏ tới cô phải giấu đi không chia cho người khác, nhỏ tới cô chỉ muốn yêu bản thân, cô có một trái tim ích kỷ nhất trên đời.
Vì thế cô không nỡ làm tổn thương nó, lại muốn giấu nó trong nơi sâu thẳm nhất của cơ thể, không để người ta thấy cô đang cẩn thận bảo vệ nó.
“Vũ nhi yêu dấu, trên đời này không ai thích hợp với anh hơn em, vừa nắm được là không muốn buông.” Bàn tay lớn của Narsa ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Chấp tử chi thủ, dự tử giai lão (Nắm lấy tay em, cùng nhau tới sống già). Hai câu này đột nhiên hiện ra trong đầu Phùng Thính Vũ.
“Nghe thấy trái tim anh đang rên rỉ không? Đau vì người anh yêu, chỉ vì cô ấy vĩnh viễn không biết người khác đau vì cô.” Anh từng chữ từng chữ nói ra lời trong lòng.
“Tôi……” Vậy sao? Cô đã tê liệt tới thế rồi sao?
“Tình yêu có rất nhiều hình dạng, em không thể yêu cầu anh phải yêu em bằng phương thức của em, nhân từ một chút, bố thí cho anh một chút yêu.” Điều anh muốn không nhiều, chỉ là yêu.
Khẩu khí của anh quá khiêm nhường, cô không quen. “Anh chịu phải cú sốc nào sao? Thái độ nhỏ nhẹ không giống anh.”
Narsa nhẹ nhàng hôn lên mũi cô. “Anh đầu hàng tình yêu, em chịu thu nhận anh làm xa hạ chi thần không (thuộc hạ, kẻ bề dưới)?”
“Xa hạ chi thần?” Cô hết hồn. “Anh có uống nhầm thuốc không, toàn nói những thứ kì quái.”
“Anh chỉ là giác ngộ rồi.” Anh nói như thề thốt.
“Anh định xuất gia làm hòa thượng…không, nên nói là anh định làm cha sứ?” Nhìn thấu hồng trần, tự tuyệt tình ái. (cắt đứt yêu đương)
“Vũ nhi à Vũ nhi, tim gan của anh, em nghĩ quá xa rồi, anh chỉ muốn ‘đơn thuần’ mà yêu em.” Anh sẽ khiến cô hiểu anh không ích kỷ nữa.
“Có quan hệ với anh đều cũng không đơn giản, thông thường đều rất phức tạp.” Sao anh có vẻ như biến thành người khác?
Narsa hơi ngơ ngác nắm lấy tay cô. “Lúc anh ngày đêm chăm sóc cho khuôn mặt không chịu phản ứng, anh đã sợ rồi.”
“Sợ em sẽ không tỉnh lại, sợ em sẽ không nhìn anh nữa, sợ thế giới này sẽ không còn em, anh thật sự rất sợ, một mình trong bóng tối quá cô đơn, anh tìm không thấy em.”
“Anh, khờ quá, tôi là người con gái lạnh lùng, yêu tôi chỉ khiến anh đau khổ.” Cô vĩnh viễn yêu bản thân nhiều hơn người khác.
“Dù là đau khổ cũng cam nguyện, anh đã nói là anh giác ngộ rồi.” Không đau khổ thì sao biết ngọt, tình yêu vốn đủ thứ mùi vị.
Phùng Thính Vũ than thở, “Anh khiến tôi rất khó xử, Tây Ban Nha không phải là nhà của tôi, tôi sẽ không vì anh mà ở lại.”
“Vậy thì, anh đi theo em.” Trái tim ở đâu, thì đó là nhà.
“Cái gì?!”
Khuôn mặt vốn lạnh băng không sóng gió cuối cùng đã nứt, vẻ mặt kinh ngạc hết sức lần đầu tiên xuất hiện trên mặt của Phùng Thính Vũ từ khi trưởng thành, cô há hốc mồm miệng, rất lầu vẫn không hồi thần, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Đường đường là người đúng đầu của gia tộc Osner, lại mở miệng nói đi theo cô, sự nghiệp gia tộc lớn lao tính giao cho ai? Chẳng lẽ thật sự giao cho Kelly cho nó bại hết?
Anh chắc chắn là bị sốt nóng đầu quá rồi nên mới nói ra lời nói không lý trí, đợi khi anh hết sốt sẽ bình phục nguyên vẹn thôi, cô không thể điên theo anh, coi những lời nói điên khùng của anh là thật.
Lời nói hành động của kẻ điên không thể phán đoán theo lẽ thường.
“Baby, miệng em há lớn như vậy có phải là muốn anh hôn em không?” Anh sẽ phối hợp một cách vui vẻ.
Cô mau chóng ngậm miệng lại, đề phòng nhìn Narsa, con người này như giặc vậy thích động tay động chân lại hay hôn lén.
“Theo lời đồng bọn em nói, em định theo nghề đua xe tới năm tuổi, sau đó từ từ mờ nhạt, tuổi thành lập đội xe của mình, huấn luyện một lớp thiếu niên yêu xe và có thực lực……”
Phùng Thính Vũ liếc về phía Cam Tiên Thảo. “Lão Cam nhiều chuyện.” Trừ ông ta ra, không ai biết kế hoạch của cô.
“Ông ấy rất quan tâm em, nói em như con gái của ông.” Thì ra, vẻ mặt phẫn nộ của cô càng đẹp hơn.
“Anh bị gạt rồi.” Cái lão đó.
“Gạt?” Quan tâm cũng giả được sao?
“Thứ lão Cam để ý nhất là tất cả những chiếc xe của tôi, không tin anh đi hỏi ông ta, lấy xe hay lấy tôi.” Không cần câu thứ , chắc chắn sẽ kêu có có bao xa cút bao xa.
“Xin lỗi, không có phần của ông ta, em là của anh.” Khẩu khí độc chiếm của Narsa rất nồng, lộ rõ bản tính.
Cô nhướng khóe môi lên không phải cười mà để khinh anh. “Xin lỗi, tôi là của tôi, không có phần của anh.”
“Không tệ! Em học rất tốt, có tiềm năng của lãnh diện thiếu tướng.” Dạy dỗ thêm thì cô sẽ có thêm nhiều vẻ mặt anh không tưởng tượng ra.
“Đi chết đi, tôi đang khinh anh nằm mơ.” Bất giác, hỏa khí hiếm thấy lại bốc ra.
“Vũ nhi, em có cười không?” Anh nửa chọc nửa thật nhìn vào khuôn mặt không bao giờ cười của cô.
Dù cô cười hay không anh đều thích, tình yêu không cần lý do, yêu là yêu, sao mà quan tâm những thứ khác được, anh để cho mắt và tim hoàn toàn mù quáng, chỉ dung được sự tồn tại của cô.
“Narsa Osner, anh đang cố ý chọc phá sao?’ Cô giơ tay định đấm anh, đụng vào vết thương khiến cô đau đớn rên nhẹ.
“Xem em còn làm mạnh nữa không.” Narsa dìu lấy cô tựa vào ngực mình. “Nghe kiến nghị của anh trước.”
Cứ mượn tạm ngực của anh vậy. “Đừng khiến tôi có ý định giết người.” Tốt nhất là kiến nghị hay.
“Thành lập đội xe không đơn giản, có huấn luyện tốt cũng cần kinh phí không dứt, muốn vĩnh viễn kinh doanh được thì phải có đại tài chủ.”
“Anh đang tự tiến cử sao?” Kim chủ không khó tìm, Tần Sư, Đông Phương Tấu, Tề Thiên Dự ở lầu dưới đều là các ‘ngân hàng’. (Lần lượt là chồng, bạn trai của Tàng Tỉ Tỉ, Thường Lộng Hoan, Hà Hướng Vãn)
“Đúng thế, tiện thể cầu hôn, em chịu lấy anh không?” Có cái gì có ích hơn tiền của bản thân.
Phùng Thính Vũ cứng đơ cả người, mắt mở to tròn xoe, như là nghe thấy tin người ngoài hành tinh đang đến địa cầu.
“Nếu em lo lắng về Elisa, anh sẽ tìm cơ hội xin cô ấy tha thứ, cô ấy không yêu anh.” Vẻ mặt đáng yêu quá, thật muốn cắn một miếng.
Mà anh làm thật, cắn một vết cắn nhỏ trên môi cô, làm cô tỉnh lại từ sự kinh hãi.
“Anh…anh điên rồi.”
“Đúng, điên vì em, ai bảo anh yêu em như thế.” Cảm giác thấy cô hoảng loạn thật không tệ.
“Anh có thật là Narsa Osner không?” Cái gã trọng trách nhiệm, vinh dự đâu rồi?
“Đích thị là anh, đợi khi em lấy anh rồi tự nhiên sẽ có cơ hội kiểm tra thôi.” Anh giả bộ không đàng hoàng.
Thở một hơi, Phùng Thính Vũ bình Tĩnh nhìn anh. “Tôi hứa là sẽ suy nghĩ, đợi tôi lấy luôn cúp vô địch kì đua này.”
Lần này tới lượt anh hai mắt mở to như muốn chém người, dịu dàng mất hết còn lại là nộ khí cuồng bá, cô lại dám đề cập chuyện này.
“Em muốn đi chết, anh không cho phép, không được đi, nghe rõ chưa?”
“Mặc kệ anh.” Rụt vai, cô vẫn tuấn tú tiêu sái như ngày nào.
Cô sẽ đầu hàng tình yêu, sau khi lấy được cúp vô địch.
“Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, không phiền chứ?”
Đêm yên lặng vắng người, một bóng hình cao nhã bước đến, như đóa bách hợp thanh khiết, thuần tịnh, xinh đẹp đặt trong bóng tối không người, tỏa ra ánh sáng của bản thân.
Elisa là kiêu ngạo, trong thế giới của cô chỉ có những kẻ nịnh hót, tìm không ra người bạn chân thành, vì thế cô là cô độc.
Cho tới khi ánh sáng đến từ phương Đông rọi vào trái tim khô héo của cô, hoang mạc chết chóc mới có được cảnh tượng đang sống.
Cô khát khao dòng nước dinh dưỡng.
“Đừng nói với tôi là cô biết trèo tường, đi xuyên qua bức tường cảnh vệ nghiêm ngặt phòng thủ.” Cô cảm thấy Narsa làm hơi quá.
Chưa ai biết tin cô nằm viện, muốn hại cô cũng không hại được, hà tất canh phòng làm như là cô muốn vượt ngục vậy.
Không khó tưởng tượng dụng ý thực của anh là cản trở cô bỏ trốn. Trận đua sắp đến, không tăng người canh cô không được, anh không muốn mắc chứng thần kinh suy thoái sớm thế.
Nhưng, thật sự nhốt nổi cô sao?
“Bệnh viện này là sản nghiệp nhà Castile, lời giải thích này đủ khiến cô thỏa mãn không?” Tóc xõa, lúc này cô mang vẻ đẹp phóng túng của con gái.
Cô sỡ hữu vẻ đẹp nữ tính như thế, sao lại có người nhầm lẫn cô là một soái ca tuấn mỹ vô trù.
Phùng Thính Vũ hiểu rõ gật đầu. “Muốn tìm tôi nói chuyện gì, Narsa tìm cô rồi sao?”
“Anh ta muốn hủy hôn ước với tôi, nhưng tôi chưa đồng ý, tôi muốn hiểu lập trường của cô.” Cô không muốn thua, thua mất cô ấy, thua mất cả bản thân.
“Muốn tôi rời khỏi anh ấy sao?” Tuy rằng không nỡ, nhưng cũng phải có trật tự đến trước đến sau.
“Không.” Elisa nhìn cô không rời ngồi lên giường. “Tôi và cô cùng có anh ấy.”
Kéo hàng mi đen như tơ xuống, Phùng Thính Vũ nói khẽ. “Cô hà tất phải làm vậy? Mua dây buộc mình. (tự làm khó mình)”
“Cô là người thông minh, nên nhìn thấu tâm ý của tôi, anh ấy thuộc về cô, tôi không tranh giành.” Ngoại trừ danh phận...
“Đừng đơn giản hóa tình cảm như vậy, không ai gánh nổi biến cố trong đó.” Con đường của người, không thoát khỏi rắc rối.
“Tôi cam nguyện gánh vác sóng gió, chuyện gì cũng phải mạo hiểm một lần.” Đây là cuộc đời cô, cô có quyền chọn lựa.
“Dành cả trái tim trên người tôi có ý nghĩa sao? Tôi không phải là đồng tính.” Nếu là có nguy hiểm thì thử làm gì.
Từ lần đầu tiên gặp Elisa, cô đã cảm giác rất lạ thường, thần sắc của con gái nhìn con gái không nên nóng rực khát khao như thế, khuôn mặt trung tính của cô không khiến Elisa nhầm lẫn giới tính.
Lúc trước chịu sự theo đuổi nhiệt liệt của đàn ông, cũng từng có gái đẹp can đảm khỏa thân lén lên giường cô, kích thích cô, trong quy tắc của trò chơi này, vai trò của cô rất rõ, đàn ông cho cô là phụ nữ, phụ nữ tưởng cô là đàn ông.
Còn Elisa từ lúc bắt đầu đã biết giới tính thật của cô, còn dùng thân phận con gái bắn vào cô lượng điện lớn mạnh, không che giấu phần tình cảm đặc biệt đối với con gái.
Đồng tính không đáng sợ, con người có quyền tự do được yêu, sợ là tình yêu bị khúc giải, sự ngu ngốc của con người quét sạch đi quyền phát triển tình yêu của kẻ đồng tính.
Elisa cười nhẹ. “Nhưng cô yêu Narsa, cô nhẫn tâm bỏ lại anh ấy sao?”
Đây là vốn cá cược của cô.
“Không yêu anh ta nhưng cố chấp không hủy hôn, cô cũng là một người tham lam, vừa muốn quyền thế và phú quý, vừa muốn một trái tim không yêu mình.” Tại sao họ không học được trên đời có thứ còn quý giá hơn vật chất hữu hình.
Tội nghiệp cho gia đình quyền quý, họ quá quen thuộc với việc nắm giữ, tưởng rằng đời người có thể tự ý khống chế.
“Đúng vậy, tôi rất tham lam, danh hiệu phu nhân Osner có thể khiến tôi trở thành bảo vật của xã hội Tây Ban Nha, nhưng tôi càng muốn cô hơn.” Nắm được cả hai có gì mà không được, hoàn thành ước muốn của cả người.
Phùng Thính Vũ lấy bàn tay của Elisa ra khỏi người cô. “Xin lỗi, điều kiện của cô tôi không chấp nhận được.”
“Cô không muốn có được Narsa sao?” Elisa hơi kích động nắm chặt tay.
“Hình thái của tình yêu không phải ở chỗ có thể cùng nhau chung sống hay không, tôi thừa nhận yêu anh ấy, nhưng tôi không bán trái tim của mình, giống như cô, tôi rất kiêu ngạo.” Kiêu ngạo đến mức không nguyện cúi đầu trước tình yêu.
“Cô…” Elisa không nghẹn giọng đỏ cả khóe mắt, dùng tay bịp miệng lại tránh khóc ra tiếng.
Cô quá kiêu ngạo, không cần thương hại.
“Giúp tôi một chuyện được không?” Cô đang lợi dụng tình yêu của Elisa.
Elisa làm bộ kiên cường quệt đi giọt lệ nơi khóe mắt. “Cô muốn tôi giúp chuyện gì?”
“Đưa tôi ra khỏi bệnh viện, ngày mai.”
“Cô nhất định phải đi chết sao?” Người còn sống không phải càng hay hơn sao.
“Đây là quyết định của tôi.” Thà làm hồn ma trên trận.
“Cho tôi hôn cô.” Đây là điều kiện trao đổi.
“Tùy cô.”
Lần tiếp xúc cuối cùng, Elisa dùng toàn bộ tình yêu của mình hôn lên môi Phùng Thính Vũ, gấp rút mà sâu sắc, rất lâu không chịu rời khỏi sự mềm mại mà cô vĩnh viễn không chạm được nữa.
“Tôi yêu cô, Phùng Thính Vũ, cho nên cô phải quay trở về, nếu không tôi sẽ đuổi theo cô đến tận địa ngục, để bắt cô trả món nợ cô thiếu tôi.” Cô dùng cái chết ép Phùng Thính Vũ không được chết.
Một nụ cười mỉm nhạt nhòa hiện trên làn môi băng giá, cuối cùng Phùng Thính Vũ cũng tìm được lý do để cười.