Cô là Dạ Anh() – đứa trẻ của đêm, được sinh ra đúng vào thời khắc tà ác, đầy rẫy tội lỗi. Cô độc ác và là khởi nguồn của mọi tai họa.
() Trong tiếng Trung, “Dạ” và “Diệp” có âm đọc giống nhau.
Bình minh, tiếng chim hót vang bên ngoài cửa sổ, Diệp Anh mơ màng mở mắt, thấy bên cạnh vẫn là hình bóng êm đềm, sạch sẽ đó. Cô dụi đầu, nép sát vào bờ vai đàn ông đẹp đẽ, một lát sau mới lười biếng đặt một nụ hôn lên vai anh.
“Em ngủ ngon không?”
Trong ánh ban mai, Việt Tuyên hỏi ôn hòa.
Anh quen dậy sớm, nhưng vì cánh tay bị cô ôm chặt, nên đành năm bên cạnh cô đến giờ. Dịu dàng vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, gương mặt vốn trắng bệch của anh ửng lên chút hồng hào.
“Ưm, em đã có một giấc mơ.”
Nhắm mắt, cười đáp, cô giống một cô bé tiếp tục nép sát vào vai anh, không muốn buông ra. Dưới tấm chăn mỏng, đôi chân trần của cô cũng quấn chặt lấy đôi chân thon dài của anh.Trong lòng mãn nguyện như được thứ gì đó lấp đầy, cô không muốn cử động chút nào.
Ngày thứ hai của lễ trao giải, Sâm Minh Mỹ đã về nước.Sau đó hai ngày, Việt Xán cũng về. Còn cô và Việt Tuyên vẫn chần chừ chưa về, mà ở lại trong khu trang viên như chốn đào nguyên tiên cảnh này, không có bất cứ phiền não nào.Cô hạnh phúc đến độ ngỡ mình đang mơ, không muốn tỉnh mộng.
Nhưng George và Tracy gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, thúc giục Diệp Anh mau mau về nước.Từ khi khoác lên mình chiếc váy màu lam thẫm do Diệp Anh thiết kế, tỏa sáng rực rỡ, lấn át những bóng hồng khác trên thảm đỏ trao giải Quả cầu vàng, Phan Đình Đình được giới truyền thông các nước trên thế giới bình chọn là một trong những người mặc đẹp nhất lễ trao giải, sau một đêm vang danh toàn cầu, thương hiệu thời trang nữ cao cấp MK cũng trở nên vô cùng nổi tiếng ngay sau đó, được giới thời trang đổ xô tới.
Rất nhiều phu nhân, tiểu thư quyền quý đến MK đặt hàng, cũng có rất nhiều nữ minh tinh hạng A trong nước hi vọng MK có thể thiết kế lễ phục cho họ trong những dịp quan trọng, trong phút chốc, đơn đặt hàng của MK tăng vọt. George và Tracy bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa, đa số khách hàng đều yêu cầu phải do Diệp Anh đích thân thiết kế, cho dù giá tăng gấp đôi cũng không bận tâm.
“Chúc mừng cô, Phan tiểu thư.”
Giọng nói vui mừng hãnh diện của Phan Đình Đình vọng ra từ điện thoại, cô ta nói với Diệp Anh, mình vừa kí được hai dự án phim điện ảnh lớn của Hollywood, tuy không phải là vai nữ chính, nhưng đối với nữ diễn viên Trung Quốc mà nói, nhận được vai diễn nư vậy là việc trước nay chưa từng có.
Diệp Anh vừa đối đáp khách sáo với Phan Đình Đình, vừa lật giở đơn đặt hàng do Tracy sắp xếp. Đơn đặt hàng quá nhiều, sau này phải hạn chế số lượng mới được, cô nghĩ thầm, lại nghe Phan Đình Đình nói, cô ta định đặt thêm ba bộ trang phục nữa tại MK.
“Được rồi, George sẽ liên lạc lại với cô.”
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Anh gọi Tracy và George vào, để hai người phụ trách phần lớn đơn đặt hàng, còn cô chỉ xử lý vài đơn hàng quan trọng nhất.George rất kích động, Tracy cũng không giấu nổi sự phấn khích trên mặt. Hai người không ngờ Diệp Anh lại cho họ thiết kế sớm như vậy.
“Nếu không phải hứng thú với phong cách thiết kế của hai người, sao tôi lại chọn hai người đến đây chứ?”, Diệp Anh mỉm cười nói, ánh mắt dõi theo hai người họ phấn khích ôm tập đơn đặt hàng rời đi. Còn về phần Phan Đình Đình, nếu có thời gian, cô vẫn sẽ thiết kế trang phục cho cô ta, nhưng giờ đây trọng tâm đã không còn là Phan Đình Đình nữa mà là nhóm khách hàng cao cấp hơn.
Hai tháng sau.
Văn phòng làm việc của Sâm Minh Mỹ.
Cầm bản báo cáo kết quả kinh doanh, nhìn chằm chằm vào những con số rất lâu, gương mặt Sâm Minh Mỹ đờ đẫn.
Liêu Tu và Quỳnh An lộ vẻ bất an, hai tháng nay, MK nghiễm nhiên trở thành cái tên rất nổi trong lĩnh vực thời trang nữ cao cấp quốc tế. Trong lễ trao giải âm nhạc danh tiếng tại New York tuần trước, đã có năm ca sỹ nữ nổi tiếng mặc trang phục của MK xuất hiện.
Còn vị trí của Sâm càng ngày càng xấu hổ. Thương hiệu không được công nhận, những khách hàng trước đây vốn nể mặt Sâm Minh Mỹ mà đến cũng không còn đặt hàng nữa. Trong vòng hai tháng, Sâm chỉ nhận được ba đơn đặt hàng, hơn nữa, ba đơn đặt hàng này đêu chiết khấu cho khách hàng rất cao, giá cả không bì lại được chi phí vật liệu và tiền công.
“Sâm tiểu thư.”
Nhìn Quỳnh An một cái, Liêu Tu bối rối:
“Hôm qua Tracy lại gọi tới, hỏi có cần giới thiệu khách hàng cho chúng ta không. Tracy nói, từ khi MK giới hạn mỗi tháng chỉ nhận nhiều nhất hai mươi đơn hàng, đã không thể tiếp nhận một lượng lớn khách hàng, nếu chúng ta cần, cô ấy sẽ…”
“Bộp.”
Sâm Minh Mỹ vứt mạnh bản báo cáo xuống mặt bàn, tức giận nhìn Liêu Tu, gương mặt vốn luôn nho nhã đã có chút hung ác, quát lớn:
“Tôi đã nói với anh rồi! Sâm không cần bố thí! Bọn họ cho rằng mình là cái thá gì! Họ không cần thì vứt cho tôi sao?! Liêu Tu, nếu anh thấy Sâm không có tiền đồ, muốn chuyển sang MK thì đi ngay bây giờ đi, tôi tuyệt đối không giữ anh! Quỳnh An, cô cũng vậy! Hai người tưởng tôi không biết hai người đang nghĩ gì sao? Hai người đang hối hận, hai người cảm thấy ngay từ đầu đã không nên đi theo tôi! Được, hai người đi đi! Tất cả đi đi! Đi hết đi!”
“Sâm tiểu thư!”
Quỳnh An chau mày, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đã là nhà thiết kế được mười mấy năm, biết Sâm Minh Mỹ từ những ngày đầu bước chân vào công ty. Tuy cha của Sâm Minh Mỹ là nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng, bản thân Sâm Minh Mỹ lại nho nhã, khiêm tốn, rất có tài năng khiến cô rất thích, nhiều năm nay cô đều đã tận tâm hỗ trợ Sâm Minh Mỹ hoàn thành hàng loạt công việc. Nhưng khoảng thời gian gần đây, Sâm Minh Mỹ càng ngày càng trở nên nóng nảy, bực bội, nhiều lần mất kiểm soát.
Dù sao Sâm Minh Mỹ cũng còn trẻ.
Vì lòng kiêu hãnh, cũng có lúc nhất thời không chịu được đả kích, trong lòng Quỳnh An muốn xoa dịu Sâm Minh Mỹ, bèn ôn tồn nói:
“Mỗi thương hiệu ra đời đêu phải trải qua sóng gió, MK lần này nhờ vào danh tiếng của Phan Đình Đình mới nổi như thế, sau này Sâm cũng sẽ có cơ hội của chính mình. Hơn nữa, cùng thuộc tập đoàn Tạ thị, MK phát triển tốt, cũng có lợi cho Sâm. Hai thương hiệu có thể cùng tổ chức một số hoạt động…”
Lắc đầu, Sâm Minh Mỹ mệt mỏi chống tay lên trán, hít thở sâu.
Cô biết mình đã mất kiểm soát.
Những ngày gần đây, trong lòng cô dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, tất cả đều không như ý. Việt Xán càng ngày càng xa cách cô. Đêm đó Việt Xán và Diệp Anh kéo kín rèm ở riêng với nhau trong phòng rất lâu đã khiến cô nổi trận lôi đình, chiến tranh lạnh với anh. Anh cũng chẳng có ý cứu vãn, mặc kệ cô giận dỗi.
Kết quả kinh doanh của Sâm không tốt, tuy Tạ lão thái gia có an ủi cô, nhưng áp lực từ Tạ Hoa Lăng càng ngày càng lớn. Khi cô còn ở bên Việt Tuyên, người đàn bà này hết mực chăm sóc cô, bây giờ thì vô cùng lạnh lùng với cô! Cô lại không thể liên lạc được với cha. Cô đã mất liên lạc với cha một khoảng thời gian rất dài rồi. Trước đây cha cô cũng có lúc du ngoạn không biết tung tích, nhưng chưa bao giờ bặt vô âm tín như thế này. Cô ngày đêm lo lắng, không chỉ vì không được cha chỉ bảo và ủng hộ mà còn bởi trong lòng bất an, bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của cha.
Còn về Diệp Anh…
Giống như một cái tát giáng xuống mặt mình!
“Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng tôi kích động.” Ngón tay bóp trán, Sâm Minh Mỹ nói, “Có thể trước đây chúng ta thuận lợi quá, bây giờ…”
“Không sao”, Liêu Tu thông cảm nói, Quỳnh An cũng yên lòng gật đầu.
“Diệp Anh quả thực có năng lực”, Sâm Minh Mỹ mím môi, nói, “Ban đầu nghĩ rằng MK một lúc nhận được nhiều đơn đặt hàng như vậy chắc chắn sẽ làm không xuể, chất lượng thiết kế cũng sẽ giảm xuống. Nhưng cô ta lại bắt đầu hạn chế số lượng, mỗi tháng chỉ nhận hai mươi đơn hàng, khiến khách hàng càng đổ xô đến với thương hiệu của cô ta, giá thành cũng có thể tăng lên một chút.”
Vẻ mặt đầy nghiêm túc, Sâm Minh Mỹ tiếp tục nói:
“Cô ta cũng sẵn sàng nhường lại, mỗi tháng hai mươi đơn hàng, cô ta cho George và Tracy nhận mười hai đơn. George và Tracy vẽ xong bản thiết kế rồi đưa cho cô ta sửa lại và hoàn thành, hiệu quả lại cũng rất xuất sắc. Không ngờ cô ta còn có khả năng làm giáo viên hướng dẫn, trước đây, khi George và Tracy còn ở bộ phận thiết kế, họ cũng không nổi trội lắm.
Sâm Minh Mỹ cười, nói với Liêu Tu và Quỳnh An: “Đương nhiên, cho dù là bây giờ, George và Tracy vẫn còn kém xa hai người”.
“Diệp tiểu thư rất có đầu óc.” Quỳnh An thật thà nói, “Nếu như toàn bộ thiết kế đều do cô ấy hoàn thành, ngoài lượng công việc lớn rất vất vả ra, còn dễ dẫn đến sự hạn chế trong phong cách thiết kế. Nhưng nếu kết hợp với phong cách thiết kế hoàn toàn khác biệt của George và Tracy, tác phẩm sẽ càng thêm phong phú đa dạng”.
“Đúng vậy, cô ta đúng là có đầu óc kinh doanh.” Hơi nhếch mày, Sâm Minh Mỹ nói một cách khâm phục: “Vì thế, thua cô ta, tôi cũng… tâm phục khẩu phục.” Lặng thinh, móng tay màu hồng nhạt bị gãy trong lòng bàn tay, trên ngón giữa còn lưu lại vệt gãy sâu màu trắng, Sâm Minh Mỹ lấy bấm móng tay ra, bình thản cắt bỏ phần móng tay bị gãy.
Trước cửa hiệu bánh ngọt kiểu Tây treo một lá cờ rất đẹp, nền là những ô vuông màu đỏ trắng, ở giữa thêu một bông tường vi màu hồng. Trong tủ kính sáng choang bày các loại bánh ngọt đầy hấp dẫn.
Chuông gió kêu leng keng. Tiểu Nguyên trong chiếc tạp dề, ngẩng đầu, thấy mỹ nam tuấn tú đầy hoang dã bước vào, lập tức cười, hồ hởi: “Anh Tạ, anh đến rồi à. Hôm nay vẫn hai chiếc bánh mì đậu đỏ chứ?”
“Đúng thế.” Liếc nhìn đồng hồ treo tường, bốn giờ kém hai mươi lăm, Việt Xán mỉm cười gật đầu, nụ cười sáng bừng khiến Tiểu Nguyên tò mò hỏi: “Rất ít khi thấy anh vui như vậy, lát nữa anh có hẹn với bạn gái, đúng không?”
Nụ cười nơi khóe môi xán lạn, Việt Xán nói:
“Ừm, cô ấy hẹn gặp tôi.”
“Thật tốt quá!”
Tiểu Nguyên rất vui mừng. Ba năm trước, việc kinh doanh của cửa hàng có vấn đề, suýt nữa thì phá sản, chính anh Tạ đã hỗ trờ họ vượt qua cửa ải khó khăn đó, mẹ cô và cô luôn coi anh là ân nhân. Ba năm nay, anh Tạ lúc nào cũng ủ dột, cô đơn, có thể thấy anh có rất nhiều tâm sự, chẳng hề vui vẻ gì.
Cô biết anh Tạ có một người bạn gái rất thích ăn bánh mì đậu đỏ, anh Tạ thường mua về cho cô ấy.
Một thời gian, cô đoán bạn gái anh có lẽ không yêu anh, hoặc đã chia tay rồi, thậm chí đã chết, nếu không làm sao có thể để anh Tạ buồn bã như vậy.
Bây giờ thì tốt rồi.
Không biết cô bạn gái thích ăn bánh đậu đỏ ấy đã làm gì, mà khiến anh Tạ dường như chỉ sau một đêm đã trở nên trẻ trung, hạnh phúc như vậy. Anh vốn anh tuấn, cuốn hút, nay lại sáng bừng như ánh mặt trời diễm lệ trên bầu trời mùa hạ, đôi khi còn mỉm cười, nụ cười quyến rũ hơn cả hương bánh trong tiệm.
Tình yêu đúng là khiến con người ta mong ngóng, không biết lúc nào mới gặp được bạch mã hoàng tử của mình đây, Tiểu Nguyên cười tủm tỉm nghĩ. Nhanh nhẹn lấy ra hai chiếc bánh dành riêng cho anh từ trong tủ, nói:
“Đây là bánh mẹ em làm bằng đậu đỏ mới nhập hôm qua, ngon lắm đó. Có phải gói vào không anh?”, Tiểu Nguyên nói rồi lấy ra một chiếc hộp giấy.
“Để tôi tự làm.”
Đón lấy chiếc hộp, Việt Xán tận tay cho hai cái bánh mì thơm ngon vào túi nilon, rồi đặt vào trong hộp giấy. Hộp giấy caro đỏ trắng, trên nắp là bông hoa tường vi màu hồng xinh đẹp. Anh vui vẻ cầm chiếc hộp lên, hơi ấm của bánh từ bên trong tỏa ra, ngất ngây, ấm áp, giống như trái tim anh trong thời khắc này đang nhảy nhót mong chờ trong lồng ngực.
Anh bật cười.
Sao vẫn ngượng ngùng, căng thẳng như những lần hẹn hò sáu năm về trước nhỉ? Thậm chí, trái tim còn đập nhanh hơn cả lúc đó.
“Tinh!” Chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên, Việt Xán xách chiếc hộp giấy, vừa rảo bước về hướng cửa, vừa lấy điện thoại ra. Thấy nội dung tin nhắn, anh dừng bước, nét mặt trở nên phức tạp.
Điện thoại rung một hồi. Có tin nhắn. Diệp Anh đang ngồi trong xe, bèn lấy điện thoại ra xem, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi ngây người, nét mặt càng lúc càng khó coi, cơ thể dần trở nên cứng đờ. Người lái xe lo lắng nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi: “Diệp tiểu thư, cô không khỏe sao? Có cần quay về không?”
“Không cần. Đi tiếp đi.”
Nắm chặt điện thoại trong tay, đầu óc Diệp Anh trống rỗng. Cảnh vật bên ngoài dần bị bỏ lại phía sau, trái tim cô như thể đột nhiên bị nhúng nước đá, kế hoạch đã chuẩn bị từ rất lâu trong chốc lát đã hoàn toàn sụp đổ.
“Anh nói gì?” Trong văn phòng luật sư, sắc mặt trắng bệch, Sâm Minh Mỹ kinh hãi trừng mắt nhìn người trước mặt. Cô không thể tin nổi những điều mình vừa nghe thấy! “Cha tôi…” Toàn thân run lẩy bẩy, giọng Sâm Minh Mỹ nức nở, vỡ vụn:
“…Khi du thuyền ra biển, rơi xuống nước chết ư?”
Không thể tin được!
Cha cô…
Nhà thiết kế thời trang kiệt xuất trong làng thời trang châu Á, được vô số người ca tụng, cha cô, bậc thầy Sâm Lạc Lãng.
“Ông nói dối!” Túm chặt lấy cổ áo luật sư, gương mặt Sâm Minh Mỹ trắng bệch đến mức có chút dữ tợn, cô gào lên:
“Cha tôi làm sao có thể chết được chứ?! Ông chỉ đang du ngoạn ở nước ngoài thôi! Ông chỉ đang chơi vui vẻ quá, nên quên không gọi điện về thôi! Tôi ra lệnh cho ông, đi Ý ngay bây giờ! Điều tra rõ cho tôi, xem kẻ nào to gan dám viết ra những điều vô trách nhiệm thế này! Tôi phải kiện hắn, truy cứu trách nhiệm pháp luật với hắn!”
Cô đang đợi cha về nước. Cô vẫn đang chờ đợi cha về nước trong đau khổ! Vì cha, cô đã nỗ lực chuẩn bị nhiều năm nay, tạo dựng nên thương hiệu thời trang nữ cao cấp Sâm! Vì cha, cô nỗ lực phấn đấu trở thành nhà thiết kế thế hệ mới ưu tú nhất! Vì cha, cô phải đánh bại Diệp Anh, quét sạch tất cả những trở ngại ngáng đường cô! Cha cô, bậc thầy Sâm Lạc Lãng, tuyệt đối không thể chết! Tuyệt đối không thể!
“Không thể thế được…”
Trên mấy tờ báo tiếng Ý, trang nhất mục Xã hội đều đăng bức ảnh một xác chết do ngư dân vớt được trên biển, Diệp Anh thẫn thờ nhìn những dòng chữ đó, tuy ban nãy đã biết tin Sâm Lạc Lãng chết nhưng cô vẫn luôn có chút ảo tưởng.
“…Thi thể bước đầu đã được xác nhận là bậc thầy thiết kế thời trang của châu Á – Sâm Lạc Lãng…”
Diệp Anh đờ đẫn đọc, không rõ trong lòng cảm thấy thế nào. Kẻ thù đã chết, đáng lẽ cô nên cảm thấy vui mừng mới phải. Nhưng cô đã chuẩn bị lâu như vậy, quyết tâm để Sâm Lạc Lãng từng bước, từng bước, dần mất đi tất cả, khiến hắn bước chân lên con đường bị hủy diệt. Cô phải khiến Sâm Lạc Lãng từ từ nếm mùi tuyệt vọng và đau khổ, trả lại cho hắn gấp ngàn vạn lần những điều cô đã từng trải qua!
Sao có thể…
Chết nhẹ nhàng, dễ dàng như thế ư?
Sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Thất thần ngồi thụp xuống sô pha, Diệp Anh khép mắt lại, hai bên thái dương nhói lên từng hồi. Gian phòng sinh hoạt chung mang phong cách Địa Trung Hải, nho nhã, diễm lệ. Bên ngoài khung cửa sổ đầy hoa màu trắng, cây xanh tỏa bóng mát, hoa tươi nở rộ, đài phun nước bắn tung tóe, chú nai nhỏ thong thả. Nhưng tất cả những cảnh tượng này lại quá xa vời với cô. Tất cả những gì cô dày công sắp đặt bỗng chốc chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Thảo nào lâu như vậy không thấy bất cứ tin tức gì của Sâm Lạc Lãng.” Trên chiếc ghế sô pha xanh trắng phía đối diện, Việt Xán cầm tờ báo, cẩn thận đọc lại một lượt, nói, “Dựa vào mức độ phân hủy của thi thể, thì ông ta đã chết ít nhất hơn hai tháng rồi.”
Nhìn gương mặt mơ mơ màng màng, thất thần của Diệp Anh, Việt Xán hơi do dự một chút rồi nói:
“Em yên tâm, ông ta chết chẳng hề nhẹ nhàng đâu.”
Diệp Anh từ từ mở mắt: “…”
“Từ nguồn tin mà anh biết được, cảnh sát Ý đã tiến hành khám nghiệm tử thi rồi. Trước khi rơi xuống biển, Sâm Lạc Lãng đã bị giam cầm và ngược đãi tới hơn một tháng. Rơi xuống biển chết có thể không phải là một tai nạn, mà là do có người cố ý hãm hại.” Việt Xán nói cho cô biết cô biết tình hình, “Chỉ có điều để tiện cho việc điều tra vụ án, những tình tiết này đã bị giấu nhẹm đi.”
“Sao anh biết nhiều như vậy?”, Diệp Anh nghi ngờ.
“Anh từng sống ở Ý hai năm, có quen biết một số người bản địa”, Việt Xán bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, “Có lẽ Sâm Lạc Lãng đã đắc tội với vị đại ca xã hội đen người Ý nào đó, nên mới có kết cục như vậy.”
“Vì điều gì?”, Diệp Anh gặng hỏi.
“Cụ thể anh cũng không rõ”, Việt Xán mỉm cười, an ủi cô, “Dù sao đi nữa, Sâm Lạc Lãng đã chết rất đau đớn, đây là quả báo cho tội ác của hắn, ác giả ác báo. Tuy không phải em tự tay báo thù nhưng ông trời đã thay em trừng phạt hắn rồi.”
Diệp Anh ngẩn người nhìn ánh nắng óng ánh như dát vàng bên ngoài cửa sổ. Đài phun nước bắn ra những giọt nước trong suốt, lá cây xào xạc, từng khóm hoa tươi xinh đẹp ngát hương, vài chú nai nhỏ thong thả gặm cỏ. Cô im lặng hồi lâu. “Tôi về đây.” Cầm chiếc túi xách lên, Diệp Anh vô cảm nói. Vừa đứng dậy định đi, cánh tay cô liền bị Việt Xán nắm lấy, kéo ngồi lại xuống ghế sô pha!
“Sao vội thế?” Liếc nhìn đồng hồ trên tường, Việt Xán như cười như không, nói: “Mới ở đây chưa được hai mươi phút, lẽ nào lát nữa em còn có hẹn với Việt Tuyên, nên mới vội vàng đi như vậy?” Ngoảnh mặt xa anh một chút, Diệp Anh lạnh lùng nói:
“Bỏ tôi ra! Tôi có hẹn với Việt Tuyên hay không, việc gì đến anh!”
“Ha!”
Nghe vậy, Việt Xán tức giận đến mức phá lên cười, nói:
“Một cuộc gọi của em đã khiến tôi phải vứt bỏ mọi việc để chạy đến. Kết quả là chỉ nói vài câu, em lại muốn bỏ lại tôi ở đây để về bên Việt Tuyên! Em rốt cuộc coi tôi là gì? Gọi thì đến ngay, hất tay thì cút sao?”
Quay đầu nhìn anh, đáy mắt Diệp Anh lạnh nhạt, nói: “Thế thì lần sau tôi gọi, anh không đến là được.”
“Em…”, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, ngồi sát vào cô, Việt Xán chạm trán vào trán cô, mắt hừng hực lửa giận, hơi thở nóng rát:
“Em cố tình giày vò tôi đúng không? Lúc thì chủ động hẹn tôi, làm tôi vui đến phát điên, nực cười như một chàng trai vừa biết yêu. Khi lại lạnh như băng, khiến tôi chẳng biết phải làm thế nào.”
Bị ép đến ngả người trên ghế sô pha, bị trán anh chà xát, Diệp Anh có chút sợ hãi nhìn gương mặt đang kề bên hàng mi cô, mạnh mẽ mà ngang ngược, tỏa ra hơi thở hoang dã, nguy hiểm, điên cuồng đầy nam tính. Tuy lúc này anh đang dùng những lời lẽ dịu dàng, mềm mỏng, nhưng cô biết rõ, nếu cô chọc giận anh, anh có thể sẽ làm ra những việc cô khó có thể chịu đựng được!
“Tôi chỉ cảm thấy cảm giác này rất không ổn.” Tránh ánh mắt rực lửa của anh, Diệp Anh miễn cưỡng nghiêng đầu, hàng mi dài đổ bóng lên gương mặt trắng trẻo, nói: “Giống như đang vụng trộm, giống như…” Chăm chú nhìn cô, Việt Xán chau mày.
Diệp Anh cười đau khổ, tiếp tục nói: “…Tôi và anh lén lén lút lút…giống một cặp gian…”
“Đủ rồi!” Không thể nghe cô nói tiếp được nữa, Việt Xán lớn tiếng cắt ngang, anh buông cô ra, chau mày nghiên cứu từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô, nói: “Chỉ vì điều này thôi sao?”
“Ừm.” Những đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trắng xanh trên ghế sô pha, cô mặc nhiên đáp.
“Nếu thế thì anh sẽ đi nói với Việt Tuyên”, Việt Xán vẫn nhìn cô chằm chằm, “Người em yêu là anh, không phải cậu ấy, em muốn rời xa cậu ấy, hai chúng ta muốn ở bên nhau.”
Lông mi khẽ động, đôi mắt đen láy của Diệp Anh nhìn anh: “Không.”
“Em…” Việt Xán bực bội trong lòng, Diệp Anh chặn anh lại, lạnh nhạt nói: “Việt Tuyên vẫn còn giá trị lợi dụng. Tuy Sâm Lạc Lãng đã chết, nhưng vẫn phải lấy lại JUNGLE đã bị hắn ăn cắp. Còn cả Sâm Minh Mỹ…” Ánh mắt trở nên lạnh lùng, u tối, Diệp Anh nhếch môi, mỉa mai Việt Xán: “Ít ra hiện giờ, Việt Tuyên đáng tin hơn anh, anh ấy chưa từng phản bội tôi. Tôi thà từ bỏ anh chứ không thể từ bỏ Việt Tuyên.”
Những lời nói tàn nhẫn này như một cây kim!
Việt Xán đau đớn đến mức lồng ngực quặn thắt, mùi tanh dâng trào nơi lồng ngực. Trong đôi mắt đen láy lạnh lùng của cô, anh hiểu cô cố ý nói thế, cô chưa bao giờ tha thứ cho anh, cái gọi là hợp tác cũng chỉ là cô ác ý lấy cớ lợi dụng anh, giày vò anh mà thôi. Nhưng, dù là như thế, anh có thể làm được gì cơ chứ.
Ánh mắt tối sầm, hồi lâu, Việt Xán đưa tay vuốt vết sẹo nhỏ dài trên trán cô, che giấu vết thương đang rỉ máu trong lòng, nói với cô: “Không sai, trước đây tại anh đã không tốt.”
Diệp Anh càng trở nên cảnh giác, dò xét anh: “Anh muốn làm gì?”
“Nói cho anh biết kế hoạch của em…”, không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt anh từ từ rời khỏi trán cô, dừng lại trên chiếc nhẫn kim cương lấp lánh như ánh sao trên tay cô, nói: “…Anh sẽ giúp em”.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ dài bên cạnh, chiếc hộp caro đỏ trắng với đóa hoa tường vi màu hồng xinh đẹp bên trên dường như đã bị người ta lãng quên trong vòng xoáy của những hạt bụi dưới ánh mặt trời.
Vì cái chết bất ngờ của Sâm Lạc Lãng, con gái duy nhất của ông ta là Sâm Minh Mỹ, sẽ thừa kế tất cả tài sản của cha, bao gồm thương hiệu thời trang nổi tiếng quốc tế đồng sở hữu với tập đoàn Tạ thị - JUNGLE.
Làng thời trang lập tức dấy lên những bàn luận xôn xao.
Đối với việc thừa kế các thương hiệu thời trang, việc thay đổi người cầm cân nảy mực hoặc nhà thiết kế chính sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến sự tồn vong của thương hiệu. Có được người sáng lập hoặc nhà thiết kế chính xuất sắc, thương hiệu mới có thể đứng vững trong làng thời trang. Còn nhà thiết kế chính kế nhiệm sau này lại quyết định thương hiệu đó tiếp tục tỏa sáng hay dần dần bị người ta quên lãng.
JUNGLE là thương hiệu do nhà thiết kế thiên tài gốc Á, người được mệnh dang là nhà thiết kế kì tài – Mạc Côn, một tay gây dựng nên. Mạc Côn yêu nồng nhiệt núi rừng và thám hiểm, nhiều năm sinh sống trong những khu rừng nhiệt đới châu Phi, tác phẩm thiết kế của ông mang đậm hơi thở điên cuồng và nhiệt huyết, phong cách táo bạo, có sức tưởng tượng phi thường.
Sau khi Mạc Côn tạ thế, Sâm Lạc Lãng đã kế thừa JUNGLE.
Sâm Lạc Lãng là nhà thiết kế trợ lý và là đệ tử chân truyền đã theo Mạc Côn nhiều năm. Tuy không có quá nhiều phong cách cá nhân độc đáo, nhưng Sâm Lạc Lãng đã lĩnh hội được những tinh hoa của Mạc Côn trong phong cách thiết kế, ý niệm thiết kế cũng có liên quan đến nhau, rất nhiều tác phẩm thiết kế của Sâm Lạc Lãng như thể là Mạc Côn tái thế, đích thân hoàn thành vậy.
“Có điều những năm gần đây, hàng loạt thiết kế của JUNGLE tại những tuần lễ thời trang lớn đều có vẻ lỗi thời, không có gì mới mẻ.” George vừa vẽ bản thiết kế vừa nhai kẹo cao su, nói với Tracy đang vùi đầu vẽ, “Tôi còn nghe nói, thực ra bậc thầy Sâm Lạc Lãng chẳng tài hoa cho lắm, chỉ vì trong tay có rất nhiều bản thiết kế cũ bỏ đi của bậc thầy Mạc Côn nên mới chèo chống được.”
“Sao có thể…”
Tracy ngớ nguồi, lắc đầu không tin.
“Hừ, tôi lại nghĩ là thật.”
George soạt soạt vẽ các đường nét bản thiết kế, “Không tin cô đi xem xem. Sau khi Sâm Lạc Lãng đại sư kế nhiệm, thiết kế những năm đầu hoàn toàn giống với hàng loạt các tác phẩm và Mạc Côn đại sư từng công bố, những thiết kế sau này chẳng qua chỉ là chỉnh sửa lại thôi.”
“Có lẽ là…” Tracy cố gắng suy nghĩ, nói, “Sâm Lạc Lãng đại sư là đệ tử của Mạc Côn đại sư, vì tôn trọng ý niệm thiết kế của Mạc Côn đại sư nên mới cố ý làm như vậy.”
“Cũng có thể”, George nhún vai.
“Bây giờ JUNGLE do Sâm tiểu thư kế thừa rồi”, thất vọng dừng ngòi bút trong tay, Tracy thở dài, “Phong cách thiết kế của Sâm tiểu tư còn kém xa phong cách của JUNGLE”
Không biết đây là họa hay là phúc đối với JUNGLE. Sâm tiểu thư chắc sẽ do dự lắm. Buồn bực nghĩ ngợi một hồi, Tracy lắc đầu, tiếp tục hoàn thành công việc mà Diệp Anh giao cho. Về điểm này, cô và George đều rất cảm kích Diệp Anh, Diệp Anh không chỉ cho họ cơ hội thiết kế, còn đích thân chỉnh sửa bản vẽ thiết kế mà họ hoàn thành, thường chỉ là chỉnh sửa qua một vài chỗ, giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến cả bản thiết kế bừng sáng.
Từ khi theoDiệp Anh, trình độ thiết kế của George và cô tiến bộ nhanh chóng.
Nhà họ Tạ.
Bầu trời đêm thăm thẳm, chi chít những vì sao. Trước tấm rèm cửa chấm đất, Diệp Anh lặng lẽ lật giở xấp bản vẽ thiết kế mà George và Tracy gửi đến. Đây đều là những bản vẽ thiết kế hàng may sẵn của tập đoàn Tạ thị. Ngón tay lật giở từng trang, thiết kế của George mang đậm hơi thở của Metal Rock, thiết kế của Tracy lại nho nhã, tinh tế.
“Mỗi nhà thiết kế đều mang hơi hướng và phong cách độc đáo của bản thân, nếu chỉ bó hẹp trong phong cách thiết kế của chính mình sẽ bị hạn chế, đơn điệu quá mức.” Khi còn nhỏ, trong khu rừng nhiệt đới, cha cô mặt mày đầy râu ria, vừa cùng cô phác họa một loại thực vật lá răng cưa chưa nhìn thấy bao giờ, vừa nói với cô, “Đặc biệt là thiết kế quần áo may sẵn, kiểu sản xuất hàng loạt đó có thể tiếp thu rất nhiều ưu điểm của những nhà thiết kế khác trong đội, nắm bắt những tinh túy sáng giá, mới mẻ nhất thuộc về mình, tạo thành một thể thống nhất, nhưng lại có thể thiên biến vạn hóa.”
“Thế nên cha cũng làm như vậy?”
Cô gái bé nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng chưa bao giờ thấy cha xem thiết kế của người khác, ngoài chú Sâm Lạc Lãng ra, công ty của cha cũng chẳng có đội thiết kế nào cả.
“Ha, ha, ha, ha!”
Tiếng cười của cha vang vọng trong khu rừng nhiệt đới rậm rạp.
“Chính vì cha không làm được, nên mới hi vọng Tường Vi bé nhỏ của cha có thể làm được! Mỗi thương hiệu hàng đầu muốn thật sự trụ vững trong làng thời trang quốc tế đều có đội ngũ nhà thiết kế dày dạn kinh nghiệm. Cha cô độc quá, lại thích cuộc sống trong rừng, nên tất cả thiết kế đều do cha một mình hoàn thành. Nữ hoàng Veka từng phê bình cha, nói phong cách thiết kế của cha quá kén người, tuy được giới thời trang tôn sùng, nhưng lượng tiêu thụ trang phục may sẵn thực sự lại không bằng nhiều thương hiệu không mấy tiếng tăm khác.”
“Cha hi vọng lượng tiêu thụ quần áo may sẵn tốt hơn, đúng không ạ?”
Ngày đó, tuy còn nhỏ, nhưng cô cũng hiểu rằng, chỉ có lượng tiêu thụ tốt mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, mua nhiều đồ trang sức đẹp, đắt tiền cho mẹ, mua cho mẹ một chiếc du thuyền xa hoa như chiếc du thuyền của nhà họ Tạ mà mẹ vẫn hằng ngưỡng mộ.
“Đúng thế”, cha lấy bút chì chỉnh sửa lại những chi tiết phác thảo của cô, cười nói, “Đợi đến khi còn lớn, đi giúp chú Sâm của con, làm tốt thương hiệu thời trang nữ cao cấp và serie quần áo may sẵn của JUNGLE, sau này tiếp tục kế thừa, phát huy, đưa JUNGLE trở thành một đế quốc thời trang, được không?”
“Được ạ.” Cô bé ngày đó ra sức gật đầu, nói: “Đến lúc đó, cha muốn đi đâu chơi thì đi, JUNGLE giao cho con và chú Sâm lo liệu là được rồi!”
“Ngoan, đúng là Tường Vi bé nhỏ mà cha thương yêu nhất.” Vui vẻ cười lớn trong khu rừng nhiệt đới dây leo chằng chịt, cha bế cô lên, hôn cô!
Bên ngoài cửa sổ, sao trời chi chít, từng phiến là tường vi nhỏ bé xanh lục khẽ xào xạc, Diệp Anh lặng lẽ nhìn bản thiết kế trong tay.
“Nổi gió rồi.” Không biết từ khi nào, Việt Tuyên đã đến bên cạnh cô, dịu dàng khoác lên vai cô chiếc áo choàng, rồi khép cửa sổ vào cho cô.
“Anh xong việc rồi à?” Đặt bản thiết kế lên chiếc bàn bên cạnh, Diệp Anh rót cho anh ly nước. Đêm nay Tạ Phố đến, báo cáo tình hình công ty với Việt Tuyên ở phòng bên cạnh, cô tưởng rằng Việt Tuyên sẽ bận đến khuya như mấy ngày trước, không ngờ mới hơn một tiếng đã xong rồi.
“Ừm.” Việt Tuyên lặng lẽ uống hết nửa ly nước, nói: “Ngủ sớm đi”.
Nhìn xấp bản vẽ, Diệp Anh hơi do dự, gật đầu nói: “Vâng”.
Đánh răng rửa mặt cùng Việt Tuyên xong xuôi, tắt đèn, chui vào tấm chăn mỏng mềm mại, rộng rãi, bên ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, Diệp Anh như cô gái bé nhỏ, ôm lấy cánh tay Việt Tuyên, nhắm mắt lại, để mình chìm dần vào giấc ngủ.
“Diệp Anh, em có muốn đi đâu chơi không?” Trong bóng đêm, Việt Tuyên bỗng cất tiếng, “Hay là mấy hôm nữa anh đưa em đi xem phim?”
Má cọ cọ vào cánh tay anh, Diệp Anh ngáp một cái, cười nói: “Anh đang muốn hẹn hò với em sao?”
“…Gần đây anh bận quá, không có thời gian bên em.” Ngập ngừng một chút, Việt Tuyên nói tiếp, “Chuyện của Sâm Lạc Lãng…”
“Được, em muốn đi xem phim!” Anh nhắc làm cô cũng cảm thấy hứng thú. Cô nhảy xuống khỏi giường, đi lấy ipad, tìm xem gần đây chiếu những bộ phim gì. Ngồi khoanh chân trên giường, cô nghiên cứu trailer các bộ phim, sau đó quyết định, vui vể nói với anh: “Chúng mình đi xem The Avengers được không?”. Trong đó có Iron Man, Hulk, Captain America, tuy Iron Man rất thú vị, nhưng em thích Hulk nhất! Hulk mà phẫn nộ thì sẽ biến thành một con quái vật khổng lồ màu xanh, mạnh mẽ vô cùng…
Nghe giọng nói đầy thích thú của cô, Việt Tuyên mỉm cười, nói:
“Tối mai chúng mình đi nhé?”
“Vâng ạ!”
Diệp Anh gật đầu thật mạnh, nằm xuống gối, cười tít mắt, rồi lại ôm chặt lấy cánh tay anh:
“Còn phải mua hai túi bỏng ngô nữa!”
“Ừm.”
Trong lòng Việt Tuyên cũng bắt đầu háo hức.
Thật ra anh chưa bao giờ xem phim ở rạp, cũng không biết Iron Man, Hulk, Captain America là ai. Nghĩ đến những điều này, khóe môi nở nụ cười khiến gương mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng ấm áp. Đợi xem xong bộ phim, anh và cô càng có nhiều đề tài để nói chuyện.
“Tạ Phố hình như biết em và anh đã… rồi.”
Diệp Anh mỉm cười, liếc nhìn Việt Tuyên, nói:
“Ánh mắt anh ấy nhìn em không giống trước đây, tối qua anh ấy còn nói với em mấy câu, vừa ẩn ý vừa kỳ cục, bảo em phải đối xử tốt với anh. Là anh nói cho anh ấy biết ư?”
“Không.”
Việt Tuyên hơi sững lại, chậm rãi lắc đầu:
“Hình như cậu ấy tự nhận ra. Cậu ấy còn hỏi anh…”
“Hỏi anh điều gì?”
“…”
Biết mình lỡ lời, Việt Tuyên băn khoăn ngậm chặt miệng.
“Lẽ nào…” Nghĩ một lúc, Diệp Anh bỗng nhiên cười khúc khích, ghé vào tai anh thì thầm, “Anh ấy nhìn ra anh đã…” Trong bóng đêm, Việt Tuyên ngượng ngùng quay lưng lại với cô. “Đến chuyện này anh ấy cũng nhìn ra.” Diệp Anh ngạc nhiên cười, dựa vào anh. Cánh tay đặt trên eo anh, má kề vào làn da sau lưng, cô có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh. “Anh có thích không?”, thì thầm hỏi, đôi môi cô cọ sát lên làn da trên lưng anh.
“Gì cơ?”
“Cái đó…”
“Cái gì?”
“Cái mà Tạ Phố hỏi ấy…” Cô cười rúc rích, ngón tay đặt trên thắt lưng anh từ từ đi xuống, đi xuống nữa. Người anh run bắn lên như bị điện giật, chưa kịp ngăn cô lại, miệng anh đã phát ra tiếng kêu khẽ.
Mưa lất phất bên ngoài cửa sổ. Không biết sau bao lâu, mưa tạnh dần, mây tan đi, ánh sao vẫn sáng lấp lánh, chỉ là phiến lá tường vi bên cửa sổ vẫn còn ướt đẫm những giọt mưa long lanh.
Trên chiếc gối trắng tinh, gương mặt Việt Tuyên đỏ bừng, hơi thở chưa bình thường trở lại, mồ hôi lấm tấm. Diệp Anh lấy khăn sạch cẩn thận lau người cho anh, anh cố gắng lấy lại sức, vội vàng ngăn cô, nói: “Để anh tự làm.”
Diệp Anh không nài ép, đưa khăn cho anh, lười biếng nằm xuống bên cạnh, nghĩ lại khoảnh khắc hưng phấn như thiên đường ban nãy. “Tuyên, em thích.” Như thể nũng nịu, cô cười khúc khích nói. Cô thích nhìn gương mặt thanh cao, lạnh nhạt như thế không chút bụi trần của anh trở nên sa đọa như cô. Chỉ có điều, anh sa đọa chốn hồng trần, còn cô chìm ngập trong tăm tối khôn cùng.
Khẽ thở dài, Việt Tuyên hôn lên đôi môi đang mỉm cười của cô: “…Anh cũng thích.”
“Ưm.” Đôi môi anh như dòng suối ngọt ngào, mát rượi, Diệp Anh không kìm được bèn đáp lại nụ hôn của anh, hôn anh thật sâu, cô thì thào, “Anh thế này…em sẽ muốn…thích anh thêm lần nữa…”
“Thế thì…” Hơi thở gấp gáp, anh lại hôn cô sâu hơn.
“Nhưng mà sức khỏe của anh…”, Diệp Anh cũng hổn hển, trong lòng bối rối, nhưng lại không nỡ rời xa cơ thể đẹp đẹ vô cùng ấy.
“Anh có thể.”Ánh mắt nhuốm đầy nỗi buồn, Việt Tuyên hôn tới tấp gương mặt đỏ ửng của cô, cơ thể thon thả, yếu ớt phủ lên người cô…
Bên ngoài cửa sổ, những giọt sương trên phiến lá tường vi tí ta tí tách rơi.
Việt Tuyên ngủ thiếp đi.
Cơ thể mệt mỏi cùng cực, xương cốt rệu rão, nhưng Diệp Anh lại chẳng buồn ngủ chút nào. Vô cùng rực rỡ, vô cùng mãn nguyện, cô như thể đang bội thu những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Cô dịu dàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng êm đềm của Việt Tuyên khi anh ngủ, trong lòng bỗng nhiên thoáng hiện ra khuôn mặt mạnh mẽ, cuồng dại khác.
Hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy. Là cảm giác tội lỗi ư? Cô thẫn thờ mở to mắt. Đúng vậy, sự mãnh liệt đó khiến cô muốn ngạt thở, có lẽ chính là cảm giác tội lỗi. Có điều, cô nhìn bóng đen thuộc về đêm tối trong căn phòng, có sao đâu chứ? Dù sao tất cả sớm muộn gì rồi cũng mất đi, tất cả đều không thuộc về cô, cô đều không xứng đáng có được. Việt Tuyên giống như thuốc phiện. Lúc mới đầu thì không thấy gì. Nhưng lại càng ngày càng mạnh, trực tiếp ăn mòn đến tận xương tủy cô. Đến khi mất đi, liệu cô có đau đớn như bị rút xương, moi tim không?
Song, dù có mất đi cũng phải do chính tay cô hủy hoại. Cho dù là chủ động hủy hoại, cũng không thể bị phản bội một lần nữa, cô lạnh lùng nghĩ. Mẹ quả nhiên đã đúng, cô là Dạ Anh – đứa trẻ của đêm, được sinh ra vào đúng thời khắc tà ác, đầy rẫy tội ác nhất. Cô độc ác và là khởi nguồn của mọi tai họa.
Diệp Anh bước xuống giường, chăm chú nhìn Việt Tuyên đang say giấc. Giấc ngủ của anh thật êm đềm, đôi mắt khép hờ, khóe môi thả lỏng, cánh tay vẫn ở tư thế sẵn sàng cho cô gối lên. Đặt cánh tay anh vào tấm chăn mỏng, đắp chăn cho anh, cô lại lặng lẽ nhìn anh một hồi. Đến bên cửa sổ, cầm xấp bản vẽ lên rồi xem rất lâu, cô chau mày, lấy một tờ giấy trắng, cầm bút lên và bắt đầu phác thảo.