Tường Vi Đêm Đầu Tiên

quyển 1 chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một buổi chiều ba ngày sau.

“Diệp tiểu thư, kiểu trang trí này phải chăng hơi lạnh và cứng nhắc.”

Đứng trước cửa hiệu đã sửa chữa hoàn tất, Tracy ngắm nghía khắp lượt, ngây người hỏi. Nếu không phải đã biết nơi đây sẽ là hiệu thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ thì cô sẽ tưởng mình vào nhầm địa chỉ. Phóng mắt nhìn, tường xung quanh ốp đá hoa cương đen tuyền, cột đá trắng kiểu La Mã trông như cung điện lạnh lẽo, đẹp thì rất đẹp, nhưng lạnh và cứng như thế giới của đàn ông.

“Rất tốt.”

Mỗi chi tiết đều đúng như thiết kế, Diệp Anh gật đầu, nói:

“Tracy, cô vất vả quá.”

“Nhưng, Diệp tiểu thư”, đuổi theo Diệp Anh đến cửa, Tracy băn khoăn nói, “Khách hàng của chúng ta là phụ nữ, cô nên xem lại, liệu họ có thích một cửa hiệu trang trí thế này không?”.

Tối qua cô đã đến xem cửa hiệu của Sâm Minh Mỹ, cũng vừa hoàn tất. Phong cách mềm mại, dịu dàng, gam chủ đạo là màu hồng phấn, điển nhã hơi hoài cổ như nàng công chúa xinh đẹp e lệ, rèm cửa sổ gắn đầy những hạt thủy tinh lóng lánh như thế giới mộng ảo, khiến người ta mê đắm.

“Sẽ thích.”

Diệp Anh không ngẩng đầu, đi nhanh khỏi cửa hiệu.

“Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư…”

Chân tay luống cuống gọi mấy câu, cuối cùng Tracy bần thần nhìn bóng Diệp Anh mất hút, lòng vẫn bồn chồn không yên.

“Quả nhiên, rất giống nữ hoàng.”

George uể oải ngả mình vào ghế da màu đen, mình vận sơ mi hoa sặc sỡ, anh ta nghịch nghịch chiếc khuyên mã não dưới môi, lười biếng mỉm cười.

“George!”, Tracy băn khoăn nhìn George, “Trang trí thế này ngộ nhỡ khách hàng không đến thì sao?”.

“Cô có thấy cô ta lo lắng tí nào không?”, George ngáp một cái, “Cô ta đã mười phần tự tin như vậy, thì cô thử đợi xem sao”.

“…”

Nhìn đường phố đông đúc bên ngoài cửa kính, Tracy mấp máy môi, vẫn không yên tâm.

Không khí mùa hè, ẩm ướt oi nồng.

“Đây là danh sách các minh tinh và những nhân vật nổi tiếng các giới sẽ đến dự lễ khai trương chính thức”, trợ lý đưa một tờ giấy đánh máy dày đặc những chữ là chữ, lại đưa một tập giấy khác, “Đây là kế hoạch quảng cáo đã chỉnh sửa, mời cô xem”.

Sâm Minh Mỹ cầm lên.

Đọc kỹ một lượt, cô gật đầu rồi đưa cho mấy đồng nghiệp bên cạnh. Bên tai là tiếng tranh luận của các nhà thiết kế thỉnh thoảng vọng tới, Sâm Minh Mỹ ngẩng đầu nhìn sắc trời qua cửa sổ, từng đám mây đen vần vũ trên không, dường như sắp có mưa lớn.

Hôm nay là ngày thứ ba.

Nếu người đàn bà đó vẫn không chịu rời khỏi Tạ gia…

Sâm Minh Mỹ lạnh lùng mím môi.

Khi tài xế mở cửa xe cho Diệp Anh, đã có những hạt mưa đầu tiên rơi trên cánh tay trần trắng muốt của cô, để lại dấu nước tròn, ướt lạnh.

“Diệp tiểu thư, đi đâu đây ạ?”

Trở về vị trí sau vô lăng, lái xe lễ phép hỏi.

Chỉ trong chớp mắt, bầu trời đã tối sầm, không trung dày đặc những sợi mưa đan chéo như những mũi kim sắc lạnh. Diệp Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mới bốn rưỡi chiều, cô trầm ngâm một lát, nói:

“Đến hiệu bánh Tường Vi.”

Mưa càng lúc càng dày.

Việt Xán đứng dậy khỏi bàn làm việc. Giống như trước giờ, mỗi khi gặp trời mưa, tâm trạng anh trở nên bồn chồn bất an, cơ hồ như có gì dồn ép, đè nén đến mức không thở được. Mưa bão hoặc sấm sét còn dễ chịu hơn, sợ nhất là kiểu mưa nhỏ, dày hạt không âm thanh.

Như đêm nhiều năm trước.

Như triền miên bất tận.

Như những chiếc kim dài.

Dai dẳng đâm vào lòng vốn đã nát bời, anh tưởng dây thần kinh đó đã tê liệt, đã chết từ lâu, nhưng vẫn lộ ra vết thương choe choét máu tươi, đau tới tận tim gan.

“Đại thiếu gia.”

Gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, Tạ Phong – một chàng trai trẻ tuổi rất điển trai, sắc mặt bất thường đi vào. Do dự một lát, rồi bước đến bên Việt Xán báo cáo tình hình vừa được biết.

Việt Xán tái mặt, xẵng giọng hỏi:

“Bao giờ?!”

“… Có lẽ là bây giờ.”

Nước mưa đọng làm mờ lớp kính.Diệp Anh dùng ngón tay, vạch lên lớp kính. Ngón tay di qua, di lại trên cửa kính mờ nước, hiện ra một bông hoa tường vi.

“Đây là tường vi đêm đầu tiên.”

Tay trái ôm cô vào lòng, tay phải cha dùng ngón trỏ vẽ một bông tường vi trên khung kính cửa sổ hiệu bánh Tây Tường Vi. Bên ngoài, trong màn mưa, không khí ẩm ướt, bông hoa tường vi đó sinh động như vừa mới nở.

Lúc nhỏ, cha thường đưa cô đến hiệu bánh đó.

Bởi vì tên cửa hiệu là Tường Vi, cha thậm chí rất vui lòng giúp chủ cửa hàng thiết kế biển hiệu, trên nền hai màu đỏ trắng, giữa là một bông hoa tường vi màu hồng nở xòe. Cha thích ăn bánh đậu đỏ của hiệu bánh đó, cha nói hồi còn nhỏ, đậu đỏ do bà nội hầm cũng mang hương vị này.

Cha nắm tay cô.

Dạy cô vẽ bông hoa tường vi như vậy lên cửa kính.

“Tường vi đêm đầu tiên, mặc dù chưa nở hết, nhưng tươi nhất, thuần khiết nhất”, miệng cha có mùi thuốc lào, râu đen luôn chọc vào má cô ngưa ngứa lại hơi đau, cha nắm bàn tay bé nhỏ của cô, vẽ một bông khác, “Đêm con ra đời, ngoài cửa sổ tường vi hồng nở rộ. Cha cảm thấy bé Tường Vi của cha sau này lớn lên nhất định sẽ tài hoa, trong sáng và tốt bụng, trở thành tác phẩm tuyệt vời nhất của cha.”

Lúc đó, cha luôn mua hai cái bánh đậu đỏ, một cái cho cô, một cái ông ăn. Cha thích nhất bánh đậu đỏ, có lúc thức thâu đêm trong phòng thiết kế, mệt chẳng muốn ăn gì, cha cũng ăn hết cái bánh đậu đỏ cô lén chạy đi mua cho ông.

Đó là loại bánh cha thích nhất.

Dẫu trong những năm tháng ô uế, chỉ cần mua một chiếc bánh đậu đỏ để trước ảnh cha, cô có thể bình tĩnh được mấy ngày.

Còn về sau.

Khi sống trong trại cải tạo, đêm khuya không ngủ được, ngồi trên giường, suốt đêm thẫn thờ suy nghĩ. Lâu như vậy không mua bánh đậu đỏ cho cha, liệu cha có buồn, có cho rằng, cô đã quên ông.

Hơi nước mưa ẩm dần làm mờ bông tường vi trên kính, Diệp Anh lặng lẽ thở dài, dùng ngón tay xóa đi. Trên đường có nhiều chỗ nước đọng, xe phóng rất nhanh, người đi bộ vội vàng. Cô nhắm mắt mệt mỏi dựa vào cửa xe, nước mưa bên ngoài truyền hơi lạnh buốt.

“Nếu sau ba ngày, cô vẫn không đi khỏi đây, tôi sẽ nói ra tất cả mọi chuyện của cô!”

“Tối đó, Tuyên đã nắm tay tôi.”

Trong vườn hoa đêm hè, Sâm Minh Mỹ tỏ ra thương hại cô, nói:

“Cô sẽ không ngu ngốc tưởng rằng, Tuyên thích cô thật chứ.”

Ba ngày nay, những lời nói của Sâm Minh Mỹ vẫn vang bên tai.

Ba ngày nay, Sâm Minh Mỹ hầu như không cho cô bất kỳ cơ hội nào đến gần Tuyên, dù ăn cơm, đi dạo, đi tập phục hồi chức năng, Sâm Minh Mỹ đều đích thân ở bên Việt Tuyên. Đến tối cô ta càng không cho phép cô vào phòng anh.

Còn Việt Tuyên…

Việt Tuyên không từ chối Sâm Minh Mỹ.

Chiếc Bentley lao đi trên con đường ngập mưa.

Màn mưa như tấm lưới dệt bằng mũi kim trùm lên tất cả, một màu trắng mênh mang. Từ xa, dòng xe nối nhau di chuyển. Xa hơn nữa, qua một khu phố, lại xa hơn nữa, rồi qua một khu phố khác…

Vòng qua chỗ ngoặt…

Chiếc xe đua màu xám bạc phóng như bay!

Trên đường phố trơn ướt, phá vỡ màn mưa, chiếc cần gạt nước quét liên tục, Việt Xán mặt mày cau có, một tay nắm vô lăng, một tay ấn tìm danh bạ điện thoại. Không có! Không có! Ngoài bức ảnh cô ấu yếm dựa vào người Việt Tuyên ở Paris. Mọi thông tin về cô anh đều không có!

“Diệp tiểu thư đã rời quảng trường Ngân Tọa!”

Trong tai nghe, giọng của Tạ Phong cũng hơi lo lắng.

“Đúng, chính là đi trên chiếc xe đó! Nhưng không ai biết cô ấy đi đâu! Trên đường về Tạ gia cũng không có! Lái xe không liên lạc được! Di động của Diệp tiểu thư tắt máy!”

Đi đâu?

Cô ấy đi đâu?

Lồng ngực cuộn lên như muốn vỡ tung, chiếc cần gạt nước gạt liên tục, Việt Xán nắm chặt vô lăng, nhấn ga chiếc xe đua màu xám bạc vượt qua chiếc xe khác trong màn mưa trắng xóa! Lại vượt qua chiếc nữa! Còi xe rít suốt dọc đường!

Màn mưa làm mờ các ô cửa kính, biến thành một màu trắng đục.

Nghe tiếng gõ cửa của thuộc hạ, Tạ Bình khẽ khàng đi ra, không dám đánh động Việt Tuyên đang ngủ. Trên chiếc giường rộng thênh thang, Việt Tuyên ngủ không yên, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập, lông mày cau có, như đang bị ác mộng đè nén. Sắc mặt xanh xao, Việt Tuyên trăn trở thở dốc, đột nhiên cả người chấn động, mở bừng mắt!

“Nhị thiếu gia!”

Vừa ra đến cửa, bắt đầu lắng nghe thuộc hạ báo cáo, Tạ Bình vội ngoái đầu ngó vào phòng.

“A Anh đã về chưa?”

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa gõ đều như trống điểm. Việt Tuyên cau mày hỏi, một cơn đau ở ngực âm ỉ co thắt, cơn ác mộng vừa rồi khiến lòng anh nặng trĩu, thấp thỏm bất an như có chuyện không hay sắp xảy ra. Lúc này, anh muốn nhìn thấy cô, lập tức nhìn thấy cô!

Mưa ướt đường trơn.

“Rầm…”

Đột nhiên thân xe chấn động mạnh, người Diệp Anh lập tức nảy lên, đập mạnh vào cửa kính! Cô đau điếng ôm trán, máu tươi theo ngón tay nhỏ xuống, nặng nề mở mắt nhìn ra. Lái xe phía trước, trán toát mồ hôi, hai tay run run nắm chặt vô lăng, cố làm cho xe dừng lại, ngoái đầu kêu lên:

“Tiểu thư, phanh hỏng rồi!”

“Rầm…!”

Còn chưa ngồi vững, lại một cú va mạnh nữa, trán Diệp Anh hầu như va vào đúng vị trí cũ trên kính xe, máu tươi như dồn lại, một dải máu đỏ làm mờ tầm nhìn của cô.

Lại là…

Phanh hỏng ư…

Ý nghĩ nực cười lóe lên trong đầu, cơn đau ở trán và cảm giác choáng váng ở đầu khiến cô nôn nao muốn ói. Cố gắng nhìn ra, thấy một ngã tư đông đúc, đúng lúc đèn đỏ, mấy cái xe dừng ở đó, chiếc Bentley như mất kiểm soát xiêu vẹo lao lên!

“Két…”

Một tiếng rít chói tai, chiếc Bentley mất kiểm soát suýt đâm vào chiếc xe đỗ phía trước! Lại loạng choạng chen qua một chiếc khác! “Bíp…”, “Bíp…!”, tiếng còi xe chói tai xé màn mưa, chiếc xe phía trước kinh hoàng né tránh! Tiếng còi xe, cùng tiếng kêu, tiếng chửi hỗn loạn!

“Rầm…!”

Mặc dù đã thắt dây an toàn, và dù Diệp Anh đã cúi đầu, thu người lại, nhưng lực chạm cực lớn vẫn khiến cả người cô bị hất lên, va mạnh vào thành ghế trước!

Máu chảy đầy mặt, đau đến nỗi máu trong người như đông lại.

“Rẹt…!”

Lại quệt vào chiếc xe đỗ phía trước, chiếc Bentley lảo đảo, lao vào ngã tư dòng xe rồng rắn!

Từ phía xa, sắc máu cuối cùng trên môi Việt Xán biến mất!

Mặc dù đoán ra nơi cô định đến, mặc dù đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen, nhưng dòng xe rồng rắn phía trước đã chặn anh ở đây, giương mắt nhìn mọi chuyện xảy ra!

Tay Việt Xán run run đẩy cửa xe.

Thế giới xung quanh như đột nhiên chìm trong yên lặng, trong đám xe hỗn loạn, anh lao về phía chiếc Bentley màu đen! Trong màn mưa trắng xóa mênh mông, chiếc Bentley giống như một con thuyền nhỏ trong bão biển, trong ngã tư dòng xe nườm nượp, vùng vẫy cố tránh chiếc xe đang nhằm vào nó lao tới!

Như một cảnh phim câm đen trắng.

Như một cơn ác mộng không thể nào tỉnh dậy.

Trong mưa, Việt Xán hét lên đau đớn, lao về phía ngã tư!

Nỗi tuyệt vọng xé nát tim anh. Đây chính là cơn ác mộng bao phen, anh điên cuồng lao trong màn mưa dày đặc mênh mông, nhìn thấy đám máu tanh đó, anh cơ hồ nhìn thấy đó sẽ là địa ngục, dùng hết sức bình sinh gào thét, muốn ngăn cản, nhưng anh không thể đuổi kịp, không thể ngăn cản, không thể bảo vệ, thậm chí đến máu trên người, anh cũng không thể lau cho cô…

Sáu năm trước, anh bỏ rơi cô.

Chính tay anh đã đẩy cô vào vũng máu tanh, đẩy cô vào địa ngục…

Sáu năm sau, anh chỉ muốn cô bỏ đi thật xa!

Mọi chuyện, anh đều sẽ làm thay cô! Anh chỉ muốn cô có thể sống yên ổn bình an, dẫu ở một đất nước xa xôi, dẫu cô hoàn toàn quên anh. Báo thù là con ác quỷ, nó sẽ nuốt chửng linh hồn người ta, nó sẽ như đầm lầy ma quỷ càng lún càng sâu. Anh đã ở lại tầng đáy tận cùng nhất không nhìn thấy mặt trời, anh đã không thể vùng vẫy thoát ra, anh chỉ mong cô có thể sung sướng…

“Rẹt…!”

“Rẹt…!”

“Rẹt…!’

Thoát hiểm trong gang tấc, sượt qua chiếc xe từ phía trước lao đến, máu loang đầy mặt Diệp Anh. Trong xe cô liên tiếp bị va đập, đau đớn vô cùng, dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu, cảnh tượng nhìn thấy lại là…

Một chiếc xe tải đã ở cách vài thước!

Thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt mở to kinh hoàng của lái xe.

“Rầm…!”

Ánh sáng trắng bùng phát!

Trước khi bị bóng đêm chết chóc và cơn đau bạo phát nhấn chìm, Diệp Anh thảng thốt nghĩ tới, đã từng có cánh tay ôm chặt cô, xiết cô vào vồng ngực lành lạnh. Đó là một người bị bệnh yếu ớt, bị va đập mạnh hơn cô, nhưng vẫn cố ôm cô thật chặt, thật chặt…

Còn cô…

Hình như vẫn chưa thật sự nói một câu cảm ơn…

“Rầm…!”

Chiếc xe tải cỡ lớn rùng rùng áp đến!

Bên ngoài mưa dày hạt, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Ngồi khoanh chân trên chiếu cói của căn phòng kiểu Nhật Bản, Thái Na trao đổi lễ vật với trùm băng đảng Yamaguchi, Nhật Bản. Thấy con gái đã tiếp quản hầu hết các quan hệ trong đường dây, Thái Thiết rất hài lòng.

Di động rung.

Thái Thiết cầm lên, mở cửa rồi đi ra ngoài.

“Biết rồi.”

Nghe xong, Thái Thiết tắt máy. Sau đó lại ấn số khác.

Khi Việt Tuyên lòng như lửa đốt đến bệnh viện, chiếc xe cứu thương cũng vừa đến, đèn đỏ trên nóc xe quay loang loáng, réo đinh tai! Các bác sĩ và y tá đứng đợi vội chạy ra, cửa xe mở, đầu tiên là lái xe mặt đầy máu được khiêng ra, tiếp theo là Diệp Anh mặt trắng bệch như tờ giấy hôn mê bất tỉnh.

Nằm trên băng ca trắng như tuyết.

Hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy vết máu, dường như đã được ai đó cẩn thận lau đi, nhưng máu từ những vết thương chi chít vẫn không ngừng chảy ra.

Miệng chụp bình dưỡng khí.

Một cánh tay buông thõng, giống như…

Cố kiềm chế cơn đau tim dội lên, Việt Tuyên nắm chặt tay vịn xe lăn, thử đến gần chút nữa. Các bác sĩ và y tá nét mặt căng thẳng đẩy chiếc băng ca qua trước mặt anh, đi về phía phòng cấp cứu.

“Nhanh!”

Việt Tuyên sốt ruột giục Tạ Bình đẩy anh đi theo, lúc đó một người từ chiếc xe cứu thương đi ra, chính là Việt Xán!

Môi trắng nhợt, mặt ngây ngây, Việt Xán cơ hồ không nhìn thấy Việt Tuyên, rảo bước về phía băng ca đưa Diệp Anh đi vừa mất hút.

Việt Xán như vậy.

Cơ hồ khác hẳn Việt Xán ngày thường.

“Anh.”

Khi Việt Xán như không nhìn thấy, chạy vụt qua, hướng thẳng về phía phòng cấp cứu, Việt Tuyên đã lên tiếng gọi!

“…”

Quay đầu nhìn thấy Việt Tuyên, đáy mắt Việt Xán đột nhiên lóe ra tia sáng sắc lạnh, hung dữ! Nhưng chỉ một tích tắc, mặt lại trầm xuống tiếp tục rảo bước về phía phòng cấp cứu, không nói với Việt Tuyên, cũng không giải thích tại sao mình lại xuất hiện trong xe cứu thương của Diệp Anh.

Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng.

Từng giây từng phút trôi qua đều như những lưỡi dao sắc chầm chậm rạch lên, bàn tay Việt Tuyên nắm chặt tay vịn càng lúc càng trắng nhợt. Ho một trận dữ dội, anh cúi đầu che miệng, từng trận nối nhau, làm hai má anh đỏ tươi như máu.

“Nhị thiếu gia.”

Tạ Bình lo lắng bước đến.

Làn hơi từ ngực dâng lên cơ hồ như tắc lại, Việt Tuyên mệt mỏi xua tay, nhắm mắt chống lại cơn khó thở. Còn Việt Xán đứng cạnh cửa phòng cấp cứu, nhìn các y tá căng thẳng ra vào, sắc mặt u ám, không nói một câu.

Mười mấy phút sau.

Tạ Phong và Tạ Thanh nhiều năm đi theo Việt Xán cũng đến.

Lại mấy phút nữa trôi qua.

Tạ Phố kề cận bên Việt Tuyên cũng đến, sau khi nói nhỏ mấy câu với Tạ Bình, anh ta ngẩng lên khẽ gật đầu với Tạ Phong và Tạ Thanh đứng sau Việt Xán.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, bác sĩ đi ra nói:

“Bệnh nhân hiện vẫn hôn mê, khoảng hai tiếng sau sẽ tỉnh. Hiện nay tình trạng coi như ổn định, tính mạng không nguy hiểm lắm, nhưng vùng ngực bị va đập nhiều lần, chấn động não cũng khá nghiêm trọng, cần tiếp tục theo dõi. Đốt sống cổ cũng bị tổn thương, cố gắng để bệnh nhân bất động một thời gian.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Việt Tuyên nói, đúng lúc nhìn thấy Diệp Anh nằm trên băng ca do một y tá đẩy ra.

Trắng nhợt không sắc máu, hôn mê, hàng mi yếu ớt nhắm nghiền, mái tóc đen xõa trên gối trắng toát. Trái tim co thắt, Việt Tuyên khó nhọc điều khiển xe lăn, đi bên cạnh băng ca theo vào phòng bệnh.

“Việt Tuyên, anh muốn nói chuyện với em.”

Đằng sau vang lên giọng nói vô cảm của Việt Xán, Việt Tuyên thoáng sững người, chiếc xe lăn từ từ dừng bánh.

“Xin em hãy tha cho cô ấy.”

Trong phòng dành cho người nhà bệnh nhân cạnh phòng bệnh, Việt Xán sắc mặt vô cảm nhìn màn mưa vẫn dai dẳng rơi ngoài cửa sổ, giọng anh lành lạnh, khó nhọc như bị nghẽn lại.

“Em muốn gì? Hãy nói với anh, anh sẽ cho em”, Việt Xán chậm rãi châm điếu thuốc, “Nhưng em hãy tha cho cô ấy, để cô ấy ra đi!”.

“Anh.”

Trên xe lăn, Việt Tuyên sửng sốt.

“Em muốn kết hôn với Minh Mỹ phải không?”, nhả một làn khói đặc, Việt Xán nói, “Được, anh không tranh với em, anh đảm bảo em có thể cưới được Sâm Minh Mỹ, hoàn thành tâm nguyện của ông”.

Việt Tuyên im lặng không nói.

“Sao, không hài lòng ư, em còn muốn gì nữa?”, Việt Xán nheo mắt, hơi lạnh tụ trong đáy mắt, “Nói anh nghe”.

“Anh…”

Hai tay nắm thành xe lăn, ngực Việt Tuyên dội lên một cơn khó thở.

“Anh ư?”, Việt Xán cười khẩy, “Em đưa cô ấy về Tạ gia, dùng cô ấy để thăm dò anh, dùng cô ấy để uy hiếp anh, em còn gọi anh là anh sao?! Được, anh thừa nhận, em thắng rồi! Rốt cuộc em muốn gì, nói đi!”.

Hơi thở trong lồng ngực tiếp tục dồn dập, Việt Tuyên nhắm mắt, nặng nhọc nói:

“… Em không.”

“Em không?”, như đang nghe thấy chuyện nực cười nhất, Việt Xán lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt băng lạnh nhìn Việt Tuyên, “Lần đầu tiên nhìn cô ấy, em đã biết cô ấy là ai! Cho nên, Nhị thiếu gia trước nay vốn lạnh lùng mới cho phép cô ấy đến gần. Cô ấy lừa em, quyến rũ em, em mới nhân cơ tát nước theo mưa, tương kế tựu kế”.

“Cô ấy ngốc quá, cô ấy cứ tưởng diễn xuất của mình tài đến mức có thể lừa được em”, rít một hơi thuốc dài, Việt Xán chua chát nói, “Cô ấy không hề biết, diễn viên đại tài thực sự chính là em. Nhìn cô ấy bày mưu tính kế làm cái nọ cái kia, cố quyến rũ để em thích cô ấy, chắc em thấy quá nực cười, đúng không?”.

Trong không khí sặc sụa mùi khói thuốc.

Diễn…

Đúng vậy, anh vốn cũng biết…

Đó chỉ là vỡ diễn…

Sắc mặt tái nhợt, Việt Tuyên cúi đầu ho rũ rượi! Cơn nọ nối tiếp cơn kia, cơ hồ lục phủ ngũ tạng đều như đang trào ra hết, các cơ toàn thân đã run lên gần như co rút, hai má đỏ lựng!

Cơn đau từ hai chân lan ra!

Co thắt!

Xộc thẳng lên ngực, kết hợp với cơn ho kịch phát.

“Chính cái vẻ đó”, mắt Việt Xán sẫm lại, đột nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, “Năm xưa, khi còn là cậu bé yếu ớt cô độc, em luôn miệng gọi ‘anh ơi, anh ơi’, xem ra thật đáng thương, khiến anh tưởng em vô hại”.

Lần đầu tiên nhìn thấy Việt Tuyên là một chiều mùa đông sáu năm trước, ánh mắt cha âu yếm nói với Việt Xán: “Đây là Tiểu Tuyên, là em của con”.

Trên xe lăn, cậu bé xanh xao hơi cúi người, gọi:

“Anh!”

Anh vốn tưởng cậu em không hiếu động. Nhưng về sau mới biết, từ lúc sinh ra, Việt Tuyên đã đau yếu nhiều bệnh, lại bị hen nặng, nên thường ngồi xe lăn đi chơi, tính em trai cũng trầm lặng ít nói, nhưng mỗi lần nhìn anh, ánh mắt luôn hiền hậu, đầy ngượng mộ.

Em học ở một trường nổi tiếng, cách ngôi trường hạng ba anh học chỉ một con phố. Vậy là, thỉnh thoảng trước khi có người đến đón sau giờ tự học buổi tối, anh đều đi gặp đứa em trai. Em trai là đứa bé ngoan dễ bảo, mặc dù từ nhỏ đã là con nhà giàu có, có khí chất, cử chỉ tao nhã cao quý, nhưng các món quà vặt bên đường, dù là lon bia hay cái chân gà nướng anh cho, nó đều ngoan ngoãn nhận, ăn ngon lành.

Anh rất quý cậu em này.

Cũng thật lòng tiếp nhận cậu.

Đó là quãng thời gian khó tưởng tượng nhất trong cuộc đời Việt Xán. Chỉ có hai mẹ con sống với nhau, anh bị lũ bạn chửi là con hoang. Vậy mà đột nhiên không chỉ có bạn gái, có cha, lại có cả em trai, thế giới bỗng trở nên viên mãn diệu kỳ đến mức không thể viên mãn diệu kỳ hơn, hạnh phúc đến nhanh cơ hồ như không có thật.

Nếu có thể biết trước mọi việc…

Việt Xán đau khổ nhắm mắt, nếu có thể biết trước sự việc sẽ như thế này, nếu như hồi đó anh chỉ gật đầu với đứa em đó, không có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào thì tấn bi kịch liệu có xảy ra không?

“… Xin lỗi.”

Ngực phập phồng dữ dội, nhìn Việt Xán cứng đơ đứng bên cửa sổ, đau khổ chồng chất, vị tanh từ những cơn ho mà Việt Tuyên cố kiềm chế, cứ thế từ trong họng trào ra, hai má đỏ ửng, môi tím tái, hổn hển nói:

“Anh, em xin lỗi…”

Cơn ho lan truyền từ ngực thít lấy toàn thân, Việt Tuyên cuối cùng run lên lẩy bẩy, cơn đau dữ dội làm trán anh ra mồ hôi, lấm tấm dày đặc, tiếng rít xé gan xé phổi cũng vang khắp phòng!

Việt Xán nghe tiếng, vội quay đầu!

Nhìn thấy bộ dạng Việt Tuyên như vậy, Việt Xán nghiến răng, đẩy tung cánh cửa sổ cho thoáng khí, sau đó bước vội đến. Tìm trong người Việt Tuyên lấy ra bình thuốc xịt, lạnh lùng bóp hàm răng run run nghiến chặt của anh…

“Hít vào!”

Việt Xán lạnh lùng ra lệnh!

Trong run rẩy đau đớn, Việt Tuyên hổn hển nhìn người anh trước mặt, cảm giác như thời gian đang trở về rất nhiều năm trước. Khi lần đầu tiên anh phát bệnh trước mặt Việt Xán, anh ta cũng hoảng sợ, cũng bóp hàm mà anh đang nghiến chặt như vậy, cũng hét một câu như thế…

“Hít vào!”

Trong mắt Việt Xán mang một vẻ phẫn nộ tàn khốc.

Thuốc phun vào họng, lọt vào khí quản, sau mấy lần như vậy, cơn khó thở dịu dần, nhưng cơn co rút ở vùng đùi vẫn dày vò Việt Tuyên như ma quỷ, khiến anh đau tái mặt, run lên từng hồi.

Liếc nhìn một cái, Việt Xán lạnh mặt quay người đi về phía cửa.

“Anh…”

Nắm cổ tay anh, Việt Tuyên mặt trắng nhợt, nói đứt quãng:

“Anh… em xin lỗi…”

“Lại dùng khổ nhục kế?”, Việt Xán nhếch mép cười, ánh mắt từ bàn tay nắm cổ tay anh, chầm chậm dời đến khuôn mặt đẫm mồ hôi đau đớn của Việt Tuyên, giọng châm biếm, “Xin lỗi, anh đã bị lừa một lần, sẽ không bị em lừa lần thứ hai đâu”.

“Hơn nữa, tại sao phải nói xin lỗi? Là vì cô ấy chăng?”, Việt Xán lạnh lùng, “Em không làm sai gì hết, nếu em có điểm yếu bị anh nắm được, anh cũng sẽ không nể tình! Nếu đó là cô gái em từng yêu, anh cũng sẽ để em tận mắt nhìn thấy anh lên giường với cô ta, chứ không phải chỉ nhìn thấy anh hôn cô ta thôi đâu!”.

“…”

Việt Tuyên hai môi động đậy, nhưng không nói ra lời.

“Rốt cuộc”, ánh mắt Việt Xán dồn ép, “Năm xưa chính anh đem điểm yếu này kể cho em nghe, chuyện này không trách em, nếu trách thì trách bản thân anh!”.

Ánh mắt băng lạnh đó, giống như kẻ thù không đợi trời chung với anh, con tim Việt Tuyên mỗi lúc mỗi lạnh, đau đớn mỗi lúc mỗi tăng.

Anh còn nhớ hồi mới quen Việt Xán, trên mặt Việt Xán có vết bầm chưa khỏi hẳn, mái tóc đen hơi xoăn, chiếc áo jacket da hơi cũ, dáng ngồi hơi lệch, dựa vào chiếc ghế màu tím, trong mắt có vẻ nghênh ngang không giấu diếm, một đôi mắt hoang dã bất kham nhìn anh.

Giống như bọn con trai hư hỏng ở trường trung học cách đó một con phố.

Tuy nhiên, dưới vẻ bề ngoài hung hăng đó, người anh đột nhiên xuất hiện này lại có trái tim dịu hiền đặc biệt, sau mấy lần đi với nhau, Việt Tuyên đã dễ dàng tiếp nhận anh.

Ánh sao lấp lánh, ngồi trên chỗ cao nhất của con dốc, tay anh cầm một lon bia, vừa uống từng ngụm lớn vừa nhìn không chớp mắt ngôi trường nữ sinh đối diện. Đó là lúc tan giờ tự học buổi tối, từng tốp, từng tốp nữ sinh lục tục đi ra. Khi cô nữ sinh dáng cô đơn, hơi lạnh, xinh đẹp xuất hiện ở cổng trường, mắt Việt Xán đột nhiên sáng lên, toét miệng cười, đứng dậy nói với Việt Tuyên:

“Cô ấy kia rồi.”

Nhét lon bia uống được một nửa vào tay Việt Tuyên, Việt Xán cười lanh lảnh, đập mạnh vào vai anh:

“Hôm nào sẽ chính thức giới thiệu cô ấy với em.”

Trong gió đêm, vỏ lon bia trong tay lành lạnh.

Ở chỗ cao nhất của sườn dốc, từ xa, Việt Tuyên nhìn thấy Việt Xán chạy đến bên cô gái. Cô gái lạnh lùng hất tay anh trai, đi thẳng về phía trước. Anh trai đuổi theo, sốt ruột giơ tay ôm choàng vai cô, sau đó ôm rất chặt, hình như thận trọng nói thầm vào tai cô câu gì.

Cô gái từ từ quay người.

Anh trai cười, cộc đầu vào trán cô, mặc dù ở khoảng cách rất xa, cũng có thể nhận thấy vẻ âu yếm cưng chiều trong ánh mắt, khóe môi của anh trai đối với cô gái đó.

Hình như cảm nhận được ánh mắt từ xa của Việt Tuyên.

Việt Xán ngẩng đầu, nhe răng cười, trong màn đêm vẫy Việt Tuyên từ xa. Trong tay anh trai, cô gái cũng nhìn về phía anh.

Gió thổi qua sườn dốc cao cao, cậu ngồi trên xe lăn, bỗng ngây ra nhìn rất lâu bóng hai người xa dần, rồi biến mất trong ngõ.

Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh cứ hiện lên trong đầu, Việt Tuyên từ từ nhắm mắt. Đột nhiên anh cảm thấy mệt mỏi, cô đơn vô hạn, đờ đẫn đến nỗi không còn cảm thấy cơn đau của cơ thể.

“Anh…”

Anh lắp bắp, như nói thầm:

“… Anh mãi mãi không bao giờ tha thứ cho em, đúng không?”

“Những năm qua, cho dù em đã làm bao nhiêu việc, muốn bù đắp…”, hai cánh môi tái trắng, Việt Tuyên đau khổ nói, “Anh đều cảm thấy, em là kẻ thù của anh. Anh muốn tiếp quản bộ phận nào của tập đoàn em đều cho anh, anh muốn gì, em đều cho anh. Em lùi mãi lùi mãi, anh lại cho rằng em đang cố làm ra vẻ…”.

“…”

Việt Xán lạnh lùng ngước mắt.

“Anh muốn có Minh Mỹ, em liền đồng ý hủy hôn với cô ấy, nhưng anh lại cho rằng em lùi để tiến, cố tình khiến cho ông nghi ngờ anh”, Việt Tuyên vừa nói vẻ chán nản, vừa từ từ buông bàn tay nắm tay Việt Xán, “Nếu em không đồng ý, anh sẽ cho là em đang cố ý tranh giành Minh Mỹ với anh”.

“Anh…”

Việt Tuyên khẽ hỏi:

“… Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào?”

“Việt Tuyên, em cho anh là cái gì?”, Việt Xán cười gằn một tiếng, mắt lạnh như băng, “Em tưởng vứt cho anh vài khúc xương là anh biến thành con chó, cảm tạ đại ân đại đức của em sao? Nếu cái mà em gọi là làm bao nhiêu việc cho anh, mục đích chỉ để khiến anh mềm lòng, khiến anh từ bỏ, vậy thì anh khuyên em, hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi!”.

Đứng lên rồi đưa mắt cúi nhìn, Việt Xán nói trắng ra:

“Em biết rõ thứ anh muốn là gì! Muốn anh tha thứ cho em, đúng không? Vậy thì hãy cho anh, cái anh thực sự muốn! Chứ không phải là những lời nói đạo mạo, tỏ ra yếu đuối, khiến người khác mềm lòng, nhưng sau lưng lại dùng những thủ đoạn bỉ ổi xấu xa!”

Ngây người trên xe lăn, sắc mặt Việt Tuyên trắng như tuyết, anh trầm ngâm rất lâu, rất lâu, giọng khàn đặc nói: “Anh, em xin lỗi… cho dù bà ấy làm không đúng đến đâu… rốt cuộc bà ấy vẫn là mẹ em…”

Hít một hơi, Việt Tuyên ngửa mặt nhìn Việt Xán:

“Ngoài điều đó, mọi thứ anh yêu cầu em đều chấp nhận!”

Mưa nhỏ ngoài cửa sổ, vẫn rơi đều không ngớt.

Bên kia là phòng bệnh của Diệp Anh, Tạ Phố và Tạ Phong, một người ngồi ở đầu giường, một người đứng tựa vào tường. Đường vạch trên màn hình điện tâm đồ nhảy đều đều, Diệp Anh vẫn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, môi không sắc máu.

Quay lưng, Việt Xán cứng đờ, đứng hồi lâu, nói khẽ:

“Vậy hãy để cô ấy ra đi!”

Khi mắt trừng trừng chứng kiến cảnh chiếc xe tải đâm vào chiếc Bentley màu đen, khi anh run rẩy mở cửa, nhìn thấy cô toàn thân đầy máu ngất lịm trong xe, cảm giác tuyệt vọng như ngày tận thế bỗng ùa đến, và dù thế nào anh cũng không thể chịu đựng thêm một lần nữa.

“Hãy để Diệp Anh rời khỏi Tạ gia, rời xa chỗ này.”

Nói từng câu, từng chữ, Việt Xán nắm chặt nắm đấm, nhìn màn mưa âm u dai dẳng bên ngoài.

“Cô ấy sẽ không đi.”

Mấy tiếng ho cố nén, Việt Tuyên chậm rãi nói:

“Bắt đầu từ lúc tìm thấy em ở Paris, có lẽ cô ấy đã quyết chí. Chưa làm xong những việc muốn làm, cô ấy sẽ không bỏ đi.”

Việt Xán lạnh lùng nói:

“Vậy hãy để cô ấy chẳng có gì hết, không làm được việc gì hết, dứt khoát đuổi ra khỏi Tạ gia!”

“Anh, anh còn yêu cô ấy không?”

Nhìn bóng Việt Xán trầm lặng pha chút giận dữ, giọng Việt Tuyên nhẹ như tiếng mưa ngoài cửa. Nghe thấy câu đó, cơ thể Việt Xán đột nhiên cứng đờ, phảng phất như cả một thế kỷ dài đằng đẵng vừa trôi qua, Việt Tuyên mới nghe thấy câu trả lời của anh thì mặt không biểu cảm…

“Không.”

“Vậy sao anh còn quan tâm cô ấy ở đâu?”, che miệng ho, Việt Tuyên mệt mỏi nói, “Cô ấy muốn ở lại Tạ gia, cứ để cô ấy ở lại”.

“Sau đó, để cô ấy đi đến cái chết phải không?”

Việt Xán đột nhiên ngoái đầu, giọng châm biếm:

“Mặc dù sáu năm trôi qua, đối với cô ấy, anh đã không còn bất cứ tình cảm nào nữa, nhưng dù sao năm xưa, anh cũng đã có lỗi với cô ấy. Sáu năm trước, anh giương mắt nhìn cô ấy đi vào chỗ chết, hôm nay lại giương mắt nhìn thấy cô ấy suýt chết, em bảo lòng anh phải sắt đá thế nào để có thể nhìn người mình từng yêu, chết một lần nữa?”

“Cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”

Hai chân đau buốt tê dại, Việt Tuyên nặng nề hít một hơi, không khí trong lành ẩm mùi nước mưa, trả lời:

“Sau này em sẽ chăm sóc cô ấy.”

Không tin vào tai mình, Việt Xán nhìn ép anh:

“Em nói gì?!”

“Anh, có thật anh…”, Việt Tuyên lặng lẽ nhìn Việt Xán, hỏi lại lần nữa, “… không yêu cô ấy nữa?”.

Việt Xán lạnh tanh:

“Đúng.”

“Vậy, hãy để em chăm sóc cô ấy”, nén cơn ho, Việt Tuyên nhìn màn mưa dày đặc, trong suốt ngoài cửa, “Em thích cô ấy”.

Mây đen nặng trĩu, âm u vần vũ trên trời.

Trong màn mưa, vạn vật trở nên mơ hồ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio