Lộ Tri Nghi quả thật cho rằng Trình Tố định hôn cô.
Cô chân thành lại có chút hoảng loạn chờ đợi, ngay cả tay cũng vì căng thẳng mà siết chặt mép bàn đá, vậy mà không ngờ rằng anh chỉ nói câu này.
Thậm chí còn cười một cái.
Mặt Lộ Tri Nghi lập tức ửng đỏ trong nháy mắt, nhất định là Trình Tố đang cười mình tự nhiên lại ngốc nghếch nhắm mắt.
Anh căn bản không muốn hôn cô.
Lộ Tri Nghi lúng túng đẩy Trình Tố ra, đầu xoay qua một bên nói: “Không được.”
Nhưng Trình Tố vẫn cười cười: “Không được cũng hết cách.”
Một giây tiếp theo, anh dùng kiểu bế công chúa nhấc Lộ Tri Nghi khỏi bàn đá, “Mọi người đã gọi một tiếng chị dâu rồi, em phải chịu trách nhiệm.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Rõ ràng Lộ Tri Nghi muốn dỗi với anh một chút, kết quả vừa bị ôm lên đã cong môi đầu hàng, “Anh không chịu nói lý, đâu phải em bảo bọn họ gọi vậy.”
“Gọi cũng đã gọi rồi, đành để em chịu uất ức một chút. Nếu không anh mất mặt lắm.”
“Vậy à.” Lộ Tri Nghi nhịn cười, cố ý nói: “Vậy bây giờ chị dâu đói rồi, phải làm sao đây?”
Thế là Trình Tố dành ra một tay, ngay lúc Lộ Tri Nghi còn chưa kịp phản ứng đã gọi cho Hồ Hiểu Vũ. Cả một câu vòng vo cũng không có, vừa mở miệng anh đã nói:
“Tri Nghi đói rồi.”
Lộ Tri Nghi không nghĩ tới Trình Tố làm thật, cô ngại ngùng muốn ngắt điện thoại, lại không cẩn thận ấn mở chế độ rảnh tay trên màn hình, giọng nói rõ ràng của Hồ Hiểu Vũ từ điện thoại truyền tới:
“Đã biết! Chị dâu muốn ăn gì? Mì sợi, hoành thánh, thịt nướng, lẩu cay malatang, gà rán, rau xào, miến xào đậu hũ, muốn gì có nấy, chị dâu cứ mở miệng là được!”
Lộ Tri Nghi: “...”
Cô nghe đến ngây người, kinh ngạc nhìn Trình Tố. Nhưng người kia chỉ hất cằm về phía màn hình, dịu dàng nói với cô: “Muốn ăn gì cứ tùy tiện nói.”
Lộ Tri Nghi nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng: “...Tàu, tàu hũ non được không?”
“Không thành vấn đề, lập tức đến đây!” Hồ Hiểu Vũ nhanh chóng trả lời.
Cúp điện thoại, Trình Tố vuốt mũi Lộ Tri Nghi một cái, “Còn yêu cầu gì nữa không?”
Lộ Tri Nghi vội vàng lắc đầu, rất sợ lát nữa Trình Tố gọi luôn cả một đám người qua đây, lại giống cái cảnh tượng ở Toản Hào hồi tối.
“Vậy...” Trình Tố liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chính thức tuyên bố: “Ngày tháng năm , vào lúc giờ phút giây, Lộ Tri Nghi đồng ý làm bạn gái Trình Tố.”
Lộ Tri Nghi buồn cười, “Có cần chính xác như vậy không?”
“Đương nhiên.” Trình Tố bình tĩnh nói: “Chuyện lớn trong đời, phải nhớ chính xác một chút mới tốt, tránh sau này có người lật lọng.”
“...”
Đêm khuya thanh vắng, gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi, thời gian ghi dấu lại tình yêu của họ vào thời khắc này.
Đây là mùa hạ thuộc về Lộ Tri Nghi và Trình Tố.
Mặc dù giữa đường gặp muôn ngàn trắc trở, nhưng thật may là tới hôm nay, bọn họ vẫn luôn kiên trì lựa chọn đối phương.
Chỉ là đúng như Lộ Hoằng nói, có một số việc Lộ Tri Nghi không hiểu nhưng Trình Tố hiểu.
Cô gái mười tám tuổi cứ vậy chạy đến nhà mình ở. Mặc kệ là dưới tình huống nào, bị bắt buộc cũng được mà cam tâm tình nguyện cũng thế, anh là đàn ông, nhất định phải cho Lộ Hoằng một câu trả lời.
Vậy nên sáng ngày hôm sau, nhân lúc Lộ Tri Nghi còn chưa thức, Trình Tố đã gọi điện thoại cho Lộ Hoằng, hy vọng bọn họ có thể gặp mặt một lần... ở nhà anh.
Thật ra thì cho dù Trình Tố không gọi, Lộ Hoằng cũng sắp nhịn không được muốn tới tìm người. Cô con gái ông coi như châu báu nuôi lớn cứ vậy bỏ nhà đi, lúc trước đang nóng giận thì không nói, nhưng giờ đã qua mấy ngày, có tức đến mấy thì vẫn là ruột thịt, vẫn phải quan tâm.
Cũng may Trình Tố chủ động cho ông nấc thang. Vừa nhận được điện thoại, Lộ Hoằng lập tức chạy đến nhà Trình Tố.
Hai người đàn ông gặp mặt lần hai, bầu không khí vẫn không được tốt lắm.
“Tri Nghi chưa dậy, có mấy lời cháu muốn nói với chú.”
Lộ Hoằng thấy trên sofa có chăn mỏng và gối được xếp chỉnh tề, biết hai người chưa làm chuyện gì quá đáng, lửa nóng trong lòng cuối cùng cũng tiêu biến một chút.
“Cậu nói đi.”
Trình Tố rất thản nhiên giới thiệu cho Lộ Hoằng về nghề nghiệp, thu nhập, tiền gửi ngân hàng cùng các loại thông tin cơ bản của mình, đồng thời nói cho ông biết quá trình anh quen biết Lộ Tri Nghi. Cuối cùng, anh nói:
“Tri Nghi rất ưu tú, cô ấy có ước mơ của chính mình. Cháu sẽ tôn trọng cô ấy, sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để ủng hộ cô ấy, ở bên cạnh cô ấy.”
Tất cả biểu hiện của Trình Tố khiến Lộ Hoằng không biết đường mà lần.
Lần trước gặp mặt, dáng vẻ người này thô bạo uy hiếp mình vẫn còn ngay trước mắt. Nhưng bây giờ, người này lại ngồi đây với mạch suy nghĩ rõ ràng, nói năng đâu ra đấy, thái độ rất chân thành.
Mặc dù nghề nghiệp không mấy thể diện, nhưng thu nhập và tiền gửi ngân hàng lại cao hơn nhiều so với mình tưởng.
Nhưng những điều này chỉ được thành lập dựa trên tiền đề là khi so sánh với một đám “côn đồ đầu đường xó chợ”.
Người này so với đám côn đồ quả thật là tốt hơn nhiều, nhưng so với Tần Tiêu Nam, nhất là về bối cảnh gia đình thì căn bản không cách nào so được.
Lộ Hoằng miễn cưỡng khiến thái độ của mình tốt hơn chút, thẳng thắn nói:
“Tôi cảm ơn sự yêu thích của cậu đối với Tri Nghi, nhưng hẳn là cậu đã từng nghe người xưa có câu, hôn nhân chú trọng môn đăng hộ đối. Mặc dù gia đình chúng tôi không thuộc dạng có danh tiếng bậc nhất gì, nhưng đều hy vọng có thể tìm một nhà có gia thế xấp xỉ. Bây giờ tâm trí Tri Nghi chưa trưởng thành, đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi mang tâm lý phản nghịch, cảm thấy kch thích, mới mẽ. Nhưng khi nó bước ra ngoài, nhìn thấy thế giới to lớn hơn, gặp những người đàn ông ưu tú hơn, nó sẽ còn nhớ đến cậu sao?”
Vừa dứt lời, Lộ Tri Nghi từ trong phòng đi ra, kinh ngạc nói: “Bố?”
Đoạn đối thoại vừa nãy liền đứt đoạn tại đây.
Trình Tố không nói gì thêm nữa. Anh đứng lên, “Tri Nghi, nói chuyện đàng hoàng với bố em đi.”
Trình Tố biết hai bố con cô nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói. Hôm nay anh vốn cũng hy vọng sẽ xử lý xong chuyện của Lộ Hoằng bên này. Mặc kệ ông ấy có đồng ý hay không, ít nhất cần phải cho một câu trả lời hoặc biểu đạt chút thái độ.
Dù sao không thể không nói tiếng nào đã đưa con gái nhà người ta đi.
Đi xuống dưới lầu, Trình Tố châm một điếu thuốc, dựa người vào băng ghế đá trong vườn hoa, nhớ lại những lời Lộ Hoằng nói khi nãy.
Nhưng nghĩ một hồi, anh lại cảm thấy đúng là không nên tăng thêm phiền não cho chính mình.
Nếu quả thật có một ngày mà Lộ Tri Nghi vươn cánh bay cao, đi đến một nơi xa hơn, gặp được một người tốt hơn. Anh tuyệt đối sẽ tôn trọng tất cả quyết định của cô.
Nhân khoảng thời gian trống này, Trình Tố đi một chuyến đến đồn công an, đưa báo cáo chuẩn đoán của bệnh viện hôm trước cho cảnh sát Vương, ai ngờ vừa hay lại gặp phải Chu Toàn Sinh đến làm thủ tục bảo lãnh tại ngoại cho Chu Hành.
Chu Toàn Sinh được người ta cho hay Trình Tố tới đồn cảnh sát, lúc này tìm tới, hy vọng có thể hòa giải với Trình Tố.
“Con trai tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, hy vọng cậu Trình đây chừa cho nó con đường sống. Nó còn trẻ, nếu có tiền án rồi thì coi như cả đời tan tành.”
Đến nay, Chu Toàn Sinh vẫn không biết được rốt cuộc trong chuyện này có dính dán đến bao nhiêu tầng quan hệ. Với tài lực và mạng lưới quan hệ của ông ta, con trai đánh nhau một trận vốn không phải chuyện gì lớn. Nhưng đến khi ông ta gọi điện cho người quen trong hệ thống công an để xin xỏ, rồi nhận lại được toàn là câu trả lời bó tay, ông ta mới dần dần tỉnh táo lại...
Mặc kệ là chỗ dựa sau lưng Lương Mỹ Lam, hay vẫn còn thế lực khác nữa thì người trẻ tuổi trước mặt này, nhà họ Chu ông không chọc nổi.
Nhưng Trình Tố vẫn vô cùng lạnh nhạt, lựa chọn làm ngơ.
Anh có thể không quan tâm Chu Hành từng làm gì với mình, nhưng Chu Hành ngàn vạn lần không nên trêu chọc Lộ Tri Nghi.
Đó là ranh giới cuối cùng của Trình Tố.
Lúc anh về nhà, Lộ Hoằng đã đi rồi.
Lộ Tri Nghi đứng ngoài ban công tưới hoa. Thấy Trình Tố trở về, cô chạy chân trần tới, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Mua đồ ăn cho em.” Trình Tố đặt thức ăn đóng gói mang về trong túi xuống, nhìn bốn phía, “Em nói chuyện với bố xong rồi à?”
“Ừm.”
Hai người im lặng trong chốc lát...
Trình Tố hỏi: “Ông ấy có mắng em không?”
“Không có.” Lộ Tri Nghi mím môi, vừa mở hộp thức ăn vừa nói: “Ông ấy nói tới nói lui cũng chỉ mấy lời đó, cái gì mà gia đình, bối cảnh rồi học thức. Em nghe đến phát ngán rồi. Sau cùng ông ấy bảo em là sau này có khóc thì cũng đừng về tìm ông ấy, sau đó cứ vậy mà đi.”
Nghe giọng Lộ Tri Nghi có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Trình Tố có thể nhận ra đây không phải cảm xúc chân thật của cô.
Lúc này, bất cứ lời nói an ủi nào cũng trở nên vô nghĩa, nhưng cửa ải này cô nhất định phải đối mặt.
Trình Tố rất rõ ràng, cuộc gặp mặt hôm nay chính là để Lộ Tri Nghi đưa ra lựa chọn chân chính, thoát khỏi sự che chở của bố mình.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy Lộ Tri Nghi, “Thật ra thì bố em rất thương em.”
Lộ Tri Nghi im lặng không lên tiếng.
Cô biết hết.
Nhưng yêu thương một người có rất nhiều cách biểu đạt, còn Lộ Hoằng lại dùng cách tồi tệ nhất.
Ông ấy luôn ép buộc cô, ép cô xin vào trường đại học nước ngoài, ép cô xem mắt với Tần Tiêu Nam, ép cô đính hôn. Thậm chí ngay vừa rồi thôi, ông ấy còn không ngại nói ra câu đoạn tuyệt quan hệ cha con để ép cô về nhà.
Nhưng Lộ Tri Nghi thật sự không còn là một đứa con nít nữa.
Cô có suy nghĩ, có chủ kiến và lựa chọn riêng, cũng có khát vọng và cuộc sống mà mình mong muốn. Cô không mong bản thân trở thành con rối gỗ bị giật dây trong một thế giới đã được vẽ sẵn.
Lần nói chuyện này của hai cha con cô vẫn kết thúc trong không vui.
Lộ Tri Nghi không muốn Trình Tố lo lắng, nên cố ý đổi chủ đề, “Ông ấy nói anh như vậy, anh còn nói giúp ông ấy à?”
Trình Tố: “Nói anh cái gì?”
Lộ Tri Nghi vòng tay qua eo Trình Tố rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc em thức dậy đã nghe thấy câu cuối cùng mà ông ấy nói.”
Trình Tố: “...”
“Anh có muốn biết câu trả lời của em không?”
Lúc ấy, Lộ Hoằng nói... “Khi nó bước ra ngoài, nhìn thấy thế giới to lớn hơn, gặp những người đàn ông ưu tú hơn, nó sẽ còn nhớ đến cậu sao?”
Im lặng trong chốc lát, Trình Tố lại lắc đầu, “Không muốn.”
Lộ Tri Nghi nhíu mày, “Anh không có lòng tin với em à?”
“Không phải.” Trình Tố khẽ vuốt mặt cô rồi hít vào một hơi, “Anh không muốn em hứa hẹn với anh điều gì cả. Em cứ đi trên con đường của chính mình, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Lộ Tri Nghi khựng lại một chút, nhưng sau đó giống như đồng ý với những lời anh nói, cũng bật cười, “Đúng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người làm tổ ở nhà xe phim trò chuyện, thời gian bên nhau bình đạm lại thoải mái. Đến giờ làm việc buổi tối, Lộ Tri Nghi lại ra ngoài cùng Trình Tố.
Lần này, Trình Tố chủ động không lái xe, “Chúng ta đi bộ.”
Lộ Tri Nghi chớp chớp mắt, “Anh định làm gì? Lại muốn cõng em nữa hả? Hôm nay em đâu mang giày cao gót...”
Lời còn chưa dứt, Lộ Tri Nghi đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một luồng hơi ấm mềm mại.
Cả người cô như bị điện giật một cái, cúi đầu mới phát hiện Trình Tố đang nắm lấy tay mình.
“Hôm nay anh muốn dắt tay bạn gái đi làm.”
________________