Tường Vi Ngược Lối

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lộ Tri Nghi giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Trình Tố.

Cô quay người lại, thấy người đàn ông khoác tay lên vai cô, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng đáy mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Hôm nay anh không ăn mặc quá trang trọng, chỉ mặc chiếc áo len xám, trông rất tùy tiện.

Cũng vì sự tùy tiện cùng với vẻ mặt lạnh lùng này mà Lộ Tri Nghi bỗng cảm thấy người đàn ông có thể áp bức người khác bằng ánh mắt năm xưa đã quay lại.

Quả nhiên, cậu nhóc đàn em chưa trải sự đời rất hoảng sợ.

Không có nguyên do nào khác, chỉ là khi Trình Tố duỗi tay, một nửa hình xăm trên cổ tay bị lộ ra ngoài.

Cậu nhóc đàn em nghẹn lời một hồi, có lẽ là không muốn nhát gan trước mặt Lộ Tri Nghi nên cố bình tĩnh cất lời: “Ồ… Hân hạnh được gặp anh!”

Không khí yên lặng đến kỳ lạ.

Trình Tố vẫn dửng dưng nhìn cậu ấy.

Cậu đàn em sợ hãi khi bị nhìn như thế nên ngậm miệng, cũng lười ra vẻ nữa, xoay người, nhanh chóng chuồn đi: “Thế chúc hai người hạnh phúc nha, tạm biệt!”

Khi cậu ấy đi rồi, Lộ Tri Nghi mới phì cười, quay lại vỗ vỗ Trình Tố: “Anh đừng dữ dằn vậy được không? Làm người ta sợ rồi kìa!”

Trình Tố thờ ơ liếc bóng dáng trẻ trung kia, không nói gì, anh trượt tay khỏi vai cô rồi nắm tay Lộ Tri Nghi một cách tự nhiên.

Thật ra, tính tình của Trình Tố đã ôn hòa hơn bốn năm trước rất nhiều.

Mấy năm nay, anh không đắm mình trong những chốn ăn chơi mà vừa học đại học, vừa theo các chuyên gia tài chính Thụy Sĩ tìm hiểu tài chính kinh tế cùng các hạng mục đầu tư, dần trở nên chững chạc, trầm tính.

Bình thường, anh không hay tỏ ra vui vẻ hay tức giận.

Chỉ khi gặp chuyện liên quan đến Lộ Tri Nghi thì sự hung dữ trong xương tủy mới không thể kìm chế được.

Anh chỉ bắt gặp thằng nhóc này quấy rầy Lộ Tri Nghi hai lần, còn những lần anh không thấy thì chắc là đếm không xuể quá!

Nếu như theo tính khí bốn năm trước của anh, không đánh cho thằng nhóc này tàn phế là khách sáo lắm rồi chứ đùa!

Khi đưa Lộ Tri Nghi vào xe, Trình Tố vẫn chau mày: “Mấy nam sinh trong trường em đều mặt dày thế hả?”

Lộ Tri Nghi mím môi, cố tình đáp: “Đâu thể trách người ta được, mọi người xung quanh không ai tin em có bạn trai, dù sao bốn năm qua, bạn trai em chẳng thèm xuất hiện một lần nào.”

Trình Tố nhìn cô: “Không tin ư?”

“Đúng thế, nhóm bạn cùng phòng của em còn nghi ngờ bạn trai là do em tự tưởng tượng ra.” Lộ Tri Nghi chỉ vào đầu mình: “Họ còn cảm thấy chỗ này của em bị chập mạch.”

“...”

Thảo nào thằng nhóc đàn em kia lại lì lợm như thế.

Suy cho cùng, chuyện này vẫn phải trách bản thân anh, là anh khiến Lộ Tri Nghi phải chịu nhiều suy đoán và nghi ngờ đến vậy.

Trình Tố nhìn ra ngoài cửa kính, không biết đang nghĩ gì, sau đó anh khẽ gật đầu: “Anh biết rồi.”

Lộ Tri Nghi chớp mắt: “Biết gì vậy anh?”

Tuy nhiên Trình Tố không chịu tiếp lời.

Trước đây ở nước ngoài nên anh bó tay, bây giờ anh quay về rồi, không thể để Lộ Tri Nghi bị ai suy đoán, ngờ vực nữa.

Bỏ qua chủ đề này, Trình Tố nắm tay Lộ Tri Nghi song ánh mắt lại dán vào bộ đồ cô đang mặc.

Nhìn từ xa đã thấy cách ăn mặc của cô xinh đẹp phóng khoáng, đặc biệt là khi diện chiếc váy đen. So với năm tuổi, Lộ Tri Nghi của bây giờ mặc váy đen lại toát lên vẻ thục nữ và quyến rũ.

Song khi quan sát ở khoảng cách gần thì mới phát hiện đây là kiểu váy ôm, đường cong cơ thể của Lộ Tri Nghi được ôm sát, phần ngực trập trùng, chiếc eo thon gọn đến mức có thể ôm bằng một bàn tay.

Trình Tố liếc nhìn hai lần, yết hầu khẽ chuyển động rồi anh rời mắt.

Thật ra Lộ Tri Nghi biết anh nhìn mình, nhưng cô lại vờ như không biết, cứ nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó, cô hồi hộp đợi một lúc lâu, thế mà anh chỉ quay mặt đi?!

Lộ Tri Nghi không khỏi cúi xuống đánh giá bản thân…

Chẳng lẽ xấu lắm à?

Hay là anh không thích?

Khi Lộ Tri Nghi đang tự thầm hỏi thì đàn chị gọi điện cho cô, bảo là tạm thời không khỏe nên nhờ cô hỗ trợ một sự kiện.

Tuy cô không muốn đi làm việc ngay lúc này nhưng dù sao đây là việc giúp đỡ lúc cấp bách, hơn nữa trước đây đàn chị cũng hay dìu dắt cô. Lộ Tri Nghi hơi do dự nên trả lời đối phương: “Em trả lời chị sau nhé.”

Lộ Tri Nghi cúp máy rồi hỏi Trình Tố: “Có một người bạn nhờ em…”

Trình Tố nghe được sơ sơ, anh gật đầu: “Ở đâu vậy? Anh đưa em đi.”

“Nhưng mà tụi mình…”

“Em cứ làm việc đi đã, anh chờ em.”

“...”

Lộ Tri Nghi nhoẻn miệng cười, sau đó gọi lại cho đàn chị để lấy địa chỉ.

Hai mươi phút sau, Lộ Tri Nghi đến nơi tổ chức hoạt động.

Là buổi họp báo của ngôi sao thể thao người Pháp, bởi vì thông dịch viên vắng mặt nên suýt nữa phải hủy sự kiện, may mà Lộ Tri Nghi tới kịp.

Các phóng viên đã vào vị trí, Lộ Tri Nghi đưa túi cho Trình Tố rồi chỉ vào chỗ dưới sân khấu: “Anh chờ em ở đây nhé.”

Nói đoạn cô vội vàng theo nhân viên công tác vào hậu trường.

Trình Tố cúi đầu nhìn túi xách nữ trong tay mình, bỗng dưng một loại cảm giác thỏa mãn khó diễn tả trào dâng từ đáy lòng anh.

Suốt bốn năm trời yêu đương qua điện thoại với Lộ Tri Nghi, đến giờ phút này, anh mới xách được chiếc túi của cô, mới cảm thấy sự chân thật của vị trí “bạn trai”.

Hóa ra xách túi giúp bạn gái là cảm giác này.

Khóe môi Trình Tố khẽ cong lên, anh tìm một chỗ ngồi ngay góc, không bao lâu sau, những người tham dự hoạt động lần lượt bước lên sân khấu.

Ngôi sao thể thao ngồi chính giữa, bên cạnh là huấn luyện viên và người đại diện, Lộ Tri Nghi thì ngồi riêng một chỗ bên trái sân khấu.

Khi các phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi cho ngôi sao người Pháp thì Lộ Tri Nghi cũng phiên dịch song song.

Cô đeo tai nghe, đặt mic trước mặt, cực kỳ tập trung và nghiêm túc để lắng nghe cẩn thận.

Trong vài khoảnh khắc vô tình, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, hơi cúi đầu, sẽ bật cười khi gặp câu hỏi thú vị.

Trình Tố nhớ tới đoạn video cô đứng phát biểu trên bục năm tuổi.

Chớp mắt một cái đã nhiều năm như thế trôi qua, cuối cùng mặt trời nhỏ của anh đã lột xác thành dáng vẻ lý tưởng, tự tin nhẹ nhàng, xinh đẹp rạng ngời.

Bỗng nhiên Trình Tố cảm thấy may mắn vì những năm tự nghiêm khắc với bản thân ở Thụy Sĩ, nếu không khi quay về, không biết sao anh có thể sánh được với cô gái ưu tú này nữa.

Khi cuộc phỏng vấn đến phần Trung Quốc giải đáp thắc mắc, Lộ Tri Nghi có thể nghỉ giải lao một lát. Cô uống ngụm nước, phóng tầm mắt xuống khán đài để tìm Trình Tố, song vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện rằng cô vốn chẳng cần tìm.

Cho dù dưới sân khấu có rất nhiều người thì anh vẫn là sự tồn tại bắt mắt nhất.

Dù đã khiêm tốn nhưng vẫn không che được sự ưu tú.

Trình Tố cũng đang nhìn cô, hai người bắt gặp ánh nhìn của nhau, Lộ Tri Nghi khẽ mỉm cười cúi đầu, tự nhiên cảm thấy công việc hôm nay cực kỳ ngọt ngào.

Buổi họp báo diễn ra khá lâu, cuối cùng cũng kết thúc, Lộ Tri Nghi hoàn thành các công việc còn lại rồi quay ra tìm Trình Tố: “Xin lỗi anh, chắc anh ngồi chờ chán lắm nhỉ?”

Trình Tố chưa kịp đáp lời thì một nhân viên bước tới, nói với Lộ Tri Nghi: “Cô Lộ ơi, chi phí vẫn như cũ nhé, trong vòng tiếng chúng tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô.”

Lộ Tri Nghi lịch sự gật đầu: “Cảm ơn nhiều.”

Nghe thấy hai chữ “như cũ”, Trình Tố nhíu mày: “Em hay nhận mấy hoạt động này lắm à?”

“Đúng vậy.” Lộ Tri Nghi ngừng một chút rồi thở dài: “Anh biết không, bốn năm trước công ty ba em gặp chút chuyện, sau đó được một công ty nước ngoài rót vốn vào mới tránh được phá sản. Từ đó về sau, em thường xuyên làm một vài việc trong khả năng của mình để kiếm tiền.”

Đây là những gì Lộ Hoằng nói cho cô biết khi cô hỏi lý do Giang Ánh Nguyệt muốn phá thai và ly hôn.

Không biết có phải do kiệt sức sau cơn khủng hoảng không mà tình trạng của Lộ Hoằng tốt xấu thất thường trong những năm gần đây. Lộ Tri Nghi thương ông làm lụng cực nhọc nên luôn giành được học bổng cao nhất, thường hay nhận các công việc phiên dịch, bởi cô sợ một ngày nào đó công ty của Lộ Hoằng lại gặp chuyện, lúc đó cô có thể nhanh chóng chống đỡ cho gia đình.

Chính vì Trình Tố biết trước chuyện này có thể xảy ra nên mới để lại tấm thẻ cho Lộ Tri Nghi.

Anh xót cô: “Chẳng phải anh có để lại tiền cho em sao?”

Lộ Tri Nghi chớp mắt: “Em tiết kiệm giúp anh rồi.” Cô vừa nói vừa đếm ngón tay: “Bốn năm quản lý tài sản cộng với tiền lãi chắc là kiếm được kha khá, anh phải cảm ơn em mới đúng!”

“...”

Im lặng một lúc, Trình Tố cười bất đắc dĩ.

“Đúng vậy ha.” Anh xoa đầu cô: “Cảm ơn thế nào bây giờ? Em đói chưa, đi ăn cơm nhé?”

Lộ Tri Nghi xem giờ, sắp giờ chiều rồi, thời gian buổi trưa bị trì hoãn bởi công việc này.

Cô lấy làm tiếc: “Có phải em đã phá vỡ kế hoạch của anh không?”

“Thế này cũng tốt.” Trình Tố bảo: “Anh thích ngắm dáng vẻ làm việc của em.”

Lộ Tri Nghi thẹn thùng nở nụ cười, hai người vào một quán ăn gần đó, Lộ Tri Nghi tiện thể nói: “Thế bữa nào cho em xem anh làm việc nhé.”

Nói đến đây, Lộ Tri Nghi chợt nhớ tới câu hỏi của bạn cùng phòng, cô hỏi Trình Tố: “Thế anh về nước rồi định làm gì vậy? Có kế hoạch gì chưa?”

Trình Tố bóc con tôm vừa được bưng lên, đơn giản đáp: “Anh đang sắp xếp.”

Lộ Tri Nghi muốn hỏi cụ thể hơn nhưng Trình Tố bỗng nhiên đút cho cô một con tôm bóc nõn. Cô dừng lại, đành phải há miệng ăn, sau đó nhận ra Trình Tố muốn chặn miệng cô bằng đồ ăn nên cũng không hỏi thêm nữa.

Dù sao anh mới về nước, cô không muốn anh chịu áp lực quá lớn.

“Đúng rồi, anh còn nhớ Hiểu Vũ không?” Lộ Tri Nghi chuyển đề tài, vừa ăn vừa nói: “Bây giờ cậu ấy dữ dằn lắm, dì Lam cho cậu ấy quản lý an ninh ở Toản Hào, giờ cũng là đại ca của nhiều người đó.”

“Mỗi năm em quay về, cậu ấy và nhóm Hoa Tử đều đến thăm em, còn gọi em là chị dâu nữa.”

“Cả Triển Triển nữa, em ấy thi vào khoa Âm Nhạc của An Đại, bây giờ đang học năm . Cách đây không lâu, em ấy có tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, anh ở nước ngoài có xem không? Em ấy nổi lắm.”

“Anh Duệ cũng cừ lắm, dì Lam giao cho anh ấy quản lý phần lớn công việc kinh doanh.”

“Trình Tố, bọn họ đều rất nhớ anh.”

Trình Tố vừa bóc vỏ tôm cho Lộ Tri Nghi vừa yên lặng nghe, không nói lời nào.

Anh không giỏi biểu đạt cảm xúc, thời gian trôi qua, mọi người đều trưởng thành, những người bạn từng chia ngọt sẻ bùi đều thành công là tin tốt nhất rồi.

Quán ăn hơi nóng, Lộ Tri Nghi ngồi một lúc rồi cởi áo khoác ra, vắt bên cạnh.

Động tác bóc vỏ của Trình Tố hơi khựng lại, không thể không ngước nhìn.

Sau khi cởi áo khoác ra, chiếc váy Lộ Tri Nghi mặc hoàn toàn lộ ra trước mắt.

Da cô vốn đã trắng, lại được chiếc váy màu đen tôn lên thêm, thiết kế trễ vai làm nổi bật lợi thế về vóc dáng của cô, đặc biệt là bờ vai tuyệt đẹp kia, vừa thon gầy vừa mang lại cảm giác yếu ớt.

Khiến Trình Tố nảy lên vài cảm xúc khó kìm nén.

Một chút gì đó kỳ lạ, một chút hm muốn phá hoại.

Trình Tố lặng lẽ rời mắt, tiếp tục bóc vỏ.

Thật ra Lộ Tri Nghi bắt được ánh mắt của anh rồi, nhưng cô lại thấy anh “làm lơ”, cô không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ sau bốn năm, Trình Tố không thích cô mặc đồ đen nữa sao?

Hay là anh quên chuyện mình đã từng mua váy đen cho cô, rồi còn khen cô xinh đẹp nữa?

Lần đầu tiên họ mặc đồ đôi cũng là đồ màu đen, anh không nhớ gì sao?

Chuẩn bị kỹ lưỡng thế mà chẳng đổi lại được câu nào của anh, Lộ Tri Nghi hơi thất vọng, ăn uống xong xuôi cô lập tức mặc áo khoác vào.

Trên đường về, Trình Tố hỏi cô: “Khi nào em đi gặp gia đình anh?”

Lộ Tri Nghi rầu rĩ đáp: “Ngày mốt đi anh. Ngày mốt là kỷ niệm ngày thành lập trường tụi mình, sau lễ em không bận gì hết.”

“Được.” Trình Tố vẫn luôn nắm tay cô: “Thế thì hôm đó tụi mình cùng về.”

Lộ Tri Nghi không nghe thấy lời ám chỉ “tụi mình cùng về” của anh, cô vẫn đang nghĩ đến sự phối đồ thất bại hôm nay.

Trình Tố nhận ra cô thất thần, thấy xe chạy gần đến trường bèn nói tài xế: “Dừng ở đây đi.”

Sau đó hỏi Lộ Tri Nghi: “Em muốn đi dạo chút không?”

Lộ Tri Nghi giật mình: “Bây giờ sao anh?”

Đúng là lâu rồi hai người họ chưa lặng lẽ, nhẹ nhàng sánh bước bên nhau.

Trình Tố nắm tay Lộ Tri Nghi tắm mình dưới ánh trăng, chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường, tài xế vẫn giữ khoảng cách m lái theo sau họ.

“Ai chọc bạn gái anh mất hứng vậy nhỉ?” Lúc đang đi, Trình Tố bỗng cất tiếng hỏi.

Lộ Tri Nghi ngơ ngác, sau vài giây bối rối, cô bình tĩnh trả lời: “Đâu có đâu.”

“Không có à?” Trình Tố nhéo cằm cô: “Từ lúc lên xe là ngẩn người luôn, còn chẳng nghiêm túc nghe anh nói nữa mà.”

Lộ Tri Nghi quay mặt đi: “Em nói không có là không có.”

Trình Tố không gặng hỏi nữa, yên lặng bước đi một lúc, anh đột ngột dừng lại, mặt đối mặt với Lộ Tri Nghi: “Đưa tay cho anh.”

Lộ Tri Nghi: “Làm gì ạ?”

Tuy cô hỏi như thế nhưng vẫn đưa tay ra.

Trình Tố lấy một chiếc hộp tinh xảo trong túi quần ra, mở hộp, bên trong là chiếc đồng hồ nữ xinh xắn.

Anh cởi dây đồng hồ rồi nhẹ nhàng đeo lên tay Lộ Tri Nghi.

Lộ Tri Nghi cụp mắt, cô nhạy bén nhận ra đồng hồ trên cổ tay Trình Tố cùng kiểu với chiếc anh tặng cô.

… Đồng hồ cặp ư?

Anh vut ve cổ tay cô, hơi thở ấm áp và quen thuộc.

Lộ Tri Nghi cúi đầu, vì đôi đồng hồ này nên tự nhiên cô thấy chuyện anh không nhớ rõ bộ đồ đôi cũng bình thường.

Có lẽ đàn ông không cẩn thận đến vậy.

Thôi bỏ đi, cô tha thứ cho anh!

Lộ Tri Nghi kìm nén nỗi kích động trong lòng, cố tình hỏi: “Sao tự nhiên tặng đồng hồ cho em vậy?”

Trình Tố cẩn thận chỉnh lại dây đeo cho cô, đến khi đeo hoàn chỉnh rồi anh mới ngước lên nhìn cô, một lúc sau, anh vén những lọn tóc trên trán cô ra rồi trả lời:

“Anh muốn sau này sẽ bên em mỗi phút mỗi giây.”

“Trân trọng em.”

“Yêu thương em.”

Trong bóng đêm mờ ảo, giọng của Trình Tố khẽ khàng, dịu dàng lại kiên định.

Cô tưởng rằng đó chỉ là món quà bình thường để dỗ cô thôi, không ngờ Trình Tố sẽ nói những lời này.

Lộ Tri Nghi lại nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, bỗng nhiên cô hiểu lòng anh.

Bọn họ xa cách bốn năm, mỗi ngày kể từ sau khi gặp lại đều vô cùng quý giá với họ.

Anh tự đưa ra cho bản thân một lời hứa, cũng là mãi mãi.

Thời gian vĩnh hằng.

Tình yêu của họ cũng vậy.

“Chắc chắn rồi.” Lộ Tri Nghi tựa đầu vào vai anh: “Em cũng sẽ luôn bên anh, trân trọng anh và yêu anh.”

Trình Tố vuốt tóc cô, một hồi sau mới hỏi: “Giờ có thể nói cho anh biết tại sao lúc nãy em mất vui không?”

Lộ Tri Nghi vuốt chiếc đồng hồ còn đọng lại hơi ấm của người đàn ông, tuy cô không so đo chuyện kia nữa nhưng nếu anh đã hỏi, cô nghĩ ngợi, sau đó vẫn ngồi dậy, đánh anh rồi buộc tội như một đứa trẻ: “Hôm nay, vì gặp anh nên em đặc biệt mặc váy màu đen mà anh thích, thế mà anh lại chẳng có tý phản ứng nào!”

Trình Tố: “...”

Trình Tố không ngờ Lộ Tri Nghi lại nghĩ về chuyện này, anh không biết đáp thế nào, nghẹn lời một lúc, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

“Sao em biết anh không có phản ứng?”

Lộ Tri Nghi lắc đầu: “Dù sao thì em chẳng thấy được gì!”

“...”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc lạ thường của cô, Trình Tố bỗng buồn cười. Dừng lại một chút, anh kéo cô lại gần, hơi cúi người nói một câu vào tai cô.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, mặt Lộ Tri Nghi bỗng đỏ bừng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio