Trình Tố tưởng mình nghe nhầm.
Anh khựng lại, sau đó nhìn xung quanh, có thể chắc chắn rằng...
Đích thực là cô bé này đang gọi mình.
Nhưng cô gọi là gì cơ, thầy Trình?
(Thành và Trình đồng âm.)
Lộ Tri Nghi không nhận ra vẻ khác lạ trên nét mặt của Trình Tố, vì cô chủ động gọi anh là đã gom rất nhiều dũng khí rồi, không rảnh để phân tích cái khác nữa.
Thấy Trình Tố dừng lại, dáng người cao cao chắn trước mặt, cô khẽ giương mắt, nhìn vào đôi mắt anh sau chiếc kính, sau đó nhanh chóng cụp mắt, bỗng thấy hơi căng thẳng.
“Cảm ơn thầy Thành vì chuyện lần trước ạ.”
“Em chào thầy.”
Trình Tố: “...”
Nhìn bóng dáng cô gái đi xa, Trình Tố đứng tại chỗ, vẫn thấy hơi khó hiểu.
Sao cô lại nhận mình là thầy?
Mà anh...
Toàn thân có chỗ nào giống… giáo viên dạy học không?
Đến khi vào trong xe, ngồi xuống, Trình Tố vẫn cảm thấy chuyện khi nãy vừa ly kì vừa hoang đường.
Anh xem thời gian, chuẩn bị đến căn phòng mà Lương Mỹ Lam thuê cho anh trước giờ cơm tối, mau chóng dọn qua đó.
Trình Tố gần như không có chỗ ở cố định, Lương Mỹ Lam thường xuyên điều động anh đến những nơi khác nhau, bởi vậy nhà của anh toàn là thuê, có thể vào ở bất cứ lúc nào anh muốn, đồng thời, cũng có thể đi bất cứ lúc nào mong muốn.
Toản Hào ở Thành Đông hiện đang là nơi anh ở lâu nhất, gần một năm.
“Câu lạc bộ Danh Trăn” ở Thành Nam mới khai trương, Lương Mỹ Lam đã thu xếp chu đáo, điều anh qua đó, đồng thời đã thuê nhà.
Nhập tên tiểu khu vào bản đồ, Trình Tố nhận ra địa chỉ mới rất gần trường Lương Triển Triển, đi bộ chỉ vài trăm mét.
Chẳng trách lúc ra khỏi nhà họ Lương, Lương Mỹ Lam giao chìa khóa cho anh, còn nói:
“Tiện thể trông Triển Triển giúp mẹ, con bé không nghe lời, chỉ có con mới quản được nó thôi.”
Năm phút sau, xe của Trình Tố chạy đến địa chỉ mới.
Tuy tiểu khu này không tính là xa hoa, nhưng về tổng thể thì đã là thượng thừa, hơn nữa còn gần trường, môi trường tốt, cũng yên tĩnh.
Dụng ý của Lương Mỹ Lam khi chọn nơi này đã quá rõ ràng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Tố không thể giải nhiệm chức “phụ huynh” rồi.
Thang máy dừng ở tầng , một tầng có tổng cộng bốn nhà, Trình Tố ở căn , lúc lấy chìa khóa ra, anh nhìn thấy phòng chéo phòng mình mở cửa.
Có người ra ra vào vào, khuân vác đồ đạc, bận rộn, khí thế ngút trời.
Trình Tố không thích xem náo nhiệt, anh mở cửa nhà mình, đi vào nhìn sơ qua một vòng, giống trước kia, đồ dùng cơ bản đều có, có thể vào ở luôn.
Lúc ra khỏi chung cư, người trong phòng đang khuân vác chậu hoa cây cối vào phòng.
Trình Tố chỉ nhìn lướt qua rồi đi xuống tầng, anh đã ở rất nhiều nơi, đi sớm về muộn, chưa từng nói chuyện với hàng xóm.
Ba ngày sau, Trình Tố mang theo vài bộ quần áo dọn vào nhà mới.
Hôm đó, khi đi ngang qua trường học, lúc chờ đèn đỏ, Trình Tố loáng thoáng nghe thấy trường đang tổ chức hoạt động gì đó, có một giọng nữ trẻ đang nói chuyện, mới nói vài câu đã bị tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc che phủ.
Trình Tố không để ý, đèn xanh vừa chuyển liền lái khỏi trường học.
Mà khoảnh khắc đó, Lộ Tri Nghi đang đứng trên bục phát biểu ở sân thể dục.
Hôm nay là đại hội tuyên thệ khối tổ chức, tất cả học sinh khối , bất kể là đến từ lớp bình thường hay là lớp quốc tế, giờ phút này đều đang tập trung dưới sân thể dục.
Những gương mặt trẻ tuổi cực kỳ phấn chấn, chưa đến một trăm ngày nữa, bọn họ sẽ phải đến trường thi, hoàn thành bài thi khó quên nhất trong cuộc đời.
Đối với hầu hết mọi người mà nói, thi đại học là ván cầu đầu tiên của vận mệnh, cho nên bọn họ vô cùng chân thành khao khát rằng, tất cả mọi người có thể nộp một bài thi khiến cho bản thân hài lòng.
Còn Lộ Tri Nghi, đối với bọn họ mà nói, cô như sao trời xa xôi không thể với tới, vừa trong sáng vừa lóa mắt.
Trong lúc bọn họ còn đang đắm chìm trong việc ôn tập, lật đề ngày qua ngày, thì Lộ Tri Nghi từ trường cao đẳng ở tỉnh chuyển đến đã dựa vào thành tích thi toàn quốc toàn A và điểm IELTS ., thành công xin được offer của một trường đại học nổi tiếng ở Úc.
Lộ Tri Nghi đứng trên bục, không cầm bản thảo, bởi vì đại biểu cho học sinh của lớp quốc tế, cô diễn thuyết hết bằng tiếng Anh.
Cô gái mười bảy tuổi mặc đồng phục tây trang màu xám trang trọng, thắt cà vạt kẻ ô ngoài áo sơ mi trắng, tóc dài buộc cao, làn da trắng nõn sáng rực, lúc nói chuyện, ánh sáng trong mắt vừa dịu dàng vừa cứng cỏi.
Giống một ngôi sao sáng ngời, tự tin tỏa ra sức hấp dẫn của riêng cô.
Sau khi cô diễn thuyết xong, mọi người dưới bậc vỗ tay nhiệt liệt, đám người bàn tán xôn xao:
“Trời đất, bạn này phát âm tiêu chuẩn quá, còn xinh xắn nữa.”
“Giọng nghe hay quá, mình cảm thấy như mình đang ăn một chiếc kẹo bông gòn vậy, vừa mềm vừa ngọt.”
“Mình ghen tỵ quá, sao lại có một cô gái hoàn mỹ như vậy chứ.”
“Nhưng mà nghe nói bố mẹ bạn ấy ly hôn, ban đầu bạn ấy đi theo mẹ, sau đó mẹ bạn ấy ra nước ngoài, ném bạn ấy lại cho bố.”
“Đáng thương quá, chắc chắn là bạn ấy buồn lắm đúng không?”
“...”
Lộ Tri Nghi không quan tâm người khác bàn tán gì về mình, cô quay về đội ngũ, đợi bạn tiếp theo bắt đầu diễn thuyết, cô mới lặng lẽ ngẩng đầu.
Vừa nãy lúc ở trên sân khấu, cô nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp là lão Trương đang nói chuyện với một giáo viên khác.
Giáo viên đó dạy khối .
Lộ Tri Nghi tưởng hôm nay chỉ có thầy trò khối mới đến sân thể dục, không ngờ lại có cả giáo viên khối .
Khoảnh khắc đó, tim cô đập hơi nhanh, bỗng cô nghĩ:
Liệu có phải, thầy Thành cũng đến không.
Lúc diễn thuyết, Lộ Tri Nghi không dám nhìn ngó lung tung, sợ phân tâm, diễn thuyết xong cô khom lưng nói cảm ơn, lúc đó cô lén nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng anh.
Quay về đội ngũ, cô lặng lẽ ngẩng đầu, tìm một lần nữa, vẫn không thấy.
Thấy cô nhìn quanh khắp nơi, Sở Nghiên hỏi: “Cậu tìm ai thế?”
Lộ Tri Nghi vội lắc đầu, “Không.”
Lúc đại hội tuyên thệ kết thúc, sắc trời đã tối.
Lộ Tri Nghi đang định cùng Sở Nghiên đến nhà ăn thì lão Trương nhờ người đến thông báo với cô, nói là Lộ Hoằng đến, đang chờ cô ở cổng trường.
Trường học quản nghiêm, học sinh khối gần thi đại học càng không được sử dụng điện thoại trong trường, bởi vậy Lộ Tri Nghi không biết Lộ Hoằng lại đột nhiên đến trường vào ngày hôm nay.
Cô nghi hoặc ra cổng trường, Lộ Hoằng vẫy tay với cô: “Lên xe.”
Lộ Tri Nghi mờ mịt ngồi vào trong xe, “Xảy ra chuyện gì sao ạ, lát nữa con còn phải học tiết tự học buổi tối.”
“Hôm nay không học nữa, bố đưa con đi ăn cơm, ăn xong cho con một bất ngờ.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Từ khi trở lại An Ninh đến nay, đây là lần đầu tiên Lộ Tri Nghi ăn cơm với một mình Lộ Hoằng.
Trong trí nhớ, Lộ Tri Nghi cũng từng có khoảng thời gian ấm áp làm nũng với Lộ Hoằng, lúc đó cô còn nhỏ, bố mẹ chưa ly hôn, cô từng có hạnh phúc ngắn ngủi, là công chúa nhỏ trong mắt bố mẹ.
Chỉ là sau này, thế giới của người lớn thay đổi, cô cũng bị ép thay đổi theo.
Lúc quay lại, bố vẫn là bố, nhưng nhà đã không còn là nhà nữa rồi.
Trên bàn ăn, Lộ Hoằng không ngừng gắp thức ăn cho Lộ Tri Nghi, hỏi cô về cuộc sống dạo gần đây, nói đến đại hội tuyên thệ buổi chiều, trên mặt ông cũng có đôi chút tự hào.
“Giáo viên chủ nhiệm gửi video diễn thuyết của con cho bố, bố gửi cho đám bạn của bố xem, ai cũng khen con xuất sắc.”
Sự xa lạ khi chia ly bảy năm khó tránh gây nên khoảng cách giữa bố con, hiếm có thời gian hài hòa như tối nay, Lộ Tri Nghi ăn đồ ông gắp, cũng tò mò hỏi như một đứa trẻ:
“Bố ơi, bố chuẩn bị bất ngờ gì cho con thế ạ?”
Sau khi ăn xong, Lộ Hoằng dẫn Lộ Tri Nghi đi vào một tiểu khu, bật mí bất ngờ mà ông chuẩn bị cho con gái trong hai tuần nay.
Mở cửa phòng , Lộ Hoằng chỉ vào trong phòng nói: “Có phải đây là điều con muốn không?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi nhìn vào căn phòng xa lạ mà không dám tin, tuy không lớn nhưng lại rất ấm áp, có thể nhìn ra đã được bài trí trước.
Cô chậm rãi đi vào nhìn xung quanh, Lộ Hoằng đi theo sau nói với cô:
“Ban đầu con nói con muốn ra ngoài ở, bố không đồng ý, nhưng bố cũng hiểu con mới quay về, có rất nhiều chỗ chưa quen, trường học mới, nhà mới, cả dì con nữa… Bố hiểu hết, nên là bố mua cho con một căn phòng nhỏ ở đây, chỉ cách trường học mét thôi, bố đã nói với giáo viên rồi, mỗi ngày sau khi xong tiết tự học buổi tối bố cũng đã sắp xếp người đưa con đến đây rồi.”
Lộ Tri Nghi hơi lộ vẻ xúc động, cô tưởng Lộ Hoằng không trả lời tức là từ chối, không ngờ bố lại chuẩn bị tất cả mọi thứ cho mình.
“... Bố.” Nhất thời, có rất nhiều lời đã vọt đến bên miệng nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào, biến cố trong những năm nay đã khiến Lộ Tri Nghi trở nên nhạy cảm yếu ớt, cho nên một chút ấm áp trước mắt đã có thể khiến cô luống cuống.
Như hiểu được tâm trạng cô, Lộ Hoằng vỗ vai cô: “Thật ra con đã quyết định trường đại học rồi, thi đại học chỉ là đi cho có hình thức thôi, đừng áp lực quá, nếu vẫn không ngủ ngon thì xin nghỉ mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi con nhé.”
Nói đến đây, sau một lúc lâu im lặng, Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng hỏi: “Con nhất định phải ra nước ngoài ạ.”
“Đương nhiên, con và Tiêu Nam cùng đi, có một người chăm sóc cho con, bố cũng yên tâm hơn.”
“Nhưng mà bố ơi.” Lộ Tri Nghi ngước mắt, “Bố có chắc là sau này cậu ấy sẽ thích con, chăm sóc cho con không?”
Lộ Hoằng bị hỏi mà ngẩn người, khựng lại một lúc rồi nói chắc nịch: “Có ai lại không thích con gái ưu tú của bố chứ? Không thể nào!”
“...”
Vốn đang nói về đề tài không mấy vui vẻ cho lắm, Lộ Tri Nghi lại bị câu nói hơi kiêu ngạo của Lộ Hoằng chọc cười.
Cô không muốn kể với Lộ Hoằng về những lời Tần Tiêu Nam đã nói với mình ở nhà hàng vào tối hôm đó, cô biết nói ra cũng không có ý nghĩa gì, vốn dĩ mục đích của mối nhân duyên ép buộc này đã không đơn giản rồi.
Dù sao thì có ra thế giới bên ngoài, cô tin rằng bản thân vẫn sống độc lập được.
“Bây giờ con ra ngoài ban công phòng ngủ đi, bố chuẩn bị bất ngờ cho con ở đó nữa.” Lộ Hoằng lại nói.
Lộ Tri Nghi tò mò, “Là gì ạ?”
Vừa nói, cô vừa đi vào phòng ngủ.
-
Lúc đó trong phòng , có một đám “khách không mời mà đến” kéo nhau vào nhà Trình Tố.
Biết Trình Tố dọn vào nhà mới, bị điều đến cơ sở Thành Nam để hỗ trợ, một đám bạn vô duyên vô cớ chạy đến, nói là chúc mừng anh Tố chuyển nhà, thật ra là mượn cớ này để đến ăn chực uống chờ.
Ngay cả Lương Triển Triển cũng góp chuyện, trốn học chạy đến đây.
Đám bạn này nhắc đến chơi là phát điên, Trình Tố sớm đã quen, anh gọi đồ ăn ngoài và bia để hầu hạ bọn họ, nhưng bản thân lại không tham gia mà vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc Trình Tố đi ra, Lương Triển Triển đang cầm điện thoại của mình cho mọi người xem gì đó, cô bé nói:
“Là chị này này, các anh thấy thế nào?”
“Mẹ kiếp, nhìn rất đoan chính.”
“Học sinh trường em à? Sao chưa thấy em nhắc đến bao giờ?”
“Bạn ấy đang nói gì vậy?”
“Anh đúng là đồ nhà quê, người ta đang diễn thuyết!” Lương Triển Triển chậc một tiếng, “Nhưng mà em cũng không hiểu đang nói gì, trình độ tiếng Anh của em ra sao không phải các anh không biết.”
Có người cười một cách nịnh nọt, “Biết nói tiếng Anh thì có gì ghê gớm, anh thấy Triển Triển vẫn đáng yêu hơn.”
Lương Triển Triển nhướng mày, cười tủm tỉm: “Phải vậy không?”
Cô bé giơ điện thoại cạnh mặt mình, hỏi từng người như để so sánh: “Các anh nói xem, em và chị ấy ai xinh?”
Đại tiểu thư lên tiếng, ai dám nói điều không hay.
Ai bị hỏi cũng thống nhất trả lời:
“Chắc chắc là Triển Triển rồi.”
Lương Triển Triển cảm thấy mỹ mãn, đang định cất điện thoại đi thì đột nhiên nhìn thấy Trình Tố từ nhà vệ sinh đi ra, cô bé chớp mắt, cố ý bước đến:
“Anh Tố, anh nói xem, em với chị này ai xinh?”
Điện thoại bị giơ ra trước mặt, Trình Tố vừa nhìn đã thấy người trên màn hình.
Cô đứng trêm bục, mắt nhìn thẳng, thong dong nói một đoạn tiếng Anh lưu loát, gió khẽ quét qua gương mặt, cô nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau tai, nở một nụ cười dịu dàng,
“Anh Tố?” Lương Triển Triển đẩy anh, “Hỏi anh đấy.”
Trình Tố không nhìn nữa, không trả lời cô ấy, cầm bừa một lon bia trên bàn: “Trẻ con.”
“?” Lương Triển Triển không phục, vùng vằng truy hỏi anh: “Sao lại trẻ con, anh nói đi, anh không nói em sẽ mặc định là anh nghĩ chị ấy xinh!”
Một tiếng “rầm”.
Trình Tố đóng cửa kính lại, kéo màn, cuối cùng cũng ngăn cách được tiếng ríu rít phía sau.
Cảnh đêm của Thành Nam rất đẹp, đứng ở ban công phòng khách tầng chín nhìn về phía xa, toàn bộ thế giới như đang an tĩnh.
Một tay Trình Tố cầm lon bia, khoảnh khắc mở nắp lon ra, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh.
Là lần đầu tiên cô thất thần đứng trong mưa.
Là tối đó ở Toản Hào, cô gõ cửa, dè dặt đưa băng cá nhân cho mình.
Là hôm sau ở trường, khoảnh khắc cô suýt ngã rồi xoay người nhìn mình.
Cặp mắt đó ngại ngùng như một chú nai con, cất giấu tất cả sự hồn nhiên của thiếu nữ.
Cổ họng Trình Tố bất giác mấp máy, anh ngửa đầu uống lon bia trong tay.
Cũng chính lúc này, ban công phòng ngủ phòng đối diện bị mở ra.
Có người đi ra.
Lộ Tri Nghi thích tường vi, Lộ Hoằng bèn chuẩn bị một ban công phòng ngủ ngập đầy hoa tường vi cho cô, mùi hoa thơm ngào ngạt, giúp tinh thần thả lòng, còn giúp ngủ ngon hơn.
Nhìn ban công như một vườn hoa nhỏ, Lộ Tri Nghi nở một nụ cười phát ra từ nội tâm, cô ngồi xổm xuống khẽ ngửi mùi hoa, giơ tay chạm vào cánh hoa, đang định quay đầu lại nói với Lộ Hoằng rằng cô thích thì cô lại lơ đãng nhìn thấy - hình như chếch về phía trước có người.
Theo bản năng, Lộ Tri Nghi nhìn về phía đó, chỉ liếc mắt một cái, động tác tay liền khựng lại.
Dưới gió đêm, người đàn ông trẻ tuổi dựa lưng vào ban công, mặc một chiếc áo dài tay màu xám, tay cầm một lon bia.
Anh nhìn qua đây, cũng đang nhìn cô.