Khi Mộ Dung Thiên tìm được Tà thần y, y đã ở trong một quán rượu uống đến say không còn biết gì.
Thế nhân uống say, phần lớn là khóc lớn, cười to, hoặc là khó có thể khống chế cùng người tranh đấu, lại hoặc là hô hô ngủ nhiều, mấy ngày mới tỉnh.
Người này uống say, lại là gõ nhịp mà ca, tựa hồ cực cao hứng.
"Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!.
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai......"
Trích bài thơ Thương Tiến Tửu của nhà thơ Lý Bạch.
Dịch nghĩa:
"Quân không thấy:
Nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống,
Chảy ra đến biển không quay về nữa!
Lại không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc,
Sáng còn như tơ đen mượt, chiều tối đã trắng như tuyết!
Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng,
Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có tài thì ắt có chỗ dùng,
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại.......!"
Nói thật, kỳ thật xướng đến rất hay, cao ngạo ở chổ hào khí muôn vàn, lưỡng lựu ở chổ nhu tràng trăm chuyển.
Nhưng Mộ Dung Thiên cõng y đi ở trên đường cái, bị vô số người chỉ chỉ chỏ chỏ, lại là vô pháp cảm thấy cảnh đẹp của nó nữa.
Lúc trở lại cửa khách điếm, đúng lúc gặp Công Tôn Mang.
Mộ Dung Thiên cõng người, mồ hôi đầy đầu, Tà thần y tuy rằng thân hình mảnh khảnh, rốt cuộc vẫn là có hơn trăm cân ( cân ≈ nữa kg, hơn trăm cân là hơn kg).
Hơn nữa tay chân loạn động giãy giụa, công lực của Mộ Dung Thiên còn chưa hồi phục, kỳ thật cũng là cố hết sức.
Cũng liền không rảnh lo lễ tiết, chỉ gật gật đầu.
Công Tôn Mang hiểu rõ cười, lui ra nhường đường..
Khi ba người lướt qua, Tà thần y còn đang ngâm xướng, Công Tôn Mang dừng lại, "Vị huynh đệ này, xin chờ một chút."
Mộ Dung Thiên cả kinh, quay đầu cười nói, "Công Tôn tiên sinh, vị huynh đệ này của ta uống say, người dọc đường muốn đuổi theo người đánh, còn phải nhanh chóng đưa trở về, nếu không lại muốn náo loạn."
Công Tôn Mang lộ ra một loại thần sắc cực kỳ kỳ quái, giống như kinh hoảng lại giống như vui mừng lại tựa như bi thương, nghiêng tai nghe Tà thần y đem 《 Thương Tiến Tửu 》 lặp lại mà xướng.
Đột nhiên bước lên phía trước, đem thân mình Tà thần y lật qua, thấy rõ khuôn mặt, mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Mang theo lời xin lỗi cười nói, "Xin lỗi, vị huynh đệ của ngươi giọng nói thật là giống một vị bằng hữu cũ của ta, trùng hợp chính là y cũng thích nhất bài thơ này 《 Thương Tiến Tửu 》, là ta nhận lầm."
Mộ Dung Thiên đứng yên, nhìn bóng dáng y biến mất ở trong dòng người, thầm nghĩ, có lẽ là ngươi cũng không nhận lầm, giữa hai người này cũng không biết từng có cái gút mắt gì, vì cái gì Tà thần y tựa hồ là quen biết Công Tôn Mang, lại không chịu nhận nhau.
Tà thần y ở trên lưng hắn lẩm bẩm nói, "......!Triêu như thanh ty......!Mộ thành tuyết......"
Ngày hôm sau, Tà thần y không thể không ở trên giường nằm một ngày, tuy rằng chính y chính là thần y, nhưng Mộ Dung Thiên lại không phải, đầy mình phương thức giải rượu chỉ có thể chờ y tỉnh rượu mới dùng được.
Say rượu đau đầu chỉ có thể là tất nhiên.
Tà thần y che lại đầu đau muốn nứt ra phân phó, "Lần sau nhớ rõ pha chút nước ấm với mật ong là được."
Sau bữa cơm chiều không lâu, liền nghe người ở ngoài cửa gõ gõ gõ.
Mộ Dung Thiên ra mở cửa nhìn thấy, cư nhiên là Công Tôn Mang ôm theo một bầu rượu.
Thấy hắn ra, Công Tôn Mang cười, "Tiểu huynh đệ, y có ở cùng không," hắn nhìn vào trong phòng, hiển nhiên là chỉ Tà thần y, "Chúng ta ba người uống xoàng mấy chén như thế nào?" Mộ Dung Thiên trong lòng thầm nghĩ không ổn, ở cùng nhau tất nhiên lời nhiều sai nhiều, lo sợ nói, "Công Tôn tiên sinh ngày mai không phải muốn luận võ sao? Tốt hơn vẫn là nên nhanh chóng nghĩ ngơi."
Công Tôn Mang lắc đầu, "Vài chén rượu không đáng ngại.
Thắng thua đều có định số, là của ngươi tự nhiên là của ngươi, thật muốn có cái gì, trốn cũng trốn không thoát."
Tà thần y ở sau người nghe liền nói, "......!Cho hắn vào đi."
Ba người ngồi vây quanh trước bàn, Công Tôn Mang cười, "Không hiểu được vì cái gì ta luôn cảm thấy hai vị rất quen thuộc, nhưng nhìn mặt rõ ràng không quen biết, cũng là kỳ quái." Mộ Dung Thiên ngượng ngùng mà cười, xác thực đều là người quen.
Tà thần y lại lạnh nhạt nói, "Công Tôn tiên sinh nhận lầm người."
Công Tôn Mang thở dài, "Nhận lầm nhận lầm......!Đúng vậy, y như thế nào sẽ lại xuất hiện đâu......" Tà thần y không nói gì.
Mộ Dung Thiên lại rất tò mò, nói, "Tiên sinh nói ai?" Lời nói còn chưa dứt, liền cảm giác bị Tà thần y lạnh lùng liếc mắt một cái, tự biết nói sai, nhanh chóng ngậm miệng, im lặng không nói nữa.
Công Tôn Mang lại bất giác, chỉ đắm chìm ở trong hồi ức chính mình, "Hắn? Hắn là người độc nhất trên đời này, ta lại chưa thấy qua ai có thể so sánh cùng hắn, hắn tính tình có chút cổ quái, nhưng kỳ thật rất là ôn nhu......" Ôn nhu, Mộ Dung Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, cái từ này thấy thế nào cũng không dính đến trên người Tà thần y a.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Tà thần y hòa hoãn xuống, bình tĩnh nhìn Công Tôn Mang, Công Tôn Mang chỉ nhắm hai mắt, hơi hàm chứa ý cười trong hồi ức, tựa hồ lại về tới cái ngày mới gặp nhau kia.
"......!Lần đầu tiên gặp mặt là ta trúng độc, ngã vào trong một ngôi miếu hoang, y vừa vặn đi ngang qua, đem ta cứu.
Y võ công cực cao, kỳ thật y thuật lại càng cao, nhưng ngoại trừ ta không ai biết."
Hoa đèn chợt lóe, ba người cũng chưa nói chuyện.
"Thời điểm ta tỉnh lại, đúng là nửa đêm, thấy một cái người mặc bạch y......!Người, người nọ đang đốt lửa ngồi ở bên cạnh ta, thấy ta tỉnh lại, y liền cúi đầu tới xem, diện mạo kia thật là tú lệ vô song.
Ta nhớ rõ ngôi miếu kia nóc miếu bị phá, nhìn thấy trên trời đầy sao, ở phía sau người nọ, vây quanh hắn giống như toàn là sương mù, ta tưởng chính mình nhất định là đã chết, này khẳng định là một tiên nữ, trừ bỏ tiên nữ nào còn có người mỹ lệ như vậy đâu."
Mộ Dung Thiên nhìn nhìn Tà thần y, mặt bị mặt nạ che, cũng nhìn không ra biểu tình của y, bất quá bị người giáp mặt khen như vậy, không biết y trong lòng có cảm giác gì.
"Ta liền hô lên tiên nữ tỷ tỷ, kết quả người nọ nghe xong sắc mặt biến đổi, trở tay liền đánh ta một bạt tai." Công Tôn Mang bừng tỉnh nhớ đến cái gì, đột nhiên im miệng, nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Này ngược lại chính là phong cách của Tà thần y, Mộ Dung Thiên đang đúng lúc nghe thật hăng say, lại thấy Công Tôn Mang ngừng, không khỏi kỳ quái..