Gió đêm mạnh mẽ thổi vào.
Dưới ánh nến lay động, người tới sắc mặt vàng như nến, gầy yếu tiều tụy, nhìn thần sắc như có bệnh, lại mang theo mặt nạ Tà thần y.
Chỉ là giờ phút này, hắn búi tóc tán loạn, trên người quần áo cũng bị lưỡi dao cắt qua mấy chỗ, trên mặt vài đạo vết kiếm cắt qua rất sâu, đang chảy máu.
Trong tay còn cầm một cái hộp.
Mộ Dung Thiên đứng dậy, cả kinh nói, "Ngươi đi đâu, người nào làm ngươi bị thương?"
Tà thần y đem mặt nạ kéo xuống, trên khuôn mặt thanh tú thình lình vài đạo vết máu, cơ hồi sâu đến tận xương, da thịt đều lật lên, có lẽ sẽ để lại sẹo, thực sự là mỹ ngọc thiêm hà (vết trầy trên viên ngọc xinh đẹp).
Võ công của Tà thần y Mộ Dung Thiên là đã biết rõ, thật nghĩ không ra cư nhiên có người có thể đem y làm cho bị thương chật vật như vậy, nghĩ tới công phu cao cường của người nọ làm người có chút hoảng sợ.
Y lại không chút nào để ý, từ trong ngực lấy ra mấy viên dược bóp nát cho vào trong nước, nói, "Ta có chút việc riêng......" Đem tay nải kéo ra, nguyên lai bên trong là bộ quần áo, y vội vàng thay.
Lúc muốn đeo lại mặt nạ, nhìn thấy vài vết rách, Tà thần y ngẩn ngơ.
"Xem ra là không dùng được nữa.
Thứ này làm ra rất tốn thời gian và công sức, ta mất mười năm, cũng chỉ làm hai cái......"
Mộ Dung Thiên không ngờ được mặt nạ này quý giá như vậy, Tà thần y thế nhưng cũng chưa từng nhắc tới, liền thuận tay cho chính mình, trong lòng không khỏi cảm kích, nói: "Kia Lý......!Kia Vương gia đã đuổi tới đây, đã ở trong hậu viện.
Ta vốn nghĩ có mặt nạ này, bọn họ sẽ không nhận ra chúng ta, hiện giờ muốn tránh bọn họ lại khó khăn......" Mộ Dung Thiên vốn muốn nói đem mặt nạ của ta cho ngươi đi, đột nhiên nghĩ đến chính mình không có mặt nạ này, làm thế nào có thể chống được khi luận võ, khoảnh khắc nhìn thấy người nhà kia, liền có chút do dự.
Tà thần y trầm ngâm một lát, "Ngày mai ngươi đừng đi cùng ta, ngươi đi tới chổ luận võ trước."
Mộ Dung Thiên nói, "Ngươi chẳng lẽ không đi?" Không khỏi nhớ tới thần sắc thời điểm Công Tôn Mang uống rượu, ẩn ẩn cảm thấy hai người này nếu như không thấy một mặt này của đối phương, thực sự sẽ tiếc nuối cả đời, rồi lại không biết chính mình vì sao lại có suy nghĩ như vậy.
Tà thần y không chút để ý nói, "Đi dĩ nhiên là muốn đi, bất quá trễ chút cũng không quan trọng......" Đột nhiên im miệng không nói.
Mộ Dung Thiên hồ nghi liếc y một cái.
Ngày tiếp theo, nhân sĩ giang hồ trong khách điếm đều sớm đi ra ngoài, cố gắng đuổi tới đỉnh núi chiếm cái vị trí thuận lợi, Mộ Dung Thiên vì tránh đi Lý Tuyên, lại cố ý tới muộn.
Đường lên Hoa Sơn từ xưa đến nay gian nguy hiểm trở có tiếng.
Chổ hiểm nhất, con đường đó chỉ có thể cho ba người đi, bên đường một bên là núi cao bên kia là vách đá, nhìn xuống, thung lũng đầy cây cối.
Gặp người đi xuống núi, có khi chỉ có thể nghiêng người né tránh.
Mộ Dung Thiên đi theo vài tên cũng là những nhân sĩ giang hồ tới muộn, nối đuôi nhau mà đi, lại nghe phía sau đột truyền đến tiếng la, "Tránh ra chút, tránh ra chút." Mấy cổ kiệu đang vội vàng leo lên núi, các kiệu trước sau hai người nâng, một đường chạy vội mà đến.
Từ xa nhìn thấy, người ngồi ở cái kiệu đầu tiên là thanh y thư sinh, cái người lười nhát ngồi ở cái kiệu thứ hại còn không phải Lý Tuyên.
Vẫn là đang giả dạng thương nhân, lại không mang cái mũ rộng vành màu đen nữa, trên mặt cơ hồ đã khỏi hẳn, không nhìn kỹ cũng nhìn không ra dấu vết.
Mộ Dung Thiên trong lòng giật mình, không nghĩ tới vẫn còn chưa né qua, nghiêng người cúi đầu nhường ra.
Đám phu khiêng kiệu hiển nhiên cũng là có công phu, trên sơn đạo cũng bước đi như bay, như giẫm trên đất bằng.
Cổ kiệu đầu tiên qua đi, nghĩ đến cặp mắt phượng của Lý Tuyên như đuốc, nhìn chằm chằm chính mình, cũng không biết có nhìn ra sơ hở hay không, Mộ Dung Thiên nhịn không được khẩn trương, không khỏi tự giác nín thở.
"Bùm, bùm, bùm", đây là trái tim chính mình đang đập kinh hoàng.
"Sạt sạt, sạt sạt, sạt sạt", đây là tiếng bước chân khi đám phu khiêng kiệu đạp bùn cát văng lên.
"Cát chi, cát chi" cỗ kiệu lắc lên xuống, cây gậy trúc cọ xát, đôi tay kia đỡ kiệu, thon dài mà ưu nhã.
Lướt qua mũi hắn cơ hồ là cọ qua, còn mang theo một cổ huân hương khí vị.
Cái mùi hương này rất quen thuộc, hắn ngửi được qua rất nhiều lần.
Nghe nói là Khâm Vương phủ đặc chế cho Lý Tuyên chuyên dụng.
Đêm hôm đó, mùi hương kia đã từng phi thường phi thường nồng đậm, quanh quẩn không tiêu tan.
Hắn đột nhiên không biết trong lòng là cái tư vị gì, cư nhiên có chút không biết bản thân đang ở nơi nào......!
Mùi hương dần dần phai nhạt.
Mộ Dung Thiên rũ mắt xuống, cho đến khi những âm thanh đó đều đi xa dần, mới vỗ vỗ bùn đất phía sau, đứng lên.
Ngẩng đầu, lại phát giác chính mình đã tụt lại phía sau rất xa.
Trên đỉnh núi sớm là đầu người nhộn nhịp, tiếng người ồn ào.
Nói là đỉnh núi, kỳ thật chân chính chỗ so kiếm lại là một nơi được hình thành tự nhiên ở dưới cách đỉnh núi mấy trượng.
Trên đỉnh núi trên cây sớm đã chật cứng người, luận võ sớm định ra là giờ Tỵ canh ba bắt đầu, đại đa số người lại là trước giờ Thìn đã đến.
Mộ Dung Thiên cũng học người leo đến chỗ cao, hướng có thể nhìn ra giữa sân.
Ở giữa bày một cái bàn bát tiên, tả hữu các có một trương ghế bành.
Bên trái một nam tử cao gầy râu dài đang ngồi đúng là Công Tôn Mang, cẩm y hoa bào, hông đeo trường kiếm.
Phía sau y cách đó không xa một nữ tử ốm yếu lại mỹ mạo, đúng là phu nhân y, lại có mấy cái người hầu bộ dáng đoan trang đứng phía sau, bên cạnh bàn bên kia ghế dựa lại không có người ngồi, thật là bắt mắt.
Bên ngoài một chút, đặt thêm bảy tám cái bàn xung quanh.
Trên bàn có các tấm bảng, sau đó người ngồi tương ứng môn phái, Mộ Dung Thiên nhìn từng người một, lại là Võ Đang tu chân đạo nhân, Thiếu Lâm Vô Minh đại sư, Không Động tứ kiệt, Côn Luân hỗn độn tán nhân......, không có người nào không phải là người quen cũ.
Ở ngoài cùng bên phải, hắn nhìn không khỏi cả người chấn động, khí huyết cuồn cuộn, lông tơ tất cả đều dựng lên.
Lại là sư phó hắn Phúc Vân Thủ Chương Thiên Kỳ, mặt mang ý cười, mang theo Ngô Bình cùng mọi người ngồi ngay ngắn sau bàn, trên bàn có bảng có bốn cái chữ to viết bằng chữ khải "Mộ Dung sơn trang"..