Lý Tự cũng nhìn đến người nọ, không khỏi vỗ tay mà cười, "Cửu đệ ngươi ngay cả hắn cũng mang đến." Thái giám đuổi theo quỳ xuống nói: "Những người này nói là tùy tùng của Cửu vương gia, môn quân đem thả tiến vào.
Không nghĩ tới bọn họ cư nhiên dám ngạnh đi vào trong điện, tiểu nhân ngăn cản không được......" Lý Tự không kiên nhẫn phất tay, người nọ dập đầu lui ra.
Lý Tuyên ngơ ngẩn nhìn Mộ Dung Thiên trong đám người, "Ngươi như thế nào cũng tới?" Mộ Dung Thiên cười cười, nhìn y không nói, Lý Tuyên mới kinh ngạc phát hiện lúc này này hỏi chuyện thật sự dư thừa, hai người nhìn nhau một lát, cùng hướng trên điện nhìn lại.
Lý Tự thản nhiên nhìn hai người liên can này, lại hơi hơi mang ý cười.
Mộ Dung Thiên phía sau Cố Tiểu Hoàn nói: "Nhị vương gia, quân của Thái Tử theo sau liền đến, ngươi vận số đã hết, thu tay lại đi."
Lý Tự cư nhiên cũng không kinh, "Y tới rồi, ta cũng kịp giết toàn bộ các ngươi." Chuyển mắt nhìn phụ thân, "Phụ hoàng, ngươi tức khắc viết phong chiếu thư, nhường ngôi cho ta, liền có thể miễn trận này giết chóc, nếu không......" Hắn nhìn qua từng người ánh mắt có thể nhìn thấy, mọi người đều là không rét mà run, "Nếu không nơi này một người cũng sẽ không thể còn sống đi ra ngoài." Nói đến chỗ này, ngoài điện tiếng động binh nhung va chạm không ngừng, mọi người quay đầu lại, đã bị toàn bộ võ trang binh sĩ ngăn chặn đường vào điện.
Đang lúc hai bên giằng co, lại có thái giám tới báo, "Quân binh Thái Tử đã tới ngoài cung."
Lý Tự nói: "Chu tướng quân đâu, kêu hắn tới." Thái giám kia run run rẩy rẩy nói: "Bẩm báo Vương gia, Chu tướng quân phản, đang dẫn quân mở cửa cung.
Hắn đột nhiên làm vậy, thân binh Vương gia có một nửa còn chưa giương đao đã bị bắt, một nửa kia đang tự hỗn chiến.
Quân của Thái Tử......, quân Thái Tử nhìn thấy đã sắp vào được đây." Lý Tự cả người chấn động, bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: "Lại thăm dò!" Không đợi hắn dứt lời, lại có quân sĩ vội vàng tới báo: "Vương gia, cửa cung đã mở, Chu tướng quân lãnh Thái Tử sắp tiến vào."
Mọi người lặng im, chỉ nghe tiếng giết rung trời càng ép càng gần, tốc độ kinh người, quả thực không đủ người ngăn cản.
Lý Tự nghe xong một lát, suy sụp tọa lạc, "Giỏi cho ngươi Chu Vệ, cầm của ta nhiều bảo vật như vậy, cư nhiên cho ta lâm trận quay giáo, hảo thủ đoạn a Lý Khải, ngươi là sớm bày bố tốt tất cả chờ ta nhảy vào......"
Hoàng đế cười ha ha.
Lý Tuyên nhìn Lý Tự, trong mắt mang chút thương hại.
Lý Tự đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phụ hoàng, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Lý Tuyên mới vừa cảm thấy không ổn, hắn đã bay lên, chỉ chớp mắt, bắt lấy đầu vai hoàng đế xoay người lui ra phía sau.
Mộ Dung Thiên kiếm ra như gió, lại bị hắn xoay người tránh thoát.
Binh sĩ dưới điện thấy chủ tử động thủ, đều vọt đi lên, trong điện mọi người xoay người nghênh chiến.
Lý Tự quay lại long án, vốn dĩ hắn đã thả thanh kiếm ở sau ghế, mới vừa rồi Lý Tuyên đột nhiên tấn kiến, không kịp lấy ra, lúc này không ngờ rút kiếm, chói lọi kê ở trên cổ phụ hoàng, dục lui về hậu viện.
Ngụy Nhiên cùng Mộ Dung Thiên song song nhảy lên, động thân chặn đứng hắn.
Lý Tự thoáng nhìn, nhìn thấy cách đó không xa có tiểu thái giám đang ngồi xổm trên mặt đất sợ run lên, đem phụ hoàng trong tay đẩy lên thân mình thái giám kia, xoay thân nhảy lên, cùng Ngụy Nhiên, Mộ Dung Thiên triền đấu đến một chỗ.
Hắn võ công rất cao, Mộ Dung Thiên hoặc Ngụy Nhiên đơn đả độc đấu cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn, nhưng hai người liên thủ lại trên cơ bản đánh đến kỳ phùng địch thủ.
Thấy đao quang kiếm ảnh chớp động, chỉ khoảng nửa khắc đã qua mấy trăm chiêu, khó phân trên dưới.
Lý Tự thấy đánh lâu bất lợi, tâm tư khẽ nhúc nhích, hạ bàn bán cái sơ hở, Ngụy Nhiên quả nhiên trúng kế, công lại đây.
Lý Tự ánh kiếm nhoáng tới, nhảy lên bức lui Mộ Dung Thiên, kiếm trong tay đột nhiên rơi xuống, xoay người dùng mu bàn chân đá một cái, dưới thân Ngụy Nhiên đột nhiên không kịp phòng ngừa, kiếm xuyên lưng đâm qua.
Mộ Dung Thiên đại kinh, nhảy lên trước đoạt công, Lý Tự phiêu nhiên mà lui, một chân dừng ở trên chuôi kiếm, lắc lắc kéo kéo, lạnh lùng mà cười.
Đảo mắt lại thoáng nhìn Lý Tuyên đang dẫn phụ hoàng hướng đi ra ngoài điện, phía sau gió lướt đến, đúng là kiếm Mộ Dung Thiên lao đến.
Lý Tự một cái bổ nhào rơi xuống, thuận tay từ trên mặt đất vớt đem hoành đao, giơ tay "Đương" một thanh âm vang lên, đao kiếm tương giao, ánh lửa văng khắp nơi, hắn vốn dĩ am hiểu dùng đao, Mộ Dung Thiên lại chỉ còn một người, vết thương trên vai bị chấn động đến đau nhức, mấy chiêu liền bị hắn bức lui.
Lý Tự phản thân đuổi theo, đột nhiên nghe bên tai tiếng gió bay đến, lại là Mộ Dung Thiên thấy hắn tới gần Lý Tuyên, tình thế cấp bách đem kiếm trong tay phóng ra ngoài, Lý Tự nhân tiện, đem kiếm kia phóng thẳng đến Mộ Dung Thiên, tốc độ so với trước đó càng nhanh hơn mấy lần, Mộ Dung Thiên tránh né không kịp, ở giữa vai trái, tự miệng vết thương cũ lại xuyên qua, Mộ Dung Thiên ăn đau không khỏi kêu thảm thiết ra tiếng.
Lý Tuyên nghe tiếng quay đầu lại, chỉ cảm thấy đỉnh đầu một trận gió lướt qua, trong tay không còn, phụ hoàng đã bị Lý Tự đoạt đi.
Lý Tuyên liếc nhìn Mộ Dung Thiên một cái, thấy bị thương trên vai, trong lòng mới an tâm một chút, đuổi theo.
Lý Tự chạy ra cửa điện, lại là cả kinh, dưới bậc thang đen tuyền một mảnh, tinh kỳ bay tán loạn.
Tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng quân đội rốt cuộc huấn luyện có bài bản, cư nhiên không một tiếng động, đến ngoài điện từ lúc nào cũng là không người biết.
Người cầm đầu ngồi ở trên cao, một thân khôi giáp màu trắng, cầm trường cung, đúng là Thái Tử Lý Khải.
Lý Tự xoay người trở về, đã bị một lưỡi dao sắc bén từ phía sau chống lại, sau kiếm bất động thanh sắc đúng là Cửu đệ Lý Tuyên.
Lý Tự đao bức ở sau gáy hoàng đế, nhè nhẹ vết máu nhạt hiện lên, nhướng mày nhìn thẳng Lý Tuyên: "Ngươi dám giết ta sao?" Lý Tuyên không nói.
Dưới bậc Lý Khải trở tay lấy cung, mũi tên trên cánh cung trăng rằm, chỉa về bào đệ phía xa.
Lý Tự không để ý tới trường kiếm trong tay Lý Tuyên, lập tức xoay người nhìn Lý Khải, hai người nhìn nhau không nói gì.
Cách một hồi, Lý Khải rốt cuộc nói: "Nhị đệ, buông phụ hoàng ra." Trong điện tiếng kim khí đánh nhau cũng dần dần ngừng, hiển nhiên thắng bại đã định.
Lý Tự nhìn y, biểu tình dần dần trở nên kỳ quái nói không nên lời, hướng bên cạnh đạp nửa bước, ngạo nghễ nói: "Không buông lại như thế nào." Lý Tuyên ở một bên nhìn đến rõ ràng, nửa bước này của hắn, một nữa cơ thể vốn dĩ được che chắn ở phía sau thân thể phụ hoàng lúc này ngược lại lộ ra ngoài, không khỏi ngẩn ra.
Lý Khải tĩnh một lát, mặt vô biểu tình nói: "Tự làm bậy, không thể sống." Đột nhiên kéo mãn cung, lặng yên buông tay.
Mũi tên kia trong đám đông nhìn chăm chú bay tới gần Lý Tự, "Phác" một tiếng vang nhỏ, hoàn toàn đi vào trong ngực phải hắn.
"Nhị ca!!" Lý Tuyên lao tới, lại nghe Lý Tự mơ hồ nói, "Được làm vua thua làm giặc......!Hãy nhìn ta......!củng thủ hà sơn thảo nhĩ hoan......" (Chắp tay dâng cả giang sơn đổi lấy ngươi vui vẻ)
Ánh đao chợt lóe, huyết vũ bắn ra, dưới điện mọi người kinh hô, thân thể hoàng đế già nua suy sụp ngã xuống.
Lại là một tiếng dây cung vang lên, Lý Tự cả người chấn động, ngưỡng mặt chậm rãi ngã xuống, giữa trán thình lình cắm một mũi tên, hai mắt không nhắm, trừng mắt nhìn lên không trung.
Lý Khải dưới bậc chậm rãi buông cung, trong ánh mắt có cái gì chợt lóe qua.
Tất cả binh lính đồng thời quỳ xuống, người chật ních, cư nhiên tĩnh đến lặng ngắt như tờ.
Trên bậc thang, máu dần dần chảy xuống dưới.
Câu gốc: 待我拱手河山 討你歡 Đãi ngã củng thủ hà sơn thảo nhĩ hoan.
Tạm dịch: Đợi ta chắp tay dâng cả non sông đổi lấy người vui vẻ.
Câu này xuất phát từ bài hát: 愛不釋手 - 李麗芬
Yêu không buông tay – Lý Lệ Phân.
Mọi người nghe thử, rất hay.
Link bên dưới:
Lý Khải và Lý Tự có một chương phiên ngoại, mình thì không thích cái tình cảm loạn luân, nhưng vì nó cũng liên quan đến mắc xích chính văn nên hoàn mình sẽ edit luôn để mọi người hiểu ngọn nguồn của cặp này và vì sao trước lúc chết Lý Tự lại nói câu đó.
Dịch lời:
Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn
Vẻ đẹp không thể nào che giấu được.
Người ở kề bên, tựa như sắc xuân
Thà chết cũng không hối hận.
Sắc nước hương trời, tùy ý dây dưa
Quản chi nhân sinh ngắn ngủi.
Ngươi tình ta nguyện.
ngươi đến ta đi
Thật là may mắn xứng thành đôi.
Đợi ta chắp tay dâng cả non sông cho người hân hoan
Vạn người cùng hát khúc ca thiên cổ lưu truyền.
Người nhìn núi xa mỉm cười dòng nước mênh mông
Đời đời kiếp kiếp sông cạn đá mòn.
Hôm nay có người hôm nay say đắm
Yêu thích không buông tay vẻ đẹp của người
Chẳng đợi đến khi bạc đầu mới hồi tiếc.
Yêu thích không buông tay vẻ đẹp của người.
Chẳng đợi đến khi bạc đầu mới hồi tiếc.
Để ta ôm được mỹ nhân về!!!.