Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh (Kiếp Tiểu Hào)

chương 56: phiên ngoại: tây bắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Được nghỉ hè, các học sinh trong bang hội Thiên Hạ Đại Đồng phần lớn đều có thời gian rảnh rỗi, vậy nên nhân lúc nhiều người online, cũng không biết ai đề xuất ý tưởng offline, dẫn tới sự nhất trí đồng tình của mọi người, sau đó bắt đầu thảo luận thời gian, vì vậy, Tây Bắc đương nhiên không muốn, lách cách lách cách gõ chữ phản đối.

[Bang] [Tây Bắc]: này này… mấy đứa nói xem ngày đó anh còn phải đi làm

[Bang] [không mặt mũi gặp người]: ơ ơ, bang chủ, người trong bang ai không biết giờ làm việc anh lúc nào cũng có thế log game, thời gian của anh là dễ nhất đấy, chẳng lẽ anh không thể xin nghỉ sao?

[Bang] [trong trời xanh có cái mặt đất]: đúng đó, thật ra quan trọng nhất, tôi thật sự muốn biết anh Bắc trong truyền thuyết của chúng ta bộ dáng thế nào, cậu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người một chút đi

[Bang] [Tây Bắc]: 一. 一 anh có gì hay mà nhìn… không phải có hai con mắt một lỗ mũi một cái miệng sao…

[Bang] [gió trời lả lướt]: Bắc Bắc à… mấy người chị em bọn tớ cũng rất muốn nhìn xem cậu ở hiện thật là bộ dáng gì, đều đã quen biết lâu như vậy, mọi người gặp mặt một lần cũng tốt

[Bang] [mèo ngủ nướng]: + ngẫu nhiên cũng muốn biết Tây Bắc trông như thế nào

[Bang] [sáo trúc]: +

Nhìn thấy mấy chị em tốt đều vô góp vui, Tây Bắc bất giác bĩu môi, mở YY tranh mic, thấp giọng nói: “Này này, mấy người các cậu, không phải đã nói sẽ giúp tớ giữ bí mật sao, muốn nhìn tớ thì hôm nào đó lén cùng các cậu ra ngoài đi dạo phố là được rồi.”

“Hố hố… Bắc Bắc, cậu làm gì mà bài xích cho người ta biết mình là nữ vậy?” Gió trời lả lướt tò mò hỏi, vấn đề này các cô đã hỏi không dưới N lần, nhưng Tây Bắc vẫn không nói.

“Đúng, cùng câu hỏi, cậu càng không nói bọn tớ càng tò mò nha.” Mèo ngủ nướng nhiều chuyện.

“Chẳng lẽ trước kia Bắc Bắc ở trong trò chơi chịu kích thích gì, thề không bao giờ chơi acc nữ nữa?” Sáo trúc ảo tưởng dệt truyện nói.

“… Các cậu đoán lung tung gì vậy, tớ sợ nói ra các cậu lại thất vọng.” Tây Bắc bất đắc dĩ nhìn trời, nhưng chỉ có thể thấy trần nhà.

“Không đâu không đâu, cậu nói đi. Bọn tớ rửa tai lắng nghe.”

“Được rồi… Nói ra các cậu không được cười tớ. Thứ nhất, vì trước kia đều chơi nhân vật nữ, mà có mấy đứa con trai vô cùng phiền phức, quen biết không bao lâu liền hỏi tớ là nam hay nữ, nói thật ra, lại hỏi tớ xin hình chụp… Sau khi thấy hình tớ, lại xem tớ như vợ mình, mà chuyện này còn gặp không chỉ một lần… Vì vậy, khi gặp lại chuyện này, ai hỏi tớ là nam hay nữ, tớ trực tiếp xóa, từ đấy không hề nói chuyện với người đó.” Lúc nói, trong ngữ điệu mang theo sự chán ghét không chút che giấu, khi ấy cô mới tiếp xúc game online không bao lâu, còn quá ngây thơ, người ta hỏi xin ảnh lập tức đưa ngay = =!

“Ẩy… Việc này tớ cũng từng gặp qua, không có cách nào, ở game online dường như nữ rất nổi tiếng, loại người này không để ý tới là được, cho nên a, BL mới là vương đạo, đáng tiếc cho mấy bạn nào chưa xem qua.” Mèo ngủ nướng lòng như có phiền muộn nói.

“Cùng tâm trạng, nắm vuốt, em cũng đã từng bị vậy… Thứ hai là gì?” Sáo trúc tiếp tục hỏi.

Mới hỏi tới đây, trong bang đột nhiên nhảy ra thêm một người khuyên cô đi offline.

[Bang] [kín đáo mà sâu sắc]: anh Bắc, mọi người khó có được tụ họp một chỗ, không bằng anh xin nghỉ một ngày đi

[Bang] [mèo ngủ nướng]: áu áu áu, Sâu sắc trung khuyển nhà cậu đã lên tiếng, Bắc Bắc cậu đồng ý đi

[Bang] [fly sky]: đúng đó, anh Bắc, em cũng muốn gặp anh

[Bang] [không mặt mũi gặp người]: đúng đấy bang chủ, hiện tại cả phó bang chủ, nội vụ sứ cùng phụ tá đắc lực của anh đều đã mở miệng, không lẽ anh nhẫn tâm tiếp tục từ chối bọn tôi sao

[Bang] [Tây Bắc]: … được rồi, tôi sẽ cố tranh thủ

Bây giờ cô đã biết cái gọi là tự gây nghiệt, cái gì gọi khó từ chối bạn bè.

Sau đó trong YY liền truyền tới giọng nói đầy kinh ngạc của Sáo trúc: “A? Bắc Bắc chị đồng ý sao, không thể tưởng tượng nổi, vậy chị định lộ diện bằng thân phận thật?”

“Sao có khả năng đó… Các cậu đã quên tớ làm việc cho ai à.” Khóe miệng lộ ra một nụ cười, đánh chết cũng không muốn để người khác biết mình là nữ, hơn nữa, cô còn chơi chưa đủ đâu, có lẽ ngày đó Nguyệt Ảnh Phong cùng Ngang Ngang cũng sẽ tới, mỗi lần nhìn thấy tên tiểu công nào đó ăn dấm thì không nhịn được đắc ý cười nghiêng ngã.

“Áu áu áu, cậu nói là anh cậu?” Nghe giọng điệu hưng phấn này, có thể tưởng tượng Meo Meo hai mắt sáng rực lên, sau đó cô ấy tiếp tục nói: “Tiếc nuối – ing, Bắc Bắc tại sao cậu không phải nam a a a, JQ huynh đệ trong truyền thuyết, quá móe.”

Tây Bắc hắc tuyến, xù lông nói: “Đạp bay, tưởng tượng ai không tưởng đi tưởng anh tớ à, chẳng lẽ cậu quên nguyên tắc hủ nữ của chúng ta sao? Tuyệt đối không được bẻ cong người bên cạnh, tất cả phải để theo tự nhiên.”

“Phụt~ Bắc Bắc xù lông, cho dù là thế, nhưng vì răng êm vẫn cảm thấy rất móe nha.” Gió trời lả lướt phụt bật cười, trêu chọc nói.

“… Không để ý đến các cậu, tớ đi tìm anh hai thương lượng.” Tây Bắc nước mắt tuôn trào, không biết chọn bạn chơi mà.

+++++

Hướng mắt nhìn Thần Nhược Tây trước mặt đột nhiên từ phòng bên cạnh chạy qua ân cần pha cà phê cho mình, Thần Nhược Bắc vẫn chậm rãi tiếp tục xử lý công việc trên tay, sau đó lấy làm đương nhiên tiếp nhận tách cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, nhướng mày liếc mắt nhìn cô em gái của mình, từ từ nói: “Khó có thể uống được một tách cà phê em tận tay pha, sao đây? Có chuyện gì cần anh giúp?”

Thần Nhược Tây vô cùng nịnh hót cười lắc đầu: “Anh, em gái anh không có việc gì thì không thể đến giúp anh pha một ly cà phê sao.”

Khóe miệng cong lên một độ cung, Thần Nhược Bắc hơi liếc mắt, nhìn đồng hồ bên cạnh, mỉm cười nói: “Ồ? Giờ này… em không phải đang chơi game sao?”

Thần Nhược Tây nghiêng mặt qua khóe miệng giật giật, anh à anh không thể không nói toạc móng heo vậy được sao… Tuy đây cũng là sự thật! Nhưng khi xoay mặt nhìn anh lại đổi một gương mặt mang nụ cười vô tội, “Em treo máy câu cá, nhìn thấy anh hai mỗi ngày đều ở phòng làm việc xử lý chuyện công ty tới tối khuya, thật quá vất vả, nên rãnh rỗi liền pha cho anh một tách cà phê nâng cao tinh thần nè.”

“Ố? Thì ra là thế, anh còn tưởng em vô sự mà ân cần, tức có chuyện cần nhờ anh đấy. Ừm… Cà phê để lại đây, anh sẽ nhân lúc còn nóng uống.” Trong lúc nói, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê chỉ có vị ngọt nhàn nhạt, sau đó buông tách xuống, mỉm cười.

Thần Nhược Tây không khỏi đen mặt, lại bị anh hai hồ ly nhà mình trêu đùa, lại tiếp tục nước mắt tuôn trào, quá cáo già, không được, lần này nhất định phải đấu thắng anh ấy.

Nghĩ như vậy, Thần Nhược Tây le lưỡi, bóng gió nói: “Anh, em muốn nói, anh mỗi ngày vất vả như vậy, tốt xấu cũng nên ra ngoài hít thở không khí a, nếu không xương cốt sẽ gỉ sét đó.”

“Ồ… Nói cũng đúng, khó có được tiểu Tây chăm sóc anh như vậy, so với ra ngoài hít thở, không bằng anh qua phòng kế bên nghỉ ngơi một chút. Vậy những công việc còn lại, làm phiền em rồi.” Nói xong, Thần Nhược Bắc gật đầu, chậm rãi đứng lên, muốn hướng tới phòng ngủ bên phòng làm việc.

“A? Không phải chứ?! Anh… Đừng đùa em, em nói còn không được sao?” Vội vàng bắt lấy góc áo anh, lấy một bộ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn anh trai mình, ước chừng nều không nói rõ, tiết mục này sẽ còn tiếp tục.

“Ha ha…” Khẽ cười một tiếng, xoay lưng, Thần Nhược Bắc nâng tay, xoa xoa tóc cô, mỉm cười, “Tiểu hồ ly, thật đúng là thiếu kiên nhẫn, sớm nói thẳng không được sao.”

Cúi đầu, uể oải cụp tai, Thần Nhược Tây từ từ mở miệng: “Đứa tiểu hồ ly này làm sao đấu lại đại hồ lý ngài chứ. Anh nói xem, lần này muốn mời anh ra mặt giúp em đi offline cùng người trong bang hội…”

“Offline bang?” Hơi nheo mắt, “Sao em không tự mình đi?” Không phải ghẹo trúng cái gì rối rắm muốn anh đi thu dọn chứ? Mặc dù với cá tính của nó khả năng này không lớn, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tiểu Tây có chuyện tìm anh.

“Anh, anh biết em trong trò chơi là bang chủ, nếu như bọn họ biết người bọn họ ngày hằng gọi anh Bắc là một cô gái, uy nghiêm của em không phải mất sạch sao? Vậy sau này, em còn làm thế nào có thể giống như trước đây, tự nhiên không xấu hổ cùng bọn họ xưng anh em, làm sao có thể giống như trước đây, quản lý tốt hoạt động trong bang, đến lúc đó, không chừng người khác sẽ nhìn em như mấy đứa muốn làm cái rốn của vũ trụ.” Thần Nhược Tây nghiêm túc nói ra lý do, bang hội này một tay cô gầy dựng, bỏ vào không chỉ tâm huyết của cô, còn có tình cảm cùng trách nhiệm.

Như đang suy nghĩ gì mà vân vê cằm, Thần Nhược Bắc híp mắt, mỉm cười nói: “Ừ… Muốn anh thay em làm anh Bắc của em cũng được, chỉ có điều… Anh không giúp không công cho em nha.”

Thần Nhược Tây hắc tuyến, tên gian thương này, cả giúp em gái mình cùng bàn điều kiện, đối mặt với anh nhìn không ra độ nông sâu của nụ cười kia, mặc dù vẫn luôn có dự cảm bất thường, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đồng ý, gật đầu nói: “Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm.”

Khóe miệng vẫn như cũ giương lên một độ cung nhìn sao cũng thấy gian xảo, Thần Nhược Bắc mỉm cười nói: “Em đương nhiên làm được, tiểu Tây đáng yêu của anh, điều kiện này với em mà nói, chẳng qua là tiện tay làm thôi.”

“Anh…” Thần Nhược Tây nhịn không được vô lực lầm bầm, anh xem chính anh cũng không phải không thích nói thẳng sao.

“Ha ha… Điều kiện của anh cực kỳ đơn giản, chẳng qua muốn em trong một tháng này, mỗi ngày dành ra đến tiếng chăm chỉ làm việc, anh sẽ lựa một ít báo cáo và tài liệu dễ xử lý cho em, hết thời gian, anh sẽ tới kiểm tra thành quả của em.”

“Đã biết.” Cũng không phải quá khó khăn, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, dù sao Thần Nhược Tây hồi còn đi học cũng theo sắp xếp của anh mà chọn chuyên ngành, tới đây tự nhiên không phải là bình hoa để trưng, chỉ do bình thường quá mê chơi game, không muốn làm việc mà thôi.

Thời gian ước hẹn rất nhanh đã tới, Tây Bắc sáng sớm đã lên YY đặc biệt dặn dò bọn Meo Meo mình sẽ đi theo cùng anh hai, dặn các cô ngàn vạn lần đừng để lộ, phải xem anh hai cô như cô, có chuyện riêng gì thì nói nhỏ với cô.

Dặn dò xong, Thần Nhược Tây đến một nhà hàng danh tiếng không tồi đặt mấy bàn tiệc, dù sao lần offline này ngoại trừ người trong bang, còn có các bạn bè trong đội ngũ cố định của cô nghe nói cô sẽ tham gia offline, hưng trí bừng bừng muốn tới nhìn xem cô trông thế nào, cùng với một ít đứa bạn thân, tính ra thành viên nhiều, thanh thế lớn… khiến buổi offline cứ như tiệc cưới, cô cũng không muốn nhiều người như vậy nhưng không còn cách nào, tốt xấu cô đã sắp xếp được lộ trình.

Sau khi xong mấy việc đó, lại cùng Thần Nhược Bắc đi mua mấy bộ thường phục, vừa dạo vừa nói cho anh ấy một ít chuyện trong game, cùng với tính cách mấy người bạn, … May mắn bình thường vì để lựa chọn thành viên tốt cho bang chiến, có dặn Sâu sắc lấy tư liệu của những người thân thiết trong bang, sắp xếp thành tập tài liệu để trong máy tính cô, Thần Nhược Bắc xem qua, đối với cô em gái mình có xu hướng thế nào hiểu rất rõ, vậy nên cô cũng không cần tốn nhiều nước miếng.

Đợi khi hai người xuống xe vào nhà hàng, trước cửa đã có lục tục một ít nam nam nữ nữ dáng như học sinh qua lại, tụm năm tụm ba đứng ở cửa, như đang đợi người.

Mặc dù mọi người không biết nhau, tuy bề ngoài đôi này thật giống như anh em, nhưng vẫn dẫn tới không ít ánh nhìn chăm chú, lúc này Thần Nhược Bắc mặc chiếc sơ mi sọc caro vàng nhạt, thân dưới phối với quần màu đen cùng giày da đen, khóe miệng thủy chung treo nụ cười mỉm thản nhiên, kiểu tóc trải qua xử lý đặc biệt ngẫu nhiên có vài sợi tóc mai buông xuống trán, trong vẻ tao nhã lại có mấy phần ngỗ nghịch.

Mà Thần Nhược Tây thì bận một bộ váy tơ lụa màu lam nhạt, trên khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, đeo kính gọng tím, mái tóc dài đen nhánh tùy ý thả sau ót, cố định bằng cài tóc màu sáng, lúc này tay cô đang khoác hờ trên cánh tay anh trai cô đút trong túi, khóe miệng cũng mỉm cười tự tin, rất có tác phong của người phụ nữ thành đạt.

“Oa… tình cảm anh em rất tốt nha, bọn họ là ai vậy? Không phải cũng là người tới tham gia offline của Tây Bắc chứ?”

“Rất có thể, vì Tây Bắc có nói qua trong bang đã bao trọn nhà hàng này.”

“Thật muốn làm quen bọn họ, không biết bọn họ ở Thiên Long tên gì nhỉ.”

“Xuỵt, chúng ta theo vào thôi, một hồi đến hỏi không phải sẽ biết sao.”

Hai anh em bước vào hội trường lầu một, Thần Nhược Bắc tự động dẫn Thần Nhược Tây lên sân khấu gần quầy rượu, cầm lấy mic, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là bang chủ Thiên Hạ Đại Đồng, Tây Bắc, tên thật Thần Nhược Bắc, vị bên cạnh này chính là em gái tôi, Thần Nhược Tây, xét thấy lần này tham gia offline có quá nhiều người, cũng không biết hiện tại người đã tới đủ chưa, mọi người tìm chỗ ngồi xuống trước đi.”

Dưới sân khấu lập tức có người hai mắt sáng rực lên, muốn chạy qua làm quen, nhưng Thần Nhược Bắc lại mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng khoát tay, câu cuối cùng kia, cũng đã thành công ngăn chặn hỗn loạn sắp diễn ra.

Đối với biểu hiện của anh trai mình, Thần Nhược Tây cúi người chào mọi người dưới sân khấu, mỉm cười nói: “Thường nghe anh tôi nhắc đến mọi người, nên offline lần này, cô em gái tôi đây cũng nhịn không được mới cùng theo tới tham gia náo nhiệt. Mọi người không để ý chứ?”

Đang lúc mọi người lắc đầu phụ họa nói không, Thần Nhược Bắc đã đi về phía quầy rượu, cùng nhân viên phục vụ nói vái câu, rồi quay trở lại, nhận mic Thần Nhược Tây đưa tới, mỉm cười nói: “Thời tiết hơi nóng, ăn trước ít đồ lạnh chờ mọi người tới đủ, đừng khách sáo, khó có được mọi người tụ họp cùng nhau, chi phí cứ tính hết cho tôi. Đợi ăn no rồi, vào phòng Karaoke hát một chút cho thoải mái.” Chờ anh nói xong, hình tượng Tây Bắc trong mắt mọi người cũng không thể nghi ngờ tăng đến độ cao ‘ngước nhìn thần tượng’. Khi anh em Thần Nhược Bắc rời khỏi sân khấu, mọi người cuối cùng nhịn không được phần phật xông tới, Thần Nhược Bắc không khỏi giật giật khóe miệng, nghiêng đầu nhìn Thần Nhược Tây bên cạnh, không nghĩ tới tiểu Tây trong trò chơi có năng lực hiệu triệu lớn như vậy… Híp mắt, thầm nghĩ điều kiện mình đưa ra không phải quá dễ dàng chứ?

Nhìn vẻ mặt anh trai mình như đáng tính sổ, Tây Bắc lập tức đổ mồ hôi lạnh điên cuồng, không khỏi vạn phần bất đắc dĩ, trong lòng thầm thề, từ nay về sau không bao giờ tìm anh ấy giúp nữa, nếu không thế nào cũng sẽ bị ép khô…

“Bắc Bắc, tớ là Mèo ngủ nướng.”

“Em là Sáo trúc, Bắc Bắc, vị đứng sau em chính là Gió trời lả lướt.”

“Này này, Sáo trúc, sao em lại cướp lời chị.” Meo Meo, Sáo trúc, Gió trời lả lướt, ba vị hủ nữ rất mạnh mẽ loại bỏ tất cả mọi người cướp vị trí đầu tiên, hai mắt sáng quắc nhìn Thần Nhược Bắc, khóe mắt lại nháy nháy ra hiệu với Thần Nhược Tây, Tây Bắc gần như có thể đoán được các cô lát nữa sẽ nói gì với mình ——!

“Bắc Bắc, anh đặt tên rất chuẩn nha, Tây Bắc Tây Bắc, hóa ra là lấy theo một chữ trong tên hai anh em.” Nói xong, Sáo trúc không khỏi gian xảo nhìn về phía Tây Bắc chân chính, cười vô cùng đắc ý: “Vậy… em gái Bắc Bắc, sau này bọn em gọi chị Tây Tây được không?”

Thần Nhược Tây cũng nhịn không được giật giật khóe miệng, phản bác: “Cái gì Tây Tây? Tớ còn … ha ha ha…” Vừa cùng mấy người đã quen từ trước cười đùa, vừa quan sát anh em của mình, đương nhiên bọn họ sẽ không nghĩ tới, Tây Bắc chân chính, ngược lại chính là vị em gái Tây Bắc đứng bên cạnh.

“Hey, Tây Bắc, cuối cùng đã nhìn thấy người thật, tôi là Đạp lên mũi trèo lên đầu, cậu rất không phúc hậu nha, trong game cậu không bao giờ đề cập đến cô em gái này, bảo bọc tốt quá nha?” Đạp lên mũi trèo lên đầu đại khái khoảng – tuổi, chỉ thấy cậu ta toét miệng vô cùng thân thiết khoác tay lên vai Thần Nhược Bắc, vẻ mặt rất muốn làm quen cô em gái này.

Thần Nhược Bắc làm như lơ đãng lấy móng vuốt của cậu ta khỏi vai mình, thản nhiên nói: “Nói cậu biết làm gì, tránh qua một bên đi.”

“Tôi là Sắc trăng đầu hè, lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp anh.” Sắc trăng đầu hè là một nữ sinh rất nhã nhặn, cô nói xong, rất tự nhiên vươn tay ra.

“Tuy ở trò chơi thường xuyên cùng nhau luyện cấp, nhưng gặp mặt lại vẫn là lần đầu, rất vui được gặp em.” Thần Nhược Bắc mỉm cười bắt tay cô.

Mặc dù chỉ là bắt tay chào hỏi, cậu trai phía sau Sắc trăng đầu hè lại không vui, làm vẻ mặt như hận không thể đem Sắc trăng đầu hè giấu đi, sau đó không cam lòng không tình nguyện đi lên trước, giới thiệu đơn giản: “Tôi là chồng Sắc trăng đầu hè, Tầng cao nhất ngắm phong cảnh.”

“A…? Chào cậu.”

Đợi đến khi làm quen hết anh em bạn bè của Tây Bắc, tiếp theo là đến người trong bang, đối với những nhân vật cấp cao trong bang, Thần Nhược Bắc có chút hứng thú, dù sao cô em gái này từ nhỏ đi theo con đường anh sắp đặt, đối với tình hình kết giao bạn bè của nó, luôn là điều anh quan tâm nhất.

“Anh Bắc, xin chào, em là Kín đào mà sâu sắc.” Kín đáo mà sâu sắc đeo kính gọng đen, thoạt nhìn có vẻ là một cậu bé nho nhã cẩn trọng nghiêm túc, nói chuyện rất ngắn gọn, cậu ta vừa nói xong, lập tức phát hiện ánh mắt sắc bén của ba vị hủ nữ suốt ngày trêu chọc mình đứng bên cạnh Thần Nhược Tây quét tới, khiến cậu bất giác cả người cứng ngắc, sợ mấy bà chị này lại ở trước mặt anh Bắc phun mấy chữ kinh người.

Thần Nhược Bắc thì như có suy nghĩ nhìn cậu trai trước mặt, hiển nhiên rất có hứng thú với người ôm lòng sùng kính cô em gái giả trai của mình, những ghi chép về biểu hiện trong bang của cậu ta thuận tiện tràn vào não, hơi nheo mắt, mỉm cười nói: “Kín đáo, tốt nghiệp chưa? Bình thường biểu hiện ở trong bang rất khá, cậu rất có tư chất… Sau khi tốt nghiệp có hứng thú đến công ty anh làm không? Anh sẽ tiến cử cậu.”

Kín đáo mà sâu sắc dường như vô cùng ngạc nhiên, theo bản năng đẩy kính, hoảng hốt nói: “Cũng sắp tốt nghiệp rồi, nhưng mà anh Bắc à… chuyện tiến cử hay là thôi đi, đến lúc đó em không biết gì, sẽ gây phiền phức cho anh.”

“Ha ha… không thử sao biết này, chẳng lẽ… cậu nghi ngờ ánh mắt của anh?” Mỉm cười, Thần Nhược Bắc cố ý kéo ngữ điệu thật dài.

Thần Nhược Tây không khỏi trở mình xem thường ông anh bên cạnh mình, vì sao lại ra tình cảnh này, mấy lời đó, không thể không khiến cô nghĩ rằng anh hai đang trêu ghẹo Kín đáo…? Không biết anh ấy rốt cuộc muốn làm gì… T.T Anh ơi! Đừng dùng danh nghĩa của em làm loạn mà…

“Không phải đâu anh Bắc… Em không có ý này, thật đấy.” Kín đáo mà sâu sắc hận không thể lắc đầu như trống bỏi, sợ anh Bắc mình luôn kính trọng hiểu lầm.

Tây Bắc ở bên cạnh đang trào nước mắt, bọn Meo Meo đã không thể chờ được mỗi người một tay kéo cô vào góc, thấy không có người chú ý tới bên này, Gió trời lả lướt lấy cùi chỏ huých huých Thần Nhược Tây, nói: “Bắc Bắc, cậu rất không phúc hậu nha, không trách được cậu không muốn giới thiệu anh trai cho bọn tớ, hóa ra anh ta còn yêu nghiệt hơn cậu, nói thật xem cậu có mắc bệnh brother-complex không? Vừa rồi lúc anh cậu trêu ghẹo Kín đáo, vẻ mặt cậu thật khiến bọn tớ khó có thể không hiểu sai nha.”

“Phụt ha ha~ đúng đó, Bắc Bắc, chị còn nói không cho phép bọn em YY anh ấy, vừa rồi em thấy ánh mắt anh ấy nhìn Kín đáo cứ thế nào thế nào ấy, cái này không cần bọn em YY, JQ rõ ràng bắn bốn phía nha.” Sáo trúc bật cười, Gió trời thật không hổ là vua truy tìm sự thật trong truyền thuyết.

“Áu áu áu, tớ sôi trào, CP kinh điển nhất trong truyền thuyết, phúc hắc nữ vương công x thật thà trung khuyển thụ, Bắc Bắc vì sao tớ cảm thấy chỉ số thông minh của cậu trước mặt anh trai hoàn toàn tụt xuống đáy vậy.” Mèo ngủ nướng gần như phát ra âm thanh loài sói.

“Ra chỗ khác. Anh tớ, tên đó có lẽ nhìn Kín đáo rất có năng lực quản lý, muốn đào góc tường của tớ thôi, anh ấy là tên cực cáo già muốn bóc lột sức lao động của những con người mới đầy tiềm năng, ô ô ô… Tớ chính là vật thử nghiệm đầu tiên đây. Các cậu không biết tớ trả bao nhiêu giá mới mời được anh ấy tới đâu.” Tây Bắc khóc không ra nước mắt kể lể, nhưng không trả lời thẳng vấn đề của mấy người kia, thực tế trong lòng cô có chút buồn bực, có cảm giác như là mất mác… A a a, tại sao tại sao, tôi tuyệt đối không mắc bệnh brother-complex mà a khóc… Vì khỉ gì tâm tình mình càng ngày càng không bình thường, lắc đầu, hít thở sâu vài hơi, quét sạch những suy nghĩ miên man trong đầu.

“Bắc Bắc, cậu cũng đừng phản bác, vậy tớ hỏi cậu, anh cậu thoạt nhìn đã trên dưới , những năm gần đây từng quen bạn gái không?” Gió trời lả lướt híp mắt nhìn về phía Tây Bắc đang mê mang.

Thần Nhược Tây nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu, nói: “Ẩy… cái này tớ không chú ý tới, vì bình thường tớ luôn ngâm mình trong game, nào biết anh mình có quen bạn gái hay không a. Khụ khụ, được rồi, hình như tớ cũng không quan tâm anh mình lắm, suốt ngày chỉ biết chơi game.” Cũng khó trách hôm trước anh hai nói khó có thể uống được một tách cà phê mình tận tay pha… Ừ, sau này nhất định phải quan tâm anh nhiều hơn mới được.

Liếc mắt khinh thường, Sáo trúc nhịn không được kinh bỉ cô: “Hiện tại em đã có thể hoàn toàn loại trừ chị mắc bệnh brother-complex, chị làm một cô em gái quá thất bại.”

Chép chép miệng, Thần Nhược Tây buồn bực chuyển tầm mắt ra ngoài cửa, ý định tìm chủ để khác nói, sau đó mắt lập tức sáng rực, thấp giọng nói: “Y y y… các cậu nhìn ngoài cửa hai người đang lôi lôi kéo kéo kia có phải Ngang Ngang và Nguyệt Ảnh Phong không kìa?”

Chỉ thấy một nam sinh khá cao dường như rất không vui muốn khuyên một nam sinh khác rời đi, nhưng người kia lại không chịu, hai người nói gì đấy, tiếp theo nam sinh gầy yếu hơn có vẻ do dự, tầm mắt chuyển tới trong đại sảnh như đang tìm ai, sau đó liền đi về phía đám người Thần Nhược Bắc.

Khóe miệng không tự chủ kéo lên một độ cung tà ác, Tây Bắc đắc ý cười trộm nói: “Ô ha ha ha… có trò hay xem này.” Cô dùng cả tháng làm việc để đổi lấy, nhờ anh trai dùng thân phận Tây Bắc, cư xử với Ngang Ngang như rất thân thiết, kích thích Nhạc Doanh Phong một chút.

Lúc đưa ra đề nghị này, còn bị Thần Nhược Bắc cười phá lên vỗ vỗ đầu, nói cô rất cáo già = = Thật sự cô rất muốn phản bác, anh hai, đây không phải là chó chê mèo nhiều lông sao?

———————————————————————————————————-

Lưu ý: PN này không phải do tác giả viết, là của người tác giả lấy hình tượng Tây Bắc. PN không liên quan đến mạch truyện, lấy bối cảnh Nhạc Doanh Phong và Triệu Ngang đều không biết Tây Bắc là nữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio