Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

chương 24: gặp bạn cũ trên lăng vân thê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Ban đêm gió lớn nổi lên, trên tường viện cao cao có một bóng dáng nhỏ nhắn, cái chuyện nhỏ là leo tường này làm sao có thể gây khó khăn cho Đường Cửu! Nhảy ra còn phải nhảy trở về, không phải vì cái gì khác, mà là mấy cô nương mảnh mai kia. Nàng có thể nhảy, Tần Mộ Sắc cũng có thể lật, nhưng Đậu Phù Dung, Biệt Tiêu Tuyết, Song nhi thì không được ah...!

Mấy vị này gấp đến độ cứ loanh quanh ở chân tường phía dưới,nhảy mấy cái, nhưng vẫn không lên nổi, giúp một tay cũng không lên được. Cuối cùng, Đường Cửu lại nhảy về, đừng nói, Tần Mộ Sắc dạy này khinh công đúng là hữu dụng. Đường cửu trong lòng âm thầm nói: "Nhất định phải học cho tốt, tương lai bản nữ hiệp muốn đi trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa." Ngay cả tường viện còn không ra được, còn nghĩ đến hành hiệp trượng nghĩa, xông xáo giang hồ? Coi như ra khỏi tường viện này thì cũng còn có tường viện Tống gia chờ nàng!

Phải! Trước nhảy ra tường việnnày rồi nói!"Nâng ~!" Nhẹ giọng vừa hô, một tay xách một người, giống như xách con gà con, ném mấy người giống như ném đồ chơi lúc lắc ra ngoài, sức mạnh này chỉ cần nhìn là đủ, Tần Mộ Sắc ở bên kia tường viện đỡ lấy.

Để tránh cho ba vị này sau khi bay lên bị sợ đến kêu toang lên, Đường Cửu còn đặc biệt lấy khăn tay bịt miệng mấy vị này, phòng ngừa lúc ném họ ra, họ la to nói lớn khiến vu bà bà ầm ĩ của bọn họ đi ra ngoài, dù sao cây gậy trong tay gia đinh ở biệt viện này cũng không phải là ngồi không.

Lúc bắt đầu, mấy người Biệt Tiêu Tuyết, Đậu Phù Dung các nàng còn không vui, tạo hình này là cái gì? Đường Cửu đâu quan tâm các nàng vui hay không vui, "Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ, đừng kêu!" Quan tâm việc khác làm gì, cứ ném trước là coi như xong.

Hết một cái lại một cái, động tác của Đường Cửu nhanh nhẹn, lưu loát, tất cả đều bay ra ngoài, Tần Mộ Sắc ở bên ngoài tường viện, cũng vững vàng đón được tất cả, động tác xinh đẹp tự nhiên, so với sức mạnh của Đường Cửu, thật sự đây quả là một nữ nhân hoàn hảo, tư thế vừa hiên ngang mạnh mẽ lại vừa diễm lệ, động tác cực kỳ đẹp mắt. Mặc dù sức lực không lớn, nhưng tiếp được mấy tiểu cô nương này không thành vấn đề.

Đoàn người đã ra khỏi tường viện, Đường Cửu rất vui, lấy lại được cảm giác tự do thật thích, bầu không khí thật dễ chịu, dưới ánh trăng hít thêm mấy hơi, hương vị của tự nhiên và của tự do.

Nàng thư thái, nhưng những người khác lại không dễ chịu, chạy thì chạy, vậy mà còn bị ném, hù chết cục cưng rồi. Mấy người vỗ bịch bịch trái tim nhỏ của mình: "Má ơi! Làm ta sợ muốn chết! Cửu nhi, ngươi cũng quá mạnh."

"Nhị tẩu, ngươi...... Ngươi......"

"Đừng ngươi ngươi ngươi nữa, đi nhanh lên đi! Xuỵt!" Đường Cửu kéo đám các cô nương, hướng về nơi núi cao hoang vu lên đường.

Biệt Tiêu Tuyết bị Đường Cửu lôi đi, đi thật nhanh, nàng rất mệt, thở không ra hơi.

Ngược lại, Đậu Phù Dung và Song nhi không có vấn đề gì lớn, bước chân rất dài rất nhanh, chỉ sợ rơi xuống phía sau, Đậu Phù Dung càng thêm run run rẩy rẩy, run lẩy bẩy: "Má ơi! Ta nói Cửu nhi này, ở đây chắc không có sói chứ?"

"Có! Thật ra thì, ta là sói cái tinh đây! Ha ha ha ~...... Ngao ~——" Đường Cửu thật bướng bỉnh! Bướng bỉnh! D

Đậu Phù Dung sợ tới mức vẫn kêu: "Ngươi không đứng đắn, còn có thể bình thường một chút hay không."

Đường Cửu: "Ngao ~——!"

Trong núi sâu truyền đến một tiếng sói tru: "Ngao! ~—— ngao ngao ~——"

Mọi người sợ hãi gấp gáp, trừ Tần Mộ Sắc ra, mọi người là co đầu rụt cổ, chỉ sợ thật sự bị bầy sói tập kích bất ngờ.

Tần Mộ Sắc không khỏi cong khóe miệng, cười trộm! Một đám tiểu nha đầu.

Căn cứ kế hoạch lúc trước, Tần Mộ Sắc và Đường Cửu mang theo mọi người đi vào trong ngôi miếu đổ nát. Trong ngôi miếu đổ nát, mọi người vẫn sợ hãi vì tiếng sói tru vừa rồi, tuy nói đã đốt lửa nhưng mọi người cũng không dám ngủ!

Đột nhiên Tần Mộ Sắc rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo đẹp đẽ mà sắc bén hắt lên, kéo sự sợ hãi trên thế gian đến.

"Mộ Sắc à!" Đường Cửu ấp úng, nhẹ giọng hỏi, đây là định làm gì thế? Rất đáng sợ đó.

"Không phải các ngươi sợ sao? Ta rút kiếm trông coi cho các ngươi! Ngủ đi!" Có thể là do kiếm sắc ra khỏi vỏ, do cầm trong tay binh khí, giọng nói Tần Mộ Sắc cũng trở lên lạnh lẽo như thanh kiếm phong, không mang theo chút nhiệt độ nào. Ddieenddafnleequysddoon Mấy câu nói ngắn ngủi, không giống như là an ủi, giống như là ra lệnh.

Đám người Đường Cửu không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, thật là đáng sợ! Ngủ! Tất cả mọi người phải ngoan ngoãn nhé! Nếu không chọc giận đại tỷ tỷ, hậu quả rất đáng sợ đấy!

Cảm giác vừa nhắm mắt thì trời đã sáng, mặc dù hôm qua dáng vẻ của Tần Mộ Sắc rất lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta an tâm, cũng khiến mấy người bọn họ đều ngủ rất sâu, cũng không ai dậy nổi để thay ca, đương nhiên dù có đứng lên thay ca, đoán chừng Tần Mộ Sắc cũng không cần. Một đám tiểu nha đầu chuyện bé xé ra to, trông cậy vào họ kế thừa sự nghiệp của người đi trước, chỉ sợ rằng bọn họ chỉ biết kinh sợ, không ngừng vang lên gào thét chói tai liên tiếp.

Đổi sang nam trang mà Ngô bá đã chuẩn bị, vội vã ăn sớm, chuẩn bị tiến về Đông Sơn thư viện. Ngô bá chuẩn bị nam trang này, vốn là để phòng ngừa vạn nhất, nào ngờ hiện tại lại thành công cụ để các nàng lẩn vào Đông Sơn thư viện gây án.

Lên Đông Sơn thư viện, quan trọng nhất chính là phải qua Lăng Vân Thê, tổng cộng có vạn thềm đá, ngay cả nam tử cũng phải bò lên thở hồng hộc, huống chi là các cô nương!

Đám người Đường Cửu, Biệt Tiêu Tuyết há hốc mồm, đứng ở thềm đá thấp nhất, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Vân Thê cao vút trong mây. D,iend.anlequd,n Đường Cửu thầm nghĩ người sáng lập Đông Sơn thư viện có phải bị bệnh hay không, đang êm đẹp lại đặt thư viện ở nơi cao như vậy để làm cái gì, muốn bọn họ mệt chết à?

Vốn là cũng không phải là cho các nàng bọn này tiểu nữ tử bò tốt sao? Nếu tổ sư gia của Đông Sơn thư viện nếu là biết truyền nhân của hắn bị một đám tiểu nữ tử cho lừa dối, còn thu bọn họ vào thư viện, vẫn không thể tức sống lại.

Bò đi! Thở không ra hơi! Ngươi kéo ta...ta đỡ ngươi! Một đường dìu đỡ, bò lên, nghỉ một chút, khoa trương nhất chính là Đậu Phù Dung, dùng cả tay cả chân bò lên trên. Lam Thiếu Lăng sững sờ nhìn thấy, nhìn từ xa, thật sự không biết cái thứ gì vừa bò lên, đến gần nhìn kỹ, là một cô nương, còn là một cô nương xinh đẹp! Cô nương xinh đẹp này nhìn hơi quen mắt nha? Còn giả trai, tuyệt đối không giống nam nhân mà!

Đợi chút, bốn người còn lại là? Nhị tẩu!? Tiêu Tuyết! Song nhi! Còn có vị Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc kia cũng tới, "Ha ha ha ha, rất tốt, Đông Sơn thư viện này sắp náo nhiệt rồi."

"Náo nhiệt cái gì thế? Ngươi xem một chút có giống nam nhân không? Gạt được Trần phu tử mới là lạ, ngươi cho rằng Trần phu tử bị mù sao" di,en d;an l’e q,uy d-on Rõ ràng trong lòng Tống Ngạn Triệt đã nổi nhạc, nở hoa vô cùng hồi hộp rồi, sao ngoài miệng vẫn còn kiêu ngạo như thế?

Lam Thiếu Lăng cũng không quan tâm chuyện này của hắn, một cái dùi chọc thủng lòng nhị ca hắn: "Đệ nói này, nhị ca! Không phải, Tống Ngạn Triệt, còn giả vờ đứng đắn! Trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa rồi! Không phải, vậy huynh nghĩ biện pháp đi! Họ đều tự mình đi lên núi, chẳng lẽ huynh định đạp bọn họ một cái lăn xuống."

"Ta nói này! Hai huynh đệ các ngươi, có thể tới giúp một tay hay không, đừng ở đấy nói những lời nhảm nhí, náo nhiệt cái gì, nói bậy cái gì! Muốn tìm chết đúng không?" Không đợi Tống Ngạn Triệt cãi lại, Đường Cửu liền thô bạo cắt đứt cuộc đối thoại của đôi huynh đệ thần kinh, gọi bọn họ tới giúp một tay, leo núi mệt chết đi được, mấy bậc thềm này đã cao lại còn dốc, bò mệt muốn chết!

Đi đến, đi đến, Tống Ngạn Triệt duỗi tay ra, trước tiên kéo Đường Cửu ở phía trước, tiếp kéo biểu muội Biệt Tiêu Tuyết của hắn. Lam Thiếu Lăng cũng phát huy phong độ của thân sĩ, đưa tay kéo Đậu Phù Dung và nha hoàn Song nhi lên!

Về phần yêu nữ đi cuối cùng thì bọn họ không đi đỡ, người ta cũng không cần bọn họ đi đỡ, dám loạn đưa tay, chặt đứt cánh tay, danh tiếng Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc cũng không phải đùa.

"Đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta chuyển sang nơi khác, ta nói này, Đường Cửu ngươi giỏi lắm! Ngay cả biểu muội của ta cũng đều bắt cóc lên núi. Tiêu Tuyết! Muội vừa hết bệnh, đã chạy đến đây, điều này không giống muội nha? Để ta xem thử, có phải muội bị người làm hư hay không?" Lời này của Tống Ngạn Triệt khiến Đường Cửu tức giận muốn túm hắn tới, đạp một phát xuống núi, xem hắn dưới một đạp này lăn xuống chân núi như thế nào.

"Ngươi đã tỉnh chưa? Vừa sáng sớm, ta đây leo lên núi dễ dàng sao? Ngươi còn ở đấy mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tống Ngạn Triệt, ta đánh ngươi! Ngươi tin hay không?"

"Tới đây!" Tống Ngạn Triệt cợt nhả, co cẳng chạy, hắn chạy phía trước, Đường Cửu đuổi theo ở phía sau, đoàn người đi theo bước chân Tống Ngạn Triệt, đi về phía sau rừng cây nhỏ của Đông Sơn thư viện. d,,ien d-an l.e qy don thật may là không xa, nếu không chân Biệt Tiêu Tuyết sẽ đứt mất. Trong năm người này, thân thể nàng yếu nhất, vừa khỏi bệnh, không nên quá mệt!

"Lam đại ca, sao chỉ có hai người các huynh, những người khác trong Đông Sơn thư viện đâu?" Biệt Tiêu Tuyết do do dự dự, cuối cùng vẫn hỏi ra.

Lam Thiếu Lăng há có thể không biết ý định của tiểu nha đầu này, cười nói: "Muội muốn hỏi Lịch huynh chứ gì?"

Biệt Tiêu Tuyết giẫn dỗi cười một tiếng, xấu hổ dậm chân một cái, phủ nhận nói: "Không có!"

"Không có! Vậy thì ta không nói, không nói đâu!" Đáng ghét, chắc chắn là Lam Thiếu Lăng cố ý, quạt giấy phe phẩy, bộ dáng lười biếng làm cho người ta muốn giận cũng không được, thật không biết nên làm gì hắn mới tốt.

Buổi sáng lại không nóng, nhất là trên núi này, còn có chút lạnh, mùa thu hoạch rồi còn quạt quạt cái gì chứ? Nhưng mà, ta thích! Anh tuấn tiêu sái lại xuất sắc, phong cách thoải mái không vào khuôn khổ, thật là hoàn mỹ! Đậu Phù Dung nắm đôi tay nhỏ lại để dưới cằm, tiến vào trạng thái háo sắc, hai con mắt lấp lánh, trong mắt trong lòng, hiện tại cũng chỉ có một người, Lam Thiếu Lăng. Con rùa vàng này, nàng muốn! Nàng muốn câu được, không ai được tranh giành với nàng, nếu không nàng sẽ không khách khí với người đó.

"Còn đi sao? Ta nói này, Tống Ngạn Triệt, thức ăn ở trên núi không tệ đúng không? Thân thể càng ngày càng tốt rồi, đi xa như vậymà lại không bị ngất, hơn nữa ngay cả hơi thở cũng không gấp?" Bỗng nhiên Đường Cửu lại để ý, ngày xưa nàng sẽ không chú ý tới điều này, một người nếu bắt đầu chú ý hơi thở người khác có vững vàng hay không, đã nói lên đây là một người luyện võ, Đường Cửu tập võ? Là Tần Mộ Sắc dạy nàng hay sao? Tống Ngạn Triệt nghe được lời Đường Cửu nói, không khỏi bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Tần Mộ Sắc này muốn làm cái gì? Rốt cuộc mục đích thật sự khi nàng tới Tống gia là gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio