Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

chương 39: độc thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Vì sao Thượng Quan đại ca muốn hại nàng?

Đường Cửu nghĩ mãi không ra, Thượng Quan đại ca không phải là ân nhân cứu mạng của nàng sao? Nàng vẫn cảm thấy như là người thân, giống như Lịch Nhược Hải, cảm giác như ca ca mình, rất thân thiết, nhưng bây giờ không giống nữa.

Tống Ngạn Triệt! Tống Ngạn Triệt biết bộ mặt thật của Thượng Quan Hành không? Đường Cửu đang ở trong lao ngục, vẫn không khỏi lo lắng cho Tống Ngạn Triệt.

Ngoài cửa chính Tống gia, bọn hạ nhân đang dọn dẹp đám bừa bãi trước cửa. Vừa rồi lúc cả đám tân khách chạy ra, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, làm cho cửa chính trở nên bừa bộn. d;iend;anl,eq.uyd,on Hỉ bánh rơi đầy đất, lụa đỏ cũng bị rơi rất nhiều, ngay cả hai con sư tử bằng đá trước cửa cũng không thể may mắn thoát khỏi tai họa, một con bị té xuống đất, nằm nghiêng, hoa hồng trên cổ một con khác cũng xoay ra phía sau, trong lúc nhất thời Tống phủ vô cùng thảm hại.

Trước cửa Tống phủ nhếch nhác, bên trong càng thêm nhếch nhác hỗn loạn. Giờ phút này Biệt Tiêu Tuyết nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự. Một chưởng đánh này của Tái Kim Hoa thật không nhẹ, Tần Mộ Sắc ở một bên điều chế thuốc, ánh mắt của Tống phu nhân cũng hết sức phòng bị.

Bà thấy rõ mặc dù Tái Kim Hoa bị Đường Cửu cầm lợi kiếm trong tay đâm thủng ngực mà chết, nhưng ở thời điểm đó, lòng bàn tay Tần Mộ Sắc phát một cái gì đó giống như cây châm nhỏ về phía Tái Kim Hoa, cơ hồ là trong suốt. Nếu không nhìn kỹ thì không ai có thể thấy, nếu không phải là lúc đó, ánh sáng chiếu vào trên thân châm nhỏ, thoáng qua ánh mắt của Tống phu nhân, bà cũng sẽ không phát hiện được.

Tần Mộ Sắc bưng chén thuốc, đưa lưng về phía Tống phu nhân, không nhanh không chậm phối thuốc. Cho dù là đưa lưng về phía Tống phu nhân, Tần Mộ Sắc cũng cảm thấy chút ít lạnh lẽo và sự đề phòng. Sợ là vị Tống phu nhân này đã thấy cái gì rồi. Khoé miệng Tần Mộ Sắc mỉm cười đẹp đẽ, mê hoặc, thấy gì không quan trọng, quan trọng là không được để bà ta sống.

Tần Mộ Sắc không biến sắc, thu lại nụ cười chậm rãi xoay người, thân hình đong đưa đạp bước đến, chậm rãi đi về phía bên giường Biệt Tiêu Tuyết, từ từ đỡ Biệt Tiêu Tuyết hôn mê dậy, chuẩn bị cho đút thuốc cho Biệt Tiêu Tuyết.

"Khoan đã...!"

Bên môi Tần Mộ Sắc hiện lên nụ cười yêu mị làm người ta nhìn không thấu, chớp đôi mắt đẹp, không nhúc nhích nhìn Tống phu nhân, "Tống phu nhân, sao thế?"

"Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Tống phu nhân khẩn trương nhìn Tần Mộ Sắc, vô cùng phòng bị.

"Ta? Là ai?" Tần Mộ Sắc cười nhạt, lại khiến người khác nổi da gà, đặt chén thuốc nàng lấy ở bên giường, chậm rãi đứng dậy, đi về phía Tống phu nhân.

Tống phu nhân sợ hãi từng bước lui về phía sau, cầm cây kéo trong giỏ may vá trên bàn nữ công lên,d,dl.qydon hướng về phía Tần Mộ Sắc kêu to: "Ngươi đừng tới đây, là ngươi giết Tái Kim Hoa phải không? Ta thấy ngươi ám sát Tái Kim Hoa bằng một cây châm độc."

Tần Mộ Sắc thấy Tống phu nhân cầm cây kéo, cũng không tiến lên, mà đứng lại một chỗ cách Tống phu nhân không gần không xa, vuốt mái tóc dài trước trán, yêu diễm, khí phách cười nói: "Vừa rồi tại sao Tống phu nhân không nói, cứ nhìn Đường Cửu bị quan binh mang đi, hiện tại lại nghĩ tới, đúng thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta sao?" Khẽ vuốt tóc dài, vô cùng xinh đẹp, cũng cực kỳ nguy hiểm. Bây giờ Tần Mộ Sắc rất giống một đóa hoa anh túc nở rộ. Hoa anh túc, mỹ lệ như vậy, cũng nguy hiểm như vậy.

"Người đâu. Ưmh ưmh...... Ưmh......"

"Nếu ta là ngươi, bây giờ sẽ không kêu không gọi, nếu không chết sẽ nhanh hơn!" Tần Mộ Sắc bay người lên trước, giống như một dải tia chớp rực lửa, đánh rớt cây kéo trên tay Tống phu nhân dễ như trở bàn tay, dồn Tống phu nhân dựa trên tường, lấy tay nhè nhẹ vỗ về mặt của Tống phu nhân, chậm rãi nói: "Tống phu nhân, ta không chỉ giết Tái Kim Hoa, ngay cả người phu quân đã chết kia của ngươi cũng do ta giết chết đấy, ngươi muốn biết tại sao không? Ha ha ha...... Nhưng ta không nói cho ngươi biết đâu.”

"Tống phu nhân trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn nữ nhân như rắn độc trước mặt này,di,en d;anl,qd gương mặt đẹp như thế, nhưng chỗ nào cũng tỏa ra hơi thở nguy hiểm, thật sự khiến người ta không rét mà run, lạnh cả sống lưng. "Ưmh ưmh...... Ưmh...... ~"

Không kịp giãy giụa cái gì nữa, Tống phu nhân liền dần dần nhắm hai mắt lại, dựa vào cây cột dần dần ngã xuống, giữa cổ đâm một cây châm nhỏ màu xanh bạc. Khác với Băng Tuỷ Thần Châm vô sắc vô vị, không thể đi lại như lúc giết chết Thiết Trung Nhạc vài Tái Kim Hoa, nhìn châm này liền biết vô cùng kịch độc.

"Dì! Ngươi...... Người đâu...... A......" Tần Mộ Sắc không ngờ Biệt Tiêu Tuyết đột nhiên mở mắt, vốn định giữ lại mạng sống của nha đầu này, chỉ đành đổ thừa cho chính nàng không may mắn thôi, không trách Tần Mộ Sắc nàng độc ác được.d,dl,q.d "Vèo" một châm, Biệt Tiêu Tuyết nặng nề ngã trở lại giường, cần cổ cũng trúng Truy Hồn châm màu xanh bạc. Cái tên Truy Hồn châm rất đáng sợ, nhưng độc tính cũng không mạnh, một châm hai công dụng, vào thịt ba tới năm phân, có thể lấy độc khử độc, hoàn hồn kéo dài tính mạng, là thuật xoay chuyển trời đất, cứu người giữa lúc nguy nan.

Vào thịt bảy phần là truy hồn đoạt mệnh, giết người vô hình. Ngay cả Đại La Thần Tiên cũng khó cứu. Trong ngày thường nếu người không bệnh không tai nạn bị Truy Hồn châm này đâm xuống, chỉ cần không phải đâm vào bảy phân, đều có thể cứu. Theo đạo lý mà nói, châm này dùng để cứu người sẽ có hiệu quả lớn hơn, chỉ là đến tay Tần Mộ Sắc lại trở thành vũ khí tốt để giết người.

Diễn đàn

Trên đại sảnh, một đoàn đang đánh nhau, hoàn toàn không biết tình hình bên trong nhà. Hẳn là Tống Ngạn Triệt đã tức đến chập mạch rồi, giao mẫu thân hắn và Biệt Tiêu Tuyết bị thương nặng cho yêu nữ độc ác là Tần Mộ Sắc.

"Đại ca, nhị ca. Đừng đánh."

"Tránh ra!" Trường kiếm của Tống Ngạn Triệt vung lên, kiếm đi đến đâu, gió nổi lên đến đấy, dùng hết sức muốn đánh nhau một mất một còn với Thượng Quan Hành. Lam Thiếu Lăng khuyên thế nào cũng không dừng lại, chỉ đành kéo Lịch Nhược Hải tiến lên ngăn trở. Ngăn ngăn đón đón ngược lại giống như là bốn người đang đánh lộn. Ngươi một kiếm ta một kiếm, lửa văng khắp nơi, bóng đao ánh kiếm. Đám người làm còn chưa tỉnh hồn sợ hãi lại chạy trốn lần nữa, phòng chứa củi ngoài cửa chính chính là chỗ tốt, chạy mau!

Trong nhà đánh đến trời đất mù mịt, hoàn toàn không biết Tần Mộ Sắc giết người cướp của, đã chạy trốn.

"Nhị đệ, ngươi còn muốn tiếp tục đánh tiếp sao? Là đại ca không đúng, đại ca không ngăn được Đường Cửu, đại ca vô cùng xin lỗi ngươi. Nhưng lúc đó tình huống hỗn loạn như vậy, ta bị bình hoa trong tay Đường Cửu đập trúng, hoa mắt, thật sự không chặn được nàng." Vâng, Thượng Quan Hành không ngăn lại Đường Cửu, hắn còn đẩy nàng một cái.

Tống Ngạn Triệt nhớ tới ánh mắt hoảng sợ của Đường Cửu lúc bị mang đi, lại đối mặt với sự giả ngây của Thượng Quan Hành liền hận mình, hận mình không quả quyết, lần này hắn quyết không xuống tay lưu tình.d,d.lqd Nghĩ xong, Tống Ngạn Triệt lại cầm kiếm lướt tới, hai tên ngây thơ mông muội Lam Thiếu Lăng và Lịch Nhược Hải còn muốn ngăn Tống Ngạn Triệt, chỉ sợ Tống Ngạn Triệt đánh thương vị Thượng Quan đại ca giả nhân giả nghĩa này.

Thượng Quan Hành tính tính toán toán canh giờ, cũng đến lúc rồi, liền cố ý nhận một kiếm của Tống Ngạn Triệt, nhất thời, máu tươi trên cánh tay chảy ròng, "Nhị đệ, ngươi muốn giết ta, ta cũng không ngăn được ngươi...ngươi không tin ta...ta cũng không thể nói gì hơn, ta không biết rốt cuộc ta có lỗi với ngươi ở chỗ nào?"

Giả vờ ngây ngốc hắn đứng đầu rồi, hay cho một tên ngụy quân tử. Tống Ngạn Triệt nghe lời nói này của hắn càng thêm tức bực, lúc chuẩn bị khai chiến lần nữa thì lại nghe được Thúy Liễu la to âm thanh.

"Thiếu gia, thiếu gia, Đại Thiếu Gia!" Thúy Liễu mặt tràn đầy nước mắt, vội vội vàng vàng, vô cùng hoảng sợ chạy đến chỗ đám người Tống Ngạn Triệt trong đại sảnh. Trước khi đi vào trước còn vấp mạnh vào cánh cửa, vấp té cũng không biết, chỉ nằm sấp khóc lớn, nức nở không thôi.

Tống Ngạn Triệt nhìn bộ dạng Thúy Liễu, biết chuyện không hay, Thúy Liễu là cận thân nha hoàn mẫu thân, có nhiều lúc ngay cả ra cửa làm ăn cũng sẽ mang theo để hầu hạ, chẳng lẽ mẫu thân hắn đã xảy ra chuyện gì?

"Thúy Liễu, xảy ra chuyện gì, đứng lên nói, đứng lên nói!" Thúy Liễu sao còn còn đứng được,didanlquydn chỉ mặc cho cánh tay dùng sức lắc lắc mình của Tống Ngạn Triệt, đứt quãng, khóc lóc rối rít nói: "Lão phu nhân và Biểu tiểu thư, Biểu tiểu thư, hu hu hu......"

Tống Ngạn Triệt và Lịch Nhược Hải vừa nghe, đầu ông một cái, "Nương!" "Tiêu Tuyết!" Hai người đều hô to một tiếng, muốn chạy tới phòng của Tống phu nhân. Lam Thiếu Lăng và Thượng Quan Hành theo sát phía sau. Đến phòng của Tống phu nhân, thấy cả Tống phu nhân và Biệt Tiêu Tuyết đều không còn hơi thở, Tống Ngạn Triệt ôm Tống phu nhân khóc lớn không thôi.

Lịch Nhược Hải thảm hại hơn, khóc cũng không được, nước mắt chỉ đảo quanh trong hốc mắt, chính là không khóc nổi, ngơ ngác nhìn Biệt Tiêu Tuyết nằm ở trên giường hoàn toàn không có hơi thở, không nói câu nào.

Lam Thiếu Lăng nhìn cảnh này, cũng không nhịn được đau buồn, vốn là Thiết Lão tiền bối, không, phải là Tống bá phụ qua đời, nhị ca hắn cũng đã rất khổ sở rồi. Hôm nay ngay cả Tống bá mẫu cũng không gặp được nữa. Trong một đêm, phụ mẫu đều mất, nhị ca hắn sao có thể chịu được? Còn có Tiêu Tuyết, tiểu muội muội này mệnh khổ từ nhỏ, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết,

Lam Thiếu Lăng không để ý đến Thượng Quan Hành đứng sau lưng hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí hả hê.

Tống Ngạn Triệt đặt di thể mẫu thân hắn xuống, mặt tràn đầy cừu hận nhìn Thượng Quan Hành: "Tần Mộ Sắc ở đâu? Yêu nữ kia ở đâu?"

Thượng Quan Hành đã sớm thu lại nụ cười, bộ dáng bi thương, rất là vô tội nói: "Ta không biết, Tần Mộ Sắc từng nhận của ta ơn cứu mạng, cho nên mới đồng ý với ta tiến lên cứu người. Vì sao hôm nay nàng hạ độc thủ, ta thật sự không biết. Hôm nay nhìn thấy Tái Kim Hoa nàng liền trốn về phía sau, lấy bản lĩnh võ công của nàng, nếu chịu giúp chúng ta một tay, chúng ta cũng không đến mức chiến khổ cực như vậy với nữ ma đầu Tái Kim Hoa đó. Diendan;leq,udy do,n Nàng có phải là người Tái Kim Hoa nuôi dưỡng bí mật hay không? Nguy rồi, phòng giam?! Đường Cửu!"

Tống Ngạn Triệt nghe Thượng Quan Hành nói như vậy, trong lòng hồi hộp, trước cứ mặc kệ trong hồ lô của hắn bán thuốc cái gì, lần ám chỉ này là để hắn phòng hờ hay sao? Chẳng lẽ mục tiêu tiếp của Tần Mộ Sắc là Đường Cửu!"

Tống Ngạn Triệt vội vàng chạy ra ngoài phủ, hướng phủ nha môn Kinh Triệu Doãn chạy như bay. Lam Thiếu Lăng và Thượng Quan Hành cũng theo sát phía sau, Lịch Nhược Hải đã không nghe được người khác nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn Biệt Tiêu Tuyết, vô cùng đau lòng, chẳng còn hy vọng.

Tống Ngạn Triệt vẫn đến chậm một bước, lúc tới chỉ thấy quan sai đầy đường khiến cho lòng người bàng hoàng, phòng giam của phủ Kinh Triệu Doãn bị người cướp rồi, Đường Cửu chính là người bị cướp đi, nha sai vội vàng chạy tán loạn bốn phía, lùng bắt phạm nhân.

"Có ai không! Có người cướp ngục!......"

"Cướp em gái ngươi, đừng kêu!" Sư gia ở phủ Kinh Triệu Doãn đá một cái vào cái mông tròn của tiểu ngục tốt, con bà nó, chỉ biết kêu, người đã chạy xa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio