Không biết trải qua bao lâu, mãi cho đến khi trang giấy cuối cùng trong tay nàng nhanh chóng được dùng xong thì chợt nghe cửa khoang truyền đến tiếng vang—
Nàng vừa vui vừa sợ, không biết người tới là ai, là tới cứu nàng, hay là tới giết nàng?
Cửa khoang mở ra, bên ngoài đã là đêm tối, ánh trăng chiếu nghiêng vào trên thân người nọ, chiếu ra một mảnh sắc thủy ngân rực rỡ.
“Ngươi là ai?” Ngữ khí tức giận: “Ai cho phép ngươi tự tiện đến nơi này?”
Nghe được tiếng trách cứ của người nọ, Giang Hạ Ly ngược lại thở nhẹ ra một hơi, xoa nhẹ đôi chân đã ê ẩm tê dại, nàng giơ giá nến trên bàn lên, “Làm phiền rồi, Ôn Thuyền Vương, là lệnh muội mời ta lên thuyền, ta chỉ là nhất thời tò mò tiến vào nhìn xem, lại bị người ta nhốt ở nơi này không ra được.”
“Tò mò? Chỗ này của ta không có gì đáng giá để ngươi tò mò hết.” Ôn Đình Dận đi vào khoang phòng, ở dưới ánh nến thấp thoáng, ngũ quan càng lộ vẻ tuấn tú, nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm lãnh, “Thứ ta nói thẳng, không phải là người nào phái ngươi tới tìm hiểu bí mật của Ôn gia ta đi?”
Giang Hạ Ly tự giễu nói: “Ta đây là dân chúng nghèo khổ dựa vào bán văn tự kiếm tiền, có ai có thể để mắt đến ta mà cho ta con đường phát tài như vậy đây? Lại nói, hôm nay ta cũng mới nhận thức được người Ôn gia, nếu không các ngươi ở kinh thành xa xôi ấy, ta lại ở Bành Thành nho nhỏ này, cho dù có tâm dò hỏi, cũng làm gì có được cơ hội?”
Nàng cầm lấy chuyện xưa đã viết xong, khách khách khí khí uốn gối với hắn: “Bất kể như thế nào, ta còn phải đa tạ Ôn Thuyền Vương đã cứu ta, nếu không thì ta sẽ phải chịu bị đói bụng qua đêm ở trong khoang thuyền này rồi.”
“Đứng lại.” Ôn Đình Dận thấy nàng muốn đi, bỗng nhiên quát bảo dừng lại: “Đem thứ đồ trong tay ngươi bỏ xuống.”
“Những thứ này?” Nàng giơ mấy tờ giấy kia lên, “Đây chẳng qua là thứ mới rồi vì nhàm chán nên ta viết lại.”
“Giấy và mực là những vật bên trong phòng đi?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, “Chưa có sự cho phép của chủ nhân, tự ý động vào đồ vật, ta không cần ngươi bồi thường đã là rất khách khí rồi.”
“Bồi thường? Ha ha, thì ra Ôn Thuyền Vương là người ‘hào phóng’ như vậy nha!” Nàng xem thường mà nhếch lông mày, “Ta có thể đền nha, không phải chỉ là giấy và mực thôi sao? Trong tiệm ta còn rất nhiều, lát nữa gọi người đến lấy cho ngươi.”
“Lấy? Nói thật nhẹ nhàng.” Hắn chứa một tia cười lạnh, hai tay khoanh ngực: “Giấy này là ta đặc biệt đặt làm ở Lưu Ly Trai, là dùng gỗ tường vi thượng hạng nấu thành bột giấy, còn đến phường Cát Tường in lên con dấu của sơn trại Kim Bằng, toàn bộ dấu hiệu đều dùng ấn Kim Phấn. Về phần mực này, là đầu năm nay hoàng đế tặng cho ta, là lễ vật Tây Nhạc tặng hắn, có gì đặc biệt thì ta không rõ ràng lắm, chỉ biết là toàn bộ Đông Nhạc chỉ có mười khối, bảy khối ở trong cung, ba khối khác ở chỗ này của ta.”
Giang Hạ Ly trừng mắt nhìn hắn, hắn có phải cố tình dọa nạt nàng hay không? Nhưng nàng cũng không phải là người có tiền, cho dù hắn muốn dọa, cũng nên biết nàng không phải là đối tương thích hợp chứ.
Trong lòng biết mình bây giờ ở trên địa bàn của kẻ khác, hơn nữa bất luận tài lực hay thế lực, ngay cả vóc người cũng không thắng được, phân rõ phải trái với hắn, căn bản là lấy trứng gà đập tảng đá.
Nàng đành phải thoái nhượng một bước, “Được rồi, nếu như ta đền không nổi, vậy giấy ta có thể để lại, nhưng văn tự trên giấy ta muốn mang đi, bởi vì là thứ ta viết, tương lai cần bán lấy tiền.”
Ôn Đình Dận tức cười nhìn vào nàng, “Cô nương nói sai rồi, giấy này là của ta, mực là của ta, đương nhiên chữ phía trên cũng là của ta.”
Tức giận đến mức bốc hỏa lên đỉnh đầu rồi, nàng sâu sắc cảm nhận được Ôn Đình Dận là người không nói lý lẽ nhất trên đời, nhịn không được âm thầm nguyền rủa, tốt nhất nổi gió to ba ngày ba đêm, thổi thuyền của hắn giống như với chiếc thuyền Đông Dã kia, chìm đến đáy biển đi.
Nàng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên con ngươi vừa chuyển, cười nói: “Vậy được, giấy trả lại ngươi, mực cũng trả lại ngươi.” Nàng lấy những tờ giấy bên người kia ra, nhìn như muốn giao vào trong tay hắn, đột nhiên hai tay xé ra, đem đống giấy chia làm hai phần, sau đó thuần thục mà xé đống giấy đang hoàn hoàn chỉnh chỉnh thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng đem giấy vụn ném lên trên bàn, “Cái này coi như trả sạch sẽ rồi chứ?”
Đỉnh mày Ôn Đình Dận nhíu lại, nhìn đống giấy vụn kia, lại nhìn nàng một cái: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Đa tạ, phiền toái chuyển lời lại cho lệnh muội, cảm ơn nàng ấy đã chiêu đãi. Chuyến đi này làm ta— Cả, đời, khó, quên!” Dứt lời, Giang Hạ Ly ngẩng đầu bước ra khỏi khoang thuyền.
Hắn nhìn bóng lưng kiêu ngạo rời đi của nàng, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa.
Giang Hạ Ly nghĩ rằng sau khi rời khỏi thuyền lớn của Ôn gia, có lẽ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy người Ôn gia rồi, không nghĩ tới ngày hôm sau, Ôn Thiên Tư lại có thể xuất hiện, còn mang theo lễ vật, nói là đến bồi tội.
“Giang tỷ tỷ, thật sự là có lỗi, một vị họ hàng của muội ở trong Bành Thành, nghe nói bọn muội đến đây, liền gọi muội đến tiếp, bởi vì muội đang phụng bồi tỷ, vốn để hạ nhân đưa nàng ta trở về, không nghĩ tới nàng ta lại ở ngay bờ biển chờ muội, muốn lôi kéo muội tiếp nàng ta đi mua son phấn bột nước, muội nghĩ cứ đi một lúc rồi về, ai ngờ lại đi lâu như vậy, lúc muội trở lại trên thuyền, mới nghe nói tỷ không cẩn thận bị nhốt ở trong buồng chỉ huy, hộp đồ ăn này xem như là bồi thường lỗi của muội, tỷ nhưng ngàn vạn lần đừng ghi hận nha!”
Giãi bày một phen, tạm thời cởi bỏ nghi hoặc trong nội tâm nàng, nhưng nhớ tới chuyện không may của mình ngày hôm qua, tâm tình vẫn rất không tốt, liền nhàn nhạt nói lời khách sáo tỏ rõ mình cũng không để ý.
Ôn Thiên Tư cũng là một người thông minh, từ vẻ mặt nàng nhìn ra trong lòng nàng tất nhiên vẫn còn tức giận, liền thật cẩn thận hỏi: “Muội nghe nói sau đó là ca muội cứu tỷ trở ra?”
“Nếu như tiểu thư chỉ việc Ôn gia đại thiếu gia châm chọc cộng thêm một hồi khiển trách, tính là đại giới ‘cứu’ ta, như vậy, thì tính đi.” Đến bây giờ nhắc tới sự kiện kia, khuôn mặt Giang Hạ Ly vẫn còn xanh đen.
Cũng bởi vì Ôn Đình Dận không chịu để cho nàng mang mấy tờ chuyện xưa mà nàng đã tân tân khổ khổ viết xong về, hại nàng thức trọn một đêm, dựa vào trí nhớ chép lại một lần, khoảng cách này giữa nàng và Ôn Đình Dận, coi như đã kết.
Ôn Thiên Tư vừa nghe, mở to hai mắt, giống như là muốn cười lại không dám cười, “Muội đã nói ca muội huynh ấy mồm miệng rất thối, quả nhiên là đã đắc tội tỷ rồi, tỷ không cần so đo với huynh ấy, huynh ấy nhìn ai cũng không vừa mắt, buổi sáng hôm nay còn mắng muội một trận kìa.”
“Ta cũng không dám so đo với Ôn Thuyền Vương, ta có mấy cái đầu chứ, trừ phi ta chán sống rồi.” Nàng cười lạnh mấy tiếng, miễn cưỡng muốn đuổi khách nhân đi: “Ngày nào thì Ôn tiểu thư về kinh thành?”
“Ước chừng sáng hai ngày sau là đi thôi.”
“Vậy ta trước chúc tiểu thư thuận buồm xuôi gió.”
Nhìn ra nàng không muốn nói nhiều, Ôn Thiên Tư cũng không biết xấu hổ quấy rầy nhiều hơn, chỉ là tha thiết căn dặn nàng ngàn vạn lần đừng quên người có tình sẽ thành gia quyến trong《Giang hồ hào hiệp truyện》.
Trải qua ngày hôm trước, Giang Hạ Ly đối với chuyện này đã không còn hứng thú rồi, chỉ có lệ mà hưởng ứng, liền tiễn nàng ta đi.
Xoay người lại, Tiểu Tứ tò mò hỏi nàng: “Gia chủ, vị cô nương kia thoạt nhìn rất không tầm thường, không biết là tiểu thư nhà ai?”
“Bất kể là nhà ai, đều cách chúng ta càng xa càng tốt.” Nàng lạnh lùng liếc Tiểu Tứ một cái, “Chẳng lẽ ngươi đã quên, nhà giàu có tiền có thế là những người chúng ta không thể trêu vào nhất?”
Hắn trầm mặc nửa ngày mới chậm chạp nói: “Gia chủ, không phải là ngài còn đang ghi hận với Triệu tiểu thư ở kinh thành đó chứ?”
“Ghi hận?” Nàng xem thường cái chữ này, “Ta xưa nay không biết nàng ta là ai, làm sao ghi hận được?”
Nàng cất bước đi vào, chợt nghe Tiểu Tứ nói thầm sau lưng mình: “Xem ra thật sự còn đang ghi hận rồi.”
Giang Hạ Ly lập tức dừng lại bước chân, hung dữ quay người lại mắng: “Ngươi nhớ cho kỹ, đời này ta sẽ không để cho cái chữ hận này lưu lại trong lòng mình, bởi vì nếu ta dùng sức đi hận kẻ khác, cuối cùng người bị tổn thương chỉ có chính ta thôi, Giang Hạ Ly ta có ngu ngốc như vậy à?”
Tiểu Tứ bị gương mặt dữ tợn của nàng hù sợ, co rúm lại trốn vào phía sau quầy hàng.
Lão Vương ở bên cạnh không nói được một lời, lúc này liếc Tiểu Tứ một cái, lại nhìn nhìn Giang Hạ Ly, thở dài nói: “Cô nương kia dường như đến từ kinh thành, tiểu thư không muốn nhờ nàng ấy chuyển lời nhắn đến người trong kinh ư? Có lẽ… lão gia còn đang vướng bận tung tích của ngài.”
“Ta ở kinh thành đã không còn bạn thân rồi, hàng năm ta chỉ muốn nhớ kỹ đến trước mộ phần của nương ta đốt chút tiền giấy là được, về phần những người khác… ta đành phải vậy thôi.” Nàng đem văn tối hôm qua thức đêm viết xong ném lên trên bàn của quầy hàng, phân phó, “Ngươi đem những văn này cầm đi khắc ấn, lần này phải ba lít rượu mới có thể đổi ba tờ giấy.”
“Rốt cục gia chủ chịu tăng tiền rồi!” Tiểu Tứ hoan hô một tiếng, tức khắc như sống lại.
Giang Hạ Ly lạnh mặt, cất bước vào hậu viện.
Ôn Thiên Tư trở lại trên thuyền, đi tìm ca ca Ôn Đình Dận đầu tiên, quanh quẩn một vòng, mới tìm được hắn trong buồng chỉ huy, chỉ thấy hắn đang ngồi ở bên cạnh bàn, đang ghép lại cái gì.
Nàng thở phì phì đi vào, trực tiếp hỏi: “Ca ca, ngày hôm qua rốt cuộc huynh đã nói với Giang tỷ tỷ cái gì? Chọc tỷ ấy tức thành như vậy! Muội thật vất vả mới thành bằng hữu của tỷ ấy, còn thuyết phục tỷ ấy đáp ứng thỏa mãn tâm nguyện của muội, để cho Nguyệt Nga cùng Lý Phi giành được nhân duyên mỹ mãn, nhưng mà hôm nay muội hỏi lại tỷ ấy, tỷ ấy cứ câu được câu không, không có tý hưng trí nào, nhất định đều là tại huynh làm hại!”
Hắn cũng không ngẩng đầu để ý nàng, chỉ là hờ hững hưởng ứng, “Thì ra là muội ngàn dặm xa xôi đến Bành Thành này, chỉ là vì muốn một kết cục của tay viết không hợp thời này? Chuyện này nếu muội sớm nói ra, đã không phải phiền toái như vậy, cho nàng ta một ngàn lượng bạc, tự nhiên có thể khiến nàng ta viết ra kết cục muội muốn.”
Ôn Thiên Tư tức giận nói: “Huynh trừ bỏ dùng tiền nện người, còn biết cái gì? Người viết văn chương là coi trọng khí khái nhất, đó gọi là phú quý không động lòng, uy vũ không khuất phục, huynh vứt ít bạc là có thể làm cho tỷ ấy nghe huynh an bài, vậy tỷ ấy sao có thể viết ra chuyện xưa rung động lòng người đến vậy chứ?”
“Rung động lòng người? Muội cũng quá coi trọng nàng ta rồi.” Ôn Đình Dận đem hai tay ở trên bàn dạt ra, trước mắt là vài trang giấy viết đầy chữ, được ghép lại thật tốt, đều là ngày hôm qua Giang Hạ Ly dưới cơn thịnh nộ đã xé nát.
“Văn trên này không có mấy chỗ được cân nhắc kỹ, nàng ta tự cho là viết đến viên mãn, thật ra lại là trăm ngàn chỗ hở, cái loại văn này, nói nó là hạng ba đã rất nể mặt rồi, lừa gạt được dân chúng Bành Thành thì thôi đi, thật không hiểu sao muội và hoàng hậu đều thấy thú vị.”
“Loại người ngu ngốc như huynh, làm sao hiểu được chỗ tinh diệu của nó chứ?” Nàng vừa giễu cợt, vừa kinh hỉ đoạt lấy mấy tờ giấy kia, “Trời ạ, huynh từ đâu làm ra?”
“Chính là vị Giang tỷ tỷ thần kỳ kia của muội đêm qua đã lưu lại ‘hậu lễ’.” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Ta còn tưởng là tác phẩm hồng thiên gì, thì ra là loại văn này, tay viết của mấy tên tính quẻ cho người ở kinh thành cũng không kém hơn nàng ta.”
“Cùng loại người tầm thường như huynh bàn luận về văn chương của Giang tỷ tỷ, muội thật sự là ngu xuẩn.” Ôn Thiên Tư mặc kệ hắn, cầm mấy tờ giấy kia muốn chạy về khoang thuyền của mình, dự định thấy trước mới thích.
Hắn ở phía sau nàng lạnh lùng nói: “Thiên Tư, đừng trách huynh không có việc gì nhắc nhở muội trước, nữ nhân này tuyệt không đơn giản, hiện tại đã có liên quan đến án mạng, muội vẫn nên cách xa nàng ta thì tốt hơn, ngày mai chúng ta trở về kinh.”
Nàng quay đầu làm mặt quỷ với ca ca, từ chối cho ý kiến mà chạy mất.
Ôn Đình Dận đem những mảnh giấy vụn còn sót lại gạt sang hai bên, kéo một trang giấy viết vài hàng chữ lên, mở đầu chính là— bởi vì có liên quan đến vụ án mạng, tạm hoãn chuyện vớt thương thuyền Đông Dã, tại chỗ chờ lệnh.
________________________________________
() Khuê trung mật hữu: nghĩa là bạn thân thiết chốn khuê phòng.