ღღღ
Ngụy Thất nghe thấy tiếng hít thở bình yên đi vào giấc ngủ của đối phương, ngồi sofa cầm lên cuốn sách đã đọc được phân nửa.
Cuốn sách này trước khi rời khỏi đây đã đọc được nửa quyển, đó là câu chuyện kể về một người ngốc làm thế nào trở thành một thương nhân khôn khéo. Tuy rằng tác giả chia sẻ đó là những trải nghiệm của chính bản thân, song khẳng định không thích hợp với đa số, nhưng dùng loại sách này để giết thời gian là tốt nhất, bởi bí quyết thành công chủ yếu của cuốn sách này chỉ có một câu, may mắn và nỗ lực. Thế mới nói, nếu muốn giết thời gian, loại sách này chính là sự lựa chọn rất tốt.
Anh nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại, trong hai năm nay thời gian anh đọc sách không nhiều lắm, cho nên mấy loại sách có thể xem lướt này cũng chẳng có cách nào xem cho xong. Ở bên Ngụy Tiếu Ngữ, thì luôn bị cậu ta tìm đủ mọi vấn đề khó khăn lẫn phiền phức cho anh, mà ở bên Ngụy Tiếu Khiêm ——
Hình như luôn không có chuyện gì để làm. Anh nhớ tới cảm giác trống rỗng đã lâu trước kia, hình như người lúc nào cũng đờ ra. Buông cuốn sách xuống, anh quay đầu sang nhìn về phía cái giường. Lúc này Ngụy Tiếu Khiêm đã ngủ say.
Ngụy Thất đứng lên, chậm rãi đi tới bên giường.
Cho dù là ai khi nhắc tới người đàn ông đều có vẻ vô cùng mất tự nhiên, mà thực tế thì hắn cũng không có cách nào khác khiến người ta cảm thấy tự nhiên được. Hồi còn bé, hắn được coi là toàn bộ hy vọng của Ngụy gia, sự thông minh tài trí cùng khả năng chuẩn xác mẫn tiệp của hắn khiến mọi người luôn dùng “thiên tài” để ca ngợi.
Bọn họ ôm kỳ vọng quá cao, mong sự thành công quá nhanh chóng, cuối cùng tạo thành Ngụy Tiếu Khiêm của ngày hôm nay.
Người này có sự giáo dục tốt đẹp, có khí chất khiêm tốn đặc biệt nơi xã hội thương lưu, con người lại ôn hòa anh tuấn, thế nhưng trong nháy mắt lại có thể như tử thần đến thu hoạch sinh mệnh.
Hắn hình như chưa bao giờ sợ hãi, hình như chưa bao giờ thất bại, thậm chí cũng chưa từng đa cảm. Hắn là ác ma thành công do Ngụy gia đắp nặn, nhưng bọn họ đã tính sai một bước. Đắp nặn linh hồn lý tưởng của một con người vĩnh viễn không phải chuyện bản thân có thể làm được.
Vì vậy, bọn họ tiến hành lần thứ hai, trên tiền đề thất bại ở Ngụy Tiếu Khiêm, đã giáo dục thành công Ngụy Tiếu Ngữ. Bọn họ không còn chấp nhất linh hồn hoàn mỹ nữa, mà chỉ cần một bộ phận, đó chính là Ngụy Tiếu Ngữ.
Khi ông chủ nhẹ nhàng đẩy cửa vào nhìn mình, Ngụy Thất chỉ nghe ông cụ nói “Xin lỗi”, từ nay về sau cậu phải đứng ở bên cạnh Ngụy Tiếu Khiêm rồi.
Sự lựa chọn cuối cùng của bọn họ là Ngụy Tiếu Ngữ. Đối với tất cả đó là sự lựa chọn an toàn, bọn họ có thể chọn một thiên tài, nhưng cũng đồng nghĩa việc phải đánh bạc số phận của toàn gia tộc. Hắn có thể dẫn dắt toàn bộ Ngụy gia gia tăng vinh quang, nhưng cũng có thể từ nay về sau ngã xuống, muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được nữa
Không ai dám đánh cuộc, cho nên bọn họ thà duy trì nguyên trạng.
“Ngụy Đại từ hôm nay sẽ thay thế vị trí của cậu ở cạnh Tiếu Ngữ,” ông chủ khi đó thản nhiên phân công nhiệm vụ một lần nữa, “Ngụy Thất, cậu quay về cạnh Tiếu Khiêm đi.”
Cách hai năm, hình như mọi thứ chẳng thay đổi gì.
Ngụy Thất nhìn người đàn ông đang say ngủ trên giường, lông mi hắn rất dài, mềm nhẹ che đi đôi mắt, làn da trắng trông có phần tái nhợt. Lúc này trông hắn trẻ hơn bình thường rất nhiều.
Ngụy Thất kéo lại chăn cho Ngụy Tiếu Khiêm, nhìn một chút sang đồng hồ treo trên tường, còn nửa tiếng nữa là một giờ chiều. Anh xoay người mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng bị khép lại, Ngụy Tiếu Khiêm vốn đang ngủ lại chậm rãi mở mắt, nhìn lên đồng hồ một cái, rồi nhắm mắt lại.
Ngụy Thất đang ngồi trên xe thể thao Ferrari, song anh nghĩ, nếu lái xe này sẽ khó tránh bị nghi ngờ. Xe này Ngụy Tiếu Ngữ còn dùng tới, xe của anh thì đang để trong biệt thự của Ngụy Tiếu Khiêm, cho nên không thể chọn nó được.
Do dự một chút, anh quyết định bỏ xe thể thao phô trương này, ra cửa bắt một chiếc taxi, nói cho tài xế địa chỉ sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngụy Tiếu Khiêm quyết định “nghỉ phép” là chuyện bất ngờ. Đối với một người không hiểu được nghỉ phép có ý nghĩa gì mà nói thì nhất định là có mục đích riêng, tuy rằng Ngụy Thất không rõ lắm, nhưng hẳn là liên quan tới chuyện Ngụy gia quyết định ai sẽ là chủ nhân tiếp theo của họ Ngụy.
Ngụy Tiếu Khiêm không có dã tâm trở thành người thừa kế, đối với một con trưởng như hắn mà nói đó chẳng qua là một gánh nặng, bản thân tập đoàn săn tiền thưởng của hắn còn kiếm được nhiều tiền hơn, đương nhiên nó cũng có quan hệ với Ngụy gia rất kỳ diệu. Súng ống dù sao cũng là vật tốn kém, cho nên với một thương nhân thành công, một viên đạn nhất định phải phát huy được giá trị thương nghiệp lớn nhất.
Địa điểm xuống xe là một gara ngầm, một gara nằm trong khu xa hoa thật có chút giống mê cung. Anh xuống xe trước cửa gara, sau đó đi vào.
Nhiệt độ bên trong rõ ràng thấp hơn bên ngoài rất nhiều, tiếng bước chân dù rất nhỏ vẫn tạo thành tiếng vọng. Anh nhìn thấy trên nền rải rác những cốc giấy, cũng có mấy cái xe thoạt nhìn đã rất lâu không sử dụng.
Tiếp tục đi vào bên trong, dưới ánh sáng mờ mờ anh thấy được một bóng người duyên dáng đứng đó.
“Tiểu Liêu?” Ngụy Thất đi về phía thân ảnh kia.
Bóng người kia nhoáng cái tiếp tục đi sâu vào bên trong, Ngụy Thất không thể làm gì khác hơn là đi theo. Gara dưới mặt đất không hề có loại đèn phát ra ánh sáng trắng, thân ảnh kia có vẻ hơi lơ lửng, nhưng xác thực là có tồn tại. Nếu bị Ngụy Đại phát hiện, chắc sẽ phiền phức lắm đây, thế nhưng không biết vì sao lúc này anh thầm nghĩ phải đi theo.
Việc này rất kỳ lạ, rất lâu về trước, anh từng dẫn cô bé kia đi trên hành lang thật dài dường như không thấy điểm cuối của Ngụy gia, mà hiện tại cô gái này lại chạy trốn trước mặt anh, dẫn anh sang một hướng khác.
Đây là một gara rất lớn, kẻ có tiền thì thích xây dựng mấy nơi to như thế này để bỏ mấy xe đã đổi vào đó y như là bỏ mấy cái di động vậy. Đương nhiên, Ngụy Tiếu Ngữ cũng là một trong số đó, tên kia cũng rất thích đổi xe.
“Anh Tiêu,” Giọng của cô gái bỗng xuất hiện phía sau Ngụy Thất.
Ngụy Thất xoay người lại, phía sau anh là một cô gái còn trẻ đang đứng đó, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tuổi này cũng không còn trẻ con nữa, song trông cô bé lại trẻ hơn tuổi thật nhiều.
Tóc xoăn nâu cột thành cái đuôi ngựa, cô gái mặc một chiếc áo len màu xám có mũ trùm đầu, cùng quần thể thao, chân mang giày vải. Cô bé thoạt trông như bao cô gái trẻ bình thường khác trong thành phố này.
“Vì sao Ngụy Đại tìm em?” Ngụy Thất đứng ở nơi đó hỏi.
Ngụy Cửu nhún vai: “Bởi em muốn rời khỏi Ngụy gia.”
Rất nhiều đứa trẻ lớn lên đã có ý nghĩ như vậy, thật kỳ lạ. Lúc còn bé thì giãy dụa cầu sinh ở nơi này, sống dựa vào mong muốn của những người kia, bị loại bỏ quá khứ một cách triệt để, đến lúc lớn lên rồi, cho dù là ai thì cũng từng có suy nghĩ đó, muốn ly khai.
“Chúng ta tìm một quán, uống chút cà phê rồi nói đi,” Ngụy Cửu chìa tay về hướng Ngụy Thất, “Qua đây, anh ném cái đồng hồ đi, Ngụy Đại sắp tới rồi.”
Ngụy Thất ngẩn người, tháo đồng hồ trên tay ra rồi ném xuống đất, anh vô thức đưa tay cho Ngụy Cửu. Ngụy Cửu lộ ra nụ cười rất tinh nghịch, mở tay ra ôm chầm lấy anh: “Gần đây anh có tập thể hình hả?”
“Anh…”
“Em thích vẻ hoạt bát trước đây của anh hơn,” Ngụy Cửu kéo Ngụy Thất chạy vào gara ngầm tối như một mê cung, “Anh biết không, em rất thích anh nuôi tóc dài đấy, rất đẹp.”
Ngụy Thất vô thức đáp: “Anh không phải vì đẹp.”
Ngụy Cửu quay đầu lại: “Em cũng không phải.”
Giống như một buổi chiều ngày còn bé, Ngụy Cửu kéo Ngụy Thất chạy điên cuồng trên con đường nhỏ trong vườn, cuối cùng hai người cũng chạy tới sát cổng lớn của Ngụy gia, ở đó có một bức tường, thế là cả hai ngồi xuống nghỉ chân.
Lúc này đã không còn bức tường vây lại nữa, nhưng bọn họ hình như vẫn bị nhốt như cũ, không tài nào chạy thoát.
Ngụy Thất không biết Ngụy Đại có bám theo không, anh theo Ngụy Cửu chạy ra khỏi cửa hầm, hai người bắt xe buýt đi vào trung tâm thành phố rồi biến mất trong biển người.
“Em thích quán cà phê này,” Ngụy Cửu ngồi ở đó, khuấy tách cà phê, “Tuy cà phê không ngon như anh pha, nhưng phục vụ rất tốt.”
“Ngồi ở đây không có vấn đề gì chứ?” Ngụy Thất nhăn mặt.
Bọn họ ngồi trong một quán cà phê sân vườn, ánh nắng từ những khe lá chiếu xuống, trong không khí tràn ngập hương cà phê, mọi người cứ tốp năm tốp ba ngồi xuống, có vẻ thoải mái dễ chịu. Tuy rằng đây nằm ngay trung tâm thành phố, thế nhưng cũng không có tiếng động lớn nào, quả thật rất thích hợp để nghỉ ngơi uống cà phê. Thế nhưng theo Ngụy Thất, nơi này không thích hợp cho đào phạm nhâm nhi tách cà phê rồi tán gẫu chút nào.
“Không sao đâu,” Ngụy Cửu chống cằm cười toe, “Em còn lâu mới bị Ngụy Đại bắt được.”
Ngụy Thất chớp mắt: “Sao em khẳng định thế?”
“Đương nhiên,” Ngụy Cửu quả quyết, “Trước đây thầy có từng nói một câu, trốn đi một người thì giống như là dán mắt theo dõi kẻ bắt mình vậy.”
Ngụy Thất rất thẳng thắn nói mình đã quên câu này rồi.
Ngụy Cửu cau mày: “Tuy rằng thầy chỉ nói một lần, nhưng em nghĩ đó là câu chính xác và hữu dụng nhất cuộc đời thầy ấy!”
“…Vậy hả?” Ngụy Thất không xác định được đó là người thầy nào lại được Ngụy Cửu ưu ái như vậy, dù sao anh cũng không còn nhớ rõ nữa.
“Em biết giờ Ngụy Đại đang ở đâu, cho nên em có thể rất thản nhiên ngồi nơi này uống ca phê, còn chị ta thì sứt đầu mẻ trán quanh quẩn ở gara.” Ngụy Cửu đắc ý hếch cằm lên, “Chúng ta phải nắm chặt quyền chủ động, không phải sao?”
Ngụy Thất nhìn cô gái đối diện, vẻ mặt cô bé hưng phấn như vậy, hoàn toàn khác biệt với đám trẻ con bị nhốt ở Ngụy gia trước đây. Anh có chút hâm mộ nhìn Ngụy Cửu, cho dù chiếc g chim có lớn thế nào, hoa lệ thế nào thì những con chim bên trong vẫn muốn tung đôi cánh lên bầu trời bên ngoài.
“Quên đi, không nói những … chuyện này nữa,” Ngụy Cửu bày ra một nụ cười đẹp, “Chúng ta nói chuyện với nhau một lát nữa rồi đi nhé.”
“Chúng ta?” Ngụy Thất ngẩn người.
Lúc này đến phiên Ngụy Cửu hoang mang: “Anh sẽ không thật sự cho rằng em tìm anh chỉ vì nhờ anh hỗ trợ đấy chứ?”
Ngụy Thất còn chưa kịp phản ứng, tay lại bị Ngụy Cửu nắm lấy.
“Chúng ta cùng nhau ly khai Ngụy gia đi,” Đôi mắt đẹp của Ngụy Cửu sáng ngời như vậy, khiến Ngụy Thất có chút không dám nhìn thẳng, “Nhớ lần trước anh từng kéo em chạy, lần này để em kéo anh đi.”
Rời khỏi Ngụy gia, đó là việc hồi còn bé luôn mộng tưởng.
Anh không muốn chỉ làm Ngụy Thất, là Ngụy Thất, anh không muốn vẫn mãi chỉ làm cái bóng của Ngụy Tiếu Khiêm.
Anh không muốn bản thân ngoại trừ cái tên Ngụy Thất thì chỉ có hai bàn tay trắng, không muốn chính mình có một ngày sẽ bị Ngụy Thất khác thay thế. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, liền sợ hãi không đè nén được. Nếu có một ngày anh không phải là Ngụy Thất, anh thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.
“Thay vì chờ đến ngày chúng ta bị thay thế, không bằng giờ lập tức bỏ chạy đi!” Ngụy Cửu chăm chú nhìn Ngụy Thất, “Đi tìm cái tên thuộc về chính mình!”
Ngụy Thất bỗng nghĩ sao ánh mặt trời lại hơi chói mắt. Anh nhìn trên mặt đất cái bóng lá đang khẽ lay động trong gió, cái bóng đương nhiên cũng mong muốn một thực thể.
“Em đã tìm được cái tên của chính mình rồi,” Ngụy Cửu cười hạnh phúc, “Trước đây em luôn nghĩ mình sẽ chẳng quan tâm chuyện đó, như hồi ở Ngụy gia vậy, đó là một danh hiệu, thế nhưng đợi đến khi tìm thấy rồi, em bỗng nghĩ đó không chỉ là một danh hiệu.”
“Ngoại trừ em là Ngụy Cửu, em còn có quá khứ khác, cuộc sống khác, cùng một tương lai không chút liên quan nào tới Ngụy gia,” Đôi mắt màu hổ phách của Ngụy Cửu dưới ánh mặt trời như viên đá quý đang lấp lánh chiếu sáng, “Còn anh, có một ngày người khác hỏi tên anh, ngoại trừ Ngụy Thất, anh còn gì khác không?”
“Anh…” Ngụy Thất mở miệng, cũng không nói được gì, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.