Tửu Sắc Tham Bôi

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến tận sáng tuyết cũng không ngừng rơi, mà thậm chí càng lúc càng dày hơn. Thật ra miền Nam tuyết hiếm khi rơi nhiều như vậy. Lúc này, Cố Tiểu Tịch cầm ly sữa nóng trong tay, nhìn một thành phố bị phủ đầy tuyết trắng, những hạt tuyết tựa miếng bông bị xé nhỏ, bay bay trong bầu trời u tối, rồi rơi xuống.

Tối qua vừa nói sẽ mua một căn nhà mới cho cô, bây giờ nhiệt độ hạ thấp như vậy, tối cô đi làm về chắc lạnh lắm đây. Đúng là phải mua nhà, sắm thêm máy điều hòa, rồi mấy thứ linh tinh nữa mới được.

Đối với dân miền Nam, Đông về mà không có máy sưởi trong nhà, thì những cơn rét buốt thật khiến cuộc sống càng thêm gian nan.

Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa thức dậy. Kể ra hắn cũng ngủ kĩ thật, Cố Tiểu Tịch thật bội phục trình ngủ nướng của hắn.

Trong phòng thật yên ắng, Cố Tiểu Tịch cảm thấy chán nản vô cùng, thế nên nhảy tót ra cầm tờ giấy đăng ký dự thi lên nhìn, nhíu mày.

Trên giấy ghi rõ ràng các điều kiện, lẫn phạm vi dự thi vị trí trợ lý bartender cùng bartender.

Công việc hiện tại của Cố Tiểu Tịch là nhân viên phục vụ, chuyên môn là pha chế rượu, đương nhiên không cần phải nghi ngờ gì về việc bản thân có thể đăng kí dự thi. Nhưng cho dù là trợ lý bartender hay là bartender thì cũng đều phải trải qua một số môn học bắt buộc theo quy định.

Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một chút, y hẳn là có quen người vừa là nhân viên vừa kiêm luôn công tác đào tạo ở Dạ Ngữ, người này sẽ giúp y làm giả được giấy tờ. Như vậy, vụ thi làm trợ lý bartender thì không sao rồi, nhưng muốn thi bartender thì không được, trừ phi y có kinh nghiệm pha chế rượu hơn một năm, hoặc là đã có bằng nghề trở lên.

Diệp Thu Sinh có bằng đại học chính quy, nhưng Cố Tiểu Tịch không có.

Cố Tiểu Tịch vô làm cho Dạ Ngữ tính đến nay mới chỉ có hai tháng, nên không thể đăng ký dự thi chứng chỉ làm bartender được. Cho dù phòng nhân sự chịu giúp đỡ, nhưng còn cần chữ ký của ông chủ… Cố Tiểu Tịch đưa mắt nhìn sang tên đàn ông còn đang nằm trên giường, cất lại tờ mẫu đăng ký vào túi.

Lúc Ngụy Tiếu Ngữ tỉnh dậy đã là giữa trưa, tuyết ngoài cửa sổ cũng rơi ít đi nhiều, ngoài trời hiện đang vừa mưa vừa rơi tuyết.

Hắn vươn mình một cái, thì thấy Cố Tiểu Tịch ôm một đống giấy tờ đến.

“Gì thế?” Ngụy Tiếu Ngữ nằm tại giường hỏi Cố Tiểu Tịch.

“Là giấy tờ bên phòng nhân sự đưa tới.” Cố Tiểu Tịch ôm văn kiện ở trong lòng, “Tôi đến văn phòng lấy cho anh.”

Ngụy Tiếu Ngữ gật đầu.

Tuy Ngụy Tiếu Ngữ chẳng mấy quan tâm đến chuyện làm ăn ở quán, nhưng hôm nay cũng là dịp để coi qua đống giấy tờ bên phòng nhân sự.

Cố Tiểu Tịch đứng ở quầy bar, rót ra một ly Baileys, xong lắc nhẹ nó một chút.

Dạ Ngữ là sản nghiệp của Ngụy gia. Ở đây áp dụng chính sách thẻ hội viên, một là để tạo nơi ăn chơi dành kẻ có tiền, đương nhiên Cố Tiểu Tịch biết nó còn một công dụng đặc biệt khác. Ngụy gia hình như công việc làm ăn nào cũng nhúng tay vào, như buôn lậu vũ khí, mở sòng bạc, ám sát… Dạ Ngữ chính là nơi để đàm phán, cho nên ngoài chỗ Cố Tiểu Tịch đang làm việc ra, thì còn một quán bar chuyên dụng cho mấy công tác giao dịch.

Ngụy Tiếu Ngữ là người phụ trách quản lý, hơn nữa còn là một trong những địa điểm buôn vũ khí lớn nhất cả nước, xem ra địa vị tại Ngụy gia cũng không kém.

Đương nhiên việc này tạm thời chẳng liên quan gì tới Cố Tiểu Tịch, nhưng Cố Tiểu Tịch có cảm giác bản thân hình như ngày càng xâm nhập vào vòng tròn này, thế nên việc nắm chắc mọi thứ chính là chuyện quan trọng phải làm.

Làm việc ở Dạ Ngữ, bình thường tiếp xúc với Ngụy Tiếu Ngữ thật ra chẳng có gì nguy hiểm, nhưng một khi Ngụy Tiếu Ngữ đem y đến nơi ẩn mật của Dạ Ngữ, như vậy liền tiêu đời.

Cố Tiểu Tịch ngồi trên sofa trước cửa sổ sát đất, ôm gối nhìn mưa lất phất bên ngoài. Y quay đầu lại, Ngụy Tiếu Ngữ đang coi văn kiện, thỉnh thoảng lại gọi mấy cú điện thoại.

Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng đầu lên, nhìn y, lắc lắc tờ giấy trong tay: “Tôi không nhớ là cậu làm việc chỗ tôi đã một năm… cho dù cộng thêm vụ nghỉ bệnh rồi đấy.”

“Thì anh tạo điều kiện cho tôi đi thi lấy chứng chỉ.” Cố Tiểu Tịch đi tới nịnh nọt, “Sau đó tăng lương cho tôi, rồi tôi đi mua nhà. Anh cũng biết giá nhà đất bây giờ cao lắm mà…”

Ngụy Tiếu Ngữ vươn tay ra ôm chầm lấy Cố Tiểu Tịch, để y ngồi lên đùi mình, cầm cái gối trong tay y ném qua một bên: “Cậu muốn mua nhà?”

“Ừ, về sau tôi còn có thể sống chung với cô,” Cố Tiểu Tịch ngoan ngoãn gật đầu, giờ đành phải ngoan một chút mới được, “Giá nhà cao như vậy, ít nhất phải có chút tiền đã…” chuyện xe cộ đành về sau nghĩ tiếp vậy.

“Cậu muốn chuyển ra ngoài?” Ngụy Tiếu Ngữ nheo mắt lại.

Cố Tiểu Tịch khờ dại gật gật đầu.

Ngụy Tiếu Ngữ mở văn kiện khác ra, còn tờ giấy chứng minh công tác một năm thì bị đặt sang cái bàn bên cạnh, bắt đầu phê các giấy tờ tiếp theo.

“Này…” Cố Tiểu Tịch đem tờ giấy xác nhận lại, “Ký giúp tôi đi mà…”

“Chờ cậu làm đủ một năm rồi nói tiếp đi.” Ngụy Tiếu Ngữ cầm tờ bên dưới lên coi tiếp.

“Vì sao…”

“Làm người phải thành thật.” Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu hôn lên tóc Cố Tiểu Tịch một cái.

“Còn tờ đăng ký kia thì sao?” Cố Tiểu Tịch lôi mẫu đăng ký dự thi ra.

“Cậu có thể để dành sang năm dùng lại.” Ngụy Tiếu Ngữ nhiệt tình đề nghị.

“…Hừ.” Cố Tiểu Tịch giãy khỏi lòng Ngụy Tiếu Ngữ, “Thân thể tôi cũng khỏe rồi, tôi phải về nhà trọ đây.”

Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng đầu lên, nhìn cậu trai tóc đen tựa mình ở bàn làm việc, cười cười nói: “Phòng của cậu đã có nhân viên mới ở mất rồi.”

“Vậy giờ tôi ở đâu?” Cố Tiểu Tịch nhớ lại đồ đạc trong phòng mình, cau mày.

“Tạm thời ở phòng của Giang Lai đích đi.” Ngụy Tiếu Ngữ nói.

“Thế Giang Lai ở đâu?”

Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu xuống coi văn kiện: “Cậu ta xin nghỉ rồi.”

Cố Tiểu Tịch ngẩn người, y nhớ rõ Giang Lai rất cần công việc này, ít nhất… cậu ta sẽ không dễ dàng buông tay.

“…Vì sao phải nghỉ việc?” Cố Tiểu Tịch hỏi, tuy biết mình sẽ không có được đáp án của Ngụy Tiếu Ngữ.

“Tôi không biết,” người đàn ông y như dự đoán lên tiếng, “Cậu có thể đi hỏi phòng nhân sự.”

Cố Tiểu Tịch ôm gối trở lại làm tổ trên sofa, còn người kia thì thật sung sướng vì Cố Tiểu Tịch không nói tiếp vấn đề dọn khỏi nơi này.

“Tôi có thể cho cậu mượn điện thoại, rồi cậu gọi cho bên phòng nhân sự.” Ngụy Tiếu Ngữ ở phía sau nhiệt tình đề nghị.

Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn một cái, tên kia nhún nhún vai rồi tiếp tục chúi đầu coi giấy tờ.

Đương nhiên, chuyện này thật chẳng liên quan gì tới y, y đối xử với Giang Lai đã tốt lắm rồi.

Y bỗng nhiên nhớ tới ly Amber Dream kia, Dry Gin tựa như viên kim cương, Chartreuse như ngọc lục bảo, Vermouth đại diện cho ruby, khuấy một chút liền biến thành màu hổ phách động lòng người. Trong các loại cocktail, nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng. Tất cả đều là những tảng đá cứng rắn, trải qua thời gian, mài dũa mà ra vẻ rực rỡ. Y biết Giang Lai rất yêu một người, thậm chí còn nguyện ý trao tất cả, bởi vì thành công của người kia mà hạnh phúc.

Cố Tiểu Tịch gặp qua rất nhiều người như vậy, người như thế thật rất ngu ngốc, nhưng cũng rất dễ khiến người khác cảm động. Y chỉ hi vọng cậu ta được hạnh phúc thôi. Có lẽ rời khỏi như vậy cũng tốt, để tránh làm y nhìn thấy một kết cục đầy tuyệt vọng, rồi lại vì cậu ta mà cảm thấy đau lòng.

“Đúng rồi, hôm nay Ngụy Thất đã trở lại, cậu có muốn cùng tôi đi gặp một chút không?” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ đánh gãy dòng suy nghĩ của Cố Tiểu Tịch.

“Ngụy Thất?” Cố Tiểu Tịch quay đầu nhìn hắn thắc mắc.

“Dạ Ngữ là người quản lý ở đây,” Ngụy Tiếu Ngữ đem những văn kiện đã được xử lý xong đặt ở một bên, “anh ta cũng là một bartender, à, trước kia.”

“Là họ hàng của anh hả?” Cố Tiểu Tịch lại hỏi.

“Thì cũng sống từ nhỏ ở nhà chúng tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ suy nghĩ một lúc mới nói, “Đây là lần đầu tiên bị người khác hỏi vấn đề này đấy.”

Cố Tiểu Tịch ngẩn người, bản thân thật là thiếu suy nghĩ. Một khi Ngụy Thất ngay cả tên cũng không có, chỉ có một chữ “Thất” tượng trưng cho thứ tự, thì làm sao có thể là con cái trong dòng họ Ngụy được cơ chứ.

Giống như mấy gia tộc cao quý ngày xưa, sẽ luôn bồi dưỡng ra một số đứa nhỏ không có họ tên, vào thời điểm cần thiết sẽ để chúng phát huy tác dụng.

Cố Tiểu Tịch chống cằm lên thành ghế sofa, đôi mắt đen láy nhìn Ngụy Tiếu Ngữ: “Tôi nên xưng hô với anh ta như thế nào?”

“Cậu cứ gọi tên anh ta là được.” Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy khỏi ghế, vặn mình một cái.

Từ cửa vọng vào tiếng một người đàn ông: “Cậu Ngữ, Ngụy Thất đến đây.”

Sau đó truyền đến tiếng mở cửa, đi vào phòng khách là một người đàn ông anh tuấn.

Còn hơn cả anh tuấn, anh ta là người có dáng vẻ khiến người khác khi nhìn vào thấy vô cùng thoải mái.

Tóc anh ta dài tới thắt lưng, dùng một sợi dây màu đen cột lại, trên mặt là một cái kính gọng đen, áo vest đen cùng sơ-mi trắng càng khiến anh ta trông giống người trí thức nhã nhặn, phong độ. Anh ta cao hơn Ngụy Tiếu Ngữ một chút, Cố Tiểu Tịch nghĩ, có vẻ cao hơn một mét chín. Làn da tuy có chút tái nhợt, nhưng cả cơ thể tản ra một cảm giác thân thiện, dễ gần.

Cố Tiểu Tịch có biết một gia tộc giống như Ngụy gia, bồi dưỡng một người như vậy, dễ dàng thích ứng với các loại công việc khác nhau, giúp phần củng cố sự vận hành của toàn bộ gia tộc.

“Cậu Ngữ.” Ngụy Thất cúi người chào, “Tôi đã từ Anh trở về.”

Khi Ngụy Thất nói đến nước Anh, Cố Tiểu Tịch liền giật mình, có cảm giác hiểu ra. Ngụy Thất khiến người khác cảm thấy anh ta tựa như một quý ông thời Trung cổ, ôn tồn, lễ độ, hơn nữa còn làm cho người ta một cảm giác gần gũi, dễ thân cận.

“À, Ngụy Thất,” Ngụy Tiếu Ngữ cười với Ngụy Thất, “mọi chuyện ở bên Anh giải quyết xong rồi chứ?”

“Xong rồi.” Ngụy Thất trả lời, ánh mắt dừng trên người Cố Tiểu Tịch.

Ngụy Thất cũng mỉm cười hiền hòa với Cố Tiểu Tịch, không hề lộ ra một ánh mắt dò xét nào hết: “Chào cậu.”

Cố Tiểu Tịch ngẩn người, trả lời: “Quản lý, chào anh.”

Ngụy Thất lặng lẽ dời tầm mắt, theo sau Ngụy Tiếu Ngữ đi đến bàn làm việc bên cạnh.

Cố Tiểu Tịch ngồi yên tại sofa, y có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện, nhưng không nghe rõ được là nội dung là gì.

Cái người gọi Ngụy Thất kia vừa lúc quay lưng sang Cố Tiểu Tịch, che mất Ngụy Tiếu Ngữ.

Xét về lễ giáo, thì người đàn ông này chẳng có tật xấu nào, lịch thiệp, nhiệt tình và rất ôn hòa.

Nhưng nếu người này gọi là “Ngụy Thất”, thì dù cho làm cái gì, điểm xuất phát mãi mãi là vì Ngụy gia. Những thứ nhỏ nhặt như một động tác, một tư thế đều phải được suy nghĩ kỹ càng cùng trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc. Người như vậy, cho tới bây giờ Cố Tiểu Tịch cũng không bao giờ hy vọng phải tiếp xúc với.

Ngụy gia quá lớn, thành ra càng nhiều nguy hiểm hơn, thế nên người như vậy lại càng gánh nặng hơn ngàn lần.

Cố Tiểu Tịch mặc kệ hai người, chạy đến quầy bar, tự rót cho mình một ly Baileys pha sữa.

Cho tới bây giờ, Cố Tiểu Tịch đều chỉ uống mỗi loại rượu này. Có lẽ do thân thể này còn quá trẻ, nên không thể thử các loại rượu được, mà thân thể đối với rượu cũng trỗi lên sự chống cực như một bản năng, trong khi đó lại rất chào đón rượu sữa Baileys.

Trước kia là bởi vì công việc, cho nên uống rất nhiều rượu, dần dần lại trở thành thích pha chế rượu. Thực ra bây giờ Cố Tiểu Tịch pha rượu đều là nhớ lại những công thức trước đây, chứ bản thân không hề có ý nếm thử các loại rượu.

Có lẽ đối với bản thân y mà nói, không bao giờ muốn tìm thấy mùi vị tinh khiết của Absolut Vodka nữa.

Y uống rất ít rượu, bởi đó là nguyên tắc của y. Nhưng chỉ có một lần, khả năng tự kiềm chế của y bị hỏng, y đã say rượu trên phố.

Cho dù đổi sang thân thể mới, nhưng y vẫn nhớ như in cái cảm giác mệt mỏi khi uống Absolut Vodka. Thậm chí, y còn như đang cảm thấy sự bỏng rát khi dòng rượu Vodka thuần túy, không pha trộn thêm bất kỳ loại nào vào khi chảy đến cổ họng.

Y đi đến tủ rượu, tìm cái tên Absolut Vodka trên kệ. Chuyển mắt sang góc phải, thì nhìn thấy nó.

Chai rượu màu bạc dưới ánh đèn phản xạ ra tia sáng lạnh lẽo.

Vodka trong tiếng Anh, ý chỉ một loại rượu mạnh nguyên chất. Trong bar, các nhân viên pha chế thường xuyên chọn loại rượu này, bởi Vodka không bị lẫn tạp chất, cũng như mùi vị rất thuần, sẽ không ảnh hưởng đến vị của ly cocktail mới pha.

Cố Tiểu Tịch cầm nó, nhẹ nhàng nhấc ra.

Nó trông thật sạch sẽ, vỏ chai trong suốt chứa bên trong thứ chất lỏng trong veo. Nếu không có cái nhãn rượu trên chai Vodka thì thật chẳng ai nghĩ ra nổi, khi nó len xuống yết hầu lại như ngọn lửa nóng rực đốt cháy tất cả.

Cái cảm giác khiến người uống cảm thấy mình còn sống, cho người uống được suy nghĩ, mình còn sống trên cái cuộc đời tê tái này.

Cố Tiểu Tịch đặt ly Baileys sang một bên, cầm một ly không cạnh đó, nhẹ nghiêng chai, chuẩn bị rót một chút ra. Chất lỏng trong suốt chảy ra trông thật xinh đẹp, lúc dựng đứng chai lên thì rượu quay lại. Cố Tiểu Tịch nhìn những ngón tay đặt ở cổ chai, vặn nắp chai trở lại. Lúc y ngẩng đầu lên, liền nghe được một giọng nói hiền hòa: “Nó không thích hợp với cậu đâu.”

Cố Tiểu Tịch không biết từ khi nào mà Ngụy Thất đã đứng bên cạnh y.

“Absolut Vodka của Thụy Điển không phù hợp với cậu, nó không ngọt chút nào đâu.” Ngụy Thất nhẹ giọng nói

Cố Tiểu Tịch nghe lời đặt chai rượu lên quầy bar.

“Tôi nghe cậu Ngữ nói cậu đang làm bartender,” Ngụy Thất nói, “tôi là quản lý của Dạ Ngữ, thời gian trước phải ra ngoài làm ăn, nên không giúp cậu làm quen với quán được. Thật xin lỗi.”

“Quản lý, chào anh.” Cố Tiểu Tịch nói.

“Vết thương của cậu ổn rồi chứ?” Ngụy Thất hỏi, “Nếu có thể thì chiều nay tôi sẽ đưa cậu làm quen với Dạ Ngữ một chút.”

Nói thật, Cố Tiểu Tịch cho dù đã làm mấy tháng ở Dạ Ngữ, nhưng vẫn chẳng hiểu mấy về nó. Cơ mà y thấy cũng không cần thiết phải hiểu rõ nó, dù sao Dạ Ngữ cũng chẳng nơi an toàn gì.

“Được ạ.” Y ngoan ngoãn trả lời.

Một lúc sau thì Ngụy Thất đi.

Ngụy Tiếu Ngữ thấy Ngụy Thất đi rồi, mới ghé đến quầy bar: “Chừng nào cậu mới đối xử với tôi tốt như với Ngụy Thất được đây?”

“Anh ta là quản lý.” Ngón tay của Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng xẹt qua đường cong xinh đẹp ở cổ chai Absolut Vodka.

“Nhưng tôi là ông chủ đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn nói.

Cố Tiểu Tịch không dây dưa cùng hắn nữa, liền chuyển đề tài: “Muốn uống Vodka không?”

“…Không cần,” Hắn tiếp tục bắt bẻ, “buổi chiều cùng đi đâu với Ngụy Thất hả?”

Cố Tiểu Tịch gật gật đầu, Ngụy Tiếu Ngữ chỉa chỉa tập văn kiện trên bàn, “đem chỗ đó qua phòng nhân sự cho tôi, nói tôi bảo thế.”

Cố Tiểu Tịch gật đầu đồng ý, một tay chống cằm, một tay vươn ra, những ngón tay thon dài di nhẹ trên cổ chai Vodka.

Y đã uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng đó là lần duy nhất y say.

Bởi Vodka rất sạch, sự thuần khiết làm cho con người ta hướng tới.

“Mỗi một chai Absolut Vodka đều được sản xuất tại trấn nhỏ ở miền Nam Thụy Điển,” Cố Tiểu Tịch nói, “đặc sản ở đó là lúa mì vụ đông đã tạo nên những chai Absolut Vodka với chất lượng tốt nhất. Bằng phương pháp tinh cất đặc biệt để tạo ra rượu nguyên chất đến %, sau đó để nó chảy qua một cái thùng chứa đầy than, để hấp thụ hết các tạp chất lẫn trong rượu. Cứ lít rượu thì lại dùng , kí than lọc liên tục trong suốt tám tiếng đồng hồ, sau tiếng thì phải đổi thêm ít nhất khoảng % than mới. Cuối cùng dùng nước cất, pha loãng rượu thành – độ. Nhờ thế mà rượu càng trở nên trong suốt, loãng đi và dễ uống hơn.”

“Thế nên Vodka chẳng có gì ngon cả.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “Tôi vẫn thích rượu vang đỏ hơn.”

“Trong quá trình sản xuất cũng chỉ dùng nước tại một giếng rất sâu ở thị trấn đó, thông qua việc sử dụng tại một nguồn, mà công ty V&S Absolut Spirits, nhà sản xuất Absolut Vodka có thể kiểm soát được các mắt xích, nguồn nguyên liệu tại địa phương, theo đó mỗi giọt rượu đều có thể đạt được tiêu chuẩn chất lượng tuyệt đối. Absolut Vodka là loại rượu dùng Vodka cùng các nguyên liệu thiên nhiên tổng hợp thành, nên chắc chắn sẽ không có chuyện thêm đường vào.”

“Vậy… ờ…” Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “vì vậy chất lượng của nó tốt lắm?”

“Vì vậy nó rất sạch sẽ,” Cố Tiểu Tịch cười cười, xoay người cầm ly Baileys đi.

Ngụy Tiếu Ngữ ngây người nhìn y rời đi. Hắn có thể cảm thấy được, trong lời Cố Tiểu Tịch nói lúc nãy có chút ít thương cảm, nhưng hắn lại chẳng thể định rõ nó là gì. Cái cảm giác hư vô mờ mịt nhưng thật sự tồn tại, cũng như Cố Tiểu Tịch rõ ràng ở trước mắt, nhưng lại tựa như chẳng thể bắt giữ được thực thể của y.

Ngụy Tiếu Ngữ nhìn sang chai Absolut Vodka trong suốt trên quầy bar.

Thật sự là khiến người ta kinh ngạc. Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, những hạt lúa mì mùa đông khỏe mạnh sinh trưởng ở vùng Bắc Âu giá lạnh, cùng với dòng nước ngầm tinh khiết từ giếng sâu, đã tạo nên những chai Absolut Vodka được yêu thích toàn cầu. Ngoài những nguyên liệu tại thị trấn nhỏ huyền thoại, ngay cả chai cũng…

Trong suốt như vậy, tựa như băng tuyết ở các quốc gia Bắc Âu…

Ngụy Tiếu Ngữ nâng ly rượu lên uống một ngụm, quả nhiên sạch sẽ đến độ chẳng có hương vị gì, chỉ còn cảm giác nóng rát kích thích các giác quan.

“Mình đúng là thích vang đỏ hơn.” Ngụy Tiếu Ngữ tựa người vào quầy bar lầm bầm một câu.

Ly Baileys trong tay Cố Tiểu Tịch chỉ còn lại một nửa, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã dừng. Thành phố bên ngoài hiện ra màu xám như ban đầu, đến đêm, khắp nơi lên đèn, tất cả như bị bao trùm bởi những ánh đèn neon lấp lánh. Y bỗng nhớ tới Bắc Âu, đâu đâu cũng thấy một màu trắng xóa, đất trời mênh mông rộng lớn, tựa cả thế giới đều trở nên sạch sẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio