Khi còn là Diệp Thu Sinh, y từng được nghe rất nhiều người nói như vậy, mà ngay cả khi y trở thành Cố Tiểu Tịch, thỉnh thoảng cũng được người ta bày tỏ, ví như là Ngụy Tiếu Ngữ.
Chỉ có điều tới tận giờ y cũng chưa từng nghe thấy lời tuyên bố nào khiến y… lại chấn động như vậy.
Thời gian vẫn trôi chầm chậm như trước, ngọn đèn thủy tinh vẫn sáng tỏ như trước, nhưng Cố Tiểu Tịch lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nếu giờ tự dưng ngất xỉu, có phải là sẽ thoát khỏi tình huống xấu hổ này?
Cố Tiểu Tịch không phải cậu nhóc, đương nhiên sẽ không tin Ngụy Tiếu Khiêm nói thật, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời yếu đuối – xin anh, đừng thích tôi được không…
Cũng may Cố Tiểu Tịch vừa định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng nói của một người khác— “Shirley! Shirley… Đừng chạy!”
Lúc Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp khôi phục tinh thần, thì một bóng dáng không chút tiếng động vụt tới trước mặt y, sau đó chen người vào giữa y và Ngụy Tiếu Khiêm, rồi la lên: “Đâu rồi! Shirley, mày đâu rồi, ra đây đi!”
Một cái bóng màu trắng nhẹ nhàng đứng lại, tao nhã xoay người lại, đôi mắt hai màu nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nho nhỏ kêu lên. Sau đó giống như một đứa nhỏ làm nũng, cọ cọ bên chân người đàn ông.
“Khụ khụ, ngại quá,” Hắn cúi người xuống vươn tay ra, để Shirley nhảy vào lòng, tranh thủ lúc đó đẩy Ngụy Tiếu Khiêm sang một bên, “Nhích qua xí đi, Shirley nhà em dạo này ú quá, nó không đi được.”
Ngụy Tiếu Khiêm bị hắn đẩy, đôi mắt xanh thẳm lạnh nhạt khẽ lướt qua Cố Tiểu Tịch còn đang ngẩn người ở sofa. Cố Tiểu Tịch thật chưa bao giờ có hảo cảm với Ngụy Tiếu Ngữ như lúc này, liền cảm động nhìn hắn giúp y thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng đối lưng với y, tay đặt sau lưng làm dấu “V”, sau đó lén lút rút về. Cố Tiểu Tịch âm thầm nhẹ thở hắt ra, y vốn không am hiểu cách đối phó với loại người như Ngụy Tiếu Khiêm.
Đứng trước người như Ngụy Tiếu Khiêm, cho dù là lưỡi không xương, dùng lời ngon tiếng ngọt thì cũng chẳng ích gì. Bởi tay đó tim như băng, dù có kích động trước mặt tay đó thì cũng chẳng làm hắn nổi lên chút nhiệt tình nào. Hắn có thể dễ dàng nhìn thấu người khác, nhưng tâm sự của hắn thì chỉ bản thân hắn biết.
Trước kia Diệp Thu Sinh rất ghét việc quen người như vậy, trước mặt bọn họ, y cứ như một tờ giấy trắng trong suốt, mà y thì ghét nhất là bị người ta nhìn thấu.
“Sao anh chẳng nói năng gì đã đi mất thế, có người tìm anh uống rượu đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ cười hì hì nhìn anh trai cùng cha khác mẹ của mình.
Ngụy Tiếu Khiêm lùi hai bước ngồi xuống sofa, lịch lãm bắt chéo hai chân: “Ai tìm anh uống rượu.”
“…Ờ, Ngụy Thất,” Ngụy Tiếu Ngữ tỏ vẻ mình như hiểu hết rồi, “Ngụy Thất ờ, khụ… Em nói này, hồi trước Ngụy Thất đi theo anh, anh đừng có mà nhầm lẫn rồi đuổi anh ta đi luôn nha.”
“Ý của chú là?” Ngụy Tiếu Khiêm giương mắt nhìn hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ nhún nhún vai: “Ý của em là, người của anh ăn miễn phí ở đây cũng hai năm rồi á, khi nào thì anh đem anh ta về hả?”
“Ông già phái cậu ta tới đây, không phải chuyện của tôi,” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ giọng nói, trơn tru, đơn giản như gió lướt trên hành lang dài, “Bản thân Ngụy Thất cũng hiểu được.”
Ngụy Tiếu Ngữ ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Tịch, vênh cằm nhìn Ngụy Tiếu Khiêm: “Vậy Ngụy Thất tìm anh, thì anh đi không?”
Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn Ngụy Tiếu Khiêm đứng dậy khỏi sofa: “Vậy tôi đi trước.”
“Không tiễn.” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức nói.
Ngụy Tiếu Khiêm mỉm cười — là cười với Cố Tiểu Tịch, thấy cả người Cố Tiểu Tịch cứng đờ, cứ như là máu trong người đã đông hết lại, “Vậy, Tiểu Tịch, mấy ngày sau tôi lại tới tìm cậu.”
Ngụy Tiếu Khiêm nói xong, liền xoay người rời đi.
Cố Tiểu Tịch nghe được tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, y cùng Ngụy Tiếu Ngữ ngồi trên sofa, cả căn phòng cực kỳ im lặng, ai cũng không mở miệng nói một lời.
Cố Tiểu Tịch cảm thấy cổ mình hơi cứng đờ, quay đầu sang nhìn người bên cạnh: “Anh… thấy Lhasa thế nào?”
“Hở… cậu muốn nói về phương diện nào? Nếu xét về phương diện du lịch, thì chỗ đó được đấy… Cậu đi đâu đấy?” Ngụy Tiếu Ngữ giữ chặt cánh tay kẻ đang muốn chạy tới phòng ngủ.
“Chạy đây, đêm nay tôi đi mua vé máy bay luôn,” Cố Tiểu Tịch xoay người, kiên quyết nói, “Anh trai anh nói mấy ngày nữa lại tới tìm tôi… Tôi thấy như có quả bom hẹn giờ trên đầu, đồng hồ đếm ngược một giây là sức lực cũng đi theo…”
“Đi tị nạn ở Lhasa?” Ngụy Tiếu Ngữ đem Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng an ủi, “Đừng thế. Chẳng phải còn tôi sao?”
“Anh?” Cố Tiểu Tịch quan sát Ngụy Tiếu Ngữ một chút, “…Anh thì cũng vậy à, bảo đảm có xíu, tôi vẫn nên đi Lhasa đây.”
Trong lòng Cố Tiểu Tịch rất rõ, đứng ở lập trường của Ngụy Tiếu Ngữ mà nói, có thể giúp y đến nước này đã là không dễ dàng rồi.
Xã hội đen với xã hội thượng lưu kỳ thật giống nhau, những gia tộc danh vọng vốn chẳng dính chút bẩn nào. Ngụy gia là một gia tộc xã hội đen lớn, nếu truyền ra tin anh em bất hòa vì một người đàn ông thì rất kỳ cục. Hơn nữa tuy Ngụy Tiếu Ngữ là cậu hai, nắm trong tay công việc làm ăn của Ngụy gia, nhưng Ngụy Tiếu Khiêm cũng nắm giữ lực lượng sau lưng cả gia tộc, hai người bọn họ dù xét theo huyết thống hay các mối quan hệ thì đều sẽ không trở mặt với nhau…
Cho nên vừa rồi Ngụy Tiếu Ngữ làm được như vậy, đã là không dễ dàng gì rồi.
“Tiểu Tịch, sao vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ thấy vẻ mặt Cố Tiểu Tịch thay đổi liên tục, có chút lo lắng nói, “Tiểu Tịch, cậu yên tâm. Tuy có người từng bị anh hai tôi dọa đến phát điên, giờ vẫn còn nằm trong viện tâm thần, nhưng cậu yên tâm…”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy giọng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn: “Tiếu Ngữ, cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn đi Lhasa đây.”
“Tiểu Tịch—” Ngụy Tiếu Ngữ ôm lấy Cố Tiểu Tịch, “cậu đừng dọa tôi, không phải chỉ là một sát thủ thôi sao, ai mà chẳng từng thấy qua—”
“Anh không nghe thấy anh trai anh muốn tìm tôi sao—”
“Lão giỡn cậu đó,” Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng nói, “mấy bữa nữa là sinh nhật em gái tôi, nó muốn tổ chức tiệc đãi bạn ở Dạ Ngữ, nên lão qua nhắc tôi chú ý chút mà thôi, không phải chủ đích tới tìm cậu đâu…”
“Thật hả?” Dường như Cố Tiểu Tịch đã nhìn thấy bình minh, “anh ta vừa rồi có nói…”
“Giỡn với cậu thôi!” Ngụy Tiếu Ngữ cam đoan với Cố Tiểu Tịch, “Mà nếu lão dám đối với cậu thế, tôi, tôi… tóm lại nhất định tôi sẽ bảo vệ cậu!”
“…Hi vọng vậy.” Cố Tiểu Tịch tiếc nuối liếc mắt nhìn Ngụy Tiếu Ngữ một cái, mặc kệ Ngụy Tiếu Ngữ cam đoan chắc cú như vậy, nhưng theo góc độ Cố Tiểu Tịch mà nói, có lẽ cũng chẳng trông cậy vào được.
“Vậy… không đi Lhasa nữa chứ?” Ngụy Tiếu Ngữ thật cẩn thận hỏi lại.
“Không đi nữa,” Cố Tiểu Tịch thở dài nói, “tôi cũng không thích nơi hẻo lánh như vậy …”
“Đúng đó, đều là đá với cây, có gì chơi đâu, có khi cả ngày còn chẳng gặp được bóng người nào…” Ngụy Tiếu Ngữ bắt đầu nói xấu thành phố Lhasa.
“Hay là tôi chuyển sang đi Lệ Giang nhỉ… Lần trước cái phim ‘Nhất mễ dương quang’ quay thấy cũng đẹp đấy…” Cố Tiểu Tịch đẩy Ngụy Tiếu Ngữ ra, đứng dậy.
“Đừng, ở Lệ Giang toàn là thuốc phiện…” Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng đuổi theo.
Cố Tiểu Tịch rốt cuộc cũng không đi Lệ Giang, không phải vì Ngụy Tiếu Ngữ ra sân bay đón về, mà điều khiến y không thể lên máy bay là vì cô của Cố Tiểu Tịch nhập viện.
Cố Tiểu Tịch nóng vội chạy đến bệnh viện, đối với người cô luôn yên phận, chăm chỉ ấy, bây giờ chính là thời điểm cô cần y nhất. Rạng sáng, bác sĩ gọi điện thoại tới cho y, Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ, vừa ba giờ sáng, Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa trở về.
Cố Tiểu Tịch không có xe, là Ngụy Thất lái xe đưa y tới bệnh viện. Lúc Ngụy Thất và Cố Tiểu Tịch đến nơi, bác sĩ nói cho bọn, bởi tình huống nguy cấp nên bệnh viện không thể tiếp nhận ca này, đã chuyển cô qua bệnh viện ở thành phố bên.
Ngụy Thất lại lái xe tốc độ cao chở Cố Tiểu Tịch qua bệnh viên kia trong đêm.
Đông chí đã qua, trời sáng rất nhanh, lúc Ngụy Thất và Cố Tiểu Tịch đi đến bãi đậu xe của bệnh viện, trời đã tờ mờ sáng. Khi cả hai chạy tới phòng phẫu thuật, đèn trong phòng đã bật lên, y tá bên ngoài nói, bên trong đang làm phẫu thuật, kêu bọn họ đứng chờ ở bên ngoài.
Cố Tiểu Tịch ngồi trên ghế ở hành lang, Ngụy Thất sờ đầu y, nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu, tôi đi mua cho cậu chút đồ ăn.”
Cố Tiểu Tịch gật gật đầu qua loa, Ngụy Thất bước đi.
Vì bệnh viện còn chưa mở cửa, nên cả hành lang vắng vẻ, chỉ có y tá thỉnh thoảng ra ra vào vào.
Lúc này, Cố Tiểu Tịch mới phát hiện bản thân chỉ mặc mỗi một cái sơ mi đã chạy đi, vừa rồi ngồi trong xe thì không thấy gì, giờ mới thấy lạnh. Nền đất là đá hoa lạnh như băng, ngay cả ghế ngồi cũng làm bằng kim loại, cái cảm giác lạnh buốt tỏa ra truyền trực tiếp đến người y.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn đèn trong phòng phẫu thuật, vẫn còn sáng.
Bởi bệnh viện này không phải là chỗ phụ trách ban đầu, nên cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, còn cảnh sát thì cũng không liên hệ với y…
Lúc Cố Tiểu Tịch đang nghĩ ngợi, thì không khí lạnh cóng dường như đã bị tách khỏi. Y ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngụy Tiếu Ngữ đang đứng cạnh y, hành lang tĩnh lặng như vậy, thế mà y lại chẳng nghe thấy tiếng động nào.
“Sao rồi?” Ngụy Tiếu Ngữ đưa cho Cố Tiểu Tịch một ly trà sữa, Cố Tiểu Tịch nói cảm ơn, cầm lấy để giữ ấm cho tay.
“Điều kiện ở đây kém quá, chỉ có mỗi trà sữa,” Ngụy Tiếu Ngữ phàn nàn, ý đồ khiến Cố Tiểu Tịch chú ý.
Sắc mặt của Cố Tiểu Tịch lúc này kém quá, cơ thể vốn đã không tốt, làn da cũng thường tái nhợt, nhưng giờ lại như một tờ giấy trắng. Hắn tiến tới gần, nhẹ nhàng đem Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng, thân thể trong vòng tay mảnh khảnh, mềm mại nhưng lại lạnh khiến người khác lo lắng.
Cố Tiểu Tịch vẫn không nói gì, chỉ cầm cái ly, mãi đến khi Ngụy Tiếu Ngữ kêu tên y thử thăm dò: “Tiểu Tịch?”
Cố Tiểu Tịch nhẹ ngẩng mặt lên, hít một hơi: “…Anh nói tôi có nên mua thêm bảo hiểm không?”
“…Ờ, có lẽ vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ thật không biết phải nói tiếp thế nào, “nếu là tiền thì không cần lo…”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu, sau đó hỏi: “Ngụy Thất đâu?”
“Tôi kêu anh ta về trước rồi,” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “tối qua tôi có chút việc làm ăn phải ra ngoài chút, không ngờ…”
“Không ngờ anh đụng phải cô tôi?” Cố Tiểu Tịch hỏi tiếp.
“Đúng vậy…” Ngụy Tiếu Ngữ đáp lời của Cố Tiểu Tịch, đột nhiên cảm thấy không đúng, “Cái gì! Tối qua tôi đâu có lái xe!”
“…Ờ,” Cố Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, nếu đúng là Ngụy Tiếu Ngữ, thì Cố Tiểu Tịch cũng không biết bản thân như thế nào nữa. May là không phải.
“Tôi có bằng chứng không lái xe đấy, cũng đâu phải lúc nào tôi cũng lái xe khi say đâu… Đừng có vụ tai nạn giao thông nào cũng đều liên tưởng tới tôi nha!” Ngụy Tiếu Ngữ tủi thân thanh minh.
Cố Tiểu Tịch cọ cọ trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, Ngụy Tiếu Ngữ liền im lặng, hắn cảm thấy độ ấm của chất lỏng trên ngón tay, ban đầu hắn tưởng trà sữa, nhưng khi cúi đầu mới phát hiện ra là nước mắt của Cố Tiểu Tịch.
Ngụy Tiếu Ngữ kinh ngạc phát hiện ra đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Tịch rơi nước mắt, hắn không thường nhìn thấy dáng vẻ Cố Tiểu Tịch như vậy. Cho dù thời điểm hai người bị chĩa súng ở nhà thờ lần trước, thì y vẫn trấn tĩnh như cũ, không rơi xuống một giọt nước mắt nào.
Ngụy Tiếu Ngữ không coi Cố Tiểu Tịch là trẻ con, y không có vẻ ngây ngô, cũng không có sự yếu ớt hay tùy tiện nên có ở lứa tuổi đó. Y lúc nào cũng im lặng, lúc pha rượu thì động tác rất tao nhã, nụ cười rộ lên dưới ánh đèn sặc sỡ trông thật bình thản.
Ngụy Tiếu Ngữ thấy Cố Tiểu Tịch rất quyến rũ, trong xã hội hiện đại, dù không xinh đẹp thì cũng có thể biến thành xinh đẹp, không có tiền cũng có thể biến thành có tiền. Nhưng Cố Tiểu Tịch không giống vậy, cậu ấy có vẻ gợi cảm toát ra từ xương cốt mà người khác học không được.
Chỉ đứng như vậy thôi, cầm ly rượu lên cũng đã thật hấp dẫn. Cố Tiểu Tịch thoạt nhìn trông thật lạnh lùng, luôn cự tuyệt tất cả, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì bóng dáng ấy sẽ lưu vào trong mắt. Từ trước tới giờ y cũng không hẳn quá vui vẻ, nhưng cũng chưa từng rơi nước mắt. Cho nên Ngụy Tiếu Ngữ ở phía sau thật không biết phải an ủi thế nào.
Lại một giọt nước mắt rơi xuống, Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi, lấy tay nâng đầu Cố Tiểu Tịch lên, khẽ hôn lên bờ mi của y, bên trong là nước mắt mặn chát.
“Đừng lo, không có việc gì đâu,” Ngụy Tiếu Ngữ vụng về an ủi, đối với tình huống này, hắn thật chẳng biết phải làm sao hết, “Cô của cậu khỏe lắm… Cho nên không có việc gì đâu.”
Thân thể và linh hồn của Cố Tiểu Tịch không giống nhau, mặc kệ linh hồn kia có trui rèn trong xã hội để kiên cường bao nhiêu thì thân thể vẫn yếu đuối như cũ.
Sự ràng buộc về huyết mạch vẫn tồn tại, mặc kệ là Cố Tiểu Tịch đã chết đi hay Diệp Thu Sinh còn sống.
Cố Tiểu Tịch nhớ tới mẹ y, mẹ không chết, dùng thuốc tốt nhất, mời bác sĩ tốt nhất từ nước ngoài đến, thậm chí thử tất cả phương pháp, nhưng bà vẫn nằm im lặng như vậy. Vẫn hô hấp, tim vẫn đập, tóc vẫn dài, móng tay cũng sẽ dài ra, nhưng…Cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Cố Tiểu Tịch nghĩ, cô có phải cũng sẽ như vậy… Y nhớ rõ ngày đó, mẹ cũng được cứu lâu như vậy…
Đèn trong phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt, Cố Tiểu Tịch lập tức thoát khỏi vòng tay của Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy, nhìn thẳng vào cửa phòng, đi ra đầu tiên chính là bác sĩ.
Bác sĩ thấy Cố Tiểu Tịch ngây cả người, liền hỏi: “…Cậu là người nhà của nạn nhân bên trong sao?”
“…Vâng.” Cố Tiểu Tịch khẩn trương đáp lại.
“…Thật xin lỗi,” vị bác sĩ đó dùng chất giọng thật nghiêm túc, chậm rãi nói, “… Chúng tôi đã cố hết sức…”
Ngụy Tiếu Ngữ cũng kinh ngạc bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi qua đỡ lấy Cố Tiểu Tịch.
Dưới tình huống này, con người ta rất dễ sụp đổ— quả nhiên, Ngụy Tiếu Ngữ cảm thấy hài lòng khi Cố Tiểu Tịch đem toàn bộ trọng lực tựa lên người hắn— đương nhiên, theo một góc độ khác, Cố Tiểu Tịch cũng vô cùng đau lòng.
Đối với chuyện này, kiểu người làm ăn như Ngụy Tiếu Ngữ có thể nhìn thấy một cơ hội khác. Cô là người thân duy nhất của Cố Tiểu Tịch, bây giờ cô chết — đối với cái chết này, Ngụy Tiếu Ngữ cũng cảm thấy đau lòng, nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn tiến hành kế hoạch của riêng mình.
Ngẫm lại xem, Ngụy Tiếu Ngữ, Ngụy Tiếu Ngữ tự nhủ với mình, đả kích này không phải chuyện một đứa nhỏ có thể tiếp nhận, cuộc sống vừa mới tốt lên xíu thì người thân duy nhất lại ra đi, cả hai đã sống cùng nhau cả mười tám năm trời, chết đi thì thật đau đớn.
Cho nên khi Cố Tiểu Tịch tuyệt vọng, đau khổ, nhất định phải có một người ở cạnh bên an ủi cậu ấy—
Mà người đó chính là hắn! Ngụy Tiếu Ngữ quyết tâm.
Cố Tiểu Tịch đương nhiên không biết Ngụy Tiếu Ngữ đang suy tính gì trong lòng, y khó khăn nhìn đôi mắt bình thản của bác sĩ: “Cô của cháu, thật đã…”
“Cô?” Bác sĩ kinh ngạc nhìn y.
Cố Tiểu Tịch khó hiểu nhìn lại bác sĩ.
Vị bác sĩ quay lại nhìn vào phòng phẫu thuật, sau đó tháo khẩu trang ra, nhìn Cố Tiểu Tịch nói: “Cậu nói người bên trong là cô của cậu hả?”
Cố Tiểu Tịch chần chờ gật gật đầu, có chút khó hiểu với phản ứng của bác sĩ.
Bác sĩ băn khoăn quay đầu lại nhìn nhìn, tuy từ chỗ của bác sĩ đứng chỉ có thể nhìn thấy một góc máy móc, nhưng lại củng cố được lòng tin của ông, “Chàng trai à, tuy người bên trong bị xe tông rất nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn có thể nói với cậu, người bên trong, là nam giới…”
“Hả! Thật không ạ!” Cố Tiểu Tịch vội bắt lấy tay vị bác sĩ, “Bác sĩ nói, bên trong là một người nam ạ?”
“..Ờ, theo đặc thù sinh lý loài người thì đúng vậy…” Bác sĩ lúng túng đáp.
“Ha ha ha ha ha ha…”
“…Anh cười hết chưa hả?” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nhìn Ngụy Tiếu Ngữ vừa lái xe, vừa cười đến sắp tắt thở.
“Còn xíu nữa…” Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục cười, “vẻ mặt cậu lúc nghe được ông bác sĩ nói người bên trong là đàn ông…”
“Vẻ mặt tôi làm sao?” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ rốt cục cũng nín cười được, cố hít vào thật sâu, nói: “Tôi bỏ một vụ làm ăn để chạy tới gặp cậu quả thật rất đáng giá.”
Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu đi, không nói gì nữa, cảnh vật bên đường vùn vụt xẹt qua. Từ cửa kính của xe có thể nhìn thấy khóe miệng của Ngụy Tiếu Ngữ cong cong, xem ra tâm trạng hắn rất tốt.
Cố Tiểu Tịch nhìn hình ảnh của mình trên kính, miệng khẽ nhếch lên, cũng mỉm cười. Mặc kệ đôi mắt y vẫn một màu đen tĩnh mịch, thì cười lên như vậy vẫn khiến y trông trẻ ra nhiều, chỉ là…
Cố Tiểu Tịch khó chịu nhìn hình ảnh bản thân trên kính bắt bẻ, cười mê trai thế đấy…
Nhưng… cô không có việc gì rồi, thật tốt quá.
Vừa rồi chạy đến bệnh viện cũng chẳng thèm kiểm tra, hóa ra bên đó họ nhầm, mà Cố Tiểu Tịch vội vàng cũng chẳng xác nhận lại.
Nếu bệnh nhân nào mà phải chuyển sang bệnh viện thành phố bên cạnh thì đúng là rất nguy kịch, nhưng cô chỉ bị xe đụng làm bị thương nhẹ thôi, nghe nói cũng không nghiêm trọng lắm.
Tuy lúc tới bệnh viện đã gần giữa trưa, nhưng Cố Tiểu Tịch lại không sốt ruột mấy nữa.
Mấy vụ tai nạn giao thông thật đúng là làm con người ta cuống cuồng lo lắng hết cả lên, nhưng do mới thoát khỏi đả kích nên trong lòng cũng bình thản hơn nhiều. Thế nên mới nói, làm gì thì cũng phải cân nhắc suy nghĩ trước mới được.
Nên khi Cố Tiểu Tịch bước vào phòng bệnh cũng không còn vẻ khẩn trương nữa.
Đây là bệnh viện tốt nhất của thành phố, nhưng lại không phải nơi điều trị tốt nhất cho các ca tai nạn giao thông.
Mỗi một bệnh viện lại có tính chất khác nhau, của nhà nước hay do tư nhân lập cũng sẽ khác nhau, trong đó có một số nhỏ bệnh viện sẽ chuyên phụ trách các ca do tai nạn giao thông. Ở thành phố, mỗi khi phát sinh một vụ tai nạn giao thông, thường người ta sẽ mặc định đem đến bệnh viện đó.
Còn bệnh viện này tuy là tốt nhất, nhưng hiếm khi tiếp nhận mấy ca cấp cứu do tai nạn giao thông. Cho nên, Cố Tiểu Tịch cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cho dù ở một phòng hai người thì ở đây vẫn đã là quá tốn kém, huống chi cô lại ở trong phòng dành cho một người. Căn phòng được trang trí như ở khách sạn, không thấy có chút mùi thuốc sát trùng hay cái cảm giác lạnh lẽo như ở các phòng bệnh khác.
Cô nằm trên giường, đang được tiếp nước biển, trên bàn bày một ít hoa quả, còn cả tô cháo ăn dở một nửa nữa.
Màn cửa được kéo ra một nửa, nắng xiên qua song cửa chiếu vào phòng.
Lúc này thì Ngụy Thất mở cửa tiến vào: “Là lầm hả?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu lại mỉm cười, gật đầu— Cố Tiểu Tịch nghi là cơ miệng của hắn đã đơ từ lâu rồi.
Cô đang ngủ trưa, chân bị bó thạch cao, xem ra chỉ là gãy xương thôi, không phải quá nghiêm trọng. Lúc này Cố Tiểu Tịch mới yên tâm.
Y nghiêng đầu: “Kiểm tra lại giúp tôi, có phải kẻ gây tai nạn đăng ký phòng này không?”
Ngụy Tiếu Ngữ dặn dò Ngụy Thất mấy câu xong thì cũng cùng Ngụy Thất đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tịch đi tới, ngồi xuống cái ghế trước giường. Dù cố gắng nhẹ nhàng hết sức nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc, ngoài mấy vết xây xát nhẹ ra thì trên mặt cũng không còn vết thương nào nặng nữa.
“Tiểu Tịch?” Giọng của cô hơi khàn, Cố Tiểu Tịch vuốt nhẹ ngực cho cô— làn da vì đang truyền nước biển mà trở nên lạnh lẽo, cái lạnh xuyên vào tận trong lòng.
Cố Tiểu Tịch cúi đầu, nước mắt liền rớt xuống, y vội vàng dùng tay lau đi. Cúi đầu tựa lên tay của cô, nhưng rất cẩn thận để tránh không đụng vào ống truyền dịch: “…Thật may là không có việc gì.”
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, tuy sắc mặt thật tái nhợt, nhưng— còn sống.
Như vậy thật tốt quá.
Cố Tiểu Tịch an ủi cô một chút rồi ra khỏi phòng bệnh. Bây giờ cô cần được nghỉ ngơi, cũng chẳng cần phải kể lại những chuyện đã xảy ra với cô làm gì.
Y vẫn ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh, quay đầu lại thì thấy Ngụy Tiếu Ngữ và Ngụy Thất trở lại, đang đi trên hành lang bên kia.
Ngụy Tiếu Ngữ vẫn mặc cái áo da đen dài kia, cổ áo gần như che mất nửa gương mặt của hắn, đôi mắt xanh thẳm nơi hành lang sáng trưng trông thật sâu, lại bí ẩn.
Đến khi hai người tới trước mặt, Cố Tiểu Tịch mới ngẩng đầu lên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Phòng là do một người tên Thiệu Đình Chi đặt.” Ngụy Tiếu Ngữ nói.
Cố Tiểu Tịch nhăn mày thắc mắc: “Nhưng người thông báo cho chúng ta lại là bác sĩ, mà không phải cảnh sát, cái này cũng tính là tai nạn giao thông chứ.”
“Chúng tôi cũng đi một vòng quanh đây, không thấy tin tức gì, hay là giải quyết riêng với nhau?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu: “Cũng đâu phải chỉ bị xây xát không đâu, cảnh sát phải xử lý chứ… Chẳng lẽ không lập cả hồ sơ?”
Ngụy Thất lắc đầu: “Đây cũng phải sự việc quá lớn, mà nếu vậy thì người Thiệu Đình Chi kia cũng có thể ngăn cảnh sát nhúng vào vụ này, vậy vì sao anh ta còn không muốn ra mặt nhỉ?”
“Kẻ đặt phòng đó khai tên thật chứ?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
“Thiệu Đình Chi… Sao tôi thấy giống như đã nghe ở đâu rồi…” Ngụy Thất đột nhiên lên tiếng, rồi giật mình như ngộ ra điều gì đó: “Thiệu Đình Chi đó! Hai người không biết sao?”
Hai người nhìn nhau một cái, rồi vô tội lắc lắc đầu.
“…Thiệu Đình Chi – Diễn viên mới vừa đoạt giải nam diễn viên truyền hình nổi tiếng nhất trong năm đấy.” Ngụy Thất kinh ngạc nhìn hai người còn lại, “Rất nhiều khách đến quán nhắc tới cậu ta.”
Cố Tiểu Tịch vốn chẳng có mấy hứng thú với thể loại phim truyền hình này, chỉ thích coi tin tức với phim của Mỹ thôi, nên không biết gì về vụ giải thưởng này nọ, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì lại càng không có kiên nhẫn để coi mấy bộ phim dài tập giờ vàng lúc giờ tối gì đó rồi.
“…Anh có chắc đó là Thiệu Đình Chi đó không?” Cố Tiểu Tịch bình tĩnh hỏi lại.
“Chắc là vậy đấy, chứ không sao lại muốn giấu mặt, kiểu lo sợ lên báo đấy mà.” Ngụy Thất nghĩ nghĩ rồi nói.
“Nhưng, một diễn viên mới sao có thể trong một thời gian ngắn ngăn được cảnh sát tra án chứ?” Cố Tiểu Tịch hỏi lại.
“Có lẽ cảnh sát căn bản không để ý tới chuyện này?” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, thoải mái nói ra suy đoán của mình.
“Anh coi đi, cô tôi đã bị thương như thế, vì sao họ dám không để ý hả!” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
“…Tôi sai rồi,” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức kiểm điểm thái độ của mình, sau đó sờ vào cái di động, “đợi chút… tôi hỏi một chút.”
Đọc xong một dãy số, dặn thêm mấy câu liền gấp điện thoại. Hắn vội chạy đến cạnh Cố Tiểu Tịch: “Chuyện đó… tôi vừa gọi điện kêu coi lại rồi, mà cô của cậu coi ra cũng chỉ bị thương chút bên ngoài à, so với cậu lần trước còn nhẹ…”
Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa nói xong câu thì chuông điện thoại vang lên, hắn liền ấn trả lời.
“Đúng vậy… Tìm được chưa?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi nhỏ.
Ngụy Thất nhìn Ngụy Tiếu Ngữ đang đứng trên hành lang, đúng là thật khác cậu cả Ngụy Tiếu Khiêm, Ngụy Tiếu Ngữ đã bị cuộc sống mài dũa đến mất hết gai nhọn rồi.
Bởi hai người con trai của Ngụy gia thi hành hai nhiệm vụ khác nhau, cho nên tính cách cũng rất khác nhau. Rời khỏi Ngụy Tiếu Khiêm, ông chủ đã phái anh sang chỗ con trai thứ Ngụy Tiếu Ngữ. Trước kia, anh chỉ thấy Ngụy Tiếu Ngữ mấy lần, nếu so với người đàn ông lạnh lùng vô tình kia thì Ngụy Tiếu Ngữ dường như ấm áp hơn nhiều.
Nhưng Ngụy Thất biết, bản chất bọn họ là giống nhau, nguyên nhân, rất đơn giản— trong thân thể bọn họ cùng chảy một dòng máu.
Lạnh lùng, vô tình, ích kỷ.
Mấy cái đó đều là di truyền từ gia tộc bọn họ, theo dòng máu chảy trong cơ thể trở thành bản chất.
Ngụy Thất có chút thông cảm nhìn sang Cố Tiểu Tịch đang đứng ở một bên. Không thể không thừa nhận, Cố Tiểu Tịch chính là một người trong ngoài bất nhất, dung mạo đẹp, nhưng con người đó chẳng phải đơn giản như vậy. Cậu ta rất trẻ tuổi, nhưng cũng rất trầm. Nói thật, Ngụy Thất cảm thấy thật không thể tin nổi, cậu ta vẫn có thể bình tĩnh trong cái xã hội đen phức tạp thế này như vậy…
Cố Tiểu Tịch có thể khiến người khác nổi lên hứng thú, có lẽ chính cậu ta cũng không biết mình lại có sức quyến rũ như vậy, tựa như một ly rượu, rõ ràng là trong suốt, nhưng vẫn khiến con người ta say lòng.
Lúc này thì Ngụy Tiếu Ngữ cũng buông điện thoại, hắn có vẻ hơi sợ, liếc nhìn Cố Tiểu Tịch một cái, sau đó vỗ vai y: “Cuối tuần này cậu có thể gặp Thiệu Đình Chi.”
“Tôi đâu có định hẹn gặp anh ta…”
Ngụy Tiếu Ngữ thở dài: “Cuối tuần này em gái tôi tới Dạ Ngữ tổ chức sinh nhật, Thiệu Đình Chi chính là bạn trai bây giờ của nó.”
Ngụy Tiếu Ngữ nói đến đây thì dừng, cho dù hắn không nói tiếp thì Cố Tiểu Tịch cũng hiểu ý của hắn.
Quả thật, ngoại trừ Ngụy gia, tay ai lại có thể với ra dài như vậy chứ.
“…Chẳng phải lần trước anh có nói em gái mình cắt quan hệ với Ngụy gia sao?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ dùng giọng điệu không thể tin được, nói: “Đừng giỡn chứ, nó sao… thoát khỏi Ngụy gia được?”
“Là sao?”
“Trừ phi trên người nó không còn giọt máu nào của Ngụy gia.” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ lạnh như băng, “Nếu không cả đời này nó cũng đừng mơ tưởng gì tới việc thoát ly khỏi Ngụy gia, đương nhiên, chết — cũng là một phương pháp hữu hiệu.”
Cố Tiểu Tịch thở dài nói: “…Hai người về trước đi, Dạ Ngữ còn nhiều việc vậy mà. Tôi ở lại chăm sóc cô.” nói xong Cố Tiểu Tịch xoay người đi vào phòng cô.
Y đóng cửa lại, nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang chậm rãi biến mất. Y tựa lưng lên cửa, trong phòng rất im lặng, chỉ có âm thanh điện tử cùng tiếng thở đều đều của cô vang lên.
Cố Tiểu Tịch gãi gãi mớ tóc hơi rối, chậm rãi bước qua ngồi xuống cái ghế trước giường.