Thời điểm Cố Tiểu Tịch trở về Dạ Ngữ đã là ca làm buổi tối, đương nhiên bữa tối là nhờ bác sĩ Tư Đồ lo liệu giúp rồi.
Cố Tiểu Tịch không thấy Ngụy Tiếu Ngữ trở lại, còn Ngụy Thất thì ở trong quán.
Cố Tiểu Tịch thay đồ rồi đến quầy bar, Ngụy Thất tựa người vào quầy, mí mắt hạ thấp xuống, hình như đang nghĩ ngợi gì đó. Cố Tiểu Tịch đứng gần Ngụy Thất lấy khăn ra lau này nọ, thực không định sẽ quấy rầy anh. Qua một hồi lâu mà Ngụy Thất vẫn đứng như trước, làm Cố Tiểu Tịch phải quay đầu sang nhìn.
Nói thực thì thời nay mà đàn ông nuôi tóc dài thì trông không được lắm, hơn nữa lại nuôi dài như Ngụy Thất vậy. Đàn ông trời sinh vốn đã mang theo sự hấp dẫn của vẻ nam tính, mà tóc dài sẽ làm chủ nhân của nó trông lôi thôi lếch thếch, thậm chí còn trông rất dở hơi, chẳng qua Ngụy Thất là một trong số ít đàn ông hợp với tóc dài. Ấn tượng đầu tiên của Cố Tiểu Tịch về anh chính là một người đàn ông thành thị từ London thời tiết quanh năm phủ đầy sương, là một quý ngài tao nhã, cử chỉ đều luôn thật lịch lãm.
Anh có làn da trắng, vẻ ngoài ôn hòa, cảm giác dễ tiếp cận, trừ lần đó ra thì sau này Cố Tiểu Tịch chẳng còn phát hiện ra điều gì mới. Anh lãnh đạm như nước, vậy mà lại có thể yêu kẻ khủng bố như Ngụy Tiếu Khiêm.
Cố Tiểu Tịch nhìn một nửa bên khéo léo của anh, ngẩn người ra một lúc.
Bỗng nhiên Ngụy Thất quay mặt sang, cười khẽ: “Cậu nhìn tôi suốt đấy.”
“Tôi cứ tưởng anh đang đầy tâm sự,” Cố Tiểu Tịch trề môi, cũng không phủ nhận hành vi không được lịch sự của mình.
Ngụy Thất tự rót cho mình một ly rượu, nhìn cái chai trông giống Vodka, chất lỏng trong suốt chầm chậm chảy vào ly, yên tĩnh đến mỹ lệ: “Tôi chỉ đang nghĩ trên đời này liệu có cái gì quan trọng hơn sinh mệnh không.”
“Vấn đề này sâu sắc nhỉ,” Cố Tiểu Tịch nhíu mi, “chắc phải mất cả đời để nghiệm ra mất, nói thật thì nó không phù hợp để lúc này anh mới tự hỏi đâu.”
Ngụy Thất cười lớn, khi đó thật đẹp, có điều Cố Tiểu Tịch không hiểu nụ cười này có ý gì.
“…Tôi không hiểu.” Cố Tiểu Tịch nói nhỏ.
Ngụy Thất vẫn cười, rồi xoay người lấy một cái ly đặt trước mặt Cố Tiểu Tịch, rót Vodka vào: “Hôm nay, tôi rất vui.”
Cố Tiểu Tịch thắc mắc cầm ly lên, không rõ vì sao Ngụy Thất lại khác lạ như vậy.
Ngụy Thất cầm ly của mình lên, nhẹ giọng nói: “Vì người dũng cảm.” sau đó đưa qua cụng nhẹ vào ly của y, sau đó ngửa đầu dùng một hơi uống cạn rượu.
Cố Tiểu Tịch không thể uống hết rượu trong ly, nên chỉ nhấp nhẹ một ngụm, dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Ngụy Thất.
Xem ra hôm nay, Ngụy Thất rất vui vẻ, thế nhưng Cố Tiểu Tịch lại mơ hồ cảm thấy có chút thương cảm.
Ngụy Thất liếc nhìn Cố Tiểu Tịch, mỉm cười quen thuộc: “Cảm ơn cậu đã bên cạnh tôi.”
“Không có gì.” Cố Tiểu Tịch đặt ly xuống.
“Có lẽ lúc này cậu Ngữ sẽ càng hy vọng có cậu ở bên cạnh.” Ngụy Thất dịu dàng nói.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người: “…Anh ấy ở đâu?”
Cố Tiểu Tịch không có bằng lái xe nên phải để Ngụy Thất lái xe chở tới một bệnh viện. Lúc xuống xe, Cố Tiểu Tịch nói với Ngụy Thất: “Sau khi uống rượu không được lái xe.”
“…Sao hồi nãy cậu không nói.” Ngụy Thất nhíu mày.
Cố Tiểu Tịch nhún vai, chẳng có chút thành ý nào phán: “Tôi quên.”
Ngụy Thất mở cửa lên xe, nhấn ga chạy thẳng.
Cố Tiểu Tịch đi vào bệnh viện.
Lúc này đã gần mười giờ, bệnh viện im ắng hẳn đi, đương nhiên nó vẫn còn chút sức sống.
Cố Tiểu Tịch đứng ở cửa quan sát một hồi lâu, không biết vì sao lúc bước vào y liền có suy nghĩ bệnh viện này lại là do nhà Tư Đồ Thượng Lam mở, dù sao Cố Tiểu Tịch cũng gặp phải nhiều lần rồi.
Dựa vào số phòng Ngụy Thất cung cấp, Cố Tiểu Tịch đi thẳng tới. Bước chân của y rất chậm, thong thả, tao nhã như một con mèo trên hành lang vắng lặng
Cố Tiểu Tịch không rõ vì sao Ngụy Thất lại nói Ngụy Tiếu Ngữ cần người tới an ủi— đương nhiên,Ngụy Thất cũng không nói ra chữ nào là Ngụy Tiếu Ngữ cần an ủi, nhưng vào tai Cố Tiểu Tịch thì chính là ý đó.
Nói thực thì trong mắt Cố Tiểu Tịch, Ngụy Tiếu Ngữ đã rất mạnh, y tin khó có người nào có thể thương tổn đến hắn. Ngụy Tiếu Ngữ có lẽ rất kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không phải dạng cứng đầu nóng nảy. Xét theo góc độ tâm lý học mà nói thì hắn chẳng những tốt tính, mà cả khả năng chịu đựng cũng rất tốt, với huống chi cũng chẳng có ai làm gì Ngụy gia…
Xét về việc bị thương, thì Ngụy Tiếu Ngữ vốn đâu dễ gì bị thương, mà nếu có bị thì Cố Tiểu Tịch cũng chẳng giúp được gì, vậy thì cái hành vi an ủi này hình như có chút thừa thãi.
Nếu như Ngụy Tiếu Ngữ nói, thì thật khó đoán trước, ví như Ngụy Hựu Tuyết.
Cô gái trẻ kiêu ngạo mà đáng yêu kia có hành vi đặc biệt khác với mọi nhân vật của Ngụy gia. Cô chấp nhất giấc mộng được diễn xuất, hơn nữa còn bằng lòng vì nó mà trả giá.
Cô giống bọn hải tặc thời xưa, khi bao dân thường đang sống an ổn qua ngày thì cô lại chu du ngoài đại dương, đứng trên boong tàu uống rượu Rum thượng phẩm, trên đầu là bầu trời xanh rộng lớn, bên dưới là biển xanh bao la, tự do tự tại.
Đương nhiên, tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, Ngụy Hựu Tuyết không phải hải tặc thời trung cổ, cô chính là cô gái nhỏ trong một gia tộc hiển hách, cuộc đời đã được an bài sẵn.
Người chủ của gia tộc đó đã tìm cho cô một ông chồng tốt, chỉ cần cô thích, cô sẽ có được những đãi ngộ, cuộc sống như ý muốn – nhưng nó không bao gồm cơ hội thực hiện giấc mộng kia.
Cố Tiểu Tịch không thích nhìn thấy cô gái đầy hoài bão đó sẽ già đi trong kim cương, nhưng trừ người chủ gia tộc đó ra thì chẳng ai có thể giúp được, dù đó là kẻ giết người như ma Ngụy Tiếu Khiêm, hay là kẻ đang nắm lấy mạch máu kinh tế của Ngụy gia, Ngụy Tiếu Ngữ.
Cố Tiểu Tịch đột ngột dừng bước, y bỗng nhớ tới lời của Ngụy Thất.
Hôm nay Ngụy Thất có vẻ phấn chấn đến kì lạ, anh cụng ly với Cố Tiểu Tịch và nói, vì người dũng cảm. Hồi chiều nghe Ngụy Tiếu Ngữ nói, Ngụy Hựu Tuyết đã xảy ra chuyện…
Tuy không quá quen với Ngụy Hựu Tuyết, nhưng cô vốn là người rất dễ gây ấn tượng, khiến người khác chú ý đến. Trên mảnh đất, cô như đóa hoa mềm mại sinh trưởng trên dây mây, ra sức bám víu vươn về hướng mặt trời.
Nếu em gái bị thương, anh trai sẽ rất lo lắng nhỉ.
Cố Tiểu Tịch nhìn xuống góc, thấy mấy người hoặc đứng hoặc đang ngồi chờ trước phòng phẫu thuật bên cạnh khúc cua.
Mà làm Cố Tiểu Tịch đặc biệt chú ý tới chính là người thanh niên ngồi dưới nền đất, cậu ta đang dựa lưng vào tường. Nhìn qua xem ra mới bị người ta dần cho một trận, quần áo trên người cũng vì lôi kéo mà có vẻ lộn xộn, khuôn mặt thanh tú khiến Cố Tiểu Tịch ngừng lại một chút.
Nhờ vào thói quen nghề nghiệp trước kia nên Cố Tiểu Tịch dễ dàng nhận ra cậu ta— là Ngụy Ngũ, người luôn bên cạnh Ngụy Hựu Tuyết.
Y nhớ tới lần gặp Ngụy Ngũ tại Lam Sắc Lệ Thủy, khi đó đã là một giờ sáng, Ngụy Tiếu Ngữ đem Ngụy Hựu Tuyết vì khóc mà lả đi trong lòng giao cho cậu ta.
May là khả năng nhận dạng của Cố Tiểu Tịch lợi hại, chứ bình thường thì không tài nào từ khuôn mặt bầm dập này mà nhận ra được.
Y vốn hiểu được chuyện mấy cậu ấm đầy tiền kia luôn thích đổ lỗi lên người khác – y cơ hồ có thể khẳng định Ngụy Ngũ là vì Ngụy Hựu Tuyết đã xảy ra chuyện mới bị đánh.
Ngụy Ngũ im lặng ngồi đó, một người đàn ông đứng cạnh cậu ta, miệng ngậm thuốc lá, đôi mắt màu lam xa xăm nhìn vào cửa phòng phẫu thuật… Tuy Cố Tiểu Tịch nhớ rõ bệnh viện có quy định không được hút thuốc, nhưng lúc này y cũng không có gan bước tới nhắc nhở một tên – sát thủ. Nói thực thì, Cố Tiểu Tịch vẫn kinh ngạc vì Ngụy Tiếu Khiêm xuất hiện ở đây, mặc dù trong ấn tượng thì Ngụy Tiếu Khiêm hình như cũng thương em gái mình.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng bên cửa sổ, hắn đang nhìn ra bên ngoài nên Cố Tiểu Tịch không thấy được nét mặt của hắn.
Y bước tới, nhìn thoáng qua cái đèn đỏ của phòng phẫu thuật, sau đó đi tới đằng sau Ngụy Tiếu Ngữ.
Y biết Ngụy Hựu Tuyết sẽ xảy ra chuyện, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Hiện tại, Ngụy Hựu Tuyết đang nằm trong phòng phẫu thuật, chỉ có hai khả năng, một là tai nạn ngoài ý muốn và thứ hai là cô lại khiêu chiến với quyền uy của Ngụy gia. Đương nhiên, chủ nhân gia tộc đó có thể sẽ coi nhẹ, dù sao Ngụy Hựu Tuyết chỉ là cô gái nhỏ.
Không ai sẽ vì lý tưởng của bản thân mà hi sinh tính mạng, bởi nó chỉ là vô ích. Ngụy Tiếu Ngữ từng nói Ngụy Hựu Tuyết sẽ không tổn thương chính mình, bởi nó sẽ chẳng thay đổi được gì, Ngụy Hựu Tuyết không đến mức ngốc như vậy.
Cố Tiểu Tịch vỗ vỗ lên vai Ngụy Tiếu Ngữ, người đàn ông này chậm rãi xoay người lại, vươn tay ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng.
Không có cảnh dùng sức siết chặt mình như tưởng tượng, người đó chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, kéo Cố Tiểu Tịch tới trước cửa sổ. Y nhìn thấy các phòng khám bệnh đã chẳng còn người nào.
Ngụy Tiếu Ngữ đặt cằm lên vai Cố Tiểu Tịch, cánh tay di tới ôm lấy eo y. Cố Tiểu Tịch không động đậy cũng không nói gì, Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi mở miệng: “Không cứu được Tiểu Tuyết rồi.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, nhịn không được quay đầu lại nhìn Ngụy Tiếu Ngữ: “…Cô ấy bị tai nạn giao thông?”
Ngụy Tiếu Ngữ lắc đầu.
“…Cô ấy sắp chết?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi, lại có chút lo lắng liếc nhìn tên sát thủ đang tựa người vào tường, lo sợ mình nói sai làm Ngụy Tiếu Khiêm không vui.
Ngụy Tiếu Ngữ lại lắc lắc đầu.
Trầm mặc thật lâu, Ngụy Tiếu Ngữ mới mở miệng: “…Nó ghép tủy, để đổi máu.” Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm, “M áu của Ngụy gia.”
Cố Tiểu Tịch không thể hình dung được cảm xúc của bản thân khi nghe được tin đó, đơn giản chỉ là ngẩn ra, trong đầu văng vẳng tiếng cười của Ngụy Thất — giờ nhớ lại nụ cười đó còn có chút hả hê, cả câu nói kia nữa…
Vì người dũng cảm.