Tửu Thần (Âm Dương Miện)

chương 218-2: bạo quân trở về (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong toàn bộ không trung, giờ khắc này giống như là tựa hồ hoàn toàn đã bị nhuộm thành một màu xích kim. Khí tức nóng bỏng giống như núi lửa phun trào bao trùm xuống, bất luận là Sâm Yêu hay là kỵ sĩ của Diệt Tuyệt Quân Đoàn, đều có một loại cảm giác hít thở không thông. Trần Long Ngạo trước giờ cũng là người cực kỳ tự phụ, giờ khắc này đây, thanh Long thương trong tay hắn cũng không cách nào tiến tới thêm được nửa phần. Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, nếu như mình không lập tức thu tay tự cứu, đối mặt với công kích từ trên trời giáng xuống kia rất có thể sẽ khiến mình trọng thương. Bích quang trong mắt chợt lóe lên, trên đỉnh đầu hắn, Dương Miện Bát Quan Giáp Mộc Hệ màu trắng chợt xuất hiện, từ mũi thanh Long Thương phún xuất ra một chùm quang mang màu xanh ngọc bính bắn thảng lên trên trời.

Thanh quang giống như là pháo hoa rất nhanh bay lên, đón đỡ khỏa hỏa cầu màu xích kim từ trên trời giáng xuống kia. Hai luồng quang mang nháy mắt va chạm với nhau, ngưng tụ lại một chút, sau đó bùng nổ.

Oanh---

Một luồng khí lãng nháy mắt vỡ tung trên không trung. Với thực lực của Trần Long Ngạo, vẫn phải lay động một chút trên lưng Bích Ngọc Tích Long Vương, có thể thấy được một kích trời giáng này kinh khủng đến mức độ nào. Hào quang màu xích kim nồng đậm, thuộc tính áp chế mãnh liệt, không khỏi khiến cho hắn phải nheo hai mắt lại, trên mặt toát ra vài phần ngưng trọng.

Quang mang màu xích kim kia chợt hiện ra thân ảnh, quát lớn một tiếng:

- Đội ngũ Sâm Yêu, toàn bộ lui về phía sau.

Hai cánh dang rộng, lúc thân ảnh kia bị bắn ngược lên, gia nhập vào trong không trung, lộ ra bộ dáng vốn có của mình, những lão Sâm Yêu đang không ngừng tự sát công kích kia nhất thời bộc phát ra tiếng hoan hô ầm vang không gì sánh kịp. Áo Đa Mụ, mặt cắt không còn chút máu, lại quỳ rạp hai gối xuống, lệ rơi đầy mặt.

- Vương vĩ đại, ngài rốt cuộc cũng đã trở lại, ngài rốt cuộc cũng đã trở lại rồi! Sự trường tồn của Sâm Yêu bộ tộc, hoàn toàn phải nhờ ngài cứu vớt trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Đúng vậy, kẻ đột nhiên xuất hiện, cứu Áo Đa Mụ, không phải ai xa lạ, chính là người tận lực không chút nào trì hoãn, từ Địa Linh Sơn phi hành một mạch về đây, Cơ Động.

Cơ Động phi hành cực nhanh trong không trung. Khi hắn tiến vào trong biên cảnh Đông Mộc Đế Quốc, trong lòng liền mơ hồ cảm giác được có vài phần bất an. Từ xa xa, khi nhìn thấy được Sinh Mệnh Chi Sâm, hắn lập tức phát hiện có chuyện không ổn. Bởi vì hắn nhìn thấy được mảnh rừng rậm vốn choáng đầy Sinh Mệnh Khí Tức kia, lại đang có huyết quang ẩn hiện. Cho dù là không khí bên trong mảnh rừng rậm, đều dập dờn một cỗ khí tức huyết tinh nhàn nhạt.

Hắn nhất thời kinh hãi, Âm Dương Song Hỏa Phi Hành Pháp Trận toàn diện bùng nổ, lấy tốc độ nhanh nhất phóng thẳng tới đây. Khi hắn nhìn thấy một mảng thi thể Sâm Yêu, hai mắt không khỏi suýt chút nữa là nứt ra, toàn lực xông đến, lúc này mới vừa kịp lúc cứu được Áo Đa Mụ. Mặc dù hắn cũng bị một thương của Trần Long Ngạo đánh cho khí huyết toàn thân cuồn cuộn, nhưng cũng không quan tâm quá nhiều chuyện như vậy, lập tức toàn lực hò hét, khiến cho đám Sâm Yêu ngừng xung phong tự sát. Bởi vì cứ một giây trôi qua, là có hơn một ngàn Sâm Yêu không ngừng ngã xuống.

Ánh mắt đám Sâm Yêu đã sớm đỏ lên, một số lão Sâm Yêu đã từng gặp qua Cơ Động lập tức ngừng lại, nhưng vẫn còn phần lớn Sâm Yêu vẫn như trước mang theo ý niệm liều chết xông lên.

- Dừng lại, mau dừng lại.

Áo Đa Mụ rống lên. Những lão Sâm Yêu đã kịp phản ứng lại kia cũng nhất thời bắt chước hắn cùng nhau hò hét. Cứ như vậy, sự xung phong liều chết kia mới dần dần ngừng lại.

Nhưng mà, chỉ trong một khoản thời gian ngắn ngủi đó thôi, ở trong mảnh rừng rậm vốn choáng đầy Sinh Mệnh Khí Tức này, đã để lại thi thể của hơn hai vạn lão Sâm Yêu rồi.

Trần Long Ngạo cũng không có hạ lệnh xung phong tiếp, ánh mắt của hắn thủy chung đọng lại trên người Cơ Động.

Hắn không hạ lệnh cho thuộc hạ xung phong, đương nhiên không phải bởi vì hắn sơ xuất khinh thường. Thi thể hơn hai vạn Sâm Yêu, đã giống như một bức tường thịt chặn lại đường đi của Diệt Tuyệt Quân Đoàn. Hơn nữa, đối với hắn mà nói, những lão Sâm Yêu vốn chẳng hề có chút xíu lực chiến đấu nào, căn bản không phải là vấn đề. Muốn đánh giết bọn họ, chẳng qua là nhấc tay vất vả một chút mà thôi. Số lượng sáu vạn, còn xa không đủ để Diệt Tuyệt Quân Đoàn của hắn giết đã tay.

Chỉ có Cơ Động, mới chân chính khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Một kích vừa mới nãy, nhìn qua thì là Cơ Động bị hắn đánh văng lên trên không, nhưng cảm giác của Trần Long Ngạo vô cùng nhạy bén, có thể cảm giác ra được, gã thiếu niên vừa mới xuất hiện này, căn bản là không hề bị thương. Hắn chẳng qua là bị mình đánh lùi lại mà thôi. Hơn nữa, tiếp xong một kích kia, Hỏa thuộc tính Chí Dương cũng đã xâm nhập vào trong cơ thể Trần Long Ngạo, mặc dù bị ma lực Bát Quan Giáp Mộc Hệ khổng lồ bức ra ngoài, nhưng mà cảm giác thuộc tính áp chế này cũng khiến hắn khó chịu. Một kích vừa rồi, chỉ có thể nói là hai người ngang tài ngang sức mà thôi.

Điều khiến cho Trần Long Ngạo lo lắng nhất chính là cặp cánh chim màu trắng đang dang rộng sau lưng Cơ Động, chính là Phượng Vũ Long Xà Biến kia. Nếu nói lúc trước hắn còn có chút nắm chắc sẽ giữ chân Cơ Động được, thì hiện tại, có thêm cặp cánh chim kia, cơ hội bỏ chạy của Cơ Động sẽ càng lớn hơn nhiều.

Hai mắt Cơ Động đã dần dần biến thành đỏ như máu, nhìn từng đống từng đống thi thể Sâm Yêu kia, lại thêm mảnh rừng rậm đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, đều khiến cho nội tâm hắn choáng đầy lửa giận. Bởi vì quá phẫn nộ, hắn không tự khống chế, trở nên run rẩy nhẹ nhẹ. Một cỗ khí tức cuồng bạo không ngừng từ trên người của hắn dâng trào ra.

Từ khi đi đến thế giới này đến nay, hắn chưa từng bao giờ thật sự nổi giận như bây giờ. Diệt sạch chủng tộc, bốn chữ này thôi, cho dù là ở trong thế giới trước kia của hắn, hắn cũng chỉ là mới nghe nói qua mà thôi. Nhưng giờ khắc này đây, lại rõ ràng hiển hiện lên ở ngay trước mắt hắn. Nếu như mình đến chậm một bước, mấy vạn Sâm Yêu trước mắt này, e rằng cũng không một ai còn có thể sống sót. Mà sau đó lại càng có thêm nhiều Sâm Yêu khác nữa sẽ chết dưới sự tàn sát của đám người độc ác này.

Nhân loại là vạn vật chi linh, là sinh vật trí tuệ nhất, nhưng chẳng lẽ lại có được quyền cuồng bạo đi cướp đoạt quyền sinh tồn của một chủng tộc khác hay sao? Không, tuyệt đối không.

Ánh mắt đỏ như máu nhìn thẳng về phía Lô Tạp Nhĩ, thanh âm tựa hồ như rít qua kẽ răng, choáng đầy hàn ý lành lạnh truyền ra:

- Các ngươi, nhất định sẽ vì những hành vi hôm nay của mình mà trả giá thật đắt. Hôm nay, Cơ Động ta thề, không đem Kim Ưng Thương Hội hoàn toàn hủy diệt, hủy diệt khỏi thế giới này, thề không làm người.

Hắn không nhận ra Trần Long Ngạo, nhưng lại nhận ra được Lô Tạp Nhĩ. Hắn cũng không biết đám Diệt Tuyệt Quân Đoàn trước mắt này cũng không phải là một bộ phận của Kim Ưng Thương Hội, tất cả lửa giận tự nhiên đều tập trung hết lên trên người Kim Ưng Thương Hội.

Đám kỵ sĩ Diệt Tuyệt Quân Đoàn mặc dù đã quen thuộc với giết chóc cùng với tử vong, nghe được thanh âm của Cơ Động cũng không khỏi có loại cảm giác không rét mà run. Trần Long Ngạo quơ ngang thanh Long Thương trong tay hắn, trầm giọng quát:

- Diệt Tuyệt Quân Đoàn, bày trận, tất sát viên hoàn.

Một ngàn tên kỵ sĩ Diệt Tuyệt Quân Đoàn rất nhanh chóng tản ra, đồng dạng giơ cao thanh trường thương trong tay lên, nhanh chóng di chuyển. Bọn họ căn bản không để ý đến những lão Sâm Yêu đứng gần đó, mà là nhanh chóng di chuyển hình thành một cái vòng tròn thật lớn, đem Cơ Động vây lại chính giữa. Thanh trường thương trong tay mỗi người nâng lên, chỉ thẳng về phía Cơ Động trong không trung.

Lô Tạp Nhĩ mang theo người của hắn, lặng yên rút khỏi bên ngoài vòng tròn, tìm cơ hội đánh chết Cơ Động. Toàn bộ khu đất bên trong, liền chỉ còn lại có hai người Cơ Động và Trần Long Ngạo. Hỏa cùng Mộc, Bạo Quân và Diệt Tuyệt Chiến Thần đối mặt với nhau. Giờ khắc này đây, trong ánh mắt bọn họ chỉ còn có đối phương mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio