Tửu Thần (Âm Dương Miện)

chương 243: quần long chi thủ, đại diễn thánh hỏa long (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai cái đầu rồng khổng lồ, giống như là từ trong ngực Cơ Động chui ra vậy, mang theo toàn bộ thân thể khổng lồ của nó ngang nhiên mà ra. Toàn bộ thân thể dài đến mười hai thước, hai đầu, chín trảo, hắc bạch song sắc. Đúng là tên gia hỏa bình thường vẫn ở trong Sinh Mệnh Chi Hạch, lặng yên hấp thụ Sinh Mệnh khí tức, Đại Diễn Thánh Hỏa Long.

Cùng với bản thể xuất hiện, tiếng long ngâm trong miệng Đại Diễn Thánh Hỏa Long cũng càng thêm to rõ hơn. Nghe tiếng rồng ngâm vang vọng kia, tất cả Cự long ở đây, phàm là Cửu Giai trở xuống, toàn bộ thân thể giống như nhũn ra. Đám Liệt Địa Long của Kim Cương Quân Đoàn xa xa, lại toàn bộ quỳ rạp xuống, không dám nhúc nhích một cái.

Thiên Tà vốn nghĩ mình đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng chỉ cảm thấy đầu Bích Ngọc Tích Long Vương dưới chân chợt run rẫy mãnh liệt, cặp cánh giống như là nhũn ra vậy, nói sao cũng không chịu bay về phía trước. Thiên Tàn dốc toàn lực đem ma lực Giáp Mộc của mình rót vào trong thân thể Bích Ngọc Tích Long Vương mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc của nó. Phải biết rằng đầu Bích Ngọc Tích Long Vương này của hắn chính thức là một đầu Cửu Giai Ma Thú, đã là một đỉnh cấp tiến hóa của đầu ma thú này rồi.

Điều này sao có thể? Hắn chẳng những có được tọa kỵ, hơn nữa lại còn là một đầu tọa kỵ cường đại đến như thế. Đây là loại ma thú gì? Đừng nói là nhận ra, coi như là nghe qua hắn cũng chưa từng nghe nói tới.

Chứng kiến Đại Diễn Thánh Hỏa Long, giật mình cũng không chỉ có một mình Thiên Tà, ánh mắt của Sáu Vị Chí Tôn Cường Giả ở đây cũng đồng thời bị khí tức chấn nhiếp vạn long của nó hấp dẫn.

Nhãn lực của bọn họ đương nhiên so với Thiên Tà còn mạnh mẽ hơn nhiều. Từ thanh âm cùng với uy thế chấn nhiếp kia, bọn họ đều có thể nhìn ra được, đó cũng là một đầu Cự long, nhưng là một đầu Cự long kỳ dị mà bọn họ chưa từng nhận ra. Hai đầu, không có cánh, nhưng lại có thể bay lượn trên không trung. Nhìn qua nó cũng là song thuộc tính, Cực Hạn Song Hỏa song thuộc tính, giống hệt như Cơ Động. Cho dù là tọa kỵ của đám Chí Tôn Cường Giả, ngay khi nhìn thấy nó, ngoài Đằng Xà cùng với Hỏa Long Vương, tọa kỵ của Âm Triêu Dương, cũng đều toát ra vài phần bất an.

Âm Triêu Dương kinh ngạc nhìn Đại Diễn Thánh Hỏa Long dưới người Cơ Động:

- Đây là loại Long Tộc gì? Tại sao lại có thuộc tính giống Cơ Động như thế? Ta vốn đang đau đầu vì chuyện tìm kiếm tọa kỵ trong tương lai của Cơ Động, không nghĩ đến, bản thân hắn lại đã giải quyết xong, hơn nữa lại còn giải quyết vô cùng hoàn mỹ như thế nữa. Đầu Cự Long này hẳn chỉ mới là Bát Giai, thế nhưng lại có thể uy hiếp cả quần long. Rất có phong thái Quần Long Chi Thủ. Tiểu gia hỏa Cơ Động này, thật đúng là dễ dàng khiến người ta kinh ngạc a! Ông bạn già, ngươi có nhận ra đây là loại Long tộc gì không? Nó hẳn cũng là một thành viên trong Long Tộc của ngươi.

Chính lúc hắn đang nói, Âm Triêu Dương đột nhiên phát hiện ra, đầu Hỏa Long Vương dưới người hắn đột nhiên có vấn đề. Nó đang ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Đại Diễn Thánh Hỏa Long, thân thể không ngừng đang run rẩy. Âm Triêu Dương cùng với tọa kỵ đồng bọn này đã ở cùng một chỗ hơn sáu mươi năm nay, đối với tính cách của nó vô cùng hiểu rõ. Hiện tại nó cũng không phải là đang sợ hãi, mà là đang kích động. Đã bao nhiêu năm nay, hắn cũng chưa từng thấy qua vị tọa kỵ đồng bọn này của mình xuất hiện qua cảm xúc kích động như hiện tại.

- Nó... nó là huyết mạch của ta. Triêu Dương, nó là huyết mạch của ta a! Nó biến dị. Đó là huyết mạch của ta! Nó là huyết mạch của ta.

Vừa nói, Hỏa Long Vương đã phóng vọt người định bay lên.

- Ông bạn già, ngươi đừng vội. Có chuyện gì vậy?

Âm Triêu Dương vội đặt một bàn tay lên trên đỉnh đầu của Hỏa Long Vương. Hắn không thể để cho lão đồng bọn của mình đi quấy rầy trận chiến đấu trước mắt này.

Hỏa Long Vương kích động liên tục phát ra tiếng rít gào ầm ĩ, thân thể run rất không ngừng, kích động, bất an, phẫn nộ, kinh hỉ... đủ các loại cảm xúc không ngừng bộc phát ra trên người đầu Cự long này. Hai bàn chân thô chắc của nó cũng đã hoàn toàn chui sâu vào trong lớp bùn đất dưới chân. Nếu không phải Âm Triêu Dương đang toàn lực áp chế, nó tuyệt đối không thể khống chế được thân thể của mình.

- Triêu Dương, đừng nên ngăn cản ta. Đó là hài tử mà ta thất lạc đã nhiều năm. Không lầm đâu. Mặc dù bộ dáng của nó đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, đã hoàn toàn biến dị. Nhưng mà trên người của nàng đang chảy xuôi huyết mạch của ta, cái này tuyệt đối không có lầm. Ta tuyệt đối không có nhìn nhầm. Ta tìm đứa hài tử này đã hơn một ngàn năm nay a! Ta cầu xin ngươi, để cho ta qua đó đi, để cho ta xác nhận nó đi.

Âm Triêu Dương trấn an, nói:

- Ông bạn già, ông đừng có gấp, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương hài tử của ngươi được đâu. Hiện tại nó đã là ma thú đồng bọn của Cơ Động. Đợi trận chiến này chấm dứt được không? Chỉ cần trận chiến đấu này chấm dứt, ta và ngươi lập tức đi xác nhận nó. Ngươi trước tiên nên bình tĩnh lại một chút.

- Ta, ta thật sự không thể bình tĩnh. Triêu Dương, hài tử của ta lúc trước bị tên Phong Sương đê tiện khốn kiếp kia bắt đi, ta đã tìm nó suốt một ngàn năm rồi. Một ngàn năm a! Ngươi cũng biết, sự nhớ mong của ta đối với hài tử mãnh liệt đến thế nào. Ngươi nói ta làm sao có thể bình tĩnh được?

- Nhẫn nại một chút đi. Nếu ta đoán không sai... Hỏa Long Vương, đứa nhỏ của ngươi hẳn là được người ta cứu ra. Hơn nữa ta cũng có thể đoán được ai đã cứu hắn. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, đứa con gái này của ngươi có thiên phú vượt qua cả ngươi hay sao? Nếu ta nhìn không nhầm thì hắn hẳn là mới vừa được sinh ra không lâu. Lúc ngươi sinh ra là mấy giai? Hiện tại nó có được mấy giai?

Kẻ nói chuyện chính là Đằng Xà dưới thân Âm Chiêu Dung. Nhìn Đại Diễn Thánh Hỏa Long, vị Đinh Hỏa Thần Thú sống từ thời viễn cổ đến bây giờ kia cũng không khỏi choáng đầy sự hâm mộ.

Hỏa Long Vương nghe Đằng Xà nói, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại vài phần:

- Ý ngươi nói, Cơ Động đã cứu con gái ta hay sao?

Đằng Xà lắc đầu, bật cười nói:

- Hỏa Long Vương, tên tiểu gia hỏa nhà ngươi đầu óc chẳng lẽ đã bị thối nát mất rồi hay sao? Cơ Động mặc dù thiên phú dị bẩm, nhưng cũng không thể nào có được bản lãnh lớn như thế, có thể cứu được hài tử của ngươi. Đừng nói là hắn, cho dù là Âm Triêu Dương cũng không có khả năng trợ giúp cho hài tử của ngươi đạt đến cảnh giới như thế. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, đứa nhỏ này của ngươi đã có được Hỗn Độn Căn Nguyên rồi sao? Đâu chính là thứ mà đám Thập Giai Thần Thú chúng ta một mực theo đuổi. Trong số những người có mặc ở đây, mặc dù có đến sáu gã cường giả đứng đầu ma sư giới của nhân loại, nhưng tất cả bọn họ ai lại có thể làm được điều đó chứ? Nếu ngươi muốn nói cảm ơn, phải cảm ơn người đó.

Vừa nói, Đằng Xà vừa hất nhẹ đầu về phía của Liệt Diễm.

Ánh mắt của Hỏa Long Vương chuyển hướng về phía của Liệt Diễm. Lúc trước nó một mực cũng không có chú ý đến sự tồn tại của Liệt Diễm. Nói chính xác hơn, ở đây trong số mọi người, ngoại trừ những người đã từng gặp qua Liệt Diễm như Cơ Trường Tín, Cơ Vân Sinh, Lôi Đế Phất Thụy ra, cũng chỉ có mình Âm Triêu Dương là hơi có chút chú ý đến nàng mà thôi. Liệt Diễm che dấu thật sự quá tốt, không ai có thể cảm nhận được trên người nàng có bất cứ ma lực ba động nào. Cũng chính vì nguyên nhân đó mới khiến Âm Triêu Dương hoài nghi về nàng.

Ánh mắt Liệt Diễm từ trong cái khăn che mặt xẹt thấu mà ra, vừa lúc chạm phải ánh mắt Hỏa Long Vương phóng tới. Lúc Hỏa Long Vương cảm nhận được ánh mắt của nàng ba động, không khỏi toàn thân kịch chấn lên một chút, một loại run rẩy phát ra từ trong linh hồn khiến cho thân thể của nó có chút không ổn, kịch liệt lay động một chút, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Âm Triêu Dương thấy vậy biến sắc, thực lực Hỏa Long Vương hắn hiểu rõ vô cùng. Chỉ bằng một ánh mắt đã có thể khiến cho lão bằng hữu của mình xuất hiện tình huống như thế... Người này đến tột cùng là ai? Ánh mắt của hắn một lần nữa chuyển hướng về phía Liệt Diễm, nhưng cũng không còn hữu hảo như lúc trước nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio