Cơ Động hỏi:
- Tất Tô, lúc trước ngươi làm sao thoát được? Còn có ai còn sống không?
Tất Tô thở dài trả lời:
- Một phần là vận khí ta tốt, một phần phải cảm tạ nha đầu Lãnh Nguyệt, nếu không có cô ấy, e rằng tất cả chúng ta đã...
Nói tới đó thần sắc của hắn nhất thời trở nên ảm đạm hẳn đi.
- Trước thời điểm Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới bùng nổ, Lãnh Nguyệt đã lôi kéo ta, Chúc Quy và Tạp Nhĩ cùng đi kiếm trứng ma thú. Sào huyệt của ma thú lại nằm sâu trong lòng đất, nhờ có lớp đất dày ngăn cách mà chúng ta thoát khỏi sự oanh kích của Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới. Đến khi Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới kết thúc, Thánh Tà đảo đã biến thành một mảnh đất khô cằn, nơi đại quân đồn trú không còn ai sống sót ngoại trừ bốn người chúng ta.
Nghe Tất Tô kể lại, Cơ Động nắm chặt song quyền. Hắn hận! Hắn hận bản thân đã không đủ nhẫn tâm giết sạch lũ bại hoại Quang Minh Thiên Can thánh đồ khi lần đầu tiên gặp chúng. Nếu không phải do bọn chúng quá ích kỷ, có lẽ mọi chuyện tiếp sau đó hết thảy đã không phát sinh. Liệt Diễm đã chết, Dạ Tâm sư tỷ cũng đã chết, những tinh anh của Thiên Can học viện và Âm Dương học đường cũng hầu như chẳng còn ai...
Tất Tô hít sâu, đưa tay lau dòng nước mắt:
- Không nói chuyện này nữa. Lão đại, ngươi hiện tại ra sao?
Cơ Động lắc đầu:
- Không có gì, chúng ta vào đi thôi.
Tất Tô gật đầu, từ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng. Hắn xoay người đi trước dẫn đường, Cơ Động khoát tay ra hiệu cho các học viên của mình, theo sau Tất Tô đi vào Thiên Can học viện.
Các học viên của Sí Hỏa học viện cũng không khỏi si ngốc, đa số mọi người đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bạo Quân? Lôi Đế? Đây là ý gì?
Bởi vì thời gian bọn hắn tiến nhập vào giới Ma sư tương đối ngắn ngủi, tự nhiên chưa từng nghe qua hai danh tự trên. Tuy nhiên bọn hắn cũng nhận ra được giữa Cơ Động lão sư và Thiên Can học viện có mối quan hệ không bình thường. Trong lòng bọn hắn đều đặt ra nhiều nghi vấn, tựa hồ lão sư của bọn họ ở bất kỳ nơi nào cũng đều được hoan nghênh a? Với bọn hắn, sự thần bí của Cơ Động đã dần dần mang thêm màu sắc truyền kỳ.
Tất Tô và Cơ Động cùng song song tiến vào Thiên Can học viện. Cơ Động chợt hỏi:
- Tất Tô, Thiên Can học viện hiện tại ra sao?
Tất Tô trầm giọng:
- Không được tốt lắm! Đại kiếp nạn tại Thánh Tà đảo đã tạo thành đả kích rất lớn đến Thiên Can học viện. Ba trăm tinh nhuệ hầu như vong trận toàn bộ, kể cả bốn người chúng ta, cũng chỉ còn mười mấy người sống sót. Phất Thụy sư huynh vì cái chết của Dạ Tâm sư tỷ mà trầm luân, đã rời khỏi Âm Dương học đường, chỉ giữ lại chức vị Đổng sự. Tuy nhiên mỗi ngày hắn đều khép mình trong phòng, thậm chí không một ai dám đến gần hắn. Lam Bảo Nhi cũng rời khỏi Âm Dương học đường, cùng tu luyện chung với các Thiên Can thánh đồ khác. Học viện đặc biệt giành cho bọn họ một địa phương tu luyện riêng. Âm Dương học đường hiện tại đã được gây dựng lại, do bốn người đứng đầu là ta, Lãnh Nguyệt, Chúc Quy và Tạp Nhĩ lãnh đạo.
Nghe Tất Tô nói vậy, Cơ Động không khỏi kinh ngạc:
- Nha đầu Lãnh Nguyệt không ngờ hiện tại đã là Thủ tịch của Âm Dương học đường rồi!
Tất Tô cuối cùng cũng lộ ra nụ cười:
- Cũng không có gì lạ. Các ngươi hiện tại đều không còn ở Âm Dương học đường nữa, cho nên chúng ta chiếm những vị trí đầu là đương nhiên thôi. Học viện trải qua sàng lọc, tuyển chọn được học viên, cùng chúng ta xây dựng lại Âm Dương học đường. Tuy nhiên, nếu đem so với Âm Dương học đường lúc trước thì vẫn còn kém xa vời vợi. À, Pháo Long đại ca cũng đã trở về học viện, đảm nhận việc dạy học. Lão đại, ngươi hôm nay đến đây là có việc gì?
Cơ Động nói:
- Chúc Dung lão sư đã thành lập một học viện mới tại Nam Hỏa đế quốc, tên là Sí Hỏa học viện. Sau khi hồi sinh từ nạn kiếp, ta ở lại Sí Hỏa học viện làm một lão sư. Lần này ta mang theo học viên đến để luận bàn trao đổi cùng Thiên Can học viện.
Tất Tô chợt nói:
- Thì ra là vậy, thật không nghĩ tới lão đại hiện tại cũng là lão sư!
- Thiên Cơ và những Thiên Can thánh đồ khác hiện đang ở đâu?
- Lúc ta ra ngoài, thấy bọn hắn cũng vội vàng đi ra, không biết là có việc gì. Hơn nữa còn có thái tử Cơ Dạ Thương đi cùng.
Lời của hắn còn chưa dứt, đột nhiên từ phía chân trời vang lên hai tiếng rồng ngâm vang vọng. Âm thanh ngâm nga đó chẳng những làm cho tâm thần Cơ Động chấn động, mà cơ hồ còn rung động cả Trung Nguyên thành. Trong không trung mênh mông, bầu trời lúc này đã bị nhuốm bởi hai màu đen trắng.
Hắc bạch song sắc vừa xuất hiện, nhất thời làm cho mọi người đều biến sắc, chỉ có một người biết chân tướng sự việc là Trần Tư Tuyền. Nàng thủy chung vẫn duy trì nụ cười trên môi, chẳng qua là dưới lớp mạng che mặt nên không ai thấy mà thôi.
Một đám học viên, bao gồm cả Tất Tô lúc này cảm thấy trên người Cơ Động đột nhiên phóng xuất ra một cỗ khí tức cường đại không gì sánh được. Đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung nổi. Ngay sau đó, Cơ Động ngửa mặt lên trời hú dài, tiếng huýt mạnh mẽ quanh quẩn trong không trung, hô ứng với tiếng rồng ngâm kia.
Tiếng rồng ngâm càng trở nên mạnh mẽ, Cơ Động rốt cuộc cũng không kìm nén được sự hưng phấn. Hắn phóng mình lên cao, chỉ nghe tiếng rách toạc của y phục vang lên, đôi cánh màu trắng nhũ đã mở rộng, sau vài lần vẫy động đã đưa thân hình hắn như một mũi tên lao thẳng tới phương hướng của âm thanh kia.
Các học viên chỉ cảm thấy một luồng kình phong mạnh mẽ từ đôi cánh thốc vào mặt. Cả đám trợn mắt há mồm nhìn Cơ Động lão sư đang bay lên trời cao.
- Trời ạ. Cơ Động lão sư lại biết bay?
Đúng vậy, là chúng nó đến đây, là chúng nó đến đây. Cơ hồ chỉ sau một khắc, trước mặt Cơ Động đã xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Thân hình khổng lồ hai màu đen trắng sừng sững xuất hiện giữa không trung, dường như hình thể của bọn chúng đã gia tăng hơn rất nhiều. Chiều cao ước chừng đã đạt tới mười lăm thước, cửu trảo không ngừng vung động, hai đầu ngẩng cao, trong đôi mắt tóe lên ngọn lửa hưng phấn. Trên bầu trời, áp lực khủng bố mơ hồ tạo thành một đồ hình Thái Cực. Tạo nên cảnh tượng rung động lòng người đó còn có thể là ai, ngoại trừ Đại Diễn Thánh Hỏa Long của Cơ Động.
Nhờ Hỗn Độn Châu của Cơ Động ngưng kết thành công, Đại Diễn Thánh Hỏa Long cũng theo đó mà tiến hóa. Hiện tại, nó đã chân chính tiến hóa thành một Cửu giai ma thú, hơn nữa lại còn là Cửu giai ma thú sở hữu Cực Hạn Song Hỏa. Xét về thực lực, nếu không sử dụng Hỏa Thần kiếm, chắc chắn ngay cả Cơ Động cũng không phải là đối thủ của nó.
Có cả thảy tám người đang đứng trên lưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long. Khi nhìn thấy thân ảnh Cơ Động trong không trung, mỗi một người bọn họ đều có những cảm xúc bất đồng: hưng phấn, nhiệt huyết, kích động, lo lắng... Dù vậy, tất cả bọn họ đều có một điểm chung, đó là tình cảm chứa chan trong ánh mắt. Đúng vậy, Cơ Động đã trở lại, Quang Minh Thiên Can Thánh vương đã trở lại, bằng hữu của bọn họ đã trở lại.
- Chủ nhân!
Vân Thiên Ky là người đầu tiên mở miệng, sự hưng phấn và kích động làm cho cơ thể hắn khẽ run rẩy, khác với vẻ trầm ổn của ngày thường.
Diêu Khiêm Thư ánh mắt toát lên thần thái kiên nghị, nắm tay vung lên dứ dứ về phía Cơ Động như muốn nói: “Ngươi cuối cùng đã trở lại!”
Miểu Miểu nét mặt tương đối bình tĩnh, ẩn sâu trong đôi mắt xinh đẹp là một nét lo âu mơ hồ. Nàng tựa hồ như đang lo lắng điều gì đó, không còn vẻ sảng khoái như lần đầu tiên gặp Cơ Động, khi nàng còn là Minh chủ của Ma Minh.
Huynh muội Đỗ Minh và Đỗ Hinh Nhi nhìn Cơ Động với ánh mắt cháy bỏng. Ngoài thân phận Thiên Can thánh đồ, bọn họ đồng thời cũng là đệ tử của Cơ Động. Mặc dù Cơ Động chưa hề truyền dạy cho họ bất cứ điều gì, nhưng thân phận thầy trò thì vẫn còn đó. Trong quá trình hấp thu tinh miện của Thiên Can thánh đồ, hai huynh muội bọn họ bởi vì tu vi thấp kém nhất trong nhóm nên phải hứng chịu thống khổ nhiều nhất, nhưng bọn hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng. Có thể nói trong khoảng thời gian một năm này, hai huynh muội bọn họ đã hoàn toàn thay da đổi thịt, khác xa so với trước kia. Đỗ Minh nhìn qua càng thêm trầm ổn, tràn ngập khí phách. Đỗ Hinh Nhi ánh mắt từ lanh lẹ chuyển thành sắc sảo, cả người đều toát lên cảm giác sắc bén.
Lam Bảo Nhi thì nhìn Cơ Động với cặp mắt ngập tràn bi thương và ngây dại. Đôi mắt ấy thủy chung vẫn chằm chằm nhìn vào mái tóc bạc trắng của Cơ Động.
“Hắn phải chịu đựng sự thống khổ đến mức nào? Tại sao một mái đầu đen lại trở nên bạc trắng? Cơ Động ơi là Cơ Động, vì cớ gì ngươi luôn làm cho ta đau lòng như vậy?”
A Kim mím chặt đôi môi, nàng đứng ở phía trước đoàn người, cũng là chỗ giao nhau nơi cổ của Đại Diễn Thánh Hỏa Long, hay còn gọi là Mao Đài và Ngũ Lương Dịch. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn Cơ Động, tâm hồn trinh trắng của nàng cũng đang kịch liệt run rẩy, thậm chí còn rung động mạnh mẽ hơn nhiều so với Lam Bảo Nhi.
Luận về tu vi, nàng là một trong những Thánh đồ mạnh nhất. Vốn bản thân nàng đã có Cực Hạn Tân Kim ma lực, nên sau khi hấp thu tinh miện của Tân Kim Thánh đồ, thực lực của nàng lại càng gia tăng trên diện rộng, hơn nữa còn trợ giúp nàng tăng cường kỹ xảo chiến đấu. Nếu như Diêu Khiêm Thư không có Hoa Thánh Trư trợ giúp thì tuyệt nhiên cũng không phải là đối thủ của nàng. Cho dù là Lôi Đế Phất Thụy, nàng cũng có đủ thực lực để liều mạng. Tuy mạnh mẽ là thế, nhưng vào giờ phút này, vị Quang Minh Tân Kim thánh đồ lại không thể nào bình ổn tâm tình khi nhìn thấy Cơ Động. Cũng giống như Lam Bảo Nhi, nàng không cách nào kiềm chế được đôi dòng lệ đang từ từ chảy xuống.
Mao Đài và Ngũ Lương Dịch đã sớm nhận ra khí tức của Cơ Động, nên khi hắn vừa bay lên, chúng đã khẩn trương lao tới. Hai cái đầu rồng khổng lồ một trái, một phải không ngừng cọ xát ở hai bên người Cơ Động, trong miệng phát ra tiếng “ư ư” giống như lời nức nở. Chia tay nhau một thời gian dài như vậy, nỗi mong nhớ Cơ Động của chúng tuyệt nhiên không thua kém gì con người bình thường.
Đưa hai tay vuốt ve Mao Đài và Ngũ Lương Dịch, cảm nhận được sự thân thiết từ truyền đến từ thân thể chúng. Cuối cùng, Cơ Động mới ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người, hắn hít sâu một hơi và khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:
- Ta đã trở về!
Diêm Khiêu Thư gắng gượng áp chế nội tâm đang kích động:
- Hoan nghênh ngươi trở về.
Cơ Dạ Thương có chút bất đắc dĩ nói:
- Mọi người trước tiên xuống dưới cả đi, tiếp tục ở nơi này chỉ làm cho toàn thành hoảng sợ, lúc đó Kim cương quân đoàn xuất động nữa thì khổ.
Bầu không khí vốn đang ngưng đọng, nhờ mấy câu nói bông đùa này của hắn mà bỗng trở nên thoải mái hơn nhiều. Cơ Động và Đại Diễn Thánh Hỏa Long từ trên không trung hạ xuống nơi Thiên Can học viện.
Bên ngoài ma lực dao động mạnh mẽ như thế, Thiên Can học viện làm sao không có phản ứng? Cho nên khi Cơ Động từ trên trời hạ xuống thì đồng thời một đám lão sư của Thiên Can Học viện đã lập tức vây quanh. Có mấy vị Đổng sự từ trong Thổ hệ Giáo Học Lâu đi ra, người đi đầu là viện trưởng Thiên Can Học viện - tổ phụ của đương kim hoàng đế Trung Thổ đế quốc, Bát quan Mậu Thổ Cơ Minh Bộ. Vẻ bề ngoài của lão vẫn trẻ trung như một thanh niên, căn bản nhìn không ra dấu vết của tuổi già, so với thời điểm lần đâu tiên gặp Cơ Động vẫn không hề thay đổi.
Cơ Minh Bộ dẫn theo một đám đổng sự cùng các lão sư bước ra. Khi nhìn thấy Cơ Động từ trên trời hạ xuống, thần sắc trên mặt lão nhất thời thay đổi. Mặc dù Cơ Động mái đầu đã bạc trắng và thân thể so với trước kia cũng có nhiều biến hóa, nhưng hắn vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người này chính là kẻ đã giết huyền tôn của hắn, mà hắn đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể phát tiết. Đúng là tiểu tử khốn kiếp này, người đã làm cho hoàng thất tuyệt hậu, phải tiếp nhận con cháu Bình Đẳng Vương làm người thừa kế. Mặc dù trên người Cơ Động cũng mang dòng máu hoàng gia, nhưng Cơ Minh Bộ vẫn hận thấu xương đối với Cơ Động.
Cơ Động nhẹ nhàng rơi xuống đất, một đám Thiên Can thánh đồ cũng từ trên lưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long nhảy xuống theo. Giáp Mộc thánh đồ Diêu Khiêm Thư là người đầu tiên vọt tới ôm chầm lấy Cơ Động.
- Huynh đệ, tất cả đều đã là quá khứ. Việc cần thiết bây giờ là hướng tới tương lai a! Chúng ta đều mong chờ ở ngươi.
Cơ Động yên lặng gật đầu, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt, cảm xúc kích động dần yên tĩnh trở lại.
- Ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Cơ Minh Bộ thản nhiên hỏi. Mặc dù đại kiếp nạn tại Thánh Tà đảo đã tạo thành một đả kích rất lớn đối với Thiên Can học viện, cũng như dẫn đến việc Âm Dương học đường cơ hồ toàn quân bị diệt, nhưng Thiên Can Học viện dù sao cũng là học viện đệ nhất trên đại lục, được ngũ đại đế quốc một lòng ủng hộ. Thân là viện trưởng, địa vị của hắn càng thêm phần tôn kính.
Cơ Động quay người lại, khi ánh mắt của hắn và Cơ Minh Bộ va chạm với nhau, trong không trung tựa hồ như có bốn tia lửa điện xẹt qua. Ánh mắt lạnh lẽo của Cơ Minh Bộ biểu đạt ý gì, Cơ Động như thế nào lại không hiểu? Nhưng hắn tuyệt đối không để tâm.
- Chào Cơ viện trưởng. Ta là Cơ Động, lần này thay mặt viện trưởng của Sí Hỏa học viện dẫn dắt học viên đến cùng quý học viện tiến hành trao đổi. Cách đây không lâu, viện trưởng Chúc Dung đã gửi thư tín đến quý học viện, và quý học viện cũng đã đồng ý.
Cơ Minh Bộ thản nhiên nói:
- Hả? Thì ra là Chúc Dung của Sí Hỏa Học viện. Nếu ngươi không nói, bản thân ta sợ là đã quên mất rồi. Tuy nhiên, các ngươi một khi đã tới đây rao đổi, tại sao lại để xảy ra chuyện như vừa rồi? Vì cớ gì lại ở trên bầu trời của Thiên Can Học viện gây rối?
Cơ Động lãnh đạm nói:
- Nếu Cơ viện trưởng cứ khăng khăng cho rằng chúng ta gây sự, vậy cũng không còn gì để nói. Rốt cuộc là ngài muốn gì?
Ánh mắt lạnh như băng, lại mang theo vài phần cao ngạo của Cơ Động đã làm cho nội tâm Cơ Minh Bộ không khỏi rúng động. Cơ Động nói như vậy chẳng khác gì là tát thẳng vào mặt Cơ Minh Bộ mà nói “Ta cứ ở nơi này của ngươi gây rối, ngươi có thể làm gì được ta?”
- Ngươi...!
Cơ Minh Bộ thật không nghĩ tới Cơ Động lại không chút nể tình, trực tiếp cãi lại lời hắn. Ánh mắt hai người một lần nữa kịch liệt va chạm, Cơ Động một chút cũng không nhường, tuyệt không đem Cơ Minh Bộ để trong mắt.
Cơ Minh Bộ lạnh lùng nói:
- Nếu Phó viện trưởng Cơ Động lần này tới đây không phải vì trao đổi mà là để gây sự, vậy mời ngươi trở về. Thứ cho ta không lưu lại đón tiếp.
Nói xong, hắn xoay người muốn rời đi.