Kỳ thật Lâm Thanh cũng không biết người nắm bắt thời cơ chính xác lại là Trần Tư Tuyền, hơn nữa cho dù Tuyệt Luyến Anh Túc của nàng có ở trong trạng thái tốt nhất thì cũng làm sao có cơ hội chống lại một bộ phận bản thể Thần cấp của Liệt Diễm - hạt sen của Địa Tâm Hồng Liên được chứ!
Cứ như vậy chừng một phút đồng hồ, Lâm Thanh ngoài việc nhìn chăm chú vào Cơ Động thì không còn động tĩnh gì khác nữa. Mà Cơ Động cũng hoàn toàn bình thản đối mặt với nàng, bởi nếu so đấu về Linh Hồn Lực cùng tâm chí kiên nghị thì Cơ Động tuyệt đối không thua kém bất cứ kẻ nào.
Bất chợt Lâm Thanh thở dài, nàng đột nhiên cúi đầu nhìn chăm chú vào Tuyệt Luyến Anh Túc trong tay, đồng thời thản nhiên nói:
- Bạn trẻ à, hôm nay ngươi đã khiến ta vô cùng khiếp sợ. Nếu như không có chuyện này, căn bản chúng ta không thể trở thành kẻ thù, và ta sẽ đại biểu Lâm gia bằng mọi giá dụ dỗ ngươi. Thật tiếc khi chuyện đã rồi, phóng lao thì phải theo lao, ta không thể lưu lại cho Lâm gia mối họa diệt tộc này được, vậy nên ta đành phải hi sinh người bạn già này của ta mà thôi.
Sau đó, một lần nữa vị Thái Trùng Miện Hạ lại ngẩng đầu lên, lúc này trong mắt nàng chỉ còn một vẻ lạnh băng và tĩnh mịch, nàng lặng lẽ đem Tuyệt Luyến Anh Túc trên tay đặt tại một nhánh của Địa Ngục Ma Thụ, ngay lập tức một chùm tia sáng hai màu lục bạc chợt bộc phát chói mắt khiến cả người nàng như một quang cầu khổng lồ.
Trái tim Cơ Động giờ khắc này nặng trĩu, cuối cùng Lâm Thanh cũng đã quyết định thủ tiêu mình và Tư Tuyền. Nhưng nếu mình là Lâm Thanh, chỉ sợ mình cũng sẽ lựa chọn như vậy. Tuy phải hi sinh Tuyệt Luyến Anh Túc nhưng lại diệt trừ đi được hai thiên tài uy hiếp đến toàn bộ gia tộc trong tương lai, mặc dù lựa chọn này vô cùng khó khăn nhưng Lâm Thanh vẫn phải cắn răng quyết định.
Cơ Động lúc này hoàn toàn bất động, bởi vì hắn hiểu được mình không thể ứng phó được gì vào lúc này nữa rồi, ma lực chỉ còn chưa đầy ba thành, thân lại mang thương tích, tuy rằng vẫn còn hai kiện thần khí trên người nhưng liệu rằng mình có thể phát huy được bao nhiêu uy lực đây? Lực lượng của cường giả Thánh cấp nửa năm trước hắn đã được cảm nhận, hoàn toàn không có cơ hội nào cả.
Khi dục vọng chiến đấu đã hoàn toàn bị gạt bỏ, vẻ mặt của hắn lúc này chỉ còn là sự đạm mạc, hắn đang hồi tưởng lại những phút giây bên Liệt Diễm. Cơ Động cũng không thúc giục chín hạt sen của Địa Tâm Hồng Liên đi hủy diệt Tuyệt Luyến Anh Túc nữa bởi hắn không hi vọng kỉ vật cuối cùng mà Liệt Diễm lưu lại cho hắn phải chịu tổn hại dù là nhỏ nhất. Dù sao cũng phải chết, vậy cố gắng nữa cũng có ý nghĩa gì đâu!
Trong khi Cơ Động đã buông xuôi thì Trần Tư Tuyền vẫn còn đang hôn mê, nàng cũng không biết chỉ sau một khắc nữa thôi, có lẽ nàng và Cơ Động sẽ vĩnh viễn rời xa thế giới này rồi.
Đúng lúc đó, hai thân ảnh khổng lồ từ hai bên đi tới trước mặt Cơ Động khiến cho hắn phải run rẩy, bừng tỉnh từ trong hoài niệm về Liệt Diễm, gấp gáp hô lên:
- Mao Đài, Ngũ Lương Dịch, Hỏa Nhi, các ngươi đi mau lên.
Đúng thế, hai thân ảnh bất chợt xuất hiện tại trước mặt Cơ Động, vì hắn mà ngăn trở nguy cơ sinh tử kia chính là Đại Diễn Thánh Hỏa Long và Thực Nhật Phượng Hoàng.
Thần kỳ thay, một rồng một phượng lại tản mát ra hơi thở vô cùng bình tĩnh, áp lực cường đại do cường giả Thánh cấp mang đến đã được thân thể của bọn chúng ngăn cản hoàn toàn.
Tin tức mà bọn chúng truyền về cho Cơ Động không ngờ lại hoàn toàn giống với lời nói của hắn, bọn chúng muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho Cơ Động.
- Ngu ngốc!
Chiến ý vừa biến mất lúc nãy, bởi vì tâm tình kích động không thể kiềm chế được của Cơ Động, lúc này đây bộc phát mãnh liệt như bão tố. Trong lúc bất chợt, một đạo bạch quang từ sau lưng của hắn bắn ra thẳng đứng giữa không trung, chớp mắt sau đạo bạch quang đó đã hiện ra tại trước thân thể khổng lồ của Đại Diễn Thánh Hỏa Long.
Trong giây lát, đạo bạch quang lại biến thành một tấm chắn màu trắng, vừa lúc ngăn cản một công kích mạnh mẽ màu lục bạc.
Dĩ nhiên công kích này là do Lâm Thanh tạo ra, nàng đã không còn chần chừ nữa, vào lúc Đại Diễn Thánh Hỏa Long xuất hiện, nàng cũng đã xuất thủ. Tuy nhiên đạo bạch quang kia xuất hiện lại càng thêm mau lẹ, mạnh mẽ xuất hiện trước khi Lâm Thanh bộc phát ma lực Thánh cấp của mình.
Nên nhớ rằng, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cường giả Thánh cấp đều đạt đến tu vi của Siêu Cấp Tất Sát Kỹ, thế vậy mà cột sáng màu lục bạc đó lại bị tấm chắn màu trắng này cứng rắn ngăn cản.
Ngay trước đó Cơ Động đã phóng người lên, rơi trên đỉnh đầu của Ngũ Lương Dịch, hắn sao có thể để đồng bọn của mình chịu chết thay mình được cơ chứ! Vậy nên hắn đã chứng kiến rõ ràng màn đặc sắc vừa rồi.
Còn ai khác nữa ngoài quả trứng rồng Tư Động, cũng chính là người thừa kế chân chính của Long Hoàng.
Lâm Thanh thu liễm công kích, không tránh khỏi ngây ngốc. Thanh niên được gọi là Bạo Quân Cơ Động này rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa thi triển? Hắn vậy mà có thể ngăn cản được công kích của mình?
Công kích được thu liễm thì đạo bạch quang kia cũng ngay lập tức hóa thành trứng, bay trở về vừa khéo rơi trên đỉnh đầu của Mao Đài.
- Ngốc vừa thôi, còn không nhanh chóng đem vương miện phóng ra. Muốn chết cả lũ hay sao?
Thanh âm lúc nãy lại một lần nữa vang lên, rõ ràng thanh âm này từ trong trứng rồng truyền ra, cũng có nghĩa là Tư Động đang nói.
Mao Đài như từ trong mộng tỉnh lại, ngay lập tức một quầng sáng vàng rực chợt nở bùng lên từ trên cái đầu khổng lồ của nó. Ánh sáng kim sắc nhu hòa lặng lẽ khuếch tán ra, kết hợp với ba động của ma lực và linh hồn lực dao động quấn quanh thành một khối.
Tư Động cũng bắn ra một đạo bạch quang, chiếu thẳng lên vương miện. Nhất thời vương miện của Long Hoàng phát ra tiếng vù vù mãnh liệt, ngay sau đó, trong sự rung động mãnh liệt, một tầng kim quang mạnh mẽ hóa thành màn hào quang bao phủ lấy Đại Diễn Thánh Hỏa Long, Thực Nhật Phượng Hoàng cùng với Cơ Động, vừa lúc ngăn cản được đợt công kích thứ hai của Lâm Thanh.
- Đây là...
Lâm Thanh hoảng sợ nhìn vào vương miện, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng vương miện kia tản ra dao động ma lực còn mạnh hơn so với nàng.
Thanh âm lạnh lùng của Tư Động vang lên:
- Ba đứa con cưng của Long Hoàng đều ở đây! Ngươi thật có cá tính, dám hạ thủ với chúng ta? Để ta méc với ba ba, cho cả Long tộc bem ngươi, sợ chưa?
Tư Động có thể nói chuyện sao?
Giờ khắc này Cơ Động mới kịp phản ứng, không khỏi vô cùng vui mừng trong lòng. Tuy vậy hắn vẫn không mở miệng, hắn không biết tầng quang mang kim sắc trước mắt này có thể kiên trì được bao lâu, nhưng từ sự biểu hiện của Tư Động, có lẽ gió đã bắt đầu đổi chiều.
- Hài tử của Long Hoàng?
Lâm Thanh bất giác rùng mình, ngây ngốc nhìn vương miện trên đỉnh đầu Mao Đài, đột nhiên hỏi:
- Không lẽ đây là vương miện của Long Hoàng?
- Ngươi nói đúng rồi đấy, đây là vương miện của ta.
Một thanh âm uy nghiêm lặng lẽ vang lên, ngay sau đó quang mang kim sắc trên đỉnh đầu Mao Đài chợt trở nên mãnh liệt. Kim quang nồng đậm chậm rãi hội tụ thành một cột sáng cự đại hình trùy, hướng thẳng lên trời mà phóng đi.
Một thân ảnh long lanh như ngọc ở giữa màn sáng chậm rãi hiện ra. Thân ảnh ấy nhìn qua có vẻ mơ hồ, nhưng trong khoảnh khắc nó xuất hiện, bầu không khí cả kinh đô Đông Mộc dường như bị một thứ gì đó nén chặt, bình dân bá tánh đang đi trên đường không tránh khỏi nằm dài đo đất, hoàn toàn không thể đi động được nửa bước.
Thánh cấp, đây mới là uy áp thật sự của cường giả Thánh cấp, hoàn toàn vượt xa so với khi Lâm Thanh cưỡng ép tăng cường thực lực lên Thánh cấp. Kim quang nồng đậm kèm theo màu bạc nhàn nhạt từ trên thân thể khổng lồ của Long Hoàng tỏa ra long lánh giữa không trung.
Long mâu uy nghiêm nhìn về phía Lâm Thanh bên dưới, trảo phải chậm rãi giơ lên, phóng ra một tia sáng hỗn hợp kim ngân.
Lâm Thanh cực kì hoảng sợ, vội vàng nhấc hai tay, phóng ra toàn bộ ma lực.
Trong tiếng nổ vang ầm ầm, thân hình Lâm Thanh bị trảo phải của Long Hoàng đánh bay đi như diều đứt dây, trực tiếp vùi sâu trong đất hơn trăm mét, tạo thành một khe rãnh thật sâu.
Cơ Động trợn mắt há mồm nhìn Long Hoàng trên bầu trời, đột nhiên tức giận nói:
- Long Hoàng, sao ngài không xuất hiện sớm hơn? Ngài định đợi đến khi chúng ta bị làm thịt hết mới chịu chạy đến à?
Long Hoàng trừng mắt liếc hắn, có chút bất mãn nói:
- Ta đã nói cho ngươi rồi mà, thông qua vương miện Long Hoàng này có thể triệu hồi ra kính tượng của ta mà, nếu không ta đưa vương miện cho ngươi làm gì cơ chứ! Dĩ nhiên chỉ có hài tử mang dòng máu của ta mới có thể triệu hoán được thôi. Thật là không biết lớn nhỏ gì cả, ta mà tới chậm một chút thì có phải ngươi đã ra bã rồi không?
Cơ Động hừ một tiếng, nghiêng đầu đi nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười nhẹ nhõm. Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, lúc này chưa phải là lúc hắn có thể chết.
Trong miệng Mao Đài, Ngũ Lương Dịch phát ra những âm thanh ô ô, nhìn Long Hoàng trên bầu trời với ánh mắt vô cùng hâm mộ và sùng kính.
Thấy cảnh này, hiển nhiên Long Hoàng có chút đắc ý, thân thể như hư ảo của lão từ từ hạ xuống. Trong linh hồn của Cơ Động bất chợt vang lên thanh âm của Long Hoàng:
- Tiểu tử ngốc, ngươi tưởng sử dụng thần khí là có được lực lượng của thần sao? Đây chỉ là kính tượng của ta thôi, chẳng những mỗi ngày chỉ có thể gọi ta về một lần, hơn nữa cũng chỉ có thể phát ra một kích duy nhất thôi.
- Vậy sao?
Trong lòng Cơ Động cả kinh, thanh âm của Long Hoàng lại tiếp tục vang lên:
- Ngươi cho rằng ta không thể trực tiếp xuất hiện sao? Nếu ta xuất hiện sớm thì sao có thể thể giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này được. Khó trách Tư Động bảo các ngươi là ngu ngốc. Nhưng thôi, hiện tại thời gian cũng không còn nhiều lắm, ta đoán cường giả cửu quan kia cũng không dám động thủ lần nữa đâu, chờ khi thời gian trở thành Thánh cấp của nàng trôi qua, ngươi muốn làm gì nàng thì làm, tùy ngươi. Nàng sẽ phải suy yếu mất mấy tháng, ngay cả người bình thường cũng không bằng.
Thân thể khổng lồ của Long Hoàng hạ xuống trong diễn võ trường, cho dù đây chỉ là một kính tượng, hoàn toàn là do vương miện của Long Hoàng lợi dụng ma lực mạnh mẽ mà tạo ra thân ảnh thì cũng đủ đem đến sự rung động vô cùng cường đại.
Đại Diễn Thánh Hỏa Long cùng Thực Nhật Phượng Hoàng vốn đã khổng lồ rồi, nhưng so với Long Hoàng lại chẳng thấm vào đâu, ngay cả Địa Ngục Ma Thụ cũng căn bản không thể so sánh được, tựa hồ chỉ một cái phất tay của Long Hoàng cũng có thể đem nó biến thành củi đốt.
Lâm Thanh chật vật từ trên mặt đất bò dậy, mặc dù Long Hoàng chỉ đánh một kích nhưng đây lại là một kích mạnh mẽ do ma lực Thánh cấp của Long Hoàng phát ra, lúc này nàng chỉ cảm thấy ma lực của mình như bị đánh tan, rõ ràng là còn thời gian mấy phút trong trạng thái Thánh cấp nhưng bởi vì một kích này của Long Hoàng mà thời gian bị rút ngắn, không thể duy trì tu vi Thánh cấp được nữa rồi.
Gương mặt xám như tro tàn của nàng nhìn về phía Long Hoàng, vị Thái Trùng Miện Hạ này thế nhưng không thể thốt ra một lời nào.
- Cường giả nhân loại, ngươi có thể đem ma lực tu luyện tới cấp chín mươi tám cấp, cũng coi như là đã đứng đầu trong nhân loại rồi. Ngươi chỉ cách cảnh giới của ta có một bước mà thôi, tại sao còn muốn làm khó mấy hài tử này chứ?
Thanh âm uy nghiêm của Long Hoàng một lần nữa vang lên, Cơ Động đứng phía sau thân thể khổng lồ của lão không khỏi oán thầm: “Mốc xì, đạo đức giả, không biết mình đã bị giày vò bao nhiêu lần bởi cái tính cách thù dai của vị Long Hoàng này rồi.” Nghĩ tới nửa năm qua chịu phải đựng sự bạo hành của vị Long Hoàng này, Cơ Động cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Nghe được thanh âm của Long Hoàng, Lâm Thanh không khỏi ngẩng đầu lên, thân thể khổng lồ của Long Hoàng kèm theo uy áp Thánh cấp kinh khủng khiến nàng không có chút ý niệm phản kháng nào ở trong đầu.
Long Hoàng tiếp tục nói:
- Ngươi cùng bọn họ có cừu hận khắc cốt gì à? Bọn họ đã giết thân nhân của ngươi à? Theo ta được biết, Cơ Động mang Trần Tư Tuyền trở lại chỉ vì từ hôn thôi mà. Chẳng lẽ chỉ vì một điểm nhỏ nhặt này mà ngươi mang đến họa sát thân cho cả gia tộc sao? Không lâu nữa thôi, Hắc Ám đại lục sẽ xâm lấn Quang Minh thế giới của chúng ta, tu vi của ngươi cao như thế, sao không để chống đỡ ngoại địch, ngược lại muốn diệt đi hi vọng của cả đại lục. Chẳng lẽ ngươi không biết Cơ Động chính là lãnh tụ của Thiên Can Thánh Đồ thế hệ này, một đời Thiên Can Thánh Vương sao? Nếu như ngươi thật sự giết hắn rồi, như vậy ngươi chính là tội nhân thiên cổ của cả đại lục. Ta chỉ nói có bấy nhiêu đó thôi. Ta cũng sẽ không giết các ngươi, hi vọng các ngươi có thể hiểu được rõ ràng. Cơ Động, ngươi muốn xử trí chuyện trước mắt này như thế nào là tùy ngươi.
Nói dứt lời, thân thể khổng lồ của Long Hoàng nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt biến thành một đạo kim quang, một lần nữa dung nhập vào vương miện Long Hoàng trên đỉnh đầu Mao Đài.
Toàn trường yên lặng như tờ. Cuối cùng thì trận chiến này cũng đã kết thúc, không một ai có thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy. Cơ Động đứng ngạo nghễ trên đỉnh đầu Đại Diễn Thánh Hỏa Long, nhìn chăm chú về phía Thái Trùng Miện Hạ Lâm Thanh đang vô cùng suy yếu.
Cơ Động hiểu, vừa rồi Long Hoàng nói với Lâm Thanh nhưng đồng thời cũng ngầm nhắc nhở mình nếu không có thâm cừu đại hận thì đừng nên đuổi tận giết tuyệt, đối phó với Hắc Ám Ngũ Hành đại lục mới là quan trọng nhất. Với tu vi của vợ chồng Lâm Nhất Lỗi, Lâm Thanh, chắc chắn sẽ đưa đến tác dụng vô cùng to lớn trong Thánh chiến.
Hít sâu vào một hơi, Cơ Động cố gắng áp chế tâm tình kích động của mình, khiến cho bản thân bình tĩnh lại, rồi bình thản nhìn về khuôn mặt không còn một giọt máu nào của Lâm Thanh, nói:
- Tất cả mọi chuyện chấm dứt ở đây thôi. Long Hoàng bệ hạ nói rất đúng, chúng ta có cùng chung địch nhân. Từ bây giờ, Tư Tuyền sẽ cùng với Lâm gia các người giải trừ hôn ước. Tại đây, ta hướng Lâm gia các ngươi bảo đảm, sau này sẽ không gây phiền phức cho các ngươi. Nếu các ngươi nguyện ý thì phần cừu hận này sẽ được hóa giải, còn nếu như các ngươi không muốn, ta luôn sẵn sàng chờ các ngươi trả thù.
Nói xong câu đó, tay phải của Cơ Động khẽ chuyển, một tia bích quang chợt bắn vọt tới phía Lâm Thanh. Lúc này ma lực của Lâm Thanh còn chưa hoàn toàn biến mất, liền giơ tay lên tiếp nhận. Thì ra đây là một tiểu hồ lô màu ngọc bích.
- Đây là Sinh Mệnh Chi Nguyên ngàn năm, có nó tẩm bổ thì Công Tào Miện Hạ chỉ cần nghỉ ngơi nửa năm cũng đủ để khôi phục lại thân thể và tu vi.
-oo-