Phần (Phiên ngoại ): Hoa Cẩn Niên
Sau này Hoa Cẩn Niên nhớ lại, lần đầu tiên hắn và A Vũ gặp mặt, là ở rừng trúc phủ thừa tướng.
Ngày đó phủ thừa tướng thiết yến, bởi vì có việc mà hắn đến trễ một chút, lúc đó yến hội đã tiến hành được phân nửa.
Lúc hắn mang theo người hầu xuyên qua rừng trúc trong hoa viên phủ thừa tướng, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu ngó sen.
Nữ tử kia đang cầm một cuốn sách, ngồi trong rừng trúc đọc một cách thích thú.
Vài sợi tóc đen nhàn tản rơi trên vai nàng, nữ tử kia điềm tĩnh tao nhã, khóe miệng dường như còn có ý cười nhàn nhạt, ngược lại khiến hắn bất giác dừng bước.
Có lẽ cảm nhận được có người tới, nữ tử kia ngẩng đầu, vừa vặn cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Hoa Cẩn Niên từ nhỏ đã dưỡng thành tính tình trầm tĩnh nội liễm, giờ phút này dưới ánh mắt trong suốt đang nhìn hắn chăm chú kia, trong lòng lại nổi lên một tia cảm xúc khác thường.
Hắn mỉm cười với nữ tử kia, sau đó liền mang theo người hầu vội vàng đi dự yến tiệc.
Trên đường rời khỏi rừng trúc, hắn không hiểu sao đột nhiên nhớ lại, hình như đã nghe Ninh Tuyết Tĩnh và Nhã Vinh nhắc tới, Ninh Tuyết Tĩnh có một muội muội, không muốn vào cung làm thư đồng của công chúa, mà đi theo một vị y nữ dân gian học Kỳ Hoàng chi thuật.
Lúc đó hắn nghe được chuyện một vị thiên kim tướng phủ cư nhiên thích làm mấy việc hái thuốc trị bệnh, liền có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cảm thấy nữ tử này có lẽ rất thú vị.
Nhưng lần này vội vàng liếc mắt một cái, về sau hắn cũng chìm ngập trong sự vụ nặng nhọc hàng ngày, dần dần cũng quên mất.
Nhã Vinh là công chúa do Thần quý phi sinh ra, không giống với bộ dáng dịu dàng nhã nhặn của các công chúa khác, Nhã Vinh từ nhỏ đã phô trương hoạt bát.
Tính tình này của Nhã Vinh tuy được phụ hoàng sủng ái không ít, nhưng cũng làm cho Thần quý phi đau đầu không thôi.
Chính là lúc này, Ninh Tuyết Tĩnh được Thần quý phi lựa chọn, vào cung trở thành thư đồng của Nhã Vinh.
Nhã Vinh rất thích Ninh Tuyết Tĩnh, dẫn Ninh Tuyết Tĩnh làm quen với mấy vị hoàng tử ca ca bọn họ, qua một thời gian dài, cảm giác câu nệ của Ninh Tuyết Tĩnh cũng biến mất, theo Nhã Vinh gọi bọn họ một tiếng ca ca.
Mặc dù mẫu hậu cũng từng ám chỉ với hắn, sau này Ninh Tuyết Tĩnh rất có thể sẽ là thái tử phi của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy Ninh Tuyết Tĩnh giống như Nhã Vinh, xem như là một muội muội khiến người ta yêu thích.
Kỳ thật hắn cũng không quan tâm lắm, từ nhỏ đã quen với kiểu mẫu sống chung với nhau của phụ hoàng và mẫu hậu, hắn vốn cũng không hi vọng sẽ có tình cảm gì với thái tử phi của mình.
Huống gì, trưởng nữ của thừa tướng làm thái tử phi của hắn, hình như cũng không có gì để bắt bẻ.
Nhưng mọi chuyện đều không diễn ra theo dự liệu của mẫu hậu.
Tứ ca kia của hắn vẫn luôn giấu diếm tâm tư với ngôi vị hoàng đế, cư nhiên đã đi trước một bước, khiến cho Ninh Tuyết Tĩnh không phải tứ ca thì không gả.
Ngày Ninh thừa tướng thỉnh bệ hạ tứ hôn, mẫu hậu hắn tức giận đến mức đập vỡ một cái bình sứ tráng men ở Phượng Hi Cung.
Hắn lãnh đạm uống trà, Ninh Tuyết Tĩnh gả cho ai cũng không quan trọng, chỉ là chắp tay nhường lại phủ thừa tướng sau lưng Ninh Tuyết Tĩnh cho tứ ca nhiều tâm tư kia, hắn ngược lại có chút không muốn.
Hắn vuốt v chén trà, ngữ khí bình tĩnh: “Không phải Ninh thừa tướng vẫn còn một nữ nhi nữa sao?”
Mẫu hậu hắn ngẩn người, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn: “Chỉ là giờ phút quan trọng này, đi cầu hôn tiểu nữ nhi của Ninh gia, tâm tư chúng ta không khỏi quá rõ ràng.”
Hắn cười cười: “Không sao, không bằng mẫu hậu diễn kịch với nhi thần đi.”
Vì thế, hắn đến chỗ phụ hoàng náo loạn một hồi, nói mình yêu thích Ninh Tuyết Tĩnh, không muốn nhường Ninh Tuyết Tĩnh cho tứ ca.
Náo loạn đến cả cung đều biết, cả thành mưa gió.
Cuối cùng, sau khi hắn quỳ một đêm, mẫu hậu hắn đỏ mắt, giả vờ khuyên hắn trước mặt phụ hoàng hắn: “Ninh Tuyết Tĩnh, phụ hoàng con đã hạ chỉ tứ hôn, há có thể nói sửa liền sửa?”
Dứt lời, mẫu hậu hắn quay sang phụ hoàng hắn, dường như do dự nói: “Bệ hạ, thần thiếp nghe nói Ninh gia còn có một vị thiên kim...”
Hắn biết, phụ hoàng kỳ thật cũng không muốn thế lực của thừa tướng độc nhất giao cho một hoàng tử, càng không muốn chia cho người ngoài hoàng thất. Tiểu nữ nhi của Ninh thừa tướng gả cho hắn, cũng hợp với tâm ý phụ hoàng.
Vì vậy, hắn đã thuận lợi được tứ hôn như ý muốn.
Đêm đại hôn, sau khi yến hội tan, hắn liền trở về thư phòng, Lâm Chinh do dự nói: “Điện hạ, thái tử phi vẫn còn đang chờ người.”
Bàn tay lật sách của hắn khựng lại.
Hắn có thể biểu diễn trước mặt phụ hoàng một bộ dáng thâm tình với Ninh Tuyết Tĩnh, nhưng lúc này lại có chút không biết nên đối mặt với Ninh Nhược Vũ như thế nào.
Nàng đã bị hắn kéo vào bàn cờ này.
Trong lòng hắn mơ hồ nổi lên một tia áy náy, nàng thân bất do kỷ bị hắn kéo vào, làm quân cờ cân bằng thế lực, nhưng hắn thì sao, hắn chẳng phải cũng là thân bất do kỷ sao?
Hắn nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, ở trong thâm cung này, lại có ai có thể tuân theo trái tim của mình được đây?
“Nói với nàng, bản cung uống say rồi, đêm nay sẽ không qua.”
Lâm Chinh đi rồi lại trở về, hắn ngẩng đầu, “Truyền lời rồi?”
Lâm Chinh đáp: “Đã truyền rồi.”
Đợi một lúc sau, hắn hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”
Lâm Chinh nói: “Ty chức ở ngoài cửa nghe ngóng một hồi, thái tử phi không khóc không nháo, ty chức cảm thấy, thái tử phi và tứ hoàng tử phi, tính tình không quá giống nhau.”
Hắn dừng bút một cái, giọt mực rơi xuống, vết mực nhòe ra, nhuộm trên giấy Tuyên Thành nở ra một đóa hoa màu đen.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu, hắn mới lần đầu tiên thấy rõ thái tử phi mới cưới của mình.
Bởi vì là tân nương yết kiến, trang điểm của nàng đậm hơn một chút, nhưng vẫn không che được mặt mày tinh xảo tú lệ dưới lớp trang điểm.
Hắn nghĩ, nếu nàng dỡ bỏ lớp son phấn nặng nề này ra, hẳn là sẽ càng xinh đẹp hơn.
Nàng quả nhiên như lời Lâm Chinh nói, tính cách không giống với Ninh Tuyết Tĩnh.
Ngoại trừ hành lễ và giao tiếp cần thiết, nàng cũng không nói nhiều thêm lời nào.
Trở lại tẩm điện Đông cung, nàng cũng không giữ hắn lại.
Hoa Cẩn Niên ngồi ở thư phòng, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, cuốn sách cầm trong tay thật lâu, đọc thế nào cũng đọc không vào.
Thời gian đó, thổ phỉ ở Long Khánh Sơn điên cuồng ngang ngược, đầu lĩnh thổ phỉ trước kia từng làm lính ở Bắc Lương, vào rừng làm cướp, dầu muối không vào, phụ hoàng hắn vì thế cũng đau đầu không thôi.
Dầu muối không vào: Dùng để chỉ người cứng đầu, ai nói cũng không nghe.
Đêm nào hắn cũng nghỉ ở thư phòng, mỗi đêm lại luôn có thể đi ngang qua ngoài phòng nàng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh dưới ánh nến, có thế nào cũng không đẩy được cánh cửa kia.
Vì vậy, hắn chủ động xin đi tiêu diệt thổ phỉ, để dọn dẹp nội tâm của mình, lại không nghĩ tới, suýt chút nữa đã mất mạng.
Sát thủ vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mà đến, từng chiêu chí mạng. Hắn vừa ứng đối, vừa nhạy bén phát hiện, trong số những người hắn mang theo, tựa hồ cũng có người đã phản chiến, cùng với sát thủ g.i.ế.t người của mình.
Hắn cười trong lòng một tiếng, thì ra là như thế.
Hắn từng nghĩ rằng sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hạ thủ với hắn, lại không nghĩ tới bọn họ lại không kiềm chế được như vậy.
Sát thủ đối diện g.i.ế.t đến đỏ mắt, địch đông ta ít, thể lực hắn dần dần cạn kiệt, không để ý một cái, vai phải cũng bị trúng một mũi tên.
Cứ tiếp tục như thế, không phải là cách hay.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Thương Mạn sơn cốc, thầm nghĩ không bằng đ.á.n.h cuộc một phen, canh chuẩn thời cơ, tung người nhảy xuống.
Quả nhiên đúng như hắn phỏng đoán, Thương Mạn Sơn thảm thực vật nhiều mà dày đặc, tuy nhìn hung hiểm, nhưng cũng không chí mạng.
Chỉ là, mũi tên có độc.
Hắn cố gắng bước đến một khoảng đất trống, một mình rút mũi tên ra, xé một đoạn ống tay áo, băng bó lộn xộn.
Hiện giờ chỉ có thể hi vọng, người của Lâm Chinh và mẫu hậu tìm được hắn nhanh hơn đám sát thủ kia.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, trong cơn mê man, hắn giống như trở lại một năm trước, khi đó Nhã Vinh mỗi ngày đều lôi kéo các hoàng tử ca ca chơi trốn tìm với nàng và Ninh Tuyết Tĩnh, một lần hắn bị Nhã Vinh quấn lấy, liền đồng ý.
Nhưng kỳ thật tối hôm qua, suốt đêm hắn phải làm đề bài mà thái phó giao cho, một đêm không ngủ, vốn là muốn trở về nghỉ ngơi.
Tiện tay cầm một quyển sách, hắn liền nấp ở sau một cái cây, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Hắn dứt khoát đặt sách lên mặt, cứ như vậy nằm dưới cây bạch quả phía sau núi giả.
Sau đó, hắn bị Nhã Vinh và Tuyết Tĩnh gọi: “Thái tử ca ca, sao huynh lại ngủ rồi?”
Trong mơ mơ màng màng, có một đôi tay mềm mại mảnh khảnh nắm lấy hắn, hắn mở hai mắt ra, nhìn cũng không được rõ ràng, cho rằng mình còn đang ở trong giấc mộng trốn tìm kia.
Người tới cũng không phải là Nhã Vinh, trong lòng hắn nghi hoặc, ngoại trừ Nhã Vinh, còn có ai nữa? Hắn liền khàn giọng hỏi: “Tuyết Tĩnh, là muội sao?”
Bàn tay nắm lấy tay hắn khựng lại một chút, đợi một hồi sau, nói: “Đúng, là ta, ta đến cứu ngươi, ngươi nhất định phải chịu đựng một chút, có biết không?”
Thanh âm của nữ tử trong suốt, đ.á.n.h thức hắn từ trong mộng.
Sau đó, mặc dù hắn vẫn nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt mơ hồ nhìn không rõ ràng, nhưng theo bản năng nắm lấy tay nàng, tựa hồ chỉ có như vậy, hắn mới an tâm.
Lúc tỉnh lại, hắn đã nằm ở Phượng Hi Cung của mẫu hậu.
Mẫu hậu nói, là Lâm Chinh cứu hắn trở về.
Hắn lắc đầu, hỏi: “Có một nữ tử đã cứu nhi thần, nàng đâu?”
Sau đó, Thôi Ánh Hàn vào cung.
Khi đó hắn đã có thể ngồi dậy, nhìn nữ tử đang quỳ bên dưới, hỏi: “Là ngươi đã cứu bản cung?”
Thôi Ánh Hàn lại im lặng trong chốc lát mới gật đầu, run giọng đáp: “Vâng, là dân nữ.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng ta hồi lâu, đột nhiên cười lắc đầu: “Không, không phải ngươi, là mẫu hậu ta bảo ngươi nói như vậy sao?”
Thôi Ánh Hàn mở to hai mắt nhìn hắn.
Thôi Ánh Hàn nói, nữ tử đã cứu hắn, tự xưng là muội muội của hắn.
Hắn cười: "Ha, muội muội?"
Hắn ngược lại không nhớ rõ, mình có một muội muội am hiểu y thuật.
Muội muội am hiểu y thuật…
Trong đầu hắn chợt lóe lên một tia chớp, hắn gọi Lâm Chinh đến: “Sau khi bản cung hồi cung, sao lại chưa bao giờ thấy thái tử phi đến thăm?”
Lâm Chinh cúi đầu đáp: “Điện hạ, thái tử phi bị bệnh... nằm liệt giường, cho nên không thể đến thăm điện hạ...”
Hắn vừa chậm rãi dùng thìa khuấy thuốc cảm, vừa cười lạnh: “Lâm Chinh, hiện giờ ngay cả ngươi cũng học được cách lừa gạt ta rồi sao?”
Lâm Chinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ nhất điện hạ như vậy, vội vàng đấu tranh nói: “Điện hạ, là thái tử phi... không cho nói với điện hạ...”
Hắn đã nhiều đêm không thể ngủ ngon.
Cuối cùng, khi thân thể của hắn đã gần như phục hồi, một đêm kia, hắn nhảy vào phòng nàng.
Dưới ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy vết trầy xước nhàn nhạt bên má người đang ngủ trên giường, hẳn là bị cỏ dại trên núi làm bị thương.
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy nhói đau, không nhịn được kéo tay nàng lên, vết sẹo trên tay nàng đã mờ đi, chính là bàn tay này, đã từng chút một kéo hắn từ quỷ môn quan trở về ở Thương Mạn Sơn.
Nhưng hắn cũng có chút tức giận, nàng là thái tử phi của hắn, rõ ràng vì cứu hắn mà để bản thân bị thương thành như vậy, tại sao lại không muốn cho hắn biết?
Hay là, chỉ vì nàng đã học qua y thuật, y giả nhân tâm, cho nên mới cứu hắn?
Vậy nên, nàng tình nguyện giấu diếm, cũng không muốn hắn và nàng có thêm vướng bận.
Nghĩ tới đây, lòng hắn không khỏi chùng xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền chuyển về lại Đông cung.
Lúc trước hắn cố ý phát tán tin tức, nói mình muốn cưới y nữ họ Thôi làm trắc phi, chẳng qua là muốn xem thử thái độ của nàng.
Hắn mời nàng đến tiền viện gặp mặt, cố ý nói với nàng, mình muốn cưới y nữ đã cứu hắn làm trắc phi.
Nàng vẫn thái độ lạnh nhạt như cũ, chỉ nói hết thảy đều do điện hạ làm chủ, làm cho hắn không khỏi hoài nghi, người đi đến Thương Mạn Sơn quên mình cứu hắn, đến tột cùng có phải là nữ tử lạnh nhạt như nước trước mắt hay không.
Hắn tiến lại gần một bước: “Thành hôn mới hơn một tháng, ta liền nạp trắc phi, nàng không để ý sao?”
Nàng lùi về sau một bước: “Điện hạ... thích là được.”
Tan rã một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ.
Thân thể hắn dần dần bình phục, phụ hoàng liền đem chuyện lũ lụt ở Giang Nam giao cho hắn, chuyện lũ lụt hao tốn thời gian hao tổn tinh thần, hắn vốn ngủ không ngon giấc, lần này lại thường xuyên trắng đêm khó ngủ.
Nhưng vị biểu ca kia của hắn, đại sư chế hương nổi danh kinh thành, Vân Hạc thế tử, trong tay đã không còn hương an thần chế sẵn.
Nhưng mấy ngày sau, Vân Hạc thế tử lại cầm một hộp hương an thần, cười hì hì đến tìm hắn.
Hắn mở ra, liếc mắt một cái: “Ngươi làm sao?”
Vân Hạc thế tử vẻ mặt chân thành: “Đúng vậy.”
Hắn đóng hộp lại, liếc mắt nhìn Vân Hạc: “Ngươi cho rằng ta không nhận ra hương của ngươi làm sao?”
Vân Hạc khoác tay: “Ngươi quan tâm ai làm làm gì, dùng được là được rồi.”
Hắn vừa viết chữ vừa nhàn nhạt nói: “Hôm trước phụ hoàng có nhắc tới một câu, nói để cho ngươi làm quan.”
Sắc mặt Vân Hạc trong nháy mắt suy sụp, nhỏ giọng nói: “Ta khai ta khai, hương an thần này, là... tiểu nương tử kia của ngươi làm.”
Hắn hơi sửng sốt: “Nàng còn biết chế hương?”
Vân Hạc nói: “Nàng đã học với ta một thời gian, đâu chỉ là biết, nàng quả thật rất có tư chất, ngươi dùng thử một chút là biết. Có điều, nàng không cho ta nói là nàng tặng, ngươi cũng đừng bán ta.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt v chiếc hộp.
Đêm đó, hắn ngủ rất yên ổn.
Vào hạ, nữ quyến trong cung đã đi đến hành cung trước một bước, bố trí ổn thỏa các công việc nghỉ mát.
Hắn cùng Vân Hạc thế tử đi đến hành cung, hai người đang đi ởtrên hành lang dài, Vân Hạc đột nhiên chỉ vào hồ sen bên kia: “Ể, đó không phải là thái tử phi sao?”
Hắn nhìn sang, bên phía hồ sen đằng xa xa, ống quần của nàng hơi cuộn lên, đang nhảy trong vũng bùn, trên mặt là sắc thái vui vẻ mà hắn chưa từng thấy qua, hắn bất giác cảm thấy có chút ngơ ngác.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt đằng xa xa, nàng đột nhiên dừng lại, ngây người trong chốc lát, tựa như làm chuyện xấu bị bắt gặp, vội vội vàng vàng hành lễ với bọn họ rồi chạy trối c.h.ế.t.
Hắn hỏi Vân Hạc: “Ngươi còn rượu ủ nào ngon không? Loại nào có thể làm say lòng người?”
Vân Hạc đáp: “Ngươi xem ta là kẻ nát rượu sao, đến hành cung ở còn mang theo vò rượu...” Sau đó dường như tự lẩm bẩm, “Ta đã tặng cho thái tử phi hai bình rượu ủ hoa quế, không biết nàng có mang đến hành cung hay không.”
Vì vậy, đêm đó, hắn công khai bước vào phòng nàng, nhìn nàng đang uống rượu, hỏi: “Nghe nói Vân Hạc thế tử cho nàng hai bình rượu ủ hoa quế? Bản cung còn chưa được nếm thử qua.”
Tửu lượng của nàng không tốt, nhưng lại uống cùng hắn không ít. Lúc uống nhiều, nàng đặc biệt đáng yêu, lời nói tựa hồ cũng nhiều hơn so với ngày thường, chỉ chốc lát sau, ánh mắt nàng giống như bao phủ một tầng hơi nước, nhu nhược đáng thương.
Hắn là người giỏi nắm bắt thời cơ, biết đây là cơ hội tốt để nàng mở lòng.
Cho nên, hắn nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay nhìn nàng nhảy tới nhảy lui trong mấy vũng nước rất nhẹ nhàng, trước kia lúc nàng đi Thương Mạn Sơn hái thuốc, cũng nhảy tới nhảy lui như thế này sao?”
Nàng quả nhiên rơi vào tròng, hưng phấn kể cho hắn nghe những câu chuyện hái thuốc ở Thương Mạn Sơn trước kia, nàng kể hết sức phấn khởi, sự lạnh nhạt và cố tình xa cách trước đây dường như cũng không còn nữa.
Hắn thích bộ dáng say rượu của nàng, đôi mắt nàng lúc nói chuyện, giống như ẩn chứa một dòng nước mùa thu, làm cho hắn say sưa trong đó.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Vì sao không nói cho ta biết?”
Vốn là một câu không đầu không đuôi, nàng lại giống như nghe hiểu, thanh âm lập tức trầm xuống: “Nói cho ngươi biết thì thế nào, ngươi lại không yêu thích ta.”
Dứt lời, liền lảo đảo dường như muốn đứng lên, kết quả chân không đứng vững, lại ngã vào lòng hắn.
Người trong ngực mềm nhũn, trong nháy mắt đó, sợi dây vốn đang căng thẳng trong lòng Hoa Cẩn Niên đột nhiên đứt ra.
Hắn thở dài: “Nàng làm sao biết, ta không yêu thích nàng?”
Người trong ngực đã say đến bất tỉnh nhân sự, hiển nhiên không nghe được lời hắn vừa nói.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, bộ dáng lúc ngủ nhu thuận, quả thật giống như một con thỏ nhỏ vô hại.
Hắn cứ như vậy ôm nàng một lúc, cuối cùng ôm ngang nhuyễn ngọc ôn hương đang cuộn tròn này lên, người trong ngực khẽ nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, ngược lại cọ cọ vào trong ngực hắn.
Trong nháy mắt, Hoa Cẩn Niên cảm thấy toàn thân đều căng thẳng, nội tâm dường như có vô số tia lửa đang thiêu đốt nở rộ.
Đi nhanh vài bước đến bên giường, sau khi nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hắn liền gọi thị nữ tiến vào hầu hạ.
Thị nữ tên A Hân kia, chớp chớp hai mắt trong veo, dè dặt hỏi: “Điện hạ hôm nay, có muốn nghỉ ở chỗ này không?”
Hai tay còn lưu lại nhiệt độ của người vừa rồi trong ngực, Hoa Cẩn Niên cố nén ngọn lửa đang không ngừng bốc lên do rượu, nói: “Ngươi hầu hạ thái tử phi nghỉ ngơi, bản cung trở về trước.”
Mưa lớn như hạt đậu đ.á.n.h vào cửa sổ, phát ra tiếng tanh tách.
Hạ nhân giúp hắn mặc áo choàng đi mưa vào, hắn suy nghĩ một chút, lại quay đầu dặn dò: “Rượu của Vân Hạc sau khi uống ngấm chậm, sáng mai chuẩn bị cho thái tử phi canh tỉnh rượu, còn có... để cho nàng ngủ thêm một chút.”
Dứt lời, hắn liền rời đi.
Mặc dù đã mặc áo đi mưa, nhưng mưa quả thực quá lớn, hắn vẫn bị ướt nửa người.
Hắn đột nhiên nhớ tới, tên của nàng, cũng có một chữ “Vũ”, ngược lại không cảm thấy một thân ướt sũng lạnh lẽo này có gì không thoải mái.
Vũ (雨) là mưa.
Không trực tiếp trở về tẩm điện, hắn đi đến chỗ Vân Hạc trước.
Vân Hạc mở cửa nhìn thấy hắn ướt sũng đứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ hỏi hắn (Hoa Cẩn Niên) đến tìm hắn (Vân Hạc) làm gì.
Hắn bình tĩnh cởi áo choàng đi mưa, liếc Vân Hạc một cái: "Nàng là một nữ tử yếu đuối, ngươi đưa nàng rượu mạnh như vậy làm gì?"
Vân Hạc sửng sốt một chút, lập tức cười nhún vai: “Oan uổng quá, hoa quế ủ đâu có xem như rượu mạnh gì... Các ngươi đã uống bao nhiêu?”
Khóe miệng hắn giật giật: “Uống hết cả hai bình...”
Vân Hạc: “...”
Hắn hỏi Vân Hạc hai gói trà tỉnh rượu, liếc mắt nhìn cuốn sách trước bàn của hắn, tùy ý hỏi: “Ngươi đang đọc sách gì?”
Vân Hạc dường như đang giới thiệu một bảo bối với hắn: “Đây là vở kịch phổ biến nhất trong dân gian gần đây, kể về câu chuyện Lâm Sinh cứu Vân Nương.”
Hắn vốn dĩ ghét bỏ lật hai trang, Vân Hạc còn đang thao thao bất tuyệt nói cảm giác sau khi đọc của mình: “Ta cảm thấy phần hay nhất của kịch bản này, chính là đoạn Lâm Sinh và Vân Nương biểu lộ tâm ý với nhau, thật sự là... Ơ, ngươi làm gì đấy?”
Hắn cầm lấy hí bản, cong cong khóe miệng: “Ta mượn dùng một chút.”
Ngày hôm sau, hắn lấy cớ ngắm sen mời nàng đi đến sau núi.
Trong lương đình bát giác ở sau núi của hành cung, nàng mặc một kiện y phục màu ngó sen, nhẹ nhàng thướt tha, rất đẹp mắt.
Trong khoảnh khắc đó, hồi ức ở rừng trúc phủ thừa tướng chợt lóe lên, từng đợt sóng nước dập dìu, sóng lớn quay cuồng trở về, trong lòng phảng phất nổi lên ngàn vạn gợn sóng, một vòng rồi lại một vòng, không ngừng đ.á.n.h tới, quanh quẩn vang vọng.
Trên mặt hắn vẫn duy trì sự trấn tĩnh tự nhiên thường ngày, đưa cho nàng trà tỉnh rượu.
Cả hai người đều nhớ rõ đêm qua cùng nhau uống rượu, cảm giác lãnh đạm xa cách lúc trước tựa hồ cũng đang chậm rãi hòa tan, nàng bưng chén trà, cẩn thận hỏi: “Điện hạ đêm qua... ngủ có ngon không?”
Hắn làm bộ lơ đãng: “Đêm qua uống một ít rượu, có lẽ có chút say, hiếm khi ngủ thiếp đi mà không cần dùng đến hương an thần nàng chế.”
Nàng hiển nhiên rất kinh ngạc, hoảng loạn đến mức đổ cả trà.
Hắn đưa cho nàng vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân kia, hỏi nàng cảm thấy câu chuyện này như thế nào.
Nhưng lại nhận được bốn từ “đáng buồn đáng tiếc”.
Đáng buồn đáng tiếc?
Hắn sửng sốt một lúc lâu, lại không nghĩ tới nàng cho rằng như vậy.
Nữ tử trước mắt rõ ràng thanh lệ động lòng người như đóa hoa sen nở lần đầu tiên, lời nói ra lại giống như hàm chứa một tia chua xót: “Vân Nương không yêu Lâm Sinh nhưng vì báo ân mà gả cho Lâm Sinh, là đáng buồn. Lâm Sinh tuy cưới Vân Nương, nhưng trong lòng Vân Nương lại không có hắn, là đáng tiếc.”
Hắn hỏi nàng vì sao lại nghĩ như vậy, có lẽ Vân Nương cũng thích Lâm Sinh thì sao, nàng lại rầu rĩ nói vở kịch không viết.
Hắn nghĩ, hắn hiểu được nỗi chua xót của nàng từ đâu mà có.
Trước đây, có lẽ hắn chưa bao giờ đem chuyện nữ nhi tình trường để ở trong lòng, làm rất nhiều chuyện, chẳng qua cũng chỉ là giỏi tâm kế ngoài mặt, hiện giờ, vô luận như thế nào, cũng không muốn để cho nàng hiểu lầm thêm gì nữa.
Hắn nhìn nàng, nói ra cái tên đã trăm chuyển ngàn hồi trong lòng hắn: “A Vũ.”
“Trong vở kịch không viết, không có nghĩa nó không tồn tại.” Hắn dừng lại một chút, “Ta ngược lại càng muốn biết, trong lòng Lâm Sinh, rốt cuộc có Vân Nương hay không?”
Người trước mắt hiển nhiên vô cùng sửng sốt, hắn duỗi tay, cười cười nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi ngắm sen.
Đêm qua thấy nàng nhìn chăm chú hồ sen nhỏ ở Hà Hương Viện, hắn liền biết nàng nhất định rất yêu thích hoa sen.
Quả nhiên, lúc hắn đưa nàng đi chèo thuyền trên hồ, từng mảng lớn hoa sen chiếu vào mắt, nàng bất giác xem đến ngây người.
Nàng nhìn sen, hắn nhìn nàng.
Hắn luôn cảm thấy rằng nàng mới là phù dung tiên tử không dính khói lửa nhân gian kia, lại giáng xuống bên cạnh hắn, còn cứu mạng hắn.
Hắn nói đến chuyện ở Thương Mạn Sơn, thông minh như nàng, quả nhiên cũng phát hiện hắn đã biết.
Nhưng nàng lại nói, mình chẳng qua là được mẫu hậu ủy thác, còn nói hắn không nên cảm thấy mắc nợ nàng.
Biết khúc mắc của nàng là do hắn mà ra, nàng sợ những gì hắn làm hôm nay, chẳng qua là vì báo ân cứu mạng.
Đang lúc hắn hết đường xoay xở, suy nghĩ nên giải quyết khúc mắc của nữ tử trước mặt như thế nào, tựa như ý trời, một con thủy điểu màu đen đột nhiên choáng váng va vào thuyền.
A Vũ loạng choạng ngã xuống nước, hắn không kịp suy nghĩ đã nhảy xuống nước cứu người.
Nàng hiển nhiên bị dọa đến kinh hãi, hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng, vừa giúp nàng lau nước, vừa nhẹ giọng nói cho nàng biết, kỳ thật hắn yêu thích nàng.
Nhưng nàng lại ngơ ngác hỏi, hắn không phải là... thích trưởng tỷ của nàng sao?
Hắn cười khổ, hiện giờ cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tự nhấc tảng đá đập chân mình, lại không biết nên giải thích cho nàng như thế nào, đó chẳng qua chỉ là một vở kịch hắn diễn.
Cuối cùng, nàng cúi đầu, vẫn không đưa ra được đáp án mà hắn muốn.
Hắn thở dài, chung quy vẫn do mình quá sốt ruột.
Mấy ngày sau, bởi vì Bắc Cương truyền đến tin thắng lợi, hắn lại bận rộn không ít.
Nhiều lần đi ngang qua Hà Hương Viện, muốn đi vào mà lại do dự không thôi, chẳng qua sợ nàng sẽ không được tự nhiên.
Dù sao ngày đó, hắn đã đáp ứng nàng, để cho nàng suy nghĩ thật kĩ, tương lai còn dài.
Cho đến một ngày, hắn vẫn không kiềm chế được tương tư trong lòng, đến tìm nàng, nhưng thị nữ lại báo, thái tử phi đã đi ra ngoài được một lúc.
Trong lòng hắn cười khổ, vào phòng ngồi xuống, nhìn thấy hình dáng hoa văn của đèn lồng cung cấm trên bàn, mới nhớ tới, dường như mẫu hậu đã giao cho nàng làm đèn lồng cung cấm thất tịch.
Nhẹ nhàng vuốt v bức họa phù dung nàng vẽ, tình cảnh ngày đó cùng nhau ngắm sen đã rõ ràng trước mắt, tình yêu ùa đến, hắn cầm bút đề một câu thơ bên cạnh bức họa: “Minh liên tự khả niệm, huống phục lưỡng tâm đồng?”
Đi ra khỏi Hà Hương Viện, hắn vốn muốn đi đến chỗ nhị hoàng huynh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy, người mà hắn tâm niệm trong lòng đang tranh chấp với một nhánh cây ở trên một cái cây ở trong hoa viên hành cung.
Nhìn Thiệu Lan đang đứng trên mặt đất và con diều trong tay, trong lòng hắn liền hiểu rõ.
Hắn từ nhỏ đã tập võ, thính lực cực tốt, từ xa xa đã nghe thấy phụ hoàng và Cảnh phi đang đi tới nơi này.
Phi thân nhảy một cái, hắn giúp nàng cắt đứt sợi tơ vướng trên cành cây, sau đó lập tức ôm eo nàng bay xuống dưới tàng cây.
Nàng phỏng chừng đã bị hoảng sợ, không đứng vững, lúc rơi xuống đất liền trực tiếp ngã vào người hắn.
Người mà hắn nhớ nhung bấy lâu nay, giờ phút này đang mềm mại nằm sấp trên người hắn, mũi kề mũi, hương thơm nhàn nhạt đặc biệt của nàng ập tới, làm cho hắn không khỏi muốn vươn tay gắt gao ôm lấy nàng.
Cùng với ý nghĩ trong lòng, thân thể bất giác có phản ứng, Hoa Cẩn Niên toàn thân căng thẳng, nhịn đến thống khổ, không tự chủ phải nhíu mày.
Nàng lại cho rằng mình đè lên vết thương của hắn, vô cùng khẩn trương, cũng bất chấp những thứ khác, liền kéo cổ áo hắn ra kiểm tra.
Kỳ thật vết thương của hắn đã sớm lành, nhưng lúc nàng ấn vào, nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của nàng, hắn vẫn yếu ớt nói một câu: “Đau.”
Nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, vừa lẩm bẩm vừa lại ấn vào những chỗ khác.
Bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng mềm mại, mỗi lần ấn một chỗ đều trêu chọc thần kinh Hoa Cẩn Niên lúc này.
Hắn cảm thấy nếu để nàng tiếp tục động lung tung, mình phỏng chừng thật sự không nhịn được.
Đè lại bàn tay nhỏ bé không ngừng động lung tung của nàng, hắn xoay người đè nàng ở dưới thân, mỉm cười nhìn nàng đang trợn tròn hai mắt: “A Vũ, nàng khẩn trương như vậy, là đang lo lắng cho ta sao?”
Một mảng ửng đỏ trong nháy mắt nổi lên trên gò má trắng hồng của người dưới thân, nàng khẽ nói: “Điện hạ vừa rồi là lừa gạt ta sao?”
Trong lòng hắn bật cười, phản ứng nhanh như vậy, quả nhiên là một người thông minh, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích: “Cũng không hẳn... Ta vừa rồi quả thật nhịn rất vất vả.”
Chẳng qua là nhịn cái khác mà thôi...
Nội tâm mặc dù lưu luyến hơi thở trên người nàng, nhưng chung quy ở bên ngoài dính vào nàng như thế này không hợp lễ, nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, hắn kéo nàng đứng dậy.
Trước khi xảy ra chuyện này, Hoa Cẩn Niên vẫn luôn có lòng tin vào khả năng tự chủ của mình, nhiều năm qua ở trong cung, có vô số quý nữ hoặc thị nữ lấy lòng hắn, muốn vào Đông cung, hắn cũng chưa từng có xúc động gì trước mặt ai.
Lúc này hắn mới hiểu được, trước kia có lẽ cũng không phải là tự chủ của mình tốt đến mức nào, mà là chưa gặp được người kia mà thôi.
Gặp được đúng người, tự chủ mà hắn luôn tự hào đều tan rã.
Mấy ngày sau, ảnh vệ của Đông cung báo cáo động tác mấy ngày gần đây của tứ hoàng tử, hắn đều bận rộn mấy ngày liên tiếp.
Mãi cho đến khi trong hoa viên đã treo đầy đèn lồng cung cấm, hắn mới giật mình nhận ra rằng, thất tịch đã đến.
Hắn xoa ấn đường, nhớ lại hình dáng hoa văn của đèn lồng cung cấm mà nàng vẽ ngày đó.
Trí nhớ của Hoa Cẩn Niên luôn rất tốt, chỉ liếc mắt một cái đã ghi nhớ hình dáng hoa văn nàng vẽ ở trong lòng.
Vì vậy, hắn lấy bút ra, theo trí nhớ vẽ một bức họa phù dung, tự tay buộc vào một chiếc đèn lồng cung cấm lục giác.
Sập tối, lúc Vân Hạc đến tìm hắn, hắn đang buộc dây lụa lên đèn lồng cung cấm.
Vân Hạc vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi đây là đang làm gì vậy?”
Hắn không ngẩng đầu: “Buộc đèn lồng cung cấm cho nương tử ta chơi.”
Vân Hạc: “…”
Vân Hạc ngồi xổm bên cạnh hắn, chỉ vào đèn lồng nói: “Không phải ngươi nói ngày đó nàng không đáp ứng ngươi... Cũng không nghĩ tới, vạn nhất nàng không cần thì phải làm gì sao?”
Vân Hạc chẳng qua muốn trêu chọc hắn một chút, không ngờ lông mày Hoa Cẩn Niên lại thật sự hơi nhíu lại.
“Ngươi nói có lí.” Hắn thở dài, “Sợ là khúc mắc của nàng còn chưa được cởi bỏ hoàn toàn.”
“Không bằng...” Vân Hạc cũng thở dài, thầm nghĩ giúp người ta thì nên giúp cho đến cùng, suy cho cùng, một người là biểu huynh đệ thân thiết của mình, một người coi như là môn sinh đắc ý mà mình tự hào...
Vân Hạc chớp mắt mấy cái: “Tìm người giúp ngươi tặng nàng đi.”
Vì thế ở góc Tây Nam của hoa viên, tiểu Thiệu Lan bị hai người chặn lại.
Hoa Cẩn Niên ngồi xổm xuống, từng bước dụ dỗ: “Thiệu Lan, đi giúp thái tử thúc thúc tặng đèn lồng nhỏ này cho thái tử phi thẩm thẩm giúp con lấy diều lần trước, thúc thúc tặng cho con con vẹt mà hoàng gia gia thưởng.”
Thiệu Lan hai mắt tỏa sáng, giọng nói búng ra sữa đáp một tiếng, lập tức tiếp nhận nhiệm vụ.
Bầu trời xa xa mơ hồ có tiếng sấm, Vân Hạc bị một quận vương gọi đi chơi mạt chược, chỉ còn lại Hoa Cẩn Niên nhìn đèn lồng cung cấm trên đầu đến ngẩn người.
Hắn nhận ra bức họa phù dung trên đèn lồng cung cấm, thậm chí hắn đã vẽ lại một bức họa giống y như đúc.
Đây là đèn do nàng làm.
Đột nhiên bên cạnh có một tiếng sấm, một mảng lửa hồng chiếu rọi trên mặt hắn, đã có thị vệ vội vàng tiến đến: “Điện hạ, cây ở lương đình bên kia bị sét đ.á.n.h, cháy rồi, thỉnh điện hạ dời bước đến nơi an toàn.”
Hắn gật đầu, nhìn ánh lửa lập lòe kia, nội tâm lại mơ hồ có chút bất an.
Nàng đang ở đâu?
Hẳn sẽ không ở lương đình bên kia...
Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, bởi vì có hỏa hoạn, bốn phía bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Trong lòng hắn lo lắng, giữ chặt một thị nữ tới hỗ trợ, hỏi: “Có nhìn thấy thái tử phi không?”
Thị nữ sửng sốt: "Vừa, vừa rồi hình như có nhìn thấy thái tử phi ở phía Bắc cây cầu...”
Hắn thoáng ổn định một chút, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy nàng bình yên vô sự, hắn vẫn không yên tâm.
Trên đường đi đến phía Bắc cây cầu, hắn lại nhìn thấy thân ảnh của nàng.
Nàng đang xách đèn lồng nhỏ của hắn, lội ngược dòng người, vội vàng đi về phía này, trên mặt rõ ràng rất lo lắng.
Trong lòng hắn căng thẳng, chẳng lẽ nàng bị tách khỏi những người khác? Bị lạc ra một mình rồi?
Hắn bước nhanh về phía trước, giữ chặt cánh tay nàng.
Chỉ thấy nàng sợ hãi quay đầu lại, hắn bất chấp những cái khác, lo lắng hỏi: “A Vũ, sao nàng lại ở đây một mình, sao lại ăn mặc phong phanh như vậy? Thị nữ đâu?”
Nàng không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Ngươi không sao rồi.”
Hắn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trong lòng tê dại, phảng phất như sấm sét vừa rồi đã bổ vào tim hắn.
Hắn nhìn những giọt mưa rơi trên má nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Nhưng nàng lại đẩy hắn ra, nhìn vào mắt hắn: “Điện hạ, ta luôn không phải là nữ tử thông minh.”
“Cái gì thật, cái gì giả, ta không phân biệt được, cũng không muốn đi phân biệt.”
Trong lòng hắn chùng xuống, muốn nàng đừng nói tiếp nữa, nhưng lời nói đến bên miệng, lại biến thành một câu chua xót: “Ta biết.”
Hắn biết, ngay từ đầu là chính hắn muốn kéo nàng vào cuộc, cho dù lúc này hắn động chân tình, nhưng lại có tư cách gì để nàng cùng hắn đi qua những quỷ dị đa biến trong cung này?
Nhưng cho dù biết, trái tim như đang chìm trong nước, chìm xuống dưới đáy, không còn khả năng sống sót.
“Nhưng ta thích chàng.”
Hoa Cẩn Niên không thể tin được, ngẩng đầu: “Nàng nói cái gì?”
Nữ tử trước mặt, nước mưa trên tóc nàng vẫn còn nhỏ giọt, nhưng ánh mắt lại kiên định dị thường: “Ta thích chàng, chàng bị thương ta sẽ lo lắng, uống rượu cùng chàng ta sẽ vui. Bên trong bức tường cung này, có thể có rất nhiều thật thật giả giả ta không phân biệt được, nhưng ta có thể phân biệt được trái tim mình lúc này, nếu chàng... nếu chàng...”
Trái tim vừa c.h.ế.t đi phảng phất như sống lại trong tích tắc, hắn kéo nàng qua, phủ lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng mà hắn ngày đêm nhớ mong, môi răng hòa vào nhau, nhấn chìm câu hỏi ngượng ngùng phía sau của nàng trong phản ứng nhiệt tình của hắn.
Nụ hôn này, lúc đầu nhẹ nhàng, nhưng với sự hồi đáp run rẩy của nàng, càng hôn càng đng tình, càng hôn lại càng sâu. Hắn tinh tế nếm thử từng tấc hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, lực đạo trên người bất giác tăng thêm, trong lúc mê man, hắn nghe được tiếng đèn lồng cung cấm rơi xuống đất.
Hắn biết, lần này, hắn đã thật sự lún sâu vào, không có cách nào tự kiềm chế.
Lúc trước khi A Vũ chưa tỏ rõ tâm ý, hắn còn có thể kiềm chế tình cảm của mình, mặc dù trong lòng có tình ý, nhưng cũng không đành lòng ép nàng, quả thực nhẫn nhịn rất vất vả.
Sau đêm thất tịch, hắn cảm thấy nội tâm mình, giống như một cơn lũ đã khép lại hồi lâu đột nhiên mở ra.
Không thể nhịn thêm được nữa.
Vì thế, hắn công khai tìm cớ chuyển đến Hà Hương Viện ở chung với nàng. Sau đêm đó, hai người cởi bỏ được khúc mắc, lại càng giống như keo như sơn, cầm sắt hòa minh.
Địa sinh liên lí chi, thủy xuất bính đầu liên.
Địa sinh liên lí chi, thủy xuất bính đầu liên: Trích trong “Tây Sương Ký” của Vương Thực Phủ (thời Nguyên). Nghĩa là rễ cành trên đất gắn bó với nhau, hoa sen trong nước cùng nhau mọc (đồng tâm phù dung). Đây là hình ảnh ẩn dụ cho chuyện nam nữ ái mộ lẫn nhau, không thể tách rời.
Hành cung này, hắn đã đến không biết bao nhiêu lần, lại cảm thấy duy chỉ lần này, một bông hoa, một ngọn cỏ, một cành cây này, đều đẹp đến không gì sánh được.
Người duy nhất phá hủy tâm tình của hắn, đại khái cũng chỉ có tứ ca kia.
(Còn tiếp)