Tiệc đầy năm
Tĩnh dạ vô trần, ánh nguyệt như ngân, bầu trời đêm lác đác điểm đôi vì sao chỉ càng khắc sâu một màu lạnh lẽo.
Tỳ nữ tên gọi Bích Sắc khum khum đôi bàn tay rét cóng, đưa lên miệng khẽ hà hơi, một làn hơi trắng phả ra từ đôi môi đỏ hồng bắt đầu nhàn nhạt bay lên rồi thoáng chốc tiêu thất.
Nàng rấm rứt giậm chân, nhíu nhíu chân mày, lại ngẩng đầu nhìn những bông tuyết vẫn lất phất rơi đều, Bích Sắc khẽ thở dài.
Xạo xạo xạo xạo, tiếng chân giẫm trên tuyết càng lúc càng gần, Bích Sắc hơi dỏng tai lắng nghe, bước đi ồn ào như vậy hẳn là Phi Sắc.
“Ngươi tới rồi hả? Nhà trên chuẩn bị thế nào rồi?”
“Tạm xong rồi, Thiếu gia bảo ta lại xem phu nhân chuẩn bị được chưa.” Phi Sắc xuất hiện với một cái đèn g trong tay, ánh đèn hắt lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hồng.
“Đã ngủ gần một canh giờ rồi, như mọi bữa chắc cũng sắp tỉnh. Nhà trên đã giục chưa? Nếu chưa vội thì để tiểu thiếu gia ngủ thêm một lát, tiểu thiếu gia vốn thân thể bất hảo, mấy bữa trời lại rét lạnh thế này, thức dậy đột ngột không khéo nhiễm phong hàn thì nguy.” Bích Sắc ghé tai Phi Sắc thì thào, chỉ lo nói lớn tiếng sẽ làm hài nhi trong phòng giật mình thức giấc.
“Bích Sắc.” Tiếng gọi nhu hòa từ sau cánh cửa gỗ hoàng hoa lê truyền ra, nhanh chóng tiêu tán vào đêm đông mờ mịt.
“Dạ, phu nhân.” Hai a hoàn nghe được thanh âm liền tự động tiến lại.
“Đem ít nước nóng lại đây, Gia nhi dậy rồi. Ta phải lấy khăn ấm lau mặt cho nó.”
“Phu nhân chờ một chút, nô tỳ đi chuẩn bị. Phi Sắc, ngươi lên bẩm Thiếu gia một tiếng, nói tiểu thiếu gia dậy rồi, một lát nữa là có thể lên nhà.”
Phi Sắc gật đầu rồi hướng nhà trên chạy đi.
Trong đại sảnh tại nhà trên cách đó không xa, đèn đóm sáng rỡ, trong sảnh người ngồi đông đủ, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Ẩn ẩn lộ lộ tại đầu hàng hiên, một thân người cao lớn lẫn vào bóng tối. Ngọn đèn g hồng sắc treo dưới mái hiên không đủ chiếu sáng tới góc hắn đứng, ánh đèn mờ nhạt chập chờn phác qua thân người hắn, khiến hắn phảng phất tựa như một vệt mực nùng đậm vô ý tích lạc trên bức tranh bát mặc.
Phi Sắc chậm bước chân, nhẹ nhàng vin theo lan can mà đi, bộ dạng vô cùng kính cẩn.
Khi nàng tới được nơi đầu hàng hiên, thân ảnh người nọ đang được khoác thêm một màn bàng bạc ánh trăng.
Hắc sắc trù y, hắc sắc cẩm ngoa, hắc sắc phát đái, đến cả đôi con ngươi so với người khác cũng thẫm đen hơn, u sâu thăm thẳm. Gương mặt hé lộ anh khí ngời ngời, tuy còn chưa thực thuần thục nhưng đã rất có đường nét. Bất quá mới mười bốn, mười lăm tuổi nhưng nhìn thế nào cũng nhận thấy ở hắn một loại khí thế khiến người ta không sao rời mắt, càng không dám xem thường.
Nam nhân như thế này, không cần xem niên kỷ, tự bản thân đã sẵn mang khí thế thuần phục thế nhân.
“Thiếu gia.” Phi Sắc bước tới gần hắn, cúi mình thi lễ.
“Ừm.” Hắn nhàn nhạt đáp, sượt qua Phi Sắc mà đi.
Phi Sắc lúc ấy mới khẽ thở ra một hơi, le lưỡi, vuốt vuốt ngực. Liền sau thân ảnh Thiếu gia vừa lướt qua, một làn Long Diên hương thoang thoảng đậu lại cánh mũi nàng, không hề nồng đậm; trong đêm đông rét buốt, mỗi ngụm không khí hít vào đều mang theo hơi lạnh tê tái, một thoáng hương khí ấy lại khiến Phi Sắc cảm thấy ấm áp, từa tựa như khoảnh khắc bước vào thư phòng của Thiếu gia.
Lại một mùi hương âm trầm phảng phất tỏa trong không khí, càng lúc càng nồng hơn.
Phi Sắc lập tức lấy lại tinh thần, vẻ ngơ ngẩn thất thần ban nãy nhanh chóng biến mất như ảo ảnh, nàng ngẩng lên đã thấy cửa phòng phu nhân mở ra, ánh nến sáng rỡ từ bên trong hắt ra chiếu rọi một mảng tuyết đọng ngoài sân, lại lập lòe đổ bóng lên thân ảnh Thiếu gia.
Phi Sắc thu mình yên lặng đứng nép một bên, nhìn cánh cửa gỗ từ từ đóng lại, ánh nến cũng theo đó mà lui vào phòng.
Trên đại sảnh còn đang bề bộn công việc, nàng nghĩ có lẽ nên lên xem có việc gì làm đỡ được mọi người trên ấy không. Vậy là vẫn cầm theo cái đèn g đỏ, Phi Sắc lại tất tả lên nhà trên.
Đường Tử Ngạo bước vào gian phòng, ngay lập tức hắn cảm nhận được mùi sữa vẩn vẩn lẫn trong bầu không khí ấm áp.
Tiết Uyển Nghi mỉm cười, trên mặt còn mang vài phần ngượng ngùng, áo bông đã cởi nút hơi xộc xệch, trễ một bên ngực để lộ ra lớp tiết y bạch sắc bên trong.
Dịu dàng, mỹ hảo, gương mặt toàn vẹn toát lên một vẻ nhu tình, đôi con ngươi đen láy chăm chú hướng vào hài nhi đang mở tròn mắt trong vòng tay nàng. Uyển Nghi khẽ nâng đứa nhỏ lên, để nó tựa sấp trên vai mình rồi đưa tay khẽ vỗ vỗ cái lưng nhỏ xíu, nàng lim dim mắt nựng nịu: “Gia Gia ngoan, Tiểu Gia ngoan.”
Đứa nhỏ há há miệng, được mẫu thân vỗ vỗ lưng một hồi, nó ợ lên một tiếng, thanh âm khe khẽ khiến người nghe thấy không khỏi thấy lòng mềm mại.
Nữ tử cầm cái khăn nhỏ trên giường lau đi mấy giọt sữa còn đọng nơi khóe miệng hài nhi, lại kéo kín cổ áo bông cho nó rồi mới ngẩng đầu lên.
“Gia, đi bây giờ sao?” Nàng hơi cúi mình, vẻ ôn nhu vừa lộ ra với đứa nhỏ đã không còn, trong đôi mắt nhìn Đường Tử Ngạo: cung kính có, khiêm nhường có, nhưng duy độc không hề có một chút ái mộ.
Đường Tử Ngạo cũng không để tâm tới sự lơ đãng của nàng, hắn vẫn giữ biểu cảm đạm mạc, vươn tay đón lấy hài tử, miệng nói: “Nàng sửa soạn một chút rồi ta đi luôn.”
“Hảo.”
Tiết Uyển Nghi ngồi dậy, bắt đầu chỉnh trang lại y phục ban nãy vì cho con bú mà cởi ra.
“Ay ay~~” Hài tử ăn no xong đã tỉnh ngủ, huơ huơ bàn tay nhỏ xíu trên mặt Đường Tử Ngạo.
Bàn tay nhỏ nhỏ yếu ớt, vừa mềm mại vừa ấm ấm nhằm ngay miệng phụ thân mà chụp qua chụp lại, dường như cảm giác nóng ấm khiến hài tử thấy thích thú, nó xòe năm ngón tay cào cào vuốt vuốt, cổ họng ngâm nga phát ra mấy tiếng ậm ừ, bên khóe miệng nước dãi đọng lại nhễu nhễu xuống.
Ánh nến nhảy nhót lập lòe, chốc chốc lại phát ra những tiếng lép bép.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử như trở nên trong suốt dưới ánh vàng nhấp nhoáng, phiếm một vẻ mỹ lệ trong trẻo; từng đường nét đều tinh tế như ngọc ngà, phúc mà không trầm nặng, thanh mà không thưa yểu.
Ngũ quan trên gương mặt bé nhỏ thực ra đều còn viên nộn, non nớt nhưng vẫn đủ để người nhìn vào nhận ra hài tử thực xinh đẹp. Tuy là nam hài nhưng lại giống mẫu thân nhiều hơn, hàng mi dày chớp chớp hé lộ đằng sau là đôi con ngươi đen láy, trong vắt như đá hắc diệu; cái miệng hơi cong cong, mọng mọng màu hồng đào.
Đường Tử Ngạo dịu dàng ôm đứa nhỏ bằng đôi tay luyện kiếm rắn chắc, gương mặt hắn lộ ra vẻ nhu hòa ngày thường hiếm thấy, ánh mắt cũng nhàn nhạt sáng lên một tia ấm áp.
“Gia, để thiếp bế.” Tiết Uyển Nghi đã chỉnh trang xong, cũng thoa thêm một lớp son trên má để gương mặt hơi tái trở nên hồng hào một chút.
“Đi thôi.” Ánh nhu hòa trong mắt Đường Tử Ngạo nhanh chóng tiêu thất, hắn trao hài tử cho nàng rồi quay lưng ra cửa.
Nữ tử hơn nam tử hai tuổi, năm nay nàng tròn mười sáu, là đồng bào muội tử của đương kim Hoàng đế. Đầu năm ngoái nàng lên chùa cúng lễ cho mẫu phi mới qua đời, không ngờ trên đường về gặp phải bọn cướp, may mắn được con trai độc nhất của Minh chủ võ lâm Đường Minh Tường xuất hiện cứu giúp.
Sự hậu, Hoàng đế liền ban hôn cho hai người, cùng năm tổ chức hôn lễ; lúc ấy sự việc đã tạo nên một trận oanh động trong dân chúng, bởi tuy Đường gia gia đại nghiệp đại, trong giang hồ cũng được người người kính nể, nhưng dù sao vẫn là người trong dân gian. Thế nên năm ấy Hoàng đế hứa gả muội tử thương yêu cho Đường Tử Ngạo, mới mười ba tuổi, rốt cuộc vẫn rộ thành một giai thoại. Nhất thời, chúng dân lúc ấy tựa như đều được chung ân đức Hoàng gia, ai nấy đều hoan hỉ vui sướng. Thậm chí có người còn đem chuyện ấy thêm mắm dặm muối, ngày ngày mang ra đàm luận lúc trà dư tửu hậu, hăng hái truyền tai nhau các loại chi tiết kỳ diệu về buổi đầu gặp gỡ của Đường Tử Ngạo và công chúa.
Lưỡng tình tương duyệt, nhất là câu chuyện công chúa được gả cho dân thường kiểu này luôn là đề tài đàm luận thú vị, có lúc còn khiến nhiều nam tử tâm hồn lãng mạn ngày ngày bồi hồi túc trực trên quan lộ, tâm tâm niệm niệm chờ cứu được đại tiểu thư nhà nào đó, tự viết nên một giai thoại kỳ diệu khác.
Cũng lại qua miệng thiên hạ, đồn rằng hai người kinh qua bao nhiêu phong ba, tay trong tay một lòng vượt muôn ngàn ngăn trở, rốt cuộc mới cầu được ý chỉ của Hoàng đế. Một đoạn ly kỳ ấy khiến không biết bao nhiêu nữ nhân nghe mà rơi lệ, huyễn tưởng cảnh tượng công tử Đường gia Đường Tử Ngạo ngọc thụ lâm phong, tay nắm bảo kiếm, quỳ trước đại điện khẩn cầu Hoàng đế để được thành hôn với công chúa.
Thế nhưng trong thực tế, hai nhân vật trên lúc này cùng ở tại Đường gia, người sau người trước, sống chung một gian phòng nhưng chẳng khác gì rau xanh quên bỏ muối, không chút tư vị, nào có ân ân ái ái ngọt ngào như lời thiên hạ truyền tụng.
Một trận gió Bấc thổi qua cuốn theo những bông tuyết lả tả bay vào hành lang, thân thể Tiết Uyển Nghi bị một phen liêu xiêu, nàng vội siết chặt hài tử vào lòng.
Đi hết hành lang quanh co, lại qua cả hồ sen đã đóng băng sau nhiều ngày rét mướt, họ mới tới đại sảnh đang treo đèn đuốc huy hoàng.
Bên trong mới thực náo nhiệt, sảnh thật lớn nhưng không chia thành hai dãy tả, hữu mà xếp những bàn rượu thành một vòng tròn lớn, chỉ chừa hai lối đi nhỏ hai bên, chính giữa sảnh đặt một cái bàn vuông dài, trên mặt bàn bày rất nhiều đồ vật nho nhỏ.
Đường Tử Ngạo dẫn theo Tiết Uyển Nghi vừa bước vào, lập tức tiếng huyên náo trầm xuống, không ít người vì từng nghe danh công chúa, hôm nay mới có cơ hội diện kiến nên vội vàng giương mắt, kinh diễm chờ đợi.
Tiết Uyển Nghi vẫn đứng tại thềm, mi mắt hơi rủ, khóe miệng hé ra một nụ cười dịu dàng, nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Ra mắt các vị hiệp khách, tiểu nhi thân thể bất hảo nên ta tới trễ, tự biết có lỗi, mong các vị đừng trách tội.”
“Không đâu, không đâu.”
“Có hề gì đâu.”
“Ầy, đừng để tâm mà.”
Tuy đã gả cho Đường Tử Ngạo nhưng vốn được giáo dục lễ nghi từ nhỏ nên Tiết Uyển Nghi đi tới nơi nào cũng vẫn giữ một vẻ thanh tao tha thướt, ánh mắt tinh anh ngời sáng, tự nhiên tôn lên tư thái cao nhã. Đám giang hồ nhân sĩ quanh đó vốn thô lậu, không hay câu nệ giờ lại không dám lỗ mãng nhìn thẳng nàng, chỉ làm bộ vô ý rồi len lén quan sát.
Trời đêm vẫn giá buốt, thị vệ đứng gác ngoài sảnh quay ngang ngửa một hồi không thấy có ai liền xoa xuýt hai tay rồi lén uống một ngụm rượu nóng vừa được tiểu a hoàn tuồn cho.
Ánh nguyệt mờ nhạt tới mức vài tia sáng nến phản chiếu trên tuyết xem ra còn lóa mắt người hơn ánh sao.
Phía xa dường như có một bóng đen ẩn hiện, thị vệ trừng to mắt nhìn, quét mắt qua hết hàng cây, lại thấy màn đen tối tăm, không có động tĩnh gì cả.
Hắn thở dài, dỏng tai nghe tiếng chúc tụng ăn uống ồn ào trong sảnh, nuốt nước miếng mấy cái.
Đóng lại cửa lớn đại sảnh, Đường Tử Ngạo ôm quyền hành lễ với khách khứa xung quanh rồi dìu thê tử hai người tới trước cái bàn giữa sảnh.
Tiết Uyển Nghi lúc đó mới tuột bớt lớp chăn mỏng quấn quanh hài tử xuống. Đường Thiên Gia từ trong ổ chăn ló ra, đôi mắt mở to, miệng líu ríu bập bẹ, hiển nhiên là bị hiếu kỳ khi thấy đông người xung quanh như vậy.
“Gia Gia ngoan, thích cái gì thì cầm lấy nào.” Đặt hài tử xuống mặt bàn đã phủ thảm, Tiết Uyển Nghi chỉ vào mấy thứ trước mắt nó, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Ay ay…” Hài tử có vẻ rất hớn hở, cái mông bé xíu nhong nhỏng nhúc nhích, hai bàn tay quào quào lớp thảm, miệng không ngừng ngâm nga.
“Hài tử thật xinh xắn a.” Mọi người hít hà khen ngợi.
“Phải a~”
“Nam hài sao? Xinh xắn thế này giống nữ hài nha.”
Người giang hồ, dẫu sao cũng có nhiều ít không hiểu quy củ như vậy, tùy tiện nghĩ đâu nói đó, bất quá ai ai cũng đồng tình một câu đầu tiên rằng đứa nhỏ thật xinh đẹp. Thực ra trong ấy cũng có vài phần nịnh nọt, tâng bốc; bởi dù sao hài tử một năm tuổi đâu đã nhìn rõ được xấu đẹp, có điều đứa nhỏ đang ngồi trên bàn, ngón tay còn ngậm trong miệng kia, xác thực kế thừa được diện mạo của mẫu thân, xinh đẹp tới lạ kỳ.
“Lại đây nào, Gia nhi ngoan, cầm một món đồ rồi chúng ta về phòng nào.” Tiết Uyển Nghi cúi xuống xoa xoa cái đầu nhỏ xíu của hài tử.
“Ay âu…” Dường như đã bị vật nào đó cuốn hút, hài tử nhích nhích người về phía trước, đầu quay tới quay lui, lập tức một điểm sáng lấp lánh lọt vào mắt khiến nó chú ý, nó liền vói vói người sang, vơ lấy thanh chủy thủ vỏ khảm hồng ngọc. Có điều bàn tay nhỏ quá nên hai lần chạm tới rồi mà cầm không được, tâm tính con nít chóng chán, hài tử lập tức mặc kệ thanh đao, quay sang nhặt hộp phấn sáp bên cạnh. Cái hộp nhỏ thôi nhưng so với bàn tay nó vẫn còn lớn, nên hài tử vơ lấy hộp phấn xong thì nắp hộp cũng bị rớt ra, đế đựng phấn bên trong rơi xuống bàn, bụi phấn theo đó mà bay tán ra.
“Ách…~” Hài tử bật ra hai tiếng hắt xì như một con mèo con rồi vừa nước mắt sụt sịt vừa quăng cái hộp đi.
Đám đông lúc đó mới sực tỉnh, bắt đầu rộn ràng lên:
“Cung hỉ tiểu thiếu gia bắt được bảo kiếm, ngày sau nhất định sẽ trở thành một đại hiệp.”
“Phải phải, Đường gia vậy là có người kế tục a.”
“Ừ ừ, vừa hay trông tiểu thiếu gia quả nhiên có dáng luyện võ nha.”
Tất thảy đều quên bẵng chuyện hài tử cuối cùng chỉ cầm trong tay một hộp phấn, hết người này tới người nọ đều chỉ chuyên chú vào thanh chủy thủ nó đụng tới đầu tiên nhưng nửa ngày cũng cầm lên không nổi.
Đường gia trong chốn giang hồ trăm năm nay đã tạo dựng được một tầm ảnh hưởng không nhỏ, giờ lại đón về được một cô dâu công chúa, nên có một vài chuyện thôi thì thấy cũng coi như không thấy, không thấy lại càng tốt hơn.
Bởi vậy chuyện ngày hôm nay tiểu thiếu gia Đường gia bắt được thanh chủy thủ, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành một đại hiệp đội trời đạp đất liền nhanh chóng được truyền miệng từ a hoàn tới thị vệ, qua tai người gõ mõ cầm canh trước cổng Đường phủ lại bay tới hàng xóm xung quanh… không đầy một canh giờ, khắp thành trấn đâu đâu cũng rộn ràng.
“Đa tạ các vị ưu ái, tiểu nhi thân thể gầy yếu, lần này chiêu đãi chưa được chu toàn, mong các vị đại lượng xá cho. Hôm nay, không say không về.” Đường Tử Ngạo cất lên thanh âm lạnh băng, ôm quyền thi lễ, đôi mắt tinh anh đảo qua một vòng.
“Đường thiếu hiệp khách khí rồi.”
“Hảo, không say không về.”
“Khách khí, khách khí.”
Lời khách sáo ào tuôn một chặp, mọi người lại ngồi xuống.
“Để ta đưa hai người về phòng.” Đường Tử Ngạo nhặt chăn nhỏ lên quấn cho hài tử rồi ôm lưng Tiết Uyển Nghi, dìu nàng ra cửa.
“Không cần đâu, phu quân ở lại tiếp các vị khách nhân là được, có một đoạn đường thiếp tự đi cũng không sao.”
“Cũng được, để ta gọi người đi cùng nàng.”
Hai cánh cửa ngách bên hông sảnh mở ra, cơn gió lạnh lập tức ùa vào cuốn theo những bụi tuyết phất phơ, Đường Tử Ngạo vội bước tới che cho hai người, hắn kéo kín lại tấm chăn quấn trên người hài tử, nghe thấy tiếng ư ư bập bẹ non nớt phát ra, ánh mắt hắn không khỏi hé ra vài tia tiếu ý.
“Ngươi đưa Thiếu phu nhân về phòng, cẩn thận tuyết trơn, phải đưa nàng về tận nơi rồi mới được quay lại.” Đường Tử Ngạo căn dặn thị vệ đứng cạnh đó.
“Dạ, Thiếu gia. Thiếu phu nhân, người đi bên trong đi, ở ngoài gió mạnh, cẩn thận tiểu thiếu gia bị lạnh.” Thị vệ nọ lĩnh mệnh, bước lại, giơ tay áo khẽ đỡ sau lưng Tiết Uyển Nghi.
“Hôm nay nhất định phải hảo hảo lĩnh giáo tửu lượng Đường thiếu hiệp.” Một đại hán râu ria xồm xoàm túm lấy Đường Tử Ngạo còn đang đứng cạnh cửa, kéo hắn lại bàn rượu, miệng hỉ hả: “Nào nào rót đi, chén lớn, rót đầy vào.”
“Ngươi còn chưa thôi hả, Trương đại ca?” Nam tử mảnh khảnh đứng cạnh dùng khuỷu tay huých huých hắn: “Lần trước ngươi say túy lúy, làm loạn suốt hai canh giờ a, còn đánh ta bầm cả mặt nha.”
“Xú tiểu tử ngươi cút ra chỗ khác, không được nhắc chuyện đó!” Đại hán đỏ bừng mặt.
“Không ngại, trong khách phòng có đốt lô hỏa, Trương đại ca say rồi nên đi nghỉ thôi.” Đường Tử Ngạo hướng đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn một cái, lời nói rõ ràng tỏ ý quan tâm nhưng thanh âm từ miệng hắn thoát ra còn mang theo khí thế cương cường, vừa như mệnh lệnh, vừa như răn bảo, khiến người nghe không sao dám cự tuyệt.
“Ha ha, ta còn chưa có uống a~ Đời nào đã say, nào nào nào, rót đầy vào.”
“Chúng ta cũng uống.” Mấy thiếu hiệp giang hồ niên kỷ còn trẻ cũng nhào về phía họ, ý muốn tiếp xúc gần gũi một chút với vị ‘Phò mã gia’.
Đường Tử Ngạo tiếp hết chén này tới chén khác, thản nhiên uống cạn như uống nước trà, chân mày thủy chung không nhíu một li. Xung quanh những tiếng trầm trồ tán tụng vang lên không ngớt, bàn rượu chỉ đủ nhiều nhất mười người ngồi lúc này đã bị khách khứa vây chật ních, dường như toàn bộ khách nhân trong đại sảnh đều hào hứng tới góp vui; toàn những vị tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời bầu không khí trong sảnh cũng hừng hực náo nhiệt.
“Không hay rồi… Thiếu gia!” Cánh cửa gỗ lớn đột nhiên bị thô bạo xô mở, lập tức từng trận gió rét thê lương ào vào sảnh cuốn theo những cục tuyết lớn khiến người người phát run.
Chính là thị vệ vừa được phái theo hộ tống Tiết Uyển Nghi, hắn cả người đầy máu, ngã sập xuống đất, máu chảy loang ra hòa vào tuyết, thân thể ướt sũng, hai mắt trợn trắng mà cổ họng vẫn không ngừng bật ra những tiếng khàn đặc: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia… khụ khụ…”
“Làm sao!?” Đường Tử Ngạo siết chặt chén rượu trong tay, chân mày nhăn tít, nhào về phía thị vệ nọ, thấp giọng quát: “Người đâu rồi?!”
Thị vệ đã tắt thanh, tai nghe được câu hỏi của hắn chỉ còn có thể giơ ngón tay chỉ về một hướng.
Đường Tử Ngạo sắc mặt băng lạnh, vừa nhận biết phương hướng, thân ảnh đã tiêu thất.
Cuồng phong vẫn thét gào, ào ào qua đại môn đang mở toang, tất cả những người trong sảnh đều bị một trận kinh hãi.
“Có chuyện rồi, nhanh lên!!!”
———–
gỗ hoàng hoa lê (hay gỗ giáng hương hoàng đàn): loại cây gỗ được ưa chuộng dùng làm đồ gia dụng thời Minh, Thanh. Gia cụ chế tác từ gỗ hoàng hoa lê được coi là thượng phẩm, vừa có giá trị thẩm mỹ vừa có giá trị sử dụng.
tranh bát mặc: tranh thủy mặc được vẽ theo lối vảy mực (mực tàu).
trù y: áo lụa.
cẩm ngoa: giày gấm.
phát đái: dây cột tóc.
tiết y: áo lót.
Gia: Lão gia, ngài. (từ này Tiết Uyển Nghi dùng để gọi Đường Tử Ngạo, theo mình nghĩ có lẽ chỉ nhấn mạnh sự kính trọng chứ chẳng thân mật và hợp tuổi hai người gì cả -> ~ quả nhiên phu thê hai anh chị nầy là rau quên nêm muối -> )~
nhất mẫu đồng bào muội tử: em gái cùng mẹ cùng cha.
chủy thủ: dao găm.
lô hỏa: bếp lửa (ở đây dùng để sưởi).
–