Sáng sớm mùng một năm mới, tiếng pháo nổ rộn vang đánh thức Hồng Y, hắn mơ màng mở mắt, hé miệng cười: “Đường Đường.”
Đường Tử Ngạo có chút bất đắc dĩ nhếch môi, nắm áo hắn kéo ra khỏi chăn: “Trước mặt người khác phải gọi cha, bằng không tên này cũng không cho gọi.”
Hồng Y lúc lắc cổ, tránh khỏi bàn tay Đường Tử Ngạo, đoạn cố sức nhào vào lòng hắn, miệng lầm bầm: “Keo kiệt, keo kiệt!”
“Được rồi, rời giường đi, từ giờ không được tùy tiện làm nũng, giống như nữ hài tử.” Đường Tử Ngạo sắc mặt có phần bất hảo, cùng lúc rụt hai tay, đẩy Hồng Y rời khỏi người mình.
“Sao vậy?” Hồng Y như cũng nhận ra có điểm không tự nhiên, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Đường Tử Ngạo, trước kia mình làm nũng hắn cũng chỉ mở miệng trách cứ mấy câu, sau rồi vẫn được bám dính trong lòng hắn mà.
“Không có gì, rời giường đi.” Đường Tử Ngạo quay đi, lấy y phục ở cuối giường đưa cho Hồng Y.
“Cha, làm sao vậy?” Hồng Y chớp mắt, buông một câu như sấm động, rồi thừa dịp Đường Tử Ngạo ngây người, lại nhào vào lòng hắn lần nữa, ngồi hẳn lên nửa người hắn.
Nhìn Đường Tử Ngạo thần sắc khó hiểu, Hồng Y cười đắc ý, đã biết gọi “cha” sẽ khiến hắn kinh ngạc na~ hắn hăm hở ngồi trên người Đường Tử Ngạo ngó ngoáy mấy cái mới phát hiện thực có gì kỳ quái, ngơ ngác quay đầu nhìn xuống, đường nhìn còn chưa quét qua bụng đã bị Đường Tử Ngạo chụp lấy, ẩy cả người hắn ngã vào ổ chăn rồi kéo chăn trùm đầu hắn lại.
Mặt Hồng Y thoáng cái nóng bừng, bất quá hắn lập tức xốc chăn chồm dậy, Đường Tử Ngạo cũng sợ hắn ngạt thở, đành buông tay, để hắn ló đầu ra, gương mặt ửng đỏ, vì ngọ nguậy mà đầu tóc tán loạn.
Hồng Y ngồi bó gối, con mắt len lén liếc xuống, bất đắc dĩ Đường Tử Ngạo đành thừa dịp đứng dậy, quay lưng về phía hắn mà mặc y phục, Hồng Y cắn răng, thầm bực bội, cơ hội tốt vậy mà…
Trong lòng nảy ra ý đồ, hắn mở miệng hỏi: “Đường Đường, ngươi giấu đồ ăn ngon gì na?”
“Không có, nhanh dậy đi.”
“Có, ta cảm thấy mà, ngươi giấu vật gì bên dưới, cứng cứng na, còn nóng ấm ấm na~” Hồng Y chớp con mắt, bộ dạng vô tội rướn người lên ngó nghiêng.
Đường Tử Ngạo khẽ ho một tiếng, lúc này mới quay lại, đứng đối diện với hắn, sắc mặt không lộ một tia bất thường, với tay lấy áo chẽn Hồng Y mặc hôm qua rồi lôi hắn ra khỏi ổ chăn: “Mặc đồ vào.”
Hồng Y thành thật phối hợp với động tác của hắn, nâng cánh tay, ngẩng đầu… nhưng con mắt thủy chung vẫn nhướng nhướng nhìn xuống hạ thân Đường Tử Ngạo, chưa chịu hết hy vọng, Đường Tử Ngạo tất nhiên nhận ra ý mờ ám của hắn, vội vã mặc đồ cho hắn xong xuôi, bế hắn xuống giường, đang định ngồi xuống xỏ tất cho hắn, Hồng Y đã rụt chân lại, không chịu xỏ. Hắn vươn tay quàng cổ Đường Tử Ngạo: “Ngươi giấu cái gì na?”
Đường Tử Ngạo thoáng biến sắc mặt, một hồi không nói lời nào.
Hắn luôn luôn lãnh cảm, về mặt cũng không phải quá xem trọng, hơn nữa gần đây Hồng Y nhất nhất bám bên người hắn, chuyện ấy coi như cũng bẵng đi. Có điều mấy ngày này ăn nhiều đồ mặn, hơn nữa đêm tất niên hôm qua, cha hắn hồi gia, nên rượu cũng uống quá mấy chén, thành ra phản ứng sáng sớm đã lâu không có tự nhiên sáng nay lại rất rõ ràng, cảm giác khô nóng trong cơ thể tựa hồ nhen nhúm dấy lên từ đêm qua, giờ quả nhiên…
Cúi xuống, đã thấy ánh mắt trong suốt của Hồng Y lấp lánh nhìn hắn, Đường Tử Ngạo thực không biết nên giải thích cho hài tử này ra sao, trong đầu một phen ngôn từ rối rắm, do dự nghĩ cách nói cho hắn. Đầu mày càng lúc càng nhíu chặt, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.
Hắn hoàn toàn quên mất hài tử này từ nơi nào trở về, đành rằng chưa từng tiếp khách nhân, thế nhưng những sự cơ bản tối thiểu thế này, đều hiểu tỉ mỉ không sót thứ gì.
Hễ quan tâm tất rối loạn, hẳn là nói tình huống này đây.
Rốt cuộc, Đường Tử Ngạo đành lấy chuyện Hồng Y trước mặt người ngoài phải gọi hắn là cha, lúc ở riêng khả dĩ xưng hô Đường Đường để lái câu chuyện đi. Tự nhiên, hắn cũng không phát hiện hài tử này cúi đầu một cái đã mỉm cười tinh quái không khác chi quỷ tinh linh.
Buổi tối một mình đến thư phòng, định không nghỉ cùng Hồng Y, rốt cuộc Hồng Y đã kiên quyết nhìn thẳng hắn, nắm góc áo hắn không chịu nhúc nhích, tựa hồ dám cứ thế nhìn hắn cả đêm, Đường Tử Ngạo đành thỏa hiệp lần nữa.
Ôm thân thể lạnh cóng của hài tử này trong tay, trằn trọc hồi lâu, hắn không biết những người làm cha bình thường có phải vẫn không biết làm sao khi hài tử mè nheo làm nũng hay không, chậc, nói chung, hắn đã vô pháp cự tuyệt, mà nguyên do không chỉ vì hổ thẹn hay muốn bù đắp, thực càng lúc càng có nhiều phần dung túng, cưng chiều.
Có lẽ, để mấy năm nữa cũng được, Đường Tử Ngạo tự nhủ như vậy rồi nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ.
Qua tất niên, Đường Minh Hiên cáo biệt người nhà một tiếng, lại lên đường trở về đảo nhỏ.
Đường phủ náo nhiệt hơn một tháng rốt cuộc lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, an hòa thường ngày, thời gian lại thong thả trôi.
Hồng Y mỗi ngày vẫn không có việc gì, bắt đầu hình thành một lịch sinh hoạt ngày ba buổi: sáng, rời phòng chạy lên tiền thính, ngồi án ngữ bên cạnh xem Đường Tử Ngạo làm việc, sau rồi cùng hắn ăn cơm trưa, chiều đến, lại lượn lờ sang chỗ Tiết Uyển Nghi, có lúc chẳng làm gì chỉ ngồi nghe nàng niệm kinh, cũng có khi chui vào lòng nàng nằm ngủ trưa, sinh hoạt ngày ngày thật thoải mái.
Bất quá, cuộc sống bình lặng thư nhàn của hắn một ngày bị một phong thư gởi đến ngắt ngang. Như là có chuyện cần Đường Tử Ngạo đích thân giải quyết, cũng không phải tình huống khẩn cấp, có điều địa điểm có phần xa xôi, nên muốn đi cũng phải mất một thời gian ngắn, Đường Tử Ngạo không đành lòng để Hồng Y ở lại phủ, nhớ lần trước bất quá mới đi một ngày đêm hắn đã nháo ra chuyện lớn như vậy, lần này phỏng chừng mất đến một tháng, nếu cứ thế để hắn ở nhà, căn bản vô pháp an tâm.
Nói rõ sự tình cho hắn xong, Hồng Y dĩ nhiên yêu cầu được đi cùng, sau mới nghe điểm đến lại là nơi Lưu Ly ở, hắn càng hưng phấn dữ, cả ngày thúc giục Đường Tử Ngạo thu xếp hành lý nhanh nhanh còn lên đường.
Khí trời đã bắt đầu ấm lên, chỉ mặc bạc sam là vừa vặn, Đường Tử Ngạo sắp xếp vài món đồ dùng, y phục hằng ngày cần thiết, rồi dặn dò Tiết Uyển Nghi cùng Lý quản gia xong xuôi, bắt đầu lên đường.
Để chăm sóc Hồng Y, Đường Tử Ngạo cùng hắn ngồi xe ngựa, hai thủ vệ tùy thân đi theo, một người đánh xe, một người cưỡi ngựa đi kèm. Vô hình trung, tốc độ chậm đi rất nhiều, nhưng thấy bộ dạng Hồng Y hưng phấn ngó đông ngó tây, được ra ngoài thì thỏa mãn tràn trề, Đường Tử Ngạo cũng nghĩ chậm một chút cũng không sao.
Mấy ngày đầu trên đường đều có nhà trọ, đêm đến đại để vào nghỉ tạm, tảng sáng hôm sau lại lên đường, nhưng hôm nay đi mãi vẫn không thấy có đèn đóm hay khói bếp phía trước, Đường Tử Ngạo phân phó đi thêm một quãng đường nữa rồi để hai tùy tùng dừng ngựa vào ven rừng nghỉ ngơi.
Hồng Y xuống xe, thấy Đường Tử Ngạo cùng hai người kia nhặt về một ít cành, lá khô, bắt đầu nhóm lửa lên, hắn vội vàng chạy lại ngồi xuống bên đống lửa, chống cằm nhìn những con côn trùng nhỏ quẩn quanh rồi lao vào ngọn lửa.
Đường Tử Ngạo buộc ngựa xong, để hai người tùy tùng vào rừng tìm kiếm thịt thú có thể làm thức ăn rồi ngồi xuống cạnh Hồng Y, móc ra một bọc nhỏ đưa cho hắn: “Mứt táo.”
Hồng Y nhận cái bọc, trước tiên lấy một viên nhét vào miệng Đường Tử Ngạo, sau rồi mới tự ăn một viên, miệng phồng phồng nói: “Đường Đường, ta đã lâu không gặp Lưu Ly na, không biết hắn có thay đổi không na?”
Tuy nói khí trời đã ấm lên, nhưng bất quá mới đầu hạ, đêm đến trời vẫn còn lạnh, Đường Tử Ngạo kéo Hồng Y ngồi vào sát bên cạnh, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của hắn, an tĩnh nghe hắn nói tiếp.
“Ngươi nói xem, ta có thay đổi không na? Từ hồi về nhà tới giờ, đã nửa năm còn gì.”
Đường Tử Ngạo quay lại, giữa ánh lửa, gương mặt Hồng Y nghiêng nghiêng quay về phía hắn, phảng phất trong suốt, ánh ánh tia oánh nhuận rực rỡ, tựa như phiến ngọc mỡ dê, trơn mịn hài hòa, cánh môi hơi cong cong, sống mũi thẳng tắp, chóp mũi thoáng nhếch nhếch, hàng mi dày buông rủ hấp háy, mái tóc đen dày như suối buộc gọn sau đầu… bộ dạng này, so với lúc mới trở về chẳng khác biệt bao nhiêu, có chăng chỉ là khí chất mơ hồ toát ra từ nội tâm, trước kia là có chút khiếp nhược, bất an cùng một thoáng uất hận u uẩn, mà hiện tại đã có phần cởi mở, tự tin mà ung dung.
Chỉ là, nguyên bản vẫn tưởng lớn lên một chút có thể cải biến dần dung mạo không hề thuộc về nam nhân, nào ngờ tới giờ dáng vẻ ấy chỉ càng phát huy đến tận cùng trên con người hắn.
Hồng Y bất mãn nhìn hắn trầm mặc, lại nhích nhích gần thêm một chút, hấp thụ một ít hơi ấm: “Nói a, có thay đổi không?”
“Không thay đổi, vẫn vậy.” Thanh âm Đường Tử Ngạo thật trầm thấp, nhàn nhạt vang lên.
“Không đúng na, nương nói ta có thay đổi.”
“Nga?”
“Nương nói ta cao hơn rồi.”
“Ngươi vẫn chưa đứng tới cằm ta.”
“Ta lúc trước cao tới xương đòn ngươi na, giờ ta cao tới cổ rồi, rất nhanh a! Rất nhanh sẽ tới cằm ngươi!” Hồng Y nhoài sang chọc chọc trên xương đòn Đường Tử Ngạo.
“Hảo.”, nắm lại bàn tay không chịu an phận của hắn.
“Đường Đường, ta thấp bé ngươi ghét đúng không?”
“Nói bậy.”
“Nếu ta vẫn không cao lên thì làm sao bây giờ?” Hồng Y cúi đầu, hai tay ôm đầu gối, thoạt nhìn bộ dạng thật đáng thương.
“Không sao, không cao thì không cao, thế này cũng vừa vặn.”
“Ta cũng biết cao tới cằm Đường Đường là vừa vặn a, ngươi xem, ta chỉ cần kiễng ngón chân, là tới…” Hồng Y cười đến hài lòng, kéo Đường Tử Ngạo lại, chực làm mẫu cho hắn xem.
Đường Tử Ngạo khẽ nhíu mày, ngửa người ra sau, né khỏi gương mặt nhỏ bé của Hồng Y đang sấn tới: “Đừng lộn xộn.”
“Không lộn xộn.” Hồng Y thấy hắn tránh đi, thất vọng thở dài, lại cố nhoài sang lần nữa rồi thừa dịp hôn chụt lên má hắn một cái.
Thấy bộ dạng Hồng Y như vừa được ăn mật đường, Đường Tử Ngạo đành ấn hắn ngồi lại chỗ, hài tử này, mấy tháng gần đây ngày nào cũng đòi hôn hôn mấy bận mới được, ban đầu hắn cũng cực lực cự lại, về sau muốn tránh cũng không xong, đành để hắn tùy ý náo loạn… mà đôi khi, nghĩ lại cảm giác đôi môi mềm mại phấn nộn khẽ chạm trên cằm, trên má mình… êm ái đến kỳ diệu. Khiến hắn chợt nghĩ liên hệ huyết thống thực sự là thứ vô pháp chối bỏ hay chống cự.
Hồng Y náo loạn đã đời, từ xa đã truyền đến tiếng bước chân, hai người tùy tùng đã trở về, tay xách theo hai con thỏ, một con gà rừng, mấy xâu cá, nhân đằng trước có một dòng suối nhỏ, đồ săn được bọn họ đều mang tới đó xử lý sạch sẽ rồi, về tới nơi mới kiếm thêm mấy xiên gỗ sạch, xiên lại, rắc thêm muối ăn và vài thứ gia vị là có thể trực tiếp đặt lên nướng.
Hồng Y cầm lấy một xiên cá, bừng bừng hăng hái mang ra hơ hơ lửa nướng.