“Cha, cha, nhanh nhanh lên a~” Thiên Gia kích động vừa chạy vừa ngoái lại giục Đường Tử Ngạo.
“Ngươi đi trước đi.”
“Vậy ta đi à.” Thiên Gia quả nhiên bỏ chạy trước, cắm cúi nhằm hướng gian phòng mái ngói màu xám tro.
Đường Tử Ngạo và Thiên Gia nán lại thảo nguyên Bắc bộ xa xôi hơn ba tháng, đến khi tiết trời bắt đầu trở lạnh, vì tránh cho thân thể Thiên Gia bị ảnh hưởng mới khởi hành rời đi, từ biệt thảo nguyên, hai người lại đi xuống phía Nam, tới vùng Tây Nam khí hậu nóng ẩm, ở đó mùa đông không có tuyết, bởi vậy không bị khô hanh như những nơi khác, Đường Tử Ngạo đương chuẩn bị đi xa hơn nữa về phương Nam, nhằm hướng một hòn đảo nhỏ giữa Hoàng Hà, nghe nói trên đảo còn ấm áp hơn nữa, dù giữa tháng hai đại hàn cư dân cũng chỉ cần mặc một lần y sam mỏng… không ngờ một ngày trước khi sửa soạn sang sông, bọn họ nhận được thư của Thiên Tường, trong thư viết Trình Nhu đã hạ sinh, mong Đường Tử Ngạo hồi gia dự mãn nguyệt yến, rồi đặt tên tự cho tiểu hài tử.
Nhẩm tính thời gian, đã không về nhà gần một năm, Thiên Gia cũng rất hưng phấn muốn trông thấy tiểu oa nhi, hành lý hai người lại vừa vặn thu xếp xong rồi, vì vậy ngày hôm sau liền lên đường trở về. Nơi bọn họ đang ở lúc ấy cách Đường phủ không xa lắm, đi chừng hơn nửa tháng thì về tới.
Vừa xuống ngựa, Thiên Gia đã nôn nóng quýnh lên đòi xem hài tử, thành ra bỏ cả Đường Tử Ngạo đằng sau, một mình chạy ào vào.
Cổng viện đương mở rộng, bên trong còn nghe được loáng thoáng tiếng trò chuyện, da dẻ Thiên Gia qua hơn nửa năm phiêu bạt tứ xứ đã không còn màu trắng ngần mong manh như trước, bất quá thực sự ưa mắt hơn nhiều, nắng trời rọi thêm mấy phần khỏe khoắn rạng rỡ, thoạt nhìn tràn đầy sức sống, có điều xem cử chỉ lời lẽ của hắn rốt cuộc vẫn là một hài tử chẳng biết chừng nào mới chịu trưởng thành: “Tiểu Tường, ta với cha về rồi na, ta muốn coi tiểu oa nhi~”
Cửa phòng mở ra, Thiên Tường nửa năm không gặp lại giờ thoạt nhìn đã thành thục hơn nhiều, gia sự lẫn sự nghiệp rèn đúc đều khiến hắn càng thêm ổn trọng, sâu sắc, chàng thiếu niên còn chút xốc nổi, ngây ngô ngày trước giờ đã dần trở thành một nam nhân, hắn đứng hai tay vịn khung cửa, có chút kinh hỉ nhìn Thiên Gia: “Các ngươi đã về rồi? Cha đâu?”
Thiên Gia cười híp mắt, cố tình lờ hắn đi, hấp tấp khom người chui tọt qua vai hắn, chạy vào trong phòng: “Cha vô giờ đó, ngươi qua bên đây đi, ta muốn xem tiểu oa nhi.”
Trình Nhu ôm hài tử dậy, mỉm cười: “Đại ca đã trở về, hài tử ở đây.” nói rồi, nàng ôm tiểu oa nhi bước lại trước mặt Thiên Gia.
“Nhỏ quá a, mềm thiệt a.” Thiên Gia cẩn cẩn dực dực dứ ngón trỏ đụng đụng trên má đứa nhỏ, vừa mềm vừa mịn, khiến hắn chỉ e mạnh tay một chút sẽ làm nó bị thương.
“Có muốn bồng một chút không?” Trình Nhu cười bế đứa nhỏ khẽ dựa vào người hắn.
“Ta không biết a…” Thiên Gia miệng nói vậy nhưng vẫn giơ tay, bắt chước nàng đón lấy hài tử, thật khẽ khàng ôm vào lòng.
“Ay a…” Đứa nhỏ vừa nằm ngoan ngoãn bắt đầu ư ư phản đối, nước miếng nhễu nhễu trên khóe miệng, có chút hiếu kỳ chớp chớp mắt nhìn Thiên Gia, nắm tay nhỏ xíu khẽ huơ huơ.
“Hài tử này thiệt tuấn tú a, coi bộ lớn lên không giống Tiểu Tường chút nào, vầy tốt à~” Thiên Gia cảm thán xuýt xao.
Đường Thiên Tường thoáng nhếch môi cười, bước tới bên Trình Nhu đỡ nàng ngồi xuống: “Ngươi nghỉ một lát đi.”
“Lớn lên giống thúc thúc.” Trình Nhu cười nói, kéo tấm trải mỏng kế bên phủ lên đùi.
Hai mắt Thiên Gia sáng rực: “Ta cũng thấy vầy nha, hài tử xinh đẹp như vậy đương nhiên phải giống ta rồi~ Ha ha~”
“Ừm, phải rồi, không giống ta, giống thúc thúc nó.” Đường Thiên Tường gật đầu.
“Thì đó, cứ coi thúc thúc nó, ta đây tiêu sái cỡ nào, tuấn tú cỡ nào~”
“May là giống ngươi, bằng không một nữ hài giống ta thật đúng là bất hảo.”
“Nữ… nữ hài?” Thiên Gia ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ta còn tưởng là nam hài chớ, trách nào ngươi nhận lẹ như vậy, hứ.” Thiên Gia trừng mắt lườm hắn, tiếp tục đùa giỡn với hài tử trên tay.
“Cha, ngươi đã trở về.”
Đường Tử Ngạo vừa xuất hiện ngoài cửa, Đường Thiên Tường vội vàng bước ra chào đón.
“Ừm, bế lại đây ta xem.” Đường Tử Ngạo vừa vào nhà liền tiến tới cạnh Thiên Gia, bồng lấy hài tử, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy, nhẹ nhàng vuốt má hài tử: “Mãn nguyệt yến chuẩn bị xong chưa?”
“Cha.” Trình Nhu đứng dậy.
“Ừm, nằm xuống đi.”
“Còn đang chuẩn bị, đợi cha về đặt tên tự cho hài tử.”
“Để ta nghĩ xem, mai sẽ nói.”
Đường Tử Ngạo cũng không vì là nữ hài mà bê trễ, hắn lật giở cuốn sách trên tay, đưa mắt lướt qua từng trang, hắn những muốn hài tử Đường gia từ giờ về sau đều có thể bình lặng an khang trưởng thành, nghĩ kĩ rồi quyết định chọn một cái tên đơn giản, đặt là Đường Niệm Ninh đi, hắn lẩm nhẩm rồi gập sách lại, nhìn những cành cây khẳng khiu ngoài sân viện, dương quang sáng rỡ, thong thả bước ra ngoài.
Mãn nguyệt yến kỳ thực là dịp cho toàn gia sum họp náo nhiệt một phen, cũng không mời thêm người ngoài, Niệm Ninh vận áo bông hồng sắc nằm trong lòng mẫu thân, mở mắt trông đám đông ồn ào ăn uống, nó nhịn không được quơ quơ nắm tay, bập bẹ kêu ư ư ay ay, thanh âm tuy mềm mại non nớt nhưng ai nấy đều mỉm cười quay lại lắng nghe. Niệm Ninh thấy mọi người nhìn qua, càng thêm hưng phấn, miệng không ngớt ríu ríu, nước miếng nhễu vòng quanh.
Thiên Gia bưng một cái ghế con lại, ngồi kế bên chơi với đứa nhỏ, hắn thò ngón trỏ đụng vào lòng bàn tay hài tử, bàn tay nhỏ xíu liền chụm lại nắm đầu ngón tay hắn, vừa vặn đầy tay, nắm nắm một hồi tựa hồ thấy chán lại thả ra, bắt đầu rướn đầu nhìn cha nó.
“Nhìn thúc thúc nè, thúc thúc đẹp, cha xấu xí~” Thiên Gia móc trong áo ra một cái chuông nhỏ, lúc lắc trên đầu hài tử, thu hút sự chú ý của nó.
Đôi con ngươi đen láy của Niệm Ninh lập tức chuyển qua nhìn chằm chằm cái chuông, bàn tay nhỏ huơ huơ lên muốn quờ lấy, mà lần nào cũng bị Thiên Gia dứ ra xa: “Nhớ từ rày phải nhìn thúc thúc nhiều nữa na, lớn lên rồi giống thúc thúc, nhất định thiệt nhiều người tới cửa cầu hôn na, nghìn vạn lần đừng có nhìn cha ngươi a~”
Trình Nhu mím môi, cúi đầu khẽ cười, vỗ vỗ bọc chăn nhỏ quấn hài tử.
Đường Tử Ngạo nhìn cảnh tượng ấy, phảng phất nhớ lại năm xưa, khi đó, hắn niên linh còn nhỏ hơn Thiên Tường rất nhiều, nhỏ đến mức điều gì cũng chưa hiểu thì đã có hài tử, lúc ấy thực tưởng một chút bất cẩn cũng đủ tổn thương đến hài tử kia, lại nghĩ, không khỏi nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều, mất mát rất nhiều, một quãng đời thơ ấu, hài tử kia không có hắn bên cạnh, không cùng hắn chia sẻ bao nhiêu hồi ức, tao ngộ, vô luận bao nhiêu năm trôi qua cũng không bôi xóa được… Đường Tử Ngạo cầm chén rượu trong tay, rót đầy lại cạn, Đường Thiên Tường ngồi bên cạnh đã thấy có chút bất thường, vừa định lên tiếng khuyên can thì cửa phòng bị đẩy mở: “Lão gia, có một người tên Sở Hi tới bái phỏng.”
Đường Tử Ngạo ngẩn người, Thiên Gia cũng ngẩng đầu lên: “Có một mình hắn thôi?”
Thị vệ kia vội bẩm: “Không phải, còn dẫn theo một tiểu công tử nữa, hai người.”
Đám thị vệ này đều là mới chiêu nạp, thành ra không biết những thuộc hạ cũ của Đường Tử Ngạo, giờ mới vào hỏi có mời bọn họ vào hay không.
“Để ta đi, ta đi.” Thiên Gia đứng dậy chạy ra.
Quả nhiên, đang chờ bên ngoài chính là Sở Hi và Lưu Ly, trời đang nổi gió Bấc, Sở Hi đứng ngoài che gió cho Lưu Ly, hai tay ấp hai bên tai hắn, khẽ ôm hắn dựa vào ngực mình.
“Lưu Ly!” Thiên Gia gọi lớn, vẫy vẫy tay: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hai người họ cũng không phải cố ý đến thăm tiểu oa nhi, trước khi tới nơi bọn họ cũng không biết Đường Tử Ngạo có tôn nữ; vốn là chỗ làm ăn của Sở Hi đã dần ổn định, cũng chiêu nạp được một nhóm thủ hạ ở lại quản lý, mọi việc đều đi vào quỹ đạo, Sở Hi nghĩ Lưu Ly ở mãi một nơi dễ sinh buồn bực, vừa vặn nghe nói hai người Đường Tử Ngạo đang gấp gấp hồi gia, bởi vậy liền khởi hành tới đây làm khách.
Lưu Ly cũng rất lạ lẫm, cùng Thiên Gia ôm hài tử chơi một hồi lâu, đến khi nó híp mắt muốn ngủ mới bồng lại cho mẫu thân, Đường Thiên Tường không an tâm nên cũng rời đi cùng thê tử.
Bên ngoài rét cóng, Đường Tử Ngạo mời Sở Hi mấy chén rượu nóng cho ấm người, rồi hai người vừa uống rượu vừa chuyện trò những việc mới đây.
Thiên Gia và Lưu Ly chỉ nhấp nhấp một chút rượu cho ấm rồi cũng thôi không uống nữa, cả hai vừa ăn vừa tán gẫu, Thiên Gia kê ghế xích lại, ngồi xúm bên cạnh Lưu Ly, quàng vai hắn rồi ghé tai thì thầm: “Thế nào rồi?”
“Cái gì?” Lưu Ly ngơ ngác một hồi mới sực hiểu ra, hắn đưa mắt nhìn bàn bên, thấy hai người kia vẫn say sưa uống rượu, căn bản không để ý tới bên này, lúc ấy mới cúi đầu khẽ gật: “Hắn đối với ta tốt lắm, rất chiếu cố.”
“Thiệt không? Đừng sợ, nếu hắn dám khi dễ ngươi, ta liền làm chủ cho ngươi, nói cha ta giáo huấn hắn.”
“Ừa, thực mà thực mà, hắn không có khi dễ ta, hắn đối với ta rất tốt, chuyện gì cũng thuận lòng, có nhiều việc ta nghĩ không ra hắn ta lo lắng giùm ta rồi.” Lưu Ly nói, gương mặt cũng phiếm nụ cười dịu dàng.
“Các ngươi lần này ra ngoài lâu vậy, ngươi vẫn chịu được sao? Bắt nắng rám hết cả, bất quá thực có tinh thần hơn trước nhiều.”
“Ừa, vui lắm, chờ sau này ngươi rảnh, chúng ta cùng tới đại thảo nguyên, chỗ đó không có nhiều nhà cửa, toàn dựng lều ở không à, trời chạng vạng thì ngồi trên hàng rào ngắm nắng chiều, cảm giác mênh mông vô bờ thực sự rất phấn khích, còn có nhiều ngựa lắm, cả bò dê, chỗ chúng ta ở là một nhà nông dân, khi trước tới Trung Nguyên buôn bán quen biết cha ta, hồi mới tới ta còn ăn không quen cơm ở đó, cơ mà sau này càng ăn càng ngon miệng, nếu không phải trời rét quá mức, cha sợ ta chịu không nổi, ta còn muốn ở lại đến mùa xuân năm sau mới về nữa…”
Thiên Gia nói, Lưu Ly chống cằm lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi góp vào mấy câu, gian phòng bày biện sáng sủa hơn mọi khi, thắp thêm vài ngọn nến, chụp quanh bằng g đèn hồng sắc, ánh vàng cam ngập tràn không gian, trên bếp lò bên cạnh còn đương để hâm mấy bình rượu, từng làn hương nồng đượm phiêu đãng, điểm thêm ý vị ấm áp, ngồi nghe tiếng gió rít ù ù bên ngoài càng cảm nhận rõ ràng không khí đầm ấm trong phòng, Thiên Gia và Lưu Ly trò chuyện một hồi, cũng nhịn không được có chút buồn ngủ.
Mà hai nam nhân ngồi đằng đó rõ ràng cũng bị ảnh hưởng đôi phần, rượu cạn hết bình này tới bình khác, về sau, rượu ấm rồi cũng hết, liền lấy cả rượu lạnh ra tiếp tục uống, từng chén dốc cạn, mà bọn họ tâm trạng sảng khoái, cũng không mượn nội lực tán rượu, chỉ cao hứng mà uống, thẳng đến khi nghe thấy choang một tiếng mới ngưng chén quay sang nhìn bọn Thiên Gia.
Nguyên lai là Lưu Ly đi đường xa xóc nảy, cả người mệt mỏi, giờ ngồi trong phòng ấm áp dễ chịu, mới thả lỏng thư thái, một hồi cánh tay chống không nổi cằm, sơ ý gạt rơi một bộ chén đĩa, khi ấy bọn họ mới nhận ra giờ đã khuya lắm rồi, lập tức đứng dậy, mỗi người kéo một người, ra khỏi đại thính.
Bên ngoài những người ngồi chờ đều đã đi nghỉ cả, chỉ còn một gia nhân chừng hai mươi tuổi còn thức, thấy bốn người bọn họ đi ra, vội vàng ôm bọc áo bông chạy lại: “Lão gia, khách phòng sửa soạn xong rồi, ngay kế bên tiểu viện của ngươi, nước nóng đã nấu rồi, cả canh giải rượu cũng có.”
“Ừm, giờ nào rồi?”
“Đã sắp giờ Tý. Lão gia mau đi nghỉ ngơi thôi.”
“Ừm, ngươi cũng nghỉ đi, không cần trông nữa.”
Khách phòng chuẩn bị cho hai người Sở Hi ở ngay cạnh bên tiểu viện, đưa bọn họ tới cửa rồi, trông Lưu Ly dìu Sở Hi bước chân có chút nghiêng ngả, Đường Tử Ngạo nói: “Ở đây hạ nhân không nhiều lắm, phiền Lưu Ly vậy.”
“Không sao, không sao, ở nhà ta cũng làm cả, các ngươi trở về đi, ngoài này lạnh lắm.”
“Vậy chúng ta đi, ngươi cẩn thận.”
Đường Tử Ngạo rõ ràng cũng uống rất nhiều, tuy nói ý thức vẫn thanh tỉnh nhưng cước bộ đã có chút chậm chạp, hơn nữa cả nửa người đều tựa vào Thiên Gia, khiến hắn đi cũng khó khăn theo, cũng may phòng ngủ cách đó không xa, hắn ôm ngang lưng Đường Tử Ngạo, bước cẩn thận từng bước, đẩy cửa vào phòng rồi dìu hắn ngồi xuống giường.
“Phù…” Thiên Gia quệt quệt mồ hôi trán, gương mặt vì gió lạnh và gắng sức mà đỏ bừng, hai con mắt cũng sáng lấp lánh, hắn cười nhìn Đường Tử Ngạo: “Cha, ngươi ngồi yên a, ta đi múc ít nước nóng cho ngươi rửa chân.”
Đường Tử Ngạo không đáp, hai mắt khép hờ dựa đầu vào thành giường, Thiên Gia vào trù phòng bưng lại hơn nửa thau nước, nhúng tay thử nhiệt độ, cảm thấy ấm ấm, vừa vặn thích hợp ngâm chân, hắn ngồi xổm xuống, tự tay cởi giày cho Đường Tử Ngạo, tuột cả bít tất dày ra rồi cẩn thận nhúng bàn chân hắn vào thau nước, lại ngẩng đầu nhìn Đường Tử Ngạo, nhỏ giọng hỏi: “Được không? Có nóng không?”
Thấy Đường Tử Ngạo không nói gì, lúc ấy Thiên Gia mới nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân hắn, nước ấm rưới ngập mấp mé mắt cá chân, từ xưa đến giờ, chưa khi nào Đường Tử Ngạo để hắn làm việc này, dù hắn có muốn, Đường Tử Ngạo cứ luôn xót xa, e hắn mệt, giờ Đường Tử Ngạo uống say rồi mới có bộ dạng cần người khác săn sóc, chiếu cố, Thiên Gia đương nhiên vui vẻ tình nguyện làm. Hắn biết ngâm chân có thể giúp tiêu tan mệt mỏi, lại cố gắng vừa xoa bóp các huyệt vị từng học qua, vừa vốc nước rưới lên phần trên cổ chân nước ngập không tới, đợi đến khi thau nước dần nguội hẳn, Thiên Gia mới lau khô hai bàn chân hắn, nâng đặt lên giường, bưng thau đi đổ, rồi vội vội vàng vàng rửa mặt mũi, chân tay, trở vào phòng.
Ngoài trời đã lác đác tuyết rơi, phòng vừa hé cửa, luồng gió lạnh cóng đã ùa vào, Đường Tử Ngạo tựa hồ bị gió lạnh làm tỉnh giấc, hắn khẽ cựa mình, ậm ừ trong họng, quơ tay kéo áo lại.
“Cha, mau vào chăn a, bên ngoài lạnh.” Thiên Gia vội vàng đóng cửa lại, phủi bụi tuyết vương trên người, xát xát hai bàn tay, nhanh nhanh leo lên giường, đẩy Đường Tử Ngạo lui vào trong.
Đường Tử Ngạo miễn cưỡng nhích vào theo tay hắn đẩy, hai mắt hấp háy khép hờ, vừa như còn chưa ngủ, lại vừa như chẳng tỉnh táo.
Thiên Gia thấy cha chẳng có vẻ nghe lời hắn nói, căn bản không hợp tác chút nào, lại sợ cha nhiễm lạnh, rốt cuộc hắn bực bội tự cởi áo ngoài, kéo chăn dưới cuối giường lên. Thiên Gia leo đè qua người Đường Tử Ngạo, với tay sửa lại chăn đắp phía trong cho hắn, đến khi tính nằm xuống, Đường Tử Ngạo vẫn nằm bất động đột nhiên mở bừng mắt, chụp lấy cánh tay hắn, kéo giật hắn về phía mình, Thiên Gia bị bất ngờ, mất đà té sấp lên ngực hắn.
“Cha… ư…”