“Chỗ này, chỗ này…” Thiên Gia chỉ phía bãi cỏ xanh rì mênh mông, kinh hỉ la lên.
Thả cả tay Đường Tử Ngạo ra, nhào tới thảm cỏ, đột nhiên hắn khựng lại.
“Làm sao thế?”
“Sạch quá a, không muốn giẫm chân lên.” Thiên Gia nhón đầu ngón chân, vuốt vuốt đám cỏ, nghe ra những tiếng sàn sạt khe khẽ.
Đường Tử Ngạo mỉm cười, mạnh chân bước tới, rồi kéo tay Thiên Gia lôi hắn bước theo, vừa giẫm chân xuống đất đã thấy xôm xốp, nhưng không lầy lội, đi thêm mấy bước nữa, cảm giác như mặt cỏ đàn hồi ngược trở lại lòng bàn chân.
Thiên Gia bước vào được rồi cũng chẳng kiêng kỵ nữa, quay lại liếc nhìn Đường Tử Ngạo một cái rồi bắt đầu dang tay, chạy vù đi, sôi nổi la hét rầm lên.
“Cẩn thận!”
“Ngươi qua chỗ này a!!”
Giữa màn sương mỏng manh, Thiên Gia quay lại vẫy vẫy, miệng cười như nụ hoa thanh khiết mới hé nở, không giống đóa phù dung kiều diễm, cũng chẳng phải bông mẫu đơn kiêu sa quý giá, chỉ thuần túy là một đóa hoa trắng nảy mầm giữa vùng sơn cước, hấp thụ thiên địa linh khí mà vươn mình lớn lên, không mềm mại, không yếu đuối mà mang vẻ sống động, sôi nổi độc đáo, tràn trề nhựa sống, nhất cử nhất động đều thực tự nhiên hài hòa.
Đường Tử Ngạo tiến lại, nhìn hắn mặc sức phóng túng bộc lộ bản tính, cả chút thói xấu nho nhỏ lâu lâu lại bộc lộ, tất thảy đều khiến hắn thấy thực hài lòng, hài tử này, giờ đã sớm quăng bỏ mọi tao ngộ bao nhiêu năm trước rồi.
“Chậm một chút, qua chỗ này!”
“Chậm một chút, qua chỗ này!”
Hai thanh âm cùng lúc vang lên, Đường Tử Ngạo cũng không giật mình, nãy giờ hắn vốn đã nghe được tiếng nói mơ hồ vọng lại trong rừng cây.
Lùm cây bị đẩy vạt ra, một hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh xuất hiện, đôi chân nhỏ liêu xiêu liêu xiêu bước, mà Thiên Gia đứng ngay gần đó làm sao né ra kịp, thoáng cái đã bị hắn đụng phải, hại cả hai cùng ngã lăn trên bãi cỏ.
Không đau chút nào, chỉ có cảm giác sương đọng quệt trên má ướt át.
Tiểu hài tử chẳng hề biết sợ người lạ, bắt đầu ra sức nắm hai vạt áo Thiên Gia, vùi mặt vào lòng hắn.
Nam tử đuổi theo sau hắn vừa xuất hiện, có vẻ lo lắng nhìn tiểu hài tử, hắn quay sang cười áy náy với Thiên Gia rồi lớn tiếng nạt: “Nào, về nhà!”
Hài tử nọ không chịu đáp, dụi cứng trong lòng Thiên Gia, hai chân nhỏ còn gác lên, kẹp chặt bên hông hắn.
Xem ra là hờn dỗi cha hắn rồi, Thiên Gia hiểu ra, cười tủm tỉm trở tay ôm lấy hài tử, đứng dậy bước lại phía Đường Tử Ngạo.
“Vị kia…” Người nọ gọi.
Thiên Gia quay đầu lại hỏi: “Có việc gì?”
Người nọ gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Đây là tiểu nhi nhà ta, đương giận dỗi với ta a, thỉnh tiểu công tử thả hắn về.”
Tiểu hài tử nọ lập tức cuộn mình cựa quậy, thở phì phì, coi bộ giận dỗi ghê gớm lắm, Thiên Gia thấy bộ dạng hắn như vậy, liền luồn hai tay xốc nách hắn, ôm rịt hắn lại, nhướn mày nói: “Vị này nhận lầm người a? Này rõ ràng là tiểu nhi nhà ta, sao lại thành của nhà ngươi được?”
Lời hắn vừa nói xong, người nọ không khỏi ngớ người, cả tiểu oa nhi đang dụi trước ngực hắn cũng nhịn không được ngẩng lên, ngây ngốc nhìn hắn, Thiên Gia cúi xuống mỉm cười, ấn lại cái đầu nhỏ xíu: “Đừng nhúc nhích, cha ở đây na, yên tâm, không cho người ta khi dễ ngươi đâu.”
Người kia hoảng đến đỏ bừng mặt, đương định sấn lên giật đứa nhỏ lại, vừa lúc Đường Tử Ngạo vung tay lên, chỉ mới đẩy nhẹ một cái, hắn đã loạng choàng lùi lại liên tục mấy bước, không sao tiếp cận được nữa.
“Ngươi, ngươi… đây là oa nhi nhà ta, tên gọi Tiểu Hổ, năm nay bốn tuổi rưỡi, xóm giềng đều biết cả, ngươi đừng hàm hồ.” Người kia chỉ mặt Thiên Gia, bắt đầu phân định lý lẽ.
“Nga? Ngươi mới hàm hồ ấy, này rõ ràng là oa nhi nhà ta, nhũ danh Tiểu Hổ, năm nay bốn tuổi rưỡi, ta, thê tử ta, cả phụ mẫu ta đều biết vậy, ngươi đừng hòng bắt trộm đi đâu.” Thiên Gia bộ dạng chính khí bừng bừng, hùng hồn dọa người.
Người nọ vẫn chỉ tay vào hắn, môi run run ngươi… ngươi cả nửa ngày, rốt cuộc lại nhắm mắt nhào tới.
Lần này tiểu hài tử kia rốt cuộc còn chịu nhớ người sau lưng mới là phụ thân mình, hắn có chút lúng túng quay đầu lại nhìn, e cha hắn bị đẩy ngã lần nữa, đôi con mắt to tròn, hết nhìn Thiên Gia lại nhìn Đường Tử Ngạo, miệng ấp úng định nói gì đó mà chưa thành tiếng.
Thiên Gia đương nhiên biết ý hắn muốn gì, liền thả hắn xuống, đẩy đẩy đi: “Đi đi, sau này cãi nhau với cha ngươi, nhớ phải làm lành mau mau, nghìn vạn lần không được cứ vậy bỏ chạy, vạn nhất để người xấu bắt được đem bán đi rồi ngươi biết làm sao?”
“Ưn, cảm tạ tiểu thúc thúc.” Hài tử nọ gật đầu, rốt cuộc chạy trở về với cha mình, người nọ vội vàng nhào ra ôm chầm lấy hắn rồi bỏ chạy.
Thiên Gia cười nhìn bọn họ chạy xa dần, một hồi mới quay đầu lại, thấy vẻ mặt Đường Tử Ngạo như đang trầm ngâm suy nghĩ, liền nắm tay hắn hỏi: “Cha, làm sao thế?”
“Gia Gia, thích tiểu hài tử sao?” Đường Tử Ngạo hỏi.
Thiên Gia gật đầu, cười toét miệng: “Thích.”
Thiên Gia đã hai mươi tuổi, không tính là nhỏ nữa, nam tử bình thường đến tuổi này đã sớm lập thê sinh tử, mà Thiên Gia thế này, vẫn tuyền một bộ dạng hài tử đơn thuần, tinh tế, thanh tú, hoàn toàn chẳng có khí khái của một nam tử trụ cột gia đình. Có điều dù vậy, hắn đại khái vẫn ước muốn có hài tử của chính mình chứ, Đường Tử Ngạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Gia Gia muốn hài tử của chính mình không?”
Thiên Gia khựng lại, kinh ngạc ngẩng lên, nhìn vẻ mặt cứng đờ của cha, đột nhiên hắn bật cười: “Cha, ngươi đang suy nghĩ cái gì a?”
“Có muốn có hài tử của mình không? Cha có thể tìm cho ngươi một nữ tử.” Đường Tử Ngạo nhàn nhạt nói.
Thiên Gia lắc đầu, kiễng chân lên, đầu ngón tay ôn nhuyễn nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu mày hắn, xoa dịu nơi đang bất giác nhíu chặt, một tay vòng ôm thắt lưng Đường Tử Ngạo, vùi mặt vào ngực hắn: “Không đâu, cha, ta thích tiểu hài tử, thế nhưng chỉ là ưa thỉnh thoảng tiếp xúc mà thôi, còn nếu thực sự bảo ta tự sinh tự dưỡng như người ta, ta chỉ sợ không được đâu à~ Tính tình ta như vậy, đâu phải cha không biết, ta đâu được a, thật là.” Thiên Gia oán giận khẽ đấm đấm sau lưng hắn.
“Là ta e…”
“Cha, có một tiểu hài tử rồi, vậy chúng ta phải làm sao a? Ta còn bao nhiêu chỗ muốn tới na, làm sao ôm theo một oa nhi bôn ba khắp chốn a?”
“…”
“Vậy được rồi, nếu cha muốn hài tử, cũng không phải không thể sinh.” Thiên Gia nâng cằm, có vẻ suy suy tính tính.
Cánh tay Đường Tử Ngạo đang ôm hắn thoáng cứng đờ, lại nghe Thiên Gia nói tiếp: “Na, cha, vậy đêm nay.” Thiên Gia ôm cổ Đường Tử Ngạo, kéo hắn cúi xuống, ghé bên tai hắn hạ giọng thì thầm: “Đêm nay cha nỗ lực một chút nữa, coi có thể cho ta có hài tử được không na~”
Đường Tử Ngạo ngẩn người, thắt lưng đương khom khom cũng quên cả đứng thẳng lại.
Thiên Gia lùi lại hai bước, vuốt vuốt bụng mình, bĩu bĩu môi, cố tình ra vẻ rầu rĩ nói: “Cơ mà, nếu sinh hài tử thiệt, vậy thứ phận tính sao bây giờ? Ta là nhi tử của ngươi, như vậy hài tử ta sinh phải là tôn tử của ngươi, cơ mà ta lại cùng ngươi sinh hắn ra, thành ra là nhi tử của ngươi rồi, vậy nhi tử ta, lại cũng là đệ đệ ta, giờ xưng hô làm sao ta? A… ha ha ha…”
Thiên Gia nói liến láu, ý giảo hoạt trêu ngươi lộ rành rành trong hai con mắt, hơn nữa nghe mấy câu hắn nói, Đường Tử Ngạo lập tức minh bạch, là hắn đang chọc ghẹo mình, liền không buồn khách khí, trực tiếp chụp lấy thắt lưng hắn, giống như đối đãi với một tiểu hài tử, cố sức bế bổng hắn lên cao.
“A… Cha… Ha ha!! Thả ta xuống mà…” Thiên Gia chơi vơi trên không, hai tay quơ quơ loạn xạ, vừa gọi vừa cười váng lên.
Được hạ xuống rồi, lại ôm siết vào lòng, Đường Tử Ngạo mãnh liệt ghì lấy hắn: “Tiểu tử hư đốn, dám trêu chọc cha ngươi.”
Thiên Gia cười đến đỏ hồng hai má, nhắm mắt lại, cựa quậy dựa vào ngực Đường Tử Ngạo: “Toàn tại cha chứ!”
“Trách ta cái gì?”
“Đòi ta hài tử, ta chỉ biết tự sinh thôi à~”
“Quên đi, muốn có hài tử thì nhận nuôi một đứa, không huyết thống cũng không sao.” Đường Tử Ngạo rốt cuộc cũng khôi phục vẻ bá đạo, cường thế vốn có.
Thiên Gia nghe vậy, bụng thấy ngọt ngào còn hơn ban nãy, giờ mới phải a, đây mới là cha cao ngạo, cường thế của hắn.
…
Sắc trời thoáng chốc đã nhá nhem, hai người cùng trở về quán trọ, gọi tiểu nhị bưng cơm lên tận phòng.
Vừa ăn những món ăn hương vị khác hẳn ở nhà, vừa trò chuyện về hòn đảo kỳ lạ nọ.
Ăn uống no nê rồi, lại gà gật muốn ngủ, Thiên Gia nghiêng đầu nâng má, chờ tiểu nhị bê thùng gỗ và nước nóng tới, muốn tắm rửa mau mau còn đi ngủ.
“Na, cha, ngươi nói, hạt châu hắc sắc cho chúng ta đó là cái gì a?”
“Ta cũng không rõ lắm, thoạt trông chỉ là loại trân châu hiếm gặp hay ngọc quý gì đó, không thấy có gì đặc biệt.”
Sai bảo tiểu nhị đổ nước nóng đầy thùng gỗ rồi, thử qua nhiệt độ, Đường Tử Ngạo mới ra đóng hết cửa sổ, rồi kéo Thiên Gia lại, bắt đầu cởi y phục cho hắn.
Ôm Thiên Gia đã thoát y sạch sẽ thả vào thùng nước, Đường Tử Ngạo bỏ khăn mặt vào trong thùng: “Tắm một mình nhé?”
“Cùng tắm.” Thiên Gia kiên quyết nói.
Đường Tử Ngạo nhìn cái thùng không lớn lắm, lại nhìn vẻ mặt háo hức mong đợi của Thiên Gia, rốt cuộc bắt đầu lần tay tự cởi nút áo.
Thùng gỗ này vốn là thùng đơn, tuy Thiên Gia vóc dáng khá gầy nhỏ, nhưng hai người ngồi tự nhiên cũng có chút chật chội, tránh không được đụng chỗ này chỗ nọ.
Nắm lại cánh tay Thiên Gia, Đường Tử Ngạo nói: “Gia Gia, đừng lộn xộn, ngoan ngoãn tắm, đợi lát nữa đã.”
Thiên Gia vẫn bướng bỉnh cọ cọ hai đùi, vô tội hỏi lại: “Đợi lát nữa làm cái gì a?”
Đường Tử Ngạo thoáng cái trầm mặc, rồi đột nhiên vung tay, ghìm cứng hai hông Thiên Gia, nâng thắt lưng hắn lên, nhanh chóng kéo một chân hắn vòng lên hông mình, trực tiếp nhấn vật đã sớm trướng đại vì Thiên Gia cọ tới cọ lui vào, ma sát giữa hai mông hắn, hung hăng thúc tới mấy cái.
Nước vốn vì Đường Tử Ngạo vào bồn mà dâng tới mấp mé thành gỗ, giờ theo cử động của hắn mà liên tục tràn ra, chảy ào ào xuống đất. Mà Thiên Gia cũng bị hắn làm cho bất ngờ mà có vẻ váng vất mất một hồi, lúc sau tỉnh táo lại, lại nhìn cha hắn, cười hắc hắc.
“Cha, ngươi thật là, người lớn như vậy, chút xíu tự chủ cũng không có~”
Đường Tử Ngạo liếc mắt nhìn hắn, rồi không cho hắn nháo nữa, cầm khăn mặt lên, xoay người hắn lại, chà lưng cho hắn.
Vừa bị cha đe một chút, Thiên Gia cũng bắt đầu ngoan ngoãn, để cho cha chà lưng giùm, rồi cũng vô cùng chăm chút xoa xoa người cho Đường Tử Ngạo… tắm rửa xong xuôi cả hai cùng ôm nhau ngủ.
Tiểu trấn này không có cảnh trí gì đặc biệt, chỉ là khí hậu ấm áp hơn nơi khác, hoa cỏ cây cối hiếm gặp ở phương Bắc cũng có nhiều, mấy ngày này, quanh vùng vẫn mưa phùn chưa ngớt, tuy rằng không thể vui chơi sổi nôi, nhưng tiết trời thế này, cũng mang phong vị trầm lắng khác lạ, ngoài vài lần ra ngoại thành tản bộ, thời gian còn lại, cả hai chỉ ngồi cạnh cửa sổ trong quán trọ ven đường. Cứ như vậy cũng khả dĩ qua trọn một ngày, chẳng có chút nào buồn chán hay bực bội, chỉ cảm thấy, trong không khí ấm áp, lại có người thân yêu nhất kề bên bầu bạn, vạn nhất ngồi thế này cả đời cũng khả dĩ hài lòng.
Quán trọ nằm ngay ven phố chợ, hơn nữa bọn họ ở gian phòng trên lầu cao, phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể thấy một vùng đường phố rộng lớn, sáng sớm người dậy bán điểm tâm, người ra ngoài làm việc, cả hài tử ban ngày ra cửa chơi đùa, rồi tiểu thương bày hàng bán trên chợ… cảnh gì cũng gặp, nơi nào nhìn cũng tới, thế nhưng dưới làn mưa bụi lất phất ảm đạm, cứ ngắm nhìn miết như vậy cũng tự nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, giống như một bức họa sơn thủy chìm trong sương mờ bày ra trước mắt, nét mực thoáng nùng thoáng đạm, tích tích lạc lạc, gợi chút sầu bi ai oán… ngồi bên khung cửa sổ, Thiên Gia tựa đầu trên vai Đường Tử Ngạo, lòng lại thấy gợn gợn khó chịu, thực may mắn còn có người khả dĩ làm bạn.
“Đi thôi, chúng ta về nhà đi.” Đường Tử Ngạo đại khái cũng bị khí trời ảnh hưởng, hắn ôm Thiên Gia ngồi trên đùi mình, tựa cằm nơi hõm vai hắn.
“Cha, ngươi sao rồi?”
“Không sao, ở đây thế được rồi, hơn nữa thời gian tới trời chắc cũng không hửng ngay được, mình đi thôi.”
“Hảo.”
“Được rồi, cha, ngươi nói xem…” Thiên Gia quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, người dưới phố đội mũ rơm vẫn vội vàng băng qua: “Ngươi nói, nếu có kiếp sau, ngươi có thể vẫn cha ta không a?”
“Sẽ không.”
“Vì sao a?” Thiên Gia phật lòng, cha làm gì đáp nhanh vậy chứ~
“Ta khi còn trẻ quá vô dụng, không thể hảo hảo bảo hộ ngươi, để ngươi chịu khổ lâu như vậy, kiếp sau, hy vọng ngươi được sinh ra trong một gia đình có thể chăm lo cho ngươi, cho ngươi hảo hảo sinh hoạt.”
Thiên Gia quay mặt đi, hậm hừ một tiếng.
Đường Tử Ngạo cười, tiếp tục nói: “Chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ tới đón ngươi, vậy không phải càng tốt sao?”
Hai mắt Thiên Gia thoáng cái sáng rỡ, lại cựa quậy vài cái: “Na, cha, vậy nếu ngươi thành một nữ nhân thì làm thế nào a?”
“…”
“Nói a!”
Đường Tử Ngạo dợm nghĩ tới bộ dạng mình là tiểu nữ nhi, thướt tha yểu điệu đã muốn run người, liền đẩy Thiên Gia ra, bỏ lên giường nằm.
“Phụt! Ha ha ha ha…” Thiên Gia phì cười ôm bụng ngồi thụp xuống đất, rồi chớp mắt đã nhào tới bên giường, thúc cánh tay Đường Tử Ngạo, hích hích mấy cái, thấy hắn thủy chung vẫn không thèm để ý đến mình, liền trèo lên, cố sức chồm lên người hắn.
“A…” Đường Tử Ngạo bị hắn đè thiếu chút nữa ói ra cả bữa cơm trưa, liền mở mắt, phát hiện Thiên Gia hai con mắt lấp lánh, gương mặt đỏ ửng còn vương ý cười, tâm trạng nhất thời mềm nhũn, cả lời trách cứ cũng quên bẵng mất.
“Cha, nếu ngươi là nữ nhân cũng chẳng sao, vậy để đến lượt ta chiếu cố ngươi là được rồi.” Thiên Gia ghé đầu xuống ngực Đường Tử Ngạo, nhẹ giọng nói.
Một lần nữa ngẩng đầu lên, ngậm lấy đôi môi Đường Tử Ngạo.
– TOÀN VĂN HOÀN –
– – – Túy Hồng Y – edited by Minh Du