Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ra khỏi tòa nhà triển lãm, Lý Gia Ngọc lập tức chạy bộ đến bãi đậu xe, cô nhanh chóng ngồi vào xe của chính mình.
Bấy giờ cô mới dám thả lỏng, nhoài người trên vô-lăng thở hắt ra một hơi.
Những hưng phấn cùng căng thẳng trong lúc diễn thuyết dần tan biến, thì cơn phẫn nộ trong lòng cô lại xông thẳng lên đầu. Lý Gia Ngọc thật sự buồn, rất muốn khóc nhưng không khóc nổi, nhớ lại những manh mối kia, liền cảm thấy cực kì tức giận buồn nôn.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Phương Ân: “Cậu đang ở đâu? Từ sân bay trở về rồi sao?”
Hôm nay là ngày Hùng Thiệu Nguyên bay đi Mỹ, Phương Ân ra sân bay tiễn anh ta.
“Vẫn chưa.” Phương Ân liếc Hùng Thiệu Nguyên đang đứng bên cạnh: “Còn chưa đến thời gian bay, giờ mình đang ở sân bay.”
Hùng Thiệu Nguyên nhướn mày nhìn cô, Phương Ân dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ “Gia Ngọc”. Hùng Thiệu Nguyên gật đầu, không quấy rầy các cô nói chuyện.
Lý Gia Ngọc hít sâu mấy hơi, nghe được giọng của bạn thân, chợt cảm thấy quá đỗi oan ức. “Mình đến tìm cậu có được không?”
“Được chứ.” Phương Ân nghe ra giọng cô có gì đó khang khác, bèn nhanh chóng đáp lại.
Hùng Thiệu Nguyên chờ Phương Ân cúp điện thoại, lúc này mới hỏi: “Lý Gia Ngọc làm sao?”
“Cậu ấy muốn tới sân bay.”
“Đến tiễn anh?” Hùng Thiệu Nguyên rất ngạc nhiên, anh ta biết hôm nay diễn ra buổi triển lãm Văn Bác, cho nên Lý Gia Ngọc không có thời gian.
Phương Ân lườm anh ta: “Tưởng bở cái gì đấy? Trong mắt Gia Ngọc thân phận của anh chính là bạn trai cũ của bạn thân mà thôi, nghĩ mình quan trọng bao nhiêu.”
Hùng Thiệu Nguyên đã quá quen thuộc với Phương Ân cùng Lý Gia Ngọc, chốc sau đã tỏ, vì thế căn dặn: “Nếu có bất kì tình huống gì xảy ra, hai người các em phải nhớ không được kích động, suy nghĩ cẩn thận rồi hãy quyết định. Có thể tìm Tô Văn Viễn, dù sao cậu ta cũng là đàn ông.” Anh ta dừng một chút, thở ra dài thượt: “Có điều tính cách Tô Văn Viễn thật không ổn, không có khả năng gánh vác sự tình. Còn không bằng Lý Gia Ngọc.”
“Được rồi, được rồi.” Phương Ân không kiên nhẫn, “Anh đi cũng đi rồi, đừng quản mấy cô gái Chủ nghĩa Xã hội bọn em muốn làm gì.”
Hùng Thiệu Nguyên thật sự không yên tâm, vì lẽ đó trong đoàn người vui vẻ đến tiễn anh ta, chỉ muốn ở bên cạnh Phương Ân lâu hơn một chút, chính là muốn nói với cô ấy nhiều hơn vài câu. Anh ta nói: “Sau này em có chuyện gì cần giúp đỡ, đều có thể tìm đến anh…”
Không đợi anh ta nói xong, Phương Ân đã cướp lời: “Video call đường dài với anh vài câu liền có thể giải quyết?”
Hùng Thiệu Nguyên nghẹn: “Nơi đây vẫn còn bạn bè anh, anh có thể nhờ bọn họ giúp đỡ em.”
“Không bằng em đi tìm bạn trai mới sống luôn ở đây càng thực tế hơn.” Phương Ân tức giận quát.
Hùng Thiệu Nguyên không có cách nào phản bác. Anh ta im lặng hồi lâu: “Nếu em tìm bạn trai mới, nhớ tìm người dễ tính một chút.”
“Yên tâm đi, khẳng định sẽ tốt hơn anh. Cũng không thể càng tìm càng kém, đúng không.”
Rất có lý, cái này cũng không có cách nào phản bác. Hùng Thiệu Nguyên lần nữa im lặng.
Phương Ân cau mày, vốn biết rõ thái độ của mình không đúng, nhưng chính là cô ấy không thể khống chế. Cô nhìn mặt đất chằm chằm, mũi chân di đi di lại trên sàn nhà. Mãi đến nửa ngày sau mới nói: “Anh nhanh vào đi thôi, đừng để muộn.”
“Được, em nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, nếu có việc cần cùng người khác trao đổi. Đừng lúc nào cũng gieo họa cho Lý Gia Ngọc, đừng để gặp rắc rối.”
“Sẽ không, sao em có thể gặp rắc rối được cơ chứ.” Phương Ân buồn bực, đứng dậy đi về cửa kiểm tra an ninh. Nói thêm: “Anh ở bên kia sống không tốt cũng đừng nói với em, em không giúp gì được anh đâu. Nhưng nếu anh sống tốt cũng đừng nói với em, em sợ em đau lòng.”
“Vậy khi liên lạc, anh có thể nói gì với em?” Hùng Thiệu Nguyên hỏi.
Phương Ân dừng lại, nhấc mắt nhìn anh ta: “Qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ không còn muốn liên lạc với nhau.”
Ở khoảng cách xa xôi như thế, tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng sẽ nhạt nhòa, sau cùng là chấm dứt. Lúc đầu có thể do tình cảm còn nồng nên không muốn, nhưng trải qua thời gian dài sẽ nhân lên oán giận. Giận đối phương không ở cạnh mình, giận đối phương quan tâm không đủ. Không thể ôm lúc bệnh, cũng không thể hôn khi nhớ. Không cách nào thông cảm, không thể nào chăm sóc. Cuộc sống và công việc không giống nhau, dần dần không còn gì để nói.
Cả hai người bọn họ đều hiểu rõ hiện thực chính là như vậy, vì lẽ đó bọn họ lựa chọn chia tay.
Đau dài không bằng đau ngắn, đúng lúc ngừng tổn thương nhau, mỗi một người đều khỏe mạnh là tốt rồi.
Hùng Thiệu Nguyên nhìn cô chăm chú, không nói nên lời.
“Đi thôi, anh phải đi rồi.” Phương Ân vẫy tay.
Hùng Thiệu Nguyên đi rồi.
Đi được vài bước bỗng quay đầu lại, chạy nhanh về phía cô ấy, giang tay ôm chặt lấy cô ấy. “Phương Ân.”
Không biết có còn lần thứ hai được ôm cô ấy như thế này hay không, đây là lần cuối cùng, trọn vẹn quý giá.
Hồi sau cả hai buông nhau ra, Phương Ân nhón chân lên, hôn lên môi anh ta: “Tạm biệt, đại Hùng.”
Lần này, Hùng Thiệu Nguyên thật sự đi rồi, không hề quay đầu lại nữa.
Lúc chuyển ngữ đến đây BYY đang bị đỏ mắt, chắc không khí phòng BYY không có ánh sáng đủ nên hơi bụi, thật sự chuyển ngữ chương này tốn thời gian lắm luôn
. Vấn đề chính là đoạn này khiến BYY rất xúc động, mong các bạn có được một nữa kia tốt thật sự như đại Hùng nhé.
Phương Ân không đợi anh ta quay đầu lại, anh ta đi qua cửa kiểm tra an ninh, cô ấy liền xoay người đi về hướng ngược lại, vùi mình trong đám đông, không muốn để cho anh ta nhìn thấy.
Cô ấy đi dọc theo chân tường, đi thẳng tới cửa kính sát đất phía trước, nhìn ra bầu trời bên ngoài. Cũng không biết đứng đấy bao lâu, nhìn thấy dáng hình một chiếc máy bay đang bay về phía những tầng mây xôi. Cảnh tượng có chút mơ hồ, lúc này cô ấy mới phát hiện ra mình đã khóc.
Phương Ân đưa tay quẹt mạnh nước mắt, bấy giờ cô ấy nghe được tiếng chuông di động của mình vang lên, vừa móc di động ra, nhạc chuông liền dừng lại. Cô ấy cầm lấy di động thì nhìn thấy, là Lý Gia Ngọc.
“Phương Ân.”
Phương Ân quay đầu, trông thấy Lý Gia Ngọc tay cầm di động đi về phía mình, vậy xem ra vừa rồi là muốn gọi điện hỏi xem cô ấy đang ở đâu thì đã nhìn thấy cô ấy.
Phương Ân cười cười: “Cậu có trang bị radar sao? Như thế này cũng có thể tìm ra mình.”
Lý Gia Ngọc đến gần. Phương Ân nhìn rõ được gương mặt cô, không cười nổi nữa. “Đây là làm sao?”
Lý Gia Ngọc lần nữa không kìm nén được, nhào vào ngực Phương Ân, khóc lớn.
Ước chừng nửa tiếng sau, hai cô gái ngồi trong một tiệm cà phê ở sân bay, mỗi người gọi một ly cà phê, cả hai đều đã tỉnh táo.
“Fuck, tên khốn kiếp kia lại có thể vô liêm sỉ đến vậy, không ngờ được nha.” Phương Ân nghe Lý Gia Ngọc kể lại toàn bộ câu chuyên không nhịn được mắng.
“Cậu toan làm thế nào?” Phương Ân hỏi. Dựa vào những gì cô ấy hiểu về Lý Gia Ngọc, chia tay là chuyện nhất định. Nhưng Lý Gia Ngọc cố nén giận không ngả bài táng vêu mồm tên tra nam kia, khẳng định là có tính toán riêng.
“Hiện tại Tô Văn Viễn vẫn còn ở buỗi triển lãm Văn Bác, cậu đi với mình đến Cảnh Uyển một chuyến, có một số chuyện, mình muốn xác nhận lại.”
“Được.”
Khu chung cư Cảnh Uyển cách trường học không xa lắm, rất nhiều sinh viên thuê phòng ở đây, Tô Văn Viễn cũng thuê một phòng.
Tô Văn Viễn thuê một căn phòng, lúc anh ta thiết kế bản thảo thường xuyên thức đêm, nghĩ ở trong kí túc xá thật không tiện, bèn ra ngoài thuê một không gian riêng cho chính mình. Phòng cũng là Lý Gia Ngọc chọn giúp anh ta, thời điểm mới thuê, Lý Gia Ngọc từng cùng anh ta sống trong căn phòng đó một thời gian, nhưng vì căn phòng kia khá nhỏ, lại thêm bao nhiêu là bản vẽ của Tô Văn Viễn, tài liệu, khuôn đúc, hàng mẫu, vv,… vứt tứ tung không lúc nào dọn xuể, thật sự không phải một nơi tốt để ở. Lý Gia Ngọc dọn dẹp được vài lần liền từ bỏ, tuyên bố nơi này chỉ có thể gọi là nhà kho hoặc chỗ để làm việc, không thể gọi là nhà. Cho nên cô quyết định dọn về kí túc xá sống, lâu lâu lại ghé qua một hai lần.
Về sau cô càng lúc càng bận, mà Viễn Quang cũng có văn phòng riêng, mọi tài liệu cần cho công việc đều có sẵn trong văn phòng, Lý Gia Ngọc càng ít ghé qua căn phòng kia hơn. Trên cơ bản cô cũng không thuộc tuýp người dính lấy người yêu, không phải kiểu người lúc nào cũng quấn bạn trai, hễ chuyện gì cũng muốn quản, cô có rất nhiều công việc cần phải làm, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kiểm tra Tô Văn Viễn.
Lý Gia Ngọc cùng Phương Ân đi tới Cảnh Uyển.
Lần gần nhất cô tới nơi này, đã là một tháng trước. Lần đó cô đến là để tìm tài liệu cùng tác phẩm cho Tô Văn Viễn. Trong trí nhớ hỗn loạn, cô còn cùng Tô Văn Viễn đùa giỡn nói sau này phải kiếm thật nhiều tiền rồi mua hai căn nhà mới đủ, một cái là để ở, cái còn lại dành cho Tô Văn Viễn làm việc. Lúc đó Tô Văn Viễn cười nói nhất định nghe theo lời vợ mà cố gắng nỗ lực.
Lời tâm tình còn văng vẳng bên tai, giờ nhớ lại tựa hồ chỉ như một câu chuyện cười.
Lý Gia Ngọc đi vào phòng, cũng không đi xung quanh làm gì, cô chỉ kiểm tra phòng ngủ của Tô Văn Viễn, cùng phòng tắm.
Phương Ân không lên tiếng, đi quanh phòng khách một vòng cũng không tìm được một nơi để ngồi, cô ấy liền đứng ở một bên. Đợi một lúc lâu, Lý Gia Ngọc từ phòng tắm đi ra, lúc trở lại phòng khách nước mắt đã chảy thành những hàng dài.
Phương Ân hỏi: “Có chuyện gì? Anh ta đưa phụ nữ về ở?” Này quá càn rỡ rồi.
Lý Gia Ngọc lắc đầu.
“Cho nên không có chứng cứ anh ta ngoại tình? Là cậu tận mắt nhìn thấy, chỉ bằng chừng này đã không cần phải bày chứng cứ ra trước mặt anh ta nữa.”
“Có một sáng anh ta tắm xong đến đón mình, nhãn hiệu nước gội đầu đó không phải loại anh ta thường dùng, cũng không phải của Văn Linh. Trên người Văn Linh không có mùi hương đó.” Lý Gia Ngọc rưng rưng lần theo manh mối, “Trong tủ quần áo của anh ta có treo hai bộ âu phục, năm cái cà-vạt, đều là hàng cao cấp. Còn có giày da hàng hiệu, áo sơ mi, thậm chí còn có khuy măng sét. Mấy thứ này đều không dùng để lấy lòng Văn Linh, mà công việc cũng không cần dùng đến. Hơn nữa tình trạng tài chính của anh ta mình rất rõ, anh ta không có tiền nhiều để để mua hết chúng. Mình còn thấy cả đồng hồ đeo tay, trong hộp đồng hồ có giấy chứng nhận cùng hóa đơn, hơn ba vạn. Còn có Cologne.”
Phương Ân ngoác cả miệng: “Wtf! Cậu là nói, anh ta…”
“Đống áo quần kia, đại khái tham gia tiệc tùng với giới thượng lưu mới cần dùng. Hoàn toàn không thuộc thẩm mỹ cùng phong cách ăn mặc của anh ta. Trước giờ mình chưa từng trông thấy anh ta mặc qua. Chỉ khi anh ta gặp người đó, mới cùng cô gái đó ra vào những buổi tiệc tùng như vậy.” Lý Gia Ngọc dùng sức lau sạch nước mắt, “Nếu là anh ta đi gặp Bá Lạc(), cần đến thể diện để đi gặp người khác, anh ta sẽ đắc ý mà nói với mình. Huống hồ, cứ coi như anh ta từng đến các buổi xã giao vậy thì cũng không cần dốc hết vốn liếng chuẩn bị áo quần tỉ mỉ như thế. Có thể mua âu phục lẫn Cologne cho anh ta, nếu không là phụ nữ, còn có thể là cái gì? Hóa ra trước đây vốn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, là mình không để ý, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, kỳ thực tất cả đều là manh mối, mình đúng là ngu chết đi được, là mắt mình mù.”
() Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi xem tướng ngựa. Ngụ ý muốn nói những người giỏi nhìn đời, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài. Bá Lạc không những chỉ cá nhân mà còn dùng để chỉ tập thể. Trong câu chị Ngọc muốn nói anh đi gặp những người tài giỏi.
“Anh ta, sao anh ta có thể như vậy?” Phương Ân không tài nào hiểu, “Thật không cần mà. Hiện tại anh ta sống tốt như vậy, tiền đồ tựa gấm, như thế nào cũng nghĩ không ra.”
Lý Gia Ngọc lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi: “Anh ta đã thay đổi, tại sao anh ta có thể thay đổi thành như vậy. Vốn dĩ anh ta không phải người như vậy, thật sự đấy. Như thế nào anh ta lại thay đổi thành như vậy.” Trong lòng cô anh ta là người vừa nhiệt huyết vừa ngại ngùng, yêu cuộc sống cũng yêu nghệ thuật, nhưng cậu sinh viện đơn thuần chân thành ngày ấy đã không còn nữa.
Phương Ân bước lên phía trước một bước, cô ấy ôm lấy Lý Gia Ngọc, “Khóc đi, khóc xong chúng ta đi báo thù. Cậu nói xem cậu muốn xé xác anh ta như thế nào, mình sẽ theo đó mà làm.”
“Chia tay là nhất định, nhưng mình muốn lấy lại tiền, tạm thời vẫn không thể đánh rắn động cỏ.”
“Cậu đầu tư vào Viễn Quang một triệu?”
Lý Gia Ngọc gật đầu. Số tiền đó là bố cô cho, nói là tiền cưới tặng cho cô. Cô và Tô Văn Viễn yêu nhau ba năm, tình cảm ổn định, cũng xem như đã đi đến bước nói chuyện cưới sinh. Chỉ là bọn họ còn trẻ, không vội. Song, bố mẹ hai bên đều đã gặp mặt, lễ Tết năm nay cô còn trở về quê nhà của Tô Văn Viễn. Tô Văn Viễn nói muốn gây dựng sự nghiệp, cô nghe theo. Mở công ty thì phải cần đến tiền, điều kiện của gia đình Tô Văn Viễn như vậy, không thể bỏ ra nổi số tiền đó, đúng là anh ta có tiền học bổng, cũng nhận được không ít tiền thưởng, hơn nữa lúc học tập anh ta nhận thiết kế riêng, đôi khi vẽ này vẽ nọ cũng dành dụm được chút tiền, mở một cửa hàng nho nhỏ còn có thể, nhưng nói để mở công ty là chuyện xa vời. Cái nghề thiết kế này ngốn rất nhiều tiền.
Vì vậy Lý Gia Ngọc đi tìm bố mình. Bố cô mở công ty du lịch, công việc làm ăn cũng không tệ. Mà bố mẹ cô chỉ có mỗi Lý Gia Ngọc là bảo bối, vạn sự đều chiều cô. Nhưng dùng tiền để gây dựng sự nghiệp, bố Lý có cùng con gái bàn bạc qua.
“Tiền là có. Bố đã sớm chuẩn bị cho con rồi, không nhiều lắm, một triệu. Vốn là muốn chờ con tốt nghiệp xong, sau đó để con mua một căn nhà nhỏ, đầu tư cũng được, hoặc giả con muốn sống ở đó cũng được, đây là căn nhà trước khi cưới của con. Sau này dù cho con và Văn Viễn xảy ra chuyện gì, trong tay có riêng một căn nhà thuộc về mình là tốt nhất. Coi như là quà cưới bố mẹ tặng trước cho con mà thôi.”
Nhưng Lý Gia Ngọc không muốn mua nhà, còn quá sớm để kết hôn, cô muốn dùng số tiền đó cùng Tô Văn Viễn gây dựng sự nghiệp.
Cuối cùng bố lý cũng đồng ý. Một triệu này vốn là cho con gái, cô muốn dùng sao thì dùng, đều nghe theo cô.
Cứ như vậy cổ phần của Viễn Quang được chia như sau: Tô Văn Viễn bỏ ra hai mươi vạn, thêm vào bản quyền sản phẩm, bằng sáng chế cùng kỹ thuật, chiếm % cổ phần, đảm nhiệm chức vụ pháp nhân. Lý Gia Ngọc bỏ ra một triệu tiền vốn, chiếm % cổ phần, đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc. Bốn người còn lại bỏ ra ba mươi bạn, thêm vào bản quyền sản phẩm, bằng sáng chế cùng kỹ thuật, tổng cộng chiếm % cổ phần.
Đối với hoạt động kinh doanh của Viễn Quang Lý Gia Ngọc đã hoạch định rõ ràng, trước tiên dùng những sản phẩm có bản quyền cùng bằng sáng chế của năm nhà thiết kế hợp tác với xưởng sản xuất, đưa sản phẩm ra thị trường, sau đó thu lại tiền. Đồng thời tranh thủ hợp tác với các công ty nội thất cao cấp, ổn định và mở rộng đối tượng người dùng của Viễn Quang. Thiết kế, mới là cốt lõi của Viễn Quang. Chờ đến khi có tiếng tăm rồi, hàng năm cho ra thị trường một vài sản phẩm cao cấp nhưng giới hạn số lượng, tìm nhà máy xây dựng dây chuyền sản xuất, đăng kí thương hiệu riêng cho sản phẩm rồi đưa ra thị trường, kết hợp kinh doanh cả trực tuyến lẫn ngoại tuyến.
Đây là một chiến lược dài hạn, tài chính, năng lực thiết kế, sản phẩm, hoạt động kinh doanh một thứ cũng không thể thiếu.
Vì lẽ đó lúc đăng kí phân chia cổ phần công ty liền công chứng luôn một thể, trong vòng năm năm các cổ đông không được rút vốn. Những văn kiện cùng thủ tục kia, lúc trước đều do một tay Lý Gia Ngọc làm.
Đây là Lý Gia Ngọc đứng trên góc độ thương mại mà cân nhắc, công chứng hòng phòng ngừa bốn cổ đông còn lại xoay mình trở mặt cầm theo bản quyền sản phẩm cùng bằng sáng chế chạy trốn. Dù sao công ty cũng có dự định bồi dưỡng một số người trở thành nhà thiết kế các sản phẩm cao cấp, mũi nhọn đều tập trung vào bọn họ. Nhỡ bồi dưỡng bọn họ xong rồi, xoay người một cái liền rời đi, như vậy đối với công ty quả tổn thất quá lớn.
Lý Gia Ngọc chưa bao giờ nghĩ cô và Tô Văn Viễn sẽ bị cái thỏa thuận này ràng buộc, chỉ là một bản hiệp ước cổ phần, cho nên đều cần các cổ đông ký tên.
Vạn lần không nghĩ tới, bị cái hiệp ước này ràng buộc cho thua thiệt, vậy mà là cô.
“Mình muốn lấy tiền của bố mình về, một tệ cũng không lưu lại cho tên tra nam kia.”
Phương Ân liền rõ: “Cậu nói đúng, không thể đánh rắn động cỏ.”
Nguồn vốn dùng để khởi động Viễn Quang phần lớn đều nhờ vào số tiền của Lý Gia Ngọc, đương nhiên Tô Văn Viễn sẽ không buông tay. Nếu như anh ta biết chuyện bản thân ngoại tình bị bại lộ, khẳng định sẽ cảnh giác với việc Lý Gia Ngọc rút vốn. Thỏa thuận đã kí hơn nữa còn được công chứng, xét theo pháp luật thì Lý Gia Ngọc không thể tùy tùy tiện tiện cầm tiền rời đi, như vậy thật sự không đúng.
Đúng lúc này thì chuông điện thoại của Lý Gia Ngọc vang lên.
Là Tô Văn Viễn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là tác giả không biết phải nói gì với các bạn, vì lẽ đó liền không nói, chờ các bạn nói.
Vì tác giả không có lời muốn nói nên BYY sẽ chuyển ngữ một vài bình luận trên Tấn Giang về chương coi như phúc lợi cho các bạn ha:
【Starbase】: … Nữ chủ cũng quá kiềm chế rồi.
【Xia A-Xia】: Lý tổng, cố lên! Đại đại, cố lên!
【Victoria】: Quả nhiên, đàn ông yêu nghệ thuật đều rất đào hoa.
【Xinh đẹp như ban đầu】: Tổng giám đốc bá đạo không login a!
【Bỗng nhiên nhớ Huyền Độ】: Vote chia tay.
【Muốn ngủ cây chanh】: Con mẹ nó! Đánh chết tra nam!!!
【Coker coca】: Cái kia, con gấu kia có thể cướp về không? (Hùng còn có nghĩa là gấu).
【Literature】: A a a, phải làm gì mới có thể lấy được tiền từ tên tra nam về đây? Tra nam này thể lực cũng quá tốt rồi, muốn có thiết kế mới, muốn cùng người thứ ba này nọ kia kia trong công ty, còn muốn ra vào những nơi tốt đẹp cùng thân thể chị họ Đoàn tổng, chỉ e phải ép kiệt thời gian để có thể tập gym duy trì thể hình cùng cơ bắp rồi.
→【Không thích mùa hè】trả lời: Ha ha ha ha, muốn làm tiểu bạch kiểm cũng phải có vốn liếng nha.
【Sad – tango】: Phần lớn những người đàn ông không giàu có, đặc biệt từ người nghèo khó hoặc từ người có cuộc sống phổ thông trở thành giàu có, đều rất dễ biến tâm, bởi vì những người đó đều chưa từng trải qua cuộc sống giàu có, một khi có điều kiện, đặc biệt muốn trải nghiệm, tiền tài mỹ nữ đều là những thứ bọn họ không tài nào cưỡng lại mê hoặc. Mà điều kiện của những người đàn ông ưu việt thì từ bé đã quen ăn chơi trác táng, khi đối mặt với mê hoặc sẽ rất thản nhiên.
【Eiffel】: Tỉnh táo lắm cô gái, làm tốt lắm, tình cảm có thể không còn nhưng tiền tài không thể vứt.
【】: Chờ Lý Gia Ngọc trả thù, nếu chỉ lấy lại y số vốn thì quá thiệt thòi rồi.
→【】trả lời: Đúng, đánh đổi tinh lực, thời gian, tâm huyết nhiều như vậy. Chỉ lấy lại y số vốn thì quá thiệt thòi!
→【Esperanza】trả lời: Ngàn tay vạn tay đồng ý.