Hôm sau, trời vừa sáng Lý Gia Ngọc đi xuống lầu đã thấy Tô Văn Viễn cầm bữa sáng đứng chờ cô.
Chỉ liếc mắt một cái, cô liền biết anh ta đã biết rồi.
Thật kì quái nha, tại sao trước kia cô không nhìn ra điểm khác thường trong biểu hiện của anh ta? Hiện tại biết được chân tướng rồi, liền nhạy cảm đến mức muốn đem Tô Văn Viễn đặt dưới kính hiển vi, mỗi một biểu hiện đều muốn soi cho rõ.
Cô đứng lại. Lạnh lùng nhìn anh ta.
“Gia Ngọc.” Tô Văn Viễn cẩn thận từng li từng tí gọi cô.
Lý Gia Ngọc không nói lời nào.
Tô Văn Viễn liếm liếm môi, có chút khó khăn, nhưng vẫn mặt dày nói tiếp: “Anh sai rồi, là anh nhất thời hồ đồ, bị ma xui quỷ ám, anh có lỗi với em. Anh đã nói chuyện rõ ràng với Văn Linh. Sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, sẽ không qua lại với cô ấy nữa. Anh sẽ không tự mãn không hư vinh nữa, nhất định sẽ ăn năn trở thành một người mới. Xin em cho anh một cơ hội.”
Mấy câu này là Tô Văn Viễn đã dùng cả một buổi tối để nghĩ. Lời giáo huấn của Lý Thiết đã nhắc nhở anh ta, phải xin lỗi với Lý Gia Ngọc đồng thời không được tìm kiếm lý do lấp liếm trách nhiệm, như thế cô sẽ càng thêm tức giận. Sai là sai, thật tâm xin lỗi cầu tha thứ sẽ càng có tác dụng hơn so với việc giả bộ đáng thương soạn ra nỗi khổ tâm cho chính mình.
“Xin em tha thứ cho anh. Anh thật sự sai rồi. Em muốn hỏi anh cái gì anh đều sẽ thành thật đáp, em muốn trừng trị anh thế nào anh đều sẽ chịu đựng.”
Lý Gia Ngọc nhìn anh ta nửa ngày, hỏi: “Trước tiên anh hãy nói cho em biết, anh tính thế nào? Muốn chia tay không?”
“Không, không, không.” Tô Văn Viễn hoảng đến độ vội vã bước lên trước một bước, muốn ôm Lý Gia Ngọc. Lý Gia Ngọc đi lùi về sau, giơ tay ra ngăn anh ta lại.
“Hay là nói, anh không muốn chia tay? Đúng không?”
“Anh thật sự sai rồi. Anh quá hư vinh, quá tự mãn, anh sai rồi. Anh đã nói rõ ràng với Văn Linh. Là anh nhất thời hồ đồ, anh có thể giải thích.”
Lý Gia Ngọc nhìn anh ta đăm đăm, sau đó lanh nhạt nói: “Đợi triển lãm kết thúc lại giải thích tiếp. Hiện tại em không có tâm trạng nghe anh giải thích chuyện này.”
“Được, được, tốt quá.” Tô Văn Viễn vội vàng đưa bữa sáng cho cô. “Em ăn điểm tâm trước đi. Sau đó chúng ta đến trung tâm triển lãm. Anh biết bây giờ em rất tức giận, anh có nói gì cũng đều vô dụng, vậy em xem biểu hiện của anh đi. Anh thật sự sẽ ăn năn làm người mới, chấp nhận dạy dỗ. Em hãy tin tưởng ở anh.”
Lý Gia Ngọc không nói gì, cô cầm bữa sáng lên ăn. Lái xe đến trung tâm triển lãm. Thời điểm Tô Văn Viễn đi theo ngồi lên xe cô cô không từ chối, nhưng mặt mày thì lạnh tanh. Tô Văn Viễn cẩn thận từng chút một, không dám hó hé trêu chọc cô.
Đến trung tâm, đã thấy Quách Lệ ở đó. Trông thấy hai người bọn họ cùng nhau tới, vội vàng đi ra tiếp đón.
Lý Gia Ngọc làm lơ cô ta, cô ta có chút phẫn nộ. Cô ta nhìn sang Tô Văn Viễn đứng đằng sau Lý Gia Ngọc, Tô Văn Viễn cũng làm lơ cô ta nốt.
Hai người bọn họ lướt nhanh qua người cô ta đi vào trung tâm triển lãm.
Quách Lệ mím môi, đi theo.
Những người khác giống như nhận ra giữa bọn họ có gì đó không đúng, bèn không dám nhiều lời, chỉ nghiêm túc cẩn thận làm việc. Lý Thiết đến muộn, nhưng không ai nói gì anh ta. Hôm nay anh ta đã quay trở lại dáng vẻ thường ngày quần jean, áo T-shirt hình họa màu mè, râu mép không cạo, đặc phong cách lôi thôi lếch thếch.
Có người cười nói với anh ta: “Ế, lão Lý, cậu chỉ soái được mỗi một ngày a.”
Lão Lý cười lại: “Chó má, lão tử đây là khôi phục lại vẻ soái nguyên bản nhá. Nguyên bản của tôi đã rất đẹp trai rồi, có hiểu không. Tuy rằng hôm qua tôi mặc một thân âu phục, nhưng tôi luôn rõ ràng chính mình là ai, nguyên bản như thế nào. Vong bản() sẽ bị sét đánh chết đấy.”
() Vong bản: Mất gốc, quên gốc.
Người đứng xung quanh cười, nói chẳng trách hôm nay anh ta mặc một chiếc T-shirt sặc mùi sét đánh. Lão Lý lười phản bác, chỉ cười cười với bọn họ.
Tô Văn Viễn nghe hết mấy câu nói kia, không quay đầu lại, chỉ tiếp tục bắt chuyện với khách tham quan, giới thiệu cùng giảng giải về sản phẩm với người ta, quét mã quan tâm của khách hàng rồi tặng mấy món quà nho nhỏ.
Tô Văn Viễn có một gương mặt rất đẹp trai, chỉ cần đứng đấy đã là chiêu bài, chỉ một hồi liền lấy được hiệu suất rất cao. Rất nhiều người dừng lại tán gẫu với anh ta, mà mấy thứ nho nhỏ được Viễn Quang bày bán xác thực rất tinh xảo đẹp đẽ, vô cùng thú vị, lượng tiêu thụ đặc biệt tốt. Lượng người yêu thích kéo đến mỗi lúc một thêm đông.
Hôm nay có vài công ty đến gian hàng của Viễn Quang, cả công ty ngoại quốc hôm qua hẹn bọn họ cũng đến. Tô Văn Viễn và Lý Gia Ngọc cùng nhau tiếp đón bọn họ. Tiếng Anh của Lý Gia Ngọc rất tốt, nói chuyện logic lại hài hước, rất được người nghe yêu thích. Tất cả bọn họ đều có ấn tượng rất tốt với Viễn Quang, cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc, để lại danh thiếp.
Tô Văn Viễn thấy được Lý Gia Ngọc vẫn luôn hết mình trong công việc, bèn thở phào nhẹ nhõm. Anh ta quan tâm rót cho Lý Gia Ngọc cốc nước, cơm trưa thì đặc biệt đặt trước những món cô thích ăn, còn mang tới một đôi dép bằng cho cô thay giày, tránh đứng một ngày dài sẽ đau chân.
Anh ta làm cái gì Lý Gia Ngọc đều nhận, không nói nhiều lời, nhưng thái độ thì lạnh lùng.
Hôm nay Văn Linh không đến, Lý Gia Ngọc không biết Tô Văn Viễn nói như thế nào với Văn Linh, nhưng mặc kệ là làm sao nói, Lý Gia Ngọc vẫn cảm thấy Văn Linh thật đáng thương, cô ấy biết rõ cô và Tô Văn Viễn là một đôi, lại còn nguyện ý ở cùng anh ta. Giờ xảy ra chuyện, dù là thật sự chia tay cũng được, hoặc giả tạm thời không xuất hiện trước mặt cô cũng được, như thế nào cũng rất hèn mọn.
Không nên hèn mọn như thế.
Lý Gia Ngọc cảm thấy Tô Văn Viễn biết chuyện bản thân bị lộ tẩy cũng tốt, ít ra cô không cần phải làm bộ làm tịch thân mật với anh ta. Bằng không thật sự quá buồn nôn, cô không chắc bản thân có thể làm được.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, kết thúc triển lãm Tô Văn Viễn muốn mời mọi người đi ăn cơm, cảm ơn mọi người đã vất vả cũng chúc mừng Viễn Quang tham gia triển lãm mở ra một khởi nguyên tốt đẹp. Dưới tình huống như vậy Lý Gia Ngọc không thể từ chối, cùng mọi người đi liên hoan.
Tô Văn Viễn ngồi cạnh Lý Gia Ngọc, gắp thức ăn, rót nước uống, săn sóc cực chu đáo.
Quách Lệ ngồi một bên ngay trước mặt mọi người bỗng hỏi Lý Gia Ngọc: “Gia Ngọc, lần trước trong cuộc họp không phải cậu nói tham gia triển lãm Văn Bác sẽ có diễn thuyết cái gì, sẽ gửi cho truyền thông mà. Cái kia cậu có chuẩn bị không thế?”
“Có.” Giọng Lý Gia Ngọc lạnh tanh, nói: “Tư liệu và ảnh đều đã chuẩn bị xong. Hai ngày nay chụp không ít ảnh của buổi triển lãm.”
Quách Lệ: “Tôi muốn lưu chúng lại, hoạt động lần này tham gia thật vất vả mà.”
Tô Văn Viễn liếc cô ta, biết cô ta là sợ Lý Gia Ngọc bỏ mặc rời đi, về sau công việc sẽ như xe tuột xích. Chỉ là thái độ này quá không lọt mắt, anh ta nhíu nhíu mày.
Lý Gia Ngọc chả quan tâm: “Đều ở chỗ tiểu Trình cả đấy.”
Một cô gái khác đưa tay lên: “Vâng ạ, chị Lệ, ảnh cùng tư liệu đều ở chỗ em nè. Mỗi ngày em đều đăng chúng lên Weibo cùng Wechat của Viễn Quang. Để đấy em gửi cho chị.”
Lý Gia Ngọc nói: “Mang một phần tài liệu em giữ gửi đến các đơn vị truyền thông sau đó gửi danh sách các đơn vị truyền thông muốn hợp tác cho chị Lệ của em, những tin em đăng khẳng định chị Lệ của em cũng muốn nhìn một chút.”
“Vâng ạ.” Tiểu Trình không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý luôn.
Lý Thiết liếc mắt sang Quách Lệ, cười cợt. Nụ cười kia mang theo trào phúng, Quách Lệ tức giận nguýt lại anh ta.
Mà phía bên này tiểu Trình còn đương vui vẻ nói: “Em nói với mọi người cái này nè, mấy bức ảnh hôm nay em đăng lên Weibo mọi người nhất định phải vào xem đó, đều là tâm huyết của em đấy nhá. Ôi, ai cũng đẹp hết sảy con bà bảy cả. Có mấy tấm chụp Viễn ca í, aww soái lắm nhé ° không góc chết luôn, có tấm anh ấy nhìn cô gái nọ cười, là cái lúc anh ấy tặng quà cho cô ấy, moe chết luôn, eo ôi ấm áp cực. Người hâm mộ nhảy vào bình luận rất nhiều, bon họ khóc lóc đòi xem thêm ảnh. Mọi người vào xem thử đi, thật sự, rất có cảm giác thành công.”
Mọi người cười lớn, có người nói sau này không cần bán sản phẩm, không bán thiết kế chỉ cần bán ảnh của Tô Văn Viễn là có thể giàu to. Lý Gia Ngọc cũng cười. Ngày trước nếu có người khen Tô Văn Viễn phá thiên đẹp trai cô sẽ rất có cảm giác kiêu ngạo, bạn trai của mình vừa soái vừa đáng yêu lại còn đối với mình vô cùng tốt, có cô gái nào là không kiêu ngạo. Bây giờ nghe người khác khen anh ta một câu soái, đầu óc cô liền nghĩ anh ta dựa vào khuôn mặt này đi lừa gạt mấy cô gái khác.
Thật đáng thương, thật khiến cho người ta đan tâm.
Đan tâm đến độ cô phải miễn cưỡng cười thật tươi mới có thể nén lệ đang chảy trong lòng.
Tối, Lý Gia Ngọc quay trở lại ký túc xá, Phương Ân lập tức báo cáo với cô: “Nhân viên của mấy cửa hàng cao cấp đấy làm giá lắm nhé, người dễ nói chuyện chả được nhiêu.” Hôm nay khi ra ngoài cô ấy đã cố ý mặc bộ đồ đắt nhất của mình, trang điểm xinh đẹp, còn đeo cả trang sức. Nhưng lúc bước vào cửa hàng cao cấp vẫn bị nhân viên trong cửa hàng lạnh nhạt.
“Bọn họ liếc mắt qua áo quần mình mặc liền biết mình mua không nổi.” Phương Ân cười ha ha. “Minh thử đi vào một cửa hàng, đem mấy thứ cậu gửi cho mình đưa cho bọn họ xem, bọn họ chả hé xí môi nhé, thế nhưng!” Cô ấy làm một vẻ mặt khuếch đại: “Gọi mình một tiếng chị Ân Ân thông minh dũng cảm!”
Lý Gia Ngọc dùng sức vỗ tay: “Chị Ân Ân thông minh dũng cảm!”
Phương Ân cười to, ngồi xuống cạnh Lý Gia Ngọc: “Mình đi tới cửa hàng khác, phụ nữ ấy, ngoài việc giúp đàn ông mua áo quần mới kéo anh ta đi cùng, còn có tự đi mua áo quần cho đàn ông nhưng vẫn được họ bồi theo cùng nhá. Mình đi đến một cửa hàng túi của LV hỏi. Cô nhân viên của cửa hàng này rất đáng yêu, vừa đến đấy làm không bao lâu. Mình đoán chắc vì vậy nên cô ấy mới không mắt chó coi thường người khác. Cô ấy nói cô ấy từng gặp Tô Văn Viễn, anh ta đi cùng một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Anh ta gọi người phụ nữ kia là chị San.”
Tuy rằng đã sớm đoán được sẽ có một người phụ nữ như vậy, nhưng lúc nghe được sự thật trái tim Lý Gia Ngọc vẫn dấy lên đau đớn, buồn muốn phát khóc.
“Cô nhân viên kia còn nói, vị chị San kia hẹn chiều mai tới lấy một chiếc túi bản giới hạn.” Phương Ân nói: “Mai mình lại đi tiếp, mình có thể chờ ở quán cà phê bên ngoài, chờ vị chị San kia đến, chụp bức ảnh gởi cho cậu. Đến lúc ngả bài cậu đưa bức ảnh ra, khẳng định Tô Văn Viễn sẽ bị dọa chết thôi.”
Lý Gia Ngọc rất muốn cười, nhưng cười không nổi.
Trước kia cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô cùng Tô Văn Viễn tính toán nhau như thế này, thật sự là rất buồn.
Hôm sau, Lý Gia Ngọc tiếp tục đi buổi triển lãm Văn Bác, và Tô Văn Viễn tiếp tục cầm theo bữa sáng tới đón cô.
Phương Ân lần nữa đi tới cửa hàng LV, cô nhân viên ngày hôm qua vẫn còn. Phương Ân lén lút đưa cho cô ấy ba trăm đồng, bảo cô ấy khi nào trông thấy chị San thì, đánh mắt ra hiệu cho cô, nói người kia là ai là được. Phương Ân hứa tới hứa lui rằng mình sẽ không gây rắc rối, chỉ muốn biết người đó là ai mà thôi. Cô nhân viên kia mơ hồ phát hiện ra này hẳn liên quan đến tình cảm rồi, sau đó đồng ý.
Để không bỏ lỡ phút giây nào, buổi sáng cô ấy đi lòng vòng quanh đó, buổi trưa đi tới một tiệm cà phê bên ngoài cửa hành LV ăn sandwich, sau đó giả bộ cầm một quyển sách ngồi đấy không đi. Đợi mãi đến ba giờ chiều, vẫn chưa nhìn thấy chị San, nhưng nhìn thấy bạn học của Tô Văn Viễn, chính là vị lão Lý làm chung công ty đang đi vào Armani.
Phương Ân lập tức cảnh giác. Cô sợ lão Lý sẽ nhìn thấy cô, nghiêng người dựng đứng quyển sách lên che gần hết gương mặt, sau đó tiếp tục theo dõi anh ta.
Lý Thiết mặc một chiếc quần jean rách thường được bày bán trên vỉa hè, áo T-shirt hình họa màu mè, đi đôi giày rẻ tiền, đeo chiếc túi vải bố đi vào Armani. Mái tóc mới của anh ta vì bị cào bới nhiều lần nên có chút ngổn ngang, râu không thèm cạo, cả cằm cả mép đều lún phún râu. Anh ta chả quan tâm bộ đồ mình đang mặc không hề phù hợp, cứ vậy ung dung tự tại, nghênh ngang bước vào.
Nhân viên Armani trợn mắt ngoác mồm nhìn anh ta.
Phương Ân không nhịn được cười phì. Nhớ tới thái độ chỉ biết bợ đỡ của đám nhân viên này, phối hợp với nét mặt hiện tại của bọn họ, thật sự quá khôi hài.
Sau đó cô nhìn thấy Lý Thiết từ túi quần móc ra con cục gạch cổ lỗ bên ngoài dán chi chít hình, động tác tiêu sái hệt như đang ném ra black card vứt chiếc di động lên mặt bàn, nói ra một câu. Mặt mày đám nhân viên càng thêm sửng sốt, nửa tin nửa ngờ cầm di động lên xem.
Sau khi xem xong, nhân viên cửa hàng treo lên nụ cười đầy tiêu chuẩn, trả di động lại cho Lý Thiết, sau đó đi ra phía sau của cửa hàng, chốc sau cầm theo một túi treo dài, kéo khóa kéo xuống để Lý Thiết nhìn. Phương Ân ngồi bên góc này không nhìn rõ, nhưng biết chắc bên trong là một bộ âu phục.
Phương Ân nhíu nhíu mày, xem ra là Lý Thiết đến lấy đồ giùm trên tra nam Tô Văn Viễn rồi. Hừ! Đồng lõa!
Lý Thiết giả vờ liếc nhân viên cửa hàng một cái, sau đó nói: “Chỉ có áo quần thôi sao? Không phải còn có cái gì nơ nơ đó sao?”
Nhân viên Armani vội nói: “Không có, liền một bộ dạ phục.”
Lý Thiết lắc đầu: “Tôi nhớ Lý tiểu thư nói cô ấy đặt một bộ quần áo, có kèm nơ nữa.”
Nhân viên cửa hàng nói: “Không ạ, chắc quý khách nhớ nhầm rồi. Là Đoàn tiểu thư đặt, bộ y phục này không có nơ.”
Lý Thiết nói: “Cô có hóa đơn không? Lấy cho tôi nhìn mã số với. Đồ đắc như vậy, tôi nghĩ cô cầm nhầm rồi.” Lý Thiết chỉ vào dãy số trên hóa đơn Tô Văn Viễn gởi cho anh ta, nói dùng mã số này là có thể lấy quần áo.
Nhân viên cửa hàng nghe Lý Thiết nói vậy, xoay người đi tìm hóa đơn mang đến. Lý Thiết lấy điện thoại ra so sánh với mã số trên hóa đơn là đúng, anh ta cố ý nhìn xuống vị trí kí tên, nhìn thấy ba chữ “Đoàn San San.”
“Ờ, đúng rồi. Vậy tôi lấy nó.”
Nhân viên cửa hàng gói kĩ bộ âu phục lại, Lý Thiết cầm nó rời đi.
Vừa mới xoay người, thì ngay trong tiệm cà phê đối diện anh ta nhìn thấy một đôi mắt đang dòm mình lăm lăm. Anh ta nhận ra người này, đã gặp rất nhiều lần, là Phương Ân bạn thân của Lý Gia Ngọc.
Phương Ân trông thấy anh ta đang nhìn mình, biết hết cách để trốn rồi, bèn toan cứ như không có gì xảy ra đi tới chào hỏi.
Đúng lúc này nhân viên tiệm LV nhìn cô liên tục nháy nháy mắt, cánh tay bên người lén lút chỉ vào một người phụ nữ đẹp đến hoa lệ khoảng ba mươi tuổi. Người phụ nữ kia trang điểm cho mình đôi mắt lấp lánh, một thân quý khí, vận chiếc váy dài đỏ rực, từ một nhân viên khác của cửa hàng LV nhận lấy chiếc túi bọc giấy.
Một bên là Lý Thiết đang đi về phía cô, một bên là chị San đang đi ra khỏi cửa hàng LV. Phương Ân có chút cuống cuồng.
Cô nhìn Lý Thiết dứt khoát cười một cái xem như chào hỏi, sau đó xoay người chạy về hướng chị San vừa đi.
Phương Ân cũng mặc kệ Lý Thiết sẽ có phản ứng gì, cô vừa đi vừa mở di động bật đến chế độ camera, đeo tai nghe vào, giả vờ đang nghe nhạc.
Khéo sao Đoàn San San đang cúi đầu nghe điện thoại, mái tóc dài phủ xuống che đi một phần mặt, Phương Ân vội vàng nhấn phím chụp nhưng không chụp được chính diện của cô ấy. Đoàn San San vẫn đi về phía trước, Phương Ân đi đằng sau cô ấy, ở góc độ của cô không tài nào chụp được. Phương Ân lập tức đi sang một bên, toan chụp góc chính diện của Đoàn San San khi cô ấy còn đang đứng trên thang cuốn.
Thang cuốn chạy rất nhanh, Phương Ân điều chỉnh bước chân, đưa di động lên…
Thì bất thình lình một gã mập chen ngang vào, chặn ngay trước mặt Phương Ân. Đợi anh ta đi xong, Đoàn San San đã bước xuống khỏi thang cuốn.
Phương Ân đuổi sát theo, nhưng chỉ thấy được phần gáy của Đoàn San San.
Chân Đoàn San San rất dài, nên đi rất nhanh. Phương Ân đi xuống khỏi thang cuốn muốn đuổi theo, nhưng bị mấy người đi đường chặn lại, đến khi cô vòng qua được đám người đó, thì không còn thấy bóng dáng Đoạn San San đâu cả.
Phương Ân xoay hai vòng, vẫn không tìm thấy. Phương Ân cúi đầu kiểm tra di động, cô chụp sáu tấm, nhưng không có tấm nào chính diện cả. Phương Ân ảo não cắn cắn môi, bỗng nghe thấy có người gọi cô: “Phương Ân.”
Phương Ân quay đầu lại nhìn, là lão Lý.
Phương Ân lập tức phòng bị, toan cùng anh ta lá mặt lá trái một phen, nào ngờ Lý Thiết bước nhanh đến trước mặt cô, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Là Lý Gia Ngọc bảo cô tới bắt gian sao?”
Phương Ân: “…”
Lí Thiết nói tiếp: “Lúc nãy tôi nhìn hóa đơn, người phụ nữ mua quần áo cho anh ta gọi là Đoàn San San.”
Phương Ân: “!!!”
Lý Thiết tiếp tục nói: “Là cái người mặc váy đỏ vừa nãy?”
Lúc này Phương Ân mới lấy lại tinh thần: “Có thể là vậy.”
“Đã chụp được chưa?”
Không đợi cô trả lời, Lý Thiết nhìn vẻ mặt của cô liền biết chưa chụp được. Anh ta kéo Phương Ân đến một góc, đặt bộ âu phục vào tay cô: “Cầm giúp tôi một lát.”
Phương Ân không biết anh ta muốn làm gì, nhận lấy bộ âu phục trong tay anh ta.
Từ trong túi vải bố Lý Thiết móc ra một bản vẽ, lại móc ra một cây bút, sau đó liền đứng tại chỗ vẽ, sau mấy phút xoẹt xoẹt, anh ta xé tờ giấy trên bản vẽ ra, đưa cho Phương Ân: “Đại khái dáng vẻ cô ta là như vầy. Cô cầm cái này đưa cho Lý Gia Ngọc đi.”
Phương Ân nhận lấy nhìn thử.
Ôi má ơi, sinh viên ngành nghệ thuật đúng là trâu bò.
Trong văn phòng tổng giám đốc Tứ Mộc, Đoàn Vĩ Kỳ ngồi trên ghế so-fa duỗi thẳng đôi chân dài, thảnh thơi chơi di động, anh đang đợi Tiêu Kiệt trở lại.
Vừa mới đánh xong một ván game, Wechat có tin nhắn đến, anh vừa nhìn, là Lam Diệu Dương.
“A Kỳ, tối thứ tư anh trai mình mở một tiệc rượu chúc mừng buổi triển lãm tranh, cậu nhất định phải đến đấy.”
“Sẽ đến.”
“Nhớ phải chuẩn bị quà thật kêu vào.”
“Đã chuẩn bị.”
“Nhớ phải đắt đấy.”
Đoàn Vĩ Kỳ cười cười, nhắn lại: “Yên tâm, đặc biệt đáng giá. Mình sẽ mua một cái nơ hình con bướm thật lớn, đến lúc đó dán nó lên người cậu là được.”
Lam Diệu Dương: “…”
Lam Diệu Dương: “Vẫn là cậu đừng đến thì hơn. Rượu của anh trai mình rất quý, để cho cậu uống thật quá thiệt thòi.”
Đoàn Vĩ Kỳ: “Mình nhất định phải đến!”