Chương : Tôi yêu em đến nhường nào
Nếu ban nãy còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ thì câu nói vừa rồi của tôi đã khiến cho Cố Đồng tỉnh táo hết sức.
Tôi ngồi xuống chỗ cách em ấy nửa mét, ôm gối dựa vào sô-pha.
Giọng điệu em ấy không nóng không lạnh, biểu tình cũng không kinh ngạc tột độ, tôi thực sự không chắc rốt cuộc em ấy đang nghĩ gì.
Thế là tôi giơ chân lên, đá đá vào vai em ấy: "Này."
Em ấy quay đầu nhìn tôi.
Tôi nói với giọng nửa đùa nửa thật: "Tôi không nói không rằng đi mất, khiến em ghi hận tôi đến thế sao?"
Em ấy ừ một tiếng.
Bộ dạng không phản ứng, cũng không quay đầu nhìn tôi.
Tôi lại đá em ấy cái nữa, nói: "Nói chuyện tử tế với tôi đi, không chừng tôi... a..."
Tôi còn chưa nói xong, em ấy đột nhiên quay người lại, bắt lấy bàn chân vẫn còn đang trên không trung của tôi, mạnh mẽ kéo tôi lại gần em ấy.
Bởi động tác này khiến áo tôi bị kéo lên, thành trúc lạnh lẽo của sô-pha quét qua lưng tôi, lúc đến bên cạnh em ấy, áo đã bị kéo lên thấy cả mép áo lót, như ẩn như hiện lộ ra cả dây áo.
Tôi đưa tay chỉnh lại, nhưng em ấy nhanh chóng lật người lại, hai chân khống chế hai chân tôi, hai tay cũng trói chặt hai tay tôi lại, ép cơ thể tôi lên cơ thể em ấy, những lọn tóc dài của em ấy, cứ quét qua quét lại trên bụng tôi.
Em ấy cong mi: "Không chừng cái gì hả?"
Em ấy nhích lại gần tôi: "Hả?"
Chữ hả này thật sự rất mơ hồ, dường như được phát ra từ cổ họng em ấy, lại dường như phát ra từ mũi em ấy, càng như được thở nhẹ ra, vô cùng mềm mại. Tôi còn chưa bình tĩnh sau biến cố ban nãy, lúc này máu mới lưu thông lên não, trong đầu toàn là chữ "hả?", "hả?", "hả?" của em ấy.
Tôi nói: "Hôn tôi."
Em ấy ngẩn người: "Gì cơ?"
Dường như em ấy vẫn chưa kịp phản ứng với câu nói đột ngột của tôi, tôi cũng không hiểu vì sao nữa.
Nhưng em ấy chỉ ngẩn người có một giây, sau đó cúi đầu, hung hăng hôn lên môi tôi.
Tư thế của tôi cũng không quá khó chịu, còn em ấy, khó chịu hay không thì tôi cũng quản không nổi.
Sau đó tôi bình tĩnh lại, nhìn em ấy nói: "Em thực sự để tâm chuyện tôi ra nước ngoài ba năm sao?"
Em ấy chớp chớp mắt: "Ừ."
Em ấy nói: "Luôn để tâm, nghĩ tới là thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại, là do em tự làm tự chịu, không thể đổ hết lên đầu chị được, như thế lại càng khó chịu." Em ấy mím miệng: "Rất lúng túng."
Biểu cảm trên mặt em ấy, như thể đang nói với tôi, em ấy cầu được an ủi.
Chúng tôi đang nói chuyện, nên em ấy cũng buông lỏng cảnh giác, còn cầu tôi an ủi nữa.
Tôi rút chân thoát khỏi sự trói buộc của em ấy, ôm lấy eo em ấy, đè xuống, em ấy không kịp phòng bị, trực tiếp ngã vào người tôi, đầu vừa hay đè xuống vai tôi.
Tôi đưa tay ra, xoa đầu em ấy, chậm rãi chậm rãi.
Tôi nói: "Cố Đồng."
Em ấy ừ một tiếng.
Tôi tiếp tục: "Ba năm trước tôi vẫn trẻ dại, tâm trí chưa trưởng thành, hơn nữa lúc đó tôi thực sự tức giận, nên mới rời đi mà không cho em biết, muốn nhân cơ hội đó trừng phạt em."
Em ấy khẽ động, dường như nghĩ ra gì đó, nhưng lại bị tôi đè lại.
Em ấy nói: "Chị đang xin lỗi sao?"
Tôi: "Ừ."
Tôi nghiêng đầu hôn lên tóc em ấy: "Xin lỗi em."
Nói xong câu xin lỗi, hai chúng tôi im lặng rất lâu, cứ một lúc tôi lại vỗ vỗ lên đầu em ấy, em ấy cũng không có ý định đứng dậy, tay đặt lên eo tôi, không biết đang viết cái gì.
Rất lâu sau em ấy hỏi: "Nếu được quay lại lần nữa, chị có rời đi như thế nữa không?"
Tôi suy nghĩ rất lâu mới trả lời: "Có."
Em ấy thở dài.
Tôi lại nói: "Cố Ninh của lúc đó có thể rời đi, nhưng Cố Ninh của hiện tại sẽ không, lúc đó chỉ nghĩ muốn trả thù em, cuối cùng dù không báo được thù, tôi cũng không muốn gặp em, không muốn có bất kì dây dưa gì với em, không muốn đào thêm bất kì cái hố nào trong lòng, cũng cố chấp không quay đầu lại nhìn một cái."
Em ấy nhỏ tiếng hỏi: "Quay đầu sao? Quay đầu thì có thể nhìn thấy gì chứ?"
Tôi do dự rất lâu, nhỏ giọng nói: "Quay đầu, có lẽ sẽ phát hiện ra, tôi đã yêu em đến nhường nào."
"Ba năm qua, hễ khi nào rảnh rỗi, tôi lại nhớ tới em, thậm chí còn ép bản thân mình nhớ tới những tật xấu của em, cũng khuyên bản thân, thật ra em thế này thế kia, không đáng để tôi phải thương nhớ như thế, nhưng lại luôn thất bại." Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn đèn trần: "Nghĩ tới nghĩ lui rồi thành thói quen, sợ hãi cũng trở thành thói quen, dường như em cứ len lỏi ở một nơi nào đó trong cuộc sống của tôi, không tìm được nhưng cũng không chịu rời đi."
Tôi vỗ nhẹ vai em ấy nói: "Tôi mới phát hiện ra tôi thật sự rất yêu em."
Em ấy ừ một tiếng muốn ngẩng đầu lên nhưng vẫn bị tôi đè chặt.
Đấu tranh mất một lúc, em ấy nói: "Để em đứng đậy nào."
Tôi ấn đầu em ấy lại: "Không muốn."
Em ấy hỏi: "Tại sao chứ?"
Tôi: "Chỉ là... không muốn thôi."
Em ấy vẫn giãy dụa, càng dùng sức.
Tôi có chút hoang mang, thậm chí còn dùng chân đè lên eo em ấy, mạnh mẽ giữ chặt em ấy.
Em ấy thở dài một hơi, cuối cùng nằm yên trở lại, nghi hoặc hỏi tôi: "Cuối cùng thì làm sao hả?"
Tôi ngẩn ngẩn người, nuốt nước vọt, nhỏ tiếng đáp: "Tôi đang đỏ mặt."
Quả nhiên tôi không thích hợp với mấy câu tỏ tình sến rện, thật sự bối rối chết mất.
Cố Đồng nghe được cậu trả lời của tôi, đột nhiên cười đến ghê người, lại còn cười rất lâu, nó càng khiến sự bối rối trên mặt tôi không giảm đi, lại còn càng thêm đỏ.
Em ấy nhân lúc tôi không chú ý, mạnh mẽ chống sô-pha đứng dậy, nhìn tôi, nụ cười càng thêm sâu.
Tôi lập tức ôm lấy gối ôm, đè lên đầu, em ấy không rút gối ôm của tôi ra, mà khẽ gõ như gõ cửa, vỗ vỗ lên gối, nói: "Chị đáng yêu quá đi."
Tôi lấy chân đá em ấy, thành công đá trúng người em ấy.
Tôi ho ho, để lộ một con mắt khỏi gối ôm, chăm chú nhìn em ấy hỏi: "Vậy em đã tha thứ cho tôi chưa?"
Em ấy cười cười: "Chị đã nói đến thế, em không tha thứ cho chị, thì còn là người nữa sao?"
Tôi thuận thế: "Không phải người."
Em ấy cười cười rồi muốn đè xuống, nhưng bị tôi dùng chân cản lại: "Mau đi tắm đi."
Em ấy cười hai tiếng, nhìn tôi mấy giây, cuối cùng rời đi: "Được rồi, đi tắm."
Nhưng vừa đứng lên, mới bước được hai bước, em ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi, do dự giây lát, nói: "Còn chị, có thể... tha thứ cho em không?"
Tôi cười với em ấy: "Có thể."
Em ấy thả lỏng, bước đến, cúi người đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Cố Đồng là người rất dễ dỗ dành, hơn nữa trí nhớ của em ấy không quá tốt, những chuyện bình thường không quá nghiêm trọng, chỉ cần ngon ngọt nói với em ấy, em ấy có thể dễ dàng cho qua, nếu là chuyện nghiêm trọng, cần tốn chút thời gian, ngon ngọt dỗ dành, cuối cùng em ấy vẫn sẽ cho qua.
Ngày đó chia tay, tôi gửi cho em ấy một tin nhắn rồi biến mất tăm mất dạng, chuyện này quả thật là do tôi sai, không thể vì do em ấy làm chuyện sai lầm, mà tôi cũng sẽ làm ra chuyện sai lầm chỉ để trả thù em ấy.
Cố Đồng rất dịu dàng vào ban đêm, dường như vẫn nhớ tới chuyện tôi đỏ mặt, nên còn muốn để đèn, nhưng lại bị tôi ngăn cản.
Tiết tấu của em ấy lúc nhanh lúc chậm, tận tình đùa bỡn tôi, khiến tôi sâu sắc cảm nhận được cảm giác không cầu xin sẽ không chịu nổi.
Quần áo chậm rãi cởi bỏ, chậm rãi hôn tôi, hai tay không ngừng di chuyển trên cơ thể tôi, nhưng lại không đúng trọng tâm, tôi khẽ thở có chút không chịu nổi nữa rồi.
Vốn đã không chịu được sức hấp dẫn của em ấy, hơn nữa em ấy có chuẩn bị mà đến.
Sau đó dùng mũi cọ cọ lên bụng tôi, tôi đưa tay đặt lên vai em ấy, đẩy em ấy ra xa.
Tôi bình tĩnh mấy giây, nói: "Cố Đồng."
Em ấy cười, nhích lên mặt đối mặt tôi: "Hả?"
Tôi cắn môi: "Rốt cuộc em..."
Em ấy nhịn cười: "Gì hả?"
Rốt cuộc em có lên hay không?
Nhưng làm sao tôi dám thốt ra câu này.
Em ấy nhìn tôi không có động tĩnh gì, vô cùng nhẫn nại mà tiếp tục.
Cái người này thật là...
Được một lúc, em ấy nhích lên trên hôn tôi, cuối cùng em ấy dường như có chút không nhịn nổi, nhẹ giọng nói: "Tỏ tình với em thêm lần nữa đi."
Tôi chấp nhận, cắn môi nói: "Tôi yêu em."
Tùy hứng nhưng rất đỗi chân thành.
Cuối cùng em ấy không đùa bỡn tôi nữa, tìm được tiết tấu tiếp tục xuống dưới, một màn hoan lạc buổi tối này thật sự rất dài, dài đến nỗi tưởng như bạn rơi vào vực sâu không đáy, nhưng càng đi sâu lại càng không muốn thoát ra.
Cảnh tượng mơ hồ, mềm mại lướt từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, chiếm trọn lấy cơ thể bạn.
Mãi đến khi bạn ý thức được...
Bạn đã tắm rửa vô ích, lại mất công thay ga giường.
Vui đùa quá trớn khiến ngày hôm sau tỉnh lại, không chỉ đau đầu mà toàn thân cũng tê nhức.
Sáng sớm đồng hồ đã chỉ giờ. Về nước lâu như vậy, rất ít khi đến giờ này mới tỉnh giấc, Cố Đồng đã không còn bên cạnh.
Xuống giường, bóp bóp vai, đi dép, lại nghe thấy tiếng Tiểu Nhu truyền tới, lúc này tôi mới nhớ tới cuộc điện thoại tối qua của cô ấy.
Tùy tiện mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, vào nhà tắm tắm rửa qua loa.
Tiểu Nhu nhìn tôi, biểu cảm trong phút chốc trở nên vô cùng dâm đãng.
Tôi bước tới cạnh Cố Đồng, vừa ngồi xuống lại thấy Tiểu Nhu đứng lên, chỉ vào cổ tôi: "Chà chà chà, mình nhìn thấy cái gì đây."
Tôi cúi đầu nhìn, rồi nhàn nhạt ngẩng đầu lên, cố ý điềm đạm nói: "Vết hôn, chưa thấy bao giờ à?"
Cô ấy chống eo: "Chắc chắn không chỉ có một vết."
Nói xong liên đưa tay định vén áo tôi nhưng nửa chừng bị Cố Đồng hất tay ra.
Quả thật không chỉ có một vết, vừa nãy soi gương, thật sự rất khổ sở, may mà những vết hôn ấy ẩn rất sâu, không dễ bị phát hiện.
"Được đấy, rất kịch liệt nha." Tiểu Nhu híp mắt cười.
Cố Đồng rót cho tôi môt ly sữa, tôi uống một ngụm, nhìn Tiểu Nhu nói: "Nói nghe coi chuyện của cậu với nam thần của cậu."
Tiểu Nhu cười hi hi, chỉ vào Cố Đồng nói: "Lại phải kể lại à, mình vừa kể cho Cố Đồng sắp được cả tiếng đồng hồ rồi đấy." Cô ấy chẳng có chút nào không tình nguyện, ngồi thẳng người, vừa định mở miệng, nhưng lại bị cắt đứt.
Cố Đồng nhàn nhạt nói: "Không cần kể lại nữa, là thế này, cậu ta gặp được anh chàng đẹp trai ở phòng tập gym, hai người đang trong quan hệ ái muội, tối mai cậu ta phải tham gia buổi tiệc của anh chàng đẹp trai, có thế thôi."
Tiểu Nhu: "..."
Tiểu Nhu: "Không phải, mình và nam thần..."
Cố Đồng ngắt lời: "Gần như thế."
Tiểu Nhu phi một tiếng: "Chuyện xảy ra ở phòng tập gym của mình với nam thần vô cùng đặc sắc, sau đó chúng mình cùng thử tìm hiểu đối phương..."
Cố Đồng lại ngắt lời lần nữa: "Cố Ninh không muốn nghe."
Tiểu Nhu: "..."
Tiểu Nhu: "Nhà ngươi im mồm."
Bộ dạng tức giận của cậu ấy nhìn sang tôi, hỏi: "Cố Ninh, cậu thực sự không muốn nghe sao?"
Tôi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nói thật lòng: "Ừm, không sao."
Cố Đồng bổ sung: "Là không muốn nghe, nhưng không muốn ngươi mất mặt nên không từ chối."
Cô ấy đứng dậy làm động tác muốn cắt cổ Cố Đồng, nhưng bị em ấy tránh được.
Tôi lắc đầu bật cười, đứng dậy chuẩn bị vào phòng bếp làm chút đồ ăn, Tiểu Nhu đột nhiên gọi tôi, cô ấy nói: "Đúng rồi Cố Ninh, bạn gái cũ của cậu tên Ưng Thù à?"
Tôi khựng người, quay đầu nhìn cô ấy: "Sao thế?"
Cô ấy nói: "Lần trước trong nhóm chat nhà mình có một tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba của bọn mình, chị gái của bạn gái anh họ mình có hỏi mình, cái người trong hình có phải cậu không."
Tôi nhìn Cố Đồng, em ấy cũng đang chăm chú lắng nghe.
"Mình nói phải, sau đó hỏi chị ấy có quen cậu à, chị ấy nói có quen, mình liền thêm vào danh sách bạn bè, lướt qua tường nhà chị ấy mới phát hiện trước đây chị ấy cũng ở New Zealand."
Cố Đồng hỏi: "Sau đó thì sao? Chị ta nói với cậu chị ta là bạn gái cũ của Cố Ninh à?"
Tiểu Nhu cười lắc đầu: "Người ta có nói gì đâu, là mình đoán thôi." Cô ấy chỉ vào tôi, hưng phấn nói: "Vừa mới biết thôi, hóa ra lại đoán đúng."
Cô ấy nói xong còn oa một tiếng: "Nhân vật xuất chúng, lãnh đạo công ty, tính cách lạnh lùng như ngự tỉ, người cao ráo, nếu không phải bạn gái cũ của Cố Ninh, chắc chắn mình sẽ cầm cưa."
Cố Đồng xì một tiếng.
Tôi nhướng mày, đổi chủ đề: "Trưa nay muốn ăn gì?"