” Chỉ nghe qua ngày xưa Lỗ Ban có diều bay, chưa từng nghe nói qua gia hương ngươi có máy bay gì đó.” Ma vương vẻ mặt không tin, ta đoán hắn khi ta phân tích vớ vẩn.
“Ngươi không nghe nói qua không phải trên đời này sẽ không có.”
Người trước mắt ý vị thâm trường () liếc ta, từ chối cho ý kiến.
Ngoài cửa lúc này vang lên thanh âm của Vương bánh nướng, nói là canh giờ không còn sớm, nên khởi hành tiến cung.
Chúng ta ngồi kiệu tiến cung.
Lần đầu tiên ngồi trên kiệu cảm giác rất mới mẻ, đáng tiếc một người có chút buồn chán. Lần sau nhất định phải mang theo Tiểu Nhất, có người bồi ta nói chuyện cũng tốt.
Nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ trên cỗ kiệu thỉnh thoảng hướng ra ngoài nhìn xung quanh, đường phố vẫn bình thường khiến người ta có chút thất vọng. Có đặc phái viên ngoại quốc tới chơi không phải nên cầm hoa tươi quốc kỳ lôi kéo biểu ngữ sắp hàng hai bên đường hoan nghênh sao?
Nản hơn nữa, nghĩ đến hôm nay gặp Thiên tử đương triều, ngực bắt đầu bất ổn khẩn trương hẳn lên.
Hiện tại là Trinh Quán năm thứ hai mươi hai, Lý Thế Dân tuổi cũng không còn trẻ. Không biết là dạng người gì. Hậu nhân đánh giá hắn khá tốt, hẳn là sẽ không rất bạo ngược. Người ta nói không sai, biết đâu sẽ ban thưởng cho ta, lúc gần đi nói không chừng còn có thể xin một chữ ký…….
Ta ở bên trong kiệu một bên cười trộm một bên tính toán đánh vang đôm đốp, ngay cả cỗ kiệu dừng lúc nào cũng không phát hiện. Đợi đến lúc người hầu mở tấm rèm mời ta xuống dưới ta mới từ trong mộng tỉnh lại.
Oa! Đây….. Đây là Đại Minh cung gì gì đó sao?
Tường vây quanh cung điện kéo dài không thấy điểm cuối, ban công cung điện rầm rộ. So sánh với Tông phủ lúc trước chỉ có thể tính là nhà nhỏ ngọc bích.
“Nơi này là hoàng cung, nghìn vạn lần không nên thất thố.” Tông Thế Công thấp giọng nhắc nhở ta.
Ta còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, hỏi quanh co: “Ta…… Ta thật là đang ở Đại Minh cung?”
“Đúng. Nơi chúng ta hiện tại đang ở là Lân Đức điện. Hoàng thượng ở đằng kia cứ như vậy triệu kiến ngươi.”
Ta ngẩng đầu nhìn sang đại điện to lớn cách đó không xa, chân không khỏi có chút nhũn ra.
Lúc này một người nam tử trang phục nội thị tiến lên hướng chúng ta hành lễ nói là hoàng thượng truyền triệu chúng ta lên điện.
Trong lòng ta không tin tưởng liếc nhìn Tông Thế Công, hắn ngược lại rất trấn định, nhìn không ra một điểm khác thường. Dù sao cũng là cáo già trên quan trường.
Theo nội thị đi tới trước thềm đá cung điện, đã có thể nhìn thấy đại thần trong điện đứng đầy hai bên.
Nhiều người như vậy, vạn nhất mất bình tĩnh thì phải làm sao bây giờ? Vạn nhất nói sai làm sao bây giờ? Vạn nhất bị lộ làm sao bây giờ?
Nhiều vạn nhất như vậy…… Thật hy vọng thềm đá này có thể vĩnh viễn đi không hết a.
“Trấn định chút! Chiếu theo bình thường ta dạy ngươi làm.” Tông Thế Công xem ra nhìn thấy ta không bình thường, thấp giọng nói.
Ta cũng muốn trấn định a. Nhưng chung quy vẫn có chút bất an nha.
Trên điện, chỉ cảm thấy tầm mắt văn võ bá quan đều tập trung ở trên người ta, tim đập nhanh hơn. Chạy m tim cũng không đập nhanh như hiện tại.
Ánh mắt thiếu mất tiêu cự lướt nhanh xung quanh, trong đầu ong ong tác hưởng. Mấy điệu nhảy múa gì đó mấy ngày trước Tông Thế Công dạy ta dường như từ trong đầu nhất nhất hiện lên, hết lần này tới lần khác sắp xếp không ra cái manh mối gì….. Mãi đến lúc Tông Thế Công quỳ xuống hành lễ phía trước, miệng hô “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, mới kéo ta quay về hiện thực, máy móc làm theo dáng vẻ quỳ xuống hành lễ của hắn.
“Bình thân.”
Thanh âm một người trái lại rất ôn hoà hiền hậu. Ngẩng đầu nhìn lên, là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt mang theo mỉm cười uy nghiêm ngồi trên kia, ánh mắt hiền lành. Dung mạo mặc dù không già nua như vậy, nhưng hai bên tóc mai cũng đã hoa râm.
“Bình thân.” Hắn mỉm cười dùng tay hướng ta ra hiệu, ta mới ý thức được chính mình cư nhiên vẫn còn quỳ trên mặt đất, vội vàng lúng túng đứng lên.
“Hoàng thượng, vị này chính là sứ giả Khiết Đan Bỉ Nhĩ Cấp đại nhân.”
Không đợi ta phản ứng, Tông Thế Công cư nhiên quỳ xuống, nói rằng: “Vi thần lúc đầu tại bãi săn ngộ thương Bỉ Nhĩ Cấp đại nhân, thực sự tội đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng ban tội.”
Ai nha! Tròng mắt của ta cả kinh thiếu chút nữa rớt xuống. Ngươi đã biết sai rồi, ở Tông phủ thế nào ngay cả nửa tiếng xin lỗi cũng chưa từng nói với ta a! Bây giờ lại giả vờ thành khẩn như thế, rõ ràng là diễn kịch nha.
“Nên phạt, nên phạt. Ngươi làm sứ giả ngoại quốc bị thương, tuy là vô ý nhưng vẫn là sai.” Lý Thế Dân nhíu nhíu mày, bỗng nhiên chuyển hướng ta, uy nghiêm nói rằng: ” Nên phạt thế nào thì giao cho vị sứ giả này đi.”
Ta không nghĩ tới vị hoàng đế cao cao tại thượng này lại đột nhiên hỏi ta, ngẩn người, rồi mới thi lễ trả lời: “Cái này….. Nếu Tông đại nhân là vô ý, tiểu thần lại không quá đáng ngại, vậy việc nhỏ hóa không đi.” Ta ngẩng đầu nhìn nhìn sắc mặt hoàng thượng, hắn đang mỉm cười gật đầu, dường như rất thoả mãn với câu trả lời của ta. Ma vương là tam hoàng tử, lại là sủng thần của hắn, ta đã sớm biết rằng hoàng thượng không có khả năng đơn giản phạt hắn, bất quá là làm trò cho ngoại nhân là ta xem mà thôi. Nhưng luôn luôn tránh không được mấy lời khách sáo. Lý Thế Dân cười nói: “Vậy sao được, trừng phạt nhỏ vẫn không thể tránh. Thế Công, trẫm phạt ngươi phải chiếu cố toàn bộ vết thương của Bỉ Nhĩ Cấp khỏi hẳn trước khi về nước, bảo hộ an nguy của hắn.”
“Hoàng thượng yên tâm, Thế Công chắc chắn phái người tốt nhất dốc lòng chăm sóc bảo hộ Bỉ Nhĩ Cấp đại nhân.”
“Hoàng thượng, thần cho rằng còn chưa thể đơn giản kết luận người này chính là sứ giả Khiết Đan.” Tông Thế Công vừa mới dứt lời thì có một đại thần tiến lên can ngăn, “Sứ giả Khiết Đan ở giữa sông thì mất tin tức, bảy ngày trước nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở bãi săn, vi thần sợ trong đó có sự tình khác.”
————————————
Chú thích:
() ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị.