Đông, đông.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Ai a?” Tiểu Nhất sao? Vừa rồi rõ ràng bảo hắn trở về ngủ a.
“Ta.” Thanh âm trầm thấp quen thuộc, la Tông Thế Công.
“Vào đi.” Đã trễ thế này, hắn còn tới làm gì? Sẽ không lại bị hạ xuân dược đi. ( Long mỗ: ta van ngươi, như vậy ai còn hội gõ cửa a)
Tông Thế Công đi vào thẳng ngồi bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà trên bàn tự rót nước cho mình, mới chậm rãi nói: “Chuyện ta nói nhớ kỹ chưa?”
“Ân. Nếu như ngày mai săn bắn hoàng thượng muốn ta bắn cái gì chim bay cá nhảy, ta liền nói vừa bắn bia ngắm thì tác động vết thương.”
Dưới ánh nến, Tông Thế Công nhìn nước gợn nhộn nhạo trong chén trà, hồi lâu, mới ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào ta.
Hắn gần đây rất quái lạ, bình thường ta cảm thấy hắn thường thường nhìn chằm chằm ta.
Lúc bắn tên, lúc cưỡi ngựa, lúc ăn…. Tỷ lệ bốn mắt tương tiếp rõ ràng tăng lên.
Lẽ nào, giống chân tướng trong tiểu thuyết viết, thượng sàng một lần sau đó hắn liền mê luyến thân thể của ta?
“Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ta hãy còn trầm tư, lúc này mới chú ý tới Tông Thế Công đã đứng dậy đi tới cửa.
“Chờ một chút!”
Hắn không xoay người, chỉ là đứng ở cạnh cửa.
“Tiếp qua vài ngày, khiển đường sử có đúng hay không sẽ quay về Khiết Đan?”
“Đại khái đi, chờ gấm vóc điểm toán là được.”
“Vậy, ngươi dự định làm sao bây giờ? Thật muốn ta đi Khiết Đan sao?
Tông Thế Công cũng không đáp, trái lại mạc danh kỳ diệu hỏi: “Ngươi... Có cái gì … không nói muốn nói với ta?”
Ta sửng sốt, cũng không phải là thông báo, ta nào có cái gì nói với ngươi a.
“Không, không a.”
Tông Thế Công tựa hồ đối với đáp án của ta có chút thất vọng, thở dài, lại mạc danh kỳ diệu nói: “Ngươi theo ta đến.”
Hắn lại một lần nữa mang ta vào Ngâm Tùng Trai.
Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Chỉ là không biết lần này Tông Thế Công muốn làm cái gì.
Hai người đi vào thư phòng của hắn.
“Ngươi, đến tột cùng đến từ nơi nào?”
Mở đầu chính là vấn đề này! Nhưng thanh âm hắn lại cực kỳ bình tĩnh, nghe không ra bất cứ ngữ điệu gì.
“Ta, ta không phải là từ Đan Mai….”
“Trước không nên vội vã trả lời. Xem cái này xong, cho ta một cái đáp án nghiêm túc nữa.”
Tông Thế Công mở một cửa giá sách, từ bên trong lấy ra một cái hộp đưa cho ta, ý bảo ta mở.
Bên trong hội là cái gì?
Ta cẩn cẩn dực dực mở nắp hộp ra.
Nằm trên vải bố nhung thiên nga mặc lục sắc là một khối đồng hồ đeo tay cũ kỹ!
Không! Xác thực mà nói, là một cái thời không di khí giống hệt cái ta mang theo!
“Ngươi thế nào có!” Ta cầm lấy khối “Đồng hồ đeo tay” rỉ sét loang lổ kia chất vấn.
“Đồ chơi này đến tột cùng có tác dụng gì? Hình dạng kỳ lạ, vật liệu chế tác đương đại cũng là không có. Từ lúc đem trả lại cho ngươi sau, ta liền bắt đầu dốc lòng quan sát ngươi, cũng không nhìn ra ngươi sử dụng ra sao.”
Nguyên lai đã nhiều ngày ta cảm thụ được ánh mắt chính là vì vậy a.
“Ngươi, ngươi trước nói cho ta biết ngươi từ đâu có?”
“Vật ấy bản thân là từ thời Hán Triều Ai đế, truyền từ nhiều đời của nhà ta.”
Hán Ai đế? Không phải là triều đại nguyên bản ta dự tính muốn đi sao? Chẳng lẽ đồng hồ đeo tay này là…..
“Ngươi biết vị tổ tông nào truyền xuống không?”
Tông Thế Công từ trong ngăn tủ xuất ra một quyển sách, hình như là gia phả, lật đến một tờ giấy chỉ cho ta xem: “Đó là người này.”
Chỉ thấy ngón tay hắn chỉ vào ba chữ phồn thể — đồng nhân nam!
Nhất định là đồng nhân nam danh hiệu ! ( tình hình cụ thể và tỉ mỉ thỉnh xem đệ chương)
Nhưng xem trên gia phả viết, đồng nhân nam là lão bà của một người Tông gia lão tổ tông tên là Tông Ái Nam; mà đồng nhân nam theo như lời lão mụ là nam! Lẽ nào nam phong Hán triều đã phát triển đến tận đây?
“Chuyện này khiến ngươi nghĩ ngoài ý muốn như thế sao?”
“Ta, ta...” Nhất thời không biết nên thế nào trả lời Tông Thế Công.
Đi tới cổ đại mới phát hiện, trên thế giới nguyên lai thật có nhiều trùng hợp như vậy.
“Hiện tại, thỉnh nói cho ta biết thứ này có ích lợi gì. Còn có, ngươi, đến tột cùng từ đâu tới đây?”
Ta nhìn nhìn “Đồng hồ đeo tay” nắm trong tay, lại nhìn Tông Thế Công, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Sự thực ta muốn nói e rằng ngươi sẽ không tin, nhưng đích thật là thực sự.”
“Ngươi nói trước xem.” Hắn có thêm hứng thú, ý bảo ta nói xong.
“Đông tây của chúng ta kỳ thực là thời không chuyển khí, nó có thể cho người xuyên qua bất đồng niên đại. Mà ta, tự có thứ này, tự nhiên cũng không phải người thời đại này. Ta đến từ thời đại khoảng chừng một nghìn năm trăm năm sau.”
Tông Thế Công không quá tin tưởng đánh giá ta, suy nghĩ một chút, nói: “Chiếu ngươi nói như vậy, đồng nhân nam này cũng không phải người Hán triều, mà là đến từ niên đại khác?”
“Đúng. Hắn cùng ta đến từ đồng nhất một niên đại.”
“Thực sự là khó có thể tin a.” Tông Thế Công lẩm bẩm.
“Tùy tiện ngươi tin hay không.” Ta căn bản không cần phải quan tâm những thứ này.
“Nếu đến từ thời gian tới, nói một hai kiện đại sự gần nhất sẽ phát sinh tới nghe một chút đi.”
“Cái này đơn giản.” Ta đắc ý nói, “Ta vừa tới thì ngươi không phải nói cho ta biết hiện tại là Trinh Quán năm thứ hai mươi hai sao. Án lịch sử ghi chép, sang năm, cũng chính là Trinh Quán năm thứ hai mươi ba tháng năm, Lý Thế Dân băng hà.”
※※※※z※※y※※b※※g※※※※
Tông Thế Công cau mày nói: “Mấy tháng qua thân thể Hoàng thượng đích xác không khỏe. Nhưng chuyện này ngoại trừ thái y cùng mấy người thân cận hoàng thượng ra sẽ không có người biết.”
“Hiện tại ngươi tin đi.”
Tông Thế Công từ chối cho ý kiến, lại hỏi: “Hoàng thượng hội lập ai làm thái tử?”
“Lý Trì.”
Ta nguyên tưởng rằng trên mặt Tông Thế Công sẽ có biểu tình thất vọng, không nghĩ tới hắn chỉ là cười cười, than thở: “Quả thực như vậy.” Dường như hắn đã sớm biết đáp án này.
“Thế nào giống như ngươi sớm đã biết kết quả.”
“Ta cũng chỉ là suy đoán.”
“Nga? Vậy ngươi thế nào sẽ không nghĩ tới chính ngươi?” Ta rõ ràng nhớ kỹ ngày ấy Võ Mị Nương nói qua, triều đại đương thời có năng lực tọa thái tử vị chỉ có Tông Thế Công và Lý Trì.”
“Ta chỉ là nghĩa tử của hoàng thượng, suy cho cùng cũng không phải người của Lý gia. Thiên hạ Lý gia, là sẽ không chắp tay truyền cho ngoại nhân. Ta cần gì phải làm loại hi vọng không phải của mình chứ?”
“Thế nhưng, hoàng thượng thu ngươi làm nghĩa tử, lại cho ngươi làm trấn quốc tướng quân, không phải rất coi trọng ngươi sao? Nói không chừng hắn thực sự có ý định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi mà?”
Tông Thế Công buồn cười nói: “Ta mặc dù được thu làm hoàng tử, nhưng từ nhỏ là ở Tông phủ lớn lên. Hoàng thượng chưa bao giờ tiếp ta đến hoàng cung trụ. Danh hiệu Tam vương tử kỳ thực là hữu danh vô thực.”
“Vậy hoàng thượng hà tất thu ngươi làm nghĩa tử?” Ta không rõ vì sao hoàng thượng muốn làm điều thừa.
“Thuần túy là làm cho người khác nhìn. Làm cho người trong thiên hạ đều biết thánh thượng hiện nay nhân ái, thương cảm thần tử, thu dưỡng con mồ côi của công thần. Vậy nên, lúc ta hiểu chuyện liền tấu với hoàng thượng muốn quay về dòng họ lúc đầu, kỳ thực, là hướng Hoàng thượng cho thấy tâm ý, ta căn bản vô tâm tranh đoạt vương vị.”
“Nguyên lai như vậy a…..” Ta không khỏi cảm thán nói. Thảo nào trên khóa học chính trị luôn dạy cái gì xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn bản chất.
Một phen cùng Tông Thế Công nói tiếp, đêm đã rất sâu.
Vương bánh nướng làm hết phận sự lại còn có việc thông truyền.
“Tam gia, có khách nhân.”
“Đã trễ thế này, ai a.” Tông Thế Công khóa mi hỏi, hình như đang suy đoán sẽ là ai đêm khuya đến thăm.
Vương bánh nướng thấy ta ở bên cạnh, quanh co nói: “Này….”
“Cứ nói đừng ngại.”
Được Tông Thế Công phê chuẩn, Vương bánh nướng lại nói tiếng rất nhỏ: “Là, là Võ tài tử trong cung.”
Chúng ta nghe đều có điểm giật mình, người đêm khuya đến thăm lại là hắn!
“Hắn là đi một mình sao?” Tông Thế Công hỏi.
“Còn có một công công.”
Tông Thế Công thấp giọng phân phó nói: “Thỉnh Võ tài tử chờ ở tiền thính, bất quá cẩn thận đừng làm cho người không liên quan thấy…..”
Bất quá không đợi hắn nói xong, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm mềm mại đáng yêu của Võ Mị Nương —
“Thế Công, ta đến xem ngươi.”
Thừa dịp hắn chưa đến cửa, Tông Thế Công ra hiệu ta lập tức trốn sau bình phong trong thư phòng.
Xuyên thấu qua kẽ hở bình phong hướng ra phía ngoài nhìn trộm —
Đại khái là vì che người tai mắt, đêm nay Võ Mị Nương mặc kiện trang phục phụ nhân cực phổ thông. Bất quá nói thật, y phục mộc mạc hơn nữa cũng che giấu không được yêu mị của hắn lộ ra từ trong xương cốt.
Ai, thảo nào phụ tử hai người đều đối hắn mê muội.