Binh sĩ xung quanh sợ bị ngựa đá trúng, có phần hơi tản ra.
Trong bao vây xuất hiện kẽ hở.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tông Thế Công thúc ngựa chạy như bay, đột phá vòng vây.
Chỉ nghe phía Trưởng Tôn Vô Kỵ hô to “Mau đuổi theo a”, một ít binh sĩ cũng cưỡi ngựa đuổi theo.
Hai tay ta chăm chú ôm thắt lưng Tông Thế Công, nhìn phía sau bụi bặm tung bay, hiển nhiên truy binh không ít.
“Vì sao không nói Võ Mị Nương vu oan cho ngươi!” Tối hôm qua xem ra tình chân ý thiết, không nghĩ tới lại….
Tông Thế Công không trả lời, chỉ là la lớn: “Thừa dịp hiện tại đi mau a!”
Ngựa phi rất nhanh, thanh âm gió thổi xung quanh nghe lên có chút rời rạc.
“Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Cái gì cấu kết Đột Quyết vân vân hiển nhiên đã ngoài dự liệu của chúng ta, hơn nữa xem ra Tông Thế Công sẽ không khai Võ Mị Nương ra.
“Ngươi đi sau đó ta trở về giải thích với hoàng thượng.”
“Không được!” Tình thế phát triển đã không có khả năng nắm giữ như trong dự liệu, trở lại quá nguy hiểm.
“Đừng nhiều lời! Đi mau!” Tông Thế Công quát.
Truy binh phía sau đích xác càng ngày càng gần.
Con ngựa này vốn nhỏ hơn các con ngựa khác, hiện tại lại lưng mang hai người, tốc độ bắt đầu chậm xuống.
Ta còn do dự cái gì? Nếu không đi, ngay cả mệnh nình cũng sẽ bị khiêng đi a.
Ta thân thủ vén lên tay áo, khởi động “Đồng hồ đeo tay”, đem kim đồng hồ mặt trên đẩy tới năm tháng X ngày O, cũng chính là ngày ta ly khai.
Thời khắc ly biệt rốt cục tới rồi.
Trong nửa tháng này từng li từng tí như đèn kéo quân lóe qua trong đầu ta.
Ta, ấn chốt ” GO”.
Lướt nhẹ, tiến đến bên tai Tông Thế Công –
“Tạm biệt. Ngươi phải bảo trọng.”
Sau đó, buông ra hắn, nhìn tấm lưng dày rộng của hắn, lẳng lặng đợi lam quang quen thuộc vây quanh ta.
…..
…..
…..
Di? Thế nào qua lâu như vậy cũng không phản ứng? Hàng kém chất lượng hiếm thấy này lại hỏng?
Trời ạ! Vậy không phải uổng phí bao nhiêu cảm tình vừa rồi của ta sao!
Ta cúi đầu kiểm tra “Đồng hồ đeo tay”. Chỉ thấy trên bình dịch trong suốt có nhóm chữ đang chuyển động — “Hiện tại thỉnh nói ra ngữ âm phân biệt ám hiệu.”
??????
??????
??????
Cái gì ám hiệu a? Lão mụ hình như căn bản chưa nói qua a!
“Thế nào còn không đi!” Tông Thế Công hỏi.
Ta vội la lên: “Ta không biết a! Thứ này hình như xảy ra vấn đề!”
Ám hiệu ám hiệu, đến tột cùng là ám hiệu gì a!
Đúng rồi, túi gấm của lão mụ!
Hoàn hảo sự kiện áo mưa lần trước sau không đem vật kia ném đi.
Ta luống cuống tay chân mà đem túi gấm bên hông cầm lấy.
Lần trước bỏ đi cái hồng sắc, bây giờ còn chanh sắc và hoàng sắc.
Ta mở ra chanh sắc trước.
Mặt trên tờ giấy viết:
“Tiểu Thọ,
Phía dưới mặt đồng hồ cất giấu châm gây tê, nguy cấp thì dùng.
Mẫu”
Lão mụ ta van ngươi! Cũng không phải diễn viên trinh thám!
Một cái bỏ đi, ta lập tức mở cái thứ hai.
“Tiểu Thọ,
Để phòng ngừa có người không liên quan sử dụng cơ quan chuyển dời thời không, mụ cố ý thiết lập ngữ âm phân biệt ám hiệu ‘ Tạo ra đam mỹ khiến ta hạnh phúc như vậy’. Nhớ kỹ lúc khởi động thì nói a.
Mẫu”
Ai cùng ngươi đam mỹ khiến ta hạnh phúc như vậy a! Hạnh phúc chỉ có ngươi, ta hiện tại mệnh so với cải thìa còn khổ hơn!
Bất quá không cam lòng thì không cam lòng, mệnh vẫn là quan trọng.
Ta hô về phía “Đồng hồ đeo tay”: “Tạo ra đam mỹ khiến ta hạnh phúc như vậy — ”
Tông Thế Công phía trước còn hỏi: “Ngươi nói cái gì….”
Bất quá lúc này lam sắc quang mang đã hiện lên, ta từ từ bị vây quanh ở chính giữa.
Tiếng vó ngựa, tiếng gió thổi, tiếng la hét truy đuổi phía sau, hình như đều đã cách xa ta, ngay cả bóng lưng Tông Thế Công cũng có vẻ càng ngày càng không rõ….
Thực sự cứ như thế đi?
Thực sự cứ như thế lưu lại hắn?
Thực sự cứ như thế để hắn đi mạo hiểm?
Hắn, có thể sẽ chết a….
Tựa hồ có một tia ý thức đang thúc dục ta, chậm rãi, ta vươn tay, xuyên qua đạo lam quang, nắm chặt thân ảnh càng ngày càng không rõ….
“Tiểu Thọ! Tiểu Thọ!”
Thanh âm của ai?
“Nhi tử ngoan….”
Là thanh âm lão mụ….
“Tiểu Thọ! Ngươi tỉnh!”
Lão mụ thoáng cái nhào tới, ôm chặt lấy ta.
“Mụ, ngươi ôm ta sắp không thở nổi.”
“Tiểu Thọ, ngươi ở cổ đại xảy ra chuyện gì a? Có thấy Ai đế gì gì đó không?” Lão mụ trên mặt rõ ràng hưng phấn nhiều hơn quan tâm.
“Ngươi còn nói!” Ta chỉ vào “Đồng hồ đeo tay” tức giận trách: “Mua cho ta một sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, hại ta chạy tới đại Đường.”
“Đừng lo đừng lo, quan trọng là … Ngươi ở bên kia thế nào.”
“Lão mụ, sau đó xem kịch truyền hình ít đi một chút.” Những lời này ta nói thật thành khẩn. Ba cái túi gấm thiếu chút nữa khiến cho ta mất mạng, còn hỏi ta ở bên kia thế nào.
“Hài tử ngươi thế nào nghe người ta nói không đến trọng điểm a.” Lão mụ có chút không nhịn được, còn hướng bên cạnh ta nháy mắt.
Ta vừa nhìn, nguyên lai bên cạnh có một người nam nhân còn ngủ, chính là Tông Thế Công.
Lão mụ cười đến ái muội: “Dẫn theo cho ta một đứa con rể suất như thế trở về có cái gì không tiện nói a.”
“Cái gì con rể a!” Ta thực sự sinh khí. Nhi tử từ cổ đại mang về một nam nhân lai lịch bất minh nàng lại còn hài lòng như thế a.
Lão mụ vẻ mặt sợ hãi: “Chẳng lẽ là người vợ?”
Ta bạch nhãn vừa lộn, rống to hơn: “Cái gì cũng không phải!”
“Đừng xấu hổ.” Lão mụ đứng lên, chỉ vào xung quanh nói, “Gian phòng mụ đặc biệt bố trí cho ngươi đều được rồi, ngươi còn xấu hổ cái gì a.”
Ta lúc này mới chú ý tới toàn bộ gian phòng cùng với lúc ta ly khai hoàn toàn không giống nhau.
Khăn trải giường đỏ, đệm chăn đỏ, điều kỳ quái nhất chính là đầu giường còn dán một chữ “Hỉ hỉ” thật to!
“Đây là cái gì?!” Ta chỉ vào cái chữ “Hỉ hỉ” kia hỏi lão mụ.
Lão mụ lại cười đến vẻ mặt ái muội: “Được rồi, các ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước cho tốt đi.” Nàng lại nhìn Tông Thế Công còn không có tỉnh một chút, không có hảo ý nói với ta: “Nhi tử ngoan, đợi lát nữa ta trở lại hảo hảo quan tâm quan tâm, chỉ đạo chỉ đạo ngươi.”
Nga HOHOHO~~~~~
Tiếng cười lão mụ càng bay càng xa, chỉ để lại ta ở trong phòng hô to: “Mụ, không phải như ngươi nghĩ a –” ( Long mỗ: tiểu Công đã chết sao, thanh âm vang như thế cũng không tỉnh a)