(Trở về, không mưa gió cũng không quang)
Như giật mình từ một hồi đại mộng, lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên Long đế nhìn là thiên đỉnh trong suốt của Thủy Tinh Cung, phía trên có sóng nước màu lam nhạt dập dềnh, ngẫu nhiên có vài con cá màu sắc sặc sỡ rượt đuổi nhau chạy ngang qua.
Mười tám năm nhân sinh như mộng cảnh, một khi tỉnh lại bên người không còn gì lưu lại.
Cái chết của Chức Cẩm, nỗi đau của Cửu Huyền, tuy là chuyện hôm qua nhưng ở trong đầu đã có chút không rõ ràng.
Thế nhưng ai lại có thể quên được nỗi đau tê tâm liệt phế này đây?
Long đế níu lấy vạt áo trắng như tuyết, rất lâu không thốt nên lời.
Một cảm giác trống rỗng không tên chiếm lấy tim, y giật mình như đã đánh mất thứ gì, vậy nên long nữ bên người gọi từng tiếng: “Bệ hạ, bệ hạ…” Y đều không để ý.
Ngủ say trong long cung luôn luôn tĩnh lặng nơi đáy biển thâm sâu, bên ngoài bốn mùa lần lượt thay đổi, bên trong ba đào vẫn luôn bất biến.
Trước kia Long đế đều rất thích phần yên tĩnh và an bình này, nhưng hiện giờ lại cảm thấy yên tĩnh của nơi này có chút cô quạnh.
Có khi tản bộ trong đình viện tràn đầy trăm hoa, trong lòng cũng sẽ xẹt qua chút cảm xúc khó chịu không nói được là do đâu, chỉ là phiền muộn vô cớ.
Nhớ lại ngày đó, ở thủy các nho nhỏ nơi nhân gian, Chức Cẩm đánh đàn, Mặc Trần say rượu, còn có Cửu Huyền ở bên người cười cười nói nói, đó là một loại thoải mái vui sướng đến cỡ nào.
Sau đó, Chức Cẩm mất, Cửu Huyền đi, còn từ nơi hồ tộc nghe được tin tức của Mặc Trần, lại là đã mất tích ở sâu trong Hoàng Tuyền. Những con người từng tề tụ với nhau đều ra đi không trở về, Long đế trong tim trống không như thiếu mất một khối.
Thiên giới đã rất lâu không đi, Long đế ngay cả Thiên tường tế gần đây nhất cũng không tham dự. Nhưng thật ra có nghe long tướng trở về nói, hạ giới có một địa tiên dâng lên cho thiên đế một gốc lan sinh trưởng nơi Bồng Lai tiên sơn, đóa hoa kia có lá màu phỉ thúy, ngay cả sắc hoa cũng là một màu xanh óng ánh. Tư thái có một loại thanh lệ tao nhã nói không nên lời.
Lúc ấy thiên đế vừa thấy, sửng sốt hồi lâu, đột nhiên liền che mặt khóc, lệ rơi xuống trước bậc thềm bạch ngọc, kinh động chúng tiên trong đình khiến bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Nguyệt Chiêu hẳn là cũng rất nhớ Chức Cẩm. Thân là người đứng đầu thiên giới, nắm trong tay bao nhiêu vận mệnh của sinh linh thế gian nhưng lại giữ không được người thân cận nhất bên mình.
Long đế chán nản quanh quẩn trong thủy tạ (tạ: nhà xây trên đài) róc rách, y phục trắng như tuyết, tay áo dài uốn lượn trên mặt đất, lướt thướt thuận theo cước bộ của y.
Người đã chết vĩnh viễn không thể trở về, luân hồi cũng là cấm kỵ của tiên nhân, không ai biết được, Thanh đế đã tiêu tan nguyên thần sẽ yên nghỉ ở nơi nào, có lẽ y đã sớm hóa thành một cơn gió mát, một trận mưa phùn, hoặc là trở thành đóa cúc trắng nở nơi sườn núi kia. Không ai biết được, cho dù là thiên đế có năng lực thông thiên triệt địa cũng vậy…
Nhưng mà chung quy có thứ gì là mình có thể nắm chắc đây? Mở hai tay, lại nắm chặt, chung quy có thứ gì có thể lưu lại trong tay như ký ức không quên được kia đây.
Sau khi cùng Cửu Huyền từ biệt, lén lút từ trong tầng mây nhìn xuống, phát hiện hắn vẫn còn ngơ ngẩn đứng đó, chăm chú nhìn về phía chân trời, trên mặt lệ rơi như mưa.
Ban đầu còn không rõ vì sao hắn lại khóc đến thương tâm như vậy, sau này ngẫm lại, dần dần hiểu rõ ý nghĩa của đau đớn ẩn sâu trong mắt hắn.
Mặc Trần trước kia cũng nhiều lần nói y không hiểu, hóa ra chính mình thật sự không hiểu, mảnh tâm Cửu Huyền đối với y, hiện giờ chậm rãi ngẫm lại mới hiểu được.
Rõ ràng đã hiểu hết kiếm pháp, nhưng lại luôn lừa y là chưa hiểu, để rồi đến buổi tối lại một thân một mình thức dậy luyện kiếm, chẳng lẽ hắn không biết âm thanh sắc nhọn của kiếm khí đủ để đánh thức bất luận kẻ nào sao?
Mỗi lần trời mưa đều đần độn cầm một cây dù tìm y khắp nơi sau này mình đi rồi, đã nhắn là không cần tìm vậy mà vẫn một đường bám riết không tha đi theo tới đây ở trên thuyền hoa liều mạng chịu ba chưởng của y cũng không chịu bỏ đi ý niệm đi theo lỗ mãng hỏi y có người thích hay không, nhưng lại mang vẻ mặt đau khổ vô lực chờ y trả lời khi giúp y đã bị cụt tay thay quần áo thì, mặt nha, đỏ y như tôm luộc…
Long đế không khỏi khẽ cười, rồi sau đó lại khẽ thở dài.
Một Huyền nhi ngớ ngẩn như vậy, một Huyền nhi chấp nhất thật tình như vậy, vì sao trước đây lại không hiểu ra tâm của hắn chứ?
Mở tay ra, lòng bàn tay trống trơn không có gì chỉ có hoa văn tinh tế.
Ta cũng muốn tự tay giữ lấy chút gì đó, không muốn bỏ lỡ, ít nhất không muốn như đã từng bỏ lỡ Chức Cẩm…
Chậm rãi nắm chặt bàn tay, Long đế ngửa đầu nhìn nước biển màu lam lơ lửng phía trên Thủy Tinh Cung, như là đã làm xong quyết định gì. Cuối cùng chỉ thấy tay áo màu trắng của y giơ lên, người đã biến mất trong thủy tạ thanh tuyền uốn lượn…
—— ta hy vọng, khi ta nắm chặt hai tay thì lòng bàn tay có thể chân chân thật thật bắt được thứ gì đó, mà món đồ đó là thứ ta không muốn đánh mất.
Trở lại chốn cũ, nhân gian đã là một năm gió xuân tới, kinh thành không chỗ không phi hoa.
Gian thủy tạ ở thành nam hiển nhiên đã cũ nát rất nhiều, nhưng vẫn như trước xuân quang như thủy, mỹ cảnh như tranh. Hoa đào hoa mận ngoài cửa sổ cũng vẫn nở đến hồng hồng bạch bạch, tàn hoa rơi rụng đầy mặt đất.
Phủi phủi bàn ghế bằng trúc hoa đã có chút bụi bặm, trước mắt lại mơ hồ hiện lên bộ dáng say túy lúy của Mặc Trần năm đó.
Đi lên tiểu lâu, lụa mỏng màu trắng phất vào mặt, tựa hồ còn lưu lại một tia hương khí, ở trong gió dịu dàng lưu chuyển.
Chức Cẩm từng ở nơi này đánh đàn. Lúc ấy, hắn đã dùng tâm tình gì để gảy đàn, đã dùng ánh mắt gì để nhìn mình đây?
Hắn và y, đã từng gần nhau như vậy, giữa hai người chỉ cách một tầng lụa mỏng…
Ai, Long đế nghe thấy mình thở dài sâu sắc một cái, thôi đi, thôi đi, là vận mệnh trêu người mà.
Hóa thành rồng, một mạch xông về phía chân trời, ở trong mây xoay một cái, sau đó hướng về Giang Nam đang tắm trong mưa bụi, hạ xuống.
Yên thụ đầy đồng, phong nhứ mãn thành, cơn mưa mùa mai tử.
Đình viện nơi cố hương đã trở thành một đống phế tích, vách nát tường xiêu thỉnh thoảng nhảy ra một nhúm hỏa sắc, hóa ra là một nhánh hoa huệ chuối đang ngạo nghễ đứng thẳng. Thảo sắc thanh thanh đều trở nên mông lung trong mưa phùn êm dịu. Hồ nước sau nhà vẫn còn nhưng cũng đã hoang phế rất lâu, trên mặt nước nổi lên vài lá sen trơ trọi, đã không còn nhìn ra là hoa phù dung nở đến nhiệt nhiệt nháo nháo năm xưa.
Long đế một mình tắm mưa, lẳng lặng nhìn từng vòng gợn nước càng lúc càng lớn trên mặt hồ, biểu tình lạnh nhạt làm cho người ta đoán không ra tâm tư của y.
Một cái ô sáu mươi bốn nan tre lặng lẽ đưa tới, quay đầu lại, người cầm ô có một đôi con ngươi hỏa sắc, hồng tấn hắc y. (tóc đỏ áo đen)
Long đế ngẩng đầu, mỉm cười.
—— làm sao ngươi biết ta sẽ tới bên này?
Người được hỏi thành thật trả lời.
—— vừa rồi thấy ngươi ở trong mây lượn vòng, cho nên liền phóng qua đây.
Long đế liếc xéo hắn.
—— nga, vậy ngươi sao lại xuất hiện ở đây, không phải quay về dục giới thiên rồi sao?
Mặt người nọ hơi hơi đỏ.
—— ta không biết làm sao tìm ngươi, đành phải ở đây ôm cây đợi thỏ.
Long đế gạt gạt mái tóc hỏa hồng của hắn, kinh ngạc hỏi:
—— Huyền nhi, sừng của ngươi đâu?
Hắn có chút ngượng ngùng.
—— rất dẫn nhân chú mục, cho nên ta ẩn rồi…
Ha ha ha… Long đế bỗng nhiên phát ra một trận cười to, tiếng cười xuyên qua mưa bụi dầy đặc, vang đến tận trời…
Khi trở lại, hẳn là trời đã trong.
———————————————————————
Hoa huệ chuối: canna lily, là loài hoa dẫn đầu trong loại hoa đẹp nhất thế giới, ý nghĩa của nó là tương lai vững chắc.
sau một hồi tim đau quằn quại thì chúng ta đc gỡ gạc bằng chương tim hồng UU