Phù Dung Thành giữa một mảnh nắng sớm màu hoa hồng từ từ tỉnh dậy, bảy mươi hai đạo thủy mạch ngang dọc tung hoành xuyên suốt toàn bộ thành quách, tiếng nước chảy đinh đinh đông đông như tiếng đàn tranh vờn quanh tòa xuân thành. Đóa đóa phù dung lặng lẽ ẩn tại nơi thủy vực quyên quyên, bạch, thanh, phi, hỏa, tiên tư duyên dáng, nở rộ như ca.
Vài tiên tử mặt phù dung cung trâm lụa mỏng từ đằng xa lướt sóng mà đến, khi tới gần thì đồng loạt bay vút lên, như tơ liễu bồng bềnh rơi xuống trước điện.
“Thanh đế bệ hạ, tóc của ngài còn chưa chải xong…”
“Bệ hạ, triều phục của ngài bị nhăn rồi…”
Thanh đế một thân trang phục rực rỡ đứng trước điện, mặc cho các tiên tử ba chân bốn cẳng xoay qua xoay lại, triều kiến thiên đế đối với các nàng mà nói là một việc trọng đại vô cùng, khó trách ở trên người chủ tử bới lông tìm vết.
Nửa ngày sau, Thanh đế thấy mấy bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn này còn chưa có ý định dừng lại, không khỏi âm thầm thở dài, nói: “Được rồi, còn làm nữa thì trễ giờ mất.”
Các tiên tử lúc này mới vạn phần không muốn cúi đầu thối lui.
Thanh đế đầu đội ngân quan, mặc triều phục màu xanh nhạt đi dọc theo con đường dài lát ngọc thạch về hướng thiên môn. Ném lại sau lưng mấy lời nói linh tinh rù rì của chúng hoa tiên: “Bệ hạ đúng là mặc cái gì cũng đều đẹp… Đùa như thế nào cũng không chán a…”
Thanh đế phụng chiếu triều kiến, đều là thông qua thiên môn của thành Phù Dung đi đến. Vả lại còn do phong tiên thiên đế sai tới hộ giá.
Giờ phút này, ngoài thiên môn đã có liễn giá do phong tiên điều khiển chờ sẵn.
“Chúng ta lên đường đi.” Thanh đế mỉm cười, phong tiên vội thu lại ánh mắt có chút ngốc trệ có chút không tuân thủ lễ phép của mình, điều khiển thiên mã chạy thẳng đến thiên cung vân điện.
Thiên giới Tây Sơn, vườn bàn đào.
Hoa đào trong vườn đã tàn lụi hết, quả đào thanh sáp kẹp giữa một mảnh lá xanh ngắt như ẩn như hiện.
Thanh đế khoan thai đi lại trong vườn.
Đột nhiên, một quả đào còn xanh vô tư đập vào trên ngân quan của y, sau đó nhanh như chớp lăn đi mất.
Y làm bộ như không phát hiện, vẻ mặt vẫn như thường tuần sát trong rừng.
Đi thong thả được vài bước, lại một quả đào nhắm ngay giữa đầu y, lần này dùng sức rất mạnh, không chỉ đau mà còn lệch cả ngân quan.
Nhưng Thanh đế không hề tức giận, chỉ chậm rãi xoa xoa da đầu đã phát đau, thuận tay đem phát quan phiền phức nặng nề bỏ xuống, mở ra búi tóc đã tán loạn, một mình tự xử lý mái tóc như suối chảy.
Kẻ kiếm chuyện núp giữa cành lá có chút không kiên nhẫn, người này sao không có tức giận đến nhảy dựng lên vậy? Chơi không vui chút nào.
Nhịn không được động thân nhảy xuống, chống nạnh nói to với người kia: “Ê, nơi này là bàn đào cấm địa, ai cho ngươi vào hả?”
Thanh đế thích thú nhìn kim bào đồng tử (đứa trẻ áo vàng) trước mắt, chỉ thấy dáng vóc hắn ước chừng khoảng mười một, mười hai tuổi, cài hai cây trâm rũ xuống bên tai, gương mặt đỏ bừng trông rất xinh đẹp, hơn nữa bộ dáng khoa tay múa chân tùy tiện kia càng khiến cho người khác buồn cười.
“Năm nay cây bàn đào thu hoạch không được tốt lắm, thiên đế bệ hạ phái ta tới đây xem.”
Thanh đế lập tức nhìn thấy trên mặt kim bào đồng tử hiện lên một tầng đỏ ửng bối rối.
Tiên nữ chăm sóc vườn đào gần đây thường khóc lóc kể với thiên đế rằng đào trong vườn kết trái ít quá, kích thước lại nhỏ, nghi ngờ là tiên thụ bị bệnh rồi. Hôm nay xem ra có lẽ không phải là tiên thụ có vấn đề, thu hoạch không tốt là bởi vì quả đào còn chưa chín đã bị người hái xuống ăn mất rồi.
Ánh mắt của kim bào đồng tử ngừng trong không trung một hồi, trong giọng nói dẫn theo điểm vừa thẹn vừa giận giấu đầu lòi đuôi: “Mấy quả đào hỏng này một chút cũng không dễ ăn, vừa nhỏ vừa chua vừa chát.”
“Đó là vì chúng nó còn chưa chín a.” Dõi mắt nhìn, quả thật không thấy được vài quả đào chín nào, nga, không, trước mắt không phải có một quả sao?
Thanh đế tủm tỉm cười nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt như đang hờn dỗi kia trắng hồng, tựa như nắn ra nước, nhìn thế nào cũng thấy giống một quả đào chín rục a…
“Ngươi cười ta cái gì?” Kim bào đồng tử hồ nghi trừng trở về, rồi sau đó ngông nghênh hỏi: “Ta là hoàng thái tử Nguyệt Chiêu của thiên đế, ngươi là ai? Mau báo danh hào ra.”
“Khụ khụ…” Thanh đế hắng giọng một cái, trong bụng đã cười đến lăn lộn nhưng trên mặt lại là gió êm sóng lặng, vẻ mặt khiêm nhường: “Vi thần là Thanh đế Chức Cẩm của thành Phù Dung, ra mắt hoàng thái tử điện hạ.”
Tuân theo từng bước của quân thần chi lễ.
Hoàng thái tử nhăn nhăn cái mũi, có chút trầm mê vào luồng hương khí u lan bỗng nhiên kéo tới, người trước mắt một thân tiên khí trong sạch, nói năng tao nhã hữu lễ, đúng rồi, y hình như nói y gọi là cái gì Thanh đế ấy nhỉ… Lẽ nào…
“Hoa thần vừa tới chưởng quản vườn bàn đào mà phụ hoàng nói là ngươi?” Ánh mắt hoài nghi…
“Đúng là vi thần.”
“Hừ!” Nghiêng đầu sang chỗ khác tính toán cho tên kia một cái phủ đầu: hừ hừ, xem ta như thế nào chỉnh ngươi bỏ chạy đây…
“Ừm… Điện hạ…”
“Chuyện gì?”
“… Bên miệng ngài vẫn còn sót lại lông của quả đào…” Thanh âm êm dịu phi thường phi thường hữu lễ nhắc nhở hắn.
“… Ai cần ngươi quản…” Nguyệt Chiêu quay đầu lại trợn tròn cặp mắt vàng vốn đã rất tròn rồi, lần này, thật sự là thẹn quá thành giận.
Hiệp đầu tiên khi mới gặp mặt đã bị người xiên một đạo, thật là mất mặt a.
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười sang sảng của thiên đế từ sân trong của thiên cung truyền ra, làm kinh sợ vài con tiên hạc đang tao nhã tản bộ trong đình. “Đứa nhỏ Nguyệt Chiêu này lấy quả đào ném ngươi? Ha ha ha…”
Thanh đế mỉm cười nâng lên chung trà, nhẹ nhàng thổi thổi nước trà xanh biếc, một phiến lá hình lưỡi rồng xòe ra, ở bên trong lúc chìm lúc nổi.
“Nguyệt Chiêu từ trước đến nay gàn bướng buông thả, trước đây đã có rất nhiều tiên sư đức cao vọng trọng bị nó chọc cho tức giận đến lão lệ tung hoành, không thể tưởng được lần này lại nằm trong tay ngươi.” Tâm tình của thiên đế thật là sung sướng.
“Ha ha…” Thanh đế không trả lời, trong lòng vừa nghĩ tới khuôn mặt đẹp như quả đào của Nguyệt Chiêu liền buồn cười.
“Xem ra cũng chỉ có ngươi mới khắc chế được nó. Vừa hay lão sư của Nguyệt Chiêu hôm qua vừa tức giận bỏ đi, vậy để Chức Cẩm tới thay thế đi.” Thiên đế mang vẻ mặt trừ ngươi ra thì không còn ai, nói: “Ân, tương lai của ngô nhi liền giao cho ngươi vậy.”
Gì gì, nói gì vậy? Thanh đế sơ ý một cái, thiên đế đã một chùy xong việc, đem con mình giảm giá bán nhanh.
Xuất thủ có thể nói là quá mau lẹ rồi.
Sau này qua rất nhiều năm, Nguyệt Chiêu vẫn nghĩ không ra cha của hắn vì sao lại chọn một cái hoa thần nho nhỏ làm lão sư của mình, thật không nghĩ tới vừa gặp mặt một lần, hai người đã định là loại quan hệ tương sinh tương khắc này.