Túy Trường Sinh

chương 129

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đã đến giờ tỵ từ lâu, Cảnh vương vẫn không thấy. Khách khứa im lặng, tự suy nghĩ riêng mình. Mẫn Diễn đứng trước quan tài, nhìn chăm chú đồ cúng tế đã đặt thoả đáng, cố giữ kiên trì. Trọng Mộc lặng lẽ lui vào trong, kéo hai tay Lạc Tự Tuý kiểm tra.

Hậu Khí Diễm vừa thưởng trà vừa ra hiệu cho chính ti đi gọi quản sự.

Quản sự quỳ rạp trước mặt y, cúi đầu né tránh tầm mắt, thở cũng không dám thở mạnh.

“Đến giờ rồi, sao Cảnh vương gia còn không ra trả lễ?”

“Vương gia đau thương quá độ, nhiễu loạn tâm thần, chắc đã quên giờ. Tiểu nhân đi vào mời ngài ấy.”

“A.” Hoàng Tiển bật cười, “Hắn quên, ngay cả đám đại thần ở trong đó bồi hắn cũng quên à? Trí nhớ tệ quá đi.”

Thái tử điện hạ chỉ trích chẳng khách khí, quản sự trợn mắt nhìn rồi ngậm miệng.

Tiếp tục như vậy khác nào câu giờ, Lạc Tự Tuý giải vây: “Qua giờ tỵ mới làm lễ tang là bất kính với người chết, ngươi đi nhanh đi.”

“Vâng.” Quản sự cung kính đáp, chạy đi.

Cung Sâm cúi người nói với Đế Quân vài câu rồi vội vàng cáo lui.

Lạc Tự Tuý bỗng than thở: “Vừa hay kế trong kế.” Đêm qua liên tiếp ám sát không thành chỉ là đóng kịch. Thu hút sự chú ý của mọi người để Cảnh vương tìm cơ hội thoát thân. Chuyện liên quan đến mình sẽ rối, tuy rằng hắn ngờ ngợ nhưng không ngờ lại thế. Bất quá, hắn không nghĩ đến, những vị này e không phải.

Lê Duy thản nhiên nói: “Đêm qua điện hạ và ngũ công tử tăng cường tuần tra ngoài thành, hắn không có khả năng công khai ra ngoài.”

“Vậy thì đi lén.” Với thế lực của bọn họ, đào một cái đường hầm thông cả bốn phương chắc không khó.

Hậu Khí Diễm khẽ lắc ly trà: “Lúc này sớm đã đi xa. Nhưng một trăm năm mươi vạn đại quân tuyệt đối không thể chuyển trong một tối.”

Đế Quân cau mày: “Vương huynh từng căn dặn, phải cẩn thận để ý động tĩnh của bọn họ, không được bỏ sót điểm bất thường nào. Các vị tướng quân quan sát ngày đêm, không thấy ai ra ngoài, thao luyện cũng bình thường, nhân số không giảm.”

“Hay là dùng địa đạo.” Lạc Tự Tuý nói, “Khí tức Nhữ vương bất ổn sẽ có dấu hiệu. Có người báo chi tiết cho Cảnh vương, để gã đủ thời gian di dời quân đội. Để gạt người, đại khái lưu lại hơn mười vạn binh lính già yếu. Với bọn họ mà nói, hơn mười vạn lính quèn không tính là gì.”

Hoàng Tiển đứng lên, khẽ cười: “Linh vương điện hạ, hịch văn đã nghĩ xong chưa?”

Đế Quân gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tuỳ lúc có thể thảo phạt phản nghịch.”

Lại qua hai khắc, quản sự vội vàng chạy về, té nhào ngay cạnh cửa, liên tục dập đầu: “Vương gia đang chỉnh lý y quan, lát nữa sẽ đến thỉnh tội với các vị bệ hạ và quốc sư.”

Vốn chỉ lặng im đứng trước quan tài, Mẫn Diễn đột nhiên xoay người, mặt mày tươi rói bay qua cạnh gã: “Ta đi giúp Cảnh vương điện hạ chỉnh lý y quan nha. Nhiều người hỗ trợ sẽ nhanh hơn.” Lời còn chưa dứt, y đã bay khỏi linh đường.

Quản sự vội vã đề khí đuổi theo, làm sao bì kịp y.

“Mẫn Diễn quốc sư! Vương gia nhà tiểu nhân xưa nay không thích người ngoài đến gần tẩm điện, xin dừng bước!”

Mẫn Diễn làm như không nghe, tay áo bay bay, giống như một cái bóng bay qua kẽ hở ngăn cản của gia đinh và thị vệ.

“Mẫn Diễn quốc sư xin dừng bước!”

Các vị bệ hạ và các điện hạ đứng dậy, di giá ra khỏi linh điện, nhìn Mẫn Diễn đang từ từ tới gần tẩm điện Cảnh vương.

Bỗng hơn mười tên hắc y vệ lao ra, bao vây Mẫn Diễn.

Mẫn Diễn nheo mắt lại, quay đầu cười khẽ: “Đây là ý gì?”

“Xin Mẫn Diễn quốc sư đừng trách. Vương gia lập tức ra liền, các vị nên quay về linh đường thôi.”

Lạc Tự Tuý nhìn Trọng Mộc. Ở đây e chẳng ai ngăn được vị quốc sư này.

Trọng Mộc cười giảo hoạt, đưa tay kéo hắn, phóng qua chỗ đám hắc y vệ: “Sư tôn xin bớt giận!”

Mẫn Diễn nâng mắt, cười tủm tỉm: “Đồ nhi, sư tôn tâm tình rất tốt, đang muốn đi giúp Cảnh vương điện hạ thay y phục mà?”

“Sư tôn sao lại làm mấy chuyện đó. Để đồ nhi đi giúp được rồi.”

Mặt quản sự trắng chạch, nghĩ không ra hết người này đến người khác: “Thánh đồng thông cảm, vương gia thật sự không thích người lạ đến gần…”

Lạc Tự Tuý mỉm cười kéo tay áo Trọng Mộc, nói: “Mẫn Diễn quốc sư, nếu Cảnh vương điện hạ đã ghét như vậy, chúng ta cứ về linh đường chờ thôi. Giờ lành vẫn chưa qua nhiều, táng nghi còn kịp.” Dù sao cũng đuổi không kịp, những hắc y vệ này sát khí đầy người, không giống người lương thiện, e sẽ liều mạng đả thương.

“Không thích người lạ đến gần?” Mẫn Diễn cười hừ một tiếng, tay áo nhẹ phất, “Vậy thì, ở đây thôi.”

Trong nháy mắt, khắp nơi nổ vang. Cung điện xa xa như bị người ta nhổ lên tận rễ, bay mất một nửa rồi rơi xuống hoa viên gần đó.

Cửa với tường đều chẳng thấy, dụng cụ bày biện trong nhà lại chẳng di dời tí nào. Tất nhiên, bên trong chả có ai.

Quản sự hoảng hốt, lui liền mấy bước.

“Vương gia của nhà ngươi hình như không có trong tẩm điện.” Mẫn Diễn cười, nhẹ nhàng phất tay áo chẳng dính bụi trần. Động tác này của y nhìn thì rất tuỳ ý, sau một khắc, mấy món còn dư lại như giường, bình phong, án kỷ đều bị lật ngã, gạch bị tróc lên như tên bay về phía xa. Nháy mắt, một toà cung điện to như vậy đã bị dọn sạch.

Gió nhẹ thổi qua, bụi tung mịt mù, cơn thịnh nộ đã ở trước mắt.

“Lúc này, chủ tử nhà ngươi còn có hứng ra ngoài dạo chơi, ta thật bội phục.”

Quản sự ấp úng nói không ra.

Mẫn Diễn thong thả sửa sang tay áo, xoay người cười: “Loại bất trung bất nghĩa bất hiếu bất kính dám vi phạm quyết định trên triều, ngang nhiên làm loạn. Linh vương điện hạ, phát binh thảo phạt thôi.”

“Không chấp nhận kết quả nghi thức phượng hoàng huyết là miệt thị hoàng thất ba nước và bốn vị quốc sư, tuyệt đối không thể nhân nhượng bỏ qua.”

“Linh vương nếu đã chuẩn bị xong hịch văn, hãy tới thánh cung đóng ấn.”

“Ba nước không tiếc binh lực chi viện.”

“Đa tạ ba vị bệ hạ.” Đế Quân chắp tay hành lễ, gật đầu cáo từ.

Mẫn Diễn định trở lại linh đường, Trọng Mộc kéo kéo trường bào của hắn, nói nhỏ gì đó. Hắn im lặng nghe, biểu tình không thay đổi, chỉ đột nhiên nhìn Lạc Tự Tuý.

Lạc Tự Tuý hơi kinh ngạc. Chỉ cái nhìn này, y đã nhìn thấu được mọi chuyện mà hắn che giấu. Loại ánh mắt vừa yêu dị vừa sắc bén thế, hắn chưa từng thấy qua. Thảo nào Trọng Mộc từng nói thủ đoạn của sư phụ y lợi hại nhất trong bốn người.

Sau đó, Mẫn Diễn tiếp tục chủ trì tang lễ. Các khách quý và chủ nhân đều biến mất trước khi tế bái vong linh.

Mẫn Diễn không khác mấy với bình thường. Nhưng Lạc Tự Tuý rất rõ ràng, y đã có lòng phòng bị với Diêu Duệ. Sức thuyết phục của y so với bọn tiểu bối như bọn hắn nặng hơn nhiều.

Cảnh vương Đế Nghiệp: Thường tự xưng trung lương, sau khi thiết triều, suốt đêm lẩn trốn bội phản tân đế, đây là bất trung. Dưới trướng có hơn năm mươi thần tử, vứt bỏ ba mươi người, đây là bất nghĩa. Từng được tiên đế coi trọng, xem như con ruột, phong vương gia tước, tiên đế vừa băng hà lấy oán báo ân, giam lỏng thái tử, đây là bất hiếu. Với huynh trưởng Nhữ vương, thi thể chưa lạnh, táng nghi chưa thành, đã bỏ chạy, bỏ lại vong linh huynh trưởng, đây là bất kính. Hạng người bất trung bất nghĩa bất hiếu bất kính như thế thống lĩnh trăm vạn đại quân, không có hoàng uy, dã tâm lang sói, thiên địa sáng soi.

Các châu quận phủ gươm ngựa sẵn sàng, diệt kẻ phản nghịch, cứu lấy xã tắc, phục hưng Hiến Thần!

Thượng tuần tháng chín, sau khi tin Nhữ vương Hiến Thần chết truyền ra không lâu, Linh vương Đế Quân ban bố hịch văn, chiêu cáo thiên hạ, thảo phạt nghịch tặc. Hịch văn từ ngữ chặt chẽ hàm chứa oán giận, có dấu ấn của tam đế, đủ để chứng minh quyền uy, cùng với Vân vương phái một lòng diệt phản loạn.

Sau khi Linh vương ở trên cổng thành Giác Ngâm tuyên đọc hịch văn, đem toàn bộ thánh chỉ của tam đế và các quốc sư dán khắp Hiến Thần. Không lâu sau, lê dân bách tính ai ai cũng biết việc Cảnh vương phản bội.

Không quá hai ba ngày sau, chẳng biết Cảnh vương ở đâu cũng phái người thông báo khắp nơi, phát tán hịch văn, chỉ trích quốc sư và các hoàng đế thiên vị Vân vương Đế Vô Cực, bất công khiến Nhữ vương chết. Hắn không chịu được thù giết huynh, không để cho Hiến Thần rơi vào tay hạng tiểu nhân ti tiện.

Song phương lên án lẫn nhau, nhưng chính nghĩa hiển nhiên thuộc về lá cờ trừng phạt phản nghịch của đại quân Vân vương Linh vương.

Chiến sự cũng vô cùng căng thẳng.

Lúc hịch văn vừa phát, Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm theo nhờ vả của Đế Quân đi đến Vân vương phủ, tham gia nghị sự tác chiến.

Vẫn theo lệ cũ của Vân vương phủ, nghị sự diễn ra tại tiểu tạ trên hồ.

Ba vị hoàng đế, Lạc Tự Tỉnh, Lạc Tự Túy đều ngồi ở trong, lẳng lặng nghe nghị luận bên ngoài.

“Phía tây đô thành quần sơn kéo dài, sơn thể rắn chắc, khó đào mật đạo; phía nam có ao hồ, ngăn cản đường đi, vả lại rất gần nơi ta đóng quân; chỉ có thể dựa vào mật đạo phía đông với bắc để thoát thân.”

“Mật đạo địch doanh rắc rối phức tạp, tạm thời chưa thể xác định thông đến đâu.”

“Phía bắc có quận thành Tương Châu, nổi tiếng lương thực phong phú, thành chủ chưa rõ bên nào. Có lẽ nơi này tỷ lệ bọn chúng xuất hiện cao nhất.”

“Không sai, gần đó tương đối trống trải, có lợi để đóng quân.”

“Tuy vậy, vì trống trải, khó phòng. Mặt đông nơi này có sơn thành Dịch Châu, dễ thủ khó công. Có điều, đường núi hiểm trở, rất khó vận chuyển lượng lớn lương thảo vào thành.”

“Điện hạ, phía đông bắc không phải có thành Tề Châu sao?”

“Đúng, Tề Châu, bốn bề là núi, khá gần Tương Châu, nói vậy lương thực có thể theo địa đạo chuyển vào.”

“Nếu đánh trong rừng núi, chúng ta có lợi.”

“Có khả năng đối phương thiết kế cạm bẫy chờ sẵn.”

“Dù toà thành nào, vương huynh đều giải thích rất nhiều biện pháp công thủ lợi hại. Các vị tướng quân ắt hẳn chưa quên.”

“Đúng vậy! Bọn thần luôn luôn ghi nhớ chỉ điểm của Vân vương điện hạ.”

“Phương pháp dù sao chỉ là lý luận suông, lúc chiến đấu chỉ dựa vào phán đoán của các vị, mong chư vị không làm cho vương huynh thất vọng.”

“Tất cả vì đế vị, tất cả tận sức, bình định phản loạn, cùng đợi ngày Vân vương điện hạ đăng cơ!”

“Không cần đợi nghịch tặc hiện thân, sau khi điểm tướng, lập tức nhổ trại đến Tề Châu và Tương Châu.”

“Điện hạ, việc vận chuyển lương thảo hãy giao cho thần phụ trách.”

“Được, giao cho Cung khanh.”

Bên trong, Lạc Tự Tuý uống trà, xem địa đồ. Là địa đồ một toà thành, địa thế cảnh vật thậm chí lầu các phủ đệ đều rất tường tận. Bên cạnh địa đồ có chú thích phương pháp công thành.

Tương Châu, quan trọng là cắt đứt lương thảo. Tương ứng, trước mùa thu hoạch đốt sạch lương thực, diệt sĩ khí. Một chiêu chiếm thượng phong, sau đó bày trận ở bình nguyên, càng phân phạm vi ra thì binh lực càng bị rải rác. Cố sức khiến cho chiến tuyến mở rộng, lương thảo cung ứng không đủ, tiêu diệt từng bộ phận. Nếu tác chiến trực diện, thích hợp dùng cung trận, vừa đánh vừa lui, làm rối loạn đối phương là chính, tổn hại địch là phụ.

Tề Châu, địa thế hiểm trở, dễ giấu hành tung. Việc ưu tiên hàng đầu là di dời lương thảo Tương Châu, cô lập Tề Châu. Sau đó dùng lửa, trước tiên đốt sạch núi rừng, thừa dịp khói đen mù mịt, bao vây núi. Sau đó, chặt đứt nguồn nước, vây khốn thành trì. Tề Châu nằm ở vùng trũng, dùng hoả hay thuỷ công đều được.

Dịch Châu…

Hậu Khí Diễm cười: “Không hổ là tiểu thư đồng, tương môn xuất thân, yên hữu khuyển tử?” (tương này có nghĩa là tướng, câu này đại khái như xuất thân con nhà tướng, thì cũng biết chút ít. Kẻ dưới đối với kẻ trên có chút công lao tự nói nhún nhường là khuyển mã chi lao, chữ khuyển tử này hiểu theo vậy.)

Nghe nói thế, Lạc Tự Tuý đen cả mặt: “Bệ hạ đừng quên, thần là ‘khuyển tử’ ngoại lệ đó.” Đối với chuyện hành quân đánh giặc, hắn một chữ cũng không biết. Ở nhà mọi người hay bàn chuyện đánh giặc, hắn hoàn toàn chẳng có hứng thú. Nghe phụ thân và đại ca kể chuyện chiến trận, còn không bằng đi ngủ trưa. Có điều hắn không ngờ, Vô Cực đem những lời này ghi nhớ trong lòng, dễ dàng nắm được điểm mấu chốt.

Lạc Tự Tỉnh cười rộ lên, vỗ vỗ vai ca ca nhà mình: “Cái này không trách tứ ca, mỗi khi nhắc đến chuyện hành quân này nọ, nếu huynh không thất thần thì ngủ gật mất tiêu, học được mới lạ.”

Đây là trả thù sao? Lạc Tự Tuý lườm y: “Còn đệ, cho dù có học cũng chẳng dùng được.”

Lạc Tự Tỉnh méo mặt, tay ngừng giữa chừng.

Hậu Khí Diễm cúi đầu cười.

“Bệ hạ, bên ngoài còn đang nghị sự.”

“Huynh đệ các ngươi… Thật là thú vị.”

“Không cần ngại, chúng ta đúng là rất thú vị.”

“Tứ ca, có những lời này của huynh, đệ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.”

“Chớ lấy ta làm cớ, các ngươi sớm đã bắt đầu hành động rồi.”

Thiên Tốn ngẩng đầu, cầm quân cờ thưởng thức rồi cười: “Nghe nói Văn Tuyên bệ hạ sắp về Trì Dương?”

Hoàng Hạo gật đầu, hạ một quân cờ: “Đã đi nhiều ngày cũng nên trở về.”

“Thanh Ninh bệ hạ có về chưa?”

“Không, trẫm chưa yên tâm, phải ở lại đây.”

“Vậy, trẫm để hoàng hậu ở lại Hiến Thần luôn.”

Cuối cùng là chưa yên tâm hay không muốn về cung đối mặt với tấu chương chất cao như núi? Lạc Tự Tuý nhìn Hậu Khí Diễm, lắc đầu. Tục ngữ nói rằng, nước không thể một ngày thiếu vua. Ba vị này nấn ná ở Hiến Thần đã hai tháng, ít nhiều không yên tâm. Tất nhiên, ngoại trừ ai kia.

“Bệ hạ, vi thần cho rằng, ngài cũng nên quay về Khê Dự.”

“Lạc tứ, ngươi muốn đuổi ta?”

“Vi thần không dám.”

Tại sao một chút y cũng chẳng lo? Tấu chương là một phần nguyên nhân, mặt khác ── có thể y nghĩ ở Hiến Thần mới không lỡ chuyện vui. Quả nhiên, lâu ngày mới gặp người trong lòng, mới đầu còn vờ siêng năng để không bị người ta nắm thóp.

Bên ngoài nghị sự không ngừng, bên trong đã khôi phục yên lặng.

Hoàng Hạo, Thiên Tốn và Lạc Tự Tỉnh đi rồi, Hậu Khí Diễm và Lạc Tự Tuý bận suy nghĩ biện pháp công thành.

Đế Quân không biết vào trong lúc nào, an tĩnh đứng một bên.

Đợi Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm coi xong địa đồ y mới làm lễ, ngồi xuống.

“Hai vị cảm thấy thế nào?”

“Chỉ có thể là phía đông hoặc phía bắc thôi, phía nam và phía tây không có khả năng đào một cái địa đạo cho trăm vạn người qua.” Lạc Tự Tuý trả lời.

“Vậy là vùng Tương Châu và Tề Châu.”

“Ám hành sử chưa truyền tin về.” Hậu Khí Diễm nói tiếp, “Nhưng hành động càng sớm càng tốt.”

“Ta cũng không muốn bị người chi phối.” Đế Quân khẽ nói, “Không có vương huynh ở đây, cảm thấy hơi lo lắng. Những binh lược này, vương huynh đã dạy qua, ta lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng. Biết thì biết vậy, không có kinh nghiệm cảm thấy rất lo.”

“Kinh nghiệm còn thiếu sẽ có các tướng quân bổ sung. Điện hạ chỉ cần suy tính đại cục là được.”

“Vương huynh đã đem mọi chuyện giao phó cho ta, chỉ sợ không được như huynh ấy mong đợi…”

“Cho dù điện hạ không tin chính mình, lẽ nào cũng không tin mắt nhìn người của y?”

Đế Quân ngẩn người, nở nụ cười.

“Xin bệ hạ và tứ công tử trợ giúp tiểu vương một tay.”

“Không dám.” Hậu Khí Diễm nói.

“Chuyện gì ta có thể giúp, điện hạ cứ nói.” Lạc Tự Túy cũng nói.

Đế Quân lắc đầu, cười nói: “Bệ hạ và tứ công tử đã làm nhiều rồi. Tiểu vương xin cảm ơn.” Dứt lời, y liền rời đi.

Lạc Tự Tuý nhìn theo: “Ngươi với Tự Tỉnh làm gì rồi?”

“Hay nói ám hành sử của Vô Cực lợi hại?… Đứa trẻ này cũng không tầm thường đâu.”

“Tất nhiên, huyết mạch hoàng thất đang chảy trong người y, hơn nữa ──” hơn nữa còn là con trai duy nhất của vị bệ hạ kia.

“Không tầm thường, chẳng có dã tâm, đúng là hiếm có.”

Lạc Tự Tuý nhìn ra ngoài tiểu tạ: Nắng chiều phủ xuống, làn nước trong vắt dập dờn; tiếng gió dịu êm, sóng gợn chậm rãi khếch tán cho đến khi biến mất.

Còn ảnh hưởng của trận chiến này, đến khi nào mới biến mất?

Sau khi công bố hịch văn ba ngày, Linh vương Đế Quân điểm tướng tuyên thệ, dẫn theo hơn năm mươi vạn đại quân oai phong hùng vĩ đi về phía đông bắc.

Lạc Tự Tuý đứng trên cổng thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn nơi xa.

Giác Ngâm bây giờ trở thành toà thành trống không chẳng người canh giữ.

Nghe nói Vô Cực có một đội quân đặc biệt bí mật, chắc đã bố trí phòng vệ gần kinh thành rồi. Dù sao bây giờ vẫn còn Mẫn Diễn quốc sư điều tra địa đạo.

Quốc gia của ngươi, bách tính của ngươi đang trên bờ vực chiến tranh, Vô Cực, ngươi còn đang làm gì?

Có thể bình yên mà ngủ sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio