Liễu Thì rõ ràng rất kinh ngạc. Bởi vì vị tên Dương Á kia? Chưa từng nghe qua nhân vật này. Lẽ nào có liên hệ đến việc Diêu Duệ học được quyển trục tà thuật của Trì Dương? Diêu Duệ một mình chèo chống Nhữ vương và Cảnh vương, rất khó lưu ý khắp nơi. Nếu có người giúp đỡ, cũng không khó để gạt Liễu Thì quốc sư. Lạc Tự Tuý lui hai bước, nghe thấy tiếng chân đi tới cạnh cửa.
Hoàng Tiển mở cửa, mỉm cười: “Thái phó đến thăm Lạc Vô Cực hả?”
Lạc Tự Túy gật đầu, nhìn bên trong. Cho dù cách mấy tầng vải đen, tựa như hắn vẫn có thể thấy nét mặt ngủ say của Đế Vô Cực.
“Y vẫn khoẻ.” Hoàng Tiển khép cửa lại, cười hì hì.
“Vậy để hôm khác ta quay lại thăm y.” Trong lòng đầy rẫy nghi vấn, nếu bỏ qua thời cơ này sẽ không còn cơ hội hỏi nữa. Lạc Tự Tuý cười nhạt nói: “Đã lâu không gặp, ngươi bận rộn lắm à? Cùng về hành cung thôi.”
“Bây giờ không bận, ta đến bồi thái phó chơi cờ được không?”
Nghe nói thế, cái người càng đánh càng bại, càng bại càng đánh hơi nhột: “Bệ hạ đã đánh đến tự tin của ta mất sạch rồi, ngươi cần phải ép đến đường cùng sao?”
Thái tử mở to mắt vô tội, trả lời: “Ta giúp thái phó giải trân lung cục, nghe nói chỉ còn lại bốn.”
“Vậy được.” Lạc Tự Túy thở phào một cái. Giải xong trân lung, y sẽ tỉnh ── nếu lời hứa đó của Vô Cực thuận lợi như vậy thì tốt biết bao.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài. Trên đường đi, các đệ tử hạ đẳng và trung đẳng qua lại nườm nượp, đều ân cần hành lễ với bọn họ.
Lạc Tự Túy đột nhiên hỏi: “Làm sao phân biệt đệ tử thượng đẳng với trung và hạ đẳng?” Phục sức chẳng khác mấy, linh lực khó nhìn thấu. Trước hôm nay, hắn chưa bao giờ tỉ mỉ để ý đệ tử trong thánh cung có chia đẳng cấp.
Hoàng Tiển không nghĩ nhiều, trả lời: “Tư chất thượng cấp, năng lực xuất sắc là đệ tử thượng đẳng. Xưa nay không có chỗ đặc biệt quá, nhưng khi tế tự, bốn vị quốc sư đều đã ghi lại tên bọn họ trong danh sách. Thái sư là đệ tử thượng đẳng của thánh cung Trì Dương, năng lực có thể xếp hàng thứ năm ── chỉ mới theo học hơn hai mươi năm đã có thành tựu này, có thể xem như kỳ tài.”
“Dương Á là người nào?”
“Gã từng là đệ tử bậc nhất của thánh cung Trì Dương. Một vạn năm ngàn năm trước (), vì tu tập tà thuật, gây hoạ đồng môn, bị trục xuất khỏi thánh cung. Nhưng gã không hề hối cải, mưu toan giúp người nghịch thiên phản loạn. Bốn vị quốc sư hợp lực thanh lý môn hộ. Sau khi gã bị thương nặng, đánh rơi xuống biển. Vì vậy chưa tìm được thi thể, các quốc sư cũng hoài nghi gã còn sống hay đã chết. Có điều tà thuật phản phệ rất nhanh, hẳn gã sống không được lâu.”
“Vậy vì sao ──” rõ ràng người lẽ ra phải chết lần thứ hai xuất hiện, tựa như âm hồn không tan. Đủ loại số phận giao thoa với nhau, mới khiến tương lai khó xác định được. Người này có thể là nhân vật then chốt trong tình kiếp. Không thể tránh, cũng chẳng hoá giải được kiếp số này. Lạc Tự Tuý hai mắt ảm đạm. Hắn không phải không tin Đế Vô Cực, chỉ muốn tận sức bảo vệ y, giúp đỡ y. Nhưng sự tình bây giờ đã ở ngoài phạm vi năng lực của hắn.
Hoàng Tiển im lặng quan sát ánh mắt hắn, tròng mắt hơi chuyển, trả lời: “Chỉ có gã mới xem qua quyển trục của Trì Dương và Khê Dự. Hơn vạn năm nay, quyển trục Khê Dự bình yên vô sự, bên Trì Dương cũng được bí mật cất giấu, chưa từng có người xâm nhập được.”
“Diêu Duệ biết tà thuật trong hai quyển của Trì Dương và Khê Dự?”
“Sơ Ngôn và Vô Gian quốc sư đã xác nhận, ‘người thần bí’ sử dụng chiêu số của ba quyển trục.”
Nói như vậy, Diêu Duệ và Dương Á có muôn hình vạn trạng liên hệ. Bọn họ làm sao quen biết? Dương Á sao đồng ý tin tưởng người kế nhiệm quốc sư như Diêu Duệ? Việc này có rất nhiều điểm kỳ quái. Lạc Tự Tuý nhíu mày: “Dương Á sẽ thay đổi cuộc chiến?”
Hoàng Tiển đẩy hắn vào thùng xe, nói: “Gã đại khái chỉ còn một hai phần linh lực, không có khả năng trốn khỏi bốn vị quốc sư. Có người nói, bốn quốc sư tốn không ít công sức mới đánh gã bị thương.”
“Diêu Duệ không phải là đã học được ba quyển…”
“Để hoàn toàn thành thạo tà thuật cần thời gian mấy trăm năm. Đối phó nàng, một mình Liễu Thì quốc sư là đủ.”
Đã như vậy, hắn thấy yên tâm chút. Lạc Tự Tuý thở ra một cái: Nhưng sao tinh thần càng lúc càng không yên?
Hoàng Tiển thấy hắn vậy, bỗng cười: “Hình như thái phó có tâm sự, vì lo cho Lạc Vô Cực.”
Lạc Tự Tuý nâng mắt, nhìn y một lát, lắc đầu nói: “Chắc do ta suy nghĩ quá nhiều.”
Hoàng Tiển khẽ nhếch khoé môi, hình như đang nghĩ gì nên không hỏi tiếp.
Nửa đêm, ngọn đèn dầu hết bấc.
Lạc Tự Tuý cắt một cái mới, ánh lửa lập tức sáng lên, phản chiếu vào mắt. Hắn hơi nhíu mày, quay đầu thấy Hoàng Tiển và Hậu Khí Diễm đang ngồi bên bàn cờ.
“Chuyện của Dương Á, sao ngươi chưa từng nhắc qua?” Hậu Khí Diễm lơ đãng nhìn Hoàng Tiển.
Hoàng Tiển nhìn sang Lạc Tự Túy, cầu cứu. Lạc Tự Tuý hết cách, vừa trấn an vừa bày vẻ lực bất tòng tâm. Thế là, thái tử điện hạ tươi cười lấy lòng, châm trà, cung kính đưa đến tận tay Thanh Ninh bệ hạ: “Do phải nhanh chóng thông tri cho các quốc sư, nên gặp Sơ Ngôn quốc sư và Vô Gian quốc sư trước, sau đó chạy tới thánh cung báo cho Liễu Thì quốc sư ── người xem, không phải cái gì con cũng nói hết sao?”
Hậu Khí Diễm hừ một tiếng, nhận trà uống: “Ngươi có mấy phần chắc chắn là gã?”
“Ít nhất là tám phần.”
Lạc Tự Tuý trở về vị trí cũ, nâng chung trà: “Hẳn tướng mạo gã thay đổi nhiều lắm, làm sao tìm ra gã?” Địch trong tối ta ngoài sáng, Sơ Ngôn và Vô Gian quốc sư chẳng phải rất mạo hiểm? Hơn nữa, tin tức tuy chưa truyền đến, nhưng e Đế Quân khó tránh bị hành thích.
“Giấu quá hoá vụng.” Hậu Khí Diễm nói tiếp, ưu nhã ăn điểm tâm, “Nếu muốn giúp Cảnh vương, vừa phải lo cho an nguy bản thân, rồi giấu diếm hành tung, hai người sẽ không ở quá xa. Đã vậy, người đáng nghi nhất chính là người ở gần Cảnh vương nhất. Số lượng không ít, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
“Đúng vậy, người này quá nguy hiểm.” Hoàng Tiển lật kỳ phổ, trả lời, “Người bắt đầu xử lý chuyện này?”
“Ngươi nói trễ rồi, bọn họ bây giờ mới xuất phát.”
Lạc Tự Tuý không hiểu được ngụ ý của hai người, chăm chú suy tính nước cờ. Một lát lâu, hắn mới hỏi: “Mẫn Diễn quốc sư cũng biết chuyện này?”
“Không tìm thấy y, y còn đang trong mật đạo.” Hoàng Tiển đáp.
“Cái mật đạo kia có gì kỳ lạ?” Hậu Khí Diễm hỏi.
“Có người nói ở đó tụ tập không ít yêu ma. Lúc trước lan khắp Hiến Thần, đại bộ phận yêu ma này được nuôi dưỡng ở đây.”
“Nuôi dưỡng?” Đem yêu ma nuôi như thú cưng? Lạc Tự Tuý nhướn mi. Đại khái chỉ có vị Dương Á kia mới làm ra chuyện này.
Ba người lại im lặng, trong điện chỉ còn tiếng đánh cờ lanh lảnh.
Đột nhiên ngoài cửa sổ có bóng đen loé lên, ngọn đèn dầu bên song cửa khẽ lay.
Nháy mắt, bên bàn cờ thêm một người.
Trọng Mộc vẻ mặt nghiêm trọng đem quyển trục đặt giữa bàn cờ.
Lạc Tự Tuý nhìn y, thản nhiên nói: “Có phải gặp ai đặc biệt không?”
Trọng Mộc không rõ có cười không: “Ngay cả một đệ tử thượng đẳng cũng không gặp, lý do thoái thác chuẩn bị trước không có cơ hội dùng.”
“Lạ vậy.”
“Thế mới nói. Nên ta mất chút thời gian đến nơi ở của các sư huynh này, phát hiện bọn họ không ở đó.”
Hoàng Tiển chậm rãi khép lại kỳ phổ, ngồi thẳng người: “Không ở đó? Trùng hợp quá.”
“Sao vậy, không phải điện hạ cũng điều tra bọn họ chứ? Ngay cả hành tung của bọn họ đều không biết?”
“Đệ tử thượng đẳng không dễ tiếp cận. Trước đó, ám hành sử chỉ mới tra xét thân thế và tu vi của bọn họ.”
Trọng Mộc liếc mắt một cái, nhấp ngụm trà, nói tiếp: “Ta có hỏi vài người. Có người nói nghi thức bắt đầu không lâu bọn họ đa số bị Diêu Duệ phái đi quan sát tình hình tai nạn khắp nơi. Còn sót lại mấy người hôm qua đều không từ mà biệt.”
Hậu Khí Diễm cẩn thận mở quyển trục ra: “Nếu không phải cùng một giuộc chính là loại trừ đối lập, thánh cung đã vô ích.”
“Vậy người nàng muốn đối phó chỉ còn Liễu Thì quốc sư…” Lạc Tự Tuý than nhẹ. Đầu tiên là điều động địch thủ, sau đó phân tán các quốc sư, sau đó đem kẻ giả mạo vào kéo dài thời gian. Thánh cung thay đổi đến vậy, không thể trở thành nơi viện trợ.
Trọng Mộc khẽ nhếch môi cười, nói: “Nàng ta quá coi thường ta và Thập Nguyệt quân rồi.”
“Nói đến Thập Nguyệt quân…” Hậu Khí Diễm đem quyển trục đẩy qua, “Y từng học cổ ngữ phải không?”
Lạc Tự Túy, Trọng Mộc và Hoàng Tiển cúi đầu nhìn ── những chữ tượng hình chằng chịt như tranh vẽ trẻ con. Giáp cốt văn (hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán)? Kim văn (còn gọi là minh văn (銘文) hay chung đỉnh văn (钟鼎文), là loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng, là sự kế thừa của giáp cốt văn, xuất hiện cuối đời nhà Thương, thịnh hành vào đời Tây Chu.)? Hay là thảo văn (Chữ “thảo”, một lối chữ có từ nhà Hán, để viết cho nhanh)? Hắn không thể phân biệt được. Những văn tự này khó giải, dù Diêu Duệ nhớ kỹ, đợi đến lúc hiểu cũng phí mất một khoảng thòi gian. Nhưng có Dương Á, tất cả những chuyện không có khả năng đều biến thành có.
Hoàng Tiển than thở: “Năm đó Dương Á ở Trì Dương thánh cung tu tập năm trăm năm, học phú uyên thâm, không gì không biết. Những cái này nào làm khó được gã.”
Lạc Tự Tuý thu hồi tầm nhìn, tiếp tục nhìn ván cờ: “Bốn người chúng ta chỉ có thể ngồi không vậy, hay là đợi Lê ngũ ca trở về hãy nói.” Mấy ngày qua, Lê Duy lẳng lặng theo dõi Diêu Duệ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết khi nào mới có thể gặp y.
Hậu Khí Diễm cuốn quyển trục tà thuật lại, bỏ lại trong lòng Trọng Mộc: “Ngươi với Tiển nhi cố nhớ những chữ này, sớm trả quyển trục lại.”
“Một mình ta là đủ.”
“Bệ hạ, ta không có hứng thú cùng hắn.”
“Mỗi người một nữa. Đừng như con nít, suốt ngày nhớ mãi chuyện cũ.”
Những lời này như đâm thẳng vào chỗ nhược cả hai, đành im lặng ngừng cãi.
Lạc Tự Tuý cười thầm trong lòng, nét mặt cứ bình tĩnh như cũ, nhìn thấy chỗ hở, ăn ngay một quân của Hậu Khí Diễm.
Hậu Khí Diễm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, hớp miếng trà: “Không uổng công ta cùng ngươi đánh cờ lâu nay.”
Lạc Tự Tuý gật nhẹ đầu, cười trả lời: “Vâng, làm phiền bệ hạ.”
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tiển và Trọng Mộc rời cung tìm Lê Duy, Hậu Khí Diễm gặp mặt theo thông lệ. Trông thấy bọn họ ai cũng vội vàng, Lạc Tự Tuý bước chậm trong hành cung, định đi vào thiền điện thì thấy Cung Sâm.
Cung Sâm là thần tử đắc lực của Đế Vô Cực, không chỉ có gánh vác trọng trách điều hành lương thảo, còn phải xử lý công văn từ các nơi đưa tới. Trong quá khứ, những công văn này đều giao cho hai bên chia ra xử lý. Nhưng vì thần tử của Nhữ vương và Cảnh vương đa số bị nhốt trong ngục nên mọi việc đều rơi vào người y.
Đi qua đình viện cây cối xanh um, Lạc Tự Tuý nhìn thấy Cung Sâm ngồi trên một băng đá bên rừng trúc. Y đang tập trung tinh thần phê duyệt công văn, hình như không phát hiện ra hắn.
Hắn định lên tiếng, đột nhiên thấy một bóng đen trên trời hạ xuống, nói thầm gì đó vào tai Cung Sâm. Cung Sâm nhất thời tái mặt, vội vàng đứng dậy: “Nhanh chuẩn bị ngựa!”
Lạc Tự Túy hơi kinh ngạc, tiến lên dò hỏi: “Cung đại nhân, xảy ra chuyện gì?”
“Hoá ra là tứ công tử.” Cung Sâm chắp tay hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc, “Linh vương điện hạ bị thương.”
Suy đoán đã biến thành sự thật? Lạc Tự Tuý mím môi hỏi: “Thương thế ra sao?”
“May mà thiên thần hiển linh, không nguy hiểm tính mạng. Nhưng mất máu quá nhiều, phải hồi kinh tĩnh dưỡng.”
Thiên thần hiển linh? Hắn nghĩ đến cái người kia. “Điện hạ sắp đến rồi?”
“Vâng, bây giờ mới cho người truyền tin, thật làm tại hạ trở tay không kịp.”
“Y không muốn Cung đại nhân lao tâm vất vả thôi. Ta cùng với đại nhân đi đón y được chứ?”
“Tứ công tử dễ gặp nguy hiểm, không nên khinh địch rời cung. Đợi điện hạ về đến hành cung, đến thăm cũng chưa muộn.”
Quả nhiên, hôm nay người người đều bảo vệ hắn. Tuy cảm kích nhưng bảo hộ hơi quá rồi. Lạc Tự Túy gật đầu, nhìn y rời đi.
Xế trưa, tin tức Đế Quân hồi kinh mọi người đều biết. Sau khi bọn thị vệ thông báo, Lạc Tự Túy lập tức đi thăm y.
Đẩy cửa bước vào, người bị thương vốn nên nằm trên giường lại ngồi bên án thư phê chiết tử, Lạc Tự Tuý thấp giọng: “Đại phu không ở đây, ngươi lại hành hạ thân thể mình ư?”
Đế Quân ngẩng đầu, thấy là hắn, hơi thở phào nhẹ nhõm: “Lúc này sao có thể an nhàn được?”
“Đã biết không có thời gian để dưỡng thương, trên chiến trường ứng chiến càng phải cẩn thận mới đúng.” Lạc Tự Tuý tiến lên lấy chiết tử, chỉ chỉ giường, “Nằm nghỉ đi.”
Đế Quân yên lặng nhìn hắn, một lát mới rề rà đứng dậy, chuyển đến bên giường: “Đúng là khinh địch. Sau khi bị thương luôn cảm thấy vương huynh sẽ lập tức đến trách phạt ta như trước.”
“Nếu có y ở đây thì tốt rồi.” Lạc Tự Túy đỡ y nằm xuống, tỉ mỉ nhìn thương thế. Với y học thường thức mà hắn biết, hẳn là không bị thương đến gân cốt. Bị tên bắn như vậy mà chỉ bị thương cỡ này coi như đã may lắm rồi.
Đế Quân nhắm mắt, lẩm bẩm: “Ta nghĩ vương huynh luôn nhìn ta.”
Trong điện vắng lặng, Lạc Tự Tuý nghe được toàn bộ. Hắn cũng cho rằng Đế Vô Cực tuyệt đối không bỏ qua việc này, không ngờ Đế Quân cũng có trực giác vậy.
Nếu vậy chuyện này không phải ảo giác. Cho dù đang ngủ, Vô Cực vẫn quan tâm đời này như cũ, cùng bọn họ trải qua những trắc trở thăng trầm. Hai mắt hắn khẽ chuyển, cười nhàn nhạt: “Có thể do ngươi chưa tự tin đảm đương một phía nên mới có suy nghĩ này.”
Đế Quân lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đúng là y nhìn mà. Không kể trên chiến trường hay trong doanh trại, đều cảm nhận được vương huynh đang ở đâu đó nhìn. Ánh mắt lạnh lùng không chút ấm áp, rất quen thuộc, không thể sai… Vì vậy mới khẩn trương.”
Y càng khẩn trương, ánh mắt Vô Cực càng nghiêm khắc hơn. Đây chẳng phải là tuần hoàn ác tính sao (sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu)? Cho nên y mới có biểu hiện khác thường. Phương thức giao tiếp của hai người này lạ quá rồi. Lạc Tự Tuý ngồi bên giường, hơi cong khoé môi, không nói.
Đế Quân nói tiếp: “Hơn nữa, vương huynh đã cứu ta. Cũng chỉ có vương huynh có thể cứu ta. Cái gì mà thiên thần hiển linh, ta không tin. Thần chắc sẽ không hiện thân tuỳ tiện vậy.” Nói đến đây, sắc mặt của y chùn xuống, mang theo vài phần sầu não: “Trong quá khứ là vương huynh cứu ta, hôm nay cũng vậy. Ta nợ vương huynh quá nhiều, nếu không tận sức san sẻ với y, làm sao báo đáp ân tình.”
“Y đâu phải vì muốn ngươi báo đáp mà cứu ngươi.” Ban đầu tạm xem như có ý nghĩ này. Năm đó, động cơ hành động của y không trong sạch lắm nhưng hảo cảm y dành cho Đế Quân là thật.
Đế Quân nhìn trần nhà, yên lặng một hồi, mở miệng nói tiếp: “Trước đây ta luôn nghĩ rằng, nếu có ai cứu ta một mạng, bất kể cái gì ta cũng bằng lòng cho hắn ── địa vị, quyền lực, tài phú, tất cả. Vương huynh đến, ta hai tay dâng lên toàn thứ hào nhoáng bên ngoài, cái y cho ta mới nhiều.”
“Tứ công tử, phụ hoàng chưa từng dạy ta nên làm thế nào để xứng đáng với hai chữ hoàng tộc, cũng chưa từng hỏi ta yêu thích cái gì. Người không hiểu những chuyện này. Còn mẫu hậu, coi phụ hoàng như trời, chỉ tha thiết nhìn người, trong mắt hầu như không có sự tồn tại của ta. Hạo Lâm quân là lão sư mà ta tôn kính, là trưởng bối của ta. Ta rất kính yêu bọn họ, nhưng bọn họ lại chẳng thể cho ta thân tình mà ai ai cũng có.”
“Trước khi vương huynh tới, ta mê mê tỉnh tỉnh, chỉ biết lo cho tính mạng mình.”
“Lo lắng tính mạng của mình không phải chuyện hổ thẹn.” Lạc Tự Túy nhàn nhạt nói, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Bên cửa sổ, một đôi hồ điệp bay lượn bên hoa, không buồn không lo.
Hắn cúi đầu, nén tiếng thở dài: “Đối với tất cả sinh vật trên thế gian này, sinh tồn chính là chuyện quan trọng nhất. Cắm rễ sâu vào đất vì sự sống, ăn lá cây để sống, cắn xé giống loài khác cũng vì sống, giao cấu để duy trì nòi giống, thật ra cũng vì sống. Con người cũng vậy. Muốn sống không phải chuyện đáng để mặc cảm.”
Đế Quân mỉm cười: “Ta biết. Chẳng qua, con người phải đối nhân xử thế, không thể như cây cỏ cầm thú yêu ma. Chỉ có loài người mới hiểu được ý nghĩa của sinh mạng. Nhưng người trên đời, không thể chỉ vì sống còn. Được bảo vệ, hay bảo vệ người khác; tận hưởng lạc thú hay đem lạc thú cho người, đây mới chính là cuộc sống.”
“Quả thật.” Lạc Tự Túy rạng rỡ hẳn. Đứa trẻ này thông minh hơn hắn nhiều. Hắn từng chỉ nghĩ đến tính mạng của mình; hắn cũng từng cho rằng trong suốt cuộc đời này hắn chẳng cần ai cả. Nhưng hắn sai rồi. Phí mất một khoảng thời gian dài, hắn mới hiểu ra đi đến đời này mới tìm được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh. “Là Vô Cực dạy ngươi?”
“Hôm làm lễ tấn phong vương huynh tặng, ta tự giác ngộ.” Dừng một chút, Đế Quân lại nói, “Sau khi mất đi phụ hoàng và mẫu hậu, ta cho rằng mất đi tất cả. May thay còn Hạo Lâm quân chèo chống; mất đi Hạo Lâm quân rồi, còn có vương huynh… Tứ công tử, vương huynh sẽ không biến mất.”
Mặc dù lời nói dứt khoác, trong giọng lại tràn đầy bất an. Lạc Tự Tuý cười gật đầu: “Đó là tất nhiên.”
Đế Quân ổn định hơn nhiều, cười cười: “Tứ công tử cũng nhìn ra được thương thế ta không nặng.”
Đúng là với thương thế của y ở trong quân doanh cũng không trở ngại gì. Nhưng mà, hiện nay lại công khai di giá hồi kinh. Thông thường mà nói, tin tức chủ soái rời quân doanh phải được bảo mật mới đúng, bọn họ lại không có ý che giấu gì. Không lo sĩ khí quân mình sẽ hạ, cũng không lo đối phương nhân cơ hội làm loạn. Thật ra, dù Đế Quân không ở đó, năm mươi vạn đại quân sẽ không dao động. Dù sao chủ soái chân chính của bọn họ đã có suy tính vẹn toàn, các tướng quân đều bình an vô sự. Lạc Tự Tuý hơi suy tư: “Còn có thích khách sao?”
Đế Quân gật đầu: “Một người toàn thân mặc áo choàng màu xám, nhìn không thấy mặt, cũng không biết nam hay nữ. Cả người tản ra khí tức đáng sợ, thân hình và linh lực lại giống như từng gặp qua.”
Dương Á? Gã ngang nhiên mạo hiểm xuất hiện? Lạc Tự Tuý hai mắt hơi khép, giấu đi ánh mắt sắc bén không gì sánh được: ” ‘Giống như từng gặp qua’? Quân, ngươi nghĩ kỹ đi, hắn từng xuất hiện ở đâu?”
Đế Quân nhíu mày, bỗng mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Là gã… Đúng là gã…” Ánh mắt của y biến đổi thất thường, giọng nói khàn khàn, mang theo căm hận và lưỡng lự.
Thấy tâm tình y chấn động vậy, trong đầu Lạc Tự Tuý cũng có một suy nghĩ hiện lên. Mà cái suy nghĩ này, hầu như khiến hắn ngừng mọi suy tính.
Sau một khắc, hắn lấy lại tinh thần, vừa vặn nghe Đế Quân nói nhỏ: “Chính là khí tức này… Sau khi phụ hoàng bạo bệnh…”
Chú thuật. Nếu là Dương Á, dùng chú thuật giết một người không khó. Còn có Diêu Duệ giúp đỡ, giấu diếm Liễu Thì quốc sư càng không khó. Ánh mắt Lạc Tự Tuý chuyển lạnh, vội đứng dậy.
Đế Quân nhắm mắt lại, cười khổ: “Bây giờ ta mới hiểu được vì sao phụ hoàng lúc đó bình tĩnh như vậy. Người đều biết ── có người ám toán, người cũng không còn sức để chống lại. Lúc Diêu Duệ đến khám chữa bệnh, ánh mắt của người luôn luôn lướt qua nàng, nhìn ta.”
Ngay cả vị kia cũng dễ dàng thua trong tay bọn họ. Vị hoàng đế giết hết thân tộc kia, người khiến hắn sợ hãi hoàng đế không cần lý do…
Dương Á nhờ ai mà vào được hoàng cung? Liễu Thì quốc sư luôn khống chế trận thế hoàng cung, y không có khả năng thi triển chú thuật ngoài cung.
Suy nghĩ một lát, Lạc Tự Tuý thấp giọng hỏi: “Trước khi đóng quan tài, Liễu Thì quốc sư chưa từng đến thăm?” Toàn tâm toàn ý tin tưởng Diêu Duệ, mới khiến cục diện đến nước này. Có thể không chỉ như vậy, hắn có dự cảm, Liễu Thì nhất định sẽ chịu tổn thương hơn.
“Liễu Thì quốc sư lúc đó đang bế quan, còn có xích mích với phụ hoàng.”
Nguyền rủa giết tiên đế, ám toán thái tử, bọn họ cứ cho rằng như vậy là kết thúc. Sự xuất hiện của Vô Cực huỷ đi quyền lực và địa vị sắp đến tay bọn họ. Số phận, cứ xen kẽ nhau như vậy.
Lạc Tự Tuý đi tới cạnh bình phong, quay đầu nhìn lại.
Đế Quân dùng tay không bị thương che hai mắt, khuôn mặt khẽ run.
“Diêu Duệ đưa chén phượng hoàng huyết kia… Nhất định đã động tay động chân rồi. Bọn họ cướp đi phụ hoàng, mẫu hậu và Hạo Lâm quân, còn muốn cướp đi cả vương huynh!”
“Ngươi nên tĩnh dưỡng đi.”
“Tứ công tử! Kết quả phượng hoàng huyết, sẽ không thay đổi… có phải không? Khi đó thần không đến cứu ta là vì tất cả đều nằm trong dự liệu. Nhưng sẽ không để bọn họ thay đổi kết cục đã định, có phải không?!”
Trên đời này quả thật có thần. Lạc Tự Tuý hít sâu một hơi. Nếu như bây giờ thắp hương cầu nguyện không trễ, hắn nguyện mỗi ngày đều ở trong thánh cung quỳ lạy. Nhưng hắn không tin. Ngoại trừ chính bản thân Đế Vô Cực, hắn không tin còn có ai có thể để y trở về. Bao gồm cả hắn, cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không giúp được.
“Quân, trước hết ngươi cứ lo dưỡng thương đã. Công văn với chiếu tử ta giúp ngươi xem.”
Đế Quân mím môi, miễn cưỡng trả lời: “Đa tạ tứ công tử.”
Lạc Tự Tuý nhất thời không nghĩ ra lời trấn an nào, đành im lặng đi ra.
Hắn chọn một con đường mòn tĩnh lặng, vừa chậm bước vừa tự hỏi, trong đầu óc chỉ còn trống rỗng. Dần dần, trong lòng nặng nề hơn, hắn bước nhanh như muốn chạy trốn.
Cuối đường mòn, Cung Sâm chắp tay nhìn bầu trời cao xa, dường như đang chờ hắn.
Hắn dừng lại, vòng qua hai người đối diện nhìn nhau.
Ánh mắt y chẳng có nghi vấn gì, hẳn y đã biết hết rồi. Đã biết, lại không nao núng. Nếu như không có lời tiên đoán về ba kiếp số, có thể hắn cũng bình tĩnh vậy. Hôm nay hắn không kìm nổi sự hoảng loạn trong lòng. Càng khẳng định suy đoán trong lòng càng bất an.
Ước chừng khoảng thời gian uống cạn một tuần trà, Cung Sâm mới hành lễ, rồi vượt qua hắn.
Lạc Tự Tuý đứng một mình, bỗng nhiên điểm nhẹ hai chân, đề khí nhảy lên.
Hắn muốn đến gặp Đế Vô Cực lập tức. Loại thời điểm này trông thấy vẻ mặt say ngủ của y chỉ khiến hắn càng mất bình tĩnh. Nhưng khát vọng muốn gặp này chẳng thể đè nén.