Túy Trường Sinh

chương 137

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái nổi bật nhất trong trướng, không nghi ngờ chính là bàn cờ trên tháp. Đế Vô Cực bật cười, ngồi xuống cạnh tháp, tỉ mỉ xem xét trân lung cục này.

Lạc Tự Tuý dọn bàn cờ, ra hiệu cho y đi ngủ.

Đế Vô Cực vừa nằm xuống, đã đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y: “Gầy đi không ít, nghỉ ngơi không tốt hả?”

“Không có, ăn, mặc, ở, đi lại đều tốt.”

“Thật sao? Mới vừa rồi ta thấy rõ biểu tình cảm kích của ngũ công tử và Đế Quân, không lẽ nhìn nhầm?”

“Nếu đổi lại ta sống chết không rõ, ngươi có thể yên lòng sao?” Lạc Tự Tuý thở dài.

Nghe vậy, đồng tử của Đế Vô Cực hơi co lại. Dù là giả thiết, hắn cũng không muốn tưởng tượng. Tâm tình không thể nào kiềm chế thêm nữa, hắn chợt kéo ái nhân vào trong lòng, hôn lên môi y.

Lạc Tự Tuý không kịp đề phòng, ngã vào người y. Nhưng hắn phản ứng khá nhanh, nắm chặt tay y, ngây ngô đáp lại.

Ngay sau đó, môi lưỡi cùng quấn quít, khi dịu dàng khi nồng nhiệt. Nhiều ngày mong nhớ, toàn bộ đều thổ lộ lúc này.

Xoay người một cái, Đế Vô Cực đem Lạc Tự Tuý đặt ở dưới thân, ngắm nhìn y, cúi xuống hôn lần hai.

Bất chấp mệt mỏi, bất chấp đau đớn, bất chấp tất cả. Người trước mắt, là thứ duy nhất hắn không thể mất. Hắn có thể không làm người bảo vệ đất nước này, lại không thể không bảo vệ y.

Phượng, cùng ta bảo vệ người này.

Khi y hạnh phúc thì cùng chia sẻ; khi y đau khổ thì khuyên giải an ủi; khi y buồn phiền thì giúp vui; khi y nguy hiểm thì một tấc không rời. Y với ta, vinh nhục cùng nhau, sinh tử là một.

Rõ ràng đã ngủ hai tháng, Đế Vô Cực vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không bao lâu đã ngủ say.

Đến khi tỉnh lại, bên cạnh đã lạnh lẽo.

Hắn ngồi dậy, nhìn người đang chăm chú xoá xoá vẽ vẽ bên bàn thấp, không nhịn được mà mỉm cười, lặng lẽ đến phía sau y.

Trên bàn có mấy chồng bản vẽ, không phải một đêm có thể vẽ xong. Xem ra, nửa tháng này, Tuý không chỉ giải trân lung cục thôi.

Đợi khi nhìn rõ y đang vẽ gì, Đế Vô Cực thở dài: “Mấy ngày nay cuối cùng ngươi có nghỉ ngơi tốt không vậy?”

Lạc Tự Tuý ngừng động tác, đặt bút xuống.

Đế Vô Cực cảm giác được tâm tình của y hơi khác lạ, cũng im lặng.

Một lúc sau, Lạc Tự Tuý mới xoay người nhìn y, nhãn thần và biểu tình đều lạnh lùng.

Đế Vô Cực chưa từng thấy biểu tình này của y, hơi híp mắt.

“Nếu có lần sau —— lại bị người ta ám toán, sinh tử khó lường, ta sẽ không đợi ngươi nữa. Ta lập tức mãi mãi biến mất bên cạnh ngươi, một chút dấu vết cũng không lưu lại.”

Đế Vô Cực ngẩn ra, cười đến ôn nhu ấm áp, trong lời nói mang theo sự quyết liệt không cho người ta cự tuyệt: “Ta sẽ không để ngươi có cơ hội này.”

Lạc Tự Tuý lạnh lùng: “Ngươi cũng có thể nếm thử cảm giác chờ đợi này.” Người bên ngoài tuyệt vọng, người bên ngoài đau buồn, người bên ngoài thương tiếc, vào mắt hắn như không có gì. Cố chấp vào khả năng nhỏ nhất, cố chấp vào hy vọng mong manh nhất, không nghe, không nhìn, không nghĩ. Bịt tai nhắm mắt chờ đợi, càng lâu, càng thêm sợ hãi, càng đau đớn.

Ngay cả hắn cũng chẳng biết phải đợi bao lâu. Nếu như giải xong trân lung cục, y vẫn chưa xuất hiện; nếu như hết thảy những việc vì y đều làm xong hết, y vẫn không xuất hiện… …Khi đó, hắn còn có thể làm gì?

Không xác định, không muốn nghĩ. May mà, y đã trở về trước khi hắn sụp đổ.

Đế Vô Cực vẫn tươi cười, nói như đinh đóng cột: “Ta cũng không để mình có cơ hội đó.”

Một sáng sớm mấy ngày sau, sau trận tuyết đầu tiên, Lạc Tự Tuý tiễn Hậu Khí Diễm về nước.

Tất nhiên, Thanh Ninh bệ hạ đâu chỉ một lần tự biểu đạt ý muốn tham dự công cuộc trùng kiến Giác Ngâm, đều bị người bạn tốt nhất uyển chuyển từ chối. Y đành từ bỏ, tiếc nuối đồng ý trở về Khê Dự.

“Bệ hạ, đến giờ rồi, mời di giá.”

“Phong cảnh này khó lắm mới được ngắm, vả lại sau này không còn cơ hội. Ta phải ngắm lâu một lát, để nhớ cho kỹ.”

“Bệ hạ ngắm ba ngày rồi, sớm đã nhớ kỹ hết.”

“Phong cảnh mỗi ngày mỗi khác, sao nói nhớ là nhớ chứ?”

Bên kiệu ngọc màu vàng mềm mại, Đàm chính ti ngẩng đầu nhìn Lạc Tự Tuý, sau đó bày ra bộ dạng rủ mắt phục tùng.

Lẽ nào thần tử Khê Dự đều đem hết trách nhiệm chuyển qua cho hắn? Đúng là vật họp theo loài. Mà hắn, không biết từ khi nào đã quen đứng trên lập trường của bọn họ. Lạc Tự Tuý thầm thở dài, khẽ nói: “Vậy nhìn thêm chút nữa đi. Có điều ta đã sai người báo với lão thừa tướng, bệ hạ sẽ tới lúc hoàng hôn. Chắc bọn họ đã chuẩn bị nghênh đón rồi.”

Hậu Khí Diễm vẫn nhìn rừng cây bị tuyết trắng bao trùm, một lúc sau, cười trả lời: “Ngươi không đếm xỉa đến ý tốt của ta thì thôi, hôm nay nán lại chút ngươi cũng không cho ta nán sao?”

“Thần không dám.”

“Ta còn chưa lo chuyện triều chính, ngươi lo làm chi.”

Bởi vì y không lo nên hắn mới phải lo giùm. “Ngươi nên về đi.”

“Khê Dự sao có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt vời thế này. Thần linh xuất hiện, vạn vật sinh trưởng trong nháy mắt…” Dừng một chút, Hậu Khí Diễm liếc mắt một cái, “Bằng không thì, bức tranh của ngươi xong rồi.”

Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ gật đầu.

Thanh Ninh bệ hạ lưu luyến không rời bây giờ mới chịu lên kiệu, từ biệt.

Kiệu ngọc biến mất trên bầu trời, Lạc Tự Tuý chậm rãi đi về trướng soái.

Cùng lúc đó, bên kia rừng cây, chỗ trên quảng trường lúc trước của thánh cung Giác Ngâm, đang tiến hành nghi thức ký kết huyết khế.

Cảnh cùng tri kỉ tiễn biệt tình thâm nghĩa trọng tất nhiên khác hẳn với bầu không khí hiểm ác đáng sợ bên đây, khiến người ta cảm thấy không hợp lý.

Tuy trong ba đương sự có hai vị sắc mặt khó coi, các quốc sư đều đang nén cười, khẽ đọc lời khấn, kính bẩm lên trời.

Nghi thức kính bẩm thượng thiên đã hoàn thành, sau đó là ký huyết khế.

Phượng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn quốc sự kế nhiệm cỡ ba tuổi.

Tân hoàng đế bệ hạ trấn an: “Không còn cách nào, chỉ có hắn.”

Quốc sư tân nhậm tất nhiên chưa từng nghe kiểu này, trên mặt đầy mây đen: “Bệ hạ, ngài có thể không dùng cái loại lời nói khiến người khó chịu? Năng lực của ta ra sao, ngài rất rõ mới đúng chứ.”

“Ta chỉ giải thích một cách đơn giản nhất cho y.”

“Phượng đại nhân, tuổi của ta còn lớn hơn hắn, so với hắn càng đáng tin hơn, xin ngài yên tâm.”

Vì vậy, đôi bên trừng nhau, lửa cháy bốn phía.

Vì vậy, cái hiệp ước này, tiền đồ gian nan đây.

Sau khi ba bên hoàn thành huyết khế, Mẫn Diễn, Sơ Ngôn và Vô Gian túm tụm chỗ Phượng, cảm thấy rất hứng thú.

Đế Vô Cực và Trọng Mộc không rảnh đứng xem, đều trở lại đại doanh ở Nguyệt Kỳ Sơn.

Trong doanh trướng, chúng thần lẳng lặng ngồi.

Đợi Đế Vô Cực trở về chủ vị, Trọng Mộc đã ngồi xuống đối diện hắn, nội dung chính là trùng kiến Giác Ngâm bắt đầu.

“Hoàng huynh, ta nghĩ những bản vẽ này rất tốt. Không chỉ bảo tồn rất nhiều phong cảnh và đặc điểm của Giác Ngâm lúc trước, còn giải quyết không ít vấn đề. Giác Ngâm nếu có thể trùng kiến thế này, chắc chắn rất đặc biệt.”

“Bệ hạ, bức vẽ do Hoàn vương điện hạ làm đúng là hiếm có. Do vậy mà độ khó tăng cao. Nếu mở rộng đường phố, Giác Ngâm tất phải mở rộng theo…”

“Thế thì sao?”

“Bọn thần mong muốn bệ hạ sớm ngày đăng cơ tế trời, nếu lượng công trình tăng cao, ngày đăng cơ phải lùi lại.”

“Việc này với đăng cơ không có vướng mắc gì. Nếu an bài khéo léo, trùng kiến sẽ không mất nhiều thời gian.”

“Vâng, huống hồ ba nước còn lại cũng phái đến rất nhiều công tượng.”

Mọi người im lặng không nói.

Lạc Tự Tuý ngồi ở trong góc, lẳng lặng nghe ý kiến của mọi người. Trong nửa tháng này, hắn ngoại trừ chơi cờ, còn tận lực vẽ ra Giác Ngâm trong tưởng tượng. Tất nhiên hắn cải cách khá nhiều thứ trong bản vẽ.

Những sự việc trong thế giới hắn, mọi người quả nhiên không dễ chấp nhận. Ví như chuyện đường chính phải đồng nhất rộng ba trượng, đường phụ rộng hai trượng, đường bình thường rộng một trượng. Như vậy khi các phương tiện vận chuyển, cho dù nhiều xe ngựa qua lại cũng không làm tắc đường. Còn nữa, cứ cách năm mươi trượng phải đúc một cái vại bằng thiết lớn, để hứng nước mưa, đề phòng khi cần lấy nước để dập lửa. Việc quan trọng nhất là làm hệ thống cống thoát nước đơn giản, để bảo đảm đô thành sạch sẽ, hoặc vạn nhất có thể làm thông đạo di dời dân.

Rất nhiều biện pháp trong đây là lấy ấn tượng từ thành phố ở thế giới trước. Hắn không cảm thấy những thứ này có mâu thuẫn gì với đời sống ở đây. Tuy lúc xây dựng sẽ có chút phức tạp, nhưng chỗ tốt còn nhiều hơn.

Giao thông thuận tiện, dập hoả hoạn, trừ khử ô nhiễm để phòng dịch bệnh, tất cả đều có ích nên không thể xem thường.

Đế Vô Cực lật bản vẽ, nhìn quét chúng thần, nói: “Chư vị ái khanh còn muốn khuyên can gì không? Trước khi nói, các vị phải nhớ kỹ. Cái ta muốn tái hiện, không phải là Giác Ngâm lúc trước, cũng không phải vinh quang ngày xưa. Ta muốn xây, là Giác Ngâm của ta, Hiến Thần của ta, cơ nghiệp kéo dài thiên thu vạn đại.”

Giọng nói của hắn bình thường, mà trong đó ẩn chứa khí thế ngạo nghễ thiên hạ, vừa đủ để thuyết phục người khác. Tất cả mọi người cả kinh, nhìn ánh mắt của hắn không dám rời đi.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Đế Vô Cực hơi nhếch khoé môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Hiệu quả của cải cách ta tin rằng các khanh đã rất rõ. Trì Dương dẫn đầu, Khê Dự và Hạo Quang tiếp bước theo sau, quốc lực tăng mạnh. Còn Hiến Thần, khó khăn lắm mới sống lại sau cơn tự huỷ diệt, nếu làm theo những cách thông thường, cần bao nhiêu năm mới bắt kịp?”

Đế Quân hơi xúc động: “Ý của hoàng huynh là…”

“Xây thành là gốc rễ của một quốc gia, phải có cải cách thích hợp. Có vậy sau này mới không gặp trắc trở.” Đế Vô Cực dứt lời, nhìn Lạc Tự Tuý đầy ý tứ: “Tất cả mọi chuyện, Hoàn vương điện hạ đều đã tính hết rồi. Hiến Thần cần phải hoàn toàn thay đổi.”

Lạc Tự Tuý uống trà nóng, rủ mắt mỉm cười. Rõ ràng lấy uy thế đàn áp cục diện, cuối cùng lại đem hắn ra, mềm rắn đủ cả. Y có thể dùng ngự nhân thuật (thuật khống chế người) thành thạo đến vậy, chuyện này nằm ngoài dự liệu của hắn.

Cung Sâm hỏi: “Bệ hạ, ngoại trừ Giác Ngâm, những thành trì khác cũng trùng kiến như vậy?”

“Mỗi thành trì đều có chỗ khác nhau, việc xây dựng tất nhiên không thể giống. Bản vẽ chi tiết sau này ta sẽ đưa cho ngươi. Không chỉ thành trì mà còn các làng mạc đã bị huỷ diệt đều phải dựa theo kế hoạch mà trùng kiến.”

“Vâng.”

“Cung khanh, việc này giao cho ngươi phụ trách.”

“Thần nhất định không phụ kỳ vọng của bệ hạ.”

Không bao lâu, Đế Vô Cực cho mọi người lui ra. Trong trướng chỉ còn Lạc Tự Túy, Trọng Mộc và Đế Quân.

Đế Quân nói: “Hoàng huynh, việc này đều giao cho Cung Sâm, vậy đệ làm cái gì?”

Đế Vô Cực nhìn y: “Khó có dịp cho ngươi nghỉ ngơi một lát, trái lại ngươi quen sống bận rộn à?”

Nghe nói thế, Đế Quân vội lắc đầu: “Đệ sai rồi, đệ đúng là rất mệt.”

Nhìn vẻ mặt vui mừng của y, Đế Vô Cực nhẹ nhàng cười: “Ngươi cũng không phải vô công rỗi nghề. Tìm thời gian đến chỗ mấy vị tướng quân lĩnh giáo trọng điểm trong khiêu chiến và đối chiến đi. Cùng bọn họ tập luyện nhiều một chút, tránh để hành sự lỗ mãng.”

“Hoàng huynh, huynh quả nhiên biết! Là hoàng huynh cứu đệ mà!”

Đế Vô Cực chỉ cười cười, không trả lời.

Đế Quân càng chắc chắn, cao hứng tự mình cười ha ha.

Lạc Tự Túy ngồi bên cạnh bọn họ, cười nói: “Nếu mọi chuyện đã dặn dò xong, ngươi còn muốn gì?”

Đế Vô Cực cười không nói.

Trọng Mộc trong suốt quá trình nghị sự chưa lên tiếng bỗng hừ một cái: “Muốn cái gì mà muốn. Nhiều ngày nay hắn còn phải cùng ta đi thiết trận.”

Đế Vô Cực chớp chớp mi mắt, vẫn không nói gì. Cái con hồ ly ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy (ý chỉ thường xuyên gặp) này đủ để cho hắn tâm tình không tốt rồi, huống chi tình hình này còn phải duy trì suốt mấy nghìn năm. Vì kế hoạch, chỉ gắn mà nhẫn nại. Mong rằng con hồ ly này chớ có cố ý chọc giận hắn.

Thấy bọn họ càng nhìn càng ghét nhau, Lạc Tự Tuý nhớ lại chuyện cũ, bật cười thành tiếng.

Đế Vô Cực và Trọng Mộc tất nhiên biết y vì sao cười, nhưng vấn đề này bọn họ không thể điều khiển được. Đành phải để y nhìn bọn họ như hai đứa con nít ranh.

Trùng kiến Giác Ngâm tiến hành theo trình tự nghiêm chỉnh.

Mỗi khi rảnh rỗi, Lạc Tự Tuý liền tới Nguyệt Kỳ Sơn nhìn đường viền đô thành từ từ rõ ràng ở đằng xa, chứng kiến sự thay đổi từng chút một của nó.

Một ngày kia, tuyết vẫn rơi nhiều như trước.

Lạc Tự Tuý khoác áo lông chồn, tay cầm noãn lô, nhìn dân chúng dưới chân núi đang hào hứng phát rừng.

Dường như do phượng hoàng giáng thế, tất cả bá tánh còn có thể lao động không cần thuế khoá lao dịch ban bố đều tự giác đi làm công việc phát rừng nặng nhọc hay vận chuyển, phá núi lấy đá. Không ai oán giận, không ai chạy trốn, mọi người ở đây đều nỗ lực trùng kiến quê hương.

Trái lại hắn chẳng có việc gì.

“Tứ ca!”

Lạc Tự Túy nghe tiếng quay đầu lại, Lạc Tự Tỉnh nhẹ nhàng đáp sau lưng hắn.

“Sao thế? Đệ không phải đang chơi vui ở Ngọc Sơn à?” Ngọc Sơn, ở cạnh hồ Mộ Vân phía nam Giác Ngâm, vì đá ở núi này trắng noãn như ngọc nên mới gọi vậy, là địa điểm chuyên dụng để lấy đá của hoàng cung. Từ khi nhìn thấy những phiến đá vuông vức màu trắng được chuyển đến, Lạc Tự Tỉnh cảm thấy rất hứng thú với loại đá này, mỗi ngày đều đến Ngọc Sơn sưu tầm mấy tảng đá chưa gọt giũa.

“Giờ đi thì chậm rồi, vừa nãy đệ thấy tam ca đã về.”

Lạc Tự Tiết một mạch dẫn ám hành sử Trì Dương chạy đi thanh trừ nghiệt dư phản bội, không có tin tức gì. Lạc Tự Tuý cũng hơi lo cho an nguy của y, lúc này mừng rỡ không thôi, nói: “Vậy đi gặp thôi.”

“Huynh ấy mới về, đã đi mật đàm với Vô Cực. Nhất thời chưa xong đâu, không cần vội.”

“Đệ muốn biết bọn họ bàn gì?”

“Cũng không phải người ngoài, cần gì phải giấu? Hơn nữa, tứ ca huynh không muốn biết hả?”

“Muốn chứ. Có thể khiến tam ca vội vàng vậy, chắc chắn là chuyện cực kỳ quan trọng, ta ít nhiều cũng thấy ngạc nhiên. Y nhắc tới cũng không sao. Dù y có nói, chắc gì chúng ta đã có thể giúp.”

Lạc Tự Tỉnh hừ nhẹ một tiếng, không xoắn xuýt chuyện này nữa.

Thời gian còn sớm, hai người chậm rãi đi xuống dưới, trọng tâm câu chuyện cũng dần đổi.

Hai huynh đệ bước chậm trong tuyết, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, vậy mà sảng khoái.

Trở lại trong doanh trại, hai người trực tiếp đi tới đại trướng của Đế Vô Cực.

Điều khiến bọn họ bất ngờ là Đế Vô Cực đang đứng trong đó như đợi bọn họ.

“Tam ca đâu?”

“Có thánh chỉ Trì Dương đến, lệnh tam công tử phụ trách giúp Giác Ngâm trùng kiến. Y ngựa không ngừng vó chạy đến trướng của các công tượng rồi.” Đế Vô Cực trả lời, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Tự Túy.

Lạc Tự Tỉnh phẫn nộ nói: “Bận rộn như vậy mà được sao. Tứ ca, đệ đến Ngọc Sơn, có gì tối nói.”

“Được.”

Đế Vô Cực đến sát người yêu, nhỏ giọng: “Không phải sợ lạnh nhất à? Còn đến đỉnh núi hứng gió làm gì?”

Lạc Tự Túy cười trả lời: “Ở trong lều cũng không có gì làm, đi dạo chút cũng tốt.”

“Ngươi với ta đều không có chuyện để làm…”

“Trận thế bày xong rồi?” Thảo nào lại có bộ dáng được giải thoát này.

“Chí ít không còn chuyện của ta.” Đế Vô Cực cười như cây cối đón gió xuân.

“Tam cam đem tới tin tốt chứ?”

“Ngoại trừ một ít phản loạn bên ngoài, đều đã thanh trừ sạch sẽ. Dư nghiệt còn lại cứ giao cho ám hành sử.”

“Vậy ngươi có dự định gì không?”

Đế Vô Cực ngắm đường chân trời khuất sau rặng núi trùng điệp, lát sau nhẹ nhàng nói: “Muốn cùng ngươi đi xem quốc gia của chúng ta.”

Du ngoạn? Bây giờ? Đại khái chỉ nhìn được xương cốt người chết đói bị đông lại thôi. Lạc Tự Tuý nhìn sâu vào mắt y: “Được.” Hắn biết, cái Vô Cực muốn nhìn, chính là hậu quả của tai hoạ một cách chân thực, và cảnh tượng dân chúng chịu khổ.

Sau này, còn có cái gì so với những thứ này khiến y nỗ lực cần chính?

Đêm đó, tân hoàng đế bệ hạ và Hoàn vương điện hạ để lại một phong thư qua loa về hành tung, rồi trốn đi một cặp. Bỏ lại một đám thần tử thẩn thờ, than thở, trợn mắt há mồm, quốc sư nổi trận lôi đình, cùng Linh vương thất vọng bất bình.

Đi một lần, là đi hẳn nửa năm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio