Tuyền Qua

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùa hè qua đi, thời tiết dần chuyển lạnh, Diệp Miêu cuối tuần về nhà lấy y phục mùa thu, Y Phân giúp hắn thu thập: “Cái này cũng cầm lên, còn có cái áo lông này.”

“Ít nhất tới tháng mười hai mới thật lạnh. ” Diệp Miêu không cần: “Chỉ cần lấy áo khoác là được rồi.”

Vu Nhất Xuyên ở bên ngoài xem tin tức, nói: “Lên đại học, quần áo từ trung học bỏ đi, mua vài bộ đẹp, ca cho ngươi tiền.”

Diệp Miêu đi ra ngoài, bổ nhào vào ghế sa lon phía sau hắn: “Ca ca, vì sao gần đây đối với ta tốt như vậy, rất kỳ quái nga.”

“Trước kia ta không tốt với ngươi sao?” Vu Nhất Xuyên nhéo mũi hắn một chút: “Miêu Miêu bây giờ là sinh viên, phải mặc quần áo tốt một chút , đừng khiến cho người ta nói ngươi keo kiệt.”

Diệp Miêu bỉu môi: “Làm sao keo kiệt a, quần áo trước kia cũng rất tốt.”

“Tùy ngươi đi, hiện tại ở đại học thế nào? Có người truy ngươi hay không a?” Vu Nhất Xuyên cười hỏi: “Có người nào đặc biệt chiếu cố ngươi hay không? “

Diệp Miêu hai mắt thật to trát một chút: “Không có, làm sao sẽ có người để ý ta, ta đây bình thường như vậy.”

“Nói dối nháy mắt, tật xấu này vẫn là không sửa.” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Có người đối với ngươi hảo là chuyện tốt, vô luận là nam hay nữ.”

“Kỳ thật…” Diệp Miêu có chút thẹn thùng: “Cũng có, có một học tỷ mỗi ngày muốn ta cùng nàng lên thư viện, còn có một nữ sinh nói giặt quần áo cho ta…”

“Yêu, tiểu Miêu có nữ sinh theo đuổi!” Y Phân từ trong phòng ôm một đống quần áo đi ra: “Trưởng thành nga…”

Người một nhà đang nói chuyện, trong TV tin tức vẫn còn tiếp tục: “… Cơ quan tài chính điều chỉnh lãi suất cho vay nhân dân tệ…”

Vu Nhất Xuyên sắc mặt rõ ràng thay đổi, hắn chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm nữ phát thanh TV, nữ phát thanh tư thái chuyện nghiệp báo: “Trong đó, kỳ hạn một năm gởi ngân hàng tiêu chuẩn cơ bản lãi suất lên . %, từ hiện hành . % đề cao đến . %; kỳ hạn một năm cho vay tiêu chuẩn cơ bản lãi suất lên . %, từ hiện hành . % đề cao đến . %…”

Diệp Miêu cũng nhìn màn hình, lại nhìn ca ca: “A? Ca ca ngươi có cho vay sao?”

Vu Nhất Xuyên lắc đầu, đứng lên: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Nói xong liền đi ra ngoài, Y Phân ở phía sau hắn kêu lên: “Mặc thêm quần áo rồi đi, bên ngoài lạnh …” Nhìn đứa con đã đi không thấy thân ảnh, đành phải lắc đầu: “Ai, hơn hai mươi, còn làm cho người ta lo lắng.”

Diệp Miêu còn nhìn TV: “Mụ mụ, ca ca có cho vay sao? Vì cái gì hắn nghe được tin tức sắc mặt cũng thay đổi?”

——————————————————–

Vu Nhất Xuyên lái xe nhanh như bay,không quan tâm vượt qua xe khác, gió đêm gào thét theo cửa kính xe tràn vào, mà hắn không hề có cảm giác, trong lòng như hỏa sắp đốt hắn, đầu óc của hắn lại càng ngày càng thanh tỉnh, thanh tỉnh đến nỗi như gió đêm lạnh băng.

Khi hắn chạy tới ký túc xá,Phương Lỗi còn đang ngoạn máy tính, Vu Nhất Xuyên tắt đi màn hình.

“Tại sao ngươi tắt máy tính của ta!” Phương Lỗi vừa nói vừa ấn nút mở: “Đến trễ như thế, có chuyện gì?”

Vu Nhất Xuyên tính tình nhẫn nại: “Thời sự.”

“Nga, thời sự thì thời sự.” Mắt Phương Lỗi vẫn nhìn chằm chằm màn hình: “Ta thật vất vả mới nghĩ mời Mẫn Tư…”

“Thời sự thì thời sự? A…” Vu Nhất Xuyên nắm cổ áo hắn: “Đó là một tín hiệu, ngươi hiểu không? Chính phủ đang can thiệp, chúng ta chờ mong chính sách sẽ không bao giờ có!”

Phương Lỗi sửng sốt một chút: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi nghe rõ, chúng ta mua cái công ty kia vì chờ chính sách của chính phủ, hiện tại không có chính sách mới, cái công ty kia chỉ như đồ bỏ!” Vu Nhất Xuyên buông tay ra: “Nếu như là tiền của ngân hàng thì không có gì, nhưng ngươi mượn chính là cho vay nặng lãi, xã hội đen sẽ lấy mạng chúng ta …”

“Kia… vậy làm sao bây giờ…” Phương Lỗi bắt lấy tay Vu Nhất Xuyên: “Thời hạn đã rất gần, làm sao bây giờ a, ngươi phải nghĩ biện pháp, ngươi nhất định có biện pháp, ngươi nhất định có thể cứu chúng ta …”

“Ta có thể có biện pháp gì? Ta còn là một sinh viên.” Vu Nhất Xuyên rút ta ra, xoay người: “Ta không có cách nào.”

Phương Lỗilắc đầu: “Không có khả năng…..không có khả năng ngươi không có cách nào, ta cầu ngươi mau nghĩ lại đi, đây cũng không phải là chuyện của một mình ta,mạng hai chúng ta là buộc cùng nhau a…” Thanh âm hắn cũng đã phát run, hai tay lạp Vu Nhất Xuyên.

Vu Nhất Xuyên quay người lại, nhìn bộ dáng hắn chân tay luống cuống, trầm mặc không nói lời nào.

“Ta cầu ngươi, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, ta còn chưa muốn chết, ta còn chưa cùng Mẫn Tư ở một chỗ, ngươi cũng không muốn chết mà, ngươi mới hai mươi mốt tuổi,còn trẻ như vậy…”

Vu Nhất Xuyên thờ ơ đứng, không nói một lời.

“Ngươi đừng không nói lời nào a, ngươi nhất định có biện pháp, không bằng… Không bằng chúng ta đi báo cảnh sát, cho dù chuyện này lộ ra, trong viện sẽ khai trừ chúng ta, cảnh sát sẽ xử phạt chúng ta, cũng không đến mức phải chết đi, chúng ta báo cảnh sát…”

Hắn đi qua muốn lấy di động, Vu Nhất Xuyên chậm rãi mở miệng: “Cảnh sát quản được sao? Ngươi không biết xã hội đen là như thế nào sao? Ngươi cho là chuyện này lộ ra thì chỉ bị trong viện khai trừ rồi xong sao?”

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ Nhất Xuyên…” Phương Lỗi giống như bắt lấy dây thừng cứu mạng, gắt gao lôi kéo tay hắn.

Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Không muốn chết,liền nghe lời ta.”

“Ta nghe lời ngươi, ngươi nói cái gì, ta cũng nghe theo ngươi.”

“Hảo, ngày mai ngươi đến viện xin phép, sau đó thu thập vài thứ, ta biết một khách sạn tư nhân, về phương diện an toàn không cần lo lắng, ngươi đi bên kia trốn vài ngày. ” Vu Nhất Xuyên thở dài, lắc đầu: “Bên này giao cho ta xử lý.”

“Ngươi, ngươi không đi?” Phương Lỗi giật mình nhìn hắn: “Ngươi xử lý như thế nào?”

“Ngươi đừng quản, ngươi nếu tin tưởng ta,thì nghe lời ta, ta có biện pháp đem chuyện này chìm xuống, cho dù là dùng tiền…” Vu Nhất Xuyên thùy mi: “Chính là tiền hai năm nay chúng ta kiếm được.”

Phương Lỗi sửng sốt một chút, nước mắt đột nhiên dũng mãnh tiến ra: “Nhất Xuyên…”

Vu Nhất Xuyên thở dài: “Lại khóc cái gì?”

“Ta có thể quen biết ngươi, thật sự là quá tốt. ” Phương Lỗi nâng lên tay áo lau nước mắt: “Cho dù dùng tiền hai năm nay, cũng không sao cả, ta có thể có được bằng hữu như ngươi… đời này đã đáng giá …”

“Tốt lắm tốt lắm.” Vu Nhất Xuyên lấy khăn đưa cho hắn: “Lau đi, đại nam nhân không cần lúc nào cũng khóc.”

Phương Lỗi tiếp nhận khăn: “Ngày mai ta đi rồi, còn không biết khi nào thì mới có thể tái kiến ngươi, ta luyến tiếc…”

“Có chuyện gì ta sẽ điện thoại cho ngươi, nếu muốn kéo dài ngày nghỉ, ta cũng sẽ giúp ngươi xin phép, tóm lại nơi này hết thảy có ta. ” Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ vai Phương Lỗi: “ Ngày mai một mình ngươi đi ra ngoài, phải hảo hảo chiếu cố chính mình, biết không?”

Thanh âm hắn ôn nhu khó có được, Phương Lỗi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nở nụ cười.

—————————————————-

Hậu cần thiết kế viện, Vu Nhất Xuyên lấy xong nước ấm chuẩn bị đi, một nữ nhân trong bộ hậu cần gọi hắn lại: “Anh bạn nhỏ, đến đây một chút.”

Vu Nhất Xuyên đi qua: “Chương tỷ, có chuyện gì không?”

Chương tỷ cười đến quỷ dị: “Nhất Xuyên a, có bạn gái chưa?”

“Có a.” Vu nhất xuyên không cần nghĩ ngợi trả lời.

“Như vậy a…” Chương tỷ có chút tiếc nuối: “Còn chuẩn bị giới thiệu cho ngươi một người bạn gái, ta biết một cô bé, xinh đẹp, trong nhà điều kiện cũng tốt…”

Một nam nhân bên cạnh đánh gảy lời của nàng: “Người ta nói có bạn gái, ngươi còn thu xếp cái gì a!”

Chương tỷ không cho là đúng: “Lão Lý a, đây là ngươi không hiểu, hiện tại người trẻ tuổi chỉ cần chưa kết hôn, được phép lựa chọn, ta xem Nhất Xuyên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đầu óc cũng thông minh, không cần sớm như vậy đem mình vây khốn thôi.”

Vu Nhất Xuyên cười mà không nói, lão Lý vừa uống trà vừa nói: “Nhất Xuyên là tiểu tử không tồi, đúng rồi, mấy ngày nay ngươi có nhìn thấy Phương Lỗi hay không?”

“Hắn không phải xin phép sao?” Vu Nhất Xuyên thực tự nhiên nói: “Ta nghe Trần chủ nhiệm nói.”

Lão Lý nói: “Nga, như vậy a, ngày hôm qua ta đi ký túc xá trong viện kiểm tra vệ sinh, phát hiện cửa phòng Phương Lỗi không có khóa, ta hảo tâm đi nhắc nhở một chút, kết quả bên trong không có ai, trong phòng cũng thực loạn, không biết sao lại như thế?.”

“Không biết. ” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Ta vài ngày không gặp hắn.”

END .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio