Tuyền Qua

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tấm bia đá trước mặt là khối đá cẩm thạch quý báu điêu khắc mà thành, không tự không hoa văn thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng không có, mang theo màu trắng của sương sớm của hoa cúc bên cạnh.

Vu Nhất Xuyên tại trước mộ bia trầm mặc thật lâu.

Con đường thành công có rất nhiều, hắn lựa chọn rất nhiều, nhưng hắn còn muốn chạy, đơn giản là còn có người thai hoan làm bạn trên đường, nếu bên người không có một người, như vậy dưới chân hắn liền căn bản không có đường.

Hiện tại hắn lạc đường, giống như đứng ở mây mù dày đặc,cỏ dại trong cánh đồng bát ngát, cảm thấy được làm gì đều là trống không, đi đến đâu, cũng không sao cả.

Trên báo nói hắn anh tuấn bất phàm ‘’Thân giới xa xỉ’’, nhưng không ai biết chuyện hắn đã từng làm. Thái dương chiếu vào trên người hắn sáng ngời, mà bóng ma phía sau hắn, lạnh như băng u ám.

Hắn có rất nhiều tiền, nhưng số tiền đầu tiên ý nghĩa đích thực dính máu chủ nhân khối mộ bia vô tự này.

Mà hắn ngay từ lúc ban đầu, đã dính đầy máu người khác.

Hiện giờ đã bị báo ứng.

Kỳ thật trên tay của hắn đã sớm dính huyết, theo mười bảy tuổi năm ấy, hắn đối với người kia máu tươi đắt đầu, đi một bước một tầng, càng lún càng sâu, như lốc xoáy không thể tự kềm chế trầm luân, không thể rút ra không thể quay đầu lại.

Hắn căn bản không cần hãm sâu như thế.

———————————————

“Cái gì? Ngươi nói Lê Húc bị cách chức tạm thời?” Từ Chiến Thắng mở to hai mắt: “Vì cái gì!”

“Có người đối tiểu Lê nhắc tố tụng hành chính, tố cáo hắn lấy đặc quyền cảnh sát điều tra công dân lung tung, hơn nữa sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng. ” lão Trương thở dài: “Cho nên bị tạm thời cách chức, ngươi có thể đoán được là ai làm đi?”

Từ Chiến Thắng nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là tiểu tử Vu Nhất Xuyên kia, không cần đoán, hắn tại sao phải làm như vậy!”

“Chột dạ a. ” Lão Trương lắc đầu: “Lê Húc không có cách nào lại điều tra tiếp.”

“Không!” Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Ta sẽ tiếp tục điều tra!”

“Đừng xằng bậy, một cái đã muốn bị hành chính tố tụng , ngươi đừng rập khuôn bước theo hắn, Vu Nhất Xuyên không dễ chọc, lưu manh không thể sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đầu óc này của ngươi không phải đối thủ người nọ.” Lão Trương vỗ vỗ vai hắn: “Kỳ thật chúng ta tra hắn lâu như vậy hoàn toàn không có chứng cớ, kết quả sẽ chỉ là công dã tràng, không bằng quên đi.”

Từ Chiến Thắng vội vàng nói: “Quên đi? Không được! Quên đi là nói lên Lê Húc ngay từ đầu điều tra là sai lầm !”

Lão Trương nhìn người trẻ tuổi vội vàng này lắc đầu: “Cho dù hắn đúng thì thế nào? Có thể bắt Vu Nhất Xuyên sao? Lê Húc nói hắn đánh người, chuyện nhiều năm như vậy không có chứng cớ còn có thể thế nào? Lê Húc nói hắn thấy chết mà không cứu, không có một cái pháp luật có thể bởi vì thấy chết mà không cứu bắt người, cũng không phải Vu Nhất Xuyên đem người chết đẩy xuống! Lê Húc nói hắn cùng án tử của Phương Lỗi có liên quan, nhưng cho tới bây giờ tất cả đều là phỏng đoán, cho dù chứng minh tiền của Vu Nhất Xuyên đến từ cái chết của Phương Lỗi, có thể làm gì? Người cũng không phải hắn giết …”

“Chẳng lẽ cứ như vậy cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Không ai có thể trừng phạt hắn?” Từ Chiến Thắng cúi đầu, hắn liều mạng nghĩ: “Nếu chứng minh tiền của Vu Nhất Xuyên có là từ cái chết của Phương Lỗi, có phải có thể chứng minh hắn có được lợi ích từ cái chết của Phương Lỗi hay không… Có phải có thể chứng minh hắn có ý đồ cố ý muốn cho Phương Lỗi bị giết hay không…? “

Lão Trương đè lại bờ vai,đánh gảy lời của hắn: “Hiểu rõ rồi nói sau, ngươi hiện tại loạn như vậy, làm sao mà tiếp tục?”

Từ Chiến Thắng vẫn đang cúi đầu, hắn chưa từng có cảm thấy mình ngu ngốc như vậy: “Thì phải chứng minh hắn cùng cái chết của Phương Lỗi có quan hệ, tiến tới chứng minh hắn là đồng phạm …”

“Nếu thật có thể thuận lợi như vậy, cũng không cần đợi cho tiểu Lê bị hành chính khởi tố. ” Lão Trương thở dài: “Ta hiểu được tâm tình ngươi muốn giúp tiểu Lê, nhưng chuyện này không dễ dàng như vậy, rất nhiều chuyện phải kể đến quá trình. Vu Nhất Xuyên không thừa nhận, chúng ta liền không có cách nào, dù cho Vu Nhất Xuyên đã nghĩ muốn Phương Lỗi chết, chỉ cần không phải hắn động thủ giết người, chúng ta cũng không có biện pháp, cho dù muốn chứng minh hắn là đồng phạm cũng không có chứng cớ. Ngươi phải hiểu được loại chứng cớ là đồ vật này nọ rất dễ dàng bị hủy diệt, huống chi là lòng người, pháp trị xã hội nói chứng cớ, ta khuyên ngươi, chuyện này hay là thôi đi.”

“Ta sẽ không!” Từ Chiến Thắng quật cường lắc đầu: “Lê Húc tra xét lâu như vậy vì được đến chân tướng, hiện tại thật vất vả tiếp cận, ta tuyệt đối không thể như vậy quên đi, ta muốn tiếp tục!”

———————————————————-

Tan học Diệp Miêu ôm sách vở đi ra phòng học, có người ở phía sau gọi hắn: “Tan học? Miêu Miêu.”

Hắn không cần quay đầu lại thì biết người kia là ai, Diệp Miêu thấy thân thể cứng ngắc, Vu Nhất Xuyên đi tới: “Chúng ta đi ăn cơm.”

Hắn thực tự nhiên vươn tay lại, Diệp Miêu hướng bên cạnh né tránh một chút: “Sao ngươi còn có thể ngụy trang giống như chuyện gì chưa phát sinh qua?.”

Tay Vu Nhất Xuyên dừng giữa không trung, hắn chậm rãi thu hồi tay: “Nhiều người ở đây, chúng ta đi ra ngoài được không?.”

Diệp Miêu lắc đầu: “Ta và ngươi không có gì để nói.”

“Ngươi ngay cả cái cơ hội giải thích cũng không cho ta sao?” Vu Nhất Xuyên lôi kéo khủy tay hắn, mạnh kéo hắn ra ngoài: “Đi theo ta.”

Diệp Miêu không có phản kháng, hắn thật muốn nghe xem người nam nhân này giải thích cái gì.

Vu Nhất Xuyên kéo Diệp Miêu lên xe, lái xe đến một nơi cách trường học dừng lại, Vu Nhất Xuyên mở miệng nói: “Chúng ta nhận thức năm, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đối với ngươi đều là giả sao?”

“Không phải.” Diệp Miêu nhìn tiền phương: “Ta đối với ngươi cũng không phải.”

“Vậy tại sao ngươi phải rời khỏi ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự với Đoạn Tranh cùng một chỗ?” Vu Nhất Xuyên bắt lấy vai hắn: “Ta đã biết sai lầm rồi, ngươi lại cho ta một lần cơ hội được không?”

“Ta cho ngươi cơ hội, vậy ngươi có cho ba ba của ta cơ hội hay không?” Diệp Miêu quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng : “Thời điểm ba ba của ta ở trong nước, ngươi vì cái gì không để cho hắn cơ hội sống sót?”

Vu Nhất Xuyên trầm mặc một hồi: “Ta không có.”

Ánh mắt Diệp Miêu nhìn hắn tối đen: “Ngươi gạt ta.”

“Ta không có, ta sẽ không lừa ngươi.” Vu Nhất Xuyên ôm cánh tay Diệp Miêu: “Ta lúc ấy rất nhiều năm không xuống nước, ta không xác định ta có thể hay không đi cứu một người trưởng thành, hơn nữa ta cũng không muốn hắn chết, ta lúc ấy liều mạng gọi người cứu hắn, thật sự.Ngươi có thể đi hỏi những người lúc ấy ở công viên, tuy rằng ta không có cứu hắn nhưng ta thật sự không muốn hắn chết…”

“Hắn là ba ba của ta a!”

“Chính bởi vì hắn là ba ba của ngươi, hắn không muốn ta và ngươi cùng một chỗ, hắn chán ghét ta, nếu hắn vẫn còn sống chúng ta lại không thể cùng một chỗ. Chính miệng hắn nói không thể để cho ngươi trở thành đồng tính luyến ái, càng không thể cùng người như ta ở một chỗ.”

“Ngươi nói bậy!” Diệp Miêu kêu lên.

“Ta nói đều là sự thật. ” Vu Nhất Xuyên bắt lấy tay đệ đệ: “Lúc ấy ngươi mới mười sáu tuổi, ta mới mười chín tuổi, chúng ta căn bản không có năng lực phản khán gia đình. Ngươi vẫn nghe lời ba ba của ngươi, không có khả năng vì ta mà dứt bỏ hắn, trong lòng ta rất rõ ràng, cho dù ngươi luyến tiếc ta như thế nào cũng sẽ vì hắn mà buông tha ta, hắn so với ta trọng yếu…”

Diệp Miêu dùng sức rút tay về: “Chuyện này căn bản không phải là vấn đề ai trọng yếu hơn, ngươi không muốn cứu ba ba của ta kết quả hắn sẽ chết a! Ta sẽ không có ba ba , vì cái gì ngươi còn có thể nói năng hùng hồn như vậy,đầy miệng đều là lý do?!”

“Không, ta không phải tìm lý do, ta là thật sự biết mình sai lầm rồi! Ta sớm đã biết sai lầm rồi! Ta nhìn ngươi khi biết thúc thúc qua đời, ta liền hối hận! Ta thật sự hối hận, ta luyến tiếc ngươi khóc, ta thật sự luyến tiếc, ta khi đó liền hối hận, ta tình nguyện thúc thúc chia rẽ chúng ta cũng không muốn thấy ngươi khổ sở như vậy …” Vu Nhất Xuyên mạnh mẽ ôm đệ đệ: “Ngươi tha thứ ta được không, ta biết sai lầm rồi…”

Diệp Miêu giãy dụa, hắn không muốn lại ở trong ngực người nam nhân này, như rơi vào tay giặc: “Ngươi sai đâu chỉ là một kiện sự này, ngươi vì sao muốn đối với Tử Lam như vậy, hắn rốt cuộc trêu chọc ngươi cái gì !”

“Sự kiện kia cũng là lỗi của ta, ta xem ngươi tìm tân bằng hữu, luôn mồm đều là hắn, ta thực sinh khí… Thực xin lỗi, ta nhìn thấy bộ dáng Kiều Tử Lam, ta sợ ngươi sẽ thích hắn. Ta lúc bắt đầu cũng không muốn làm cái gì với hắn, ta chỉ là muốn cho hắn một chút giáo huấn, ta không muốn đối hắn làm cái gì…”

Diệp Miêu đột nhiên đình chỉ giãy dụa, hắn ngẩng đầu: “Vậy ngươi vì cái gì cải biến chủ ý? “

Ánh mắt Vu Nhất Xuyên có một chút mờ mịt, hắn tránh đi ánh mắt đệ đệ: “Ta không biết… Ta đã nghĩ thử một chút nam nhân trong lúc đó là làm như thế nào, ta đột nhiên có cái ý niệm trong đầu muốn bắt hắn thử một chút, đem hắn vào cái nhà trống kia.”

Diệp Miêu nhìn nam nhân đang nghiêng mặt: “Ngươi thích hắn?”

“Không, ta chỉ thích ngươi. ” Vu Nhất Xuyên vội vàng nói: “Chẳng lẽ điều này ngay cả ngươi cũng không tin?”

“Vậy ngươi vì cái gì cùng với hắn làm sự kiện kia, chẳng lẽ không cùng ngươi mình thích cũng có thể làm sao? Còn có hắn nói các ngươi cùng một chỗ, ngươi cùng hắn qua đêm, ngươi cùng hắn nhà hàng kia …”

“Ngươi đang ghen phải không?”

“Nếu ngươi không thích một người, này tính cái gì! Sự kiện kia chẳng lẽ đối với ngươi mà nói …cùng ai đều không có khác nhau?” Diệp Miêu ngừng một chút: “Bất quá cái đó và ta lại có quan hệ gì đâu?”

Vu Nhất Xuyên xoa mặt đệ đệ: “Đừng như vậy, ta chỉ thích ngươi…”

“Ngươi càng thích chính mình. ” Diệp Miêu rớt tay hắn ra: “Chuyện ngươi đối Tử Lam, không thể tha thứ, mặc kệ ngươi hiện tại đối hắn là dạng cảm tình gì, ngươi hủy đi hắn. Hắn vốn là một thiếu niên sáng sủa lạc quan tiền đồ rộng mở, đều bị ngươi hủy diệt rồi, toàn bộ là sai lầm của ngươi.”

“Hảo, là lỗi của ta, ta nguyện ý bồi thường hắn, hắn muốn cái gì chỉ cần ta làm được đều sẽ làm tất cả, ta sẽ tận hết khả năng cầu hắn tha thứ. ” Vu Nhất Xuyên nhìn Diệp Miêu: “Như vậy ngươi có thể tha thứ ta sao?”

Diệp Miêu thái độ vẫn lãnh đạm: “Người ngươi có lỗi là Tử Lam, hắn tha thứ ngươi là chuyện của các ngươi, cho dù ngươi vì bồi thường hắn cùng hắn một chỗ, cũng không có quan hệ với ta.”

“Ngươi như thế nào nói như vậy…” Vu Nhất Xuyên cuối cùng lộ ra biểu tình tức giận: “Ngươi nghĩ rằng ta để ý hắn tha thứ ta hay không sao? Ta cũng là vì ngươi, ngươi vì cái gì không hiểu?! Ngươi còn chưa tin ta có bao nhiêu yêu ngươi!”

Diệp Miêu nhìn hắn, hắn lắc đầu biểu tình khó có thể tin, sau đó hắn chậm rãi nói: “Ngươi rốt cuộc có hay không nhìn xung quanh? Ngươi cưỡng hiếp người khác, ngươi là tội phạm a! Ba ba của ta cho dù không phải ngươi đẩy xuống, nhưng ngươi thấy chết mà không cứu a! Ngươi còn miệng đầy đạo lý, ngươi đều là bị buộc, ngươi không cứu ba ba của ta là bởi vì ngươi muốn cùng ta một chỗ, ngươi cưỡng hiếp người khác là bởi vì ngươi sợ ta sẽ thích người khác, ngươi rốt cuộc là hạng người gì! Ta làm sao sẽ thích người như ngươi vậy!”

Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ta là người như thế nào?”

“Ngươi là người lãnh huyết vô tình! Ngươi rốt cuộc có tình người hay không? Người khác thế nào ngươi cũng không sao cả phải không?”

Vu Nhất Xuyên không chút do dự đánh gảy lời của hắn: “ Đúng vậy, ta chỉ để ý ngươi.”

“Trừ ta ra, bọn họ trong mắt ngươi là cái gì?” Diệp Miêu nhìn hắn, một chữ một chữ nói: “Ta ghét nhất bị người như ngươi yêu.”

Hắn đẩy cửa xe đi xuống, không có quay đầu lại.

END .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio