Mắt đầu tiên nhìn thấy chính là màu trắng nóc nhà, Diệp Miêu ngồi dậy, trên lưng một trận đau nhức, hắn căn bản ngồi không dược, chính là kêu lên: “Ca…”
Hộ sĩ một bên hoảng sợ: “Ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào?”
Hắn nghĩ tới, ca ca vọt vào trong lửa tung hắn ra ngoài, hắn hiện tại ở bệnh viện, vậy ca ca đâu? Diệp Miêu nắm lấy cổ tay hộ sĩ, khàn khàn nói: “Anh của ta ở đâu?! Anh của ta ở đâu!”
Hộ sĩ do dự một chút: “Ngươi tốt nhất vẫn là không nên biết…”
“Ngươi nói mau, ca ca ta thế nào, hắn có phải hay không…” Diệp Miêu cảm thấy được tâm giống sụp xuống, hắn nghe thanh âm của mình mỏng manh: “Đã chết…”
“Không có a, ai nói hắn đã chết.” Hộ sĩ lắc đầu: “Bất quá tình trạng không tốt lắm, hiện tại còn chưa thoát nguy hiểm, trên người bị bỏng rất nhiều, phế bộ cũng hút vào rất nhiều bụi, đáng sợ nhất chính là đầu hắn bị va chạm mạnh, có thể…” Nàng ngừng một chút: ” Sẽ tạm thời không tỉnh lại được.”
Diệp Miêu không lên tiếng, hắn còn sống, hắn còn sống.
“Ai, hắn còn trẻ tuổi như vậy, ngươi đừng quá lo lắng, hắn tuổi trẻ thân thể tốt như vậy, nói không chừng sẽ vượt qua được, ngươi đem thân thể của mình dưỡng hảo.” Hộ sĩ xoay người: “Ta đi kêu bác sĩ tới kiểm tra ngươi.”
—————————————————————————
Lê Húc ở công ty Vu Nhất Xuyên, ánh mắt nữ thư kí hồng hồng: “ Vu tổng chúng tôi nằm viện, còn không biết có thể qua được hay không!.”
Lê Húc thực tự nhiên hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
“Hắn tiến vào lửa cứu người. ” Thư kí rút khăn che ánh mắt: “Hắn thật là một người tốt.”
Lê Húc cũng không biết Vu Nhất Xuyên là cái loại xá mình cứu người này a, hắn cảm thấy được là ngoài ý muốn: “Hắn cứu người? Hắn cứu ai?”
“ Đệ đệ của Vu tổng, Vu tổng chúng tôi còn trẻ như vậy… suất như vậy …” Thư kí khóc ra: “Người tốt nhất định phải có hảo báo a!”
Lê Húc không nói thêm nữa, đành phải về nhà, Từ Chiến Thắng cầm tờ báo chờ hắn trước cửa nhà: “Ngươi đã trở lại?”
“Chờ ta đã lâu? Lần sau đem chìa khóa nhà cho ngươi một cái.” Lê Húc bên cạnh mở cửa: “Ta vừa mới đi công tu Vu Nhất Xuyên tìm hắn, có chuyện muốn hỏi hắn một chút, kết quả có cái đại tin tức…”
“Trên báo đăng, xá mình cứu người tình thâm huynh đệ, Vu Nhất Xuyên đã muốn bị viết thành anh hùng …” Từ Chiến Thắng xếp báo lại: “Ta thực không hiểu hắn là loại người gì, hắn rốt cuộc là người tốt hay người xấu a, có thể liều mạng như vậy cứu người, như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ thấy chết mà không cứu a.”
Lê Húc cũng gật đầu: “Ta cũng hiểu được ngoài ý muốn, trực giác không ngừng nói cho ta biết hắn là người rất có tâm kế.Nhưng ta hỏi người bên cạnh hắn, không có một người không nói hắn tốt. Có đôi khi chính mình cũng hoài nghi phán đoán của mình, hắn thật ra là hạng người gì? Hắn có thể vọt vào đám cháy đi cứu đệ đệ không cùng huyết thống, lại vì sao nhìn kế phụ chết mà không cứu …” Hắn đột nhiên dừng lại lời nói.
Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Ngươi lại nghĩ cái gì?”
“Khi ta đi điều tra Diệp Miêu, hắn đối với chuyện Vu Nhất Xuyên phản ứng đặc biệt lớn. Hiện tại đến phiên Vu Nhất Xuyên, hắn đối với chuyện Diệp Miêu cũng không tầm thường như vậy. Có hay không khả năng, bọn họ cũng không phải quan hệ huynh đệ bình thường?” Lê Húc chậm rãi nói: “Hoặc là nói, bọn họ so với huynh đệ càng tiến thêm một bước?”
“So với huynh đệ càng tiến thêm một bước?” Từ Chiến Thắng suy nghĩ một chút: “Ý ngươi là, bọn họ là… một đôi? Không thể nào!”
“Nếu như là như vậy, Vu Nhất Xuyên thấy Diệp Tự Lập chết mà không cứu liền có lý do, Diệp Tự Lập khẳng định sẽ không hy vọng con mình là đồng tính luyến ái, hắn tất nhiên phản đối bọn họ. Cho nên Vu Nhất Xuyên thấy hắn sắp chết không đi cứu, hắn đã chết sẽ không người ngăn trở bọn họ. Hơn nữa sự kiện Lô Uy kia hắn cũng có đủ động cơ, bị Lô Uy đánh đập không chỉ là đệ đệ, còn là.. người yêu.” Lê Húc đối với hai nam nhân dùng cái từ này vẫn không được tự nhiên, hắn ngừng một chút, nói tiếp: “Hai cái án này hắn đều có động cơ hợp lý .”
“Chính là… Hắn có thể không muốn sống đi cứu Diệp Miêu, cảm tình của bọn họ thật đúng là thâm…” Từ Chiến Thắng thở dài: “Vu Nhất Xuyên nhưng thật ra là một người si tình a…”
“Ngươi lầm trọng điểm. ” Lê Húc vỗ vỗ bả vai bạn tốt: “Ta sẽ không bởi vì hắn si tình hoặc là không si tình để điều tra, người phạm sai lầm phải bị trừng phạt.”
—————————————————————-
Đoạn Tranh cũng không có đại thương, phổi lúc sau đã không còn đáng ngại, hắn đến phòng bệnh Diệp Miêu: “Ngươi thế nào?”
Diệp Miêu mặc bệnh phục màu lam nhạt, bộ dáng của hắn nhìn qua im lặng mà bình thản, hắn nhìn Đoạn Tranh: “Ngươi không có việc gì, thì tốt rồi.”
“Ngươi thì sao?” Đoạn Tranh cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta không thể cứu ngươi…”
“Ngươi đừng tự trách, ngươi xem ta hảo hảo a, không có việc gì, bác sĩ nói ta chỉ là hút vào nhiều bụi, trên lưng có ngoại thương cũng không nghiêm trọng, làm một hai lần trị liệu thì tốt rồi.” Dệp Mêu cười cười: “Rất nhanh có thể xuất viện.”
“Ta không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào, lúc ấy ngươi đem ta đẩy ra, ta mới tránh được trực tiếp va chạm, là ngươi đã cứu ta, ngươi hiện tại thật là ân nhân cứu mạng của ta …”
“Không có quan hệ, có thể đến giúp ngươi là tốt rồi, kỳ thật lúc trước ngươi giúp ta nhiều như vậy, không biết như thế nào tạ ơn ngươi, chớ để ở trong lòng.”
Đoạn Tranh nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn: “Ngươi ý là không phải nói…..chúng ta huề nhau?”
“Cái gì? Chúng ta là bằng hữu a, ” Diệp Miêu dựa vào gối đầu sau lưng: “Có phải người buôn bán các người, cái gì cũng có thể tính ra?”
“Không phải, ta là sợ, chúng ta rốt cuộc không thể nào …” Ánh mắt Đoạn Tranh chậm rãi u ám xuống: “Có phải ngươi sẽ trở về bên cạnh hắn hay không? Hắn không sợ chết đi cứu ngươi, ngay cả ta… cũng cảm thấy được… Hắn thực yêu ngươi…”
“Bác sĩ nói ca ca còn đang trong thời kì nguy hiểm…” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Nếu hắn chết, ta liền bồi hắn cùng nhau.”
Đoạn Tranh thấy tâm mình chìm xuống, hắn miễn cưỡng hỏi: “Nếu hắn còn sống?”
“Nếu hắn còn sống. ” Diệp Miêu nhẹ nhàng lay đầu một chút: “Vậy vẫn là không có khả năng…”
Đoạn Tranh trầm mặc, hắn biết mình vĩnh viễn không chiếm được.
Ngoài cửa sổ gió thổi vào, tóc trên trán Diệp Miêu phiêu động, hắn nhỏ giọng nói: “Tuy rằng nghĩ như vậy không đúng, cũng thực ích kỷ, chính là ta cảm thấy được chết đi cũng rất tốt.”
Không biết vì cái gì Đoạn Tranh cảm thấy được hắn có chút xa lạ.
“Đã chết sẽ không đau đớn.” Diệp Miêu ánh mắt mơ hồ, hắn như là lầm bầm lầu bầu: “ Ngày đó ca ca tới tìm ta, ta nói với hắn ta ghét nhất bị người như hắn yêu, ta là nói thật, hắn một chút cũng không tự kiểm điểm chính mình, tim của hắn quá độc ác. Đúng vậy, ta tin tưởng hắn yêu ta a, tin tưởng trong lòng hắn chỉ có ta a, chính là nếu chỉ có ta, không có thứ gì khác, ta sẽ cảm thấy thực đáng sợ… Thật sự đáng sợ, khi đó ta nhìn ánh mắt của hắn, hắc sâu như vậy, nhìn không tới, giống như lốc xoáy, nếu chìm xuống liền hoàn toàn hủy diệt rồi…”
Đoạn Tranh nhìn Diệp Miêu, lạp lạp khủy tay hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ngày đó ta thật sự cho là mình muốn chết, trong đầu lại toàn là hắn. Vừa nghĩ tới hắn, ta liền không muốn chết, ta luyến tiếc, ca ca thoạt nhìn rất mạnh mẽ, kỳ thật hắn thực ỷ lại ta. Ta không để ý tới hắn, hắn sẽ rất khó qua. Ta mất hắn làm sao bây giờ, ta luyến tiếc hắn khổ sở, tựa như ta luyến tiếc hắn ở phía sau xe đuổi theo ta… Ta là người không có tiền đồ, hắn rõ ràng là phá hủy một người như vậy, nhưng ta lại …”
“Đừng khóc…”
“Hắn nói hắn tới cứu ta, ta… ta mới không cần hắn tới cứu ta, ta không cần thiếu mạng của hắn, cũng không muốn hắn liều mạng… Ta muốn hắn hảo hảo, hắn bắt lấy tay của ta, lại buông ra, ta mới tin tưởng ca ca thật sự quá ác tâm, hắn thật sự có thể buông tay, thật sự có thể đem ta ra bên ngoài, bảo ta một người sống sót, hắn so với ta nhẫn tâm hơn… Ta làm không được, ta nói được nhưng làm không được, hắn bảo ta sống sót, không có khả năng … Ta sẽ không nghe hắn nói, hắn chết ta sẽ không muốn sống…”
Đoạn Tranh nói không nên lời nói, hắn rất muốn nói “vậy ngươi chết ta làm sao bây giờ”, chính là hắn nói không nên lời. Hắn nghĩ có lẽ ngày đó hắn nên ở bên cạnh Diệp Miêu chờ lửa thiêu đến trên người, mà không phải tùy ý nhân viên cứu hỏa đem mình cứu đi. Lại nghĩ có lẽ hắn không thương Diệp Miêu bằng Vu Nhất Xuyên lãnh khốc tâm kia, hắn không làm được buông tha cho sinh mệnh chính mình.
Cho nên hắn biết mình vĩnh viễn cũng không có khả năng thắng được Vu Nhất Xuyên, hắn dùng trái tim yêu Diệp Miêu, mà Vu Nhất Xuyên dùng chính là cái mạng.
END .