Mà bên cửa sổ phòng bệnh đứng một người, người kia mặc bệnh phục màu lam, trên đầu vẫn quấnbăng gạc màu trắng, gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào, nam nhân chậm rãi quay đầu.
Diệp Miêu lăng lăng nhìn hắn, nam nhân kia cũng nhìn lại, hai người không nói gì.
Diệp Miêu gian nan mở miệng: “Ngươi… ngươi tỉnh…”
Vu Nhất Xuyên trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu gật đầu.
“Ngươi… tỉnh…” Diệp Miêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn phản ứng không kịp, ca ca tỉnh, nên làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ, bọn họ nên làm cái gì bây giờ… Hắn cảm thấy được mình không thể còn nhìn hắn như vậy, bằng không hắn sợ mình sẽ nhịn không được bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, Diệp Miêu xoay người: “Ta đi kêu bác sĩ.”
“Chờ một chút.”
Diệp Miêu quay đầu lại, chờ hắn nói hết.
Vu Nhất Xuyên vẫn nhìn hắn, nhẹ nhàng nhíu mày: “Ngươi là… ai?”
————————————
Bác sĩ lấy đèn pin chiếu vào mắt Vu Nhất Xuyên: “Tình trạng thân thể không tồi.”
Y Phân đứng ở một bên kéo tay Vu Nhất Xuyên: “Nhất xuyên a, ngươi xem, ta là ai?”
Vu Nhất Xuyên rút tay ra, bộ dáng của hắn có chút sợ hãi, hai mắt thật to bối rối nhìn người trước mặt.
Vu Cảnh Đường cúi xuống: “Ta là ai? Ngươi biết ta không?”
Vu Nhất Xuyên theo bản năng lui về phía sau: “Ngươi… ai…”
“Ngươi đừng dọa hắn. ” Y Phân ngăn lại chồng trước: “Nhất Xuyên vừa mới tỉnh lại, ngươi đừng dọa hắn.”
“Ta dọa hắn? Hắn sáu năm chưa gặp ta, cư nhiên hỏi ta là ai?” Vu Cảnh Đường cười khổ lắc đầu: “Nhất Xuyên, ta là ba ba a.”
Bác sĩ ngăn hai người lại: “Các ngươi đừng làm phiền a, ta dẫn hắn đi chụp CT”.
Y Phân giữ chặt áo bác sĩ: “Hắn làm sao? Vì sao tỉnh lại không biết ai?”
“Có thể là mất trí nhớ. ” Bác sĩ lãnh đạm nói: “Lúc đầu đã nói não bộ đã bị va chạm, thần kinh não vốn là chuyện phức tạp, tình huống nào cũng không ngạc nhiên, hiện tại ta dẫn hắn đi kiểm tra.”
Hắn nói xong kéo Vu Nhất Xuyên đi ra ngoài, Vu Nhất Xuyên có chút sợ hắn, thân thể lui về phía sau.
Vu Cảnh Đường đẩy đứa con về phía trước: “Sợ cái gì a, như vậy sao giống nam nhân! Mất trí nhớ có cái gì, còn sống chính là tâm nguyện lớn nhất của ba ba, nhanh đi!”
Vu Nhất Xuyên sợ tới mức trốn sang một bên: “Các ngươi là ai…”
Bác sĩ kéo tay Vu Cảnh Đường xuống: “Hắn mới vừa tỉnh, dễ dàng bị kích thích, các ngươi đừng kích động như vậy, ta dẫn hắn làm xong kiểm tra toàn diện rồi nói sau.”
—————————————————
Vu Nhất Xuyên ngồi ở ghế dài trong hoa viên bệnh viện, Y Phân lấy ra album ảnh chỉ cho hắn: “Đây là ngươi trước đây, ảnh chụp ngươi được một trăm ngày, rất đáng yêu, có ấn tượng hay không?”
“Ngươi cho hắn xem hắn một trăm ngày, hắn có ấn tượng mới kỳ quái đi. ” Vu Cảnh Đường đứng ở sau lưng đứa con, hắn mở phía sau album: “Đây là ngươi lúc tốt nghiệp sơ trung , cùng khuôn mặt hiện tại của ngươi mặt không khác biệt nhiều lắm, ngươi nghĩ ra gì không?”
“Hình này cách lâu như vậy,làm sao hắn nhớ.” Y Phân đem album mở lại phía trước: “Nhất Xuyên đừng nóng vội, chúng ta từ từ sẽ nhớ, vừa rồi là một trăm ngày, bây giờ là một tuổi, xem rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, đội mũ quả dưa … Ngươi là tiểu bảo bối của mẹ…”
Nàng vươn tay qua muốn sờ mặt đứa con, Vu Nhất Xuyên lập tức né phía sau: “Ngươi làm gì?.”
Y Phân sửng sốt một chút, thở dài: “Ta là mụ mụ ngươi, ngươi sợ ta như vậy…”
“Đừng trách hắn, hắn chỉ là không nhớ rõ. ” Vu Cảnh Đường ngồi vào bên kia đứa con: “Đã quên cũng tốt, mấy năm này ba ba thực xin lỗi ngươi, hiện tại có năng lực bồi thường ngươi, phụ tử chúng ta một lần nữa bắt đầu cũng tốt.”
Y Phân nhìn hắn: “Mấy năm nay ngươi sống thế nào?”
“Nhất Xuyên đi rồi lúc sau ta ra nước ngoài , đi New Zealand, buôn bán lời được ít tiền.” Vu Cảnh Đường trả lời vợ đơn giản,mắt lại nhìn Vu Nhất Xuyên vẫn cuối đầu xem ảnh : “Trước kia ngươi nói ba ba là người sống thất bại, ba ba hiện tại thành công …”
Hắn muốn sờ đầu đứa con, nghĩ nghĩ lại rụt tay về: “Ba ba cho ngươi thời gian, chậm rãi nghĩ, không cần nóng nảy.”
Vu Nhất Xuyên chậm rãi ngẩng đầu: “Ngươi thật sự là ba ba của ta?”
“Ân, có nhiều ảnh như vậy, đúng rồi, trong này còn có lúc ba ba và mụ mụ kết hôn, ta cũng lấy từ nhà trước kia tới…” Vu Cảnh Đường vội vàng mở ra một cuốn album khác: “Sau khi ly hôn, mỗi ngày ta đều nhớ tới trước kia …”
“Các ngươi ly hôn?” Vu Nhất Xuyên đột nhiên đánh gảy lời phụ thân.
Vu Cảnh Đường sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu: “ Đúng vậy.”
Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Chuyện khi nào?”
“Khi ngươi mười tuổi, thực xin lỗi, là mụ mụ không cần ngươi.” Y Phân nắm tay đứa con lạnh như băng: “ Đúng vậy, mụ mụ thực xin lỗi ngươi.”
“Đừng nói chuyện này. ” Vu Cảnh Đường thấp giọng nói: “Vừa lúc hắn không nhớ rõ, chúng ta nói chuyện vui vẻ, chuyện không nên nhớ lại, vừa lúc quên mất.”
“Ngươi… mấy năm nay một chút cũng không thay đổi, chỉ nghĩ cho mình. ” Y Phân lắc đầu: “Nhất Xuyên có quyền lợi được biết.”
Vu Cảnh Đường sắc mặt cũng rất khó xem: “Ta là vì cho hắn tốt, ngươi có hiểu hay không? Ngươi cũng vẫn là giống như trước đây, vĩnh viễn không nghĩ cho ta.”
“Các ngươi chính là như vậy, cho nên ly hôn?” Vu Nhất Xuyên đột nhiên xen mồm nói.
Y Phân quay đầu đi, không nói gì. Vu Cảnh Đường thẳng thắn thành khẩn gật đầu: “Ba ba đã làm không ít chuyện sai, bất quá đều là quá khứ, ba ba đã sửa đổi,hiện tại ba ba có rất nhiều tiền, ngươi sẽ không lại cảm thấy được ba ba thất bại, ba ba mang ngươi đi New Zealand,tất cả của ba ba là của ngươi…”
Y Phân đánh gảy lời chồng trước: “Nhất Xuyên sao có thể cùng ngươi đi? Hắn là con độc nhất của ta.”
“Lúc trước là ai bỏ hắn lại, làm cho hắn…” Vu Cảnh Đường dừng lại lời nói, hắn một lần nữa cười rộ lên: “Ngươi chiếu cố con mình thành như vậy, sao ta có thể để hắn lại cho ngươi? Ở lại cái chỗ này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cảnh…” Hắn lại ngừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc trước ta đối với Nhất Xuyên không phải tốt lắm, nhưng ta sẽ đem tất cả của ta,đều bồi thường cho hắn.”
“Nhất Xuyên sẽ không cùng ngươi đi!” Y Phân đứng lên, nàng nhìn phía Diệp Miêu đứng ở xa xa: “Tiểu Miêu, ngươi lại đây.”
Diệp Miêu luôn ở xa xa nhìn ca ca, hiện tại ca ca có ba ba mụ mụ, hắn không hề cô đơn. Bọn họ một nhà ba người viên mãn như vậy, mình mới là dư thừa, hắn đối với kế mẫu lắc đầu.
Y Phân ngoắc hắn: “Ngươi lại đây, mụ mụ có chuyện hỏi ngươi.”
Diệp Miêu không có cách nào, chỉ phải đi qua, Vu Nhất Xuyên im lặng ngẩng đầu, ánh mắt là xa lạ hoàn toàn.
“Nhất Xuyên ngươi xem, hắn là đệ đệ của ngươi Diệp Miêu. Hắn là người ngươi thích nhất, nếu ngươi đi cùng ba ba,hắn …”
Vu Nhất Xuyên khó hiểu nhìn mẫu thân: “Hắn là đệ đệ của ta?”
Y Phân sửng sốt một chút, lập tức khẳng định: “Đúng!”
“Vậy hắn vì cái gì không cùng họ với ta? Ta họ Vu, hắn họ Diệp. ” Vu Nhất Xuyên mắt nhìn Diệp Miêu: “Bộ dạng cũng không giống.”
“Ngay cả tiểu Miêu ngươi cũng không biết?” Y Phân không thể tin được nhìn Vu Nhất Xuyên: “ Rõ ràng lúc trước ngươi thích hắn như vậy, cũng không cần mạng vọt vào hỏa hoạn cứu hắn. Cư nhiên ngay cả tiểu Miêu cũng không biết?”
Diệp Miêu nhìn Vu Nhất Xuyên, không thể dời tầm mắt.
Vu Cảnh Đường giải thích: “Tiểu hài tử này là con của đối tượng mẹ ngươi tái hôn, không có quan hệ huyết thống với ngươi.”
Vu Nhất Xuyên lại nhìn thoáng qua Diệp Miêu: “Không có quan hệ huyết thống …sao gọi là huynh đệ.”
“Nói đúng! Ngươi đã mất trí nhớ, bên này cũng không có gì hay để lưu luyến, không bằng cùng ba ba đi New Zealand bắt đầu một lần nữa, công ty bên này của ngươi ba ba sẽ ủy thác người xử lí, ngươi đừng lo lắng, ” Vu Cảnh Đường vỗ vỗ bả vai đứa con: “Ba ba sẽ làm ngươi được hạnh phúc.”
Vu Nhất Xuyên gật gật đầu: “Hảo.”
Sau đó hắn nở nụ cười, thoải mái mà khoái trá.
Diệp Miêu thẳng tắp nhìn hắn, nụ cười đơn thuần này mất đi tâm cơ thâm trầm của hắn, ánh mắt sáng ngời. Hắn là thật sự cái gì cũng không nhớ rõ hay chính là mình, cái gì cũng không nhớ rõ.
“Nói bậy! Ta sẽ không để cho Nhất Xuyên đi theo ngươi!” Y Phân kêu lên: “Lúc trước ngươi đối với cái nhà này như thế nào? Còn muốn ta lại nói ra sao! Ngươi ở bên ngoài tìm nữ nhân, một lần lại một lần, ngươi để bao nhiêu tâm ở nhà, ngươi đê tiện vô sỉ, ngươi căn bản không xứng làm phụ thân của hắn…”
“Câm mồm!” Vu Cảnh Đường bắt lấy nữ bả vai nữ nhân: “Ngươi không được trước mặt Nhất Xuyên nói ta như vậy!”
“Ngươi đã làm cái gì chính mình rõ ràng nhất, ta vì sao ly hôn, bởi vì ngươi làm chuyện thương thiên hại lí quá nhiều. Căn bản không có gì để trong mắt ngươi, trong mắt ngươi chỉ có chính mình, Nhất Xuyên biến thành như bây giờ đều là ngươi làm hại!”
“Ta làm hại? A, lúc trước là ai muốn ly hôn? Là ai làm cho hắn đuổi theo phía sau xe?!”
Vu Nhất Xuyên nhìn cha mẹ cãi nhau, hắn mờ mịt chuyển tầm mắt nhìn về phía Diệp Miêu: “Bọn họ chính là như vậy mới ly hôn?”
Hắn bởi vì bệnh nặng mới khỏi mà mặt tái nhợt thoạt nhìn tiều tụy, Diệp Miêu đột nhiên đau lòng, hắn ngồi xổm xuống cầm một ngón tay của hắn: “Ngươi đừng khổ sở.”
Vu Nhất Xuyên bĩu môi: “Ta vì sao mà khổ sở, mấy ngày hôm trước mới nhận thức bọn họ.”
Hai người đang khắc khấu đồng thời dừng lại, bọn họ liếc nhìn nhau, không nói gì thêm.
END .