“Ta đã giết người?” Vu Nhất Xuyên liều mạng lắc đầu: “Ta không có, ta sẽ không… “
Lê Húc đứng lên bắt lấy cổ tay của hắn: “Ngươi phủ nhận cũng vô dụng, chúng ta đã có chứng cớ chứng minh ngươi tự tay giết hắn, nhân chứng vật chứng đều có, hiện tại ta tới bắt ngươi quy án, công đạo cho người chết!”
“Phương cảnh quan… Ta sẽ không giết người! Sao ta có thể giết người! Ngươi đang gạt ta!” Vu Nhất Xuyên dùng sức tránh tay hắn đang bắt lấy cổ tay mình: “Ngươi khi dễ ta mất trí nhớ, ngươi đang gạt ta…”
“Tốt, ngươi nói ta lừa ngươi. ” Lê Húc buông tay ra: “Như vậy ngươi nói cho ta biết, tình huống thực sự là thế nào?”
“Ta cái gì cũng không nhớ a, cho dù ngươi nói ta giết người, ta cũng không có cách phản bác ngươi. Nhưng ta không có khả năng làm ra cái loại chuyện giết người này, hơn nữa ngươi nói ta là giết phụ thân người mà ta thích nhất, ta vì sao muốn giết hắn a!”
“Bởi vì hắn không muốn con hắn là đồng tính luyến ái. ” Lê Húc ngừng một chút, tiếp tục nói: “Người ngươi thích,cũng giống ngươi, đều là nam nhân.”
“Là đệ đệ của ta sao? Mẹ của ta nói qua ta thích nhất hắn. ” Vu Nhất Xuyên suy nghĩ một chút, phản bác nói: “Không đúng, ngươi gạt ta!”
Lê Húc quyết định nói dối: “Ta không có lừa ngươi, ngươi tự tay giết phụ thân của đệ đệ ngươi.”
“Theo ngươi nói, tự tay ta giết phụ thân của đệ đệ, vậy sao đệ đệ còn cùng ta ở một chỗ? Hắn hiện tại mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc ta, cho tới bây giờ hắn không nói với ta chuyện ta giết người, hắn đối ta tốt lắm..” Khóe miệng Vu Nhất Xuyên hiện ra một chút ý cười: “Thật sự tốt lắm…”
“Bởi vì hắn thích ngươi a!” Lê Húc lắc đầu: “Hơn nữa ngươi hiện tại cái dạng này, hắn không đành lòng mặc kệ ngươi a!”
Vu Nhất Xuyên hỏi ngược lại: “Hắn thích ta?”
“ Đúng vậy a, hắn thích ngươi, thích đến mức ta cũng nhìn ra.Trước kia ta đi điều tra ngươi, vừa nói chuyện của ngươi, sắc mặt hắn khẩn trương, hắn sợ ngươi gặp chuyện không may, là thật thích ngươi a.” Lê Húc nói tiếp: “Ta còn chưa nói xong, ngươi giết người đâu chỉ một người này, còn có đồng sự của ngươi …”
Hắn đột nhiên dừng lại, hắn mạo danh Phương Lỗi đi điều tra, sao có thể nói tên Phương Lỗi ra.
Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Đồng sự ta làm sao? Sẽ không… cũng bị ta…”
“Đúng!” Lê Húc gật đầu: “Ngươi vì tiền giết đồng sự, hiện tại ngươi có rất nhiều tiền, còn có công ty, đều là đồng sự của ngươi đổi mệnh lấy, hắn tín nhiệm ngươi, ngươi lại giết hắn!”
Vu Nhất Xuyên biểu tình không tin được lắc đầu: “Ngươi nói bậy! Ta sẽ không giết người!”
Lê Húc quyết định hù dọa hắn: “Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, ngươi chống chế cũng vô ích, vừa lúc ngươi mất trí nhớ, dù sao chúng ta đã có toàn bộ chứng cớ, có thể khởi tố ngươi …”
“Ngươi xem như là một cảnh sát sao!”
Một thanh âm quen thuộc từ cửa truyền đến.
Lê Húc xoay người, Diệp Miêu cầm bình hoa đứng ở cửa phòng bệnh: “Lê cảnh quan, ta đã nghe được toàn bộ , tại sao ngươi có thể đối xử với một người mất trí nhớ như vậy?.”
Lê Húc thẹn trong lòng, hắn có điểm xấu hổ: “Ta, ta là vì…”
“Ngươi là vì điều tra, phải không?” Diệp Miêu đi vào phòng bệnh, hắn đem bình hoa để trên bàn: “Cho nên là có thể vặn vẹo sự thật, phải không?”
Vu Nhất Xuyên giống như thấy cứu tinh chạy qua, lôi kéo tay đệ đệ: “Hắn nói ta giết ba ba ngươi …”
Ánh mắt hắn tối đen mở thật to nhìn Diệp Miêu, giống sẽ tùy thời trào ra nước mắt, Diệp Miêu cầm tay hắn: “Hắn không phải ngươi giết.”
Vu Nhất Xuyên cúi đầu, nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ: “Thật vậy chăng?”
Diệp Miêu nhìn về phía Lê Húc: “Ngươi đi đi, ca ca ta cái gì cũng không nhớ, cho dù ngươi là cảnh sát cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác, hoặc là bắt người.”
Lê Húc tự biết đuối lý, hắn nhìn Vu Nhất Xuyên, lại nhìn Diệp Miêu, xoay người rời đi.
Vu Nhất Xuyên vẫn nắm tay đệ đệ: “Ba ba của ngươi thật sự không phải ta giết?”
“Đó là ngoài ý muốn. ” Diệp Miêu nhìn ánh mắt ướt át của hắn: “Nhưng ngươi không có cứu hắn.”
“Thì phải là nói… vẫn là cùng ta có quan hệ?” Vu Nhất Xuyên biểu tình thất vọng nhìn Diệp Miêu: “Ta thật sự rất đáng giận, tại sao ta có thể làm loại việc này? Tại sao ta có thể phá hư thành như vậy?… Ngươi, ngươi có phải trong lòng rất hận ta hay không …”
Diệp Miêu cũng không trả lời hắn, hắn giơ cánh tay lên, chậm rãi chạm vào tóc Vu Nhất Xuyên, màu vàng dương quang theo ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt hắn, Vu Nhất Xuyên nhìn nam hài tử biểu tình im lặng. Hắn cảm thấy được Diệp Miêu tựa như thiên sứ.
——————————————
Thân thể Vu Nhất Xuyên đã dần khang phục, vấn đề mất trí nhớ thủy chung không có chuyển biến tốt đẹp. Vu Cảnh Đường có chút sốt ruột,vấn đề dẫn hắn xuất ngoại không chỉ nói một lần, thái độ Vu Nhất Xuyên hoàn toàn là không sao cả, Y Phân lôi kéo Diệp Miêu thỉnh hắn hỗ trợ, Diệp Miêu cũng bất lực: “Ca ca hắn không nhớ ta, ở trong mắt của hắn, ta cùng người khác không có khác nhau.”
Thời điểm hắn nói lời này trong lòng không phải không khổ sở.
Rõ ràng từng nói cả đời cùng một chỗ, rõ ràng từng nói vĩnh viễn bảo vệ mình, rõ ràng từng nói không có gì quan trọng hơn mình, kết quả là, cùng những người khác cũng không có gì bất đồng. Chính là nếu nam nhân kia nhớ lại, bọn họ nên đối mặt nhau như thế nào? Dù sao trung gian là rất nhiều thương tổn cùng lừa gạt.
Đoạn Tranh không còn đến tìm hắn, chỉ nhắn rất nhiều tin: ” ngươi định làm như thế nào? ”
Diệp Miêu nắm di động suy nghĩ một hồi, trả lời: ”’liền như bây giờ đi. ”
Đoạn Tranh chỉ chốc lát lại nhắn cho hắn: ”nếu ngày đó ta cùng ngươi chết, kết quả có thể khác nhau hay không? ”
Diệp Miêu nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, ngắn gọn địa trả lời: ” ta muốn ngươi hạnh phúc. ”
Sau đó hắn khép lại di động.
Kỳ thật hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới có thể có kết quả khác. Mười bốn tuổi ngày đó nhìn thấy Vu Nhất Xuyên, hắn không còn nghĩ qua có thể có kết quả khác. Thiếu niên mười bảy tuổi kéo hắn vào trong lòng ngực, tay vòng qua vuốt sau đầu mình, thanh âm nhào vào lổ tai, ấm áp chưa từng phai màu.
Cảm giác này chính là ôn nhu, không có bất luận kẻ nào lại có thể cho hắn ôn nhu như vậy.
Đoạn Tranh cũng là người rất tốt, hắn ở trong hỏa hoạn không có việc gì chính là vui mừng lớn nhất của mình. Vẫn không biết nên như thế nào báo đáp ân tình của hắn, cái này cũng coi như bồi thường một chút, hắn không muốn thiếu Đoạn Tranh cái gì, bởi vì hắn không thể hồi báo.
Đoạn Tranh đối với mình cũng là thật tâm thích đi, nếu hắn có thể xuất hiện sớm hơn ca ca … Khi mình mười bốn tuổi đã không thể chứa thêm kẻ nào.
Diệp Miêu thật muốn khóc, hiện tại người hắn thích nhìn hắn tựa như xem những người khác, hắn cùng người khác không có gì bất đồng, không có dấu vết lưu lại trong đầu hắn. Không phải yêu, không phải hận, không phải thích, không phải chán ghét, chính là trống rỗng không đấu vết, giống như thời gian mấy năm nay chưa bao giờ tồn tại qua, so với không thương hoặc là gạt bỏ càng làm cho đau lòng.
Diệp Miêu cảm thấy có thể lý giải cảm thụ của Kiều Tử Lam.
—————————————————————-
“Đây là ta cấp một, đây là cấp hai, đây là khi kéo cờ, đây là khi cùng ba ba ném tuyết …” Vu Nhất Xuyên nhìn album ảnh lặp lại, giống như bắt buộc trí nhớ, sau đó hắn thấy ở cửa có người.
“Kiều Tử Lam.” Hắn cao hứng kêu lên tên của hắn: “Ta không nhận sai đi.”
“Không có.” Kiều Tử Lam mặc áo khoác dài màu trắng, hắn chậm rãi đi tới: “Ngươi nhớ ta?”
“Lần trước đã tới a! ” Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Ăn mặc thật khá, màu trắng thực hợp với ngươi.”
“ Thật vậy sao? Ngươi trước kia rất ít khen ta. ” Kiều Tử Lam đến gần hắn: “Thật sự xinh đẹp sao? Ngươi thích không?”
“Ân. ” Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Chuyện lần trước ta giải thích với ngươi, ta đối với ngươi đã làm chuyện không tốt, xin ngươi tha thứ ta, đúng rồi, ba của ta nói ta hiện tại có rất nhiều tiền, nếu không ta bồi thường cho người một chút tiền?”
Kiều Tử Lam sửng sốt một chút, hắn cười rộ lên: “Ta không cần tiền của ngươi, nếu ta cần tiền, so với ngươi người có tiền cũng rất nhiều a.”
Vu Nhất Xuyên làm ra một biểu tình khinh thường: “Tiền từ trong nhà có gì hiếm lạ, ta chính là cây cỏ phấn đấu đi lên, hơn nữa ta tuổi trẻ, so với mấy lão nhân suốt ngày thượng tiểu nam hài xinh đẹp mạnh hơn nhiều, hừ, trên TV nói ta đây là người đàn ông độc thân kim cương.”
“Học được thật nhanh. ” Kiều Tử Lam chậm rãi dựa vào ngực hắn: “Ta cũng hiểu được ngươi tốt lắm…”
“Ta đã làm chuyện không tốt với ngươi, vì cái gì ngươi còn cảm thấy ta tốt?” Vu Nhất Xuyên cúi đầu: “Hay là ngươi thật sự thích ta?”
“Trước khi ta gặp ngươi, thường nghe Diệp Miêu nói về ngươi, hắn nói ngươi suất, thông minh, hắn nói ngươi quá tốt làm cho ta tò mò: Ca ca Diệp Miêu là người vĩ đại như thế nào!Khi đó ta cũng rất hâm mộ Diệp Miêu, hắn có ca ca tốt như vậy. ” Kiều Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt nam nhân: “Ngươi biết không, trước khi ta gặp ngươi , ta thường tưởng tượng ngươi là dạng gì, kết quả khi nhìn thấy ngươi, đầu tiên đã cảm thấy…” Hắn mỉm cười một chút: “Ngươi cùng trong tưởng tượng của ta hoàn toàn giống nhau …”
Vu Nhất Xuyên cũng cười cười: “Là như vậy sao?”
“ Đúng vậy a, nếu như không có sự kiện kia, đại khái ta rất nhanh sẽ làm cho Diệp Miêu mang ta gặp ngươi lần thứ hai, lần thứ ba… Chính là, chúng ta qua nhiều năm mới gặp lại,lần đó tại quán bar ngươi cho ta tiền, ta thay đổi rất nhiều nhưng ngươi vẫn nhận ra ta, ta thật cao hứng,lúc ấy trong lòng thật sự cao hứng… Nhưng ta cũng hiểu được ngươi không có cảm giác, Diệp Miêu sạch sẽ như vậy …mà ta đây …” Trong mắt Kiều Tử Lam thủy quang di động: “Nếu như là khi ta mười lăm tuổi, có lẽ ngươi còn có thể nhìn ta vài lần đi …”
Vu Nhất Xuyên không nói một lời nhìn hắn.
“Kỳ thật ta vốn sạch sẽ giống như Diệp Miêu, nhưng trong một đêm, cái gì cũng bị hủy…” Kiều Tử Lam cầm tay Vu Nhất Xuyên:” Bị ngươi…”
Vu Nhất Xuyên mở to hai mắt: “Ta làm cái gì?”
“Ngươi… Ngươi ngay cả sự kiện kia cũng có thể thoải mái quên đi như vậy, ta đây nhắc cho ngươi nhớ.” Kiều Tử Lam đem tay Vu Nhất Xuyên đặt trên lưng mình, hắn nhẹ giọng nỉ non, nói: “Ta vĩnh viễn không thể quên được buổi tối kia,đau đớn bị người xé rách, không, là bị ngươi…”
Vu Nhất Xuyên cả kinh lập tức rút tay về: “Ngươi đang nói cái gì! Ta… Ta hoàn toàn…”
Kiều Tử Lam nói tiếp: “Não không nhớ rõ, như vậy thân thể đâu?”
Hắn cầm tay Vu Nhất Xuyên kéo khóa áo khoác của mình, áo khoác màu trắng rơi trên mặt đất. Hắn vẫn là thân thể thiếu niên, tinh tế, gầy yếu, quần áo màu trắng bên trong hiển nhiên quá lớn, mà chân hắn mang giày bó lục sắc, lộ ra da thịt so với quần áo màu trắng bên trong còn muốn trắng đến trơn bóng chói mắt.
“Đây là…”
“Quần áo này là lúc trước ngươi khoác lên người ta, ta vẫn xem như bảo bối bảo quản, ngươi còn nhớ không? Khi đó ngươi nắm tay ta kéo ta vào trong lòng, ngươi bảo hộ ta, nhưng cũng chính là một khắc kia, ta biết ngươi là ai.” Kiều Tử Lam dựa vào trong ngực Vu Nhất Xuyên: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhớ rõ về ta,có được không?”
END .