Kỷ Dũng Đào bừng tỉnh từ cơn ác mộng, đầu tiên anh đẩy cái chân đang đè trên ngực mình xuống trước.
Tối qua Sở Giá Quân cũng hơi say, dìu anh vào phòng ngủ xong liền ngả đầu ngủ luôn.
Tướng ngủ của người này rất xấu, tay chân ngổn ngang chiếm hơn nửa cái giường.
Kỷ Dũng Đào day trán, vẫn có cảm giác nôn nao và tức ngực do dư vị của cơn say.
Sáng sớm nhận được điện thoại từ quê gọi đến, người gọi là mẹ của Hứa Phi.
Kỷ Dũng Đào ném ống nghe cho Hứa Phi còn mình đi đánh răng rửa mặt.
Đợi đến khi anh ra ngoài đã thấy cúp điện thoại từ bao giờ.
Kỷ Dũng Đào: Không chuyện trò thêm mấy câu nữa à?
Hứa Phi vẫn đang mặc đồ ngủ, lười nhác nằm bò ra ban công, kéo lấy nhúm hoa đỏ trong bồn, ngắt nhụy nhét vào miệng ngậm: Điện thoại đường dài đắt lắm.
Đối với Sở Giá Quân mà nói, người nhà của Hứa Phi là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất.
Chỉ có điều từ việc gia đình này để con tự mình đi nơi khác báo danh nhập học có thể nhìn ra, chắc họ sẽ không đến thăm thường xuyên.
Trên Hứa Phi còn có một người anh trai và một chị gái, đều đã lập gia đình cả rồi.
Bố mẹ ở cùng chị gái, chắc khoảng hai tuần sẽ gọi đến một cú điện thoại.
Gã có thể bắt chước được giọng của Hứa Phi, cũng từng bị hỏi về chuyện giọng nói, nhưng lấy lý do chưa thích nghi được nơi này nên bị viêm họng lấp liếm qua mắt được.
Thế nghỉ hè và nghỉ đông thì phải làm thế nào? Bị bắt gửi ảnh thì sao? Thời gian gã biến thành “Hứa Phi” nhiều nhất chỉ có thể kéo dài đến tháng sáu năm nay mà thôi.
Thoát thân rất dễ dàng, phiền nhất là có để lại manh mối về ngoại hình.
Trên đường đến sông Ái Nha gã có do dự, nhưng kết quả lại là số người biết đến “Hứa Phi” ngày càng nhiều hơn.
-
Buổi tối, Sở Giá Quân lại đến nhà hàng đồ Tây.
Gã lấy đồ ăn từ trong kho lạnh ra, dùng dầu ăn chiên qua loa một chút.
Rất khó để nói từ lúc nào gã bắt đầu… hình như là rất nhiều năm về trước, nghe cái người mua gã về nói rằng, làm như vậy có thể “ăn lại” được mạng của mình.
Mỗi lần nhìn thấy gã trở về, người đó đều sẽ cân nhắc một hồi: Lại sống sót trở về rồi à?
Về sau Sở Giá Quân cảm thấy, nếu như không ăn thứ này thì gã sẽ chết ở lần hành động tiếp theo.
Trên thế giới này có người đóng giày ở xưởng, có người làm kế toán ở chợ may, có người mở quán giải khát, có người lái xe taxi, lại có người làm ông chủ.
Mỗi một người đều có cách sống của riêng mình, rất lâu trước đây, Sở Giá Quân đã định ra cách sống thay cho chính bản thân gã.
Trong tâm trí của gã, không có khả năng tồn tại cách sống nào khác.
Có vài vụ mất tích lẻ tẻ trong thành phố nhưng đều không được điều tra chuyên sâu.
Gã có tiêu chí riêng trong việc lựa chọn đối tượng ra tay – loại người lang thang rảnh rỗi, chẳng hạn như những người trông như đống rác, rúc ở xó nào đó trong cái thành phố này.
Những người như vậy nếu có biến mất thì cũng không gây ra bất kỳ sự rối loạn nào.
Nửa tiếng sau, đám người Trần Tiểu Hổ đến đúng như thời gian đã hẹn.
Trên bàn ăn chất đầy rượu ngoại và bia nhập khẩu, ba người thanh niên ngấu nghiến đồ ăn như hổ đói.
Lúc Sở Giá Quân cầm theo quyển sách đi tới, ba người họ vẫn đang thảo luận vụ cướp xe chở da ở phía Bắc trước đây.
Trần Tiểu Hổ: Đại ca, anh đang…
Sở Giá Quân: Ngữ pháp tiếng Anh cho trẻ em.
Giáo viên tiếng Anh ở Đại học rất nghiêm khắc, lần trước nhờ điểm danh hộ bị bắt được, bạn học không dám giúp gã điểm danh môn này nữa.
Mấy người kia tròn mắt ngạc nhiên: Anh biết nói tiếng Anh thật à?
Sách vẫn đang dừng ở trang giới thiệu chữ cái, trừ năm chữ cái đầu tiên ra, số còn lại Sở Giá Quân không hiểu chữ nào.
Sở Giá Quân ném quyển sách ra xa, quyết định không làm khó bản thân nữa.
Sở Giá Quân: Tuần sau làm một vụ lớn, bọn mày chưa sờ đến kho bạc với ngân hàng lần nào phải không?
Trần Tiểu Hổ: Lớn nhất mới chỉ động vào tiệm vàng.
Sở Giá Quân: Kiếm hai con xe to, lần này thó kho bạc.
Ngón tay của gã đánh dấu nơi nào đó trên bản đồ, bên cạnh là trường học, đối diện là sông Ái Nha, cách đó không xa chính là đơn vị quân đội.
Đám người sững sờ một lúc, chỗ này chính là kho bạc ở đầu cầu.
Sở Giá Quân: Cướp một lần rồi thì không được cướp lần hai nữa à?
Có một tên không yên tâm lắm: Nhưng gần chỗ cảnh sát quá.
Sở Giá Quân: Thời gian bọn chúng đến đó không phải quyết định bởi khoảng cách xa hay gần.
Mà là tốc độ điều động người.
Lực lượng cảnh sát không đủ thì việc điều động sẽ chậm.
Trần Tiểu Hổ: Thế sao ta biết được lực lượng cảnh sát có đủ hay không?
Sở Giá Quân: Thứ tư tuần sau có một lãnh đạo lớn đến họp, khu mới ở bên thành Bắc sẽ bị phong tỏa, cảnh sát đều trực ở đó để đảm bảo an ninh.
Trần Tiểu Hổ: Đại ca, sao anh biết được tin tức kiểu này hay thế?
Sở Giá Quân nhìn hắn một cái, Trần Tiểu Hổ không nói gì nữa.
Gã nói cho bọn chúng biết tuyến đường sơ tán và địa điểm gặp mặt, mấu chốt là Trần Tiểu Hổ lái xe, bắt buộc phải cắt đuôi được cảnh sát ở ngã tư đường Kiến Thiết, chỉ cần thoát được chỗ đó thì phía trước sẽ đến đường ray trong thành phố.
Thời gian đến đường ray phải là h’, sai số chênh lệch nhiều nhất là hai phút.
Đó là lúc tàu chở than chạy ra khỏi thành phố, kế hoạch chạy trốn của chúng cũng phụ thuộc vào chuyến tàu chở hàng này.
-
Kỷ Dũng Đào đi ra khỏi điểm canh phòng của trung tâm hội nghị thành Bắc, dẫn người đi một vòng theo tuyến đường đã vạch ra trên bản đồ.
Lúc bố trí lực lượng an ninh, cả đội có thảo luận về các tình huống quan trọng xảy ra ngày hôm đó.
Hiện giờ lực lượng cảnh sát không đủ, nếu hai ngày hôm đó xảy ra biến cố lớn, vậy lực lượng phải điều động thế nào?
Lý Vũ tuyệt đối sẽ không để cho cuộc họp lần này xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Kỷ Dũng Đào biết rõ lai lịch của cấp trên, bố vợ của Lý Vũ là nhân vật tai to mặt lớn trong tỉnh, trực giác của anh trong chốn quan trường nhạy bén hệt như cá mập đang săn mồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong hai năm tới Lý Vũ sẽ thăng chức.
Có hai suy đoán về người sẽ kế nhiệm chỗ của Lý Vũ, một là Kỷ Dũng Đào, hai là đội trưởng đội hai Lưu Vĩ Đức.
Lưu Vĩ Đức lớn tuổi hơn Kỷ Dũng Đào, sống trầm lặng nhưng cũng không đắc tội với ai – những lúc như vậy, số lượng các vụ án được giải quyết và công trạng lại trở thành điểm đáng suy ngẫm.
Điều quan trọng hơn cả là, trong đội hai có hai cậu ấm nhà giàu đều được giao cho lão Lưu dẫn dắt.
Trước đây Kỷ Dũng Đào từng gặp phải tình huống thế này, khi manh mối và địa điểm truy bắt đã được điều tra rõ ràng, Lý Vũ thường sẽ để lão Lưu dẫn người qua đó, tính là bên đó lập công.
Kỷ Dũng Đào nhìn thấy lão Lưu dẫn theo người từ bên kia đường đi tới, cả hai vẫy tay chào nhau.
Theo kế hoạch, đội một sẽ bảo vệ trên đường cho đến khi các lãnh đạo ra khỏi cao tốc mới tiến hành bàn giao; đội hai phụ trách đảm bảo an ninh đoạn đường sau đó và ở lại trung tâm hội nghị thành Bắc.
Sáng sớm, cả hai đội chạy khắp các khu chung cư lân cận và các trường học để dặn dò mọi người đóng hết mọi cửa sổ trong hai ngày tới.
Giữa chừng máy nhắn tin của Kỷ Dũng Đào có nhận được tin nhắn của Hứa Phi, anh liền tìm một cửa hàng tạp hóa để gọi lại, ra là Hứa Phi muốn hỏi anh ngày mốt có đi chơi cầu lông không.
Kỷ Dũng Đào bảo gã tìm bạn học chơi cùng, ngày mốt anh vẫn chưa về được.
Anh vừa gác điện thoại, liền nhìn thấy Lưu Vĩ Đức cũng đang đợi gọi điện.
Lão Lưu gượng cười, bảo là gọi về nhà, phải giải thích với vợ rằng sao ngày mốt không về được.
Mọi người trong đơn vị đều biết, vợ của lão Lưu hơi bị ghê gớm.
Gọi điện thoại xong, hai người cùng nhau quay về.
Lưu Vĩ Đức nói, hai ngày này mấy cậu vất vả rồi.
Kỷ Dũng Đào: Như nhau cả.
Đội tôi còn có thể đi ra ngoài hít ít khí trời rồi mới quay lại.
Lưu Vĩ Đức khách sáo rút từ trong bao thuốc ra một điếu đưa cho anh: Đừng có chuyện gì là được rồi.
Chỉ lo lại có chuyện như lần trước…
Ngày đầu tiên, điều mà Lưu Vĩ Đức lo lắng không thành hiện thực.
Bốn giờ chiều ngày thứ hai, cuộc họp kết thúc, đội một dẫn theo đoàn xe lãnh đạo rời khỏi thành phố, đội hai ở lại hội trường làm công tác kiểm tra cuối cùng.
Chính vào lúc này, kho bạc ở đầu cầu xảy ra chuyện.
-
Trần Tiểu Hổ là người xông vào trước nhất, chắc là cố ý muốn thể hiện trước mặt Sở Giá Quân.
Giữa những tiếng la hét thất thanh, bốn người đã khống chế được sảnh lớn.
Thế nhưng chưa đầy hai phút sau, đi cùng với một tiếng rầm cực lớn là một chiếc xe chở hàng tông vào cửa trái, từ trên xe có sáu bóng người nhảy xuống, trên đầu đeo mặt nạ sân khấu, trong tay cầm theo súng.
Cả hai nhóm đều khựng lại một lúc.
Một kho bạc, cùng một lúc có hai nhóm cướp, đây đúng là chuyện bất ngờ nằm mơ cũng chưa chắc nghĩ đến.
Đột nhiên có tiếng súng vang lên – Sở Giá Quân ra tay trước bắn gục hai tên của phía đối diện.
Đối phương cũng biết gặp phải đen ăn đen, xử hai người bên nhóm Sở Giá Quân.
Trần Tiểu Hổ cũng giải quyết được một tên, vẫn còn muốn trả đòn thì bị Sở Giá Quân kéo ra ngoài qua cửa lách.
Trần Tiểu Hổ: Bọn mình đến trước mà!
Sở Giá Quân ngồi trên xe, cởi mũ trùm đầu miệng nhai kẹo cao su: Đúng thế.
Ăn kẹo cao su không?
Có tên cướp đuổi theo ra tận ngoài, giương súng bắn về phía bọn họ.
Gã mất kiên nhẫn thở dài, đội trùm đầu lên rồi nhoài người ra cửa sổ, giơ súng bắn một phát trúng giữa trán tên kia.
Sở Giá Quân: Lái xe đi, đến phía Đông đường Phúc Dân.
Trần Tiểu Hổ: Tại sao…
Sở Giá Quân: Nếu tao giết mày mà tao lái được nhanh hơn thì kiểu gì tao cũng giết.
Trần Tiểu Hổ khởi động xe lái ra ngoài.
Lúc đi qua xe hàng của đối phương, thấy tên phụ trách lái xe của bọn chúng vẫn đang ngồi trên ghế lái; hai con xe sượt qua nhau, cạch một tiếng, Sở Giá Quân kéo chốt lựu đạn, nhẹ nhàng ném vào cửa sổ xe bên kia.
Kẹo cao su trong miệng gã thổi ra bong bóng.
Ngay lúc bong bóng vỡ ra, tiếng nổ từ phía sau cũng vang lên.
Những mảnh xe vụn bị nổ văng lên trời, rơi xuống như mưa chìm vào dòng sông Ái Nha bên cạnh.
Trần Tiểu Hổ không dám hỏi thêm câu nào, chăm chú lái xe.
Phía Đông đường Phúc Dân cách chỗ này mười lăm phút lái xe, Sở Giá Quân nói, dừng xe ở Ngân hàng Thương mại Nông thôn trước mặt.
So với sự hỗn loạn bên sông Ái Nha, lúc này phía Đông đường Phúc Dân có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hai bên đường trồng đầy ngô đồng Pháp, những tán cây đung đưa theo làn gió, những chiếc lá xanh mướt đem đếm cảm giác mát mẻ của mùa xuân.
Trần Tiểu Hổ: Chỉ còn mỗi hai chúng mình nữa thôi.
Sở Giá Quân lên đạn: Hay là tạm thời tìm một người qua đường thêm vào nhé?
Trần Tiểu Hổ: Với lại ngân hàng với kho bạc đâu có giống nhau…
Sở Giá Quân đã xuống xe rồi.
Đúng lúc bên đường có một tốp học sinh cấp hai tan học đi ngang qua, Sở Giá Quân xuyên qua đám trẻ, giống như cá mập xuyên qua đàn cá trích, đợi đến khi gã bước ra, trong tay đã dắt thêm một thằng nhóc mập mạp.
Gã dắt theo thằng nhóc, giơ súng tiến thẳng vào ngân hàng.
Người bảo vệ vừa rút súng đã bị gã bắn một phát ngã lăn ra đất.
-
Kỷ Dũng Đào ở đầu kia vừa ra khỏi cao tốc liền nghe được tin khẩn.
Đầu tiên là kho bạc đầu cầu, tiếp đến là ngân hàng ở phía Đông đường Phúc Dân.
Đội hai đi thẳng đến kho bạc, ở ngoài cửa, xác xe hàng vẫn đang ngùn ngụt lửa, xung quanh cháy đen một mảng, mùi xăng xe lan ra khắp nơi; mất đi phương tiện di chuyển, ba tên cướp vác túi tiền trên vai chỉ có thể cướp bừa một chiếc taxi, lái về hướng trung tâm thành phố, muốn hòa vào dòng người đông đúc trong trung tâm bách hóa trốn khỏi sự truy lùng cảnh sát.
Lưu Vĩ Đức dẫn người xông vào đám đông đang sợ hãi ở tầng một.
Ba tên chia nhau chạy, có tên trèo ra ngoài cửa sổ, cũng có tên chạy ra đường cửa khác.
Người của đội hai cũng chia nhau ra bắt chúng, tên cướp mà Lưu Vĩ Đức đang đuổi theo bước vào khu thực phẩm, chắc là định đi ra bằng cánh cửa ở cuối khu.
Trên quầy treo đầy xúc xích Kim Hoa đỏ chót, dưới tủ kính lại chất đầy đồ khô cả Nam lẫn Bắc.
Khách hàng ở khu thực phẩm vốn dĩ đã nhiều, Lưu Vĩ Đức mất dấu tên kia, chỉ có thể miễn cưỡng chen về hướng bên đó.
-
Theo tin báo, nhóm cướp ngân hàng ở đường Phúc Dân đã chạy về hướng rời thành phố, mục tiêu chắc là trốn khỏi đây.
Kỷ Dũng Đào hiện giờ đang ở lối giao thành phố, anh dùng tốc độ nhanh nhất lên kế hoạch chặn bắt bọn cướp.
Bây giờ đang là giờ tan tầm cao điểm, nếu muốn phóng nhanh thì phải tránh xe đạp trên đường chính, vậy thì có thể dự đoán được tuyến đường của chúng.
Kỷ Dũng Đào xác định vị trí chính là ở ga tàu hỏa vận chuyển hàng hóa của thành phố.
Sau khi bọn chúng ra khỏi thành phố, cho dù lái theo đường nào đi nữa thì cũng phải đi qua nhà ga này.
Kỷ Dũng Đào dừng xe bên ngoài nhà ga, anh nhìn đồng hồ, h’.
Đột nhiên, một đồng nghiệp nhìn thấy bên trái có biến – một chiếc xe chở hàng màu trắng đang lao nhanh từ đầu bên kia, chạy về hướng đường lớn rời khỏi thành phố.
Đồng nghiệp: Anh Dũng, cả đội đuổi theo hay sao?
Kỷ Dũng Đào: Để lại cho tôi một xe.
Những người khác đuổi theo chúng.
Tiếng chuông ga tàu vang lên, tàu chở than chầm chậm khởi động, đầu xe màu xanh tiến ra khỏi lưới thép.
Kỷ Dũng Đào dẫn theo hai người lái xe đuổi theo xe lửa, trong lòng anh có một suy nghĩ – nếu nhóm cướp hôm nay và nhóm cướp lần trước có liên quan với nhau, hoặc có thể nói nếu đây là kế hoạch hành động của cùng một người vạch ra, vậy chắc chắn hắn sẽ không để mình dự đoán được dễ dàng như thế.
Tàu chở hàng tăng tốc trên đường ray trong làn khói đen dày đặc.
Kỷ Dũng Đào bảo đồng nghiệp lái xe vào gần tàu, còn mình mở cửa xe nhảy lên.
Anh nắm lấy thang vịn bên ngoài, leo lên đống than trên đỉnh tàu; ở toa đằng sau, một đồng nghiệp khác cũng đã leo lên, đem theo cả tin tức vừa được truyền tới: đã chặn được chiếc xe trắng vừa nãy, trong xe không có người, chúng dùng một cây gậy nhấn giữ ga!
Lúc này Kỷ Dũng Đào đã trèo lên trên đống than.
Giây tiếp theo, một viên đạn sượt qua tai anh – anh nhìn thấy một người thanh niên đang cầm súng chĩa vào mình, bên chân người đó chất đầy những túi đựng tiền.
Quả nhiên.
Chiếc xe hàng màu trắng đó chỉ là nước cờ để đánh lạc hướng cảnh sát; còn người đã lên tàu hỏa từ lâu, theo tàu chở than chạy trốn.
Người thanh niên còn định nổ súng, một bóng đen vụt qua trước mặt, tay cầm súng đã bị Kỷ Dũng Đào vặn chặt, đầu bị cùi chỏ thúc cho không thương tiếc rồi bị ấn xuống đống than lởm chởm; Kỷ Dũng Đào khống chế được Trần Tiểu Hổ, đồng nghiệp kiểm tra một lượt trước sau: Anh Dũng, chỉ có một mình tên này, không có tên khác nữa!
Kỷ Dũng Đào: Chỉ một mình mày à?
Trần Tiểu Hổ không hé răng nửa lời.
Kỷ Dũng Đào: Chắc chắn không chỉ có một mình mày, mày bị đồng bọn bán đứng rồi.
Hắn đang ở đâu?
-
Trong trung tâm bách hóa, Lưu Vĩ Đức đuổi theo tên cướp đang khó khăn chen qua đống xúc xích và đám người đông nghịt.
Đột nhiên, lão ngẩng mặt đụng trúng một người.
Trông mặt mũi người đó có chút quen thuộc, vả lại còn nhận ra lão, ngạc nhiên cười chào hỏi: Chú Lưu!
Lưu Vĩ Đức vất vả lục lọi trong trí nhớ người này là ai – hình như là người em họ đang là sinh viên đại học của Tiểu Kỷ…
Lưu Vĩ Đức đẩy gã ra: Tiểu, Tiểu Hứa à, chú đang có chút việc, cháu đi trước đi…
Lão đẩy Hứa Phi ra, tiếp tục chen về phía trước.
Lời còn chưa nói dứt, quầy xúc xích trước mặt vang lên tiếng la thất thanh của khách hàng; lão vội vàng qua đó, nhìn thấy tên cướp mình đang theo đuôi đang nằm rạp trên quầy, run rẩy ôm lấy yết hầu của mình.
Máu từ cổ hắn tuôn ùng ục ra ngoài, hàng loạt xúc xích treo trên quầy bị bắn đầy máu tươi.
Tin tức từ đội hai đã đến.
Ba tên cướp bị truy bắt, có một tên bị bắn chết, một tên trốn thoát được và tên còn lại chết trong trung tâm bách hóa..