Tuyển Tập Truyện Ngắn Bạch Ngọc Sách (Tập 1)

chương 3: tình yêu đầu tiên………

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: thusinhdalat

DÀNH CHO MỘT THỜI ĐÃ QUA............

DÀNH TẶNG NHỮNG AI ĐANG YÊU.......................

[AN]Tình yêu đầu tiên……….

Mọi người thường hay nói với nhau rằng: trong cuộc đời của mỗi con người tình yêu đầu tiên chính là tình yêu đẹp nhất, đó là thứ tình cảm thiêng liêng mà suốt cuộc đời này ta sẽ khắc cốt ghi tâm, dù cho có thế nào cũng không quên được.

Có phải thế không?

Ngày ấy, bước vào quảng đời sinh viên, tôi gặp em.

Trong lớp, em ngồi cách tôi một cái bàn, ngay sát sau lưng, chỉ cần quay đầu lại phía sau là tôi có thể nhìn thấy người con gái của định mệnh.

Em không đẹp nhưng nhìn rất duyên, đôi mắt to tròn lấp lánh, sáng trong như mặt nước hồ thu lặng sóng, mỗi khi nhìn vào đôi mắt cuốn hút ấy, tôi cứ ngỡ mình có thể đắm mình vào trong đó say mê.

Em là một con người hoạt bát hay nói cười, hòa đồng với bạn bè xung quanh. Nhìn em, mọi người như được bơm vào một sức sống tràn đầy, tự tin và yêu đời.

Tuy nhiên có đôi lúc thoáng qua, tôi giật mình bắt gặp sự u buốn, cô đơn trong đôi mắt ấy, một nỗi buồn cất giấu sâu tận đáy lòng được khéo léo che giấu kỹ càng bằng tính cách quật cường đôi khi có thể gọi là ngoan cố và tôi … tôi bắt đầu yêu em.

Tình yêu sinh viên, ngây ngô thuần khiết, những món quà tôi tặng chưa bao giờ làm em để ý, những lá thư tình sến rện tôi viết bằng tấm lòng và lấy ý tưởng từ những bản nhac rap việt mà bản thân thích nghe khiến em cười ngất ngây, thời ấy nhạc rap việt mới bắt đầu thịnh hành.

Tôi tương tư em gần hết năm nhất, có một khoảng thời gian ngắn tôi đã đỗ bệnh vì tình yêu không được đáp lại, những lúc ấy chỉ mong có một lời hỏi thăm, một tý quan tâm từ em thôi là tôi khỏe ngay nhưng…..chẳng có gì…. vì tôi đã cố tình giấu đi sự yếu đuối của mình, em không biết là tôi không được khỏe.

Sau trận ốm vì tương tư ấy, tôi thấy mình thay đổi, trưởng thành hơn.

Bớt đi những hành động kiểu cách lấy lòng, tôi bắt đầu quan tâm em bằng sự chân thành mặc kệ là nó có làm em cảm động hay không, từ suy nghĩ chinh phục tôi chuyển sang “làm như thế nào để người mình yêu hạnh phúc”.

Mùa đông, cái se lạnh ở đất Sài Thành chẳng đáng kể gì đối với dân Đà Lạt vốn đã quen với cái giá lạnh cao nguyên rét buốt, bầu trời đêm nay như trong và cao hơn, những vì sao xa xa lung linh huyền ảo tỏa thứ ánh sáng dịu dàng, tôi cùng em đi dạo trong khuôn viên ký túc xá, cả hai sánh vai qua những lối mòn lát đá giữa khu vườn hoa mà lòng cứ ngượng ngùng cảm giác gượng gạo, em thì không biết thế nào chứ tôi thì tim đập chân run.

Gió thổi qua khiến cành cây xao động, mùi hương hoa sữa trong đêm nhẹ nhàng khuếch tán, phiêu đãng khắp không gian khiến cho lòng người thêm thanh tĩnh.

Hít sâu một hơi gom hết can đảm trong người, nhìn vào mắt em, tôi ngập ngừng cất tiếng thổ lộ:

- Anh…Anh thương em từ lâu lắm rồi…nhưng chẳng dám nói ra, em…em… có thể làm người yêu của anh không?

Em im lặng không nói lời nào, khuôn mặt cúi xuống, di di mũi chân trên mặt đất ra chiều bối rối suy nghĩ.

Bức tượng Hải Thượng Lãng Ông đứng giữa chúng tôi mỉm cười, khoảng thời gian chờ đợi câu trả lời của người mình thương tuy ngắn nhưng tưởng chừng như kéo dài vô tận, nhìn chiếc lá vàng xoay đều từ trên cây rơi xuống không biết tại sao mà thấy nó chậm thế, đến khi chiếc lá chạm đất, em mới nhẹ nhàng ngẩng đầu dịu dàng cất tiếng, ánh mắt hàm chứa sự quả quyết:

- Em…em..biết tình cảm anh dành cho em chứ nhưng em sợ, liệu nó có phải là thoáng qua không anh?

Tôi ngây người chẳng biết nói sao, từ khi lớn tới giờ tôi chưa từng yêu ai. Em!..chính là mối tình đầu của tôi.

Khó khăn lắm mới thốt nên lời:

- Thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất, làm sao có ai biết được tương lai, chỉ biết tình cảm hiện tại anh dành cho em là chân thành, cho dù em không yêu, anh cũng chẳng trách gì em cả, chỉ trách mình không đủ khả năng để em tin tưởng và anh chúc cho em tìm được người yêu em như anh đã yêu.

Lời cuối cùng tôi trích dẫn trong câu thơ cuối của một nhà thơ nổi tiếng mà mình không nhớ tên. Khi nghe tôi nói xong, em lại suy nghĩ mất một lúc lâu rồi sau đó mới gật đầu đồng ý, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của tôi trong khoảnh khắc ấy, như là thiên đường rơi xuống trần gian.

Sau bao ngày tháng, chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu đầy cảm xúc trong sự say mê, rực cháy của tuổi trẻ.

Ngày tốt nghiệp ra trường là ngày buồn nhất, với bạn bè đó là sự chia ly bịnh rịn bao năm gắn kết, với người tôi yêu đó như là khởi đầu nghiệt ngã của một lời nguyền cho “tình yêu sinh viên”.

Chia tay, mang theo những lời thề non hẹn biển, em về với gia đình trên Đaklac, còn tôi một đứa công tử bột được bạn bè gắn cho biệt danh là thư sinh yếu đuối, quyết tâm xa nhà, tự lập bươn chải ở miền Tây nắng gió.

Tôi thích kinh doanh, trong trái tim tôi mang nhiều tham vọng, muốn được khẳng định mình với xã hội, vươn lên một tầm cao mới. Mặc dù làm trong ngành y, tôi lại không một chút hứng thú nào với nó, bệnh nhân khen tôi mát tay, gia đình gia truyền mấy đời nhưng tôi mặc kệ, tôi muốn mở ra một lối đi khác cho bản thân.

Cuộc sống tự lập, thực tế không trải nhung lụa như bạn tưởng, dòng đời với những cơn sóng lo toan bộn bề cứ cuốn trôi đi giật phăng bạn ra khỏi những ảo tưởng mơ mộng, khó khăn vất vả không làm tôi gục ngã, mỗi ngày ý chí phấn đấu lại nhiều thêm cộng với nỗi buồn xa người yêu nên tôi chỉ biết vùi bản thân vào công việc.

Em trách móc tôi tại sao lại dành ít thời gian nhắn tin cho em, tôi nói tôi phải phấn đấu hơn nữa để tạo ra một cuộc sống giàu có hạnh phúc sau này cho hai đứa…

Em nói em không cần những thứ đó nhưng….tôi cần…tôi không thể nào tưởng tượng ra cái cảnh tương lai hai vợ chồng lấy nhau phải khốn khó, là một người con trai tôi không cho phép vợ con mình thiệt thòi so với người ta, tôi không muốn em khổ khi phải lấy một thằng đàn ông vô dụng, tôi phải trở thành một ai đó mà em cảm thấy tự hào mỗi khi người ta nhắc tới chồng mình.

Em không hiểu tôi, hoặc có lẽ vì tham vọng quá lớn của bản thân mà tôi đã tự đẩy mình xa khỏi em, tin nhắn cứ thưa thớt theo tình cảm phai nhạt, mỗi lúc tôi gặp điều vướng mắc trong cuộc sống muốn trải tâm sự cùng em thì những gì nhận được chỉ là lời trách móc khiến tôi chán nản.

Mùa đông ở miền Tây là những cơn mưa nặng hạt tầm tã thoáng qua và không khí se lạnh buổi sáng sớm.

Điều gì đến phải đến, duy trì mối quan hệ thêm được hai tháng thì chúng tôi chia tay trong cơn mưa nước mắt của người tôi yêu đúng vào cái ngày mà cách đây ba năm tôi ngỏ lời yêu em, thật đau đớn.

Em nức nở hỏi tại sao lại như thế, tôi chẳng biết trả lời, chỉ biết nêu lý do: sự nghiệp chưa thành công, nếu em chờ đợi bốn, năm năm nữa lỡ như không đến được với nhau tôi sẽ hại em lỡ mất thời tuổi trẻ, rằng thì chúng ta không còn hiểu nhau nữa…

Tôi biết, tất cả những điều trên là dối trá, chỉ có một sự thật duy nhất là: tôi đã không còn yêu em như ngày xưa nữa.

Bạn bè gọi điện góp ý, khuyên bảo thế nào cũng không làm tôi hồi tâm chuyển ý.

Ngày vu quy, em gửi thiệp mời nhưng tôi không đi, tôi không muốn khơi gợi bất cứ vết thương lỏng nào có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc mà em đang có.

Tôi xóa số điện thoại, xóa nickname của em trên yahoo, có lẽ em sẽ trách tôi là lạnh lùng vô tâm, một kẻ chỉ biết đến tiền và sự nghiệp nhưng tôi chỉ đành chấp nhận, trong lòng lúc nào cũng cầu mong cho em hạnh phúc, nhanh chóng quên đi một kẻ như tôi.

Con người ta thật kỳ lạ, lúc mất đi thứ gì mới biết rằng nó là trân quý, có những lúc tôi nhớ em quay quắt, những kỉ niệm đẹp năm xưa cứ mãi ùa về, chập chờn trong những giấc mông xa xôi.

Những gì đã qua đi không thể trở lại…

Bây giờ tuy đã có tình yêu mới nhưng đôi lúc tôi vẫn nhớ về em như một kỷ niệm đẹp trong tim, tôi nghiệm ra rằng mình đã sai, đã non nớt trong cuộc sống, ích kỷ cho bản thân và không vững vàng trong tình yêu.

Hồi đó nếu tôi yêu bằng % sự quyết tâm và không áp đặt thì có lẽ mọi chuyện đã khác, tình yêu có khi chỉ cần những thứ đơn giản nhất mà thôi.

Rút kinh nghiệm từ quá khứ, tôi trân trọng những gì hiện tại.

…………………………….

Vậy thì bạn tôi ơi, qua những lời tự sự, tôi nhắn nhủ các bạn rằng hãy trân trọng những gì đang có, yêu bằng tất cả trái tim, hãy vững vàng cho dù có nhiều cám dỗ hay khó khăn vất vả, đừng vội buông xuôi, sóng gió sẽ qua đi những gì còn lại sẽ là thứ quý giá nhất, thứ mà mỗi chúng ta cứ mãi đi tìm kiếm đâu đó xa xôi, đừng để mình phải hối tiếc vì bất cứ điều gì.

“Tình yêu chỉ thực sự đẹp và bền vững khi được trải qua nhiều thử thách.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio