Chùm chìa khóa “lách cách” một tiếng, rơi vào cái quầy bàn màu đen, Duy Duy mệt mỏi đi đến. Cửa sắt phía sau đóng kín, tiếp đó là một tầng cửa gỗ.
Phía sau không có tiếng động gì lớn, nhưng nhiệt độ kề sát bên cạnh làm cô hiểu được người đàn ông như con mèo lớn kia đang ở ngay sau cô.
Mùi nước thuốc nhàn nhạt bay ra từ trên người cô. Lúc nãy bị ngã chung quy cũng là hạ xuống gạch đất nặng nề, cánh tay trái cùng bả vai có vài chỗ bị trầy da. Đường Kiện giúp cô xin phép công ty, rồi đưa cô đến phòng khám gần đó băng bó.
Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, cửa sổ đều được đóng chặt, không khí gần như trong trạng thái ngưng trệ, toàn bộ thanh âm thế giới đều bị ngăn cách bên ngoài, tất cả yên tĩnh thanh nhàn có chút giống như ảo giác.
Duy Duy đứng trong phòng khách, không thể tưởng tượng được một giờ trước, bọn họ vừa từ trong cửa sinh tử chạy thoát ra.
“Anh muốn hay không……”
Bất luận cô muốn nói cái gì, đều không có cơ hội mở miệng.
Bàn tay kìm sắt của Đường Kiện nắm chặt khuỷu tay cô, mạnh mẽ xoay tròn cô, giây tiếp theo cả người cô đã đâm vào lồng ngực anh.
Sự va chạm này, làm bay hết không khí trong phổi cô, môi anh nóng rực che xuống, chính là ngăn đi cơ hội cô cố gắng hít lấy không khí.
Lại một lần nữa suýt mất đi cô làm cho anh hoảng sợ vô cùng, cần một chút chân thật để bảo đảm.
Anh trực tiếp đem cô chống đỡ ở cửa trước cùng chỗ giao giới phòng khách, gắt gao giữ chặt trong ngực. Lưỡi của anh kịch liệt cạy mở môi cô, thăm dò trong miệng cô.
“Đường Kiện……” Duy Duy hai gò má ửng hồng, đôi mắt khép chặt, trong lúc anh tấn công không ngừng cô liên tục thở dốc.
Cô hoàn toàn mềm nhũn trong ngực anh, chỉ có thể mút lấy đầu lưỡi anh di chuyển trong miệng cô.
Bàn tay thon dài trượt đến sau lưng cô, từ sau thắt lưng dò vào trong quần áo, ở trên da thịt trắng mịn lưu luyến chốc lát, liền tiến thẳng đến trọng tâm, đem nút cài nội y của cô cởi ra.
Mấy đồ cản trở nhanh chóng được rút ra dưới quần áo cô, tiện tay ném sang bên cạnh. Đồng dạng một bàn tay khác nhanh chóng dời xuống, lần này là cởi bỏ thắt lưng quần bò của cô.
“Ưm…… Hừ……” Cô nhẹ nhàng anh một tiếng, khuôn mặt hồng đến mức như muốn chảy ra nước, ngượng ngùng đáng thương nói không nên lời.
Quần bò bị kéo xuống dưới mông, cái tay kia đã khẩn cấp từ quần lót dọc theo trượt vào, cầm lấy một bên tuyết nộn rất tròn mà càn rỡ nắn bóp.
“Đường…… Đường Kiện……”
Cái miệng của anh rốt cục cũng buông lỏng cô, hai ngươi đồng thời mà nặng nề thở dốc. Gáy của cô chống lên tường, môi bị anh chống đỡ, trong mắt ánh nước lâm ly.
Mới kéo dài được mấy hơi, môi lại bị anh lấp, lúc này lại câu dẫn lưỡi cô tiến vào miệng anh, để anh hung hăng mút.
Tay ngay từ lúc ở dưới đã xoa nắn càn rỡ một mảnh. Đường Kiện hơi thô lỗ đem một chân của cô thoát ra khỏi ống quần. Một tiếng kéo khóa mơ hồ, là của chính anh, giây tiếp theo, cô đã bị anh nâng lên, vững vàng nhét vào.
“Ưm…… Nhẹ một chút……” Duy Duy bị anh chống đến toàn thân run lên, cả người như nhũn ra, vung đôi phấn quyền đánh vào vai anh.
Tư thái mềm mại như vậy, là đàn ông liền chịu không nổi.
Đường Kiện là đàn ông.
Thân thể của anh còn chưa hoàn toàn tiến nhập vào, vốn muốn cho cô chút thời gian thích ứng, nhưng bị một đấm yêu kiều mềm mại của cô, đầu anh nóng lên, cái gì cũng không cố được, đè nặng cô ở cửa trước trên tường, bừa bãi va chạm một hồi.
Duy Duy cảm thấy toàn thân rời rạc, mềm nhũn giắt trên người anh, người đàn ông kéo dài hơi thở chịu đựng ôm cô về giường.
Đường Kiện thỏa mãn đè nặng cô, hơi thở hai người đều vi suyễn. Anh trước mở mắt ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trơn bóng dưới thân. Đôi lông mi dài cô khép hờ khẽ rung động, nhẹ nhàng mà thở hổn hển.
Anh nhịn không được ngậm lấy môi cô, nếm lại nếm, hôn lại hôn. Nhóc con đáng thương…… mới lần đầu tiên mà thôi, mấy lần kế tiếp cô làm sao bây giờ?
Duy Duy toàn thân mềm nhũn cũng không muốn nhúc nhích, lẳng lặng nằm như vậy, cảm giác rất không thật, cho nên rất tốt.
Người đàn ông kia hôn hôn, tay lại bắt đầu không thành thật……
“Không cần, em mệt mỏi quá, em muốn ngủ trưa.” Cô đáng thương đẩy đẩy anh. “Em đau quá, toàn thân đều đau quá……”
Khổ nhục kế hình như có hiệu quả, người đàn ông đè trên người cô dừng lại một chút, rốt cục dời đi sức nặng. Cô vội vàng dùng sức hô hấp vài cái, rốt cục có thể thông thuận hít thở không khí.
Đường Kiện xuống giường, đi vào phòng tắm bên cạnh. Cô nghiêng người kéo chăn lên, giữa hai chân một trận ẩm ướt tràn ra ngoài.
Chuyện vừa phát sinh thoáng chốc quay lại trong đầu cô. Người này sao có thể như vậy chứ! Hỏi cũng không hỏi qua cô……
“Hừ!” Cô quay lưng về hướng phòng tắm, đem mặt vùi vào chăn.
Chỉ chốc lát sau, đệm phía sau bị hõm xuống, anh đã trở lại.
“Tức giận?” Một trận hơi nóng thổi vào bên tai cô.
Cô tiếp tục vùi mặt vào chăn, không để ý tới anh, chính cô cũng không biết là tức giận hay túng quẫn nhiều hơn.
Hai chân đột nhiên bị một bàn tay cường tráng tách ra, cô vội vàng chui ra muốn xóa sạch tay anh.
“Anh làm gì?”
“Đừng nhúc nhích.” Đường Kiện cầm một cái khăn mặt ấm, đang thay cô lau đi thứ dính dính mới rồi chính mình lưu lại.
“Không cần…… Anh không cần…… Em tự mình làm!”
Đường Kiện nhìn cô xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ngay cả mắt cũng nhắm lại, giống như kiếm khách mù đâm loạn trong ngực anh. (aoi: chém = =)
Hơi thở vừa bình ổn, lại sáng quắc lên.
Sự thật chứng minh, khi đối phó với kẻ địch, trăm ngàn lần không được nhắm mắt lại, bằng không sẽ mất đi thời cơ. Chờ Duy Duy phát hiện tình huống không đúng, khi đôi mắt ngập nước kinh hoàng mở ra, tên đàn ông kia đã sớm lột sạch quần áo sót lại của cô, cùng với chính anh.
Vì thế, cô hé mắt ra, chỉ thấy thân thể trần trụi kiêu ngạo của anh.
“……” Cô giương môi, nhưng một chữ cũng không phun được.
Anh đẹp quá, hoàn toàn không phải loại gầy yếu tái nhợt cô nghĩ đến. Một trận ngoài ý muốn lúc trước kia, dấu vết gần như không nhìn thấy ở trên người anh.
Anh là gầy, nhưng tuyệt đối không kém, làn da màu đồng trơn nhẵn giống như tơ lụa bao lấy đá cẩm thạch, cơ bắp trượt trượt khi chuyển động, như nước chảy mây trôi, bình thuận mà tao nhã.
Hai mắt cô mê muội dừng trên khí lực hoàn mỹ của anh, bả vai rộng lớn, bắp tay khẽ dùng lực, đường cong vùng bụng rõ ràng, xuống chút nữa…… Cô đỏ mặt nhảy qua cái bộ phận “Sinh mãnh” kia, dừng trên bắp đùi cường tráng có lực của anh, cùng bắp chân gầy khỏe bền chắc.
Ông trời, đây đâu phải là người đàn ông tướng mạo xấu xí trước kia?
Cô chỉ lo nhìn thân thể anh, không có chú ý tới anh đang nhìn cô — sau đối với điểm này, Duy Duy rất hối hận, đồng thời tuyên thệ sẽ không dẫm vào vết xe đổ.
Cô không biết, cô ngây ngốc ngơ ngác như vậy, bộ dáng nhìn thân thể hắn chảy nước miếng có bao nhiêu đáng yêu.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, tên đàn ông kia đã lấn tới đi lên.
“A……” Kinh hô của cô đã bị lưỡi anh nhập hết vào miệng.
Hơi thở anh ồ ồ phun trên mặt cô, cùng cô giao hòa, trận đỏ ửng vừa mới được lau chùi lại đã di chuyển lên trên.
Cô đã gặp qua rất nhiều vẻ mặt bất đồng của Đường Kiện – với người không thương thì lạnh lùng, với người không quen thì lạnh nhạt, với mẹ thì tùy hứng, với đồng nghiệp của cô thì cố ý mê người, với cô thì trăm dựa trăm theo.
Mà, ở trên giường, Đường Kiện lại lỗ mãng như một con mãnh thú.
Bọn họ nuốt nước bọt của nhau, lưỡi anh bá đạo câu dẫn cô, dắt cô vào trong miệng anh, tay làm càn châm ngòi trên người cô.
Anh tựa hồ biết hết mọi điểm mẫn cảm của cô, mỗi lần xoa lấy vuốt ve đều làm cô cả người run rẩy, mềm yếu đến tột đỉnh.
“Đường Kiện…… Chờ một chút…… Ưm……” Cô đáng thương mảnh mai cầu xin.
Máu trong huyết quản cô tuôn trào, cơ hồ làm cho cô nghĩ mình sắp ngất đi, ham muốn mãnh liệt như thế làm cô sợ hãi, đây là cảm giác cô chưa từng thể nghiệm qua. Cô thậm chí có điểm hoảng sợ.
Cùng Đường Kiện làm tình, giống như bị một chiếc xe ủi đất chạy qua, không có bất kì bước lùi hay không gian giữ mình nào.
Anh muốn cô, muốn có hoàn toàn, muốn tới một ti một chút cũng phải bị anh đoạt lấy mới thôi.
Đường Kiện lúc này gần như là khát máu, giống như cái ngày cùng Trần Dục Cần giằng co; Cái khác chính là, người hôm nay bị nuốt, là chính cô.
Anh tách chân cô ra, vội vã vòng qua thắt lưng mình, xoa nắn mảnh đất nữ tính ấm áp của cô, cho đến khi đủ để tiếp nhận anh, liền toàn tâm toàn ý đẩy mạnh về phía trước.
Duy Duy nín một hơi, hai mắt nhắm chặt, toàn thân hơi run rẩy cố gắng thích ứng sự xâm nhập của anh.
“Ngoan, em có thể…… nhé?” Anh ở bên tai cô thở gấp.
Sau đó là ép buộc long trời lở đất.
Thắt lưng Duy Duy cơ hồ bị anh làm gãy, một trận lại một trận sóng triều tình dục làm cô hoàn toàn không trở về được mặt đất. Mỗi khi nghĩ có thể nghỉ ngơi một chút, lại liền bị anh dính đến.
Cuối cùng cô vừa tức vừa ủy khuất muốn bò đi, lại bị bàn tay tà ác của anh một phen kéo về, đặt dưới thân, sau đó lại là một câu “Ngoan, lại một chút nữa là được rồi……”
“Cái gì một chút? Rất nhiều rồi.” Cô anh anh nức nở kháng nghị.
Đường Kiện đương nhiên biết toàn thân cô kì thật đã mềm nhũn rồi, dọa đến cô chẳng qua là tình dục mãnh liệt — cùng mãnh liệt của anh.
Dục vọng bao lâu, một khi bùng nổ, cơ hồ không thu lại được.
Anh đã muốn cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được ép buộc cô nhiều lần.
Duy Duy của anh quá thơm quá mềm mại thật đáng yêu, chỉ cần cô nhúc nhích nhẹ trên anh, anh liền chịu không nổi. Trước kia như thế, về sau cũng như thế, vĩnh viễn đều như thế.
“Không cần……”
Màn đêm buông xuống, bên trong phòng bịt kín mùi tình dục, cô gái mềm nhuyễn vô lực gần như cả khí lực đẩy anh cũng không có.
“Ngoan, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng thôi.” Người đàn ông bên tai cô nhẹ dỗ, cơ thể dài rộng sau lưng cô vẫn mạnh mẽ chuyển động.
“Không cần, không cần……” Cô xoay người đẩy đánh anh.
Cô càng cầu xin như vậy, càng chọc lòng người thêm ngứa mà không thể gãi. Cuối cùng đương nhiên là bị mãnh thú kia trực tiếp phá hủy, ăn đến cả xương cũng không còn.
Màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng, chiếu lên sắc mặt khẽ biến của người ngồi trước, vẻ mặt u ám mà xa lạ.
Trong phòng tiếng máy điều hòa chạy vù vù, từ một khe hở ngoài cửa sổ bay vào; rèm cửa sổ rủ xuống che đi phần lớn ánh sáng, làm cho cô gái đang mê man trên giường có thể lẳng lặng yêu giấc.
Năm nay lại là một năm ấm áp, đến tháng, nhiệt độ không khí Đài Bắc vẫn cao như cũ. Nguyên nhân mở điều hòa còn mở cả cửa sổ, là do cô gái nào đó nửa đêm rời giường đi toilet, phát hiện cả gian phòng mùi vị ái muội làm người khác đỏ mặt, vì thế cứng rắn đánh thức người đàn ông bên cạnh đi mở cửa sổ.
Cửa sổ mở, khí cũng tan, chẳng qua hậu quả đánh thức hắn chính là mùi vị lại nồng đậm.
Lúc này cô gái “tự thực ác quả”[] mềm mại vô lực, cho dù đang trong cơn say ngủ, khóe mắt chân mày ngọt ngào cũng mang một ít nghiến răng nghiến lợi.
[] cái này theo bạn hiểu là tự làm tự chịu chăng? Có cao nhân nào chỉ giúp với = =
Đường Kiện nghiêng đầu nhìn, dịu dàng nở nụ cười, thật muốn đi qua một phen cho đỡ thèm. (aoi: dã man thế từ trưa tới tận hôm sau r =__=)
Tít tít! Tiếng tin nhắn vang lên.
Tất cả ý nghĩ tươi đẹp màu hồng bay đi, lực chú ý của anh nhanh chóng quay lại trên màn hình.
Rốt cục! Người khó tìm thế nào, vẫn bị anh đào ra.
Đôi mắt dài thâm thúy lộ ra vẻ sắc bén, khóe miệng gợi lên nụ cười như đao.
‘…… Anh là ai?’
Con trỏ chuột di động nhanh hai cái, một hàng chữ rốt cục hiện ra.
Đường Kiện chuyển động ngón tay như bay.
‘Một người bạn.’
‘Tôi không có bạn.’
‘Cậu sẽ có.’
Con trỏ chuột lại chớp nháy vài cái. ‘Anh rất được. Trên thế giới này người có thể tìm đến tung tích của tôi không nhiều lắm.’
‘Tôi có năng lực hơn những gì cậu nghĩ.’ Đường Kiện mặt không chút thay đổi phản hồi.
‘A?’
Vì thế Đường Kiện nâng ngón tay đánh ra một tràng dài kí tự.
as-sosbsqm-bosdfas-ueaodm-mqjx
Đây là một dãy số xen lẫn tiếng anh hỗn loạn, bất luận kẻ nào xem cũng không hiểu ý nghĩa, thậm chí sẽ nghĩ đây chỉ là hệ thống loạn mã.
Nhận ra được chuỗi tổ hợp này, trên thế giới chỉ có vài người. Bởi vì đây là mật mã đăng nhập một hệ thống cực kì thần bí, đứng đầu hệ thống mã hóa. Không có chuỗi mật mã này, bất kì kẻ nào cũng không có khả năng đăng nhập.
Con trỏ chuột lần này dừng lại một hồi, liên tục chớp lóe.
Ngay khi Đường Kiện chuẩn bị đánh tiếp gì đó, kích thích đối phương trả lời, con trỏ lại có động tác.
Lần này là rất cố ý, sau khi dừng lại ở chuỗi số tiếng anh “x” kia, toàn bộ các thứ trước đó đều bị xóa bỏ.
Đường Kiện cười khẽ đứng lên.
‘Anh đến tột cùng là ai?’ Đối phương đã có phản hồi, lần này có chút khẩn cấp.
‘“Đồng sự” của cậu.’
‘Không có khả năng, tất cả “Đồng sự” tôi đều đã tiếp xúc qua.’
‘Phải không?’ Đường Kiện đùa cợt hắn.
‘…… Chỉ trừ có một người.’ Đối phương thừa nhận. ‘Mà tôi thậm chí không thể xác định người này có tồn tại.’
‘Tôi biết, cho nên tôi mới chủ động tìm cậu.’
‘…… Anh là Neo?’
‘Phải.’
Neo [neo] là tên nhân vật chính của bộ phim điện ảnh “Nhiệm vụ Hacker”, cũng là một hacker nổi danh. Khi Đường Kiện bắt đầu lấy tên mạng, thì cũng không có ý nghĩ gì, chỉ thoáng nhìn DVD trên giá sách liền thuận tay đánh từ Neo lên, vì thế Neo từ đó về sau trở thành danh hiệu của anh.
‘Neo chỉ là một truyền thuyết.’ Bên kia đáp lại.
‘Cám ơn, mặt khác tôi cũng biết anh ta là nhân vật chính của một bộ phim.’
‘Ha ha ha, anh rất có khiếu hài hước.’
‘Cũng vậy.’
Cả hai bên, tay đánh chữ đều ngừng lại.
Rốt cục, bên kia lại có phản ứng.
‘Anh tìm tôi làm gì?’
Anh biết đối phương nhất định có một đống vấn đề muốn hỏi, chẳng qua tên nhóc này bảo trì bình thản, không tệ.
‘Xác nhận tiến độ công tác của cậu.’
Con trỏ chuột lại ngừng trong chốc lát.
‘Anh biết chúng ta không nên biết tình hình công tác lẫn nhau.’
‘Tôi biết chúng ta thậm chí không nên có cuộc đối thoại này.’ Đường Kiện lạnh lùng đánh chữ.
‘…… Được rồi! Vậy anh làm được tới đâu rồi?’
‘Tôi đã hoàn thành phần của mình.’
‘Không, có, khả năng! Án tử này mới tiếp nhận ba tháng, không ai có thể trong ba tháng hoàn thành chuyện này, công trình quá lớn cũng rất phiền phức.’ Phản hồi lần này tương đối nhanh mà trực tiếp.
‘Cậu chỉ cần biết tôi vượt xa những gì cậu tưởng tượng trong khoảng thời gian đó cũng có thể hoàn thành là được.’
‘Được rồi! Vậy anh trăm phương ngàn kế tìm tôi là muốn gì?’
‘Muốn giúp cậu.’
‘Giúp tôi?’
‘Đúng vậy, cậu sẽ gặp phải trở ngại, bốn tháng tới cậu sẽ bị trở ngại này gây khó khăn, hoàn toàn không có tiến độ; Cho dù cậu miễn cưỡng đẩy mạnh, cái phiên bản đó cũng không chính xác, cậu lại phải tốn hai tháng trừ sâu, tôi chính là đến giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn này.’
‘Anh là nói anh còn có thể dự đoán chuyện sẽ xảy ra sắp tới?’ Đối phương rõ ràng đùa cợt.
‘Phải.’
Anh trả lời dứt khoát như thế, bên kia ngược lại trầm xuống.
Sau vài phút, con trỏ chuột lướt qua, hiện ra một đoạn: ‘Giả sử tôi tin tưởng anh, sao anh lại giúp tôi?’
‘Bởi vì phần đó của cậu đối với tôi là quan trọng nhất, mà tôi phải bảo đảm cậu có thể hoàn thành đúng thời điểm.’
‘Thời điểm nào?’
‘Ngày tám tháng mười hai.’
‘Sao lại là ngày tám tháng mười hai?’
‘Tôi có lý do của tôi.’
‘Ông anh, thẳng thắn thành khẩn mới song thắng cục diện.’ Con trỏ chuột ném ra một câu.
Đường Kiện mỉm cười, ngón tay di động như bay. ‘West, cậu chưa từng tò mò qua chúng ta làm chuyện gì sao?’
Đối phương đánh chữ “Nhún vai”. ‘Tôi không quan tâm, chỉ cần bọn họ đúng hẹn trả tiền, ai quản bọn họ bắt làm những cái quỷ gì.’
‘Nhưng cậu quả thật quan tâm, nếu không cậu sẽ không đột nhiên cảm thấy hứng thú với những người khác, mặt khác sau đó còn nhất nhất tìm ra những người cùng nhận án tử này. Cậu sẽ không gạt cấp trên liên lạc với bọn họ, sẽ không hỏi thăm một phần nội dung kia của bọn họ, sẽ không tìm đến tôi, sẽ không muốn liều mạng đem tất cả kế hoạch thu thập lại.’ Không có thời gian cùng hắn đùa, Đường Kiện trực tiếp đem con bài chưa lật phơi bày.
‘Ông anh, anh làm cho tôi phát bực, anh biết không?’
‘Yên tâm, tôi đối với cậu không có ác ý. Như tôi đã nói, tôi đến giúp cậu.’ Đường Kiện đáp lại.
Trên màn hình, từng chữ từng chữ hiện lên. ‘Nói cho tôi biết làm sao anh biết những chuyện đó?’
‘Cậu truy tìm Bailey, cậu biết hắn viết phần khởi động trình tự kia, nhưng cậu lại không biết nó dùng để khởi động thiết bị gì; Cậu truy tìm Khang Nam, cậu biết hắn viết phần kia có liên quan đến sóng điện từ, có thể sinh ra năng lượng cực lớn; Cậu truy tìm Bender, cậu biết phần kia của hắn có liên quan đến thuyết tuyến hình bước sóng; Mà chính cậu, bằng hữu thân ái của tôi, là một hình thức năng lượng phản đạo (truyền ngược trở lại).’
Anh đánh xong, tay buông xuống, lẳng lặng chờ đối phương phản hồi.
Lần tạm dừng này còn lâu hơn so với lần trước, bởi vì anh biết West quá mức khiếp sợ.
Rốt cục, con trỏ từ trên màn hình trượt qua.
‘Anh có biết, bị người ta viết ra mấy hàng chữ ngắn ngủi chuyện tôi phải vất vả mới điều tra được, có bao nhiêu suy sụp không?’
Đường Kiện cong khóe miệng một chút.
‘Phải.’
‘Vậy còn anh? Bộ phận anh phụ trách là gì?’
Đường Kiện khiêu lông mày. ‘Tôi là cơ thể mẹ [matrix].’
‘Anh là chủ trình tự?’ Đối phương hiểu được ý tứ của anh.
‘Đúng vậy.’
‘Nhưng là không có khả năng á! Vậy chứng tỏ ngay từ đầu bọn họ đã nói cho anh biết toàn bộ kế hoạch, anh mới có thể viết chủ trình tự. Nhưng là, cả vụ này lại làm thần bí như vậy, mọi người không nhìn thấy vua, không phải là vì đề phòng chúng tôi bất cứ người nào cũng nhìn ra được toàn cảnh?’ (aoi: chỗ này lủng củng mọi người thông cảm)
‘Tôi nghĩ thân phận của tôi có vẻ đặc thù một chút.’
‘Nhưng là, phần của chúng tôi trước đó chưa viết xong, chủ trình tự của anh cũng không có khả năng hoàn thành.’ Đối phương vạch.
‘Phải. Cho nên bốn tháng sau, cũng chính là lúc bốn người các cậu lần lượt giao văn kiện, sẽ có người cùng tôi liên lạc, tôi đem đến nước Mỹ, đem thành quả của nhóm bốn người các cậu cộng thêm của tôi, toàn bộ chỉnh sửa, đến lúc đó liền đại công cáo thành (việc lớn hoàn thành).’
‘Mà anh biết bốn tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì?’ Con trỏ phun ra một chuỗi kí tự giễu cợt.
‘Phải.’
Anh trả lời rõ ràng như vậy, đối phương ngược lại dừng lại.
Một lát sau, rốt cục có phản hồi truyền đến.
‘Nếu như tất cả sẽ trong bốn tháng sau xảy ra, anh cần gì phải vội vã giải quyết vào ngày tám tháng mười hai?’
Đường Kiện lo nghĩ, đánh chữ qua.
‘Bởi vì ngày tám tháng mười hai là thời cơ tốt nhất, cũng là ngày duy nhất có khả năng thành công.’
‘Tôi không hiểu.’
‘Cậu không cần phải hiểu.’
‘Được rồi, tôi chỉ hỏi anh…… Chúng ta sẽ có nguy hiểm sao?’
‘Sẽ không.’
‘Vì sao?’
‘Bởi vì tôi sẽ ngăn nó xảy ra.’ Đường Kiện đáp lại.
Lại là một đoạn tạm dừng.
‘Tôi sẽ tin tưởng anh.’
‘Cám ơn.’
‘Anh cần tôi làm cái gì?’
‘Tôi cần phần trình tự kia của cậu nhất.’
‘Vì sao?’
‘Bởi vì phần kia của cậu quan trọng nhất, thậm chí so với phần của tôi còn quan trọng hơn. Trước khi bọn họ phát hiện, tôi phải đem phần của cậu thu xếp, làm một ít điều chỉnh.’
‘Vì sao?’ Đối phương lại hỏi.
Đường Kiện dựa lưng vào tường, tay xoa nhẹ mi tâm.
Cuối cùng, anh quyết định trả lời: ‘Bởi vì tôi phải trở về.’
Con trỏ chuột chớp lóe hồi lâu.
‘Trở về?’ Ngay cả mấy chữ hiện ra cũng có vẻ rất cẩn thận. ‘Anh có biết anh đang nói gì không?’
Vì thế Đường Kiện tiện tay đánh cái công thức cho hắn. Đây là một cái công thức ngay cả trên Internet đều có thể dễ dàng tìm được, quan trọng không phải nội dung công thức, mà là ý nghĩa công thức này đại biểu cho.
@“/sqr[-u/c] i“l/@
Con trỏ chuột trong nháy mắt tựa như yên lặng.
Đường Kiện gần như có thể nhìn thấy người bên kia đang liều chết bật hơi.
Cuối cùng, con trỏ chuột vội vàng đánh ra một hàng chữ: ‘Anh ở nơi nào?’
Đường Kiện mỉm cười, tiện tay đánh ra đáp án, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
‘Trọng điểm không phải ở đâu, mà là khi nào.’
Sau lưng cót két một tiếng vang nhỏ, Đường Kiện lập tức quay đầu lại.
Duy Duy đứng phía sau, trên người chỉ mặc áo sơmi của anh, hai gò má lộ ra vẫn ấm hồng như cũ sau một đêm hoan ái.
Mắt của cô dừng lại ở hàng chữ cuối cùng trên máy tính — câu anh vừa đánh ra kia — cuối cùng, dừng lại trên mặt anh.
“Câu nói kia, có ý gì?” Duy Duy bình tĩnh hỏi.