Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Thần An xách bánh bao kim sa và sữa đậu nành không đường về nhà, Mộ Hàn đã ngủ dậy. Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh nhanh chóng dừng lại, anh đã thay xong áo sơ mi và quần tây, trêи người còn vương mùi nước hoa thoang thoảng.
Gần đây, Mộ Hàn dường như đã dần quen với cách ăn mặc có phần gò bó này của mình. Trước khi đi ra ngoài, anh sẽ cài khuy măng-sét và hai nút ở cổ, so với bộ quần áo thể thao rộng rãi thì âu phục lịch sự càng tôn lên dáng người và khí chất nổi bật của anh hơn, kết hợp với nụ cười hời hợt nhưng tao nhã lịch sự, có phần mang hơi hướng của một người thành đạt. So với những chiếc quần cargo túi hộp() nhiều màu và bốt Martin() của Nhạc Thần An thì trông chững chạc hơn rất nhiều.
Quần cargo
Bốt Martin
Nhạc Thần An cầm một ly sữa đậu nành lên chọc ống hút vào, đeo túi đeo chéo lên trước ngực, hôn lên trán Mộ Hàn: “Em đi làm đây.”
Mộ Hàn ngồi trước bàn, trong tay vẫn còn cầm một cái bánh bao kim sa đang cắn dở, không dám cầm mạnh tay vì sợ nhân bánh màu vàng bên trong chảy ra.
“Ăn bánh bao đã rồi đi.” Mộ Hàn lấy một cái bánh từ trong hộp ra đưa cho cậu.
Nhạc Thần An nhanh chóng cúi đầu, ɭϊếʍ sạch nhân trứng chảy trêи khóe miệng anh: “Ừm, ăn rồi. Em sắp không kịp rồi, bái bai bảo bối.” Nói xong, cậu xoay người chạy ra ngoài cửa.
Cậu suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không nói cho Mộ Hàn biết về cuộc điện thoại kia.
Thật ra Mộ Xuyên muốn nói gì trong lòng cậu hiểu rõ nhưng bây giờ cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm, không rảnh đi tranh cãi với mấy người bảo thủ.
Giải thưởng National Geographic giống như một bước đệm, ban đầu vì thấy cậu không đủ tư cách nên bên tạp chí không muốn kí hợp đồng, bây giờ họ đã mở rộng cánh cửa cho cậu. Sau khi thảo luận với Quý Chính Phàm, quyết định ra được hai phương án hoàn toàn khác nhau.
Một là “Giấy vụn” tiên phong và thời thượng, nội dung của tạp chí không có một câu một chữ nào, chỉ có hình ảnh. Màu sắc rực rỡ, chủ đề lạ lùng, nó chứa đựng những ý tưởng kỳ quặc nhất của các nhϊế͙p͙ ảnh gia trẻ tuổi. Mục đích của tạp chí giống như tên gọi, vẻ đẹp phù du chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất. Cuối cùng tất cả các tạp chí sẽ trở thành giấy vụn.
Tạp chí còn lại là tạp chí nhân văn chính thống “Sum họp“. Lấy cuộc sống đô thị làm nền, câu chuyện nhân vật và nhϊế͙p͙ ảnh nhân văn làm phương tiện truyền đạt, từ những người nổi tiếng có chức sắc cho đến người dân địa phương, nó cho thấy mô hình thu nhỏ của cuộc sống qua các tầng lớp khác nhau.
Sau khi tan ca, cậu về chỗ ba mẹ ăn cơm tối cùng hai người.
“Thần Thần của chúng ta trưởng thành rồi.” An Nhiên yêu thích không rời tay được khỏi giấy chứng nhận giải thưởng: “Cuộc thi này cũng hẹp hòi quá, cho mỗi tờ giấy này, không có phần thưởng tử tế gì hết.”
Phần thưởng tử tế nhất đã tặng cho người ta rồi. Nhạc Thần An mở điện thoại ra mở bản điện tử cho An Nhiên xem: “Bây giờ phát giấy chứng nhận không phổ biến nữa đâu mẹ, cái này là con tự in đấy. Người ta đăng hết lên mạng rồi, đây, mẹ xem này.”
“Bức ảnh này con đi công tác chụp ở New Zealand à? Đẹp thật. Nhưng mà trông hơi sợ…” An Nhiên phóng to hình ảnh trêи điện thoại rồi hít một hơi khí lạnh.
“Họ là dân chuyên nghiệp, không nguy hiểm đâu. Hàng ngày phải huấn luyện, giống như ngày trước mẹ hay phải tập xoạc chân ấy.” Người bình thường chỉ nhìn thấy nguy hiểm nhưng họ không thấy được những vận động viên trốn tránh nguy hiểm bằng những nỗ lực âm thầm: “Cũng không phải bọn họ cao hứng lên đi làm những chuyện mạo hiểm thế này.”
Nhạc Thần An cầm lấy điện thoại di động, tìm một bức ảnh lưu trong album, là ảnh cậu chụp Mộ Hàn mặc âu phục: “Đây, là anh ấy.”
“Ôi chao, đẹp trai quá…” An Nhân thấy Mộ Hàn mặc sơ mi trắng đứng trước cửa sổ: “Đôi mắt này, quá đẹp, trông hơi gầy nhỉ? Người trượt tuyết trong ảnh là cậu ấy sao?”
“Người ta là tiêu chuẩn mặc quần áo thì gầy nhưng cởi quần áo thì có thịt đó mẹ. Vóc người kia, chậc chậc.” Nhạc Thần An tặc lưỡi.
“Nói cứ như con được nhìn tận mắt rồi ý.” An Nhiên ngại ngùng mỉm cười, len lén ngước mắt nhìn chồng một cái. Phụ nữ ở thế hệ của họ không mấy cởi mở trong việc thảo luận công khai về ngoại hình của đàn ông.
“Con, con chỉ, chỉ…con…” Bỗng nhiên Nhạc Thần An có chút hoảng hốt, cậu nhìn ảnh vội vàng nói: “Con là nhϊế͙p͙ ảnh gia mà, hình là con chụp.”
“Rồi đúng đúng, con trai mẹ chụp không ít người nổi tiếng.” An Nhiên mỉm cười ngắm nghía bức ảnh kia thật lâu: “Nhưng mà đẹp trai thật, đẹp như con trai mẹ.” Nhạc Thần An bĩu môi, đúng là mẹ ruột, kính lọc dày đến mười mét.
Ngón tay An Nhiên vuốt màn hình theo thói quen, vuốt liên tục xem hết cả album. Nhạc Thần An cảm thấy kỳ lạ sao tự dưng không thấy bà nói gì nữa, ngoảnh mặt nhìn sang thì thấy nét mặt kinh ngạc của bà, con ngươi co rút lại. Ngay sau đó, An Nhiên úp màn hình điện thoại xuống để lên bàn, không nói một lời đẩy về trước mặt cậu. Rõ ràng ánh mắt bà né tránh, Nhạc Thần An nghi ngờ cầm điện thoại lên, trong lòng trầm xuống.
Chính giữa hình ảnh là hai chàng trai mặc sơ mi trắng mỉm cười đối mặt nhau, bầu không khí tràn ngập yêu thương, tình cảm nóng bỏng không thể nào che giấu được.
Nếu như chỉ thấy cái này thì… Cậu nhanh chóng lướt qua kiểm tra, những bức ảnh liên tiếp đều na ná nhau. Lúc ấy cậu mở chế độ chụp tự động, sau đó chọn lại mấy bức mà bản thân thích rồi giữ lại. Có bức là hình ảnh một mình cậu, có bức Mộ Hàn đang nhìn cậu đầy cưng chiều, còn có…còn có nụ hôn trộm khi vừa mới bắt đầu.
Cậu vờ như bình tĩnh tắt màn hình, nhét điện thoại về trong túi, tiếp tục ăn cơm.
Nửa sau của bữa cơm gia đình hiếm hoi kết thúc trong sự im lặng kỳ lạ.
“Thần Thần, qua đây rửa chén giúp mẹ.” An Nhiên đóng cửa phòng bếp, vẻ mặt phức tạp nhìn con trai. Từ nhỏ đến lớn, tuy Nhạc Thần An không phải một cậu bé nổi bật nhưng hoàn toàn có thể nói là một đứa con hiểu chuyện khiến người lớn bớt lo. Từ trước đến nay cậu không gây ra bất cứ phiền phức gì, cũng không giống những cậu bé khác trong thời kỳ phản nghịch tính khí trở nên dở dở ương ương thất thường, cãi nhau quậy một trận long trời lở đất với người nhà. Bầu không khí gia đình bọn họ vẫn luôn hòa thuận ấm áp và vui vẻ, vợ chồng yêu thương nhau, cha mẹ tốt với con, con trai hiếu thảo với cha mẹ.
Mặc dù bà không phải một người mẹ tốt lắm nhưng quan hệ gần gũi với con trai giống như bạn bè, trong lòng bà luôn hạnh phúc vì cuộc đời này mình có được một gia đình như vậy. Bà tự cho rằng mình hiểu tất cả các khía cạnh của Nhạc Thần An, nhưng đến giờ phút này, cuối cùng bà mới nhận ra một chuyện bất thường. Cậu con trai cao lớn đẹp trai học nghệ thuật của bà, từ trước đến nay chưa bao giờ yêu đương, thậm chí còn chưa bao giờ liên quan đến bất kỳ một vấn đề tình cảm nào. Mặc dù cậu còn chưa đến tuổi nhưng thế này thì không hề bình thường.
Đôi mắt sẽ không lừa được người ta, bầu không khí trong bức hình đó bà chắc chắn sẽ không nhìn nhầm. Đó tuyệt đối không phải cái nhìn mà một nhϊế͙p͙ ảnh gia dành cho người mẫu.
“Mẹ, để con rửa cho, mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Nhạc Thần An cố gắng tỏ ra thản nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?” Bà hỏi.
Nhạc Thần An không lên tiếng, dưới vòi nước chảy rửa cái đĩa đang dính đầy bọt xà phòng rửa bát.
“Thần Thần, con! Con có phải không? Có phải không?” Bà biết bản thân đang mất kiểm soát, năm qua, bà chưa bao giờ cáu kỉnh giận đến mức mặt mũi đỏ bừng với con trai mình. Lúc này, cậu con trai cao hơn bà một cái đầu đang cụp mắt xuống, trêи mặt không nhìn ra được cảm xúc thế nào.
An Nhiên còn nhớ năm ấy ở đoàn nghệ thuật có hai chàng trai bị tố cáo vì vấn đề tác phong cá nhân. Bọn họ bị chỉ trỏ, phải chịu những hình phạt không công khai. Hai người ấy vẫn luôn phải chịu đựng, cho đến khi bọn họ hoàn toàn mai danh ẩn tích không xuất hiện sau rất nhiều năm, thế nhưng vẫn là đề tài bàn tán của mọi người.
“Mẹ.” Nhạc Thần An rót một ly nước ấm cho bà: “Mẹ đừng kϊƈɦ động. Từ từ rồi con nói cho mẹ.”
Ngày này đến quá đột ngột, Nhạc Thần An hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng cái gì phải tới sẽ tới, không trốn tránh được.
“Mẹ, đúng là con như thế.” Cậu không cảm thấy khó mở miệng nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trở nên ảm đạm của An Nhiên, cậu vẫn không kiềm được sự dằn vặt đau đớn trong lòng: “Con xin lỗi mẹ, con biết mẹ không chấp nhận nổi. Nhưng đây là lựa chọn chủ quan của con, con cũng không còn cách nào khác… Mẹ đừng buồn…”
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” Nằm ngoài dự liệu của Nhạc Thần An, không xuất hiện phong ba bão táp như trong tưởng tượng.
“Hồi cấp ba.” Nhạc Thần An thở dài: “Hồi đó có rất nhiều cô gái theo đuổi con, sau đó con dần dần phát hiện.”
“Con, tại sao con không nói với mẹ? Lúc ấy con không cảm thấy kỳ quái sao? Không sợ sao?” An Nhiên cau mày.
“Sợ, cho nên mới không dám nói.” Nhạc Thần An nắm tay An Nhiên, tay cậu đã lớn hơn tay mẹ rất nhiều: “Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng con không còn cách nào khác. Thật ra cũng không đáng sợ như vậy, sợ hãi chỉ vì không hiểu thôi.”
“Mẹ không tài nào hiểu được. Rất nhiều người sẽ giống như mẹ, không hiểu được cũng không muốn hiểu.” An Nhiên kiên quyết: “Như vậy cũng không được. Mẹ không có yêu cầu gì lớn, chỉ hi vọng con sống cả đời được khỏe mạnh, vui vẻ.”
Từ trước đến nay An Nhiên không phải một phụ huynh cứng nhắc, tự cao tự đại không nói phải trái, ngay cả bà còn khó chấp nhận, Nhạc Thần An không dám nghĩ ba cậu biết sẽ thế nào.
“Mẹ, con bảo đảm với mẹ, bây giờ con sống rất ổn, rất vui vẻ. Sau này cũng sẽ vẫn luôn vui vẻ. Nhưng chuyện này con không thể làm theo yêu cầu của ba và mẹ được.” Dường như đã hạ quyết tâm, Nhạc Thần An hít thật sâu thở ra một hơi: “Con sẽ không kết hôn với phụ nữ.”
Như trút được gánh nặng.
Cũng tốt.
Nhạc Thần An trở về nhà một mình trước ánh mắt thất vọng của mẹ.
Nằm trong chăn, cậu chợt nhớ đến cú điện thoại ban sáng của Mộ Xuyên. Bây giờ vấn đề này lại chó ngáp phải ruồi mà giải quyết xong rồi. Mộ Xuyên nhìn thấy cậu đã không còn giá trị lợi dụng nên định sử dụng một vài thủ đoạn đặc biệt ép cậu rời khỏi Mộ Hàn. Mà trong đó cách hữu hiệu nhất có lẽ là muốn phơi bày chuyện này với gia đình cậu… Còn bên studio nơi cậu đang làm việc, cậu không lo lắng chút nào. Các đồng nghiệp chắc chắn sẽ không vì xu hướng tính ɖu͙ƈ của cậu mà thay đổi cái nhìn về cậu. Về những bên truyền thông mà cậu đang hợp tác thì càng không đáng lo lắng, cậu chỉ là một nhϊế͙p͙ ảnh gia, không phải người của công chúng, bọn họ chỉ quan tâm đến tác phẩm của cậu, sẽ không chú ý đến cuộc sống riêng tư của cậu.
Trừ ải của cha mẹ là khó qua nhất, hình như cũng không còn khó khăn nào đến nỗi không vượt qua được.
Nhạc Thần An nhắm mắt lại, cảm giác chớp mắt một cái trời đã sáng.
Cuối tuần vốn hẹn Mộ Hàn cùng nhau ăn tối, vừa mới xuống tầng thì lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
“Nhạc Thần An, không ngờ cậu cũng kiêu ngạo đấy.” Mộ Xuyên ngồi trong xe, tỏ ý mời cậu lên xe.
Tài xế xuống xe đứng ở ven đường hút thuốc, Mộ Xuyên đi thẳng vào vấn đề: “Cậu biết tại sao tôi tìm cậu không?”
Nhạc Thần An gật đầu: “Cũng biết tương đối. Nhưng xin lỗi, có lẽ tôi khiến ngài đây đến một chuyến vô ích rồi. Tôi sẽ không chia tay anh ấy.”
“Cậu không cần rời khỏi nó.” Mộ Xuyên gỡ mắt kính xuống nhéo ấn đường, thờ ơ nói.
Nhạc Thần An sửng sốt, cảm thấy kịch bản này không đúng lắm.
“Tôi có thể đồng ý bất cứ chuyện gì của hai đứa.” Mộ Xuyên ung dung nói: “Chỉ cần cậu đáp ứng một yêu cầu của tôi.”
Nhạc Thần An thật sự không dám tin vào những gì mình nghe được, đừng nói một yêu cầu, nếu như có thể nhận được sự cho phép của người nhà Mộ Hàn, cho dù có một trăm, một nghìn yêu cầu, chỉ cần không vi phạm đạo đức và pháp luật, cậu sẽ làm tất cả.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Mộ Xuyên cười nói: “Yên tâm, rất đơn giản, sẽ không bảo cậu đi làm những chuyện nguy hiểm hay gây tổn thương cho người khác.”
Người đàn ông lớn tuổi đeo kính lên lần nữa, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi muốn cậu thuyết phục nó từ bỏ trượt tuyết.”