“Ông không có tư cách biết thân phận của ngài ấy!” Phán Quan trầm giọng đáp.
“Nếu hôm nay các người không muốn chết ở đây, tôi khuyên các người nên nhận lấy cơ hội mà ngài ấy ban chol”
“Nếu không, tôi không ngại tự mình tiễn các người một đoạn!”
Phịch!
Nghe xong lời nói của hắn, ba người bọn họ đồng loạt quỳ xuống, dập đầu về phía Lăng Hạo.
“Cầu xin ngài, xin ngài tha cho cháu trai của tôi lần này..." Triệu Duyệt Huy lên tiếng trước.
“Tôi nguyện ý bồi thường tiền, coi như là bồi thường cho Trịnh đại tiểu thư, ngài nói số đi, tôi lập tức cho người chuyển tiền...
Hai gia chủ kia cũng nhanh chóng gật đầu, nói chỉ cần có thể giữ được tính mạng của con trai, họ sẵn sàng bồi thường tiền.
“Các ông rất giàu?” Lăng Hạo nhấp một ngụm rượu vang: “Vậy các ông dự định bồi thường bao nhiêu? Một ngàn tỷ hay là mười ngàn tỷ?”
“Tôi...” Triệu Duyệt Huy gian nan mở miệng, không nói nên lời.
Mặc dù nhà họ Triệu là gia tộc lớn nhất ở Đông Châu, nhưng tiền mặt có thể lấy ra trong thời gian ngắn chắc chắn không thể vượt quá 10 tỷ.
Cho dù bán hết tài sản thuộc sở hữu của nhà họ Triệu thì ước tính cũng chỉ thu về được 70 đến 80 tỷ.
“Đưa cho mỗi người một con đao, trong vòng ba phút nếu họ không cắt dây thì để họ tự nhảy xuống!” Lăng Hạo rít một hơi thuốc, nhàn nhạt nói.
Keng
Ba thanh đao được ném đến trước mặt ba người, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
“Tôi... Tôi gọi điện thoại...” Sau khi Triệu Duyệt Huy khó nhọc nói xong, ông ta run rẩy sợ hãi lấy điện thoại di động ra.
Triệu Duyệt Huy muốn thử lần cuối.
Là nhị đương gia nhà họ Triệu, ông quen biết vài người đứng đầu ở Đông Châu, hy vọng có thể cứu cháu trai mình một mạng.
Một phút sau, cuộc gọi đầu tiên được kết nối.
Chỉ là, ông ta còn chưa kịp nói hết lời, đối phương vừa nghe là Ảnh Môn đang làm việc liền trực tiếp cúp máy.
Tách!
Một hạt mồ hôi to bằng hạt đậu nành nhỏ giọt chảy xuống.
Sau khi hít một hơi thật sâu, ông ta lại bấm dãy số thứ hai.
Không có chút chần chờ, nói được nửa chừng, điện thoại cũng cúp máy.
Cuộc gọi thứ ba, thứ tư, vẫn vậy... Cạch! Điện thoại rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt như sáp!
“Còn một phút cuối cùng!” Giọng nói của Phán Quan vang lên.
Ha!
Triệu Duyệt Huy nặng nề thở ra rồi run rẩy nhặt thanh đao lên, loạng choạng đi về phía Triệu Gia Hoa.
Hai gia chủ còn lại cũng không còn lựa chọn nào khác, cúi xuống nhặt thanh đao lên và loạng choạng đi theo.
“Chú hai... chú... chú định làm gì... Cháu... cháu là cháu của chú...” Triệu Gia Hoa kêu lên.
“Nhóc Hoa... Đừng trách chú hai, con làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Vì cả nhà họ Triệu, chú không còn lựa chọn nào khác..."
Triệu Duyệt Huy nói xong, hít sâu một hơi, giơ tay chém xuống!
Ông ta thật sự không còn lựa chọn nào khác! “Không...” Triệu Gia Hoa điên cuồng hét lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể biến mất gã trong màn đêm như một chiếc lá rơi.
Hai thiếu gia còn lại cũng chịu chung số phận như Triệu Gia Hoa, bị cha ruột cắt đứt sợi dây gai rồi rơi xuống mặt sông cuồn cuộn.
Phịch!
Sau đó, ba người Triệu Duyệt Huy ngồi liệt trên mặt đất.
Họ như thể đã già đi cả chục tuổi trong nháy mắt, nước mắt tuôn đầy mặt, cực kỳ bi thương.
Một giờ sau, ở phía tây thành phố Đông Châu, khu nhà họ Triệu.
“Cái gì!?” Gia chủ Triệu gia - Triệu Nhạc Huy sau khi nghe những lời em trai mình nói xong thì gầm lên giận dữ, sát ý băng lãnh tràn ra từ người ông ta.
Đó là con trai ruột của ông ta, liền bị cho cá ăn như vậy!
Lại có người dám đối xử như vậy với Triệu gia, đây là muốn đảo lộn ngày đêm đúng không!
Bang!
Triệu Nhạc Huy tức giận đập tay lên bàn trà trước mặt, mặt bàn lập tức nổ tung, miểng thủy tỉnh văng đầy đất.
“Đại ca, tha thứ cho tôi, là tôi vô dụng, cứu không được thằng Hoa..." Triệu Duyệt Huy gục xuống ghế sofa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Ha!
Triệu Nhạc Huy nặng nề thở ra rồi châm một điếu xì gà, rít một hơi thật sâu, nhìn Triệu Duyệt Huy nói:
“Chuyện này không trách chú được. Nếu anh ở đó cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.”
Sau khi nhả ra một chuỗi vòng khói, ông ta tiếp tục nói: “Chú xác định thằng đó đến báo thù cho con nhãi chết tiệt nhà họ Trịnh kia?”
“Vâng!” Triệu Duyệt Huy gật đầu đáp: “Là nó tự nói!”
“Tra!” Triệu Nhạc Huy nhìn về phía quản gia nhà họ Triệu đang đứng ở cửa, trầm giọng nói.
“Lập tức sắp xếp người đi thăm dò, xem xem năm đó có phải đã để sót tàn dư nhà họ Trịnh không! Vừa có tin tức lập tức báo cáo về đây!”
“Đã rõ!” Quản gia đầu thật mạnh rồi quay đi. “Anh, đối phương có quan hệ không tâm thường với Ảnh Môn!” Triệu Duyệt Huy cũng châm một điếu xì gà, rít một hơi.
“Nếu nó thật sự là tàn dư của nhà họ Trịnh, chúng ta nhất định phải đề phòng!”
“Hừ!” Triệu Nhạc Huy lạnh lùng hừ một tiếng. “Có quan hệ với Ảnh Môn thì thế nào, nếu như nó thật sự là dư nghiệt của Trịnh gia thì dù có là người đứng đầu Ảnh Môn tôi cũng sẽ khiến nó chết!”
Nói xong, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. rồi nói tiếp.
“Chú lập tức gọi cho Tiểu Kiệt, nói em trai nó xảy ra chuyện, bảo nó thu xếp thời gian trở về trong hai ngày!”
“Anh đang tính...” Triệu Duyệt Huy thoáng sửng sốt.
“Mặc kệ đối phương là ai, nếu nó dám giết con trai tao, tao sẽ chém nó thành thịt nát!” Triệu Nhạc Huy. nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được!” Triệu Duyệt Huy trịnh trọng gật đầu.
Ông ta không ngờ rằng anh cả của mình sẽ gọi Tiểu Kiệt trở lại.
Tiểu Kiệt là con trai trưởng của Triệu Nhạc Huy, đồng thời cũng là niềm kiêu ngạo của cả nhà họ Triệu!
Hắn không chỉ có thực lực cá nhân mạnh mẽ mà tuổi còn trẻ đã có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí chấp sự Ngự Đường, rất được cấp trên coi trọng, tương lai tươi sáng.
Phải biết, Ngự Đường chính là thế lực ngang hàng với Ảnh Môn, là vũ khí quan trọng của quốc gia, nơi tinh anh hội tụ, quyền lực ngập trời.
Ảnh Môn đối nội, trừ bạo an dân, trừ gian diệt ác!
Ngự Đường đối ngoại, chống cự ngoại địch, dương uy quốc gial
Những người trẻ tuổi có thể thuận lợi thông qua khảo hạch của Ngự Đường và trở thành thành viên chính thức đều là những đứa con của trời!
“Ngoài ra, chú thông báo cho thằng ba để hắn mời anh em họ Bành đến Đông Châu một chuyến, nói Triệu gia cho mời, thù lao một trăm triệu!” Triệu Nhạc Huy tiếp tục nói.
“Rõ
Sau khi nghe được bốn chữ “anh em họ Bành”, trong mắt Triệu Duyệt Huy lóe lên tia sáng kỳ dị.
Triệu Nhạc Huy lại rít một ngụm xì gà, hai mắt đỏ bừng nhìn chăm chăm về phía trước, gắn từng chữ một.
“Dám giết con tao, tao nhất định sẽ cho mày nếm mùi sống không bằng chết!”
Reng Reng!
Giữa trưa ngày thứ ba, Lăng Hạo và Lục Nguyệt đang ăn trưa ở tầng một của khách sạn nơi bọn họ đang ở thì điện thoại di động reo lên.
Là cuộc gọi của Tần Vũ Hân.
“Vũ Hân, mọi người đến Đông Châu rồi à?” Lăng Hạo nghe điện thoại.
“Cha, con là Thụy Thụy, cha đâu rồi? Con nhớ cha lắm, cha có thể đến gặp con được không?” Một giọng nói trẻ con vang lên từ trong điện thoại.
“Thụy Thụy?” Lăng Hạo kinh ngạc, anh nhẹ giọng hỏi. “Thụy Thụy, con hỏi mẹ con xem bây giờ mọi người đang ở đâu, cha sẽ đến ngay lập tức.”
“Thật sao? Cha thực sự có thể đến gặp Thụy Thụy ngay lập tức sao? Tuyệt vời, vậy cha đến nhanh lên nha.” Thụy Thụy hào hứng nói.
“Vậy con đưa điện thoại cho mẹ, để mẹ nói cho cha biết bọn con đang ở đâu nhé.”
“Được!” Lăng Hạo mỉm cười đáp lại.
“Hôm đó Thụy Thụy tỉnh dậy xong vẫn luôn muốn tìm anh, tôi có thể cảm giác được con bé thực sự rất nhớ anh!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Vũ Hân.
“Ban đầu chúng tôi tính chạng vạng mới về Đông Châu, nhưng Thụy Thụy cứ đòi gặp anh nên chúng tôi mới về sớm.”
“Hiện tại chúng tôi đang ở nhà ở Đông Châu, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho anh, nếu anh không bận việc gì thì đến chơi với Thụy Thụy đi!"
“Bây giờ tôi không bận gì cả, đến ngay!” Mũi Lăng Hạo hơi chua xót.
“Được!” Tần Vũ Hân đáp xong liền cúp điện thoại.
Một lúc sau, địa chỉ được gửi đến điện thoại di động của Lăng Hạo.
“Đồ chơi chuẩn bị xong chưa?” Hai người Lăng Hạo đi về phía cửa khách sạn.
“Vâng!” Lục Nguyệt gật đầu: “Tôi nhờ Phán Quan mua rồi, đã để ở bãi đỗ xe.”
“Tốt!” Lăng Hạo gật đâu, bước nhanh hơn.
“Chào Thống Soái!" Vừa đến bãi đậu xe, một người đàn ông mặc cẩm y nhảy ra khỏi buồng lái của một chiếc xe tải.
“Đồ chơi đều ở đây?” Lăng Hạo thoáng sửng sốt.
“Đầu ở đây!” Người đàn ông bước nhanh đến phía thùng xe và mở ra.
“Ngài Phán Quan nói rằng anh ấy không biết Thụy Thụy thích loại đồ chơi nào, vì vậy anh ấy mua mỗi loại một ít”
Lăng Hạo và Lục Nguyệt đi tới nhìn, khóe miệng đồng thời giật giật.
Tốt lắm! Ở trong thùng xe đều chứa đầy đồ chơi!
“Cậu để cậu ấy rinh nguyên cái cửa hàng đồ chơi tới à!" Lăng Hạo liếc nhìn Lục Nguyệt, không nói nên lời.
“Cái tên thô kệch này!” Mặt Lục Nguyệt cũng đây vạch đen.