Sắc mặt Trần Phi tái nhợt, hết nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn vách động, nơi vừa bị hỏa cầu đập vào khoét một lỗ thủng bằng nắm tay, xung quanh nám đen vẫn còn bốc lên mùi khen khét.
"Cái... cái kia không phải là hỏa cầu đấy chứ?"
Hồi lâu, Trần Phi lắp bắp, vẻ mặt rất khó tin.
Nó vội vàng kiểm tra thì phát hiện phân nửa linh lực còn lại đã cạn sạch. Thảo nào đột nhiên Trần Phi lại thấy mệt mỏi như vậy, đôi mắt cứ díp lại muốn ngủ.
Trần Phi bần thần lẩm bẩm. "Không phải nói ít nhất cần tu luyện đến cảnh giới Dẫn Khí kỳ tầng ba thì mới tu tập được ngũ hành thuật pháp sao? Vì sao lại..."
Sự tình vừa rồi gây chấn động tinh thần Trần Phi rất mạnh. Nếu như quả cầu lửa nó vừa vô thức thi triển kia chính là Hỏa Cầu thuật, thì rõ ràng điều này đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức của tất cả tu sĩ ở Càn Khôn giới từ mười vạn năm nay.
Nếu việc này lộ ra ngoài, Trần Phi có là đứa ngốc cũng biết sẽ dẫn đến hậu quả thế nào. Nhất định sẽ có vô số thế lực tìm cách chiếm đoạt bí mật của nó, đừng mong sống yên ổn. Bí mật này cần phải được giữ kín.
Hết 'tự tẩy tủy' rồi lại đến 'hỏa cầu', Trần Phi đoan chắc những việc vượt quá hiểu biết kẻ khác này đều do thiên công pháp quái dị nó đang tu luyện gây ra. Chẳng biết sắp tới sẽ còn những chuyện gì xảy đến nữa đây.
Sau khi vượt qua cú sốc, vẻ mặt Trần Phi tươi tỉnh trở lại, thậm chí trong lòng càng thêm chờ mong.
Nó hiểu rõ, tuy bản thân có thừa quyết tâm nhưng nếu chỉ dựa vào tư chất kém cỏi gần như 'không có đối thủ' của mình, mà muốn tu hành đạt được thực lực kha khá thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Chứ đừng nói chi mong đến ngày dương danh thiên hạ, có thể tự định đoạt sinh tử bản thân.
Lâu nay, thực ra Trần Phi luôn cố tự lừa gạt bản thân để tránh xảy ra tình trạng nản lòng mà buông bỏ.
Nhưng lúc này thì nó thực sự có lòng tin, hoàn toàn không gạt gẫm mình một chút nào.
Thần Tâm Đoạt Thiên Công, chỉ cần có công pháp không rõ lai lịch này, Trần Phi tin nếu nó cố gắng thì nhất định sẽ có ngày vươn tới đỉnh cao. Thứ bây giờ Trần Phi cần chỉ là thời gian và nỗ lực, từ từ nước sẽ lấp đầy biển cạn.
"Dựa theo số lượng linh lực tiêu hao mới rồi thì khi ta hồi đầy linh lực, có thể miễn cưỡng xuất ra hai lần hỏa cầu, cũng đủ để phòng thân."
Nằm xuống ngủ nhưng tâm thần Trần Phi vẫn còn kích động, lăn qua lộn lại cả buổi mới vỗ giấc được.
oo
Sáng hôm sau.
Từ sớm Trần Phi đã thức dậy, ra ngoài hít thở không khí một chút.
Trời xanh mây trắng, bầu trời cao vời vợi. Chim thú bay nhảy, hót ríu rít trên những ngọn cây cao có ở khắp nơi.
Ngủ một giấc sâu, lúc này linh lực trong tim Trần Phi đã hồi đầy lại, vô cùng sung mãn.
"Vị sư đệ này, dậy thật sớm nhỉ?"
Còn đang vươn vai làm vài động tác thì một đệ tử mặc đồng phục giống Trần Phi bước tới chào hỏi.
Người này lạ hoắc, bộ mặt đoan chính. Trần Phi chưa từng thấy qua bao giờ, tuy vậy nó vẫn giữ lễ cười nói.
"Trời đẹp thế này, ngủ thêm thì thật là tiếc! Không phải sư huynh cũng dậy sớm ư?"
Người kia cười mấy tiếng, rồi giới thiệu. "Ta là Bành Nhiên, ở động phủ cách chỗ sư đệ không xa. Thấy sư đệ đến đây lâu rồi nhưng bên người có nhiều việc quá, đến hôm nay mới có thời gian sang chào hỏi một chút."
Trần Phi vội đáp. "Tiểu đệ tên Trần Phi. Lẽ ra khi đến đây thì nên sang chào hỏi mấy vị sư huynh trước, thật có lỗi quá, cũng do nhiệm vụ tông môn ban ra cần kíp nên tiểu đệ phải liên tục đi suốt."
"Ha ha, khách sáo vậy đủ rồi! Trần sư đệ đúng là chăm chỉ, ta để ý thấy động phủ của ngươi lúc nào cũng đóng im ỉm, chẳng mấy khi ở nhà."
Trần Phi hơi nhún vai, bộ dạng không tình nguyện. "Sư huynh cũng biết đấy, tiểu đệ đến giờ còn chưa có đủ điểm cống hiến để đổi lấy một môn thuật pháp hay món trang bị nào, chỉ còn biết cố gắng làm nhiệm vụ rồi tích lũy dần, muốn không bận rộn cũng chẳng được."
Bành Nhiên gật gật đầu, khẽ than. "Không riêng gì sư đệ, chúng ta có ai tránh khỏi tình trạng này đâu chứ. Không thể trách được, những đệ tử bị ném lên Linh Thú đảo đều có tư chất thấp kém mạt hạng, bị đối xử như vậy cũng chấp nhận thôi. Ngoài cố gắng nỗ lực thì còn biết làm được gì?"
Lời này của Bành Nhiên, Trần Phi hoàn toàn đồng tình.
Nó mỉm cười. "Sư huynh, thật ngại quá! Tiểu đệ muốn đi Chấp Sự sảnh nhận nhiệm vụ một chuyến, chắc là phải hẹn khi khác bồi chuyện sư huynh rồi."
Bành Nhiên thoải mái nói. "Sư đệ cứ tự nhiên, bây giờ ta cũng phải đi làm nhiệm vụ đây."
Rồi khi vừa đi được một đoạn, Bành Nhiên chợt quay lại gọi Trần Phi.
"Này, nếu sư đệ vẫn chưa có nhiệm vụ thì sao không cùng làm với ta?"
Trần Phi có chút bất ngờ trước đề nghị này, hỏi lại. "Là nhiệm vụ gì thế, sư huynh?"
"Thu thập Thất Diệp Thảo, công việc khá nhẹ nhàng nhưng nhất định có hai người mới hoàn thành được. Vốn ta định gọi một vị huynh đệ quen biết đi làm chung, nhưng sẵn tiện gặp Trần sư đệ, trò chuyện vài câu thấy khá hợp ý. Không biết ý ngươi thế nào?"
Bành Nhiên tươi cười giải thích.
Trần Phi thoáng nghĩ ngợi, sau đó nói. "Rất sẵn lòng! Nhưng không biết phần thưởng cho nhiệm vụ này thế nào?"
Bành Nhiên bỗng nhìn ngó xung quanh một chút, hơi hạ thấp giọng như sợ người khác nghe thấy.
"Mỗi gốc Thất Diệp Thảo được trả một trăm điểm cống hiến, đặc biệt là không hạn chế số lượng, có bao nhiêu nhận bấy nhiêu. Đây là nhiệm vụ cấp bậc Tử Ngọc Châu, ta tiêu hao mấy chục linh thạch cho Hoàng sư huynh mới nhận được đấy."
Tâm tình Trần Phi rúng động.
Nếu đúng như Bành Nhiên nói thì phần thưởng cho nhiệm vụ này quá lớn, rõ ràng bất cứ kẻ nào cũng mong nhận được. Nhưng nó cũng hiểu, phần thưởng lớn đồng nghĩa với sự khó khăn của nhiệm vụ này, không phải dễ ăn như vậy.
Trần Phi cười cười. "Phần thưởng nhiều như vậy, đoán chừng sẽ không nhẹ nhàng như sư huynh vừa nói. Chỉ e tiểu đệ muốn trợ giúp cũng bất lực!"
Bành Nhiên khoát tay, ý bảo Trần Phi không cần lo lắng. "Trước khi nhận nhiệm vụ này, ta đã dành không ít thời gian nghiên cứu điển tịch. Sau khi chắc chắn có thể hoàn thành thì ta mới bỏ ra một lượng lớn linh thạch để tiếp nhận chứ. Trần sư đệ cứ yên tâm, chỉ cần đi theo ta thôi!"
Trần Phi hơi khó tin vận may cứ rơi xuống đầu nó liên tục như thế. Phải biết rằng, dạo gần đây may mắn đến với nó không ít. Hơn nữa, trong lòng Trần Phi cũng thấy nghi ngờ. Nhiệm vụ có phần thưởng quá lớn thế này, không thể nào Bành Nhiên lại thoải mái san sẻ với kẻ xa lạ vừa quen biết như nó được.
Đổi lại là Trần Phi, nếu không thể một mình hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định nó sẽ tìm người phụ giúp, nhưng sẽ bắt kẻ đó trả một cái giá không nhỏ để được làm cùng.
Có vẻ như Bành Nhiên cũng đoán được lòng tốt có hơi thái quá của gã làm Trần Phi ngờ vực, mặt gã nhăn nhó.
"Sư đệ không cần đa nghi như thế! Nếu không phải gần đây thường xảy ra những chuyện giết người cướp tài vật trên đảo thì ta cũng không nguyện ý tìm ngươi đâu, phải nói thật là vậy. Ta chọn sư đệ một phần vì thấy trò chuyện hòa hợp, phần lớn còn lại là vì tu vi ngươi còn yếu kém, sẽ không thể gây nguy hiểm cho ta."
Ra là vậy, tâm tình Trần Phi giãn ra.
Lời giải thích của Bành Nhiên khá hợp lý, kỳ thực nó cũng không sợ gã có âm mưu với mình. Vì một lẽ dĩ nhiên, chẳng ai rảnh rỗi đến mức đi nảy sinh mưu đồ cướp tài vật của một kẻ vừa nhìn vào đã biết nghèo khổ như Trần Phi.
Giải tỏa mọi nghi vấn, tất nhiên là Trần Phi không dại gì từ chối nhiệm vụ béo bở Bành Nhiên tốt bụng đem đến.
Nó gật mạnh đầu. "Tiểu đệ đồng ý. Không biết địa điểm làm nhiệm vụ là ở đâu?"
Thấy Trần Phi đáp ứng, thần thái Bành Nhiên không biểu lộ gì, giống như gã tin chắc nó không thể từ chối vậy.
Gã bình thản nói. "Sư đệ biết Vạn Yêu đảo chứ? Chúng ta cần đi đến đó."
"Có nghe qua. Khi nào chúng ta xuất phát?"
"Ngay bây giờ. Sư đệ có cần chuẩn bị gì không?"
"Không. Chúng ta đi thôi!"
Trao đổi thêm vài câu, hai người liền đi về phía truyền tống trận đặt ở rìa ngoài Linh Thú đảo, sau đó truyền tống sang Vạn Yêu đảo.
oo
Bên ngoài Vạn Yêu đảo, đệ tử ra vào tấp nập. Nơi này là thiên đường cho rất nhiều đệ tử tìm kiếm vận may, hy vọng có được chút linh thạch và điểm cống hiến, đông vui cũng không có gì lạ.
Trần Phi đã trải qua khá nhiều lần truyền tống, hiện tại có chút tu vi nên không còn cảm thấy mệt mỏi như trước đây, chỉ hơi chếnh choáng đầu óc một chút rồi thôi.
Khác với Linh Thú đảo, bầu không khí ở đảo Vạn Yêu có phần nặng nề và u ám hơn. Tuy xung quanh tiếng cười nói náo nhiệt nhưng không ít người bộ mặt nặng như đeo chì, thỉnh thoảng lo lắng nhìn ngó khắp nơi.
Hai người Trần Phi vừa truyền tống sang, lẫn vào dòng người nhắm một hướng đi tới, tiến sâu vào một khu rừng um tùm cây lá.
Càng đi sâu vào trong rừng thì những người lúc đầu đi chung hướng cũng thưa dần, rẽ theo những lối khác.
Hai người cứ thế lặng lẽ đi tới. Trần Phi đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí tịch mịch bao trùm nơi này.
"Sư huynh, chỗ huynh nói đã sắp tới chưa?"
"Còn khá xa. Chúng ta cần phải ra khỏi khu rừng này, rồi leo qua một ngọn núi thì mới tới nơi."
Bành Nhiên tùy tiện đáp, tuy vậy gã vẫn tiếp tục đi thẳng, không hề quay đầu nhìn lại.
"Xa như vậy? Tu vi tiểu đệ rất kém, nếu chẳng may trên đường chạm trán yêu thú thì sẽ rất nguy hiểm!"
Trần Phi có phần chột dạ, bước chân khựng lại.
Bành Nhiên thấy thế cũng dừng lại, cười nói. "Có ta ở đây, sư đệ không cần quá lo lắng! Chỉ cần không gặp phải yêu thú cấp hai trở lên thì ta bảo đảm an toàn tuyệt đối cho ngươi. Mà thực ra thì địa điểm chúng ta hướng tới cũng chỉ nằm gần phía ngoài Vạn Yêu đảo thôi, yêu thú cấp một còn hiếm thấy nữa là..."
Trần Phi cũng thấy có lý. Lần trước nó cùng gã sư huynh mập Cao Thủ tới đây trộm trứng Thiên Vũ Điểu, cũng đã tiến khá sâu vào trong đảo nhưng trên đường thỉnh thoảng chỉ gặp qua yêu thú cấp một. Trừ Thiên Vũ Điểu ra thì chẳng thấy bất kỳ yêu thú cấp hai nào xuất hiện.
Cũng phải nói thêm rằng Vạn Yêu đảo chính là cái mỏ linh thạch của tất cả đệ tử Càn Hư đảo.
Kẻ nào có chút thực lực cũng sẽ tìm đến đây săn giết yêu thú, lâu dần khiến cho nguồn yêu thú nơi này đã gần như cạn kiệt. Muốn tìm được một con yêu thú cấp một cũng khá khó khăn. Nếu không thì gã mập đã thường xuyên lên đây tìm giết yêu thú bán lấy linh thạch, hơi đâu gạt gẫm Trần Phi hồi nó mới đến Linh Thú đảo chỉ để lấy hai linh thạch cỏn con.
Cả hai tiếp tục đi ngày càng sâu vào trong rừng, đến khi xung quanh thật lâu chẳng còn bóng dáng một đệ tử nào khác tới lui, Bành Nhiên liền dừng lại.
"Sao thế sư huynh?" Trần Phi hỏi.
Từ lúc hai người đi vào đây thì Bành Nhiên không hề mở miệng nói chuyện, thái độ khác hẳn khi trước. Trần Phi mơ hồ nhận ra có chuyện không hay, nhưng cũng không dám chắc vào trực giác của mình nên vẫn theo sau. Tuy vậy, trong lòng nó cũng âm thầm cảnh giác, hờm sẵn linh lực đề phòng có biến.
Bành Nhiên nhìn Trần Phi, vẻ mặt điềm nhiên nói. "Ta thấy sư đệ cũng hơi mệt mỏi rồi, hay là dừng lại nghỉ một chút?"
Tuy Bành Nhiên không tỏ thái độ gì, nhưng Trần Phi nhận ra ánh mắt gã khi nhìn nó giống hệt Bàng Dục Vọng trước kia. Đây là ánh mắt của một con sói đói đang thèm khát con mồi.
Trong lòng nó thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ gật đầu. "Vậy cũng được."
Khi đồng ý theo chân Bành Nhiên đến đây, đương nhiên Trần Phi đã có chuẩn bị. Nếu Bành Nhiên vọng động, bộc lộ dã tâm thì nó cũng không ngại tìm cơ hội hạ thủ, khi đó hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
Chỉ có điều Trần Phi không hiểu vì sao Bành Nhiên lại có ý đồ với mình. Nhìn vẻ ngoài cùng tu vi thì ai cũng thấy Trần Phi rất nghèo, có gì để mà cướp cơ chứ?
Đang tự hỏi thì Bành Nhiên mở miệng phun ra một đề nghị khiếm nhã. Câu nói này đúng lúc giúp giải tỏa thắc mắc trong lòng Trần Phi.
"Hôm qua, ta thấy sư đệ dùng điểm cống hiến đổi lấy ngọc giản thuật pháp phải không? Có thể cho ta mượn xem một chút chứ?"
Thần sắc Trần Phi nghiêm lại. "Sư huynh theo dõi ta?"
Bành Nhiên lắc đầu. "Chỉ là lúc đó ta tình cờ có mặt ở Cống Hiến điện nên tò mò một chút thôi. Sư đệ quá lời rồi!"
"Nếu là vậy, sao sư huynh không hỏi ngay lúc đó, mà lại dẫn tiểu đệ đến tận đây để hỏi?" Tất nhiên là Trần Phi không tin vào những lời này của gã.
Bành Nhiên cười khẽ, sắc mặt vẫn rất bình thản. "Khi đó ta có chút việc phải đi ngay nên không tiện. Bây giờ thì rộng rãi thời gian rồi, sư đệ không ngại cho ta mở rộng tầm mắt một chút chứ? Xem xong ta sẽ trả lại ngay."
Trần Phi cẩn trọng đứng lên, chân lùi lại phía sau. "Sư huynh muốn giết người đoạt vật?"
Bành Nhiên cũng đứng dậy, trên tay hiện ra một thanh kiếm sáng bóng dài hơn một thước, vừa nhìn đã biết cực kỳ sắc bén.
Gã nhếch mép lạnh lẽo. "Ta chỉ muốn mượn xem một chút thôi, có giết người hay không còn tùy thuộc vào thái độ của sư đệ. Trẻ ngoan sẽ không bị đánh đòn!"
Tâm niệm Trần Phi xoay chuyển thật nhanh. Nó hít sâu một hơi, bàn tay lấy ngọc giản Hỏa Cầu thuật ra, run rẩy nói.
"Sư huynh muốn vật này? Cũng được, ta sẽ giao cho ngươi. Nhưng hy vọng sau đó sư huynh sẽ để ta đi!"
Nhìn thấy bộ dạng nhát chết của Trần Phi, Bành Nhiên giễu cợt nheo mắt.
"Mau ném qua đây, đừng kéo dài thời gian làm gì. Ta đã chọn đường này rất ít người lui tới, sẽ không có ai cứu sư đệ đâu!"
Trần Phi ném ngọc giản qua, không biết do nó quá run sợ hay sao mà lại ném hơi nhẹ, rơi xuống cách trước mặt Bành Nhiên cả trượng xa.
Bành Nhiên cả cười, nhanh chóng tiến lên trước, cúi xuống nhặt ngọc giản. Tâm trạng gã đang rất vui vẻ, không hề để ý tới vị sư đệ kia chẳng hề nhân cơ hội chạy đi, mà vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo rất không phù hợp với vẻ mặt sợ sệt.
Đúng lúc Bành Nhiên khom người, tay vừa chạm vào ngọc giản, đầu đưa ra thì bàn tay phải của Trần Phi bỗng lóe sáng. Một hỏa cầu to bằng nắm tay lăng lệ bắn tới, tốc độ như chớp giật nhắm thẳng vào đỉnh đầu Bành Nhiên đang không được che chắn chút nào.
Khoảng cách đôi bên trước đó không xa, lại thêm Bành Nhiên mới tự ý đi lại hơn một trượng, thế nên lại càng gần.
Khi Bành Nhiên nghe tiếng động lạ, vội ngước lên thì hỏa cầu mang theo khí tức nóng giãy đã đập mạnh vào mặt gã.
Ngoại trừ âm thanh ầm ì vang lên rồi phụt tắt thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác. Không gian một lần nữa rơi vào yên tĩnh đáng sợ.
Bành Nhiên chẳng kịp kêu lên tiếng nào trước khi ngã lăn ra, trên mặt xuất hiện một lỗ thủng xuyên thấu tận ra phía sau. Não tương trắng đục và máu tươi tuôn chảy bị hỏa cầu đốt cháy liền bốc hơi, chỉ còn lại một cái lỗ đen sẫm. Lúc này người quen của Bành Nhiên có ở đây chắc cũng không nhìn ra thi thể này chính là gã.
Nhìn tử trạng ghê người của Bành Nhiên, cơ mặt nhợt nhạt của Trần Phi co giật mấy cái. Sau đó, nó nén cảm giác buồn nôn đang dâng trào, lại gần thi thể gã, cho tay vào ngực áo mò mẫm tìm kiếm. Lúc sau, khi Trần Phi lấy tay ra thì đã có thêm một chiếc nhẫn trữ vật.
Trần Phi vội vàng nhặt thanh kiếm của Bành Nhiên vẫn còn nằm lăn lóc dưới đất lên, đào một cái hố sâu rồi ném thi thể gã xuống, sau đó lấp lại, không quên cắm một ít cỏ cây lên trên để che đậy vết tích. Tin rằng kẻ nào có tình cờ nhìn thấy, nếu không có chủ đích tìm kiếm thì sẽ khó phát hiện ra bên dưới có một xác người.
Hoàn thành xong những việc này, thân hình gầy yếu của Trần Phi nhanh chóng biến mất, trả lại sự tịch mịch vốn luôn hiện hữu nơi đây.
Thủ đoạn Trần Phi dùng đối phó Bành Nhiên vừa rồi là cực độc. Nếu gã mập Cao Thủ nhìn thấy chắc cũng phải lạnh người tán thưởng.
Đầu tiên, Trần Phi tỏ vẻ run sợ, lo lắng để Bành Nhiên mất cảnh giác.
Tiếp theo, nó lấy ngọc giản Hỏa Cầu thuật ra nhằm thu hút sự chú ý của Bành Nhiên. Rồi lại giả vờ run tay ném ngọc giản khá nhẹ, mục đích để kéo gần thêm khoảng cách giữa hai người, bảo đảm khi xuất thủ sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, một chiêu đắc thủ, không cho Bành Nhiên có cơ hội chống đỡ hay né tránh.
Hỏa Cầu thuật có tốc độ rất nhanh, tầm bắn năm trượng, trong khi vừa rồi khoảng cách giữa hai người chỉ vào khoảng một trượng. Trần Phi lại xuất kỳ bất ý ra tay, còn Bành Nhiên với tâm thế khinh địch, đang dồn hết sự chú ý vào ngọc giản dưới đất, không mảy may đề phòng.
Kết quả hoàn toàn mỹ mãn. Trần Phi một chiêu hạ sát Bành Nhiên. Gã chẳng có chút cơ hội nào hoàn thủ.
Cũng chỉ có thể nói gã Bành Nhiên này quá xui xẻo, có nằm mơ cũng không ngờ một thằng nhóc chỉ mới cảnh giới Dẫn Khí kỳ tầng một như Trần Phi lại có thể thi triển thuật pháp ngũ hành, chẳng những vậy còn có tâm kế đa đoan, khiến gã từ vị thế kẻ săn mồi biến thành con mồi.
Bản tính Trần Phi hiền lành đôn hậu, nhưng không có nghĩa nó để mặc sự sống chết bản thân cho kẻ khác nắm giữ. Người nào có mưu đồ ám hại Trần Phi thì nó nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn độc đối phó, tuyệt không chần chừ lưu tình.