Chương : Chỉ còn mình tôi
Cốc Y Dương trước khi đi dặn tôi, vượt qua phía sau núi thì sẽ gặp đường cái ở bên trái, đi theo nó sẽ đến thị trấn Hổ Cương mà năm ngoái chúng tôi từng đến. Khó khăn nhất là vượt núi trong đêm tối gió tuyết thế này để ra đến đường cái.
Tôi đi lên chẳng được bao lâu, rừng mỗi lúc một rậm rạp, ván trượt tuyết không có tác dụng nữa. Tôi mở ba-lô lấy ra đôi giày “tự tạo” xỏ vào chân, tiếp tục đi sâu vào rừng, nhằm nơi cao nhất của núi tiến bước. Cốc Y Dương dặn rằng khi không còn rừng cây nữa thì sẽ gặp sườn núi, thậm chí có vực sâu, nếu đi tiếp coi chừng mất mạng.
Cho nên, khi nhận ra cây cối dần thưa thớt, tôi biết mình sắp đến khu vực nguy hiểm, nhưng đây cũng là bước ngoặt quyết định của chặng đường.
Không thể vượt núi trong đêm nhưng tôi cũng không dừng chân, vì sẽ chết cóng trong gió tuyết. Tôi chầm chậm đi loanh quanh cho ấm nhưng vẫn thấy người rất khó chịu. May sao tôi nhìn thấy một căn nhà gỗ tồi tàn. Gọi là “nhà” nhưng thực ra nó chỉ còn một bên vách, tuy nhiên cũng có thể chắn gió tuyết giúp tôi chống lại cái lạnh. Nếu kẻ truy sát tôi cũng gan lỳ bám đuổi đến nơi thì tôi đành giơ tay chịu trói vậy.
Bên trong, dưới nền căn nhà xập xệ có một vật phế thải khiến tôi cảm động: một cái chậu gốm lở lói, gãy chân, nhưng vẫn là dụng cụ rất tốt để đốt lửa sưởi.
Tôi cầm dao nậy một số thanh gỗ trên vách xuống, gõ mục vô dụng nhưng vẫn có thể cháy. Tôi đã chọn vài thứ trong ba-lô của Giản Tự Viễn cất vào ba-lô của tôi, trong đó có bật lửa và một bao diêm. Bật lửa nhiều lần rất chật vật, rồi đốt tấm bản đồ Khu nghỉ dưỡng làm mồi nhóm lửa, cuối cùng đã có một chậu lửa để sưởi.
Tôi thiu thiu mơ màng bên chút hơi ấm bỗng có được.
Mấy hôm nay không hề được ngủ theo đúng nghĩa của nó mà chỉ là ngủ gật bất chợt, những gian truân di chuyển chạy trốn trong gió tuyết thì khỏi cần nhắc lại nữa. Khi đồng hồ sinh học dừng lại lúc nửa đêm, là lúc tôi tạm có được chút yên tĩnh thì nỗi nhọc nhằn, cơn buồn ngủ lại tấn công tôi không chút nể nang. Tôi cố tự nhủ mình đừng ngủ, không được ngủ, nhưng mí mắt nặng như chì cứ quyết không chịu nghe lời tôi.
“Này, tỉnh dậy đi!”
Tôi kinh ngạc bừng tỉnh: “Y Dương!” Chẳng rõ tôi đã ngủ bao lâu, đống lửa đã tắt ngấm, tôi lại trở về với thế giới giá lạnh và bóng tối.
Bóng Cốc Y Dương mờ ảo nhưng nụ cười của anh vẫn xuyên qua màn đêm: “Sao em lại ngủ? Ngủ như thế này sẽ không thể tỉnh lại nữa. biết không?” Anh dùng găng tay phủi tuyết trên người tôi.
“Sao anh lại tìm đến đây được?” Tôi mừng rỡ nhưng cũng xen lẫn lo âu: Cốc Y Dương có thể đến đây thì bọn người kia cũng có thể tìm đến. “Anh thoát khỏi bọn chúng như thế nào?”
Cốc Y Dương nói: “Cũng may, em đưa anh chiếc chìa khóa xe đi tuyết, nó đã giúp anh rất đắc lực. Xe nổ máy lao đi, mấy tên bủa vây anh chỉ còn là những con vịt ì ạch. Anh biết em men theo phía sau núi nên anh tìm đến đây. Anh cũng tin rằng em sẽ nghe lời, ban đêm không đi qua núi. Anh tìm mãi tìm mãi, rồi thấy em ở đây.”
Tôi vẫn cảm thấy thật khó hình dung: “Thật là may mắn... Có lẽ anh chưa biết, Giản Tự Viễn…”
Cốc Y Dương nghẹn giọng: “Anh đã biết... anh nhìn thấy xác anh ấy... bị treo trong ngôi nhà gỗ. Chắc chắn anh ấy đã bị hành hạ ghê gớm.”
Tuy không phải chuyện bất ngờ, nhưng tôi vẫn bưng mặt, nức nở.
Tại sao con người lại có thế tàn bạo như thế?
Cốc Y Dương ôm tôi vào lòng, vuốt những sợi tóc thò ra ngoài mũ, khẽ nói: “Em đừng buồn, em đã gắng hết sức rồi... Thực ra đều tại anh, lẽ ra anh không nên...”
“Không, anh không có lỗi.” Tôi ngẩng lên, nước mắt vẫn chảy dài trên má. “Anh không sai gì cả. Chắc anh vẫn nhớ câu chuyện về ma bắt người thế mạng để được đầu thai kiếp sau? Thạch Vi bị hại, An Hiểu đã mất một năm để đi tìm câu trả lời, cũng là vì muốn người bị hại có cơ hội sống cuộc đời mới. Anh không tin An Hiểu tự sát, anh đến tận miền núi cao rừng sâu này để tìm sự thật, cũng là vì oan hồn An Hiểu, anh mong cô ấy có một cuộc đời mới. Thạch Vi may mắn có người bạn là An Hiểu, An Hiểu may mắn có một người yêu như anh.”
Cốc Y Dương không nói gì nữa, im lặng thở dài.
Tôi nhắm mắt lại. Bóng Thành Lộ, La Lập Phàm, Giản Tự Viễn trước mặt tôi dần mờ đi tan biến. Rồi bóng Cốc Y Dương cũng dần tan biến.
“Họ lần lượt từng người, đều không còn nữa!” Tôi dường như vừa tỉnh cơn ác mộng, bỗng thấy mình cô đơn đến cùng cực. Những con người tôi quen và chưa thật quen, dù đã từng mưu toan, hậm hực nhau, dù trong lòng ẩn chứa bí mật sâu kín đến đâu, tôi vẫn mong được tiếp tục ở bên họ trong cùng một mái nhà, nhưng họ thì lại lần lượt biến mất khỏi thế giới này.
“Nhưng ít ra vẫn còn hai chúng ta.” Cốc Y Dương nói.
“Ít ra vẫn còn hai chúng ta.” Tôi vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm của anh, tôi chỉ sợ tất cả bỗng nhiên lại biến thành ảo ảnh.
Cốc Y Dương nhẹ nhàng hôn tôi, khẽ hỏi: “Vậy là em đã có thể tiếp nhận anh trở về bên em?”
Không hiểu sao tôi bỗng thấy ớn lạnh. Tôi nhớ đến Tần Hoài đã lẳng lặng bỏ đi, Tần Hoài ở miền nam xa xôi đang cười nhạt, hoặc Tần Hoài đang ngồi bên ngọn đèn xanh dưới pho tượng Phật.
Nhưng tôi không đủ sức bứt ra khỏi hai cánh tay của Cốc Y Dương. Sau bao nhọc nhằn, mệt mỏi kiệt sức và bao phen sợ hãi, lúc này tôi chỉ muốn được áp vào bộ ngực ấm áp của con người có thể cùng tôi chống lại màn đêm và gió tuyết giá lạnh.
Khoảnh khắc ấm êm bỗng bị đứt đoạn bởi tiếng rít chói tai của dã thú thét gào. Tôi kinh hãi ngẩng nhìn sâu vào bóng tối. Tiếng kêu của linh miêu!
Cốc Y Dương khẽ nói: “Dù ở khu vực rừng rậm vắng vẻ như thế này cũng hiếm khi thấy linh miêu. Anh chỉ nghĩ đến một khả năng là bọn người kia đang đến gần.”
“Chúng ta đi thôi!”
Cốc Y Dương ngăn tôi lại: “Không! Em phải giữ sức để ngày mai vượt núi, anh sẽ ra đánh lạc hướng bọn chúng.”
“Nhưng...” Tôi bỗng thấy dường như tuyệt vọng.
“Chúng ta trở lại với nhau đâu có dễ, em không muốn lại xa anh.”
“Em nói gì lạ thế? Chỉ là tạm xa nhau chứ đâu phải chia tay? Nếu có duyên, chúng ta vẫn gặp lại nhau. Em còn nhớ Hồi Phong Nhai ở ven thị trấn Hổ Cương không?” Bên vách đá dựng đứng Hồi Phong Nhai là những cây phong cao lớn, đỏ rực như lửa dưới ánh dương buổi sớm mùa thu.
Tôi gật đầu: “Em nhớ chứ! Anh nói rằng đó là nơi tuyệt vời nhất dãy núi Trường Bạch để ngắm mặt trời mọc. Em từng bị anh lừa đến đó…” Tôi không quên cái khoảnh khắc mặt trời mọc ấy tôi đã bị anh đánh cắp trái tim.
“Chưa biết chừng chúng ta sẽ lại gặp nhau ở Hồi Phong Nhai để ngắm cảnh tuyết tan tràn ngập khắp núi rừng.” Hồi tưởng lại những phút giây lãng mạn hồi còn đi học đẹp như mơ, khiến tôi tạm quên đi hiện thực tàn khốc, tôi nhắm mắt lại cảm nhận một cách sung sướng. Lúc mở mắt, thì Cốc Y Dương đã bước ra khỏi căn nhà. Trong đêm tối vẫn có thể thấy anh ngoảnh lại với nụ cười tươi, đầy tự tin và rất mực chân thành. Tôi muốn đi theo anh nhưng toàn thân và tứ chi dường như nhẹ bỗng, bất lực; óc tôi đang quay tròn, môi đang mấp máy nhưng cơ thể tôi thì chìm trong giấc ngủ.
Cốc Y Dương đi, và không trở lại nữa.
Sao mà cô đơn. Ánh bình minh nhàn nhạt đã lên, lòng tôi thì như đêm tối.
Họ từng người lần lượt biến mất, chỉ còn lại mình tôi.
Muốn khóc mà không còn nước mắt, có phải là tột cùng của bi thương?
Nhưng tôi vẫn đợi, vẫn ao ước nhìn thấy bóng cao lớn của Cốc Y Dương sẽ lại xuất hiện trước mặt tôi, lại phủi tuyết trên người tôi. Trong nỗi khắc khoải dày vò vô tận, tôi bỗng hiểu rằng, chỉ còn mình tôi không biến mất vì tôi là kẻ nhu nhược nhất.
Từ trong cõi vô hình sâu thẳm, số phận đang cười nhạt, muốn tôi hãy cứng cỏi lên, hãy tập trung lòng can đảm. Nhưng rồi sau đó?
Vẫn là biến mất trong tuyết mênh mông vô tận, chẳng phải thế hay sao?
Trong ba-lô còn sót một bắp ngô, đã đông cứng như đá. Tôi nhóm lửa nướng lại, được nửa chừng thì lửa tắt ngấm.
Ăn xong, người tôi có thêm sức lực đáng kể. Tôi biết, Cốc Y Dương đi mãi không quay lại, lành ít dữ nhiều. Lúc này, kẻ đang muốn lấy mạng tôi - dù hắn là ai - hắn đã bắt đầu đi tìm tôi; hoặc có lẽ hắn chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm ra tôi. Tôi lưu luyến nhìn căn nhà nát mà tôi đã nương thân vài giờ. Hình như hơi ấm của Cốc Y Dương vẫn còn đâu đây.
Rồi tôi lên đường.
Tôi vẫn nhớ hướng cần đi: từ sườn núi ngoặt xuống. Tôi đi xuyên rừng thông rất lâu, đi khá nhiều đường vòng, cuối cùng cũng đã ra đến bìa rừng.
Cách vượt núi trực tiếp nhất là bám vào những khối đá to, những vách đá nhô ra, nhưng tình thế ở đây cho thấy, dù là vận động viên leo núi đã được huấn luyện bài bản, nếu xuống bằng cách đó thì kết quả duy nhất sẽ là bỏ mạng vì tuyết lở hoặc trượt chân rơi xuống vực.
Nghĩ đến đây tôi rùng mình lạnh thấu tim gan, tôi đã trở nên bi quan từ khi nào thế này?
Nhưng tôi biết mình cần phải sống.
Cốc Y Dương đã tin ở khả năng có thể vượt qua núi này thì chắc chắn phải có cách đi thẳng hoặc đi vòng phía sau núi. Tôi kiên nhẫn đi men vách núi dựng ngược, thỉnh thoảng dừng lại. Gậy trượt tuyết là công cụ dò đường rất được việc, tôi có thể tránh những chỗ tuyết dày và những hố bẫy hình thành giữa các bụi cây, nhất là những khe sâu bất ngờ xuất hiện.
Cứ thế, tôi dò dẫm từng bước để tìm cơ hội đi vòng cho an toàn.